[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 50: Đóa hoa của buổi tiệc (1)

〞Baby, xong chưa? 〞Ngoài phòng thay quần áo, Hall hơi sốt ruột cao giọng hỏi.

〞 Xong ngay đây. 〞 Để nhân viên chỉnh trang lại lần cuối, Ogihara quay cái gương nhìn một chút, không tình nguyện lắm mà đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài là Anthony và Hall, còn có các nhân viên khác, khi thấy Ogihara mặc kimono đi ra đều kinh ngạc đến ngây người. Thấy phản ứng của mọi người, Ogihara cúi đầu nhìn mình một chút, ngẩng đầu, quẫn bách mở miệng: “Em vẫn nên mặc cái khác thôi.” Nói xong định trở lại thay quần áo.

“No No No No No...” Hall một bước nhanh chân giữ lại em trai, vì không dám đụng vào cậu nên vội vàng thả tay, 〞Baby, đừng thay, đẹp cực kỳ, thực sự là quá tuyệt vời. 〞

〞 Nhưng em cảm thấy có hơi... 〞 Ogihara cũng không biết nên hình dung bộ kimono này như thế nào.

〞Baby, bộ kimono này rất thích hợp với em. Chắc là các bạn của em đều tới rồi, chúng ta chuẩn bị xuống phía dưới đi. 〞 Mặc tây trang màu đen, Anthony kéo tay em trai lại, thoả mãn nhìn bộ kimono.

〞 Không hổ là thiên sứ bé nhỏ nhà chúng ta, cho dù trên mặt có thương tích nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của Baby, đúng không, Anthony?〞 Hall vừa tán thưởng vừa nghĩ có nên để thiên sứ xuất hiện trước mặt người khác không.

〞 Anh... em là con trai, cái gì mà đẹp mới chả không đẹp chứ. Em cũng không muốn nghe ai nói em lớn lên giống con gái đâu. 〞 Ogihara vừa nghe thì không vui, cậu đâu muốn mình không có khí khái nam tử chứ.

〞Baby, thế thì em sai rồi, thiên sứ không có giới tính mà. Bọn anh đương nhiên biết em là con trai nhưng cái đó với nói em đẹp cũng đâu có mâu thuẫn. Em là thiên sứ của bọn anh. 〞 Hall phát huy khả năng dỗ ngon dỗ ngọt của mình, tuy nhiên đối với em trai mà nói, những lời ca ngợi này đều là chân thực xuất phát từ nội tâm.

Anthony ôm em trai, Backy cao 158cm đứng bên cạnh anh 196cm có vẻ cực kì nhỏ xinh. Mà cách ăn mặc của Backy ngày hôm nay lại càng giống với thiên sứ mắt đen trong tưởng tượng của anh.

〞 Chúng ta mau xuống phía dưới đi. 〞

… ….

Trong phòng tiệc, những người được mời đến thấy người xung quanh thì đều kinh ngạc.

“Không ngờ hôm nay người của Rikkaidai cũng được mời, phải không, Kabaji.” Atobe đi vào dắt theo các thành viên đội mình. Thấy người ở bên trong, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc mà mở miệng.

“Yes.”

“Atobe Keigo, đội trưởng đội Hyotei...” Đang nói chuyện với Tezuka, Yukimura vừa nghe thấy thì không tỏ ra ngạc nhiên, nói một câu rồi lịch sự tiêu sái bước lên, “Lần trước cậu mời Itsuki-chan ăn, Itsuki-chan trở về lại là bộ dạng say khướt.”

“Itsuki-chan?” Atobe nhướng mi hiếu kỳ hỏi, “Yukimura, có vẻ cậu và Ogihara rất thân thiết nhỉ.” Atobe chậm rãi vươn tay nắm chặt một cái.

“Sanada Genichirou, đội phó đội Rikkaidai.” Yukimura buông tay, Sanada bên cạnh anh cũng lịch sự tự giới thiệu.

“Xin chào.” Atobe vươn tay, “Hôm nay Rikkaidai đến Tokyo tập huấn à?” Nếu không thì đang ở Kanagawa sao bọn họ lại tới đây được.

“Không, bọn họ đến Tokyo thăm tôi, Itsuki-chan mời họ đến luôn.” Yukimura giải thích, rồi anh cũng không giấu diếm tình trạng của mình, nói: “Tôi bị bệnh, hiện nay ở bệnh viện gần đây chữa bệnh.”

“Rikkaidai thiếu cậu là một tổn thất lớn, thật mong cậu có thể sớm bình phục.” Một câu này cũng không phải lời khách sáo, đối với Atobe mà nói, thực lực đối thủ càng mạnh thì càng làm bừng lên ý chí chiến đấu.

“Cảm ơn, tôi sẽ mau chóng xuất viện.” Yukimura mỉm cười trả lời, Itsuki-chan nói anh sẽ khỏi bệnh, vậy anh nhất định sẽ khỏe lại.

“Tezuka, Hyotei sẽ giành được vị trí thứ năm, đến giải Kanto chúng ta trở lại đấu một phen đi.” Quay lại nhìn người vừa đi tới, Atobe nói.

(Giải thích một chút: Trong manga thì trận trước Hyotei đã thua Fudomine nên không được vào bán kết, chỉ có thể tranh vị trí thứ năm thôi. – By editor)

“A, Seigaku cũng rất muốn có thể cùng Hyotei đánh một trận.” Tezuka vẫn mặt không biểu cảm như trước, vươn tay với Atobe.

“Kìa kìa, Fuji, hôm nay người của Hyotei và Rikkaidai sao lại tới, nya?” Nhìn mấy đội trưởng đứng chính giữa, Kikumaru nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.

“Itsuki-chan và Yukimura Seiichi của Rikkaidai, cả Atobe của Hyotei là bạn bè.” Fuji quay lại sau đó nhìn đồng hồ, hẳn là sắp đến lúc xuống rồi đi.

“Yagyu, Ogihara Aitsuki kia là ai vậy, sao lại quen đội trưởng của chúng ta, lại còn quen cả người của Hyotei?” Niou Masaharu có chút không được tự nhiên kéo kéo tây trang của mình, hỏi Yagyu Hiroshi.

“Học sinh năm nhất Seigaku, cao 158cm, thể trọng 45kg, thành viên phổ thông đội tennis, trong trận đấu vòng loại ở Tokyo với Saint Rudolph, cậu ta xuất hiện với thân phận trợ lý huấn luyện viên, thực lực không rõ.” Yanagi Renji mở ra sổ ghi chép của mình đọc lên.

“Renji, cậu không đi hỏi người học cùng mình hồi tiểu học sao? Chắc là hắn tương đối rõ ràng.” Yagyu phiêu mắt nhìn sang người đeo kính bên Seigaku.

“Đội trưởng không cho.” Câu đầu tiên của Yanagi Renji chặt đứt ý định trong đầu bọn họ. Tuy rằng bây giờ đội trưởng đang nằm viện nhưng anh nói bọn họ cũng không dám không nghe.

“Chắc chắn đội trưởng biết.” Niou hơi bị hiếu kỳ.

“200%.” Yanagi Renji hạ kết luận.

“Oshitari, người mời chúng ta tới hôm nay có phải người Atobe vẫn tìm không?” Mukahi Gakuto nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, nhìn vẻ mặt Atobe, chắc là vậy.” Oshitari uống nước trái cây nhìn mấy người đứng giữa đang trò chuyện rất ăn ý.

“Oshitari, mấy đứa lần trước tham gia thi đấu trở về nói Atobe hôm đó luôn đi tìm một người ở Seigaku. Chúng nó nói người đó lớn lên rất đẹp, so với con gái còn đẹp hơn.” Mukahi nói ra tin tức mình thám thính được.

“Vậy sao?” Đôi mắt sau cặp kính của Oshitari tràn ngập hứng thú nhìn Atobe.

Âm nhạc trong đại sảnh đột nhiên dừng lại, trong phòng mọi người đang nói chuyện cũng yên lặng xuống. Lúc này, Anthony và Hall một trái một phải cùng Ogihara đi xuống cầu thang. Nhìn người ở giữa hai anh, tất cả mọi người phía dưới đều ngừng hô hấp.

Ogihara mặc một bộ kimono màu hồng rất nhạt, chính xác mà nói là một màu trắng nhiễm chút hồng, vài bông hoa anh đào màu hồng nhạt nở rộ từ ống quần, kéo dài cho đến vạt áo, đai lưng và vai. Kiểu dáng rất đơn giản, màu sắc rất mộc mạc, nhưng lúc này dù trên mặt Ogihara có thương tích thì vẫn khiến mọi người không thể dời ánh mắt.

Ôm em trai đang có chút căng thẳng, Anthony đi tới bục phía trước, nhìn mọi người đang có ánh mắt khác nhau rồi nói: “Tối nay, chúng tôi, anh trai của Baby, mời mọi người đến đây chủ yếu là để cảm ơn mọi người đã chăm sóc em ấy. Những cái khác tôi sẽ không nói nhiều, mời mọi người cứ tự nhiên.” Anthony nói xong, ra hiệu cho âm nhạc tiếp tục rồi kéo em trai đi tới dưới đài, dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe được nói: “Baby, nhảy một điệu với đại ca đi.”

“Đại ca...” Ogihara khó xử nhìn guốc gỗ dưới chân... Thế này làm sao mà nhảy.

Lúc này, âm nhạc thay đổi, trở nên cực kỳ nhu hòa thong thả, Anthony bày ra một động tác cực kì tao nhã với em trai. Ogihara thỏa hiệp cười, đặt tay lên bàn tay to của anh trai, dưới sự dẫn dắt của anh trai mà nhảy theo.

Âm nhạc du dương phiêu đãng trong phòng, nhiều đóa hoa anh đào nở rộ bay xuống giữa những bước nhảy dập dìu. Hall cầm máy ảnh chẳng biết lấy từ đâu không ngừng chụp. Mấy người xung quanh tức khắc phản ứng, cũng lấy điện thoại di động của mình ra chụp lại hình ảnh của người ở giữa.

Anthony mặc một bộ tây trang màu đen làm hoa anh đào trên người Ogihara trở nên cực kì rõ ràng. Theo mỗi lần xoay tròn, mái tóc hơi dài của Ogihara bay bay trong không trung, cùng hoa anh đào phối hợp với nhau.

Nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen trong sáng, khó có thể hình dung được mỹ cảnh hiện lên trước mặt mọi người. Một khúc còn chưa nhảy xong, Anthony đặt tay em trai lên tay người còn lại. Đưa máy ảnh cho đại ca, Hall liền ôm em trai bắt đầu khiêu vũ. Khác với Anthony, Hall mặc một bộ tây trang màu trắng, gần giống màu kimono của Ogihara. Mà vì hai màu gần giống nhau, những bông hoa anh đào bay bay dường như nhiều hơn trước một chút. Anthony cũng bấm máy thật nhanh, ghi lại cảnh đẹp khó thấy này.

Âm nhạc ngừng, Ogihara ngẩng đầu nhìn anh trai. Phảng phất giống như khi còn nhỏ, ngày các anh và cha dạy cậu khiêu vũ. Các anh và daddy luôn luôn để cậu dẫm lên chân bọn họ, sau đó mang theo cậu nhảy, mommy thì đứng một bên cầm máy ảnh chụp mọi người.

〞Baby, đến cùng bạn của em đi. Đừng căng thẳng, thiên sứ của bọn anh hôm nay đẹp cực kỳ. 〞 Hall hôn lên hai gò má của em trai trước mặt mọi người, nhỏ giọng nói. Biết lúc có nhiều người thì em trai sẽ căng thẳng, anh cố gắng giúp cậu được thoải mái.

Buông tay anh trai ra, Ogihara tìm được người cậu quen thuộc sau đó đi tới gần.

“Itsuki-chan, không ngờ cậu mặc kimono lại đẹp như vậy.” Ogihara vừa đi tới, Yukimura cất điện thoại di động ôn nhu nói.

“Seiichi... Các anh không cảm thấy quá màu mè sao?” Đi tới bên cạnh người quen, Ogihara không hề mất tự nhiên.

“Nhìn đẹp lắm, rất mộc mạc.” Fuji đưa cho Ogihara một chén nước trái cây, nói đúng trọng tâm.

“Itsuki-chan, sau này cậu cứ mặc kimono đi, rất thích hợp với cậu.” Ryoma cũng phụ họa.

“Ogihara, không ngờ cậu mặc kimono cũng có thể khiêu vũ đẹp như vậy, đúng không, Kabaji.”

“Yes.”

Atobe ngồi ở một bên sô pha, không hề che giấu sự tán thưởng.

Ogihara nhìn Tezuka vẫn không nói chuyện, thấy anh gật đầu với mình thì thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống: “Các anh dắt tôi mới nhảy được, nếu không chắc chắn tôi sẽ lạc bước ngay.” Lần đầu tiên đi guốc gỗ, Ogihara nghĩ có hơi cứng.

“Ogihara, cậu thật xinh đẹp.” Một con mèo lớn từ phía sau nhào tới bên cạnh Ogihara kinh diễm kêu lên.

“Cảm ơn.” Ogihara có chút bất đắc dĩ nhìn Kikumaru senpai, kỳ thực cậu rất sợ người khác nói mình đẹp.

“Oa, Ogihara, trên người cậu thơm quá, là nước hoa sao?” Kikumaru dí sát vào Ogihara cẩn thận ngửi ngửi. Lần trước anh đã ngửi thấy trên người Ogihara có mùi hương, đang muốn hỏi các anh trai của Ogihara thì các anh lại đi mất, nước hoa mùi thơm như vậy anh muốn mua tặng chị mình.

“Ách...” Ogihara nhất thời á khẩu, Kikumaru senpai vừa hỏi điều cậu không muốn nghe nhất.

“Eiji, nếu cậu không nhanh sẽ không ăn được gì đâu.” Fuji đột nhiên mở miệng, Kikumaru vừa nghe thì lập tức nhìn về phía đám bạn hữu, thấy mọi người đều ở bên kia ăn cái gì đó thì lập tức chạy vội sang.

“Phù.” Ogihara thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nở nụ cười với Fuji senpai.

“Itsuki-chan, trước ăn một chút gì đã.” Tezuka bưng tới một khay đồ ăn đưa cho Ogihara, trên đó không có chút hải sản nào. Atobe nghe được xưng hô của Tezuka với Ogihara, ánh mắt lóe lóe, rồi đi tới chỗ Anthony và Hall đang ở sân thượng.

“Oshitari, cậu chắc chắn người kia là con trai sao?” Mukahi mồm to ăn sushi, vẻ mặt là không tin.

“Không chắc chắn.” Oshitari uống rượu vang, ngồi một bên trả lời.

“Người kia thực sự rất đẹp, nhưng hai người ngoại quốc kia thật sự là anh trai cậu ta? Bọn họ không giống nhau chút nào.” Ootori Chotaro có chút ngại ngùng ngồi bên cạnh Oshitari, vẫn luôn nhìn Ogihara ngồi ở phía trước cách đó không xa, nhìn sao cũng thấy cậu ta cũng chẳng giống các anh trai mình.

“Ơ? Jiro đâu?” Mukahi nhìn xung quanh một chút, không phát hiện người vừa ở chỗ này ngủ.

“Chắc lại đi tìm chỗ khác ngủ rồi.” Ootori Chotaro cũng không lo lắng nói.

… ….

“Itsuki-chan, ngày mai cậu phải về Anh quốc, chụp ảnh cùng tôi đi.” Ngồi ở bên cạnh Ogihara, Yukimura yêu cầu.

“Được.” Để khay đồ ăn bị Tezuka thêm đến đầy ắp xuống, Ogihara dựa sát vào Yukimura.

Đưa điện thoại cho Sanada, Yukimura ôm Ogihara ôn nhu nhìn phía trước. “Tách” một tiếng, Fuji liền ngồi xuống, đưa điện thoại di động của mình cho Yukimura, “Nhờ cậu đó.”

Cũng ôm Ogihara, Fuji mở hai mắt, mặt lộ vẻ mỉm cười.

Fuji chụp xong, Tezuka đưa điện thoại di động của mình cho anh, ngồi xuống bên cạnh Ogihara. Anh không ôm Ogihara, chỉ dựa sát vào cậu, vẫn nghiêm túc nhìn phía trước. Trong nháy mắt chụp ảnh, Ogihara nhanh tay tháo kính của Tezuka xuống. Khi Tezuka quay lại nhìn cậu, cậu hướng Tezuka lộ ra một nụ cười bướng bỉnh mà rực rỡ.

“Tách tách.” Trong điện thoại di động, Tezuka và Ogihara nhìn nhau, trong mắt Tezuka mang ý cười. Một tay Ogihara hơi giơ lên, cầm kính mắt, một tay khoát lên vai Tezuka, gương mặt hơi ngẩng lên mang theo nụ cười nghịch ngợm, đôi mắt ngọc trai đen tuy rằng có vết thương ở khóe mắt nhưng lại đặc biệt sáng ngời.

“Itsuki-chan...” Tezuka thở dài một tiếng, cũng không trách cứ mà kêu lên.

“Đội trưởng, tôi lấy được kính của anh rồi.” Rốt cuộc đã báo thù được, Ogihara lại đưa kính cho Tezuka đeo lại.

“Baby? Vừa làm chuyện xấu gì đấy?” Hall và Anthony, Atobe đi tới, đứng ở sau sô pha hôn khóe mắt của Backy một chút, buồn cười hỏi.

“Ha ha, anh, em có làm chuyện xấu gì đâu.” Ogihara quay đầu lại ăn thịt bò anh trai đút tới, “Vừa chụp ảnh cùng mọi người.”

“Itsuki-chan.” Ryoma còn chưa chụp ảnh chung liền kêu, Ogihara lập tức đứng lên ngồi bên cạnh Ryoma.

“Đội trưởng, giúp một cái.” Ryoma đưa điện thoại cho Tezuka, sau đó ngồi xuống tay vịn sô pha.

Một tay khoát lên vai Ogihara, Ryoma tuy rằng vẫn là vẻ mặt khốc khốc nhưng khóe miệng đã có một tia ý cười. Thấy thế, Atobe cũng muốn chụp ảnh với Ogihara, Ogihara cũng lập tức phối hợp đi tới bên người anh.

Chụp ảnh xong, Ogihara lại nhớ tới anh trai bên cạnh. Anthony và Hall thì ngồi hai bên em trai hỏi những người khác những thông tin về khí hậu Nhật Bản cùng với cuộc sống của em trai ở đây. Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới phía sau Ogihara nhỏ giọng nói gì đó, Ogihara thu hồi ý cười, nghi hoặc đứng dậy đi ra ngoài. Anthony và Hall đang muốn cùng đi ra ngoài lại nghe em trai nói: “Anh, một mình em ra là được rồi.”

“Chuyện gì?” Sau khi Ogihara đi ra ngoài, Anthony hỏi nhân viên phục vụ.

“Bên ngoài có người tìm thiếu gia Ogihara.” Nhân viên phục vụ miêu tả hình dáng người kia một chút, Ryoma vừa nghe thì biến sắc.

“Akutsu!”

Nhìn người đứng ở đại sảnh của khách sạn nói muốn gặp mình, Ogihara có hơi khó xử. Cậu không biết người này tìm cậu làm gì, nhưng cậu biết không thể để các anh nhìn thấy hắn được.

“Uhm... Anh tìm tôi có việc gì thế?” Ogihara đi tới trước mặt Akutsu thấp giọng hỏi.

“Tôi muốn tới xin lỗi.” Akutsu thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo bất cần vừa rồi, quay sang cúi người với Ogihara, “Rất xin lỗi vì làm cậu bị thương.” Hôm nay hắn thật vất vả mới tìm hiểu được tối nay cậu ở đây nên chạy tới xin lỗi.

“A, không có gì, tôi biết không phải anh cố ý.” Ogihara đứng một bên, suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Nhưng... dù là vì sao, tôi nghĩ anh không nên đánh người như vậy. A! Tôi không có ý ra lệnh cho anh, chỉ là tôi nghĩ như vậy thật không tốt, cho dù không làm tôi bị thương, hôm nay anh cũng sẽ làm Ryoma bị thương.” Nghĩ đến tình huống lần đầu tiên hai người gặp mặt, Ogihara vội bổ sung thêm một câu.

“Có thể nói cho tôi tiền thuốc men là bao nhiêu không, tôi bồi thường cho cậu.” Akutsu chưa nói vì sao hắn đi tìm Ryoma, hắn đến cũng chỉ vì muốn xin lỗi người này.

“Không cần, không nghiêm trọng lắm đâu.” Đối với người này, Ogihara ngay từ đầu không hề có cảm giác hắn là người xấu. Trong thế giới này, người biết đánh tennis đều là hoàng tử, trừ cậu ra thì đều là hoàng tử, sẽ không có người xấu như vậy. Hơn nữa, người có thể chạy tới xin lỗi cậu, mặc kệ có phải hoàng tử hay không, đều cho thấy con người hắn cũng không phải xấu xa như đã biểu hiện.

“Ở đây tôi chỉ có ngần này, xin hãy nhận lấy.” Akutsu lấy tiền mình có trên người đặt trước mặt Ogihara, xoay người định rời đi.

“Chờ một chút.” Ogihara kéo Akutsu, cầm lấy tiền bỏ vào túi của đối phương, giữ lại tay đối phương định bỏ tiền lại vội vàng mở miệng, “Thực sự không cần phải vậy, anh đến xin lỗi là tôi đã rất hài lòng rồi, hơn nữa vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, không tốn tiền gì đâu.”

〞Baby? Có chuyện gì thế? 〞Anthony lo lắng đi ra, sắc mặt tức giận nhìn người con trai bị em mình kéo lại, chính là người này làm bị thương bảo bối của bọn họ.

〞 Đại ca! 〞 Ogihara bất an đi lên trước kéo đại ca, 〞 Đại ca, không có gì đâu. 〞

〞 Không có gì? Em nghĩ anh không biết nó là ai sao? 〞 Anthony bất mãn vì em trai giấu diếm.

〞 Đại ca, anh ta tới xin lỗi em, vừa rồi còn muốn bồi thường tiền thuốc men. Đại ca, anh đừng nóng giận nữa, coi như xong đi. 〞 Biết đại ca quan tâm mình, Ogihara ôm lấy thân thể đang muốn lao tới trước của đại ca mà khẩn cầu.

〞Baby! 〞 Anthony cúi đầu nhìn vết thương trên mặt em trai, tức giận trong ngực sao có thể nuốt trôi.

Nghe không hiểu đối phương nói gì nhưng Akutsu cũng biết ánh mắt người nước ngoài đột nhiên xuất hiện kia nhìn mình là có ý muốn ra tay. Akutsu đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích nhìn đối phương.

〞 Đại ca... Em không thích các anh vì em mà xung đột với người khác. Hơn nữa, anh ta thực sự không cố ý, còn tới xin lỗi, chuyện này coi như xong đi, đại ca... 〞 Ogihara kiễng chân lên ôm cổ đại ca, lần thứ hai khẩn cầu.

Anthony giương mắt căm tức trừng người phía trước, bỏ lại một câu bằng tiếng Nhật: “Sau này nếu mày dám làm em trai tao bị thương, tao nhất định sẽ giết mày.” Sau đó ôm lấy em trai, không quay đầu lại mà quay trở về bữa tiệc.

Ogihara bị ôm lên, nhân lúc anh trai không để ý, dùng khẩu hình phát âm nói xin lỗi với Akutsu.

Ogihara bị anh trai ôm trở lại một lúc lâu rồi Akutsu mới rời khách sạn.

Khi trở lại, Ogihara giải thích nguyên nhân Akutsu đến cho mọi người, lại khuyên bảo tất cả một lần, lúc này mới bình ổn được sự tức giận của mọi người vì chuyện Akutsu đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương