Trời dần dần mát mẻ một chút, gió thổi trên người Ogihara làm cậu thoải mái mà nheo mắt, mái tóc hơi ướt đã được gió làm khô, Ogihara thấy mình có vẻ sống lại rồi. Buộc cái áo thể thao hơi lớn sang một bên hông, Ogihara phát hiện một người lẽ ra giờ phải đang ở bệnh viện. Kinh ngạc nhìn Yukimura, Ogihara vì đối phương mỉm cười mà thu hồi sự ngạc nhiên trong lòng, cười thật tươi với Yukimura, sau đó lại nhìn sang đối diện.

“Tezuka... Kỳ thực tôi vẫn không hiểu dốc hết toàn lực là có ý gì, trừ lần trước đánh đôi ở nhà tôi, lần nào tôi cũng rất nghiêm túc đánh mà.” Nhớ tới lời Atobe nói, nhớ tới lời Tezuka, Shusuke và Ryoma bình thường vẫn hay nói với cậu, cậu thực sự không hiểu.

“Dốc hết toàn lực... là phát huy toàn bộ thực lực của cậu. Itsuki-chan, tháo Power Ankle của cậu ra đi, tôi muốn biết rốt cuộc tay trái của cậu mạnh đến đâu.”

“Tezuka, chuyện này rất quan trọng sao? Nếu như là trận đấu... không phải chỉ cần đánh bóng tới nơi đối thủ không đỡ được là được rồi sao?”

“Itsuki-chan, mỗi người dù có thể đánh thắng đối thủ hay không, hắn đều muốn thấy thực lực chân chính của đối phương, cho dù là thua, hắn cũng có thể rõ ràng mình và đối phương chênh lệch lớn đến thế nào.”

Ogihara vẫn không hiểu rõ lắm, có lẽ là vì cậu chẳng bao giờ thua, có lẽ vì cậu chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện này, đeo Power Ankle không phải vì muốn chứng minh cái gì mà vì cậu luôn quên, thời gian lâu dần cũng thành thói quen. Về phần tay trái... trong lòng cậu, tay trái cũng không mạnh được như tay phải nên cậu cũng đã quen dùng tay phải, lẽ nào những điều này trong mắt người khác lại là biểu hiện của che giấu thực lực sao?

Tháo xuống Power Ankle trên tay, lại tháo cả Power Ankle dưới chân, Ogihara chuyển vợt tennis sang tay trái, “Tezuka, anh có chắc không? Tôi rất ít khi dùng tay trái thi đấu.”

“Chắc.” Tezuka gật đầu.

Huơ huơ vợt tennis, lại dùng vợt tennis vỗ bóng vài cái, Ogihara ra hiệu cho Tezuka phát bóng.

Vẫn đang ở ngoài đường biên, lần này, sau khi bóng rời khỏi tay trái Ogihara đột nhiên lên lưới. Đối với hành động này của cậu rất nhiều người không hiểu, lúc này lên lưới thì làm sao đỡ được bóng? Bóng bay tới phần sân của Tezuka, Tezuka nhìn Ogihara lưới, trở tay đánh bóng về phía sau nơi Ogihara không thể đỡ được. Dựa theo đường bóng, cho dù Ogihara chạy nhanh hơn nữa cũng không có cách nào đỡ được.

Mà chuyện khiến kẻ khác khiếp sợ xảy ra đúng lúc này, bóng vừa qua lưới là lúc Ogihara thật nhanh chuyển sang bên trái, nhảy lên một cái chặn bóng lại giữa chừng. Sau đó, bóng dừng lại vài giây trên vợt rồi bay thẳng đến trước chân Tezuka. Chân Tezuka vẫn không hề di chuyển, anh chỉ vung tay một cái, đánh bóng thật cao trở lại. Ogihara cong chân nhảy lên đỡ bóng đánh tới vợt của Tezuka, bóng xoay tròn một cái rồi lăn ra ngoài.

“Bộp!” Vợt tennis của Tezuka bị đánh rơi xuống đất.

“A!” Tiếng kêu kinh ngạc nổi lên bốn phía.

Mà lần này, Ogihara cũng không nở nụ cười, cúi đầu chỉnh lại tóc trên trán bị gió thổi loạn, trong lòng trầm tư. Nhìn tay mình, Tezuka xoay người nhặt vợt tennis lên.

“Tezuka, anh thật không công bằng.” Ngẩng đầu, Ogihara bất mãn nói.

Tezuka nhặt lại bóng, nhìn Ogihara.

“Ừm, tôi không quen tháo Power Ankle, bây giờ hình như không khống chế được lực của mình. Hơn nữa, tôi phát hiện tay trái tuy rằng lực mạnh hơn tay phải nhưng lại không linh hoạt bằng tay phải đâu. Tezuka, anh bảo tôi dùng tay trái, vậy lẽ ra anh phải dùng tay phải, như vậy mới công bằng!” Vừa nói, mi với mặt Ogihara đều nhăn lại thành một đoàn, dường như thực sự rất bất mãn.

“Vậy Itsuki-chan cậu đổi lại tay phải đi.” Tezuka tay trái cầm vợt, không muốn đổi.

“Được.” Vừa nghe, Ogihara liền hài lòng, đổi vợt tennis về lại tay phải.

Tezuka phát bóng, trận đấu tiếp tục.

Lần này, dường như Ogihara thực sự không quen tháo Power Ankle, tuy rằng cậu lên lưới nhưng khi đỡ bóng thì luôn ra lực quá lớn, dù đỡ được bóng của Tezuka nhưng lại bay ra ngoài.

“2: 1 ”

“Ogihara phát bóng.”

“Itsuki-chan, cậu đeo Power Ankle vào đi.” Tezuka mở miệng, chẳng lẽ anh đoán sai rồi sao?

“Cảm ơn đội trưởng.” Ogihara chạy đến bên sân cầm toàn bộ Power Ankle đeo lại.

Trong mắt hiện lên ảo não, Ogihara vỗ vỗ bóng nghĩ xem lúc nữa nên đánh thế nào, ngẩng đầu, trên mặt đã không còn sự khác thường. Không giống như lời Ryoma đã nói, Ogihara vẫn đánh ra “Rumba hai trong một”. Điều này làm cho Ryoma cảm thấy cực kỳ quái, từ lúc nãy bóng của Ogihara vẫn luôn làm cậu cảm thấy không ổn.

“2: 2 ”

Điểm số được san bằng lần thứ hai, giờ đến phiên Tezuka phát bóng.

“Fuji... cậu không cảm thấy bóng của Itsuki-chan có gì kì lạ à?” Nhìn một lúc, Yukimura hỏi người bên cạnh.

“... Ừ... Thực sự có một chút, nhưng... giờ tôi còn chưa nhận ra.” Fuji tỉ mỉ nhớ lại trận đấu của Ogihara và Nanjiro, trước sau vẫn không phát hiện có gì khác, nhưng rõ ràng anh cảm thấy có vài phần kì lạ.

“Love-fifteen” Thanh âm kinh ngạc của Oishi và những người khác kéo hai người ra khỏi suy tư, Fuji và Yukimura không biết Ogihara làm thế nào đánh xong quả vừa rồi, lập tức nhìn lại.

Vẫn đang là game phát bóng của Tezuka, sau khi Ogihara đánh trả đường bóng thứ nhất rồi chạy lên lưới, ngay lúc Fuji và Shusuke cho rằng cậu sẽ dùng chiêu vừa rồi thì chợt thấy cậu nhảy lên cao đến mức người thường khó mà đạt được, hai tay cầm vợt, đúng là chuẩn bị đập bóng. Mà Tezuka đã có kinh nghiệm cuối cùng cũng di chuyển, anh cũng lập tức lên lưới chuẩn bị đỡ quả bóng này của Ogihara. Lúc này, Ogihara đổi tay, chỉ thấy cậu cầm vợt tay trái, đánh bóng tới chỗ ngược với vị trí Tezuka định đỡ bóng, tưởng sẽ rơi ra ngoài sân nhưng bóng lại quệt qua đường biên mà lăn ra ngoài. Mà khi mọi người còn kinh ngạc, Ryoma bỗng nhiên biến sắc.

“Thần đồng tennis... Đây là thực lực chân chính của cậu ta sao?” Kikumaru ngây người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ như vậy, không ngờ cậu ta có thể chặn được Tezuka.

Ngồi xuống đất, Ogihara nhếch miệng cười với Tezuka, rồi lập tức cau mày ngã trên mặt đất.

“Itsuki-chan!”

“Ogihara?!”

Một đám người chạy đến.

“Tezuka... Tôi... Tôi đau sốc hông rồi...” Ogihara thống khổ ôm bụng, “Ô... Vừa rồi xoay người quá mức...” Cái gì gọi là vui quá hóa buồn, chính là giống như cậu mà.

“Itsuki-chan, đến đây, hít sâu, đừng nhúc nhích.” Yukimura nửa quỳ bên cạnh Ogihara, lấy vợt tennis trong tay cậu ra, giúp cậu xoa bụng.

“Phù phù... Đau quá đau quá...” Ogihara đau đến mặt mũi trắng bệch.

“Itsuki-chan, tớ cõng cậu đến phòng y tế.” Ryoma chạy ào tới, ngồi xổm trước người Ogihara. Sau đó, một người cũng ngồi xuống mang Ogihara nhẹ nhàng đặt lên lưng mình, “Itsuki-chan, nhẫn một chút, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

“Vâng...” Cắn răng, Ogihara dựa vào lưng Tezuka trả lời một tiếng, sao lại đau như thế chứ, cậu đã rất cẩn thận rồi.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên.

“Bác sĩ, nhẹ một chút!” Vài tiếng kêu lo lắng lập tức vang lên.

“Biết rồi biết rồi, tôi đã rất nhẹ rồi.” Bác sĩ trường học giúp Ogihara xoa ấn bụng đầu đầy mồ hôi nhìn cái đứa học sinh mỗi lần đến lại làm mình giảm thọ này, sao hắn lại thảm như vậy chứ.

“Bác sĩ, để tôi làm đi.” Kéo bác sĩ ra, Yukimura ngồi vào bên giường giúp Ogihara xoa, “Itsuki-chan, rất đau sao?” Anh nghĩ mình cũng bắt đầu thấy đau rồi.

“Seiichi... Sao anh lại tới đây?” Thở ra một ngụm lớn, Ogihara nghĩ Seiichi xoa còn tốt hơn bác sĩ.

“Ngày hôm nay Kirihara ngủ quên nên đi quá trạm xe, tới tận Seigaku, thấy cậu đang có trận đấu thì gọi điện thoại cho tôi biết. Lần đầu tiên Itsuki-chan thực sự đấu một trận, sao tôi có thể không đến xem?” Nhẹ nhàng xoa, thấy sắc mặt Ogihara khá hơn một chút, trái tim co rút của Yukimura mới hơi thả lỏng được.

“Uhm... Ogihara... Cái kia... Xin chào.” Kirihara co người lại chào Ogihara, ở đây... thơm quá.

“A, tôi nhớ ra anh rồi.” Ogihara mở miệng, “Lần trước không phải anh và người đồng đội kia muốn một búp bê vải sao? Tôi có đặt làm cho các anh rồi nha, ở chỗ của Seiichi đó.” Sau đó lại nói với Yukimura, “Seiichi, anh đã đưa cho anh ấy chưa?”

“Đã đưa.” Yukimura “hòa ái” nhìn Kirihara.

“A, ừ... Đã đưa... Đội trưởng đưa chúng tôi rồi.” Kirihara sợ hãi cúi đầu trả lời. Đội trưởng... Anh thật đáng sợ... Còn cái búp bê kia... Đội trưởng, anh cho em đi.

“Vậy là tốt rồi.” Có chút không tin, Ogihara nằm thẳng nhắm mắt lại đợi cơn đau đi qua. Khoảng chừng mười phút sau, đè lại bàn tay liên tục xoa bụng mình, Ogihara mở hai mắt, “Seiichi... Được rồi, tôi không đau nữa.” Tay của Seiichi thật lạnh... hai tay Ogihara nắm lại sưởi ấm tay Yukimura.

“Tezuka, chờ tôi nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lại tiếp tục.” Nằm bất động, Ogihara sắc mặt trắng bệch nói.

“Ngày hôm nay đến đây thôi, lần sau tôi với cậu lại đấu.” Tezuka đâu thể để Ogihara như vậy mà quay lại sân.

“Shusuke... vậy chút nữa tôi đánh với anh, tôi còn chưa đánh hẳn hoi với anh được trận nào đâu.” Ogihara lại chuyển hướng sang Fuji.

Fuji cười nói: “Itsuki-chan, hôm nào khác đi, không vội đâu, nhưng mà... để bồi thường sự thua thiệt của tôi hôm nay, mai Itsuki-chan có thể giúp tôi làm bữa trưa không?”

“Vậy thì có gì khó đâu?” Cuối cùng cũng... đối phó được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương