[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
-
Chương 7: Tâm trạng rối bời
Ngồi trước máy tính quan sát kết quả ngày hôm nay, Ogihara thở dài. Buổi chiều nghe được lời kia của Ryoma làm cậu không cách nào bình tĩnh được. Không giống như cậu, sự cao ngạo của Ryoma làm cậu ta không hề bị ai ảnh hưởng, cho dù trước mặt cậu ta có mấy trăm cái đèn sáng loáng thì cậu ta cũng sẽ không có bất kì phản ứng gì. Có tài năng thiên phú và hoàn cảnh thuận lợi, Ryoma không thể nghi ngờ sẽ trở thành ngôi sao sáng trong giới tennis sắp tới, vậy vì sao cậu ấy cũng không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp chứ. Nghĩ đến ông chú vô lương nào đó, Ogihara nghĩ thầm có phải chính vì người nọ không.... Nếu như là thật, vậy thì phiền phức rồi.
Thấy đã tám giờ, Ogihara đứng dậy thay quần áo thể thao đi lên cầu thang. Mở cửa tầng trên, bên trong là phòng tập tennis. Mới đầu khi quyết định đến Nhật Bản cậu cũng không thực sự từ bỏ tennis, chỉ là muốn an tĩnh trải nghiệm lạc thú mà tennis gây cho cậu thôi. Thế nên cậu nhờ cha tìm cho mình một nhà trọ hai tầng, sau đó dọn sạch toàn bộ tầng trên, thiết kế thành phòng tập tennis chuyên nghiệp. Trước tiên lên máy chạy bộ chạy nửa giờ, Ogihara đi vào dựng lưới như trong sân tập. Bố trí xong dụng cụ luyện tập, Ogihara hết sức chăm chú vung vợt lên.
“Hả? Cái này thực sự rất thú vị đó.” Trong phòng làm việc, HLV Ryuzaki nghe đội trưởng Tezuka Kunimitsu báo cáo xong thì có chút vui vẻ.
“Hiện tại giữa các tuyển thủ chính dường như đã hình thành một bầu không khí khẩn trương có lợi cho chúng ta. Nếu như chúng ta đối chiếu trạng thái này ở tổ đấu D, kết quả sẽ là....” Đối mặt HLV, Tezuka thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ.
“Thoạt nhìn cậu có vẻ bắt đầu thích Echizen Ryoma rồi nhỉ.” HLV Ryuzaki mỉm cười.
“Không, trước sau em vẫn không tìm được ưu thế của cậu ta.” Câu trả lời của Tezuka làm HLV Ryuzaki sửng sốt một chút, tiếp tục nói rằng: “Em dự định cho cậu ta cùng với các loại cầu thủ khác nhau tiến hành thi đấu.”
“Cậu lúc nào cũng lạnh lùng nhỉ.” Đối với vị đội trưởng lãnh khốc này, Ryuzaki cảm thấy vô lực.
“Đây là lựa chọn hiển nhiên của người làm đội trưởng.” Tezuka đối với sự trêu chọc của HLV vẫn lãnh tĩnh tự cao như cũ.
“HLV Ryuzaki.” Ngừng một hồi, Tezuka đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Ryuzaki vừa uống trà vừa hiếu kỳ nhìn đội trưởng, dường như đang hoang mang chuyện gì nga.
“HLV có rõ ràng chuyện nhà tân sinh năm nhất Ogihara Aitsuki không?” Tezuka bình tĩnh hỏi.
“Gì cơ?” Đội trưởng muôn thuở lạnh lùng nhà mình đột nhiên quan tâm đến người khác làm Ryuzaki thấy có chút kì lạ, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên hiệu trưởng nói tôi nên quan tâm cậu ta, dường như cậu ta là người nhà của một người bạn của hiệu trưởng. Nhưng hình như đứa trẻ đó cũng rất hướng nội, cũng không biết đánh tennis. Làm sao vậy? Cậu ta có cái gì vấn đề sao?” Ryuzaki nói ra những vấn đề mình biết.
“Không có, chỉ là em muốn hỏi HLV một chút mà thôi.” Ánh mắt Tezuka né tránh trả lời, Ryuzaki cũng không phát hiện.
Ngay lúc Ryuzaki còn muốn tiếp tục hỏi thêm, cháu gái nàng Ryuzaki Sakurano đột nhiên chạy đến. “Bà nội, có việc... Ryoma-kun không ở gần đây... thế nên.. con muốn hỏi một chút... cậu ấy đâu rồi?” Thấy đội trưởng trong phòng làm việc, Sakurano nghĩ mình có chút vô ý tứ.
“HLV Ryuzaki, em đi trước.” Tezuka hành lễ với HLV rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc. HLV Ryuzaki nhìn anh rời đi rồi bắt đầu lo lắng vấn đề của cháu gái, tâm tư rõ rành rành của đứa cháu làm bà thật là lo lắng.
Nhìn ngôi chùa trước mặt, nhìn nhìn lại địa chỉ trong tay, Ogihara có điểm không xác định, sau đó khi thấy cạnh cửa viết hai chữ “Echizen”, cuối cùng cậu cũng hiểu đây là chỗ cậu muốn tìm. Ogihara nói thầm trong lòng: nhà Ryoma sao lại ở trong chùa vậy. Ngày hôm nay không có trận đấu, cậu nhân cơ hội tới thăm hỏi ông chú bất lương một chút, hơn nữa trước đó cậu điều tra được Ryoma ngày hôm nay không ở nhà. Nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát Ogihara chợt nghe thanh âm guốc gỗ từ bên trong truyền ra.
Cửa vừa mở ra, Ogihara thấy một ông chú lôi thôi mặc kimono, mỉm cười hét lên: “Nanjiro-san!”
“Hả? Cậu tìm nhầm người rồi.” Ông chú ra mở cửa sửng sốt một chút, sau đó nhìn thiếu niên đội mũ đen trước mặt, lập tức phủ nhận.
“Nanjiro-san, là con, Backy.” Bỏ mũ, Ogihara đã khôi phục tướng mạo sẵn có buồn cười nhìn đối phương.
“Gì? Là con à, thiếu niên, mau vào, mau vào.” Echizen Nanjiro vừa phủ nhận giờ lại lập tức vui vẻ bắt chuyện đưa cậu bạn nhỏ vào nhà, tập ảnh người đẹp trên tay bị hắn cẩn thận giấu phía sau.
Ngồi ở trên giường nhỏ, Ogihara tự động bỏ qua người nào đó đang nhặt mấy tờ tạp chí vứt dưới đất ném vào gầm bàn, thưởng thức của Nanjiro-san vẫn không thay đổi gì cả.
“Ta nói thiếu niên, con không phải là đang ở Anh quốc sao? Còn nữa, sao đột nhiên lại không đánh tennis? Thằng nhóc nhà ta sau khi biết con không đánh tennis nữa thì mấy ngày liền không thèm nói chuyện với ta.” Rót cho Backy chén nước, Echizen Nanjiro hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất lúc này.
“Nanjiro-san, con hiện tại ở Nhật Bản học, ở đây con là Ogihara Aitsuki, hơn nữa con và Ryoma tại còn học chung trường.” Ogihara biết người trước mặt rất quan tâm mình, thế nên mới quyết định mang chuyện của mình nói cho ông chú này.
“Thế à? Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Echizen Nanjiro chăm chú nhìn thiếu niên ngồi đối diện.
“Nanjiro-san, con chỉ muốn vui vẻ đánh tennis, nhưng hiện tại ngoài tennis có những chuyện làm con rất phức tạp, con thực không có cách nào nhẫn nại, cho nên mới quyết định không hề tham gia bất kì trận đấu nào. Con chỉ muốn yên tĩnh bình thản chơi bóng, đọc sách, nên mới rời Anh quốc đến Nhật Bản nơi không ai biết con, nhưng mà không ngờ Ryoma cũng đã trở về, hơn nữa chúng con còn học chung trường.” Ogihara đơn giản nói cho Nanjiro nguyên nhân mọi chuyện.
“Thằng nhóc nhà ta không nhận ra con sao?” Nhìn thiếu niên đối diện lớn lên còn đẹp hơn mấy trăm lần nhóc con nhà mình, Echizen Nanjiro nghi hoặc hỏi. Thằng nhóc nhà hắn vậy mà rất lưu ý thiếu niên này.
“Con bình thường không phải thế này, bởi vì ngày hôm nay muốn đến thăm Nanjiro-san cho nên mới không hóa trang.” Đôi mắt đen không đeo kính của Ogihara có chút quẫn ý.
“Thiếu niên, con thực sự định từ bỏ tennis à?” Nhớ tới chuyện vừa nghe, Echizen Nanjiro nghiêm túc hỏi.
“Không phải, Nanjiro-san, ngày nào con cũng luyện tập, chỉ là... không muốn tham gia thi đấu mà thôi, cũng... không công khai chơi bóng, con không…kiên cường như Ryoma.” Cậu biết quyết định của cậu làm rất nhiều người thất vọng, thế nhưng bản tính cậu làm cậu không có cách nào không để ý việc bị quấy rầy.
“..... Không từ bỏ là tốt rồi...” Nghe ra thâm ý trong lời nói của thiếu niên, Echizen Nanjiro cũng không nói thêm điều gì, nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra nụ cười đanh đá, “Đi, thiếu niên, theo ta đánh một trận đi, mỗi ngày ta một mình thực sự buồn chán lắm đó.” Nói liền làm, Nanjiro cấp tốc đứng dậy, sau đó kéo Ogihara đi ra ngoài.
“Nanjiro-san! Chờ một chút, ngày hôm nay con... tìm chú có việc khác...” Ogihara bị kéo đi phía trước liền vội vàng quay hét lên với ông chú đang không chịu buông tay.
“Có chuyện gì đánh xong rồi nói, thằng nhóc kia căn bản là không muốn đánh với ta, một chút thôi mà...” Echizen Nanjiro như lôi một cây gỗ di động, kiên quyết không buông tay.
“Nanjiro-san... Con không mang vợt tennis...”
“Không sao, không sao, dùng của ta là được...”
“... Hôm nào khác có được hay không, Ryoma.. Ryoma trở về làm sao bây giờ...”
“Yên tâm, không đến tối thằng nhóc sẽ không về đâu.”
“....”
Cứ như vậy, Ogihara còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay đã bị một ông chú trung niên háo sắc căn bản chẳng nghe người khác cự tuyệt kéo sân tennis trong chùa.
“Vút!” Vung vợt lên đánh thật mạnh trái bóng bay tới, Ogihara cảm thụ được tình cảm mãnh liệt đã biến mất từ lâu. Tuy rằng ngay từ đầu cậu thật không muốn cùng đối phương chơi bóng, nhưng đến lúc bắt đầu, dù cậu muốn ngừng cũng không được. Lâu rồi mới được chơi làm cậu cực kì vui vẻ, loại cảm giác xung quanh đều im lặng, chỉ có tiếng hít thở của chính mình, thanh âm vợt đập vào bóng, thanh âm vợt tennis vút vào không khí.... Cả người hoàn toàn chìm đắm trong lạc thú mà tennis mang lại, không có tiếng động lớn nào truyền đến, không cần lo lắng có người theo dõi mình hay không, có người nhận ra mình mà gọi điện thoại hay không, có người trong trường vì mình mà đánh nhau hay không, có người muốn tiếp cận, muốn ôm hôn cậu hay không....
“Bộp!” Bóng tennis màu vàng rơi trên mặt đất, Ogihara nhìn quả bóng rơi ngay sát vạch, tuy rằng thua, trên mặt cũng là nụ cười thỏa mãn.
“Phù phù...” Ngồi dưới đất, Ogihara thở phì phò, vui vẻ nhìn ông chú đang đi tới.
“Thiếu niên, con không hề kém đi đâu, Ryoma so với con còn kém xa lắm.” Echizen Nanjiro kéo thiếu niên ngồi dưới đất lên, có thể đánh bốn ván cùng hắn, dựa vào tuổi tác chú nhóc này đã thấy là cực kì không kém rồi.
“Nanjiro-san, với con mà nói đã không còn khả năng tiến bộ, nhưng Ryoma thì vừa mới bắt đầu thôi.” Ogihara thành khẩn nói ra ý nghĩ của mình, từ một năm trước mà so sánh, Ryoma đã tiến bộ thần tốc. “Nanjiro-san, trong suy nghĩ của con, Ryoma trời sinh để đánh tennis, ngày nào đó chắc chắn cậu ấy sẽ đứng trong hàng ngũ tuyển thủ chuyên nghiệp. Hôm nay con tới vì muốn biết tại sao Ryoma không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp.” Ngồi ở trên sân bóng, Ogihara nói ra mục đích mình đến đây. Ryoma là bạn của cậu, cậu không thể không biết.
Echizen Nanjiro giật mình trước lời nói của thiếu niên bên cạnh, nhìn chăm chú vài giây, nhìn sân tennis trước mặt, Echizen Nanjiro mỉm cười nói: “Ryoma... Nó còn không tìm được ý nghĩa của việc đánh tennis.”
Rời nhà Ryoma đã là buổi chiều. Lần đầu tiên Ogihara đi trên đường với diện mạo chân thực của mình. Một trận đánh vui vẻ toàn lực làm cả người cậu thoải mái, nghĩ rằng sau này có thể thỉnh thoảng đến chỗ ông chú chơi bóng mà không cần lo lắng bị người khác nhận ra, Ogihara cực kì vui vẻ. Ngoại trừ việc phải trốn người nào đó là tương đối phiền phức, nhưng đối với việc có thể có người chơi bóng cùng mình, chút phiền phức nho nhỏ đấy cũng không đáng nói.
Cùng Nanjiro-san nói chuyện xong, cậu đã biết suy nghĩ trong lòng Ryoma. Bây giờ với Ryoma mà nói đánh bại cha mình là mục tiêu duy nhất, về việc nên làm như thế nào làm Ogihara có chút do dự. Với thân phận của cậu hiện tại, cậu không có khả năng công khai nói chuyện với Ryoma, dù sao đến Nhật Bản cũng là vì muốn cuộc sống bình yên, cậu không muốn quấy rầy kế hoạch của mình. Thế nhưng nếu là thân phận Ogihara, cậu căn bản là không có khả năng vì Ryoma làm cái gì. Nghĩ tới đây Ogihara có chút khổ não, làm sao để không bại lộ thân phận của mình mà vẫn có thể giúp Ryoma đây?
Nghĩ đến chuyện của Ryoma, Ogihara lơ đãng nhìn sang cửa hàng ven đường. Thấy một cửa hàng bán hoa bắt mắt phía trước, Ogihara vội bước tới thật nhanh, cậu sớm đã muốn đến xem cửa hàng bán hoa rồi.
Tiếng chuông “đinh linh” trên cửa vang lên báo hiệu có khách. Ông chủ cửa hàng bán hoa lập tức vui vẻ đứng lên: “Xin chào quý khách.” Ogihara hướng đối phương gật đầu bắt chuyện, sau đó có chút hưng phấn mà thưởng thức các loại hoa chủng loại đa dạng trong ***. Ông chủ của hàng hiển nhiên rất chiều lòng khách, cũng không tiến lên quấy rối vị khách đang hăng hái ngắm hoa.
Ogihara thoáng nhìn một vòng, ánh mắt bị một chậu hoa thanh nhã hấp dẫn. Đi lên phía trước định ôm lấy chậu hoa diên vĩ, một đôi tay đã ôm lấy chậu hoa trước cậu. Ogihara có chút giật mình ngẩng đầu nhìn, mà đối phương hiển nhiên cũng ý thức được ý đồ của Ogihara, cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Ogi...” Đối phương vừa mở miệng nói ra một chữ, Ogihara lập tức dựng ngón trỏ ngoài miệng “suỵt” một tiếng. Người nọ hiển nhiên cũng hiểu được, lập tức ngậm miệng, đem bồn hoa diên vĩ trên tay đưa cho Ogihara. Năm phút sau, Ogihara ôm chậu hoa diên vĩ vừa mua còn cô gái thì ôm chậu hoa anh thảo màu đỏ đi khỏi cửa hàng bán hoa.
“Kaoriko-nee, em không nghĩ rằng lại gặp chị ở đây.” Đi trên đường, Ogihara thấp giọng nói chuyện với người đi bên cạnh. Tanaka Kaoriko, em gái của Tanaka Kishi, người phụ trách cha cậu sắp xếp ở Nhật, tuy rằng Ogihara mới tới hai tháng nhưng quan hệ hai người rất tốt.
“Hôm nay em không phải đi học à?” Tanaka Kaoriko khó hiểu hỏi, tận lực giấu đi xưng hô với Ogihara.
“Ngày hôm nay có chút việc nên em xin nghỉ.” Ogihara nhỏ giọng trả lời, thói quen trong quá khứ làm cậu trở nên cực kì cẩn thận khi xuất hiện với dung mạo thật. Tuy rằng biết nơi này không phải châu Âu, lại càng không phải Anh quốc, nhưng Ogihara vẫn vô ý thức mà cẩn thận.
“Hôm nay Kaoriko-nee không phải đi làm sao?” Ogihara cũng hỏi, cậu nhớ hình như Kaoriko là y tá trưởng trong bệnh viện.
“Ừ, hôm nay chị được nghỉ. Mấy ngày hôm trước có một bệnh nhân tới bệnh viện, hôm nay chị giúp cậu ta chọn một chậu hoa.” Nói đến đây, ánh mắt Kaoriko lộ ra sự bất đắc dĩ.
“Bệnh nhân đó bị làm sao vậy?” Thấy thái độ Kaoriko hình như có chút tiếc hận, Ogihara ngẩng đầu nhìn sang.
“Bệnh nhân này được đưa từ Kanagawa tới chưa lâu, nhiễm bệnh nan y liên quan đến hệ miễn dịch, là một học sinh năm ba, hơn nữa...” Kaoriko đè thấp thanh âm, “Giống em, biết đánh tennis, hơn nữa nghe nói đánh rất giỏi, là đội trưởng đội tennis của trường.”
“Bệnh nan y liên quan đến hệ miễn dịch? Đó là bệnh gì?” Ogihara nghe thấy đối phương cũng đánh tennis, tuy rằng không biết là ai nhưng vẫn lo lắng hỏi.
“Biểu hiện lâm sàng là tay chân không cử động được, nghiêm trọng thì phát triển thành toàn thân tê liệt, mất cảm giác.” Kaoriko nghĩ đứa trẻ tinh tế kia, trong ngực phi thường khổ sở.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Ogihara không thể tin được, người kia nhất định rất thống khổ đi, “Có thể trị được chứ?”
“Hiện tại đang dùng thuốc để khống chế, đến thời điểm hợp lý có thể phẫu thuật, hiện cũng chỉ có thể như vậy.” Kaoriko nhìn Ogihara vẻ mặt lo lắng, tâm tình nặng nề có chút khôi phục, đứa bé này thật là thiện lương, với người mình không quen cũng có thể quan tâm như thế, “Có muốn đi thăm cậu ấy với chị không, các em đều đánh tennis, nhất định có rất nhiều thứ có thể trò chuyện. Người nhà và bạn học của cậu ấy đều ở Kanagawa, một mình cậu ấy ở bệnh viện cũng rất cô đơn. Em trò chuyện với cậu ta, không chừng sẽ giúp bệnh tình cậu ta khá lên một chút.” Kaoriko thật ra còn có ý định muốn Ogihara có thể tiếp xúc được nhiều với bạn đánh tennis cùng lứa tuổi. Biết đâu có một ngày, cậu có thể một lần nữa xuất hiện lại sân bóng.
Ogihara ngừng lại, đối với đề nghị của Kaoriko cậu có chút do dự không xác định định, trong lòng rất muốn đi thăm người kia, nhưng mà cậu bây giờ... Ogihara quay đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm gương của cửa hàng... Mình nên đổi một hình dạng khác đi... Suy nghĩ một hồi, Ogihara quay đầu nhìn về phía Kaoriko: “Kaoriko-nee, chị chờ em một chút nhé?”
“Ừ.” Biết lo lắng của Ogihara, Tanaka Kaoriko không mỉm cười. Với nam sinh mà nói, lớn lên quá đẹp cũng thật khổ mà.
Thấy đã tám giờ, Ogihara đứng dậy thay quần áo thể thao đi lên cầu thang. Mở cửa tầng trên, bên trong là phòng tập tennis. Mới đầu khi quyết định đến Nhật Bản cậu cũng không thực sự từ bỏ tennis, chỉ là muốn an tĩnh trải nghiệm lạc thú mà tennis gây cho cậu thôi. Thế nên cậu nhờ cha tìm cho mình một nhà trọ hai tầng, sau đó dọn sạch toàn bộ tầng trên, thiết kế thành phòng tập tennis chuyên nghiệp. Trước tiên lên máy chạy bộ chạy nửa giờ, Ogihara đi vào dựng lưới như trong sân tập. Bố trí xong dụng cụ luyện tập, Ogihara hết sức chăm chú vung vợt lên.
“Hả? Cái này thực sự rất thú vị đó.” Trong phòng làm việc, HLV Ryuzaki nghe đội trưởng Tezuka Kunimitsu báo cáo xong thì có chút vui vẻ.
“Hiện tại giữa các tuyển thủ chính dường như đã hình thành một bầu không khí khẩn trương có lợi cho chúng ta. Nếu như chúng ta đối chiếu trạng thái này ở tổ đấu D, kết quả sẽ là....” Đối mặt HLV, Tezuka thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ.
“Thoạt nhìn cậu có vẻ bắt đầu thích Echizen Ryoma rồi nhỉ.” HLV Ryuzaki mỉm cười.
“Không, trước sau em vẫn không tìm được ưu thế của cậu ta.” Câu trả lời của Tezuka làm HLV Ryuzaki sửng sốt một chút, tiếp tục nói rằng: “Em dự định cho cậu ta cùng với các loại cầu thủ khác nhau tiến hành thi đấu.”
“Cậu lúc nào cũng lạnh lùng nhỉ.” Đối với vị đội trưởng lãnh khốc này, Ryuzaki cảm thấy vô lực.
“Đây là lựa chọn hiển nhiên của người làm đội trưởng.” Tezuka đối với sự trêu chọc của HLV vẫn lãnh tĩnh tự cao như cũ.
“HLV Ryuzaki.” Ngừng một hồi, Tezuka đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Ryuzaki vừa uống trà vừa hiếu kỳ nhìn đội trưởng, dường như đang hoang mang chuyện gì nga.
“HLV có rõ ràng chuyện nhà tân sinh năm nhất Ogihara Aitsuki không?” Tezuka bình tĩnh hỏi.
“Gì cơ?” Đội trưởng muôn thuở lạnh lùng nhà mình đột nhiên quan tâm đến người khác làm Ryuzaki thấy có chút kì lạ, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên hiệu trưởng nói tôi nên quan tâm cậu ta, dường như cậu ta là người nhà của một người bạn của hiệu trưởng. Nhưng hình như đứa trẻ đó cũng rất hướng nội, cũng không biết đánh tennis. Làm sao vậy? Cậu ta có cái gì vấn đề sao?” Ryuzaki nói ra những vấn đề mình biết.
“Không có, chỉ là em muốn hỏi HLV một chút mà thôi.” Ánh mắt Tezuka né tránh trả lời, Ryuzaki cũng không phát hiện.
Ngay lúc Ryuzaki còn muốn tiếp tục hỏi thêm, cháu gái nàng Ryuzaki Sakurano đột nhiên chạy đến. “Bà nội, có việc... Ryoma-kun không ở gần đây... thế nên.. con muốn hỏi một chút... cậu ấy đâu rồi?” Thấy đội trưởng trong phòng làm việc, Sakurano nghĩ mình có chút vô ý tứ.
“HLV Ryuzaki, em đi trước.” Tezuka hành lễ với HLV rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc. HLV Ryuzaki nhìn anh rời đi rồi bắt đầu lo lắng vấn đề của cháu gái, tâm tư rõ rành rành của đứa cháu làm bà thật là lo lắng.
Nhìn ngôi chùa trước mặt, nhìn nhìn lại địa chỉ trong tay, Ogihara có điểm không xác định, sau đó khi thấy cạnh cửa viết hai chữ “Echizen”, cuối cùng cậu cũng hiểu đây là chỗ cậu muốn tìm. Ogihara nói thầm trong lòng: nhà Ryoma sao lại ở trong chùa vậy. Ngày hôm nay không có trận đấu, cậu nhân cơ hội tới thăm hỏi ông chú bất lương một chút, hơn nữa trước đó cậu điều tra được Ryoma ngày hôm nay không ở nhà. Nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát Ogihara chợt nghe thanh âm guốc gỗ từ bên trong truyền ra.
Cửa vừa mở ra, Ogihara thấy một ông chú lôi thôi mặc kimono, mỉm cười hét lên: “Nanjiro-san!”
“Hả? Cậu tìm nhầm người rồi.” Ông chú ra mở cửa sửng sốt một chút, sau đó nhìn thiếu niên đội mũ đen trước mặt, lập tức phủ nhận.
“Nanjiro-san, là con, Backy.” Bỏ mũ, Ogihara đã khôi phục tướng mạo sẵn có buồn cười nhìn đối phương.
“Gì? Là con à, thiếu niên, mau vào, mau vào.” Echizen Nanjiro vừa phủ nhận giờ lại lập tức vui vẻ bắt chuyện đưa cậu bạn nhỏ vào nhà, tập ảnh người đẹp trên tay bị hắn cẩn thận giấu phía sau.
Ngồi ở trên giường nhỏ, Ogihara tự động bỏ qua người nào đó đang nhặt mấy tờ tạp chí vứt dưới đất ném vào gầm bàn, thưởng thức của Nanjiro-san vẫn không thay đổi gì cả.
“Ta nói thiếu niên, con không phải là đang ở Anh quốc sao? Còn nữa, sao đột nhiên lại không đánh tennis? Thằng nhóc nhà ta sau khi biết con không đánh tennis nữa thì mấy ngày liền không thèm nói chuyện với ta.” Rót cho Backy chén nước, Echizen Nanjiro hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất lúc này.
“Nanjiro-san, con hiện tại ở Nhật Bản học, ở đây con là Ogihara Aitsuki, hơn nữa con và Ryoma tại còn học chung trường.” Ogihara biết người trước mặt rất quan tâm mình, thế nên mới quyết định mang chuyện của mình nói cho ông chú này.
“Thế à? Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Echizen Nanjiro chăm chú nhìn thiếu niên ngồi đối diện.
“Nanjiro-san, con chỉ muốn vui vẻ đánh tennis, nhưng hiện tại ngoài tennis có những chuyện làm con rất phức tạp, con thực không có cách nào nhẫn nại, cho nên mới quyết định không hề tham gia bất kì trận đấu nào. Con chỉ muốn yên tĩnh bình thản chơi bóng, đọc sách, nên mới rời Anh quốc đến Nhật Bản nơi không ai biết con, nhưng mà không ngờ Ryoma cũng đã trở về, hơn nữa chúng con còn học chung trường.” Ogihara đơn giản nói cho Nanjiro nguyên nhân mọi chuyện.
“Thằng nhóc nhà ta không nhận ra con sao?” Nhìn thiếu niên đối diện lớn lên còn đẹp hơn mấy trăm lần nhóc con nhà mình, Echizen Nanjiro nghi hoặc hỏi. Thằng nhóc nhà hắn vậy mà rất lưu ý thiếu niên này.
“Con bình thường không phải thế này, bởi vì ngày hôm nay muốn đến thăm Nanjiro-san cho nên mới không hóa trang.” Đôi mắt đen không đeo kính của Ogihara có chút quẫn ý.
“Thiếu niên, con thực sự định từ bỏ tennis à?” Nhớ tới chuyện vừa nghe, Echizen Nanjiro nghiêm túc hỏi.
“Không phải, Nanjiro-san, ngày nào con cũng luyện tập, chỉ là... không muốn tham gia thi đấu mà thôi, cũng... không công khai chơi bóng, con không…kiên cường như Ryoma.” Cậu biết quyết định của cậu làm rất nhiều người thất vọng, thế nhưng bản tính cậu làm cậu không có cách nào không để ý việc bị quấy rầy.
“..... Không từ bỏ là tốt rồi...” Nghe ra thâm ý trong lời nói của thiếu niên, Echizen Nanjiro cũng không nói thêm điều gì, nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra nụ cười đanh đá, “Đi, thiếu niên, theo ta đánh một trận đi, mỗi ngày ta một mình thực sự buồn chán lắm đó.” Nói liền làm, Nanjiro cấp tốc đứng dậy, sau đó kéo Ogihara đi ra ngoài.
“Nanjiro-san! Chờ một chút, ngày hôm nay con... tìm chú có việc khác...” Ogihara bị kéo đi phía trước liền vội vàng quay hét lên với ông chú đang không chịu buông tay.
“Có chuyện gì đánh xong rồi nói, thằng nhóc kia căn bản là không muốn đánh với ta, một chút thôi mà...” Echizen Nanjiro như lôi một cây gỗ di động, kiên quyết không buông tay.
“Nanjiro-san... Con không mang vợt tennis...”
“Không sao, không sao, dùng của ta là được...”
“... Hôm nào khác có được hay không, Ryoma.. Ryoma trở về làm sao bây giờ...”
“Yên tâm, không đến tối thằng nhóc sẽ không về đâu.”
“....”
Cứ như vậy, Ogihara còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay đã bị một ông chú trung niên háo sắc căn bản chẳng nghe người khác cự tuyệt kéo sân tennis trong chùa.
“Vút!” Vung vợt lên đánh thật mạnh trái bóng bay tới, Ogihara cảm thụ được tình cảm mãnh liệt đã biến mất từ lâu. Tuy rằng ngay từ đầu cậu thật không muốn cùng đối phương chơi bóng, nhưng đến lúc bắt đầu, dù cậu muốn ngừng cũng không được. Lâu rồi mới được chơi làm cậu cực kì vui vẻ, loại cảm giác xung quanh đều im lặng, chỉ có tiếng hít thở của chính mình, thanh âm vợt đập vào bóng, thanh âm vợt tennis vút vào không khí.... Cả người hoàn toàn chìm đắm trong lạc thú mà tennis mang lại, không có tiếng động lớn nào truyền đến, không cần lo lắng có người theo dõi mình hay không, có người nhận ra mình mà gọi điện thoại hay không, có người trong trường vì mình mà đánh nhau hay không, có người muốn tiếp cận, muốn ôm hôn cậu hay không....
“Bộp!” Bóng tennis màu vàng rơi trên mặt đất, Ogihara nhìn quả bóng rơi ngay sát vạch, tuy rằng thua, trên mặt cũng là nụ cười thỏa mãn.
“Phù phù...” Ngồi dưới đất, Ogihara thở phì phò, vui vẻ nhìn ông chú đang đi tới.
“Thiếu niên, con không hề kém đi đâu, Ryoma so với con còn kém xa lắm.” Echizen Nanjiro kéo thiếu niên ngồi dưới đất lên, có thể đánh bốn ván cùng hắn, dựa vào tuổi tác chú nhóc này đã thấy là cực kì không kém rồi.
“Nanjiro-san, với con mà nói đã không còn khả năng tiến bộ, nhưng Ryoma thì vừa mới bắt đầu thôi.” Ogihara thành khẩn nói ra ý nghĩ của mình, từ một năm trước mà so sánh, Ryoma đã tiến bộ thần tốc. “Nanjiro-san, trong suy nghĩ của con, Ryoma trời sinh để đánh tennis, ngày nào đó chắc chắn cậu ấy sẽ đứng trong hàng ngũ tuyển thủ chuyên nghiệp. Hôm nay con tới vì muốn biết tại sao Ryoma không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp.” Ngồi ở trên sân bóng, Ogihara nói ra mục đích mình đến đây. Ryoma là bạn của cậu, cậu không thể không biết.
Echizen Nanjiro giật mình trước lời nói của thiếu niên bên cạnh, nhìn chăm chú vài giây, nhìn sân tennis trước mặt, Echizen Nanjiro mỉm cười nói: “Ryoma... Nó còn không tìm được ý nghĩa của việc đánh tennis.”
Rời nhà Ryoma đã là buổi chiều. Lần đầu tiên Ogihara đi trên đường với diện mạo chân thực của mình. Một trận đánh vui vẻ toàn lực làm cả người cậu thoải mái, nghĩ rằng sau này có thể thỉnh thoảng đến chỗ ông chú chơi bóng mà không cần lo lắng bị người khác nhận ra, Ogihara cực kì vui vẻ. Ngoại trừ việc phải trốn người nào đó là tương đối phiền phức, nhưng đối với việc có thể có người chơi bóng cùng mình, chút phiền phức nho nhỏ đấy cũng không đáng nói.
Cùng Nanjiro-san nói chuyện xong, cậu đã biết suy nghĩ trong lòng Ryoma. Bây giờ với Ryoma mà nói đánh bại cha mình là mục tiêu duy nhất, về việc nên làm như thế nào làm Ogihara có chút do dự. Với thân phận của cậu hiện tại, cậu không có khả năng công khai nói chuyện với Ryoma, dù sao đến Nhật Bản cũng là vì muốn cuộc sống bình yên, cậu không muốn quấy rầy kế hoạch của mình. Thế nhưng nếu là thân phận Ogihara, cậu căn bản là không có khả năng vì Ryoma làm cái gì. Nghĩ tới đây Ogihara có chút khổ não, làm sao để không bại lộ thân phận của mình mà vẫn có thể giúp Ryoma đây?
Nghĩ đến chuyện của Ryoma, Ogihara lơ đãng nhìn sang cửa hàng ven đường. Thấy một cửa hàng bán hoa bắt mắt phía trước, Ogihara vội bước tới thật nhanh, cậu sớm đã muốn đến xem cửa hàng bán hoa rồi.
Tiếng chuông “đinh linh” trên cửa vang lên báo hiệu có khách. Ông chủ cửa hàng bán hoa lập tức vui vẻ đứng lên: “Xin chào quý khách.” Ogihara hướng đối phương gật đầu bắt chuyện, sau đó có chút hưng phấn mà thưởng thức các loại hoa chủng loại đa dạng trong ***. Ông chủ của hàng hiển nhiên rất chiều lòng khách, cũng không tiến lên quấy rối vị khách đang hăng hái ngắm hoa.
Ogihara thoáng nhìn một vòng, ánh mắt bị một chậu hoa thanh nhã hấp dẫn. Đi lên phía trước định ôm lấy chậu hoa diên vĩ, một đôi tay đã ôm lấy chậu hoa trước cậu. Ogihara có chút giật mình ngẩng đầu nhìn, mà đối phương hiển nhiên cũng ý thức được ý đồ của Ogihara, cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Ogi...” Đối phương vừa mở miệng nói ra một chữ, Ogihara lập tức dựng ngón trỏ ngoài miệng “suỵt” một tiếng. Người nọ hiển nhiên cũng hiểu được, lập tức ngậm miệng, đem bồn hoa diên vĩ trên tay đưa cho Ogihara. Năm phút sau, Ogihara ôm chậu hoa diên vĩ vừa mua còn cô gái thì ôm chậu hoa anh thảo màu đỏ đi khỏi cửa hàng bán hoa.
“Kaoriko-nee, em không nghĩ rằng lại gặp chị ở đây.” Đi trên đường, Ogihara thấp giọng nói chuyện với người đi bên cạnh. Tanaka Kaoriko, em gái của Tanaka Kishi, người phụ trách cha cậu sắp xếp ở Nhật, tuy rằng Ogihara mới tới hai tháng nhưng quan hệ hai người rất tốt.
“Hôm nay em không phải đi học à?” Tanaka Kaoriko khó hiểu hỏi, tận lực giấu đi xưng hô với Ogihara.
“Ngày hôm nay có chút việc nên em xin nghỉ.” Ogihara nhỏ giọng trả lời, thói quen trong quá khứ làm cậu trở nên cực kì cẩn thận khi xuất hiện với dung mạo thật. Tuy rằng biết nơi này không phải châu Âu, lại càng không phải Anh quốc, nhưng Ogihara vẫn vô ý thức mà cẩn thận.
“Hôm nay Kaoriko-nee không phải đi làm sao?” Ogihara cũng hỏi, cậu nhớ hình như Kaoriko là y tá trưởng trong bệnh viện.
“Ừ, hôm nay chị được nghỉ. Mấy ngày hôm trước có một bệnh nhân tới bệnh viện, hôm nay chị giúp cậu ta chọn một chậu hoa.” Nói đến đây, ánh mắt Kaoriko lộ ra sự bất đắc dĩ.
“Bệnh nhân đó bị làm sao vậy?” Thấy thái độ Kaoriko hình như có chút tiếc hận, Ogihara ngẩng đầu nhìn sang.
“Bệnh nhân này được đưa từ Kanagawa tới chưa lâu, nhiễm bệnh nan y liên quan đến hệ miễn dịch, là một học sinh năm ba, hơn nữa...” Kaoriko đè thấp thanh âm, “Giống em, biết đánh tennis, hơn nữa nghe nói đánh rất giỏi, là đội trưởng đội tennis của trường.”
“Bệnh nan y liên quan đến hệ miễn dịch? Đó là bệnh gì?” Ogihara nghe thấy đối phương cũng đánh tennis, tuy rằng không biết là ai nhưng vẫn lo lắng hỏi.
“Biểu hiện lâm sàng là tay chân không cử động được, nghiêm trọng thì phát triển thành toàn thân tê liệt, mất cảm giác.” Kaoriko nghĩ đứa trẻ tinh tế kia, trong ngực phi thường khổ sở.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Ogihara không thể tin được, người kia nhất định rất thống khổ đi, “Có thể trị được chứ?”
“Hiện tại đang dùng thuốc để khống chế, đến thời điểm hợp lý có thể phẫu thuật, hiện cũng chỉ có thể như vậy.” Kaoriko nhìn Ogihara vẻ mặt lo lắng, tâm tình nặng nề có chút khôi phục, đứa bé này thật là thiện lương, với người mình không quen cũng có thể quan tâm như thế, “Có muốn đi thăm cậu ấy với chị không, các em đều đánh tennis, nhất định có rất nhiều thứ có thể trò chuyện. Người nhà và bạn học của cậu ấy đều ở Kanagawa, một mình cậu ấy ở bệnh viện cũng rất cô đơn. Em trò chuyện với cậu ta, không chừng sẽ giúp bệnh tình cậu ta khá lên một chút.” Kaoriko thật ra còn có ý định muốn Ogihara có thể tiếp xúc được nhiều với bạn đánh tennis cùng lứa tuổi. Biết đâu có một ngày, cậu có thể một lần nữa xuất hiện lại sân bóng.
Ogihara ngừng lại, đối với đề nghị của Kaoriko cậu có chút do dự không xác định định, trong lòng rất muốn đi thăm người kia, nhưng mà cậu bây giờ... Ogihara quay đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm gương của cửa hàng... Mình nên đổi một hình dạng khác đi... Suy nghĩ một hồi, Ogihara quay đầu nhìn về phía Kaoriko: “Kaoriko-nee, chị chờ em một chút nhé?”
“Ừ.” Biết lo lắng của Ogihara, Tanaka Kaoriko không mỉm cười. Với nam sinh mà nói, lớn lên quá đẹp cũng thật khổ mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook