[Đồng Nhân HP] Phụ Nợ Tử Thừa
Chương 9: Tình cảm không hiểu, tâm hơi loạn

Kẹo của thế giới phép thuật rất đặc biệt, nhất là loại kẹo nổ này, Hạ Lạc Du vốn tưởng kẹo này chỉ là nổ lăn tăn trong miệng thôi, sau khi ăn vào mới biết được, kẹo nổ đúng nghĩa nổ luôn, không chỉ khiến đầu lưỡi cô bị chấn động đến mức tê dại, mà hơn nữa còn nổ mạnh đến mức sinh khói tiến vào cổ họng làm cô bị sặc, cảm giác thật giống như hít vào một lượng lớn khói dầu vậy.

Càng thêm không khéo chính là, thời điểm gặp phải Draco, đúng lúc trong miệng cô đang ngậm lấy một viên kẹo nổ.

Vì vậy bất hạnh cho cô là, sau khi sững sờ nhìn Draco một lúc, đột nhiên ho khan đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Đợi cho cô thật vất vả điều chỉnh lại hô hấp, không hề ho khan nữa, lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt hơi chút nghiền ngẫm lại thêm vào chút khinh thường của Draco.

Con trai mười ba tuổi vóc dáng đã bắt đầu trưởng thành rồi, hơn nữa thân thể này của Sissy Suyier không giống con gái châu âu bình thường mà lại nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này Draco đã có thể nhìn thẳng cô rồi.

Hạ Lạc Du bị ánh mắt của cậu nhìn đến xấu hổ, liền len lén nhìn cậu một cái, liền thấy sợi tóc màu vàng óng của Draco bị nước mưa làm ướt một mảng lớn, áo choàng màu đen cũng vậy...Vì thế nên áo choàng càng thêm đen, khuôn mặt nhìn qua có vẻ khỏe mạnh lên nhiều, không còn bộ dạng tái nhợt như trước, dường như sau khi gột rửa đi nụ cười giả tạo cùng sự khôn khéo không phù hợp với tuổi của cậu ta, lại lưu lại một vẻ tuấn mỹ mơ hồ...

Hạ Lạc Du nhìn một lúc, chẳng biết tại sao hai má lại có chút nóng lên, liền vội vàng quay đầu đi.

Theo góc độ của Draco nhìn sang, mặt Hạ Lạc Du bị chiếc ô hồng che đi, chỉ có thể nhìn được những sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng đong đưa trong mưa.

"Người phụ nữ ngốc nghếch, lớn tuổi rồi mà vẫn học bọn trẻ con ăn những thứ kẹo kỳ quái này..."

Tuy nói là châm chọc, nhưng Hạ Lạc Du nghe được lời cậu ta nói không có ác ý, cho nên cũng không cãi lại.

Bắt đầu từ lúc nào nào cậu nhóc Draco này lại có thể mở miệng gọi cô là người phụ nữ ngốc nghếch vậy?

Hạ Lạc Du cúi đầu xem cái bóng của mình trong vũng nước trên mặt đất, lẳng lặng suy tư.

Lại nói tiếp Tiểu Loạn cũng đã từng nói cô ngốc nghếch... Sau đó càng đoạt đồ ăn vặt của cô một cách chẳng kiêng nể gì, nhưng cũng là không có ác ý giống như thế này...

không hiểu mà nở nụ cười, Hạ Lạc Du niệm thần chú chuyển một viên kẹo từ trong túi nhét vào tay của Draco: "Đúng vậy đó, tôi già mà cậu không kính gì cả, cậu vẫn là một đứa trẻ, nên đương nhiên phải ăn viên kẹo kỳ quái này rồi."

Draco không vứt trả lại giống như bình thường, bởi vì cậu thoáng chốc thấy được thần sắc cô đơn chợt lóe lên trên mặt Hạ Lạc Du, xen lẫn nụ cười xinh đẹp lúc nãy, có một chút chói mắt.

Hai người vừa ăn kẹo vừa quay về trường.

Có thể là bời vì vừa mưa xong, sắc trời đã không đen thùi lùi như trước, sự hào hứng của học sinh xung quanh không giảm so với trước, nhưng trải qua cuộc vui chơi đến trưa, cũng đã lộ ra một chút mệt mỏi rồi.

Hạ Lạc Du cùng Draco không đi đường lớn, mà là men theo một ngõ nho nhỏ để trở về, xung quanh có những căn nhà thấp nhỏ, giống như là một thôn dân cư bình thường vậy.

Hạ Lạc Du nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên bên cạnh nóc nhà, hai tay mở ra để giữ thăng bằng, giẫm lên nóc nhà thật cao để tiến lên phía trước. Dường như là đang tự vui đùa với bản thân, lại dường như đi lung tung không có mục đích.

Draco ở dưới đất đi theo bước đi của cô, cảm thấy bầu không khí có vẻ lo lắng, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Hả?" Hạ Lạc Du cúi đầu đi không nói lời nào, cô cũng không muốn phân tâm, phân tâm sẽ bị ngã xuống.

Draco ngửa mặt lên nhìn cô, dừng bước: "đang suy nghĩ gì?"

Hạ Lạc Du thấy Draco không đi nữa, chính mình lại đi về phía trước một đoạn, cuối cùng ngồi ở rìa ngoài của mái hiên, ánh mắt nhìn vào phương xa: "đang nghĩ tới những người đã qua."

"Nhớ cha của tôi sao?"

"không chỉ có mỗi người đó, còn rất nhiều..."

Draco nhìn mái nhà tranh vì trời mưa mà càng thêm ướt át, thấp giọng hỏi: "Nghĩ tới làm cái gì?"

Ở trong trí nhớ của cậu, quá khứ của Sissy Suyier là những kỷ niệm không chịu nổi, nghe mẹ nói, ở năm thứ ba Sissy Suyier đã thích cha rồi, nhưng vẫn là tình yêu cay đắng, không có kết quả.

Nếu không phải do cha, cô cũng sẽ không biến mình từ một cô gái xấu hổ trở thành một người phụ nữ điên cuồng nghiên cứu ma pháp trú nhan cùng những độc dược để giữ lại nhan sắc.

Quá khứ như vậy, thực sự có thể nhìn lại sao?

"thật ra tôi vẫn muốn hỏi cô, rốt cuộc cô yêu cha tôi vì cái gì...Vì sao...Nguyên nhân gì khiến cho cô yêu một người...Lại dây dưa lâu đến như vậy..."

Dây dưa...Đến cả con trai của Lucius cũng đều cho rằng Sissy Suyier là đang dây dưa...

Cái cảm giác bế tắc như trong lòng bị cây bông bít lại kéo tới lần thứ hai, Hạ Lạc Du khó khăn mà hít vào một hơi, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Sau một hồi im lặng, đến lúc Draco cho rằng cô không muốn nói nên thôi cũng không muốn miễn cưỡng cô nữa thì cô lại đột nhiên mở miệng: "Bạn học Malfoy, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện được không?"

Draco sửng sốt, gật đầu.

"Rất lâu trước đây có một cô gái, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều rất ưu tú, lúc còn rất nhỏ lần đầu tiên ma lực bạo động cô ấy có thể khống chế ma lực của mình rất tốt, giáo sư mà cha mẹ mời tới cũng nói cô ấy là thiên tài, cô chưa từng nếm qua hương vị của sự thất bại, cho tới sau này khi đến tuổi biết yêu cô ấy có thích một chàng trai học chung nhà...cô đi thổ lộ... Nhưng mà lại bị từ chối...Lúc đầu cô ấy vẫn cho rằng cậu ấy xấu hổ, vì vậy đã nghĩ, chờ một chút nữa đi, nhất định cậu ấy sẽ chấp nhận mình... Thế nhưng chàng trai kia cuối cùng lại yêu người khác..."

" Đại khái là không cam lòng đi...cô gái ấy mới đặt hết tinh thần và thể lực của mình lên trên việc đoạt lại người mình thích...Thế cho nên sau này tính tình trở nên cổ quái... Cũng không thích tiếp xúc cùng những người khác nữa..."

Từ trước tới giờ đều chưa gặp phải thất bại, cho nên khi bị thất bịa mới không cam lòng, ngay từ đầu có lẽ Sissy Suyier đối với Lucius chỉ là có ấn tượng tốt thôi... Nhưng bởi vì không cam lòng chấp nhận thất bại, mà nhấn mạnh cái ấn tượng tốt lúc băn đầu ở trong lòng lên nhiều lần, về sau lâu dần mới biến thành chấp niệm....

Draco lẳng lặng nghe cô nói hết, hơi có chút bất đắc dĩ: "cô đang kể cho tôi nghe chuyện cũ của mình sao? Bởi vì không cam lòng, cho nên mới tiếp tục dây dưa hả?"

Cậu không nghĩ tới có ngày mình sẽ được nghe người phụ nữ này bình tĩnh hoà nhã mà kể lại chuyện xưa, hơn nữa...lại có thể kể hết tất cả suy nghĩ, tâm tư của cô ra cho cậu nghe.

Hạ Lạc Du đổi một tư thế khác, linh hoạt ngồi xổm trên mái hiên, cười hỏi cậu: "Cậu không cảm thấy cô gái ấy rất ngốc hay sao? Lucius thật là tốt, thế nhưng trên thế giới này đàn ông tốt đâu có thiếu, lại vì một người, cô độc lâu đến như vậy..."

Draco nhíu mày: "Nếu không tại sao lại gọi cô là người phụ nữ ngốc nghếch chứ..."

Hạ Lạc Du nghe vậy, cũng không giận, mà chỉ nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên, vừa lúc đứng bên cạnh Draco.

"thật ra...cậu có nghĩ tới hay không... Vì sao cha của cậu lại không... À...Ý tôi là... không quan tâm đến tôi..."

Draco sửng sốt, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

Chuyện này ở trước đây sẽ là một chuyện đương nhiên, bởi vì tính tình Sissy Suyier bướng bỉnh thậm chí có chút biến thái... Thế nhưng tính cách ngày hôm nay của cô ấy là do cha mới biến thành như vậy... Như vậy tại sao ngay từ đầu người cha lựa chọn lại không phải cô ấy nhỉ?

Nhìn sự hoang mang trong đôi mắt của Draco, Hạ Lạc Du thở dài, quả nhiên cậu ấy vẫn là một cậu nhóc thôi, các vấn đề liên quan đến tình yêu đối với nó vẫn còn rất mông lung, dù xuất thân là quý tộc, từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục đầy tốt đẹp, nhưng dù gì thì cậu nhóc cũng mới 13 tuổi.

"Ha ha." Đột nhiên cô mặt mày cong cong nở nụ cười: "Cậu biết không? Mẹ của cậu ngay từ đầu đã không muốn lại gần cha của cậu, nghĩ cậu ta là một con khổng tước chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, chỉ hận không thể thấy cậu ta là đi đường vòng thôi..."

"A?" Draco kinh ngạc, việc này ngược lại cậu không có được nghe cha kể, ở trong ấn tượng của cậu tình cảm của cha mẹ rất tốt, dù cho Sissy Suyier luôn luôn tìm cách chen vào cũng không thay đổi được: "Mẹ của tôi, bà..."

"Sau này Lucius cũng phí không ít tâm tư mới theo đuổi được mẹ cậu..." Hạ Lạc Du lục soát trí nhớ của con người biến thái này, sâu kín trần thuật: "Thái độ đối với cha cậu của tôi và mẹ cậu khác nhau, liền xác định tôi không thể chiếm được người đó rồi."

"Lucius là dạng đàn ông, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, ngay từ đầu coi trọng mẹ của cậu bởi vì cô ấy không thích cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy mới mẻ hứng thú, sau lại mới từ hứng thú phát triển thành thích thật sự, chậm rãi biến thành yêu... Mà tôi thì lại nói thích cậu ta từ rất sớm, đồng thời theo đuổi không tha, đuổi càng lâu, trái lại cậu ta lại càng thêm chán ghét thôi..."

"Đàn ông là một loại động vật rất kỳ lạ, trong tầm tay thì không cần, không có được mới là tốt nhất." Hạ Lạc Du nói, ngẩng cả mặt.

Những lời này là Tiểu Loạn nói cho cô biết, em gái của mình đúng là một con quỷ nhỏ lanh lợi, rõ ràng mình là chị nó mà lại bị nó giáo dục rất nhiều lần.

Draco thấy thế, cũng hơi nhếch khóe miệng: "Vì sao cô biết những chuyện này mà vẫn cố chấp theo đuổi cha tôi vậy?"

Đột nhiên Hạ Lạc Du xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Draco, đôi mắt màu xanh lam thật đẹp, cũng cực kỳ giống Lucius lúc thiếu niên trong trí nhớ của Sissy Suyier.

"Tôi nghĩ thông suốt rồi, thế nên hiện tại không thích cha cậu nữa... Tuyệt không..."

Draco ngạc nhiên, cậu chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy.

Chỉ là Hạ Lạc Du nói xong câu đó, trên đầu giống như trúng một cú đánh vậy, đau đớn mãnh liệt từ đầu truyền đến trái tim, mạch máu của cô dường như đều xoắn xuýt lại với nhau, khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập hơn.

Có thứ gì đó cuộn trào mãnh liệt bừng lên trong hốc mắt, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, dường như như vậy có thể giảm bớt đau khổ vậy.

"Này, người phụ nữ ngốc nghếch này, cô làm sao vậy?" Draco nhìn thấy bộ dáng này của cô thì luống cuống tay chân, dưới tình thế cấp bách ngồi xổm xuống lắc lắc bờ vai của cô.

Hạ Lạc Du nhìn gương mặt tương tự Lucius trong trí nhớ của Sissy Suyier, cắn răng một cái, đẩy cậu ta ra rồi chạy thật nhanh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật ra lúc viết chương này rất bối rối.

Tuy rằng luôn nói rằng "Đàn ông có khuôn mặt càng xinh đẹp thì càng không thể tin, địa vị càng cao lại càng không thể tin, đàn ông miệng càng ngọt cũng càng không thể tin... nói chung là đàn ông đều không nên tin." Nhưng thật ra ở sâu trong nội tâm vẫn mang thái độ tích cực đối diện với tình yêu như cũ, cũng tin tưởng thế giới thật đẹp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương