[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo Bảo
-
Chương 52
Bầu trời Ai Cập đêm nay nổi gió. Không phải cơn gió nhẹ nhàng thổi từ sông nile vào, mang theo hương cát bụi cùng hương hoa sen. Mà có chút gì đó lạnh lẽo, như cắt vào da thịt.
Bên bờ sông nile lúc này rực sáng bởi những ngọn đuốc.
Nhược Thiên đứng đầu mạn thuyền, trên người mặc bộ giáp đen sáng bóng
, hông đeo một thanh kiếm.
Khí khái mạnh mẽ của nàng dường như khiến kẻ khác run sợ.
Menfuisu cưỡi chiến mã trên bờ nhìn về nàng, giọng nói mang theo lo lắng, lại có chút khẩn cầu:
- Chị, chuyện này quá nguy hiểm. Hãy để ta đi cùng.
Nhược Thiên không nhìn hắn, cười trấn áp:
- Menfuisu, chuyện này chỉ có thể là ta và Carol cùng giải quyết. Dù thế nào ta cũng cứu trở về hai đứa nhỏ.
Menfuisu thở dài, chị càng ngày càng cố chấp. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy như giữa chị và Carol có một mối quan hệ kì lạ. Không thể lí giải.
Phía xa có tiếng vó ngựa lao đến, một mái tóc trắng nổi bật trong màn đêm. Duy nhất cũng chỉ có Izumin, hắn mang theo vội vã. Khuôn mặt lúc này cũng xuất hiện nét không bình tĩnh.
Hắn dừng lại , thuyền cũng đã bắt đầu rời bờ. Hắn nhíu chặt lông mày, tay nắm chặt dây cương.
Nàng không nhìn hắn, ngay cả lời giải thích cũng không có. Vì cái gì một mình bất chấp nguy hiểm tới chỗ Carol?! Vì cái gì coi hắn như thế vô dụng?!
Hắn lần đầu muốn mắng mỏ nữ nhân này, nhưng vẫn không thể nói ra lời. Nhìn đoàn thuyền chiến rời xa thôi.
Hắn lúc này không rõ nói với bản thân, hay nói với Menfuisu:
- Trong mắt nàng... Chúng ta là như thế vô dụng sao???
+++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên đứng trên mạn thuyền có chút mệt mỏi, gió càng ngày càng to.
Bỗng một giọng nói sau lưng nàng vang lên:
- Nữ hoàng, người nghỉ ngơi chút. Sáng mai mới có thể tới nơi.
Ragashu??? Nhược Thiên quay lưng lại liền thấy hắn cười cười nhìn nàng.
- Ngươi sao lại ở đây???
Hắn mặc trên mình giáp của binh lính Ai Cập cũng không che lấp nổi quý khí của hắn. Hắn gật gù trả lời:
- Nàng nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn giống hai tên đó?! Chờ ở cung điện nhìn nàng gặp nguy hiểm???
Nàng bỗng thở dài, biết rõ kẻ này vốn không an phận mà.
Nàng quay người vào khoang thuyền. Mặc hắn đứng sau lưng cười hề hề.
+++++++
Nhược Thiên mờ mờ sáng liền tỉnh dậy, Ari bê nước đến cho nàng rửa mặt.
Nàng tỉnh táo chút ít liền hỏi:
- Đã tới nơi chưa?!
- Đã sắp tới nơi rồi ạ.!
Nàng gật đầu, bước ra ngoài mạn thuyền. Nơi đây sương mù che lấp, không khí có chút ẩm thấp.
Ragashu cũng bước đến, nhe răng ra cười. Nàng lúc bày thật không cười nổi nhưng tâm trạng cũng bớt lo lắng.
- Sương mù chút nữa sẽ tan ngay thôi.
- Nơi này là một nhánh sông không có tên. Nơi này địa hình hiểm trở nên không có người sinh sống a!
Ragashu giải thích, khuôn mặt chăm chú nhìn hai bên bờ sông.
Đã nghe qua sát biên giới Ai Cập có một nơi huyền bí, không chịu sự quản lí của Ai Cập và nước lân bang. Không ngờ Carol chọn nơi này.
Nhược Thiên thật tán thưởng Carol . Đến đây hơn 2 năm cư nhiên tạo cho mình được một thế lực lớn. Thật không dễ dàng. Một nữ nhân tham vọng.
“ vút, vút “
Mũi tên từ hai bên bờ sông bắn lại, bởi vì xương mù mà khiến cho binh lính không nhìn rõ địch nhân, khó phản công. Đành lui về phòng thủ.
- Trúng mưu kế của địch! Mau bảo vệ nữ hoàng.
Tướng quân thét lên, binh lính rút kiếm rút khiên vây quanh nàng.
Ragashu cũng rút bảo kiếm bên hông, chắn mũi tên đang lao tới. Lập tức kéo nàng vào lòng bảo hộ.
Nàng phản ứng, muốn rút kiếm tự chiến đấu thì Ragashu lại siết chặt vòng tay. Nói lên:
- Mũi tên tẩm độc.
Nhược Thiên hiểu rõ lời hắn. Cắn răng để hắn bảo hộ.
Chịu đựng một lúc sau thì sương mù tan dần, binh lính bắt đầu phản công.
Trên bờ chuyển sang bắn đá và mũi tên lửa. Nhằm nhấn chìm thuyền chiến của nàng.
Nhược Thiên nhìn phía xa xa một nữ nhân tóc vàng đang chỉ huy. Mái tóc nàng ta phản chiếu dưới ánh mặt trời mới mọc, vô cùng lộng lẫy.
Thuyền dạt vào bờ, binh lính dũng mãnh xông lên cận chiến. Nhược Thiên cũng nhảy xuống, bùn và nước vấy vào giáp của nàng.
Nàng nhìn nữ nhân tóc vàng kia như mục đích đến, cầm kiếm tiến lên. Nàng đầu tiên hiểu được cảm giác giết người, là nhìn lưỡi kiếm của kẻ địch lao tới. Không thể tránh né, chỉ có thể vung kiếm lên.
Nhược Thiên thân thủ xoay người tránh lưỡi kiếm từ trên đầu xuống, hai tay dùng lực về phía ngực của kẻ địch. Rồi nhanh chóng rút ra.
Máu nóng bắn lên mặt nàng, có tanh tưởi, ghê tởm. Nàng không có thời gian nghỉ ngợi liền có lưỡi kiếm thứ hai vung đến.
Ragashu ở phía sau lưng yểm trợ cho nàng, khiến nàng yên tâm mà chạy về phía trước.
Nàng vung kiếm đến khi tay có chút tê dại, mũi nàng đã mất cảm giác. Mùi máu tanh và mùi ẩm ướt của khu rừng lẫn lộn với nhau. Khiến mũi và mắt nàng cay xè.
Ragashu trên người máu loang lổ. Vẫn không phân biệt được là máu của địch hay là của hắn.
Lưỡi kiếm của hắn sắc bén, gọn gàng, địch nhân nằm xuống vô số. Mà thương vong của cả hai bên đã khá nhiều.
Địch nhân cứ liên tiếp lao đến, kẻ trước nằm xuống, kẻ sau đã lao đến.
Không thể tiếp tục như thế này. Binh lính đã dần mất sức.
- Tăng tốc đánh về phía trước.
Chỉ có thể nhanh chóng đánh đến chỗ Cảol mới có thể kết thúc.
++++++++++++++++++++++++++
Tác giả: •_• chúc mấy nàng ngủ ngon a~
++++++++++++++++++++++++
Bên bờ sông nile lúc này rực sáng bởi những ngọn đuốc.
Nhược Thiên đứng đầu mạn thuyền, trên người mặc bộ giáp đen sáng bóng
, hông đeo một thanh kiếm.
Khí khái mạnh mẽ của nàng dường như khiến kẻ khác run sợ.
Menfuisu cưỡi chiến mã trên bờ nhìn về nàng, giọng nói mang theo lo lắng, lại có chút khẩn cầu:
- Chị, chuyện này quá nguy hiểm. Hãy để ta đi cùng.
Nhược Thiên không nhìn hắn, cười trấn áp:
- Menfuisu, chuyện này chỉ có thể là ta và Carol cùng giải quyết. Dù thế nào ta cũng cứu trở về hai đứa nhỏ.
Menfuisu thở dài, chị càng ngày càng cố chấp. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy như giữa chị và Carol có một mối quan hệ kì lạ. Không thể lí giải.
Phía xa có tiếng vó ngựa lao đến, một mái tóc trắng nổi bật trong màn đêm. Duy nhất cũng chỉ có Izumin, hắn mang theo vội vã. Khuôn mặt lúc này cũng xuất hiện nét không bình tĩnh.
Hắn dừng lại , thuyền cũng đã bắt đầu rời bờ. Hắn nhíu chặt lông mày, tay nắm chặt dây cương.
Nàng không nhìn hắn, ngay cả lời giải thích cũng không có. Vì cái gì một mình bất chấp nguy hiểm tới chỗ Carol?! Vì cái gì coi hắn như thế vô dụng?!
Hắn lần đầu muốn mắng mỏ nữ nhân này, nhưng vẫn không thể nói ra lời. Nhìn đoàn thuyền chiến rời xa thôi.
Hắn lúc này không rõ nói với bản thân, hay nói với Menfuisu:
- Trong mắt nàng... Chúng ta là như thế vô dụng sao???
+++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên đứng trên mạn thuyền có chút mệt mỏi, gió càng ngày càng to.
Bỗng một giọng nói sau lưng nàng vang lên:
- Nữ hoàng, người nghỉ ngơi chút. Sáng mai mới có thể tới nơi.
Ragashu??? Nhược Thiên quay lưng lại liền thấy hắn cười cười nhìn nàng.
- Ngươi sao lại ở đây???
Hắn mặc trên mình giáp của binh lính Ai Cập cũng không che lấp nổi quý khí của hắn. Hắn gật gù trả lời:
- Nàng nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn giống hai tên đó?! Chờ ở cung điện nhìn nàng gặp nguy hiểm???
Nàng bỗng thở dài, biết rõ kẻ này vốn không an phận mà.
Nàng quay người vào khoang thuyền. Mặc hắn đứng sau lưng cười hề hề.
+++++++
Nhược Thiên mờ mờ sáng liền tỉnh dậy, Ari bê nước đến cho nàng rửa mặt.
Nàng tỉnh táo chút ít liền hỏi:
- Đã tới nơi chưa?!
- Đã sắp tới nơi rồi ạ.!
Nàng gật đầu, bước ra ngoài mạn thuyền. Nơi đây sương mù che lấp, không khí có chút ẩm thấp.
Ragashu cũng bước đến, nhe răng ra cười. Nàng lúc bày thật không cười nổi nhưng tâm trạng cũng bớt lo lắng.
- Sương mù chút nữa sẽ tan ngay thôi.
- Nơi này là một nhánh sông không có tên. Nơi này địa hình hiểm trở nên không có người sinh sống a!
Ragashu giải thích, khuôn mặt chăm chú nhìn hai bên bờ sông.
Đã nghe qua sát biên giới Ai Cập có một nơi huyền bí, không chịu sự quản lí của Ai Cập và nước lân bang. Không ngờ Carol chọn nơi này.
Nhược Thiên thật tán thưởng Carol . Đến đây hơn 2 năm cư nhiên tạo cho mình được một thế lực lớn. Thật không dễ dàng. Một nữ nhân tham vọng.
“ vút, vút “
Mũi tên từ hai bên bờ sông bắn lại, bởi vì xương mù mà khiến cho binh lính không nhìn rõ địch nhân, khó phản công. Đành lui về phòng thủ.
- Trúng mưu kế của địch! Mau bảo vệ nữ hoàng.
Tướng quân thét lên, binh lính rút kiếm rút khiên vây quanh nàng.
Ragashu cũng rút bảo kiếm bên hông, chắn mũi tên đang lao tới. Lập tức kéo nàng vào lòng bảo hộ.
Nàng phản ứng, muốn rút kiếm tự chiến đấu thì Ragashu lại siết chặt vòng tay. Nói lên:
- Mũi tên tẩm độc.
Nhược Thiên hiểu rõ lời hắn. Cắn răng để hắn bảo hộ.
Chịu đựng một lúc sau thì sương mù tan dần, binh lính bắt đầu phản công.
Trên bờ chuyển sang bắn đá và mũi tên lửa. Nhằm nhấn chìm thuyền chiến của nàng.
Nhược Thiên nhìn phía xa xa một nữ nhân tóc vàng đang chỉ huy. Mái tóc nàng ta phản chiếu dưới ánh mặt trời mới mọc, vô cùng lộng lẫy.
Thuyền dạt vào bờ, binh lính dũng mãnh xông lên cận chiến. Nhược Thiên cũng nhảy xuống, bùn và nước vấy vào giáp của nàng.
Nàng nhìn nữ nhân tóc vàng kia như mục đích đến, cầm kiếm tiến lên. Nàng đầu tiên hiểu được cảm giác giết người, là nhìn lưỡi kiếm của kẻ địch lao tới. Không thể tránh né, chỉ có thể vung kiếm lên.
Nhược Thiên thân thủ xoay người tránh lưỡi kiếm từ trên đầu xuống, hai tay dùng lực về phía ngực của kẻ địch. Rồi nhanh chóng rút ra.
Máu nóng bắn lên mặt nàng, có tanh tưởi, ghê tởm. Nàng không có thời gian nghỉ ngợi liền có lưỡi kiếm thứ hai vung đến.
Ragashu ở phía sau lưng yểm trợ cho nàng, khiến nàng yên tâm mà chạy về phía trước.
Nàng vung kiếm đến khi tay có chút tê dại, mũi nàng đã mất cảm giác. Mùi máu tanh và mùi ẩm ướt của khu rừng lẫn lộn với nhau. Khiến mũi và mắt nàng cay xè.
Ragashu trên người máu loang lổ. Vẫn không phân biệt được là máu của địch hay là của hắn.
Lưỡi kiếm của hắn sắc bén, gọn gàng, địch nhân nằm xuống vô số. Mà thương vong của cả hai bên đã khá nhiều.
Địch nhân cứ liên tiếp lao đến, kẻ trước nằm xuống, kẻ sau đã lao đến.
Không thể tiếp tục như thế này. Binh lính đã dần mất sức.
- Tăng tốc đánh về phía trước.
Chỉ có thể nhanh chóng đánh đến chỗ Cảol mới có thể kết thúc.
++++++++++++++++++++++++++
Tác giả: •_• chúc mấy nàng ngủ ngon a~
++++++++++++++++++++++++
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook