⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!
-
Chương 28: Bóng đen ngộ nghĩnh
[Đồng Nhân HP]
Chương 28.
"Tuy trong rừng khá nguy hiểm nhưng nếu tụi bây đi chung với con Fang hoặc ta thì không sao cả... Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau...." Bác Hagrid có ý chia nhóm.
Draco nhanh mồm đòi đi với con Fang, cậu ta thà đi với một con chó còn hơn hơn đi với lão khổng lồ đáng ghét này.
Bác Hagrid cũng nhanh mồm nói theo. "Thế Martin, Malfoy, Neville và Fang quẹo phải, ta Harry và Hermione quẹo trái, nói trước luôn con Fang là đồ nhát cấy đấy."
Draco nhìn Fang. "....."
Fang nghiêng đầu nhìn Draco một cách ngốc nghếch.
Draco ".............." Merlin.....
Tôi cắn răng. "Draco! Cậu có thấy sự bồng bột ngu ngốc của bản thân chưa!"
...
Draco nắm tay tôi căng thẳng dáo dát nhìn xung quanh. Định bụng nếu có thứ đồ chơi nguy hiểm nào nhảy ra thì cậu ta sẽ vác người chạy đầu tiên.
Tôi hứng thú. "Cậu sợ?"
"Tao không có." Nói bậy, cậu ta chẳng có gì phải sợ cả!
"Thế sao cậu nắm tay mình chặt như vậy làm gì?" Hơi bị đau nha.
"...tao chỉ là sợ mày bị lạc thôi!" Cậu ta lườm tôi, nâng cái cằm cao ngạo lên.
Chúng tôi đi xuyên qua hàng lá cây lùm xùm, bầu trời đen thui.
Draco đột nhiên buông tay tôi ra, tôi quay đầu thì bắt gặp nụ cười nham hiểm của cậu ta.
Tôi "?? Draco?" Cậu ta định làm trò gì thế?
Draco đi lên phía trước vài bước, thả chậm bước chân và..... chụp lấy Neville.
"Á——"
Tôi đi nhanh đến nhưng cản không kịp, Neville đã phát tính hiệu cầu cứu mất rồi.
Neville hoảng sợ nhìn Draco đang cười một cách hách dịch. Sau đó, cậu ấy liền tủi thân khóc thút thít. Tôi đập một cái vào vai Draco và cố an ủi Neville đang khóc như một cô bé.
Xàn xạc... xàn xạc.... rất nhanh Bác Hagrid đã chạy đến, nghe Neville thút thít trả lời từng câu một, bác ấy tức giận la lối Draco một trận, Draco rất bình tĩnh nghịch từng ngón tay của tôi.
Đùa tí làm gì căng?
...
Đổi người, lần này nhóm tôi có Harry, Neville thì đi với bác Hagrid.
Harry không muốn lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đi chung.
Tôi và Harry nói chuyện, lâu lâu Draco có xen vào một hai câu để châm chọc Harry.
Harry không thèm quan tâm lắm, thậm chí còn làm như Draco không có ở đây.
Harry nói rằng cậu ấy rất buồn vì bị mọi người trong chính ký túc xá mà mình đang ở cô lập, đôi khi cậu ấy không biết tìm ai để tâm sự.
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn Harry, cất giọng dịu dàng. "Vào thời điểm cậu cảm thấy buồn bã và khổ sở nhất mà không có người ở bên cạnh thì cậu hãy ngẩng đầu lên bầu trời... chẳng phải bầu trời rất rộng lớn sao? Mình nghĩ nó đủ lớn để chứa đựng tất cả nỗi uất ức của cậu." Câu này đột nhiên hiện lên trong đầu nên tôi liền thoải mái chia sẻ với Harry.
Harry ngẩn ra rồi mỉm cười. "Cậu nói đúng lắm..."
Draco hừ hừ vài tiếng để kéo sự chú ý của tôi, đáng tiếc tôi lại không nghe được.
"Potter... vào những buổi tối ngày trước... Beavis cùng cậu ra ngoài sao?" Tôi do dự một chút liền hỏi.
Harry lắc đầu. "Không có, Ron kêu réo muốn Beavis đến thăm cậu ấy, nên Beavis không đi chung với mình."
Tôi nhíu mày... kỳ lạ, thế nào tôi lại định vị được nó ở bên ngoài, khẽ liếc nhìn về phía cổ của Harry tôi hỏi. "Beavis....có đưa cho cậu cái gì không? Đại loại là dây chuyền."
Lúc đầu Harry lắc đầu, lúc sau lại gật đầu, cậu ấy từ trong áo lấy ra một sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền là một cái túi gấm màu đỏ.
Tôi "..." Chẳng phải tôi đã dặn dò thằng Beavis là không được tháo ra à?
Trong lòng tôi không khỏi nổi lên một trận ghen ghét....
Harry nắm lấy sợi dây chuyền hướng về phía tôi. "Beavis thật tốt bụng, cậu ấy nói đây là vật may mắn của cậu ấy, lúc biết mình bị bắt đi rừng cấm, cậu ấy liền tháo ra đưa cho mình....à mà hình như đây là của cậu đưa cậu ấy?!"
Tôi hít sâu một hơi, cố đè ép tâm tình bạo loạn của bản thân xuống cười cười. "Đúng vậy."
Draco đang dòm gì đó bên kia, lập tức chạy đến giật lấy sợi dây chuyền. "Bellanita mày tặng thằng Harry Potter cái này!!?"
Tôi "....nghe lầm rồi, thứ này là mình cho Beavis, sau đó Beavis liền đưa Potter."
Draco tự nhiên nổi giận. "Sao thằng đó lại có thể mang đồ mày tặng cho thằng này được!"
Tôi "???" Cậu ta nói cái quỷ gì vậy.
Suốt đường đi Draco cứ càm ràm cái gì đó. Chúng tôi đi sâu vào trong, đi mãi, đi đến lúc thấy bụi cây rậm rạp phía trước không đi được nữa thì dừng.
Harry nhíu mày. Giơ tay cản tôi và Draco lại. "Nhìn kìa!"
Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng tôi nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.
Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Harry chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.
Harry vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho cậu ấy đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.
Đám chúng tôi và con Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.
"AAAAAAAAAAÁÁÁ!———"
Con Fang bị tiếng thét của Draco làm cho hoảng sợ, nó lập tức quay đầu chạy như điên.
Bạn nhỏ Draco thét lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Nhưng cậu ta chạy được xa xa thì quay đầu lại chạy đến kéo tôi đứng ngơ ngác chạy chung, bỏ lại một mình Harry.
Draco rớt mẹ cái đàn ông ra ngoài.
Tôi bị Draco nắm chặt tay chạy vèo vèo, tôi cố quay đầu. "Potter, chạy đi !! Potter!"
Draco vừa chạy vừa gào. "Mạng mày thì mày lo đi, mày lo cho nó làm gì!!" chạy!! phải chạy nhanh lên, cậu ta chưa muốn chết, cuộc sống tươi đẹp thanh xuân của cậu ta chỉ mới bắt đầu thôi!
..
Về đến phòng sinh hoạt chung tôi và Draco ngã nhào trên ghế.
Tôi hút không khí như chưa từng được thở.
"Tao vừa thấy cái gì vậy?" cậu ta kinh hãi bật dậy.
Tôi lắc đầu, khẽ nhắm mắt lại. "Thôi...về phòng đi."
Draco kéo tôi lại.
Tôi "??" phòng ai nấy về, kéo kéo cái gì?
Draco thẫn thờ. "Ở lại nói chuyện với tao chút đi."
Tôi mềm lòng ngồi xuống, nói một hồi thì tên nào đó nằm ngủ trên vai tôi luôn.
Tôi "...." Ta nhịn.
...
Hôm sau tôi hỏi Harry có bị gì không thì cậu ấy nói tôi đừng lo, cậu ấy rất bình an.
....
Cuối cùng cuộc thi cũng đã đến.
Môn bùa chú Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm cho một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không.
Môn biến hình Giáo sư McGonagall quan sát chúng tôi biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại.
Còn môn độc dược giáo sư Snape đứng cạnh sau lưng chúng khiến chúng hết sức căng thẳng khi cố gắng nhớ lại cách pha chế thuốc lú.
Hai môn trên tôi thông qua một cách dễ dàng, thậm chí là xuất sắc... còn môn của thầy Snape.....xem như là miễn cưỡng ổn đi.
Bài thi cuối cùng là Lịch sử Pháp Thuật, bài này rất dễ chỉ cần trả lời những câu hỏi về những lão phù thủy gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạt tự khuấy. Giáo sư Binns yêu cầu nộp lên một cuộn da dê.
Sau đó chúng tôi sẽ được thảnh thơi trong một tuần.
.....
Cuộc thi kết thúc, tôi tìm Beavis hăm he rầm rì với nó một trận. Beavis lần đầu tiên thấy chị mình cười một cách sắc nhọn như vậy, sợ vãi tèo.
Tôi cũng có nói chuyện thầy Quirrell với Harry và cảnh báo cậu ấy hãy cẩn thận, nhưng cậu ấy và Ron có vẻ không tin lắm, chỉ có Hermione là tin tôi.
Beavis thậm chí còn khinh bỉ tôi. "Chị tào lao quá....."
*
*
6/12/2020.
*vẻ mặt khinh bỉ chị gái của bạn học Beavis**
*
*
*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook