[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
-
Chương 61: Cuộc chiến tranh đoạt (2)
Nửa đêm cảm thấy có tiếng động cơ ô tô vang lên mơ hồ bên tai, Ogihara lấy đồng hồ báo thức ra nhìn, mới 2 giờ sáng... Nằm một lúc, Ogihara từ trên giường đứng lên, có lẽ là các anh đã trở về. Theo thói quen mà đi chân trần, Ogihara dụi dụi mắt chuẩn bị đi ra xem. Đi tới lầu hai, đang muốn đến phòng các anh nhìn lại thấy có ánh đèn ở thư phòng. Ngáp một cái, Ogihara quyết định trước hết nên bảo người trong thư phòng đi ngủ đã.
“Cha, vừa rồi công ty ‘Reid’ đột nhiên gửi fax nói bọn họ muốn tìm kiếm đối tác mới, đây là bản fax từ bọn họ.” Đã bận rộn suốt một tuần, Anthony đưa bản fax cho cha. Mấy ngày liền mệt nhọc làm đôi mắt anh tràn ngập tơ máu. Hall thì nằm ngồi một bên, vẻ mặt giận dữ. Ngày mai sẽ ký hợp đồng rồi, không ngờ đối phương lại có thể đơn phương kết thúc hợp tác.
“Ta đã dự liệu chuyện này, tuy nhiên lần này ‘Reid’ chỉ có thể hợp tác với chúng ta, trừ phi hắn muốn từ bỏ toàn bộ thị trường Anh quốc.” Ken bỏ tờ fax sang một bên, sắc mặt bình tĩnh nói, “Lan truyền tin tức, nếu ai muốn cùng ‘Reid’ hợp tác hạng mục khai thác dầu mỏ này thì sẽ là kẻ địch của gia tộc Douglas. Không có đối tác, ta muốn xem xem ‘Reid’ có khả năng tài chính được đến đâu. Anthony, trước hết con và Hall hãy bỏ chuyện này sang một bên, nếu ‘Reid’ dám bội ước, ta sẽ bắt chúng cuối cùng phải cầu xin chúng ta hợp tác. Đến lúc hiệp nghị một lần nữa định ra, chúng ta sẽ lấy lợi nhuận về mình là 60%.”
“Cha, xin hãy nói rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Anthony nhạy bén nhận ra khác thường, sao cha lại có thể ngờ được tình huống này.
Ken lặng im một chút rồi nói với hai đứa con: “Mohammed đã sớm đến Anh quốc rồi. Hôm trước hắn đến câu lạc bộ tìm Baby, còn tuyên bố ba ngày nữa sẽ đến nhà ta cầu thân, cũng là ngày mai... Ta đã trực tiếp cự tuyệt hắn, mà chuyện này...” Ken gõ gõ lên bản fax, “Chắc chắn có liên quan tới hắn. Hạng mục này ở ngay tiểu quốc Ajmān, đúng chỗ giáp ranh với Abu Dhabi, sao Mohammed có thể buông tha cơ hội tốt vậy.”
“Cha!” Anthony và Hall vừa nghe liền đứng lên, cực kì giận dữ nhìn Ken.
“Cha! Hôm trước Mohammed đi tìm Baby, sao bọn con lại không biết?!” Anthony tức giận lớn tiếng hỏi. Hall thì đi tới trước bàn làm việc, hai tay đập trên mặt bàn lớn giọng kêu lên: “Cha! Chuyện lớn như vậy cha lại định gạt con và Anthony!”
“Hai người các con kích động như vậy làm cái gì? Hiện tại mới biết tức giận, vậy lúc đầu tới Nhật Bản sao lại chăm sóc Baby không tốt, để nó bị thương trở về?” Ken ngồi một bên nghiêm khắc nói, Anthony và Hall không có cách nào cãi lại cha mà nắm chặt tay.
Dường như cuối cùng cũng xả giận xong, Ken dịu giọng nói: “Các con cũng đừng quá tức giận. Chuyện này Baby đã liên tục xin ta không nói cho các con, sợ ảnh hưởng đến công việc của các con. Nó thế mà giận ta mất mấy ngày, nói ta đối với các con đã quá nghiêm khắc.”
“Hừ!” Hall sắc mặt không tốt, không cam lòng ngồi trở lại. Anthony vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt mặc dù thoáng chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn âm trầm.
“Bây giờ Baby thế nào rồi?” Anthony hỏi.
“Ngày đó bị làm cho hoảng sợ, hai ngày nay đã tốt hơn rồi, ở nhà vẽ tranh, chơi bóng, nhìn qua thì tâm tình coi như không sai.” Nhắc tới con trai út, trên mặt Ken xuất hiện một nụ cười.
Anthony nghe xong thì lạnh mặt nói: “Chuyện này con và Hall sẽ xử lý tốt. Cha, cha và mẹ hãy đưa Baby ra nước ngoài chơi đi. Em ấy vẫn muốn đi trượt tuyết, cha dẫn em ấy đến Thụy Sĩ trượt tuyết là được rồi.”
“Ừ, ta cũng vậy nghĩ như vậy. Chỉ cần Mohammed còn ở Anh quốc, tâm tình Baby nhất định sẽ không tốt. Ta và mẹ các con chuẩn bị hưởng tuần trăng mật thứ tư, vừa lúc mang theo Baby. Nó đã rất lâu không cùng chúng ta đi nước ngoài chơi rồi.” Ken thật cao hứng với quyết định của con trai trưởng. Xem ra hắn có thể sớm giao toàn quyền tiếp quản gia tộc cho Anthony và Hall, có thể thêm nhiều thời gian bên cạnh Fujika và Baby.
Sau đó, ba người trong thư phòng bắt đầu thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào, cùng với việc nên đưa Backy đi đâu chơi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Ogihara đi tới sân thượng rồi ngồi xuống. Các anh... đã vất vả lâu như vậy, cuối cùng lại vì mình mà vô ích rồi... Cậu... thực sự rất vô dụng. Cha mẹ và các anh rất thương cậu, việc gì cũng giúp cậu xử lý vững vàng ổn thỏa, thế nhưng... Cậu không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận sự cố gắng của người thân mà không làm chuyện gì được.
“Các anh... Xin lỗi...” Ogihara cúi đầu nói xin lỗi với các anh. Lần này, cậu không nên trốn ở sau lưng người thân nữa. Cậu không muốn các anh đã vất vả lại phải gánh thêm chuyện này trên vai nữa.
“Baby?” Anthony đi vào thì phát hiện trên giường không có ai, xốc rèm cửa sổ lên quả nhiên thấy em trai đang ngồi dưới đất. Lo lắng gọi một tiếng, Anthony ôm em trai lên, “Đã trễ thế này sao lại ngồi ở đây?”
“Đại ca, em ngủ không được, ngồi đây ngắm sao.” Ôm lấy đại ca, Ogihara nghe được sự mệt nhọc trong giọng nói của anh.
“Sao lại không ngủ được? Có tâm sự?” Anthony nghe xong thì ôm em trai lên giường rồi bật đèn bàn.
“Không phải, có thể là ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ không thấy.” Ogihara nhu nhu đôi mắt của đại ca, vỗ vỗ giường, “Đại ca, anh mới là người cần nghỉ ngơi đó.”
“Anthony, xong chưa?” Cửa bị đẩy ra, Hall nhỏ giọng hỏi, vừa thấy trong phòng đèn sáng, lại thấy Baky vẫn tỉnh thì lập tức đi đến, “Baby? Sao còn chưa ngủ?”
“Các anh không ở cùng nên em ngủ không ngon.” Ogihara khó có được cơ hội trêu chọc các anh, liền học giọng điệu của nhị ca mà nói.
“Ha, thì ra Baby là muốn bọn anh hả, ” Hall đến bên giường ôm em trai dậy, “Vậy nhị ca không khách khí nữa, đêm nay nhất định phải ôm em ngủ.” Nói xong, thì nhìn hướng cửa mà hất hất đầu, ý bảo Anthony mở cửa. Anthony thấy em trai có vẻ thực sự không có việc gì, mở cửa cùng Hall đi ra ngoài.
Mở to mắt, nghĩ đến mùi thuốc lá vừa rồi trên người các anh, Ogihara lại thêm đau lòng. Bởi vì cậu không cho nên các anh chưa bao giờ hút thuốc cũng không uống cà phê... Mấy ngày nay vì cái hạng mục kia, nhất định họ đã hút rất nhiều thuốc, cũng nhất định đã uống nhiều cà phê. Lần trước đến gặp các anh, lại thấy trên bàn đại ca có một ly cà phê thật đặc. Thế nhưng... đáng lẽ không có vấn đề gì, lại bởi vì cậu mà thất bại... Xin lỗi... Anh... Xin lỗi...
Bên người truyền đến mùi mồ hôi nhẹ nhàng của các anh, Ogihara biết bọn họ mệt muốn chết rồi. Quay đầu nhìn gương mặt trầm ngủ của đại ca, Ogihara nhẹ nhàng chạm tay lên hai gò má gầy gò thấy rõ của đại ca... Lại quay sang bên kia, sờ sờ gương mặt cũng hơi hóp lại của nhị ca... Nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay của các anh đang ôm mình, Ogihara khẽ đi xuống giường.
“Xin chào, xin hãy giúp tôi tra số điện thoại của đại sứ quán Abu Dhabi... Vâng... Cảm ơn anh.” Nhìn chằm chằm dãy số, Ogihara hít sâu mấy hơi rồi bấm số.
“Điện hạ, bên đại sứ quán điện báo, nói có người muốn gặp ngài, nhưng đối phương không chịu tiết lộ tính danh, chỉ nói là người hôm trước ngài đã gặp.” Một người tùy tùng nghe điện thoại xong liền báo cáo lại với Mohammed vẫn chưa ngủ dù đã rất khuya.
“Aisha?” Mohammed không xác định kêu lên, lập tức nói, “Đưa số điện thoại của người nọ cho ta.” Tùy tùng lập tức liên hệ với đại sứ quán.
“RRRRRR...” Điện thoại di động trên mặt đất rung lên, Ogihara cầm lấy đón nghe, “Xin chào.” Vừa rồi người ở đại sứ quán không chịu nói cho cho cậu số điện thoại của người này. Giờ lại có người gọi đến, có lẽ chính là người cậu muốn muốn tìm.
“Aisha... Quả nhiên là em.” Trong điện thoại vang lên tiếng nói trầm thấp của Mohammed.
“Mohammed, tôi muốn gặp anh, sắp xếp thời gian đi.” Ogihara lãnh đạm nói. Nghe thấy sự xa cách của cậu, vẻ mặt Mohammed lại trầm xuống vài phần.
“Khách sạn L’Oreal, phòng D3208, em có thể tới bất cứ lúc nào.”
“Vậy mai tôi đến tìm anh.”
Không đợi Mohammed nói gì thêm, Ogihara liền cúp điện thoại. Mohammed đứng bên cạnh cửa sổ, trong mắt lộ ra lửa giận.
Một lần nữa tiến vào bên cạnh các anh, mặc kệ có thể sẽ đánh thức các anh, Ogihara ôm chặt lấy đại ca, vùi mình vào trong lòng anh. Cậu chỉ muốn có cuộc sống yên tĩnh, chỉ muốn bình an sinh sống ở thế giới dường như không có thật này. Vì sao muốn tới phá hoại cuộc sống của cậu, vì sao cứ muốn ép buộc cậu không tha, vì sao... Vì sao…
“Baby... Nhóc hư... Không được quen bạn gái... Không được...” Hall nói mê vài tiếng, ôm chặt lấy nguồn hương thơm mát thoang thoảng nơi chóp mũi, nói mấy tiếng “không được” rồi lại vù vù ngủ.
Nghe thấy nhị ca nói mê, tâm tình xuống thấp của Ogihara mới tốt hơn một chút. Nằm trong vòng tay an toàn của các anh, Ogihara thấy buồn ngủ. Không thèm nghĩ đến chuyện mai gặp người kia nữa, khi trời bắt đầu chuyển sáng, Ogihara cuối cùng cũng rơi vào mộng đẹp.
“Cha, vừa rồi công ty ‘Reid’ đột nhiên gửi fax nói bọn họ muốn tìm kiếm đối tác mới, đây là bản fax từ bọn họ.” Đã bận rộn suốt một tuần, Anthony đưa bản fax cho cha. Mấy ngày liền mệt nhọc làm đôi mắt anh tràn ngập tơ máu. Hall thì nằm ngồi một bên, vẻ mặt giận dữ. Ngày mai sẽ ký hợp đồng rồi, không ngờ đối phương lại có thể đơn phương kết thúc hợp tác.
“Ta đã dự liệu chuyện này, tuy nhiên lần này ‘Reid’ chỉ có thể hợp tác với chúng ta, trừ phi hắn muốn từ bỏ toàn bộ thị trường Anh quốc.” Ken bỏ tờ fax sang một bên, sắc mặt bình tĩnh nói, “Lan truyền tin tức, nếu ai muốn cùng ‘Reid’ hợp tác hạng mục khai thác dầu mỏ này thì sẽ là kẻ địch của gia tộc Douglas. Không có đối tác, ta muốn xem xem ‘Reid’ có khả năng tài chính được đến đâu. Anthony, trước hết con và Hall hãy bỏ chuyện này sang một bên, nếu ‘Reid’ dám bội ước, ta sẽ bắt chúng cuối cùng phải cầu xin chúng ta hợp tác. Đến lúc hiệp nghị một lần nữa định ra, chúng ta sẽ lấy lợi nhuận về mình là 60%.”
“Cha, xin hãy nói rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Anthony nhạy bén nhận ra khác thường, sao cha lại có thể ngờ được tình huống này.
Ken lặng im một chút rồi nói với hai đứa con: “Mohammed đã sớm đến Anh quốc rồi. Hôm trước hắn đến câu lạc bộ tìm Baby, còn tuyên bố ba ngày nữa sẽ đến nhà ta cầu thân, cũng là ngày mai... Ta đã trực tiếp cự tuyệt hắn, mà chuyện này...” Ken gõ gõ lên bản fax, “Chắc chắn có liên quan tới hắn. Hạng mục này ở ngay tiểu quốc Ajmān, đúng chỗ giáp ranh với Abu Dhabi, sao Mohammed có thể buông tha cơ hội tốt vậy.”
“Cha!” Anthony và Hall vừa nghe liền đứng lên, cực kì giận dữ nhìn Ken.
“Cha! Hôm trước Mohammed đi tìm Baby, sao bọn con lại không biết?!” Anthony tức giận lớn tiếng hỏi. Hall thì đi tới trước bàn làm việc, hai tay đập trên mặt bàn lớn giọng kêu lên: “Cha! Chuyện lớn như vậy cha lại định gạt con và Anthony!”
“Hai người các con kích động như vậy làm cái gì? Hiện tại mới biết tức giận, vậy lúc đầu tới Nhật Bản sao lại chăm sóc Baby không tốt, để nó bị thương trở về?” Ken ngồi một bên nghiêm khắc nói, Anthony và Hall không có cách nào cãi lại cha mà nắm chặt tay.
Dường như cuối cùng cũng xả giận xong, Ken dịu giọng nói: “Các con cũng đừng quá tức giận. Chuyện này Baby đã liên tục xin ta không nói cho các con, sợ ảnh hưởng đến công việc của các con. Nó thế mà giận ta mất mấy ngày, nói ta đối với các con đã quá nghiêm khắc.”
“Hừ!” Hall sắc mặt không tốt, không cam lòng ngồi trở lại. Anthony vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt mặc dù thoáng chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn âm trầm.
“Bây giờ Baby thế nào rồi?” Anthony hỏi.
“Ngày đó bị làm cho hoảng sợ, hai ngày nay đã tốt hơn rồi, ở nhà vẽ tranh, chơi bóng, nhìn qua thì tâm tình coi như không sai.” Nhắc tới con trai út, trên mặt Ken xuất hiện một nụ cười.
Anthony nghe xong thì lạnh mặt nói: “Chuyện này con và Hall sẽ xử lý tốt. Cha, cha và mẹ hãy đưa Baby ra nước ngoài chơi đi. Em ấy vẫn muốn đi trượt tuyết, cha dẫn em ấy đến Thụy Sĩ trượt tuyết là được rồi.”
“Ừ, ta cũng vậy nghĩ như vậy. Chỉ cần Mohammed còn ở Anh quốc, tâm tình Baby nhất định sẽ không tốt. Ta và mẹ các con chuẩn bị hưởng tuần trăng mật thứ tư, vừa lúc mang theo Baby. Nó đã rất lâu không cùng chúng ta đi nước ngoài chơi rồi.” Ken thật cao hứng với quyết định của con trai trưởng. Xem ra hắn có thể sớm giao toàn quyền tiếp quản gia tộc cho Anthony và Hall, có thể thêm nhiều thời gian bên cạnh Fujika và Baby.
Sau đó, ba người trong thư phòng bắt đầu thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào, cùng với việc nên đưa Backy đi đâu chơi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Ogihara đi tới sân thượng rồi ngồi xuống. Các anh... đã vất vả lâu như vậy, cuối cùng lại vì mình mà vô ích rồi... Cậu... thực sự rất vô dụng. Cha mẹ và các anh rất thương cậu, việc gì cũng giúp cậu xử lý vững vàng ổn thỏa, thế nhưng... Cậu không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận sự cố gắng của người thân mà không làm chuyện gì được.
“Các anh... Xin lỗi...” Ogihara cúi đầu nói xin lỗi với các anh. Lần này, cậu không nên trốn ở sau lưng người thân nữa. Cậu không muốn các anh đã vất vả lại phải gánh thêm chuyện này trên vai nữa.
“Baby?” Anthony đi vào thì phát hiện trên giường không có ai, xốc rèm cửa sổ lên quả nhiên thấy em trai đang ngồi dưới đất. Lo lắng gọi một tiếng, Anthony ôm em trai lên, “Đã trễ thế này sao lại ngồi ở đây?”
“Đại ca, em ngủ không được, ngồi đây ngắm sao.” Ôm lấy đại ca, Ogihara nghe được sự mệt nhọc trong giọng nói của anh.
“Sao lại không ngủ được? Có tâm sự?” Anthony nghe xong thì ôm em trai lên giường rồi bật đèn bàn.
“Không phải, có thể là ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ không thấy.” Ogihara nhu nhu đôi mắt của đại ca, vỗ vỗ giường, “Đại ca, anh mới là người cần nghỉ ngơi đó.”
“Anthony, xong chưa?” Cửa bị đẩy ra, Hall nhỏ giọng hỏi, vừa thấy trong phòng đèn sáng, lại thấy Baky vẫn tỉnh thì lập tức đi đến, “Baby? Sao còn chưa ngủ?”
“Các anh không ở cùng nên em ngủ không ngon.” Ogihara khó có được cơ hội trêu chọc các anh, liền học giọng điệu của nhị ca mà nói.
“Ha, thì ra Baby là muốn bọn anh hả, ” Hall đến bên giường ôm em trai dậy, “Vậy nhị ca không khách khí nữa, đêm nay nhất định phải ôm em ngủ.” Nói xong, thì nhìn hướng cửa mà hất hất đầu, ý bảo Anthony mở cửa. Anthony thấy em trai có vẻ thực sự không có việc gì, mở cửa cùng Hall đi ra ngoài.
Mở to mắt, nghĩ đến mùi thuốc lá vừa rồi trên người các anh, Ogihara lại thêm đau lòng. Bởi vì cậu không cho nên các anh chưa bao giờ hút thuốc cũng không uống cà phê... Mấy ngày nay vì cái hạng mục kia, nhất định họ đã hút rất nhiều thuốc, cũng nhất định đã uống nhiều cà phê. Lần trước đến gặp các anh, lại thấy trên bàn đại ca có một ly cà phê thật đặc. Thế nhưng... đáng lẽ không có vấn đề gì, lại bởi vì cậu mà thất bại... Xin lỗi... Anh... Xin lỗi...
Bên người truyền đến mùi mồ hôi nhẹ nhàng của các anh, Ogihara biết bọn họ mệt muốn chết rồi. Quay đầu nhìn gương mặt trầm ngủ của đại ca, Ogihara nhẹ nhàng chạm tay lên hai gò má gầy gò thấy rõ của đại ca... Lại quay sang bên kia, sờ sờ gương mặt cũng hơi hóp lại của nhị ca... Nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay của các anh đang ôm mình, Ogihara khẽ đi xuống giường.
“Xin chào, xin hãy giúp tôi tra số điện thoại của đại sứ quán Abu Dhabi... Vâng... Cảm ơn anh.” Nhìn chằm chằm dãy số, Ogihara hít sâu mấy hơi rồi bấm số.
“Điện hạ, bên đại sứ quán điện báo, nói có người muốn gặp ngài, nhưng đối phương không chịu tiết lộ tính danh, chỉ nói là người hôm trước ngài đã gặp.” Một người tùy tùng nghe điện thoại xong liền báo cáo lại với Mohammed vẫn chưa ngủ dù đã rất khuya.
“Aisha?” Mohammed không xác định kêu lên, lập tức nói, “Đưa số điện thoại của người nọ cho ta.” Tùy tùng lập tức liên hệ với đại sứ quán.
“RRRRRR...” Điện thoại di động trên mặt đất rung lên, Ogihara cầm lấy đón nghe, “Xin chào.” Vừa rồi người ở đại sứ quán không chịu nói cho cho cậu số điện thoại của người này. Giờ lại có người gọi đến, có lẽ chính là người cậu muốn muốn tìm.
“Aisha... Quả nhiên là em.” Trong điện thoại vang lên tiếng nói trầm thấp của Mohammed.
“Mohammed, tôi muốn gặp anh, sắp xếp thời gian đi.” Ogihara lãnh đạm nói. Nghe thấy sự xa cách của cậu, vẻ mặt Mohammed lại trầm xuống vài phần.
“Khách sạn L’Oreal, phòng D3208, em có thể tới bất cứ lúc nào.”
“Vậy mai tôi đến tìm anh.”
Không đợi Mohammed nói gì thêm, Ogihara liền cúp điện thoại. Mohammed đứng bên cạnh cửa sổ, trong mắt lộ ra lửa giận.
Một lần nữa tiến vào bên cạnh các anh, mặc kệ có thể sẽ đánh thức các anh, Ogihara ôm chặt lấy đại ca, vùi mình vào trong lòng anh. Cậu chỉ muốn có cuộc sống yên tĩnh, chỉ muốn bình an sinh sống ở thế giới dường như không có thật này. Vì sao muốn tới phá hoại cuộc sống của cậu, vì sao cứ muốn ép buộc cậu không tha, vì sao... Vì sao…
“Baby... Nhóc hư... Không được quen bạn gái... Không được...” Hall nói mê vài tiếng, ôm chặt lấy nguồn hương thơm mát thoang thoảng nơi chóp mũi, nói mấy tiếng “không được” rồi lại vù vù ngủ.
Nghe thấy nhị ca nói mê, tâm tình xuống thấp của Ogihara mới tốt hơn một chút. Nằm trong vòng tay an toàn của các anh, Ogihara thấy buồn ngủ. Không thèm nghĩ đến chuyện mai gặp người kia nữa, khi trời bắt đầu chuyển sáng, Ogihara cuối cùng cũng rơi vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook