Sau khi ngồi xe lăn trở về từ bệnh viện, tôi lên mạng tạo một blog, đặt tên là [Lục]. Đây là một phần của bố cục.

Trong bài đầu tiên của blog, tôi cẩn thận kể lại mối tình thanh mai trúc mã của Sở Liêm và Lục Bình, sau đó là tình yêu nồng nhiệt sôi nổi thời đại học, tiếp theo là nỗi mong nhớ khi Sở Liêm xuất ngoại du học, rồi khi anh về nước chúng tôi thuận theo tự nhiên mà đính hôn.

Tôi cũng nói về tình yêu cháy bỏng mà Lục Bình dành cho vũ đạo, những hồi ức mỗi lần tập luyện và đi công diễn. Nói tóm lại là vũ đạo chính là sinh mạng của Lục Bình.

Sau đó chính là trọng điểm. Tôi kể tới lần tai nạn xe cộ đó. Sở Liêm bất cẩn để xảy ra tai nạn, chân của tôi gãy. Thế giới sụp đổ.

Còn có cả sự quan tâm chăm sóc cẩn thận của cha.

Kết thúc, tôi viết, [Tôi… còn có tương lai sao? Tôi… sao có thể còn có tương lai chứ?]

Lượng truy cập của blog rất ít nhưng vẫn có người để lại bình luận cổ vũ tôi, an ủi tôi.

Bài thứ hai tôi viết chuyện Sở Liêm cầu hôn mình.

[Hôm nay [Sở] cầu hôn tôi. Cha nói sẽ để tôi tự mình quyết định, ông sẽ ủng hộ lựa chọn của tôi. Trong lòng lập tức cảm thấy yên bình. Dẫu cho thế nào thì người nhà vẫn sẽ bao dung tôi, bảo vệ tôi. Tôi không phải chỉ có hai bàn tay trắng.

Cha mẹ Sở đối với tôi rất tốt, họ bảo tôi là người con dâu duy nhất họ thừa nhận. Nhưng tôi không thể mặt dày mà liên lụy họ được. Tôi không thể bước đi, dù là ăn, mặc, ở, đều phải nhờ người khác giúp. Như thế tôi đâu phải một người vợ tốt, cũng chẳng phải là một người con dâu ngoan. Mọi người đối với tối rất tốt. [Sở] không vì tôi tàn tật mà ghét bỏ. Trong lòng tôi vô cùng cảm kích.

Điều ấy cho tôi dũng khí. Tôi muốn một lần nữa đứng lên, học cách bước đi. Dẫu chẳng thể tiếp tục làm một vũ công nhưng ít nhất cũng có thể sống như một người bình thường. Nếu kết hôn cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân, chăm sóc cho chồng con, có thể hiếu thuận cha mẹ chồng mà không phải để họ chăm sóc bậc con cháu như tôi.

Quyết định của tôi được cha ủng hộ. Ông nói ông sẽ liên hệ với bệnh viện, tôi sẽ tiến hành hồi phục chức năng, lắp chân giả, đứng lên một lần nữa.

Hãy chúc phúc tôi đi.]

Lần này số người để lại bình luận nhiều hơn một chút, tất cả đều là những lời cổ vũ tôi.

Sau khi tới trung tâm vật lý trị liệu ở Mỹ, mỗi ngày tôi đều cập nhật blog. Kể lại quá trình trị liệu của mình, tôi ngã bao nhiêu lần, luyện tập bao lâu. Những lời cha cổ vũ tôi, còn cả những lời Sở Liêm an ủi tôi nữa.

Có khi lại là tâm sự về người trị liệu cùng phòng bệnh.

Có đôi khi cũng sẽ chụp mấy tấm ảnh phong cảnh và người bên ngoài của sổ trung tâm vật lý trị liệu, sau đó đăng lên blog:

[Nhìn ngoài cửa sổ, người đến người đi như nước chảy. Họ tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc như vậy. Trước khi tôi không biết có thể dùng đôi chân khỏe mạnh của mình đi đường lại là chuyện may mắn như vậy. Tuy mất đi một bên chân nhưng tôi lại học được sự quý trọng. Tôi tin tôi nhất định có thể đứng lên, bước đi một lần  nữa. Giống như những người đang đi trên đường kia. Tự do vui cười dưới ánh mặt trời.]



[Hôm nay tôi tự đi được hơn hai mét [1], không ngã xuống lần nào. Cha vui tới mức hốc mắt đỏ bừng. Tôi nhìn ông vừa xót xa lại vừa vui vẻ. Cha nuôi tôi lớn thế này, đến lúc tôi nên hiếu thuận với ông lại vẫn khiến ông lo lắng cho bản thân. Có câu: “Tình cha như núi”. Có lẽ đúng thế. Chỉ cần có cha ở bên, tôi sẽ không sợ hãi, luôn tràn đầy dũng khí. Dẫu có ngã xuống bao nhiêu lần, dẫu có đau đớn bao nhiêu, tôi vẫn sẽ đứng dậy.

Cha cho tôi sinh mệnh, người cũng cho tôi dũng khí để đấu tranh với nghịch cảnh.

Tôi đau lòng trước sự hy sinh của ông nhưng trong lòng vẫn trộm vui vẻ. Cha vốn là một người thành công, từ trước tới nay công việc ngập đầu, tôi ngưỡng mộ cha nhưng lại rất ít khi được ở cạnh ông. Giờ đây tôi tàn tật, cha lại có thể mỗi ngày ở bên tôi, cổ vũ tôi, ủng hộ tôi…

Có lẽ khiông trờilấyđicủa tôi điều gì thì cũng đã đền cho tôimột điều khác.

Những ngày có cha ở bên làm bạn, tôi vô cùng quý trọng, những ngày ấy sẽ là những hồi ức mà tôi sẽ trân trọng suốt đời.]

[1] Trong nguyên tác là 10 thước = 2.3 m, để tiện cho việc theo dõi, mình xin mạn phép quy đổi các đơn vị đo lường sang hệ thống đo lường quen thuộc hơn.

Có một lần sau khi viết xong blog, tôi giả vờ như quên không thoát để cho cha biết được trang blog này. Sau đó dưới mỗi bài đăng của tôi, ông đều dùng tên giả gửi những lời cổ vũ, bài nào cũng vậy.

Tôi cũng đăng vài chuyện nhỏ trong chuyến đi với cha lên blog, kèm theo ảnh chụp những nơi tôi từng đến.

Sau hôn lễ, vài chuyện nhỏ bé bình dị trong cuộc sống như chuyện cha nhận xét về điểm tâm tôi làm, việc mẹ và mẹ chồng cảm thấy ra sao khi nhận đồ tôi thêu, Sở Liêm cố gắng làm việc như thế nào, hay cả kết quả của ván cờ giữa tôi và cha chồng, đều được chia sẻ trên blog. Còn đăng kèm tấm ảnh chụp món điểm tâm, đồ thêu tôi làm, có cả ảnh tàn cục ván cờ nữa.

Rồi lượng người truy cập blog của tôi bắt đầu nhiều lên. Mỗi ngày đều có rất nhiều bình luận. Đương nhiên cũng có người dựa theo vài dấu vết để lại mà đoán ra thân phận Lục Bình. Tôi cũng thừa nhận, còn đăng lên vài tấm ảnh khi còn đứng trên sân khấu, ảnh chụp khi khôi phục chức năng ở Mỹ, có cả ảnh chụp trong chuyến đi với cha.

[Tôi… mang thai. Hạnh phúc tới chẳng nói nên lời.

Cha không đợi tan làm đã chạy tới thăm tôi. Mọi người trong nhà cũng cực kỳ vui mừng.

Tôi… sẽ làm mẹ. Không kìm được mà nhòa lệ. Trước kia tôi chưa từng nghĩ sau khi mình tàn phế còn có thể có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, hoàn hảo đến thế, cha mẹ và cha mẹ chồng quan tâm và yêu thương, chồng thì săn sóc, thậm chí là hạnh phúc có nhi nữ dưới gối.

Người ta nói trở thành mẹ mới là một người phụ nữ hoàn chỉnh. Đứa trẻ đang lớn lên trong bụng mang tới cho tôi bao niềm hạnh phúc khi làm mẹ.

Tôi cảm thấy vô cùng cảm kích gia đình, bạn bè, cảm kích chồng mình, cũng vô cùng cảm kích sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người.

[Sở] càng thêm cố gắng làm việc, có lẽ vì sắp làm cha rồi cho nên trách nhiệm càng thêm lớn. Tôi sẽ luôn ủng hộ anh, làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt để mỗi khi anh làm việc sẽ không phải lo lắng cho chúng tôi.

Tôi muốn tự mình may quần áo cho con. Không biết đứa trẻ là nam hay là nữ nhỉ? Có lẽ là may mỗi loại một ít đi.]

Tôi nhờ Vũ San mua giúp vài quyển sách hướng dẫn cắt may, máy may, còn cả vài miếng vải dệt phù hợp với trẻ em. Tự mình kiên nhẫn may quần áo, tã lót, yếm, bao tay, mũ quả dưa cho con, cũng tìm thấy niềm vui khi tự may từng từng món đồ.

“Vất vả quá, bây giờ cũng không phải thời phong kiến, cái gì cũng phải tự làm. Bây giờ thiếu cái gì thì đi mua là được. Con làm mà không thấy mệt sao?”, mẹ chồng oán trách hỏi.

“Con giờ ngoài nhàn rỗi cũng chỉ thấy nhàn rỗi, mẹ bây giờ không cho con xuống phòng bếp nữa. Hơn nữa, con thực sự rất thích may những thứ này mà.”

“Cũng đúng.” mẹ chồng cầm bộ quần áo lên cười nói, “May rất đẹp, so với hàng may bên ngoài còn đẹp hơn. Lục Bình, đúng là con làm cái gì cũng xuất sắc.”

Tôi khẽ nâng bụng bầu đã to lên nhiều, nhờ Vũ San đem ảnh chụp mấy bộ quần áo, tã lót đăng lên blog.

[Vì sức khỏe của cục cưng, tôi không thể dùng máy tính. Nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ cùng mọi người niềm hạnh phúc này.]

“Chị Lục Bình, chị thật tuyệt. Cục cưng có người mẹ như chị đúng là hạnh phúc.”

“Vậy mau cưới đi.” tôi cười nói, “Như thế chúng ta sẽ thực sự trở thành người một nhà. Đến lúc em có thai chị lại giúp cục cưng nhà em may quần áo.”

“Chị Lục Bình!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương