[Đồng Nhân] Muội Quang
-
Chương 6
Không phải là một người giỏi nhẫn nhịn chịu dày vò.
Gương mặt luôn lạnh nhạt của Đường Môn hơi nhăn lại, gân xanh nổi rõ trên làn da, biểu tình dữ tợn đáng sợ. Mồ hôi chảy vào đôi mắt mịt mờ, tơ máu càng thêm dày đặc. Ngũ Độc đứng bên cạnh, nghe tiếng rên đau đớn nhưng nỗ lực kìm nén của hắn, nước mắt không tự chủ rơi trên gương mặt không chút biểu cảm.
Thanh âm thở dốc của Đường Môn yếu ớt dần, trong tai y nghe ngày càng rõ ràng, gần như là thúc giục y làm lòng y càng trở nên kinh hoảng.
Y tin rằng bản thân mình hận hắn. Hận hắn lạnh lùng tuyệt tình, hận hắn không một chút quan tâm y. Nhưng mà y yêu hắn, sâu đậm như vậy, cho nên càng hận hắn.
Ngày đó nhìn thấy Đường Môn, y bày ra vẻ vui mừng phấn khích, nhưng chỉ có bản thân mình mới hiểu được cái cảm giác tuyệt vọng bi thương trong lòng, uỷ khuất cùng khát vọng khó nói ra.
Trong lòng y đang rít gào, giữ lại hắn, cho dù thế nào cũng phải giữ hắn! Y phải dốc sức dày vò hắn, bầm thây vạn đoạn khiến xương cốt tan thành tro bụi, y phải cho hắn nếm thử sự đau đớn mà y trong mấy năm qua không lúc nào không cảm nhận!
Cho tới lúc này y mới hiểu được, y căn bản làm không làm được. Nhìn hắn đau đớn mà tim y như bị xé nát, hé miệng muốn nói lời châm chọc hay đe doạ nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, cay đắng trong lòng toàn bộ hoá thành nước mắt không ngừng rơi xuống, đau đớn nặng nề.
“… Ngươi thắng.” Ngũ Độc chậm rãi lui về phía sau vài bước, giọng nói run rẩy. Y niệm vài câu chú để trùng độc hành hạ Đường Môn.
“Ngươi muốn đi, ta không cản. Nhưng ta muốn cho ngươi vĩnh viễn không nhớ được gì, vĩnh viễn bị trói lại.”
Trên gương mặt y mang theo nụ cười thâm độc, giọng nói cũng như làn gió thổi nhẹ, nước mắt chưa khô đọng lại mà đẹp lạ lùng. Mặc kệ trả giá như thế nào, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ lần nữa rời bỏ ta!
Mở mắt ra, con ngươi màu tím hơi hơi loé ra ánh sáng, trong miệng y phát ra tiếng thét dài bén nhọn, từ đầu ngón tay trắng nõn chui ra một con trùng màu trắng bóng loáng.
Y dịu dàng vuốt ve nó, sau đó ngồi xuống đưa mặt đến bên ngực trái của Đường Môn lúc này không thể nhúc nhích, nghe thấy tiếng tim đập có chút suy yếu, cong khoé môi cười như đứa con nít.
“A Đường, chúng ta sẽ lại ở bên nhau…” Trùng độc kia ở vị trí tim của Đường Môn mà chui vào, như hoà tan không chút dấu vết. Thân thể Đường Môn hơi dao động một chút, ngón tay như không cam lòng muốn nắm lấy cái gì, cuối cùng lại vô lực thả ra. Chợt đồng tử hắn phóng đại, rồi dần tan đi, trở nên trống rỗng mê mang.
Ngũ Độc cười khẽ, âm thanh dần thành lớn, cuối cùng trở nên không khống chế được điên cuồng cười lớn. Đoạn y che miệng lại, phát hiện không ngờ bản thân lệ rơi đầy mặt.
☆
Từ lúc đó cho tới nay Ngũ Độc không gặp lại Đường Môn. Đường Môn bị hạ Phệ Tâm Cổ sẽ mất đi ý thức của bản thân, trở thành một người chỉ có thể nghe theo lời y.
Ngũ Độc không dám chắc rằng mình có phải hay không dám gặp lại A Đường. Hắn sẽ quên hết tất cả, quên đi sự ngoan cố này của y, hắn sẽ ở bên y, trong thế giới của hắn chỉ biết có một người là y.
Nhưng tại sao y lại cảm thấy đau như vậy. Bởi vì hắn vĩnh viễn không phải là A Đường lãnh đạm tuyệt tình kia, hắn sẽ không bao giờ khen mình thổi sáo thật hay, sẽ không bao giờ cùng mình uống canh, sẽ không bao giờ tìm được mình nơi Hoa Hải mênh mông, sẽ không lạnh lùng nói, để ta đi.
Bước đi trong vô thức, nhưng lại đi tới phòng ngoài của Đường Môn. Ngũ Độc do dự vươn tay, bất ngờ cửa lại lập tức mở ra.
Đường Môn lẳng lặng nhìn y. Ngũ Độc một thân y phục màu tím, bên trên đọng lại vết máu nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cước bộ hư không. Hắn chỉ cảm thấy tức giận —— Y như thế nào lại bị thương, tại sao không biết bảo vệ chính mình, y chẳng lẽ không đau sao?
Một phen túm y vào phòng, trực tiếp ném lên giường. Ngũ Độc không hiểu chuyện gì, vô tội mờ mịt nhìn hắn, trông qua rất đáng yêu, hơn nữa… Hấp dẫn.
“A Đường…?” Đường Môn không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu thản nhiên liếc y một cái, bắt đầu cởi ra y phục màu tím dính máu.
Thân thể phủ đầy vết thương chậm rãi bày ra trong không khí, máu đọng lại bết vào quần áo dính trên người, vừa động liền khiến Ngũ Độc khẽ run rẩy. Vết thương do đao kiếm tất nhiên không cần phải nói, nhưng ngoài ra còn có vết cào, cắn xé của động vật, cùng với…
Ngón tay mơn trớn vết tích hồng hồng nọ, Đường Môn có chút không vui nâng mi mắt. Dấu vết của ai lưu lại…? Thì ra ngươi đã có thói quen cùng người khác… Hắn kinh ngạc phát hiện trong lòng mình dấy lên ngọn lửa đố kị hừng hực, làm cách nào cũng không ngăn được cảm giác chua xót phẫn nộ đang dâng trào.
Thuận theo suy nghĩ trong lòng, đem nụ hôn nóng rực đè ép xuống dấu vết khó coi này, mút vào tạo ra dấu hôn càng diễm lệ hơn, làm cho thân thể đầy vết thương nở ra từng đoá hoa hồng nhạt xinh đẹp.
Ngũ Độc thất thần từ nãy, giờ đã bừng tỉnh trở lại. Cảm nhận được động tác của Đường Môn, trong lòng y chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, y tự châm biếm mình, nghĩ rằng may mắn mình không thấy được, y thật sự sợ hãi rằng đối diện y là một đôi mắt không buồn không vui, trống rỗng vô hồn.
Chấp niệm sâu sắc trong lòng như vậy… Ngũ Độc không ngừng nhắc nhở chính mình, A Đường này là hành động theo ý nghĩ của ta, tất cả đều là mộng tưởng xinh đẹp giả dối… Nhưng thân thể lại hi vọng được hắn âu yếm, khát khao cầu hắn…
Đây không phải là ý muốn của ta sao? Không phải là ta biến hắn trở nên như vậy sao? Ta còn khát cầu điều gì xa xỉ nữa… Ta còn có thể cầu cái gì? Giữ hắn, giữ lại hắn ở bên, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là thể xác mà thôi…
Y nở nụ cười tự giễu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên từng sợi tóc đen dài mềm mại của Đường Môn, nâng cằm của Đường Môn hôn lên, đôi mắt mở to đong đầy sự mê hoặc. Đường Môn thuận thế mà mãnh liệt liếm cắn đôi môi tái nhợt khô khốc của y, liếm ướt mỗi một nếp uốn nhỏ nhất, làm cho nó hồi phục lại sự non mềm bóng loáng như lúc đầu, sau đó khẽ tách ra thân mật tiến quân thần tốc.
Ngũ Độc đưa đầu lưỡi nghênh đón, nhiệt tình cùng hắn dây dưa, khiêu vũ. Đường Môn hơi gượng gạo liếm khoang miệng y, đầu lưỡi thô ráp ma xát lẫn nhau khiến cả hai tê dại đến run rầy.
Tiếng thở dốc ngọt ngào tràn ra từ môi Ngũ Độc, tiếng nước vang rõ mồn một khiến không khí trở nên phiến tình kiều diễm.
Ngón tay Đường Môn dao động trên miệng vết thương chưa lành, Ngũ Độc đau đến nhíu mày, Đường Môn hôn nhẹ lên mi tâm của y, một đường liếm hôn đến miệng vết thương, đầu lưỡi lướt qua vùng da bên cạnh vết thương, hung hăng mút vào, mùi máu tươi thoang thoảng lan vào mũi.
Đau nhói, ngoài ra còn có một cảm giác ngưa ngứa khó kìm nén dần dần tràn ra, Ngũ Độc khẽ kêu lên: “Ưm a… Đau…”
Đường Môn thật sự còn muốn liếm sạch từng vết thương, lúc này mới thấy được mái tóc đen của Ngũ Độc đã bết mồ hôi, sợi tóc hỗn độn dính vào hai má, miệng hé ra thở dốc không ngừng, gương mặt đỏ bừng không giống bình thường…
Sờ lên trán y, quả nhiên là phát sốt. Thở dài, đứng dậy kéo chăn đắp cho y, đang định đi rót chén nước thì góc áo bị nắm lấy. Ngũ Độc hơi ngồi dậy, chăn rớt xuống lộ ra thân thể như ẩn như hiện, y lấy một loại khẩu khí như mệnh lệnh, nói: “Lại đây, tiếp tục”.
Gương mặt luôn lạnh nhạt của Đường Môn hơi nhăn lại, gân xanh nổi rõ trên làn da, biểu tình dữ tợn đáng sợ. Mồ hôi chảy vào đôi mắt mịt mờ, tơ máu càng thêm dày đặc. Ngũ Độc đứng bên cạnh, nghe tiếng rên đau đớn nhưng nỗ lực kìm nén của hắn, nước mắt không tự chủ rơi trên gương mặt không chút biểu cảm.
Thanh âm thở dốc của Đường Môn yếu ớt dần, trong tai y nghe ngày càng rõ ràng, gần như là thúc giục y làm lòng y càng trở nên kinh hoảng.
Y tin rằng bản thân mình hận hắn. Hận hắn lạnh lùng tuyệt tình, hận hắn không một chút quan tâm y. Nhưng mà y yêu hắn, sâu đậm như vậy, cho nên càng hận hắn.
Ngày đó nhìn thấy Đường Môn, y bày ra vẻ vui mừng phấn khích, nhưng chỉ có bản thân mình mới hiểu được cái cảm giác tuyệt vọng bi thương trong lòng, uỷ khuất cùng khát vọng khó nói ra.
Trong lòng y đang rít gào, giữ lại hắn, cho dù thế nào cũng phải giữ hắn! Y phải dốc sức dày vò hắn, bầm thây vạn đoạn khiến xương cốt tan thành tro bụi, y phải cho hắn nếm thử sự đau đớn mà y trong mấy năm qua không lúc nào không cảm nhận!
Cho tới lúc này y mới hiểu được, y căn bản làm không làm được. Nhìn hắn đau đớn mà tim y như bị xé nát, hé miệng muốn nói lời châm chọc hay đe doạ nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, cay đắng trong lòng toàn bộ hoá thành nước mắt không ngừng rơi xuống, đau đớn nặng nề.
“… Ngươi thắng.” Ngũ Độc chậm rãi lui về phía sau vài bước, giọng nói run rẩy. Y niệm vài câu chú để trùng độc hành hạ Đường Môn.
“Ngươi muốn đi, ta không cản. Nhưng ta muốn cho ngươi vĩnh viễn không nhớ được gì, vĩnh viễn bị trói lại.”
Trên gương mặt y mang theo nụ cười thâm độc, giọng nói cũng như làn gió thổi nhẹ, nước mắt chưa khô đọng lại mà đẹp lạ lùng. Mặc kệ trả giá như thế nào, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ lần nữa rời bỏ ta!
Mở mắt ra, con ngươi màu tím hơi hơi loé ra ánh sáng, trong miệng y phát ra tiếng thét dài bén nhọn, từ đầu ngón tay trắng nõn chui ra một con trùng màu trắng bóng loáng.
Y dịu dàng vuốt ve nó, sau đó ngồi xuống đưa mặt đến bên ngực trái của Đường Môn lúc này không thể nhúc nhích, nghe thấy tiếng tim đập có chút suy yếu, cong khoé môi cười như đứa con nít.
“A Đường, chúng ta sẽ lại ở bên nhau…” Trùng độc kia ở vị trí tim của Đường Môn mà chui vào, như hoà tan không chút dấu vết. Thân thể Đường Môn hơi dao động một chút, ngón tay như không cam lòng muốn nắm lấy cái gì, cuối cùng lại vô lực thả ra. Chợt đồng tử hắn phóng đại, rồi dần tan đi, trở nên trống rỗng mê mang.
Ngũ Độc cười khẽ, âm thanh dần thành lớn, cuối cùng trở nên không khống chế được điên cuồng cười lớn. Đoạn y che miệng lại, phát hiện không ngờ bản thân lệ rơi đầy mặt.
☆
Từ lúc đó cho tới nay Ngũ Độc không gặp lại Đường Môn. Đường Môn bị hạ Phệ Tâm Cổ sẽ mất đi ý thức của bản thân, trở thành một người chỉ có thể nghe theo lời y.
Ngũ Độc không dám chắc rằng mình có phải hay không dám gặp lại A Đường. Hắn sẽ quên hết tất cả, quên đi sự ngoan cố này của y, hắn sẽ ở bên y, trong thế giới của hắn chỉ biết có một người là y.
Nhưng tại sao y lại cảm thấy đau như vậy. Bởi vì hắn vĩnh viễn không phải là A Đường lãnh đạm tuyệt tình kia, hắn sẽ không bao giờ khen mình thổi sáo thật hay, sẽ không bao giờ cùng mình uống canh, sẽ không bao giờ tìm được mình nơi Hoa Hải mênh mông, sẽ không lạnh lùng nói, để ta đi.
Bước đi trong vô thức, nhưng lại đi tới phòng ngoài của Đường Môn. Ngũ Độc do dự vươn tay, bất ngờ cửa lại lập tức mở ra.
Đường Môn lẳng lặng nhìn y. Ngũ Độc một thân y phục màu tím, bên trên đọng lại vết máu nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cước bộ hư không. Hắn chỉ cảm thấy tức giận —— Y như thế nào lại bị thương, tại sao không biết bảo vệ chính mình, y chẳng lẽ không đau sao?
Một phen túm y vào phòng, trực tiếp ném lên giường. Ngũ Độc không hiểu chuyện gì, vô tội mờ mịt nhìn hắn, trông qua rất đáng yêu, hơn nữa… Hấp dẫn.
“A Đường…?” Đường Môn không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu thản nhiên liếc y một cái, bắt đầu cởi ra y phục màu tím dính máu.
Thân thể phủ đầy vết thương chậm rãi bày ra trong không khí, máu đọng lại bết vào quần áo dính trên người, vừa động liền khiến Ngũ Độc khẽ run rẩy. Vết thương do đao kiếm tất nhiên không cần phải nói, nhưng ngoài ra còn có vết cào, cắn xé của động vật, cùng với…
Ngón tay mơn trớn vết tích hồng hồng nọ, Đường Môn có chút không vui nâng mi mắt. Dấu vết của ai lưu lại…? Thì ra ngươi đã có thói quen cùng người khác… Hắn kinh ngạc phát hiện trong lòng mình dấy lên ngọn lửa đố kị hừng hực, làm cách nào cũng không ngăn được cảm giác chua xót phẫn nộ đang dâng trào.
Thuận theo suy nghĩ trong lòng, đem nụ hôn nóng rực đè ép xuống dấu vết khó coi này, mút vào tạo ra dấu hôn càng diễm lệ hơn, làm cho thân thể đầy vết thương nở ra từng đoá hoa hồng nhạt xinh đẹp.
Ngũ Độc thất thần từ nãy, giờ đã bừng tỉnh trở lại. Cảm nhận được động tác của Đường Môn, trong lòng y chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, y tự châm biếm mình, nghĩ rằng may mắn mình không thấy được, y thật sự sợ hãi rằng đối diện y là một đôi mắt không buồn không vui, trống rỗng vô hồn.
Chấp niệm sâu sắc trong lòng như vậy… Ngũ Độc không ngừng nhắc nhở chính mình, A Đường này là hành động theo ý nghĩ của ta, tất cả đều là mộng tưởng xinh đẹp giả dối… Nhưng thân thể lại hi vọng được hắn âu yếm, khát khao cầu hắn…
Đây không phải là ý muốn của ta sao? Không phải là ta biến hắn trở nên như vậy sao? Ta còn khát cầu điều gì xa xỉ nữa… Ta còn có thể cầu cái gì? Giữ hắn, giữ lại hắn ở bên, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là thể xác mà thôi…
Y nở nụ cười tự giễu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên từng sợi tóc đen dài mềm mại của Đường Môn, nâng cằm của Đường Môn hôn lên, đôi mắt mở to đong đầy sự mê hoặc. Đường Môn thuận thế mà mãnh liệt liếm cắn đôi môi tái nhợt khô khốc của y, liếm ướt mỗi một nếp uốn nhỏ nhất, làm cho nó hồi phục lại sự non mềm bóng loáng như lúc đầu, sau đó khẽ tách ra thân mật tiến quân thần tốc.
Ngũ Độc đưa đầu lưỡi nghênh đón, nhiệt tình cùng hắn dây dưa, khiêu vũ. Đường Môn hơi gượng gạo liếm khoang miệng y, đầu lưỡi thô ráp ma xát lẫn nhau khiến cả hai tê dại đến run rầy.
Tiếng thở dốc ngọt ngào tràn ra từ môi Ngũ Độc, tiếng nước vang rõ mồn một khiến không khí trở nên phiến tình kiều diễm.
Ngón tay Đường Môn dao động trên miệng vết thương chưa lành, Ngũ Độc đau đến nhíu mày, Đường Môn hôn nhẹ lên mi tâm của y, một đường liếm hôn đến miệng vết thương, đầu lưỡi lướt qua vùng da bên cạnh vết thương, hung hăng mút vào, mùi máu tươi thoang thoảng lan vào mũi.
Đau nhói, ngoài ra còn có một cảm giác ngưa ngứa khó kìm nén dần dần tràn ra, Ngũ Độc khẽ kêu lên: “Ưm a… Đau…”
Đường Môn thật sự còn muốn liếm sạch từng vết thương, lúc này mới thấy được mái tóc đen của Ngũ Độc đã bết mồ hôi, sợi tóc hỗn độn dính vào hai má, miệng hé ra thở dốc không ngừng, gương mặt đỏ bừng không giống bình thường…
Sờ lên trán y, quả nhiên là phát sốt. Thở dài, đứng dậy kéo chăn đắp cho y, đang định đi rót chén nước thì góc áo bị nắm lấy. Ngũ Độc hơi ngồi dậy, chăn rớt xuống lộ ra thân thể như ẩn như hiện, y lấy một loại khẩu khí như mệnh lệnh, nói: “Lại đây, tiếp tục”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook