[Đồng Nhân Harry Potter] Xin Gọi Tôi Là Người Chị Bình Tĩnh
-
Chương 2: Trưởng thành cùng Tom
Editor: PHUONGLINH87^^ (uchihasaki)
Jeny – Ba tháng sau…
Nửa đêm tỉnh lại, Jeny phát hiện cái chăn không biết rớt đi lúc nào, cái bụng của cô lành lạnh. Suy nghĩ một chút liền sử dụng cả tay và chân ngắn ngủn của mình thực hiện nhiệm vụ cao cả là kéo chăn lên nhưng không thành công. Căn cứ vào nghuyên tắc sống tử đạo hữu bất tử bần đạo (người không cùng chí hướng không thể đi chung đường), cô quyết đoán lấy chăn của Tom thoải mái đắp cho mình. Đương nhiên cô vẫn có lòng tốt lắm, để lại cho bé Tom một góc chăn nho nhỏ. Bởi vậy ngày hôm sau, bạn hữu Tom thân yêu vì cảm lạnh mà phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng. Cô lặng lẽ xoay mặt đi, cô thầm nói trong lòng đây không phải lỗi của cô, cũng không phải ghen tị Tom sinh ra đáng yêu hơn cô, được iu ái hơn cô mà cô đoạt đi chăn của nhóc. Nhưng nội tâm vẫn có chút biến hóa áy náy be bé, vì thế liên tiếp một tuần Jeny quyết định không đoạt sữa của Tom nữa.
Jeny – Chín tháng đợi chờ…
Đã học được cách bước đi, cô kiêu ngạo chống hai tay ngang hông nhìn cậu em song sinh đáng yêu đang thất tha thất thểu bước đi đằng sau cô, cái thân ảnh nho nhỏ bất cứ lúc nào cũng chực chờ té ngã làm cho người khác nhìn cũng nhịn không được lo lắng. Đáng tiếc bé Tom luôn bị chị bắt nạt không hiểu được gì cái gọi là lương tâm người chị.
Đi mệt, bé Tom dứt khoát nhờ sự trợ giúp của vách tường không bước tiếp nữa. Jeny hé ra chút tươi cười giả dối, cánh tay khiêu khích không biết lấy đâu ra được một tấm poster hot girl màu đỏ. Đúng thế là hình ảnh hot girl. Cũng chả biết lý do gì mà bé Tom từ nhỏ rất thích màu đỏ. Mỗi khi nhìn thấy màu đỏ đều hăng hái như đi trọi gà. Đúng như dự đoán, tiểu Tom mắt sáng rực lên, bước chân tập tễnh xiêu xiêu vẹo vẹo hướng chị mình đi tới. Cách cô hai bước xa, tiểu Tom rốt cục chống đỡ không nổi trực tiếp té ngồi trên mặt đất. Hắn nhìn chằm chằm tấm poster gần trong gang tấc lại chạm không đến mục tiêu, quật cường cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hồng. Ở thời điểm Jeny cho rằng tiểu Tom đã buông tha thì cậu nhóc lại một lần nữa đứng lên, hướng tới, một phen đoạt lấy poster. Sức lực to lớn làm cho Jeny không phòng bị bất thình lình té lăn trên mặt đất.
Dùng ánh mắt khinh bỉ, thằng nhóc không hiểu cái gọi là tôn kính chị gái gì cả, tay phải Jeny xoa xoa mông đau. Khi thấy tiểu Tom đem hot girl cho vào miệng cắn cắn, nguyên lai ánh mắt phẫn hận của cô nhanh chóng biến thành vui sướng khi người gặp họa.
Cố tình cái cậu nhóc này không thỏa mãn cắn nó trong miệng còn hướng lên mặt trà lau một mảng, bởi thế một phen nước mũi và nước mắt vì cái tấm poster, khuôn mặt đáng yêu cứ thế sưng phồng lên. Bé Tom chẹp chẹp cái miệng nhỏ, hốc mắt có chất lỏng bao quanh, cuối cùng không nín được, vì nhân tố đột phát mà sau ba tháng tiểu Tom khóc rống lên ( dĩ vãng chỉ vì Jeny cố ý bắt nạt quá mức mà Tom mới khóc).
Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu em trai, Jeny khó có được chút tâm tình hài lòng. Cô cố hết sức di di cái khăn mặt mới lấy ra giúp Tom lau đi nước mũi và nước mắt. Tom bé nhỏ ngoan ngoãn để cho chị gái lau mặt mình, tiếng khóc giờ chỉ còn thút thít không ngừng nấc cục. Điều này làm cho Jeny cảm thấy có chút tự hào, ừ thì lần đầu tiên có em trai không tới nỗi tệ lắm. Men theo tiếng khóc, bà Colfer vừa mở cửa đã trông thấy hình ảnh hai chị em thân thiết đập vào mắt. Bé gái nho nhỏ vỗ lưng trấn an cậu em trai đang không ngừng thút thít nấc cục bên dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt non nớt ánh lên hình ảnh người mẹ rất mực yêu thương đứa con nhỏ nhít của mình (tác giả: ^^ lầm to òi!). Một hình ảnh thật ấm áp nhưng cũng làm cho bà cảm thấy có chút quỷ dị. Nhìn hai đứa trẻ chị em tình thương mếm thương (tác giả: cực kỳ sai lầm!), bà Colfer yên tâm quay người rời đi.
Cũng trong tối đó, bé Tom không ngoan cướp mất miếng thịt đã ít một cách thảm thương trong đĩa của Jeny, Jeny rốt cục nổi giận. Trực tiếp đem bữa tối của Tom dời vào trong đĩa của mình, không thèm để ý phía sau Tom đang khóc lóc òm tỏi vô cùng đáng thương.
Jeny một tuổi…
Nửa năm trước Jeny vốn đã biết nói chuyện rồi nhưng vì phối hợp với đám trẻ trong cô nhi viện mà cô nghẹn khuất tới khi tròn một tuổi mới mở miệng nói câu đầu tiên, thật là nghẹn ứ trong cổ giờ mới được dịp phát tác. Mọi người xem, cô để có đủ tư cách làm trẻ con thật không dễ dàng chút nào. Không ai chơi xấu giống như cô có được kinh nghiệm mấy kiếp, thiên tài thông minh như bé Tom lúc được 10 tháng tuổi đã biết gọi “chị oi” rồi, Jeny thật vui vẻ liền phân một ít sữa của mình cho Tom. Tuy nhiên vì vài điều nào ấy không thể cho mọi người biết được mục đích của mình, một cái kẻ ờ người chị vô lương luôn sử dụng chính sách voi rọt cùng sữa kẹo dụ dỗ, làm cho Tom sau khi mở miệng nói câu đầu tiên bị cô chị ruột thịt dọa nạt cho tới vài ngày sau bé Tom mới dám bày ra bản lĩnh trước mặt mọi người – Tom đã biết nói. Mà Jeny câu mở miệng ngọt ngào đầu tiên lại là “bác Martha ơi”, đơn giản vì bác gái Martha phụ trách chia thức ăn, luôn cho Jeny đồ ăn nhiều hơn những đứa trẻ khác một chút. Mà bé Tom đáng yêu câu thứ hai kêu bà Colfer là “mẹ”, với người xưa nay luôn nghiêm túc như bà Colfer cũng phải biến hóa khuôn mặt nhu hòa đi chút xíu đấy, đảm nghiệm công việc phân đồ dùng hàng ngày cho Tom cũng trở lên tử tế hơn nhiều. Cho rằng Tom được đồ gì đó thì Jeny vô liêm sỉ luôn theo sát sử dụng, cũng không quản Tom một tuổi nghe hiểu hay không, nắm chặt cơ hội giáo huấn: “Vật của em là đồ của chị. Đồ của chị vẫn là của chị. Nhớ chưa?!”
Bé Tom hồ đồ lờ mờ liền gật gật đầu, đem bản thân mình bán cho người chị song sinh vô lương.
Jeny giờ ba tuổi…
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, Jeny cùng Tom cãi nhau. Hai người ai cũng không để ý ai. (tác giả: ta nói Jeny này, ngươi không có việc gì cả ngày cùng một đứa nhỏ so đo cái gì a)
Tom ngồi trên giường nhỏ nhỏ dựa lưng vào vách tường, sát bên cạnh là giường của Jeny. Thường ngày khi Jeny lên giường thì bé Tom cũng theo sát chị lên giường theo, nhưng hôm nay cậu trược tiếp vòng qua Jeny, dùng cái ót đối diện cái mặt Jeny kháng nghị. Nhưng bình thường khi ngủ Tom có thói quen ôm Jeny mới chịu ngủ, giống như ôm gối to hình trẻ con vậy. Hôm nay phát sinh chuyện như thế này có chút không quen, vì thế bé Tom nằm ở trên giường mình vẫn không nhúc nhích. Mà Jeny vẫn còn tồn tại cơn giận cũng lười để ý đến em trai, dù sao đoán chắc ngày mai khi ngủ dậy mọi chuyện lại đâu vào đấy, những đứa trẻ đều không phải hay như thế sao!
Một ít thời gian trôi qua, Jeny cảm giác chân mình có chút đau, đoán chắc ban ngày chạy quá nhiều gây ra đau cơ vì thế ngồi dậy xoa chân. Tom chạy sang vươn tay nhỏ bé hỗ trợ xoa, miệng còn nhớ kỹ: “Tom là bé ngoan.”
Jeny nhịn cười không được, vì thế hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, Tom lại lần nữa ôm chị của mình đi ngủ. Jeny nghe tiếng hít thở đều đều của em trai, đáy lòng trở lên mềm mại, cô dịch góc chăn nhắm mắt ngủ.
Jeny được bốn tuổi …
Ngày nào đó hai chị em mỗi người một cái bánh bích quy hình vòng tròn, sau hai ba cái cắn Jenny đã giải quyết xong phát hiện hương vị khá vô cùng. Tầm mắt cô chị lại đảo quanh cái bánh bích quy của cậu em trai, Jeny lại nổi lên tính toán. Cô mỉm cười tủm tỉm:”Tom, có muốm nhìn thấy nửa vầng trăng không?”
Tom suy tư một chút với từ mới “nửa vầng trăng” có điểm tò mò:”Nửa vầng trăng là cái gì?”
“Là Mặt Trăng cong cong a.”
“Hôm nay Mặt Trăng tròn.” Tom chỉ chỉ phía ngoài tròi đang có trăng sáng, gương mặt nghiêm túc.
“Chị sẽ chỉ cho em thấy nửa vầng trăng trông như thế nào nhé!” Người nào đó ngữ khí tràn đầy hương vị dụ dỗ.
Tom do dự một chút, gật đầu. Sau đó Jeny há mồm, không chút khách khí cắn một cái vào chiếc bánh bích quy của Tom, cây ngay không sợ chết đứng lừa người ta: “Đây chính là nửa vầng trăng.”
Bé Tom nhìn nhìn cái bánh bích quy, lại nhìn Jeny đang nhồm nhoàm nhai dở bánh trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn nhô nhô, hít hít cái mũi, mắt bắt đầu chảy lệ.
Jeny đã năm tuổi…
Cho dù đã từng có hơn mười lần kinh nghiệm xuyên không, cái độ tuổi tâm lý đã hơn con số 100 nhưng Jeny vẫn có nỗi sợ nhất – con chuột. Tại thời điểm nào đấy khi mặt trời chiều chạng vạng dần ngả về hướng tây, một con chuột bự vui vẻ thảnh thơi đi bộ, thuận tiện đi theo đó là tiếng thét chói tai thiên kinh động địa phối hợp với cái chân vung ra móng vuốt đạp loạn xạ. Nội tâm Jeny nổi lên mưa rền gió dữ, nhưng khuôn mặt non nớt vẫn là gương mặt lạnh nhạt. Nếu quen thuộc con người cô ở thế giới này, sẽ đoán được người này giờ phút này đang ở đáy lòng lặng lẽ thôi miên bản thân mình “Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết, không có gì cả, không có.”
“Con chuột, chạy tới.” Bé Tom với niên kỷ còn nhỏ vẫn không hiểu được cái gì gọi là sát ngôn quan sắc (câu nói giết chết tâm trạng) hào hứng vỗ tay nhỏ bé.
“Đó là ảo giác của em. Nhìn này đâu có con chuột nào đâu.” Jeny như cũ một mặt lạnh nhạt.
“Thật sự, có con chuột chạy qua.” Tom kiên trì không ngừng.
“Đây chẳng qua là ảo giác.”
“Em nhìn thấy mà.”
“Em xem, trời nhá nhem tối tới nơi rồi. Thành ra em nhìn nhầm đó.”
“Em thật sự nhìn thấy.” Bé Tom mang theo tiếng khóc nức nở, sau đó vung chân chạy đi tìm bà Colfer luôn yêu thương cậu.
Jeny ngó trời ngắm đất không nhìn cậu em trai đã chạy mất hút. (tác giả: này này, ta nói ngươi bắt nạt một đứa bé mà cái mặt không đỏ là sao?)
Mộ tháng sau sự kiện con chuột…
Vừa tỉnh ngủ, Jeny thấy cửa sổ phòng treo một tấm drap của em trai. Từ dấu vết phía trên cô đoán bé Tom tối hôm qua lại đái dầm.
“Tom, em nhìn tấm drap của em kìa.” Một kẻ nào đó vẫn còn ghi hận câu chuyện 1 tháng trước vô sỉ vung móng vuốt, bộ dáng vui sướng khi có người gặp họa.
“Đó là rèm cửa sổ.” Lỗ tai ửng đỏ của bạn nhỏ Tom bắt đầu hiện lên, biểu tình lại rất đứng đắn.
“Làm trò, kia rõ ràng là drap của em. Em lại đái dầm, thật không sợ xấu hổ.”
“Đó là ảo giác của chị.” Biểu tình nhìn quen mắt của béTom lúc này làm cho Jeny rất muốn cho cậu em trai một đấm.
“Làm trò. Chị sinh ra ảo giác khi nào chứ.”
“Lần trước chị bảo em sinh ra ảo giác, hiện tại chị đang sinh ra ảo giác.”
Jeny vừa định phản bác, đột nhiên nhớ lại sự kiện con chuột, lại nhìn một chút biểu tình kỳ quái của Tom. Thằng nhãi này, không phải đang trả thù cô chuyện lúc trước đi. Híp híp mắt, Jeny cuối cùng buông tha nhóc Tom. Cùng với đứa trẻ năm tuổi so đo ngược lại thật sự là một điểm cảm giác thành tựu cũng không có. Người nào đó rất tự nhiên quên lãng lúc trước cô cũng cùng một đứa trẻ năm tuổi so đo đấy.
Chỉ có thể nói, bạn nhỏ Tom có năng lực suy một ra ba thật đúng không phải tuyệt vời bình thường. Ừ, còn tương đối mang thù.
Jeny – Ba tháng sau…
Nửa đêm tỉnh lại, Jeny phát hiện cái chăn không biết rớt đi lúc nào, cái bụng của cô lành lạnh. Suy nghĩ một chút liền sử dụng cả tay và chân ngắn ngủn của mình thực hiện nhiệm vụ cao cả là kéo chăn lên nhưng không thành công. Căn cứ vào nghuyên tắc sống tử đạo hữu bất tử bần đạo (người không cùng chí hướng không thể đi chung đường), cô quyết đoán lấy chăn của Tom thoải mái đắp cho mình. Đương nhiên cô vẫn có lòng tốt lắm, để lại cho bé Tom một góc chăn nho nhỏ. Bởi vậy ngày hôm sau, bạn hữu Tom thân yêu vì cảm lạnh mà phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng. Cô lặng lẽ xoay mặt đi, cô thầm nói trong lòng đây không phải lỗi của cô, cũng không phải ghen tị Tom sinh ra đáng yêu hơn cô, được iu ái hơn cô mà cô đoạt đi chăn của nhóc. Nhưng nội tâm vẫn có chút biến hóa áy náy be bé, vì thế liên tiếp một tuần Jeny quyết định không đoạt sữa của Tom nữa.
Jeny – Chín tháng đợi chờ…
Đã học được cách bước đi, cô kiêu ngạo chống hai tay ngang hông nhìn cậu em song sinh đáng yêu đang thất tha thất thểu bước đi đằng sau cô, cái thân ảnh nho nhỏ bất cứ lúc nào cũng chực chờ té ngã làm cho người khác nhìn cũng nhịn không được lo lắng. Đáng tiếc bé Tom luôn bị chị bắt nạt không hiểu được gì cái gọi là lương tâm người chị.
Đi mệt, bé Tom dứt khoát nhờ sự trợ giúp của vách tường không bước tiếp nữa. Jeny hé ra chút tươi cười giả dối, cánh tay khiêu khích không biết lấy đâu ra được một tấm poster hot girl màu đỏ. Đúng thế là hình ảnh hot girl. Cũng chả biết lý do gì mà bé Tom từ nhỏ rất thích màu đỏ. Mỗi khi nhìn thấy màu đỏ đều hăng hái như đi trọi gà. Đúng như dự đoán, tiểu Tom mắt sáng rực lên, bước chân tập tễnh xiêu xiêu vẹo vẹo hướng chị mình đi tới. Cách cô hai bước xa, tiểu Tom rốt cục chống đỡ không nổi trực tiếp té ngồi trên mặt đất. Hắn nhìn chằm chằm tấm poster gần trong gang tấc lại chạm không đến mục tiêu, quật cường cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hồng. Ở thời điểm Jeny cho rằng tiểu Tom đã buông tha thì cậu nhóc lại một lần nữa đứng lên, hướng tới, một phen đoạt lấy poster. Sức lực to lớn làm cho Jeny không phòng bị bất thình lình té lăn trên mặt đất.
Dùng ánh mắt khinh bỉ, thằng nhóc không hiểu cái gọi là tôn kính chị gái gì cả, tay phải Jeny xoa xoa mông đau. Khi thấy tiểu Tom đem hot girl cho vào miệng cắn cắn, nguyên lai ánh mắt phẫn hận của cô nhanh chóng biến thành vui sướng khi người gặp họa.
Cố tình cái cậu nhóc này không thỏa mãn cắn nó trong miệng còn hướng lên mặt trà lau một mảng, bởi thế một phen nước mũi và nước mắt vì cái tấm poster, khuôn mặt đáng yêu cứ thế sưng phồng lên. Bé Tom chẹp chẹp cái miệng nhỏ, hốc mắt có chất lỏng bao quanh, cuối cùng không nín được, vì nhân tố đột phát mà sau ba tháng tiểu Tom khóc rống lên ( dĩ vãng chỉ vì Jeny cố ý bắt nạt quá mức mà Tom mới khóc).
Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu em trai, Jeny khó có được chút tâm tình hài lòng. Cô cố hết sức di di cái khăn mặt mới lấy ra giúp Tom lau đi nước mũi và nước mắt. Tom bé nhỏ ngoan ngoãn để cho chị gái lau mặt mình, tiếng khóc giờ chỉ còn thút thít không ngừng nấc cục. Điều này làm cho Jeny cảm thấy có chút tự hào, ừ thì lần đầu tiên có em trai không tới nỗi tệ lắm. Men theo tiếng khóc, bà Colfer vừa mở cửa đã trông thấy hình ảnh hai chị em thân thiết đập vào mắt. Bé gái nho nhỏ vỗ lưng trấn an cậu em trai đang không ngừng thút thít nấc cục bên dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt non nớt ánh lên hình ảnh người mẹ rất mực yêu thương đứa con nhỏ nhít của mình (tác giả: ^^ lầm to òi!). Một hình ảnh thật ấm áp nhưng cũng làm cho bà cảm thấy có chút quỷ dị. Nhìn hai đứa trẻ chị em tình thương mếm thương (tác giả: cực kỳ sai lầm!), bà Colfer yên tâm quay người rời đi.
Cũng trong tối đó, bé Tom không ngoan cướp mất miếng thịt đã ít một cách thảm thương trong đĩa của Jeny, Jeny rốt cục nổi giận. Trực tiếp đem bữa tối của Tom dời vào trong đĩa của mình, không thèm để ý phía sau Tom đang khóc lóc òm tỏi vô cùng đáng thương.
Jeny một tuổi…
Nửa năm trước Jeny vốn đã biết nói chuyện rồi nhưng vì phối hợp với đám trẻ trong cô nhi viện mà cô nghẹn khuất tới khi tròn một tuổi mới mở miệng nói câu đầu tiên, thật là nghẹn ứ trong cổ giờ mới được dịp phát tác. Mọi người xem, cô để có đủ tư cách làm trẻ con thật không dễ dàng chút nào. Không ai chơi xấu giống như cô có được kinh nghiệm mấy kiếp, thiên tài thông minh như bé Tom lúc được 10 tháng tuổi đã biết gọi “chị oi” rồi, Jeny thật vui vẻ liền phân một ít sữa của mình cho Tom. Tuy nhiên vì vài điều nào ấy không thể cho mọi người biết được mục đích của mình, một cái kẻ ờ người chị vô lương luôn sử dụng chính sách voi rọt cùng sữa kẹo dụ dỗ, làm cho Tom sau khi mở miệng nói câu đầu tiên bị cô chị ruột thịt dọa nạt cho tới vài ngày sau bé Tom mới dám bày ra bản lĩnh trước mặt mọi người – Tom đã biết nói. Mà Jeny câu mở miệng ngọt ngào đầu tiên lại là “bác Martha ơi”, đơn giản vì bác gái Martha phụ trách chia thức ăn, luôn cho Jeny đồ ăn nhiều hơn những đứa trẻ khác một chút. Mà bé Tom đáng yêu câu thứ hai kêu bà Colfer là “mẹ”, với người xưa nay luôn nghiêm túc như bà Colfer cũng phải biến hóa khuôn mặt nhu hòa đi chút xíu đấy, đảm nghiệm công việc phân đồ dùng hàng ngày cho Tom cũng trở lên tử tế hơn nhiều. Cho rằng Tom được đồ gì đó thì Jeny vô liêm sỉ luôn theo sát sử dụng, cũng không quản Tom một tuổi nghe hiểu hay không, nắm chặt cơ hội giáo huấn: “Vật của em là đồ của chị. Đồ của chị vẫn là của chị. Nhớ chưa?!”
Bé Tom hồ đồ lờ mờ liền gật gật đầu, đem bản thân mình bán cho người chị song sinh vô lương.
Jeny giờ ba tuổi…
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, Jeny cùng Tom cãi nhau. Hai người ai cũng không để ý ai. (tác giả: ta nói Jeny này, ngươi không có việc gì cả ngày cùng một đứa nhỏ so đo cái gì a)
Tom ngồi trên giường nhỏ nhỏ dựa lưng vào vách tường, sát bên cạnh là giường của Jeny. Thường ngày khi Jeny lên giường thì bé Tom cũng theo sát chị lên giường theo, nhưng hôm nay cậu trược tiếp vòng qua Jeny, dùng cái ót đối diện cái mặt Jeny kháng nghị. Nhưng bình thường khi ngủ Tom có thói quen ôm Jeny mới chịu ngủ, giống như ôm gối to hình trẻ con vậy. Hôm nay phát sinh chuyện như thế này có chút không quen, vì thế bé Tom nằm ở trên giường mình vẫn không nhúc nhích. Mà Jeny vẫn còn tồn tại cơn giận cũng lười để ý đến em trai, dù sao đoán chắc ngày mai khi ngủ dậy mọi chuyện lại đâu vào đấy, những đứa trẻ đều không phải hay như thế sao!
Một ít thời gian trôi qua, Jeny cảm giác chân mình có chút đau, đoán chắc ban ngày chạy quá nhiều gây ra đau cơ vì thế ngồi dậy xoa chân. Tom chạy sang vươn tay nhỏ bé hỗ trợ xoa, miệng còn nhớ kỹ: “Tom là bé ngoan.”
Jeny nhịn cười không được, vì thế hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, Tom lại lần nữa ôm chị của mình đi ngủ. Jeny nghe tiếng hít thở đều đều của em trai, đáy lòng trở lên mềm mại, cô dịch góc chăn nhắm mắt ngủ.
Jeny được bốn tuổi …
Ngày nào đó hai chị em mỗi người một cái bánh bích quy hình vòng tròn, sau hai ba cái cắn Jenny đã giải quyết xong phát hiện hương vị khá vô cùng. Tầm mắt cô chị lại đảo quanh cái bánh bích quy của cậu em trai, Jeny lại nổi lên tính toán. Cô mỉm cười tủm tỉm:”Tom, có muốm nhìn thấy nửa vầng trăng không?”
Tom suy tư một chút với từ mới “nửa vầng trăng” có điểm tò mò:”Nửa vầng trăng là cái gì?”
“Là Mặt Trăng cong cong a.”
“Hôm nay Mặt Trăng tròn.” Tom chỉ chỉ phía ngoài tròi đang có trăng sáng, gương mặt nghiêm túc.
“Chị sẽ chỉ cho em thấy nửa vầng trăng trông như thế nào nhé!” Người nào đó ngữ khí tràn đầy hương vị dụ dỗ.
Tom do dự một chút, gật đầu. Sau đó Jeny há mồm, không chút khách khí cắn một cái vào chiếc bánh bích quy của Tom, cây ngay không sợ chết đứng lừa người ta: “Đây chính là nửa vầng trăng.”
Bé Tom nhìn nhìn cái bánh bích quy, lại nhìn Jeny đang nhồm nhoàm nhai dở bánh trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn nhô nhô, hít hít cái mũi, mắt bắt đầu chảy lệ.
Jeny đã năm tuổi…
Cho dù đã từng có hơn mười lần kinh nghiệm xuyên không, cái độ tuổi tâm lý đã hơn con số 100 nhưng Jeny vẫn có nỗi sợ nhất – con chuột. Tại thời điểm nào đấy khi mặt trời chiều chạng vạng dần ngả về hướng tây, một con chuột bự vui vẻ thảnh thơi đi bộ, thuận tiện đi theo đó là tiếng thét chói tai thiên kinh động địa phối hợp với cái chân vung ra móng vuốt đạp loạn xạ. Nội tâm Jeny nổi lên mưa rền gió dữ, nhưng khuôn mặt non nớt vẫn là gương mặt lạnh nhạt. Nếu quen thuộc con người cô ở thế giới này, sẽ đoán được người này giờ phút này đang ở đáy lòng lặng lẽ thôi miên bản thân mình “Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết, không có gì cả, không có.”
“Con chuột, chạy tới.” Bé Tom với niên kỷ còn nhỏ vẫn không hiểu được cái gì gọi là sát ngôn quan sắc (câu nói giết chết tâm trạng) hào hứng vỗ tay nhỏ bé.
“Đó là ảo giác của em. Nhìn này đâu có con chuột nào đâu.” Jeny như cũ một mặt lạnh nhạt.
“Thật sự, có con chuột chạy qua.” Tom kiên trì không ngừng.
“Đây chẳng qua là ảo giác.”
“Em nhìn thấy mà.”
“Em xem, trời nhá nhem tối tới nơi rồi. Thành ra em nhìn nhầm đó.”
“Em thật sự nhìn thấy.” Bé Tom mang theo tiếng khóc nức nở, sau đó vung chân chạy đi tìm bà Colfer luôn yêu thương cậu.
Jeny ngó trời ngắm đất không nhìn cậu em trai đã chạy mất hút. (tác giả: này này, ta nói ngươi bắt nạt một đứa bé mà cái mặt không đỏ là sao?)
Mộ tháng sau sự kiện con chuột…
Vừa tỉnh ngủ, Jeny thấy cửa sổ phòng treo một tấm drap của em trai. Từ dấu vết phía trên cô đoán bé Tom tối hôm qua lại đái dầm.
“Tom, em nhìn tấm drap của em kìa.” Một kẻ nào đó vẫn còn ghi hận câu chuyện 1 tháng trước vô sỉ vung móng vuốt, bộ dáng vui sướng khi có người gặp họa.
“Đó là rèm cửa sổ.” Lỗ tai ửng đỏ của bạn nhỏ Tom bắt đầu hiện lên, biểu tình lại rất đứng đắn.
“Làm trò, kia rõ ràng là drap của em. Em lại đái dầm, thật không sợ xấu hổ.”
“Đó là ảo giác của chị.” Biểu tình nhìn quen mắt của béTom lúc này làm cho Jeny rất muốn cho cậu em trai một đấm.
“Làm trò. Chị sinh ra ảo giác khi nào chứ.”
“Lần trước chị bảo em sinh ra ảo giác, hiện tại chị đang sinh ra ảo giác.”
Jeny vừa định phản bác, đột nhiên nhớ lại sự kiện con chuột, lại nhìn một chút biểu tình kỳ quái của Tom. Thằng nhãi này, không phải đang trả thù cô chuyện lúc trước đi. Híp híp mắt, Jeny cuối cùng buông tha nhóc Tom. Cùng với đứa trẻ năm tuổi so đo ngược lại thật sự là một điểm cảm giác thành tựu cũng không có. Người nào đó rất tự nhiên quên lãng lúc trước cô cũng cùng một đứa trẻ năm tuổi so đo đấy.
Chỉ có thể nói, bạn nhỏ Tom có năng lực suy một ra ba thật đúng không phải tuyệt vời bình thường. Ừ, còn tương đối mang thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook