[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu
-
Chương 36: Thỉnh cầu của atlantis
- Lumos!!! – Minh và Tom đồng
thanh quát lên, từ đầu cây đũa phép của cả hai phát ra những
tia sáng yếu ớt, giúp bọn họ có thể soi sáng được xung quanh.
Nơi Minh và Tom đang đứng là một căn phòng rộng rãi, xung quanh
bày đặt vô số các bức tượng đủ loại quái vật
“Xin chào người khách lạ” một giọng nữ mềm mại ngọt ngào vang lên, nhưng ở giữa khung cảnh này chỉ làm Minh và Tom giật mình. Hai tên vội vàng rút đũa phép ra, cẩn thận nhìn xung quanh.
“Đừng sợ, tôi không làm hại các vị đâu” tiếng nói lại vang lên một lần nữa. Tiếp đó, từ trong mắt của các bức tượng một luồng sáng được chiếu ra, tạo thành một màn hình ảo. Bên trong màn hình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, với mái tóc dài bồng bềnh, nước da trắng hồng. Nàng mặc một chiếc áo vải màu trắng, áp sát người tôn lên những đường cong tuyệt mỹ. Cô gái nói
“Ta xin tự giới thiệu, ta là Atlantis”
- Atlantis, Atlantis trong truyền thuyết – Minh kêu lên
“Đúng vậy, đúng là Atlantis trong truyền thuyết” cô gái cười trả lời “Xin hỏi hai vị là ai?”
- Tôi là Ngọc Minh, còn đây là Tom Riddle Marvolo. Chúng tôi là... ừm... là phù thủy – Minh giới thiệu
“Phù thủy sao?” Cô gái nói “Thật là một nghề nghiệp kỳ lạ, tôi chưa từng nghe qua. Năng lượng của các bạn cũng thật kỳ lạ. Tôi có thể kiểm tra được không?”
- Khoan đã, làm sao tôi và cô có thể hiểu nhau được – Minh hỏi (máu lên não rõ chậm, nói chuyện với người ta cả tiếng rồi mới đặt vấn đề)
“Lời nói của tôi trực tiếp chuyển thành sóng não đi vào não bộ của các vị, và tôi cũng đọc được sóng não của các vị, nên chúng ta có thể giao tiếp được với nhau. Ta có thể quét hình thân thể các vị không”
Minh nhìn sang Tom, người kia khẽ gật đầu. Minh quay lại trả lời
- Đồng ý!
Vậy là những tia sáng đỏ, vàng liên tục quét qua cơ thể của Minh và Tom. Xung quanh cô gái xuất hiện các bản đồ số liệu
“Thật là kỳ lạ, tôi chưa từng thấy kết cấu chuỗi năng lượng như thế này bao giờ” cô gái nói “Không phải hệ năng lượng mà chúng tôi sử dụng”
- Các người sử dụng là năng lượng gì? – Minh hỏi
“Chúng tôi sử dụng 4 nguồn năng lượng: Nước – Lửa – Không Khí và Đất” cô gái vẫy tay, và bốn loại năng lượng liên tục chuyển đổi qua lại
“Chúng tôi đã có nền văn minh cực kỳ phát triển. Chúng tôi chế tạo hàng ngàn chiếc máy có thể bay trên trời, chế tạo các sinh vật huyền thoại làm binh sỹ, chúng tôi có nền văn minh cực kỳ phát triển” cô gái nói, và minh họa cho lời cô là hình ảnh những chiếc đĩa bay, những con quái vật và vô số các bằng chứng khác của nền văn minh
“Nhưng chúng tôi đã chìm đắm trong dục vọng thống trị thế giới bằng vũ lực. Chúng tôi đã sai lầm khi thách thức sức mạnh của các vị thần. Quân đội của chúng tôi bị các pháp sư và binh sỹ của Hy Lạp chặn lại. Đó là một cuộc chiến không cân sức, nhưng phần thắng lại thuộc về phe yếu thế”
“Chúng tôi đã bị trừng phạt. Thần Poseidon thu lại sự bảo hộ của ngài, và thần Zeus ném xuống đầu chúng tôi những tia sấm chớp từ lưỡi tầm sét của ngài. Nữ thần đất mẹ há miệng nuốt lấy ruộng đồng của chúng tôi, thần Poseidon vung cây đinh ba đem những cơn sóng khổng lồ trút xuống thành phố. Chúng tôi đã chết, nhưng Thần Hades cũng không cho chúng tôi xuống địa ngục, mà bắt chúng tôi ở lại thế giới này. Thần giao cho con chó hai đầu Horus, con của thần giữ cửa Seberus ngăn cản linh hồn chúng tôi thoát ra khỏi thân thể”
“Tôi là trung tâm của Atlantis, là một sinh mạng được người Atlantis tạo nên. Vào những giờ phút cuối cùng, người Atlantis nhờ tôi gửi lời đến những người đến đây hãy đi đến tầng cao nhất của ngọn tháp này, đánh bại Horus và trả tự do cho linh hồn họ. Chỉ cần linh hồn được siêu thoát, chúng tôi sẽ đem toàn bộ công nghệ, ma pháp, văn minh của chúng tôi trả giá cho các vị”
Cô gái nói xong, cả không gian lập tức chìm vào yên tĩnh. Minh quay sang Tom, hỏi
- Thế nào Tom? Có hứng thú chơi không?
- Con chó này so với con chó của lão Hagrid thì thế nào? – Tom hỏi
- Chỉ hơn không kém – Minh trả lời một cách khẳng định. Chuyện, chó của thần tất nhiên phải hơn chó của một lão khổng lồ lai hồ đồ chứ
- Ngươi nghĩ sao?
- Ngươi thấy ta giống như người bỏ qua kho báu, hơn nữa lại là kho báu xuất hiện ngay trước mặt mình sao?
- Sẽ rất nguy hiểm đấy – Tom nói
- Phú quý hiểm trung cầu. Dù sao chúng ta cũng không thể thoát khỏi đây, trừ khi đợi đến lúc vòng xoáy xuất hiện một lần nữa, mà chẳng biết đến tận tết năm nào nó mới xuất hiện đây – Minh cười, quay sang cô gái nói – chúng tôi đồng ý
“Cảm ơn các ngài, những dũng sỹ vĩ đại. Mời các vị chọn vũ khí” cô gái nói
- Vũ khí ở đâu? – Minh hỏi, xung quanh chả có gì cả
“Chỉ cần các vị hình dung nó ở trong đầu, tôi có thể tìm kiếm hoặc chế tạo cho các vị”
- Thú vị đấy, Tom, ngươi cần gì? – Minh cười, quay qua Tom hỏi
- Với ta chỉ cần cây đũa phép này là đủ – Tom nói, vuốt ve cây đũa phép, cây đũa phép này là cây số một, sức mạnh của nó có thể sánh với cây đũa phép Cơm Nguội, thậm chí còn trội hơn (Chuyện, thần chết đấu sao lại ông thần kia chứ)
- Ok, vậy thì ta chọn vũ khí – Minh nói, hình dung vũ khí trong đầu
Một lát sau, một cây trường thương có tua đỏ và một thanh kiếm Kanata cùng hai cái đai lưng gắn đầy phi đao xuất hiện trong không khí. Minh đem đai lưng vòng quanh người, thanh kiếm treo ngang hông, tay cầm trường thương, trông rất khí khái, quay sang Tom hỏi
- Trông thế nào, oai chứ hả?
- Oai như cóc – Tom trào phúng
- Ok, ta biết rồi, ngươi đang ghen tị
- Sao ta phải ghen tị với thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mi chứ – Tom nói
- Ta là thằng nhóc miệng còn hơi sữa nhưng đã đánh bại chủ hồn của ngươi, còn đánh bại cả Merlin nữa
- Không có ta ngươi chết cả trăm lần rồi
- Còn không có ta thì ngươi đã biến thành một đống tro tàn rồi
Hai người đấu võ mồm mãi, đến tận lúc cánh cửa vào cầu thang được mở ra, hai người mới thôi cãi vã. Minh và Tom bước qua cánh cửa, tiến về phía lầu hai.
Cô gái nhìn theo bóng lưng của hai người, thì thầm
“Hàng vạn năm rồi, hàng vạn năm qua linh hồn chúng ta bị đày đọa ở nơi này rồi. Hy vọng bọn họ có thể cứu giúp chúng ta thoát khỏi lời nguyền của các vị thần”
Minh và Tom đi lên tầng hai, ở đây cũng là một căn phòng rộng như dưới tầng một, nhưng thay vào các bức tượng quái vật như ở tầng một thì nơi đây lại bày đặt một loạt các bức tượng chiến binh bằng đồng, tay lăm lăm trường thương khiên đồng, mũ trụ sáng choang.
Minh và Tom vừa bước qua cánh cửa thì lập tức có một lớp màng ma pháp ngăn cánh cửa lại. Sau đó, những bức tượng đồng lập tức sống lại, kết lại thành đội hình phalanx. Những mũi giáo nhọn hoắt chĩa về phía trước, đằng đằng sát khí.
Minh quay sang Tom hỏi
- Ai lên trước đây?
- Mời ngươi – Tom đưa một tư thế mời – vũ lực chiến đấu là một sự sỉ nhục với một phù thủy vĩ đại như ta
- Ok, xem nghệ thuật của ta đây
Minh nói, cầm giáo tiến đến trước mặt các chiến binh Hy Lạp, xuống tấn, tay phải cầm giáo, mũi giáo chúc về phía sau, tay trái vẫy vẫy
- Lái la, lái la...
Các chiến binh Hy lạp không vì thế mà bị khiêu khích, chậm rãi tiến lên, tiếng chân đạp trên mặt đất đều tăm tắp. Minh hít một hơi, lao đến, một chiêu độc xà xuất động đâm thẳng hướng cổ họng của một chiến binh. Nhưng tên lính này và cả đồng bạn của hắn, lập tức giơ khiên lên đỡ, ngăn cản mũi thương của Minh. Cùng lúc này, mấy chục mũi thương nhọn lập tức được đâm ra, Minh có thể cảm nhận được hơi sắt lạnh lẽo phát ra từ đầu những mũi thương này. Nó lập tức thu giáo lại, gạt bay mấy mũi thương đang đâm đến. Nhưng lúc này, hàng thứ ba cũng đã hạ giáo xuống, đâm thẳng tới cổ họng Minh, mà hàng dưới cùng thì đâm về phía hạ bàn của nó. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, Minh nhảy lên, rồi dồn lực xuống chân, đạp mạnh xuống, giữ mấy mũi thương ở dưới chân của nó. Cây giáo trong tay nó cũng đồng thời gạt bay mấy mũi thương đang đâm hướng cổ họng của nó
Các chiến binh Hy Lạp thấy rút thương về không được, lập tức quyết đoán bỏ thương, rút những cây đao từ bên hông ra, ào ào lao lên. Minh quật ngang trường thường, đập bay một chiến sỹ Hy Lạp, sau đó dùng thương làm điểm tựa, bay người lên vung chân đá mạnh, các chiến binh bị đá trúng mặc kệ là kịp giơ khiên lên đỡ hay không, đều bay ra tứ phía, đập vào các cây cột đá hoặc đập vào những người khác.
Một chiến binh vung khiên đập hướng ngực Minh, nhưng hắn nhanh nhẹn né được, kéo tay người này vung mạnh, cả người và khiên đập về phía một chiến binh khác. Minh lúc này mũi chân khẽ điểm, người hơi nghiêng sang trái, tránh được một nhát kiếm đâm hướng vai phải, trường thương như lưỡi rắn, đâm xuyên cổ của kẻ đánh lén.
Lúc này các chiến binh Hy Lạp chỉ còn có mấy chục người, chuyển từ tấn công sang phòng thủ, cả trận hình co lại thành mai rùa, lá chắn xếp lên nhau kín như bưng, trường thương chĩa ra ngoài tua tủa. Minh khẽ mỉm cười, nói
- Chơi trò rùa đen rụt đầu sao. Không sao, mai có cứng đến mấy ta cũng gõ vỡ
Nói rồi hắn rút phi đao, chân đạp khinh công chạy vòng quanh trận hình của người Hy Lạp, hai tay như múa. Từ hai bàn tay của hắn, mấy chục mũi phi đao liên tục phóng ra, ánh kim khí lóe lên lấp lánh như bạo vũ lê hoa. Sau mấy giây, cả trận hình của Hy Lạp sụp đổ, mỗi chiến binh trên đầu, ở giữa hai mí mắt đều cắm một cây phi đao.
Khi chiến binh cuối cùng ngã gục, cũng là lúc lớp màng ma pháp chặn cửa biến mất. Minh đi lại gần những cái xác, rút những thanh phi đao ra, đút lại vào bao. Thu lại đủ hết số phi đao đã phóng ra, hắn quay lại hướng về Tom kêu gọi
- Chúa tể hắc ám, chúng ta tiếp tục thôi
- Quá mất thời gian – Tom nói, lững thững tiến lại
- Thôi đi pa, cửa sau để cho ngươi thể hiện – Minh bĩu môi
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi
Hai người tiếp tục tiến lên đến tầng 3
“Xin chào người khách lạ” một giọng nữ mềm mại ngọt ngào vang lên, nhưng ở giữa khung cảnh này chỉ làm Minh và Tom giật mình. Hai tên vội vàng rút đũa phép ra, cẩn thận nhìn xung quanh.
“Đừng sợ, tôi không làm hại các vị đâu” tiếng nói lại vang lên một lần nữa. Tiếp đó, từ trong mắt của các bức tượng một luồng sáng được chiếu ra, tạo thành một màn hình ảo. Bên trong màn hình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, với mái tóc dài bồng bềnh, nước da trắng hồng. Nàng mặc một chiếc áo vải màu trắng, áp sát người tôn lên những đường cong tuyệt mỹ. Cô gái nói
“Ta xin tự giới thiệu, ta là Atlantis”
- Atlantis, Atlantis trong truyền thuyết – Minh kêu lên
“Đúng vậy, đúng là Atlantis trong truyền thuyết” cô gái cười trả lời “Xin hỏi hai vị là ai?”
- Tôi là Ngọc Minh, còn đây là Tom Riddle Marvolo. Chúng tôi là... ừm... là phù thủy – Minh giới thiệu
“Phù thủy sao?” Cô gái nói “Thật là một nghề nghiệp kỳ lạ, tôi chưa từng nghe qua. Năng lượng của các bạn cũng thật kỳ lạ. Tôi có thể kiểm tra được không?”
- Khoan đã, làm sao tôi và cô có thể hiểu nhau được – Minh hỏi (máu lên não rõ chậm, nói chuyện với người ta cả tiếng rồi mới đặt vấn đề)
“Lời nói của tôi trực tiếp chuyển thành sóng não đi vào não bộ của các vị, và tôi cũng đọc được sóng não của các vị, nên chúng ta có thể giao tiếp được với nhau. Ta có thể quét hình thân thể các vị không”
Minh nhìn sang Tom, người kia khẽ gật đầu. Minh quay lại trả lời
- Đồng ý!
Vậy là những tia sáng đỏ, vàng liên tục quét qua cơ thể của Minh và Tom. Xung quanh cô gái xuất hiện các bản đồ số liệu
“Thật là kỳ lạ, tôi chưa từng thấy kết cấu chuỗi năng lượng như thế này bao giờ” cô gái nói “Không phải hệ năng lượng mà chúng tôi sử dụng”
- Các người sử dụng là năng lượng gì? – Minh hỏi
“Chúng tôi sử dụng 4 nguồn năng lượng: Nước – Lửa – Không Khí và Đất” cô gái vẫy tay, và bốn loại năng lượng liên tục chuyển đổi qua lại
“Chúng tôi đã có nền văn minh cực kỳ phát triển. Chúng tôi chế tạo hàng ngàn chiếc máy có thể bay trên trời, chế tạo các sinh vật huyền thoại làm binh sỹ, chúng tôi có nền văn minh cực kỳ phát triển” cô gái nói, và minh họa cho lời cô là hình ảnh những chiếc đĩa bay, những con quái vật và vô số các bằng chứng khác của nền văn minh
“Nhưng chúng tôi đã chìm đắm trong dục vọng thống trị thế giới bằng vũ lực. Chúng tôi đã sai lầm khi thách thức sức mạnh của các vị thần. Quân đội của chúng tôi bị các pháp sư và binh sỹ của Hy Lạp chặn lại. Đó là một cuộc chiến không cân sức, nhưng phần thắng lại thuộc về phe yếu thế”
“Chúng tôi đã bị trừng phạt. Thần Poseidon thu lại sự bảo hộ của ngài, và thần Zeus ném xuống đầu chúng tôi những tia sấm chớp từ lưỡi tầm sét của ngài. Nữ thần đất mẹ há miệng nuốt lấy ruộng đồng của chúng tôi, thần Poseidon vung cây đinh ba đem những cơn sóng khổng lồ trút xuống thành phố. Chúng tôi đã chết, nhưng Thần Hades cũng không cho chúng tôi xuống địa ngục, mà bắt chúng tôi ở lại thế giới này. Thần giao cho con chó hai đầu Horus, con của thần giữ cửa Seberus ngăn cản linh hồn chúng tôi thoát ra khỏi thân thể”
“Tôi là trung tâm của Atlantis, là một sinh mạng được người Atlantis tạo nên. Vào những giờ phút cuối cùng, người Atlantis nhờ tôi gửi lời đến những người đến đây hãy đi đến tầng cao nhất của ngọn tháp này, đánh bại Horus và trả tự do cho linh hồn họ. Chỉ cần linh hồn được siêu thoát, chúng tôi sẽ đem toàn bộ công nghệ, ma pháp, văn minh của chúng tôi trả giá cho các vị”
Cô gái nói xong, cả không gian lập tức chìm vào yên tĩnh. Minh quay sang Tom, hỏi
- Thế nào Tom? Có hứng thú chơi không?
- Con chó này so với con chó của lão Hagrid thì thế nào? – Tom hỏi
- Chỉ hơn không kém – Minh trả lời một cách khẳng định. Chuyện, chó của thần tất nhiên phải hơn chó của một lão khổng lồ lai hồ đồ chứ
- Ngươi nghĩ sao?
- Ngươi thấy ta giống như người bỏ qua kho báu, hơn nữa lại là kho báu xuất hiện ngay trước mặt mình sao?
- Sẽ rất nguy hiểm đấy – Tom nói
- Phú quý hiểm trung cầu. Dù sao chúng ta cũng không thể thoát khỏi đây, trừ khi đợi đến lúc vòng xoáy xuất hiện một lần nữa, mà chẳng biết đến tận tết năm nào nó mới xuất hiện đây – Minh cười, quay sang cô gái nói – chúng tôi đồng ý
“Cảm ơn các ngài, những dũng sỹ vĩ đại. Mời các vị chọn vũ khí” cô gái nói
- Vũ khí ở đâu? – Minh hỏi, xung quanh chả có gì cả
“Chỉ cần các vị hình dung nó ở trong đầu, tôi có thể tìm kiếm hoặc chế tạo cho các vị”
- Thú vị đấy, Tom, ngươi cần gì? – Minh cười, quay qua Tom hỏi
- Với ta chỉ cần cây đũa phép này là đủ – Tom nói, vuốt ve cây đũa phép, cây đũa phép này là cây số một, sức mạnh của nó có thể sánh với cây đũa phép Cơm Nguội, thậm chí còn trội hơn (Chuyện, thần chết đấu sao lại ông thần kia chứ)
- Ok, vậy thì ta chọn vũ khí – Minh nói, hình dung vũ khí trong đầu
Một lát sau, một cây trường thương có tua đỏ và một thanh kiếm Kanata cùng hai cái đai lưng gắn đầy phi đao xuất hiện trong không khí. Minh đem đai lưng vòng quanh người, thanh kiếm treo ngang hông, tay cầm trường thương, trông rất khí khái, quay sang Tom hỏi
- Trông thế nào, oai chứ hả?
- Oai như cóc – Tom trào phúng
- Ok, ta biết rồi, ngươi đang ghen tị
- Sao ta phải ghen tị với thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mi chứ – Tom nói
- Ta là thằng nhóc miệng còn hơi sữa nhưng đã đánh bại chủ hồn của ngươi, còn đánh bại cả Merlin nữa
- Không có ta ngươi chết cả trăm lần rồi
- Còn không có ta thì ngươi đã biến thành một đống tro tàn rồi
Hai người đấu võ mồm mãi, đến tận lúc cánh cửa vào cầu thang được mở ra, hai người mới thôi cãi vã. Minh và Tom bước qua cánh cửa, tiến về phía lầu hai.
Cô gái nhìn theo bóng lưng của hai người, thì thầm
“Hàng vạn năm rồi, hàng vạn năm qua linh hồn chúng ta bị đày đọa ở nơi này rồi. Hy vọng bọn họ có thể cứu giúp chúng ta thoát khỏi lời nguyền của các vị thần”
Minh và Tom đi lên tầng hai, ở đây cũng là một căn phòng rộng như dưới tầng một, nhưng thay vào các bức tượng quái vật như ở tầng một thì nơi đây lại bày đặt một loạt các bức tượng chiến binh bằng đồng, tay lăm lăm trường thương khiên đồng, mũ trụ sáng choang.
Minh và Tom vừa bước qua cánh cửa thì lập tức có một lớp màng ma pháp ngăn cánh cửa lại. Sau đó, những bức tượng đồng lập tức sống lại, kết lại thành đội hình phalanx. Những mũi giáo nhọn hoắt chĩa về phía trước, đằng đằng sát khí.
Minh quay sang Tom hỏi
- Ai lên trước đây?
- Mời ngươi – Tom đưa một tư thế mời – vũ lực chiến đấu là một sự sỉ nhục với một phù thủy vĩ đại như ta
- Ok, xem nghệ thuật của ta đây
Minh nói, cầm giáo tiến đến trước mặt các chiến binh Hy Lạp, xuống tấn, tay phải cầm giáo, mũi giáo chúc về phía sau, tay trái vẫy vẫy
- Lái la, lái la...
Các chiến binh Hy lạp không vì thế mà bị khiêu khích, chậm rãi tiến lên, tiếng chân đạp trên mặt đất đều tăm tắp. Minh hít một hơi, lao đến, một chiêu độc xà xuất động đâm thẳng hướng cổ họng của một chiến binh. Nhưng tên lính này và cả đồng bạn của hắn, lập tức giơ khiên lên đỡ, ngăn cản mũi thương của Minh. Cùng lúc này, mấy chục mũi thương nhọn lập tức được đâm ra, Minh có thể cảm nhận được hơi sắt lạnh lẽo phát ra từ đầu những mũi thương này. Nó lập tức thu giáo lại, gạt bay mấy mũi thương đang đâm đến. Nhưng lúc này, hàng thứ ba cũng đã hạ giáo xuống, đâm thẳng tới cổ họng Minh, mà hàng dưới cùng thì đâm về phía hạ bàn của nó. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, Minh nhảy lên, rồi dồn lực xuống chân, đạp mạnh xuống, giữ mấy mũi thương ở dưới chân của nó. Cây giáo trong tay nó cũng đồng thời gạt bay mấy mũi thương đang đâm hướng cổ họng của nó
Các chiến binh Hy Lạp thấy rút thương về không được, lập tức quyết đoán bỏ thương, rút những cây đao từ bên hông ra, ào ào lao lên. Minh quật ngang trường thường, đập bay một chiến sỹ Hy Lạp, sau đó dùng thương làm điểm tựa, bay người lên vung chân đá mạnh, các chiến binh bị đá trúng mặc kệ là kịp giơ khiên lên đỡ hay không, đều bay ra tứ phía, đập vào các cây cột đá hoặc đập vào những người khác.
Một chiến binh vung khiên đập hướng ngực Minh, nhưng hắn nhanh nhẹn né được, kéo tay người này vung mạnh, cả người và khiên đập về phía một chiến binh khác. Minh lúc này mũi chân khẽ điểm, người hơi nghiêng sang trái, tránh được một nhát kiếm đâm hướng vai phải, trường thương như lưỡi rắn, đâm xuyên cổ của kẻ đánh lén.
Lúc này các chiến binh Hy Lạp chỉ còn có mấy chục người, chuyển từ tấn công sang phòng thủ, cả trận hình co lại thành mai rùa, lá chắn xếp lên nhau kín như bưng, trường thương chĩa ra ngoài tua tủa. Minh khẽ mỉm cười, nói
- Chơi trò rùa đen rụt đầu sao. Không sao, mai có cứng đến mấy ta cũng gõ vỡ
Nói rồi hắn rút phi đao, chân đạp khinh công chạy vòng quanh trận hình của người Hy Lạp, hai tay như múa. Từ hai bàn tay của hắn, mấy chục mũi phi đao liên tục phóng ra, ánh kim khí lóe lên lấp lánh như bạo vũ lê hoa. Sau mấy giây, cả trận hình của Hy Lạp sụp đổ, mỗi chiến binh trên đầu, ở giữa hai mí mắt đều cắm một cây phi đao.
Khi chiến binh cuối cùng ngã gục, cũng là lúc lớp màng ma pháp chặn cửa biến mất. Minh đi lại gần những cái xác, rút những thanh phi đao ra, đút lại vào bao. Thu lại đủ hết số phi đao đã phóng ra, hắn quay lại hướng về Tom kêu gọi
- Chúa tể hắc ám, chúng ta tiếp tục thôi
- Quá mất thời gian – Tom nói, lững thững tiến lại
- Thôi đi pa, cửa sau để cho ngươi thể hiện – Minh bĩu môi
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi
Hai người tiếp tục tiến lên đến tầng 3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook