Đồng Nhân Naruto Bắc Đẩu Chỉ Nam Thiên
-
Chương 1
Một đêm mùa hè yên tĩnh mà mát lạnh, làn gió khẽ khàng lách qua ô cửa sổ khép hờ của một căn phòng nọ.
Nếu có ai đi qua mà nhìn vào căn phòng đó, chắc chắn sẽ không kìm nổi mà mắt chữ O mồm chữ A.
Bên trong phòng chỉ có hai thiếu niên đang yên ổn nằm trên hai chiếc giường bệnh đặt cách nhau nửa mét.
Tất nhiên, cái này không có gì đáng ngạc nhiên, vấn đề nằm ở chỗ, hai thiếu niên này là Uzumaki Naruto và Uchiha Sasuke.
"Sasuke, Sasuke, cậu ngủ chưa?"
Vết thương của Naruto lành nhanh hơn Sasuke, tuy rằng vết thương này đối với thể chất của cậu chẳng là gì, nhưng cậu cũng vẫn nghe lời Tsunade nằm ở phòng bệnh tĩnh dưỡng.
Cậu nghiêng người, nghển cổ nhìn sang người bạn nằm gần cửa sổ hỏi thăm.
Người kia chẳng buồn mở mắt, chỉ làu bàu mấy tiếng trả lời, cũng chẳng quan tâm cậu có nghe được không:
"Tôi không ngủ được, đang nhớ tới một vài chuyện trước đây.".
Thấy Sasuke lạnh lùng, Naruto cũng không hề ủ rũ, cậu xoay người nằm thẳng lại, mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà.
Một bình sứ cắm đầy những bông hoa sặc sỡ lẳng lặng nằm bên cửa sổ.
Hoa là hôm trước Ino đến thăm bệnh mang tới, lộn xộn cắm chung vào cùng hoa của Sakura, hỗn loạn mà vô tình lại rực rỡ.
"Có chuyện gì?", chờ mãi không thấy Naruto nói gì thêm, Sasuke không thể không hỏi lại.
"Thì ra cậu không ngủ nhé, Sasuke.", Naruto vui vẻ cười quay đầu nhìn y, y lúc này mới biết mình bị lừa, không để Sasuke mở miệng đâm chọc, Naruto liền nói tiếp: "Tớ kể cho cậu chuyện tớ phát hiện ra Ấn ký Linh hồn chưa nhỉ?"
Uchiha Sasuke có một vài chuyện không muốn nhắc tới càng chẳng muốn nhớ lại, chuyện Linh hồn Ấn ký này chính là một trong số đó.
Nhưng trong đêm tối tĩnh mịch tới không thể né tránh được này, tình cảm hư ảo ở trong lòng lại tinh tế tràn ra, giống như kêu khóc, lại giống như quát hỏi.
Y lặng lẽ lấy bàn tay còn lành lặn ôm ngực, xoay người quay lưng với Naruto.
Y muốn từ chối nhắc tới chuyện này, nhưng đúng lúc mở miệng lại phát hiện dây thanh bị tổn thương không thể phát ra tiếng, lời cự tuyệt cứ thế trở thành câm lặng.
"Sau khi ngủ dậy, tớ còn tưởng đấy là ai đó ác ý làm.
Lúc đó tớ cái gì cũng không hiểu, mà nó lại xuất hiện ở chỗ ấy, tớ cũng chẳng thể vác đi hỏi khắp nơi, và cũng chẳng ai nói cho tớ đây là cái gì.", Naruto dừng lại một chút, xoa ngực mình, "Thế nhưng dần dần tớ nhận ra, Ấn ký này có liên quan tới cậu."
"Chỉ cần nhớ tới cậu, nó sẽ nóng lên, không làm cho tớ khó chịu, song chuyện này rất kỳ quái.
Tớ nghĩ nó liên quan tới cậu, nhưng tớ không dám hỏi cậu tại sao lại để lại dấu ấn trên người tớ.
Tớ thấy làm thế rất mất mặt, chẳng khác gì tớ nhận thua cậu.".
truyện teen hay
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook