Đồng Nhân-narutokẻ Lạc Đường
-
2: Chương 1 Watsuro Haruno
"Onii-chan!?"Tiếng gọi của đứa bé vang vọng ngoài vườn.Mebuki từ trong nhà nhìn ra, đứa con trai trưởng của bà, một đứa trẻ tóc hồng đang im lặng ngồi trên bậc thềm, tránh nắng.
Từ nhỏ, thằng bé đã ít nói chuyện, thậm chí cả ngày cũng không hé môi một chữ.Hai vợ chồng Kizashi, rất lo lắng cho đứa con này, họ sợ thằng bé mắc bệnh tâm lý.
Sự thật là, thằng không phải con của vợ chồng sinh ra.Sau thế chiến với Cửu Vĩ, Kizashi nhặt được một đứa bé trai còn đỏ hỏn trong tã lót, dưới gốc cây bồ đề sau cổng làng, nơi vần đồi hoa Anh Đào.
Trở về nhà, lúc đó Mebuki - vợ ông, cũng đang mang thai, sữa cho bà dư dả cũng đủ nuôi sống đứa bé này.Hai vợ chồng Haruno quyết định nhận nuôi đứa trẻ, và đặt tên đứa bé là Watsuno.Kizashi bưng một ấm trà, vào phòng, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn ngoái ra bên ngoài, hai đứa con mình - một nam, một nữ đang ngồi lại một góc của nhà.Ông thở dài, châm một ngụm trà nhấm nhẹ.
Ông nhìn sang người vợ của mình, sâu trong ánh mắt, ông hiểu Mebuki đang suy nghĩ gì.
Kizashi vươn tay vỗ lấy vai của Mebuki, lắc đầu.Mebuki xoay mắt nhìn về phía chồng mình, bốn mắt chạm nhau.Cả hai đều hiểu ý của đối phương.Đừng lo lắng nữa!--Bên ngoài bậc thềm, Watsuno chống tay phía sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời, những đám mây trắng trôi qua nhè nhẹ trên đầu.Anh không biết vì sao anh ở đây.Watsuno còn nhớ rất rõ, đêm đó, anh vừa hoàn thành nhiệm vụ giết boss của tổ chức mafia.
Sau đó anh về tới nhà, tắm rửa và leo lên ổ chăn ấm của mình.Khi tỉnh lại, Watsuno bị sốc, khi phát hiện mình đã trở thành một bào thai.Trong lúc nằm trong bụng mẹ, mùi máu nhơ nhếch không khiến anh thất vọng bằng hy vọng.Từ lâu, Watsuno là một đứa trẻ trong ống nghiệm, anh sinh ra từ gen nhân tạo, theo lệnh của chính phủ và số mệnh của Watsuno kiếp trước đều dựa hoàn toàn vào chính phủ mà làm việc, từ ăn đến học hành, lẫn ước mơ.Một đặc công như anh, cũng chẳng có phúc lợi gì ngoài mệnh lệnh và mặt tiền lạnh được trả khi hoàn thành nhiệm vụ.Trong lúc là bào thai kiếp này, anh đã hi vọng mình được ra đời nhanh nhất có thẻ, để cảm nhận được tình thương của bậc sinh thành này.
Vì từ trong bụng, anh đã nghe loáng thoáng cuộc đối thoại đầy ấm áp của hai vị phụ huynh dành cho nhau và cả anh - đứa trẻ trong bụng.Nhưng không ngờ, hi vọng nhỏ của Watsuno lần nữa lại vụt tắt.
Anh không nhận được gì ngoài nước mắt của người phụ nữ vừa sinh ra mình và cái hôn ly biệt của người cha.Năm đó, cuộc chiến Cửu Vĩ nổ ra, bao nhiêu con người phải hy sinh để bảo vệ làng.
Và cha mẹ Watsuno cũng trong số đó, họ bọc anh ở dưới một gốc cây, mẹ anh mặc lên mình bộ giáp shinobu, dưới làn da tái nhợt của người mới sinh, mà quay đầu ra đi.Watsuno ngay lúc đó chẳng thể nói được tiếng cảm ơn với họ, khi đã đưa anh đến thế giới này.
Mi mắt anh nặng trĩu, bóng tối lần nữa bao phủ lấy anh.Khi tỉnh lại, Watsuno đã ở trong vòng tay của một phụ nữ xa lạ và bà gọi anh là con, cái tên Watsuno cũng từ đó mà được đặt gắn liền với anh.Sau anh còn có một đứa em gái, con bé là con của hai vợ chồng này - cha mẹ nuôi của anh.
Con bé sinh ra dưới mùa anh đào nở, Kizashi đã dùng cái tên loài hoa đó đặt cho con bé - Sakura."Onii-chan."Sakura hay gọi anh bằng từ " onii" hơn là tên danh xưng, và dường như con bé thích cách gọi như vậy.Watsuno nghiêng đầu, nhìn cô bé tóc hồng đứng đối diện mình.
Anh vươn tay vẫy cô bé đến gần.Sakura như một chú sóc nhỏ, chỉ đợi tín hiệu của Watsuno, con bé liền nhào thẳng vào lòng của cậu.
Còn vui vẻ, dụi đầu vào lồng ngực của Watsuno, phát lên vài tiếng làm nũng dịu dàng."Onii-chan! Onii-chan!"Watsuno nhìn bé con trong lòng mình, nhẹ nhàng vươn tay vuốt lấy lọn tóc của cô, khóe miệng chậm rãi cong lên một biên độ rất nhẹ, anh đẩy vai Sakura cách mình một đoạn, nhìn lọn tóc còn ở trên tay mình."Sakura, tóc em đang dài ra.
Em nuôi tóc dài sao?"Sakura chớp mắt nhìn Watsuno, lại nhìn sang bàn tay anh đang cầm sợi tóc của mình, cô nhoẻn cười."Onii-chan, thích nó không? Tóc dài ấy!"Watsuno nhẹ gật đầu, rồi thả loạn tóc của con bé xuống."Vậy em nuôi tóc vì anh sao?""..."Sakura ngẩng đầu, chớp mắt nhìn thẳng anh trai mình.Watsuno không đợi con bé nói, anh nhìn biểu cảm của con bé lại khẽ cười trừ một tiếng, lắc đầu."Chắc là không phải rồi!"Watsuno bỏ Sakura ra, chống người đứng dậy, mang đôi giày vào chân, bước ra khỏi cửa nhà.Sakura vội vàng chạy theo phía sau anh, con bé gọi lớn."Onii-chan!"Watsuno xoay mắt nhìn Sakura, anh vươn tay xoa đầu con bé nhẹ cười."Sakura, ở nhà đi.
Anh muộn đi dạo một chút!""Onii-chan...!Onii-chan có ghét em không?"Watsuno nhẹ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên trán của Sakura."Anh làm sao ghét em được chứ.
Sakura vào nhà đi, nói với bố mẹ, lát anh về.""V - Vâng ..."Sakura bĩu môi sau đó quay lại bên trong phòng, xem con bé có vẻ thất vọng lắm.Watsuno nhìn bóng lưng cô bé, cười trừ một tiếng, lòng thầm nghĩ.Trẻ con !--Konaha - Làng Lá, như một cái nôi.
Xung quanh bao bọc những bức tường thành, tạo thành một vòm tròn giữa khu vực rộng lớn của vùng núi rừng.Konaha có truyền thống lịch sử anh hùng qua các đời, và cuộc chiến lập nên làng.
Trong số đó, nổi tiếng nhất là cuộc chiến giữa Uchiha Madara và Hokage đệ Nhất của Làng Lá.Theo sách xưa, Watsuno được học, họ nhắc đến Uchiha Madara là một kẻ vô cùng xấu xa.Ngược lại với suy nghĩ của mấy đứa nhóc tầm cỡ.
Đem Hokage là hình tượng để phấn đấu trở nên mạnh mẽ, thì linh hồn hơn 30 tuổi của Watsuno lại không cho phép anh làm trò trẻ con đó.Ai là kẻ xấu? Ai là kê tốt?Thế giới này luôn hoàn trộn vào nhau, thật khó để phân biệt.Nơi này sử dụng một nguồn năng lực, gọi là chakra để chiến đấu, cả trong đời sống.
Mà ở thế giới kiếp trước của anh, gọi đó là khí công.Chakra chia làm 4 loại chính, như ngũ hành bát quái; kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ngoài ra các loại nguyên tố khác kết hợp với nhau, tạo thành: sấm hệ, băng hệ, hắc ám hệ, ...Nó hoàn toàn là khí công giống hệt như kiếp trước anh biết, chỉ có điều, dòng tộc kiếp trước, không phải đa số còn sử dụng khí công nữa, ngược lại chú trọng về nội công nhiều hơn.
Cũng như thế giới này, gọi là thế thuật.Watsuno ghé vào bên hiên tránh ánh nắng mặt trời gay gắt của buổi trưa.Anh cảm thấy anh bắt đầu có biểu hiện, não bị úng khi đi dạo giữa cái nắng 12 giờ trưa, trên đỉnh đầu."Watsuno- kun, em đi dạo sao?"Giọng nói của nam nhân.
Watsuno chậm rãi đưa con ngươi đỏ lên nhìn chủ nhân giọng nói.Đứa con trưởng của nhà Uchiha - Uchiha Itachi, vẫy tay với Watsuno, sau lưng anh ta còn có một đứa trẻ giống anh ta 8 9 phần.Watsuno liếc mắt nhìn đến bịp thức ăn trên tay của Itachi, anh nhẹ cười một tiếng."Chào ~ Anh mới đi chờ về sao?"Itachi vén lên tấm màn ở cửa chính, vào quán nước, ngồi đối diện với Watsuno, gật đầu."Anh mua chút đồ cho bữa ăn.
Còn em, Watsuno-kun, em làm gì giờ này?"Watsuno liếc mắt nhìn gói cà chua trái, đã chín đỏ mọng trong túi áo, anh lại xoay mắt nhìn đứa con thứ nhà Uchiha Sasuke.Đứa trẻ này bằng tuổi với Sakura nhà anh, nhưng nhìn dáng điệu có vẻ ngạo kiều, có chút phụng phịu.Thằng bé chắc hẳn được chăm sóc rất tốt đây."Uống nước, tránh nắng.""Oi~ Ăn nói kiểu gì thế hả?"Thằng bé Sasuke bất ngờ lên tiếng.Watusno nheo mắt nhìn đứa trẻ thua mình một tuổi, khẽ cười một tiếng."Kiểu gì?""Anh không được nói chuyện với onii-chan kiểu đó""Anh ta là onii-chan của cậu, tôi không nhớ mình có anh trai.""Anh ...""Thôi nào, Sasuke-kun!"Itachi cười nhẹ, vươn tay xoa đầu đứa em trai của mình.
Sau anh xoay mắt nhìn về phía Watsuno, tươi cười."Watsuno, nghe nói em được Đệ Tam tiến cử vào đội Anbu nhỉ?!"Watsuno đặt tách trà xuống, dương mắt nhìn nam nhân nhà Uchiha trước mặt mình.Lời mời vào anbu.Nó cách đây hai ngày trước, sau khi khóa huấn luyện nghiệp dư của Watsuno kết thúc, đột nhiên kẻ nào đó đã nhận ra chakra trong người của anh rung động, cuối cùng lời đề xuất đến tai Đệ Tam.
Và Watsuno gặp phiền không ít.Ngược lại, Watsuno chỉ cười với Itachi."Chuyện đó anh nghe từ đâu vậy?""Anh nghe từ đồng đội.
Chuyện một đứa bé 6 tuổi có thể vào được đội anbu vừa là thư mời, làm chấn động không ít người ở đây đấy!"Itachi cười cười nói chuyện, trong khi Sasuke lén lút đem một quả cà chua cho vào miệng mình.Watsuno chỉ cười trừ một tiếng."Không biết may mắn hay xui xẻo đây!"Cái đầu tiên xác định được rồi: phiền phức !Watsuno nói đoạn, chống tay đứng dậy, chào hai anh em nhà Uchiha rồi rời đi.Watsuno hiện tại cũng chỉ muốn yên tĩnh đi dạo trên con đường mòn của làng.Cho đến khi anh dừng lại trước cổng chính của làng, Watsuno chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trên.Cánh cổng của làng dù có cao bao nhiêu, cũng không chắn được nắng, che được gió, và dừng lại những đám mây.Đến một ngày nào đó!Sẽ thoát khỏi chiếc lồng chim này !Watsuno xoay người quay lại con đường cũ về nhà.Anh quyết định đi đường tắt, qua các con hẻm để dẫn về nhà mình.
Watsuno không muốn để Mebuki đợi lâu trong bữa cơm.Điều anh không ngờ, khi đi qua con hẻm lại là một sai lầm của anh.Sau này không khỏi dính dáng đến phiền nhiễu.Bình bịch ...Tiếng đánh nhau, đúng hơn như nắm đấm của người nện vào một túi da.Trước mắt Watsuno, là một nhóm trẻ con đang tụ thành một vòng tròn, tay chân liên tiếp đánh đấm túi bụi vào đứa trẻ tóc vàng ở giữa vòng vây.Tình cảnh bây giờ ai nhìn thấy cũng đoán được chuyện gì xảy ra.Watsuno trắc lưỡi, anh nghĩ phải đi đường chính rồi, anh quay gót, nhưng hành động của anh liền khựng lại khi nghe tiếng một đứa trẻ trong đám đó phát lên."Quái vật, chết đi!""May không đáng sống! Chết đi quái vật!"Watsuno cau mày mình lại thật chặt, nắm đấm đã ghì chặt, móng tay bấm chặt vào da thịt bật máu.
Watsuno cố gắng xoay người bỏ ngoài tai những lời kia."Chết đi, đồ quái vật.
Kẻ như mày không đáng sống!""Quái vật đều là rác rưởi!"Giọng nói đó vẫn ong ong trong đầu anh, con ngươi đỏ lóe sáng, anh xoay người, bước đến đám nhóc kia.
Một nắm đấm hạ xuống làm mặt thằng bé nghệch qua một bên, phun máu, ngã ngay dưới đất.Bọn trẻ thấy đồng bọn bị nạn liền ngẩn ra, nhìn kẻ chủ mưu vừa làm việc trên.Ánh mắt trời khuất sau mây, trong đôi mắt đỏ của đứa trẻ đứng trước bọn nhỏ, ánh sáng rực lửa, nhưng nó mang một màu sắc u ám, đáng sợ.Như tu la vừa từ địa ngục trỗi dậy."Cút!"Chất giọng trầm ổn, cũng đay nghiến.
Làm bọn trẻ rút người lại.Một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên ót cổ.Bọn nhỏ vội vàng, kéo đứa trẻ vừa ngã ngất ra đất, chạy dáo dác, không quên la hét toáng loạng."Quỷ.!"Con ngõ nhỏ đột nhiên trở nên yên lặng một mảnh.Watsuno cúi đầu, nhắc lên chiếc giày sứt vai của thằng bé nạn nhân kia, xoay mắt nhìn đến đứa trẻ tóc vàng đó.Anh ném chiếc giày cho thằng bé, con ngươi đỏ nhìn thằng bé dưới đất một chút, cau mày."Chưa chết, thì đứng dậy đi!"Thằng bé nghe vậy, liền vội chống tay đứng dậy, nhưng chưa nhổm người lên được một nửa, liền ngã khuỵu xuống đất.Watsuno đành thở dài, bước đến đỡ lấy cánh tay thằng bé, nâng nó lên."Nhóc tên gì?""N-Naruto.""Tôi sẽ đưa cậu về nhà chữa trị, nên giữ chặt vai tôi vào.""T - Tại sao, anh cứu tôi?"Watsuno liếc con ngươi đỏ cho thằng bé, khinh bỉ."Ta không cứu nhóc.""V - Vừa nãy ...""Bọn chúng cản đường ta!"Watsuno cau mày, khi thằng bé hỏi quá nhiều câu, anh muốn lập tức đánh ngất đứa nhỏ này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook