[Đồng Nhân] Muội Quang
Chương 8: Phiên ngoại: Đánh cuộc – 1

“Suy nghĩ cái gì?” Tiếng cười khẽ từ sau lưng truyền đến, hơi thở ấm áp quen thuộc thổi lên làm cho gáy hơi ngứa.

“Ngoài việc nhớ ngươi, ta còn có thể nghĩ cái gì?” Ngũ Độc liếc mắt Đường Môn, tỏ vẻ giận dỗi oán trách, vuốt ve bàn tay đặt trên lưng mình. Cúi đầu nhìn thảo dược còn sót lại phân nửa trong giỏ, lại nhìn nhìn mặt đất, rõ ràng mình đã phân loại hết đống thảo dược nhưng sao bây giờ nó vẫn còn trộn lẫn vào nhau đầy màu sắc thế này, y thở phì phì xách lên đồ vật nọ, khoanh tay nhìn về phía Đường Môn.

Đường Môn không mang mặt nạ bạc như thường ngày, hơi khiêu mi, đường cong gương mặt lạnh lùng nhưng trông rất nhu hoà, Ngũ Độc rất thích đôi mắt sáng đậm màu nhìn chằm chằm y, bên môi mang theo chút ấm áp cưng chiều. Ngũ Độc ngồi dưới đất, Đường Môn cong lưng nhìn nhìn y, bím tóc thật dài từ đầu vai tràn xuống dưới, mấy sợi tóc dư bên ngoài xoã tung bay, khiến trong lòng Ngũ Độc từng chút từng chút gợn sóng.

……………..Khi không lại đẹp trai như vậy làm gì.

Ngũ Độc trong lòng nghĩ, có chút khó chịu, đưa tay kéo góc áo hắn: “A Đường, ngồi xuống”

Đường Môn thuận theo ngồi xuống bên cạnh y, nhìn y như muốn hỏi có chuyện gì. Ngũ Độc nửa quỳ ngồi dậy, tới gần hôn nhẹ lên môi hắn: “Trước khi ta trở về phải phân loại thảo dược cho tốt nha”

Không đợi hắn nói thêm gì liền đi ra sân, Ngũ Độc vui vẻ quay đầu lại cười với hắn một cái, sau đó bay đi mất.

Đường Môn ngồi dưới đất, thản nhiên cười cười.

May mắn. Cho dù đôi cánh bị thương, hoá kén (bướm) phong bế chính mình, cuối cùng vẫn là phá kén mà ra, bướm nhỏ hay cười năm đó, lại một lần nữa trở lại bên ta.



Năm đó, lúc Đường Môn chứng minh với Ngũ Độc rằng bản thân mình không hề trúng độc, hắn phát hiện ra y đã đứng trên bờ vực sụp đổ tinh thần, nhưng hắn vẫn cứ từng bước ép sát buộc y phải chấp nhận hết thảy, lúc này nếu thất bại, sau này có lẽ bù đắp như thế nào vẫn không thể quay lại.

Nhưng trong lòng hắn có một loại dự cảm, gào thét với hắn, nếu không tiếp tục như thế, có thể hắn sẽ vĩnh viễn không thể nhận được kết quả tốt đẹp.

Cho nên hắn liều lĩnh sử dụng một vật mà đệ tử của Ngũ Độc giao cho hắn, giống như thứ thuốc trị bách độc kia, đều quý báu như nhau, đó chính là Phượng Hoàng Cổ khả ngộ bất khả cầu.

(Trong game Phượng Hoàng Cổ là skill rất đặc biệt của Ngũ Độc, người được buff skill đó khi chết sẽ lập tức được hồi sinh và phục hồi 60% lượng máu của bản thân.

khả ngộ bất khả cầu: có thể thấy nhưng muốn cũng không được, nói chung rất quý hiếm)

Sau này khi Đường Môn nhớ lại, nếu không hạ quyết tâm có lẽ chính mình sẽ hối hận cả đời. Hắn vốn có thể không động đến Ngũ Độc, nhưng mà Ngũ Độc dùng tình yêu và chân tâm bức hắn, cũng giống như hắn bức Ngũ Độc vậy. Nếu không thuận theo ý của hắn, không quan tâm đến sự thống khổ của hắn, thì hắn cũng thật sự từ bỏ.

Trong khoảnh khắc mà Đường môn đặt tay lên cổ Ngũ độc, không chút do dự. Nếu Phượng Hoàng Cổ kia không dùng được… Đường Môn nghĩ, có lẽ ta sẽ cùng y đi qua cầu Nại Hà.

Sau đó động mạch bị phá vỡ, không lâu sau cơ thể của y lạnh dần. Nét mặt Đường Môn có hơi xanh xao chăm chú nhìn Ngũ Độc, trên môi xuất hiện một nụ cười thoải mái, bên tai là tiếng tim đập chậm rãi như có như không. Cho đến khi một tia sáng xinh đẹp loé lên, hắn mới phát hiện quần áo của mình đã ẩm ướt mồ hôi.

Rồi Đường Môn mang y rời khỏi nơi này. Trở lại sơn cốc mà hai người đã từng sống chung.

Chờ đợi. Chờ đợi y tỉnh lại. Chờ đợi y thấu hiểu.

Chỉ là chờ đợi. Đường Môn biết, hắn có đủ kiên nhẫn chờ y trở về.



Ngày đó Ngũ Độc đáp “Tin ngươi”, mới nhớ tới trước khi… Những suy nghĩ cuối cùng trước khi chết.

Một lần nữa, nhìn y…

Ước vọng bây giờ… Đã thực hiện.

Khoảnh khắc lần đầu gặp nhau, Đường Môn trúng độc bị thương ở mắt, cho tới bây giờ hắn không biết rằng bản thân mình đã dùng ánh mắt như thế nào nhìn y. Sau đó tránh tới tránh lui, chạy trốn, bao nhiêu mưu toan mà quên mất tất cả. Ngũ Độc oán hận, cuối cùng trở nên thờ ơ vô cảm.

Tiếp đó xảy ra nhiều chuyện, tính tình cũng đã trở nên không còn là chính mình, rồi sinh ra một mặt tà ác, dù cho khao khát thứ gì đó nhưng cũng không dám tin rằng mình thật sự sẽ có được nó.

Nghĩ tới… Lúc hai người “thật sự gặp nhau” chỉ vỏn vẹn tròn một ngày cũng không chừng.

Mờ mịt cho tới nay, nhiều lúc nghĩ rằng cả hai càng lúc càng xa, nhưng cũng thật gần, không rõ nữa.

Ngũ Độc an ổn dựa vào lòng Đường Môn, lại nghĩ tới Phượng Hoàng Cổ… Vật quý như vậy mà cũng có thể tìm được, đồ nhi ngoan, xem ra năng lực còn giỏi hơn mình nghĩ.



Lang thang bên ngoài cả buổi sáng. Đầu tiên chạy tới rừng trúc tìm con gấu mèo tròn vo lông xù cực đáng yêu, ôm nó cọ qua cọ lại sờ sờ nắn nắn, cuối cùng đánh mấy con rối. Con gấu đáng yêu kia thật ra bị y hối lộ, ngoan ngoãn ngồi gặm cây trúc, Ngũ Độc bám dính lấy nó, hai má tinh tế cọ xát đám lông hơi cứng, nhịn không được khụt khịt hắt xì một cái.

A Đường… Là ngươi nhớ tới ta sao?

Bây giờ ngươi đang làm gì? Hẳn là đang ngoan ngoãn xử lý đám thảo dược đi. Bản thân mình yêu cầu cái gì, cho tới giờ hắn vẫn không có từ chối lần nào… Nghĩ tới mà trong lòng tràn đầy ngọt ngào, y cọ cọ  con gấu mèo thêm vài cái.

Hắn thật sự thích ta.

Bất tri bất giác sống ở đây đã một năm. Ngũ Độc tựa như đã trở lại là một thiếu niên trong sáng, hoạt bát, thiện lương mới bước chân vào giang hồ.

Không có oán hận cùng đau khổ, có lẽ hắn biết mình không như mặt ngoài trông có vẻ vô hại, trong lòng vẫn còn bóng tối không thể tiêu tan? Nhưng mà… Mình muốn cười thật nhiều, như vậy cũng sẽ khiến hắn vui vẻ… Hẳn là hắn thích mình của ngày xưa đi?

Trong rừng thật yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạc cùng tiếng gặm cây trúc của sinh vật đáng yêu kia.

Hôm nay chỉ có hai người bọn họ… Thật tốt. Ngũ Độc cười cười đứng lên.

“Ngươi…! Đừng mơ lần nữa quấn lấy ta! Bằng không ta sẽ không khách khí!” Giọng nói trầm ấm mang theo lửa giận rõ ràng.

Âm thanh lười biếng: “Ngươi muốn đối với ta làm gì?” Tiếp theo là tiếng binh khí chói tai vang lên.

………Có chút…….quen tai?

Ngũ Độc nhẹ nhàng đi qua, quả nhiên là nhận ra người nọ.

Tàng Kiếm Ác Nhân Cốc.

Tuy rằng thời gian lúc còn ở Ác Nhân Cốc, dù không nhìn thấy gì nhưng danh tiếng thiếu gia si tình này y vẫn biết, hơn nữa giao tình cũng không tệ lắm.

Dù cho người mình thích là thuộc phe đối địch, nhưng mà Tàng Kiếm vẫn dũng cảm tỏ tình, mặt dày quấn quít không tha.

………Thật là hâm mộ.

“Ta đợi ngươi không khách khí với ta nè…” Tàng Kiếm nâng đuôi lông mày, khinh kiếm có hoa văn xinh đẹp được thu vào vỏ, ánh mắt trắng trợn tỏ ra lưu luyến si mê.

Đứng đối diện, kẻ bị hắn quấn quít không rời là tướng quân Thiên Sách của Hạo Khí Minh. Ngũ Độc hứng thú đứng rình xem, trong lòng nghĩ không biết bọn họ làm thế nào đến được sơn cốc xa xôi này.

“Ai?” Thiên Sách bỗng quát một tiếng, trường thương trong tay xé gió bắn thẳng tới hướng Ngũ Độc đang đứng.

Bất đắc dĩ đành đi ra. “Tướng quân chớ tức giận, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, không nghe các ngươi nói gì hết đó~”

“A, Ngũ Độc…? Ngươi không chết?” Tàng Kiếm kinh ngạc, người bạn cũ tướng mạo không thay đổi nhưng dường như khí chất đã khác xưa. Ngũ Độc cười cười, không trả lời.

“Ngươi là người của Ác Nhân Cốc.” Thiên Sách nhíu mày, “Các ngươi có mục đích gì?” Nam tử áo tím này thân thủ không tầm thường, nếu hai đánh một có lẽ mình không thắng được.

“Thân phận Ác Nhân của ta đã sớm chết đi từ lâu. Nơi này là nơi ta ẩn cư” Rũ bỏ trách nhiệm không còn một mảnh.

“Ngũ Độc, chuyện ngươi bị một thích khách Hạo Khí Minh giết chết rốt cuộc là như thế nào vậy? Mắt của ngươi đã sáng trở lại?” Tàng Kiếm do dự hỏi. Suy cho cùng, việc giả chết cũng coi như là phản bội.

“Hắn dắt ta đi”. Từ trước nay Tàng Kiếm chưa từng nghe thấy trong giọng nói Ngũ Độc ngập tràn hạnh phúc đến như vậy, khiến đôi mắt hắn loé lên một cái.

Đôi mắt sáng ngời của Tàng Kiếm nhìn thẳng Thiên Sách đang cảnh giác: “Thích khách Hạo Khí Minh?” Lập tức tiến lên một bước khiến Thiên Sách hơi giật mình, nắm lấy cổ áo rồi hôn lên khoé môi gã: “Có nghe không? Ngươi còn lo lắng cái gì?” Thiên Sách lùi lại định cầm thương đâm tới, lúc này mới nhớ trường thương khi nãy đã bị mình phóng ra ngoài.

(chỗ này tui gọi TS là “gã”, nếu để “hắn” nữa thì sợ mn rối @@ mà sao ngộ nghi ngờ là Tàng Sách =))))))

Đợi khi Thiên Sách hung hăng đẩy ra Tàng Kiếm rồi xoay người bỏ đi, người kia liếm liếm môi cười thoả mãn. “Sớm hay muộn rồi cũng sẽ có một ngày ngươi thuộc về ta!”

Ngũ Độc cầm trường thương đưa cho Tàng Kiếm, cười nói: “Xem ra ngươi còn phải vất vả dài dài”

“Nhanh thôi. Tên ấy chắc chắn là thích ta. Không bằng chúng ta cược đi? Một tháng sau, gặp lại ở Tây Hồ Hàng Châu” Tàng Kiếm cười lớn, không đợi Ngũ Độc trả lời liền đuổi theo Thiên Sách.

Ngũ Độc đứng đó, cũng không biết nghĩ gì, mãi cho tới khi phục hồi tinh thần lại thì trời đã sắp tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương