[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know
-
Chương 16: Sốt
Xe ngựa rốt cuộc loạng choạng dừng lại, Pansy và Daphne xuống xe.
Astoria choáng váng theo sát phía sau.
“Xe ngựa này giảm xóc quá kém!” Pansy phê bình không khách khí chút nào.
Daphne cũng không thích ứng loại phương tiện giao thông đơn sơ này: “Nó như nhặt được trong đống rác vậy.”
Astoria ngồi qua ô tô máy bay đã khinh thường bình luận nó rồi. Chí ít xe ngựa nhà mình hằng ngày có nệm êm cực kỳ thoải mái, thân xe kiên cố thận trọng, bánh xe được gia công đặc biệt, sẽ không bắn lên vì hòn đá. Mà hơn 100 chiếc xe ngựa Hogwarts rất giống xe ngựa cho thuê bình dân thế kỷ mười chín ở Luân Đôn, giá nào của nấy.
Ôi, sống sướng đã quen, chuyển khổ phạm khó. Cô đã quen ngày ăn sung mặc sướng, chịu khổ không nổi.
Astoria âm thầm thở dài vì tính thích ứng hài hòa với sinh hoạt xa hoa đồi trụy của mình.
“Nghe nói Potter té xỉu.” Bọn Blaise đang đứng bên thềm đá chờ các cô: “Vừa nghe Longbottom nói.”
Pansy cười trên sự đau khổ của người khác: “Té xỉu? Ôi Merlin. Nó bị giám ngục dọa choáng? Vậy mà té xỉu?”
Tuy rằng mọi người đều thấy giám ngục rất đáng sợ, thế nhưng “té xỉu” tượng trưng cho hoảng sợ cấp độ mới, lòng can đảm phải nhỏ thế nào.
“Nó không phải Đấng Cứu Thế sao?” Bọn trẻ lớn lên trong gia đình thuần huyết nghe danh anh hùng đánh bại Chúa Tể Hắc Ám từ nhỏ. Khi bọn họ biết anh hùng bị giám ngục dọa ngất — mà bản thân chưa có té xỉu phải phản ứng ra sao?
Như Daphne vậy, khó có thể tin; hoặc như Pansy vậy, cười trên sự đau khổ của người khác.
“Người kia là ai?” Goyle phát hiện một người đàn ông vừa xuống xe.
“RJ Lupin.”
Blaise kéo dài âm điệu một cách mỉa mai: “Này Draco, tại sao chuyện gì cậu cũng biết?”
Draco nhíu mày nhìn cậu ta, ngẩng đầu ngạo mạn: “Đừng quá tự ti, cũng bởi vì cậu không biết mà tôi biết.”
Blaise bị nghẹn trụ tức giận cảm khái: “Malfoy không gì không biết!”
“Cảm tạ khen ngợi. Tôi rất thích xưng hô này.” Draco khẽ cười lên.
Bọn họ đi theo đoàn người tới bậc thang, xuyên qua cánh cửa lớn bằng gỗ cao su hùng vĩ, tiến vào sảnh trước rộng rãi. Nơi đó đốt rất nhiều đuốc, một cầu thang tráng lệ bằng đá hoa cương dẫn lên lầu.
Astoria thở gấp gáp, liên tục sốt nhẹ không lùi làm cô chẳng còn sức lực nào. Ngày hôm nay không chỉ gặp giám ngục còn bò thềm đá dài như vậy — vì phù hợp khí thế hùng vĩ của lâu đài, độ cao và độ dốc bậc đá cũng vô cùng hùng vĩ.
“Astoria, xem ra cậu cần rèn luyện nhiều hơn.” Nói chuyện với cô là học sinh Slytherin cùng cấp Harper – một cậu nhóc có vẻ coi cô là đối thủ cạnh tranh, lại không mang địch ý.
“Có vẻ vậy đấy.” Astoria chật vật dựa sát mặt tường, Daphne bên cạnh đỡ cô: “Nếu chân của mình mà dài thêm chút nữa cũng không mệt như vậy.”
Harper nói rất tiếc nuối: “Xem ra chẳng có hy vọng đâu.”
Bọn họ đi vào đại sảnh đường, theo thứ tự ngồi xuống bàn dài Slytherin.
“Ôi không! Còn có nghi thức phân loại…” Crabbe ai thán, cậu đói bụng.
“Mình đói quá…” Lần này là Goyle uể oải.
Draco thở dài bất đắc dĩ: “Hai người các cậu, hết lần này lần khác đả kích giáo dưỡng của tôi.”
“Potter không ở trên bàn dài Gryffindor.” Blaise rảnh đến phát chán, bắt đầu quan tâm đến Đấng Cứu Thế: “Các cậu nói xem, có phải nó bị cho lơ lửng đưa vào bệnh xá không?”
“Nếu thật như vậy, chúng ta có thể gọi nó ‘Potter yểu điệu’.” Pansy nũng nịu.
“So với quan tâm Potter yểu điệu, sao mấy người không nhìn bàn giáo sư ấy?” Draco hừ lạnh một tiếng. Dumbledore vậy mà cho phép người sói đến Hogwarts dạy học! Mãi đến khi người sói này chết trong đại chiến, anh mới biết. Tại vì Potter! Bạn tốt của lão Potter đặc biệt tới chăm sóc Đấng Cứu Thế?
Dumbledore vì tránh cho Draco giết người mà yêu cầu Snape ra tay thay, từng khiến Draco rung động rất lâu.
Nhưng chuyện này cũng không biểu hiện Draco sẽ chấp nhận một ít hành động điên điên khùng khùng của lão. Người sói, Bán khổng lồ, Nhân mã….
“Người RJ Lupin này xem qua rất chán nản nhỉ.” Blaise tấm tắc lấy làm khó hiểu. Tiền lương giáo sư Hogwarts cũng không thấp. Trường hợp trang trọng các giáo sư đều mặc thể diện vô dùng. Chủ nhiệm Hyfflepuff cũng cởi ra quần áo làm việc bình thường dính đầy bùn đấy, đổi lại áo choàng phù thủy: “So với tên Bán khổng lồ trông rừng kia không phân thắng bại.”
Pansy liếc mắt ghét bỏ áo choàng Lupin có mảnh vá: “Tại sao có thể có người mặc quần áo như vậy đến?”
“Pansy.” Draco nói chậm rì rì, mang theo xem thường: “Ông ta và chúng ta không phải người một thế giới.”
Lễ phân viện học sinh mới kết thúc trong khi bọn họ nói chuyện phiếm.
Dumbledore lên tiếng như chúng Slytherin đã biết, giám ngục đóng giữ, giáo sư mới lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, còn có giáo sư lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí làm kinh ngạc tất cả mọi người. (Hagrid)
“Cái râu mép Merlin hỡi!” Blaise lấy tay đỡ trán: “Tại sao tôi lại tuyển môn này!”
“Hiện tại hối hận đã chậm.” Draco hời hợt đả kích cậu ta.
Blaise cuối cùng cũng coi như nhớ đến lúc đó, Draco tuyển Cổ ngữ Runes và Số học huyền bí, cậu đã từng khoe khoang quá một câu: “Hai môn này thật phiền toái. Đến lúc đó cậu đừng hối hận nhá!”
“Lẽ nào cậu lại biết rồi?!” Blaise nghiến răng nghiến lợi.
“Ai biết được…” Draco không tỏ rõ ý kiến.
Anh thực sự không muốn tiếp xúc tí nào với tên Bán khổng lồ ngốc nghếch kia. Nếu như anh không làm bộ bị thương nặng, như vậy không biết sau này lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí còn có thể xuất hiện sinh vật khủng bố nào. Nếu như anh lại bị thương như lúc đó, như vậy sau này sẽ là ăn sâu lông không ngừng.
Anh hy vọng dùng thời gian này học thứ hữu dụng một chút — khi anh lớn lên mới phát hiện nó hữu dụng, ví như Cổ ngữ Runes. Trong trang viên Malfoy có thật nhiều trận phòng ngự dùng ngôn ngữ cổ tạo thành.
Trên bàn Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt. Potter đã trở về. Tổ ba người kích động như chính mình làm giáo sư.
“Rất đáng tiếc. Xem ra ai cũng có thể làm giáo sư Hogwarts.” Draco thở dài. Sau này anh nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy Bộ pháp thuật thành lập hệ thống tư cách giáo sư, miễn cho con trai mình lúc nhập học cũng gặp phải tình cảnh thế này — có một tên hỗn huyết Bán khổng lồ làm giáo sư.
Nghĩ đến Scorpius nhỏ bé của mình, Draco không khỏi nghĩ tới mẹ nó.
“Astoria làm sao vậy?” Anh rất kinh ngạc phát hiện cô bé gần như đã nằm ngoài trên bàn.
“Merlin ơi, Nia, em nóng quá!” Daphne sờ trán em gái: “Chúng ta phải đến bệnh xá.”
Daphne muốn đỡ cô, nhưng Astoria đã cháy đến chẳng biết trời trăng gì rồi.
Draco đứng lên.
Nhưng Blaise ngoài dự đoán ôm lấy Astoria: “Để tôi làm cho! Thần chú trôi nổi quá bất nhã.”
Chết tiệt! Anh lúc nào nói muốn dùng thần chú trôi nổi? Draco mạnh mẽ trừng bóng lưng Blaise (coi như cậu thân cao! Cả nhà các người đều thân cao! — Cậu mới XX, cả nhà các người đều XX! Kiểu câu cường điệu tốt đẹp cỡ nào a ~ Buông tay ~)
Daphne theo sát bên người Blaise, Pansy theo giúp đỡ cô.
Goyle và Crabbe luống cuống đứng nơi đó.
“Hai người ăn cơm đi! Để phần đồ ăn cho họ!” Dưới con mắt mọi người, Draco phát hiện một điều rất đáng buồn, chính anh không có lập trường theo sau.
Lẽ nào nói cho người khác biết, đây là vợ tương lai của anh, là mẹ tương lai của con anh?
Không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, tao nhã đi đến bàn giáo viên nói với cha đỡ đầu, chủ nhiệm của mình tình huống.
Astoria cảm giác mình như bị con rồng lửa đè bên dưới. Hơi thở nóng bỏng từ lỗ mũi đó đốt cô sắp rạn nứt.
Cô muốn chạy trốn, nhưng cả người bị ép gắt gao, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Kỳ quái là, cô theo bản năng cho rằng. Dáng vẻ con rồng này rất giống Thần Hộ Mệnh của người kia, có đôi cánh rộng lớn, khá giống con rồng trong bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng cô xem đời trước — vẫn còn may nó chẳng phải rồng lửa Trung Quốc béo tròn, cũng không phải rồng Đuôi gai Hungary xấu hề hề. Cô cố trốn tránh bằng cách suy nghĩ miên man.
Nhưng nó cũng không giúp cô thoát khỏi cảm giác nóng hừng hực.
Mãi đến khi cô nếm được mùi ma dược quen thuộc, mới mơ hồ thấy Rồng lửa bay mất.
“Giám ngục! Phái Giám ngục xung quanh trường học! Bọn họ đúng là điên rồi!” Astoria có thể nghe thấy tiếng oán giận của bà Pomfrey.
“Thưa bà… Em gái con… Trước đã sốt nhẹ nhiều ngày…”
“Bị Giám ngục dọa giật mình… Bệnh lại tăng thêm… Nhưng ta điều tra kĩ…. Nguyên nhân con bé sốt nhẹ… Con nói tình huống cặn kẽ…. Nói cho…”
Mơ mơ màng màng, Astoria lại chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, trong bệnh xá không có bất kỳ ai.
Ngày khai giảng đầu tiên liền nằm viện, cô nương đáng thương rất phiền muộn nhìn chuông lớn trên tường, cô còn bỏ lỡ tiết thứ nhất.
“Con tỉnh rồi à? Thân ái.” Bà Pomfrey đi vào, bà rất vui mừng đo nhiệt độ cho Astoria: “Tốt lắm rồi.”
Astoria ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, tùy ý để bà Pomfrey dùng thần chú kiểm tra — cô rất quen thuộc tình huống như thế.
“Thân ái, chủ nhiệm của con sau giờ học sẽ tới.”
“Hả? Chủ… Chủ nhiệm? Giáo sư Snape?”
“Đúng thế.” Bà Pomfrey hiển nhiên lầm tưởng phản ứng của Astoria do sợ hãi Snape: “Đừng lo lắng, ông ấy không đến để phạt cấm túc con.”
Lẽ nào mình bệnh sắp chết rồi? Cần Snape đứng ra? Astoria bắt đầu suy nghĩ kì quái.
Trên thực tế, cô đi học ở Hogwarts ròng rã một năm, bình thường đều nhìn ông vua hầm trong truyền thuyết từ xa, ít khi tiếp xúc gần gũi, không là ma dược có vấn đề thì được thêm điểm.
Toàn bộ Slytherin, chỉ có con đỡ đầu Draco có thể tự tại ở chung cùng ông. Nghe Pansy nói, trên lớp ma dược, giáo sư Snape luôn ca ngợi “Draco ưu tú”, sau đó thuận tiện phê bình “Potter gay go” và “Longbottom ngu xuẩn” — Hình thức bất công của Slytherin a!
“Nói cách khác, con sốt vì nguyên nhân này?” Astoria chớp mắt, có chút không dám tin nội dung giáo sư Snape vừa nói cho cô biết.
“Tôi nghĩ lỗ tai trò cũng chưa cháy hỏng.” Snape cũng không có ác cảm với học trò này – một Slytherin tưởng thành chín chắn hơn bạn cùng lứa, có thiếu hụt cũng là không có cách nào triển khai thần chú thuận lợi. Ở trên lớp ma dược của ông, cô biểu hiện rất đáng hài lòng, chưa bao giờ bỏ qua chỗ khó trong trọng điểm chế tác. Nghĩ tới những thứ đó, giọng điệu của ông dịu đi rất nhiều.
Astoria hít một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế kích động trong lòng.
Hóa ra cô vừa lên tàu hòa, cha cô nhận được chuẩn đoán từ St. Mungo. Cô không ngừng sốt nhẹ do ma lực hỗn loạn tạo thành.
Còn đối với kết quả quan sát biểu hiện ma lực hỗn loạn này, ma lực của cô chính đang tăng nhanh như diều gặp gió.
Nói cách khác, cô sắp thoát hỏi cái danh “Gần như cái pháo xịt”!
“Ma lực tăng trưởng quá mức mãnh liệt, trò cần dùng một loại thuốc ổn định ma lực cấp cao.” Giáo sư Snape lấy ra một bình nước thuốc: “Đây là phần sáng nay. Cha của trò đang tìm ma dược sư điều phối lượng lớn. Cho tới khi ông ấy tìm được ma dược sư, tôi sẽ tận lực giúp giải quyết vấn đề này.”
Kỳ thực Snape rất khó khăn. Dumbledore thỉnh cầu ông hỗ trợ chế biến ma dược ức chế lang tính, điều này cần rất nhiều thời gian. Lập tức sẽ trăng tròn, ông không có nhiều thời gian như vậy rảnh rỗi giúp trò Greengrass làm thuốc ổn định ma lực.
Nhưng Greengrass lại là học sinh nhà mình, tình huống cô bé bây giờ cần thuốc gấp. Hơn nữa, ông cũng không thể từ chối một vị phụ huynh thỉnh cầu thành khẩn.
Loại ma dược này yêu cầu trình độ không thấp, toàn trường hiện nay có thể gánh vác cũng chỉ có mấy học sinh năm cuối và con đỡ đầu của ông Draco Malfoy.
Snape thở dài trong lòng, sắc mặt như thường nói với Astoria: “Nhớ kỹ, trước khi ma lực của trò ổn định, không được dùng bất kì thần phú, nguyền rủa nào! Nếu như trò không muốn bị nổ banh xác.”
“Vâng.” Astoria vội vàng gật đầu. Lời giáo sư Snape nói quá đúng lúc. Nhịn mười hai năm mới biết chân tướng, cô dường như không thể chờ đợi đọc làu làu thần chú lên bất kì vật gì trước mặt.
Một chậu nước lạnh dội lên Astoria đang kích động vạn phần. Cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Astoria choáng váng theo sát phía sau.
“Xe ngựa này giảm xóc quá kém!” Pansy phê bình không khách khí chút nào.
Daphne cũng không thích ứng loại phương tiện giao thông đơn sơ này: “Nó như nhặt được trong đống rác vậy.”
Astoria ngồi qua ô tô máy bay đã khinh thường bình luận nó rồi. Chí ít xe ngựa nhà mình hằng ngày có nệm êm cực kỳ thoải mái, thân xe kiên cố thận trọng, bánh xe được gia công đặc biệt, sẽ không bắn lên vì hòn đá. Mà hơn 100 chiếc xe ngựa Hogwarts rất giống xe ngựa cho thuê bình dân thế kỷ mười chín ở Luân Đôn, giá nào của nấy.
Ôi, sống sướng đã quen, chuyển khổ phạm khó. Cô đã quen ngày ăn sung mặc sướng, chịu khổ không nổi.
Astoria âm thầm thở dài vì tính thích ứng hài hòa với sinh hoạt xa hoa đồi trụy của mình.
“Nghe nói Potter té xỉu.” Bọn Blaise đang đứng bên thềm đá chờ các cô: “Vừa nghe Longbottom nói.”
Pansy cười trên sự đau khổ của người khác: “Té xỉu? Ôi Merlin. Nó bị giám ngục dọa choáng? Vậy mà té xỉu?”
Tuy rằng mọi người đều thấy giám ngục rất đáng sợ, thế nhưng “té xỉu” tượng trưng cho hoảng sợ cấp độ mới, lòng can đảm phải nhỏ thế nào.
“Nó không phải Đấng Cứu Thế sao?” Bọn trẻ lớn lên trong gia đình thuần huyết nghe danh anh hùng đánh bại Chúa Tể Hắc Ám từ nhỏ. Khi bọn họ biết anh hùng bị giám ngục dọa ngất — mà bản thân chưa có té xỉu phải phản ứng ra sao?
Như Daphne vậy, khó có thể tin; hoặc như Pansy vậy, cười trên sự đau khổ của người khác.
“Người kia là ai?” Goyle phát hiện một người đàn ông vừa xuống xe.
“RJ Lupin.”
Blaise kéo dài âm điệu một cách mỉa mai: “Này Draco, tại sao chuyện gì cậu cũng biết?”
Draco nhíu mày nhìn cậu ta, ngẩng đầu ngạo mạn: “Đừng quá tự ti, cũng bởi vì cậu không biết mà tôi biết.”
Blaise bị nghẹn trụ tức giận cảm khái: “Malfoy không gì không biết!”
“Cảm tạ khen ngợi. Tôi rất thích xưng hô này.” Draco khẽ cười lên.
Bọn họ đi theo đoàn người tới bậc thang, xuyên qua cánh cửa lớn bằng gỗ cao su hùng vĩ, tiến vào sảnh trước rộng rãi. Nơi đó đốt rất nhiều đuốc, một cầu thang tráng lệ bằng đá hoa cương dẫn lên lầu.
Astoria thở gấp gáp, liên tục sốt nhẹ không lùi làm cô chẳng còn sức lực nào. Ngày hôm nay không chỉ gặp giám ngục còn bò thềm đá dài như vậy — vì phù hợp khí thế hùng vĩ của lâu đài, độ cao và độ dốc bậc đá cũng vô cùng hùng vĩ.
“Astoria, xem ra cậu cần rèn luyện nhiều hơn.” Nói chuyện với cô là học sinh Slytherin cùng cấp Harper – một cậu nhóc có vẻ coi cô là đối thủ cạnh tranh, lại không mang địch ý.
“Có vẻ vậy đấy.” Astoria chật vật dựa sát mặt tường, Daphne bên cạnh đỡ cô: “Nếu chân của mình mà dài thêm chút nữa cũng không mệt như vậy.”
Harper nói rất tiếc nuối: “Xem ra chẳng có hy vọng đâu.”
Bọn họ đi vào đại sảnh đường, theo thứ tự ngồi xuống bàn dài Slytherin.
“Ôi không! Còn có nghi thức phân loại…” Crabbe ai thán, cậu đói bụng.
“Mình đói quá…” Lần này là Goyle uể oải.
Draco thở dài bất đắc dĩ: “Hai người các cậu, hết lần này lần khác đả kích giáo dưỡng của tôi.”
“Potter không ở trên bàn dài Gryffindor.” Blaise rảnh đến phát chán, bắt đầu quan tâm đến Đấng Cứu Thế: “Các cậu nói xem, có phải nó bị cho lơ lửng đưa vào bệnh xá không?”
“Nếu thật như vậy, chúng ta có thể gọi nó ‘Potter yểu điệu’.” Pansy nũng nịu.
“So với quan tâm Potter yểu điệu, sao mấy người không nhìn bàn giáo sư ấy?” Draco hừ lạnh một tiếng. Dumbledore vậy mà cho phép người sói đến Hogwarts dạy học! Mãi đến khi người sói này chết trong đại chiến, anh mới biết. Tại vì Potter! Bạn tốt của lão Potter đặc biệt tới chăm sóc Đấng Cứu Thế?
Dumbledore vì tránh cho Draco giết người mà yêu cầu Snape ra tay thay, từng khiến Draco rung động rất lâu.
Nhưng chuyện này cũng không biểu hiện Draco sẽ chấp nhận một ít hành động điên điên khùng khùng của lão. Người sói, Bán khổng lồ, Nhân mã….
“Người RJ Lupin này xem qua rất chán nản nhỉ.” Blaise tấm tắc lấy làm khó hiểu. Tiền lương giáo sư Hogwarts cũng không thấp. Trường hợp trang trọng các giáo sư đều mặc thể diện vô dùng. Chủ nhiệm Hyfflepuff cũng cởi ra quần áo làm việc bình thường dính đầy bùn đấy, đổi lại áo choàng phù thủy: “So với tên Bán khổng lồ trông rừng kia không phân thắng bại.”
Pansy liếc mắt ghét bỏ áo choàng Lupin có mảnh vá: “Tại sao có thể có người mặc quần áo như vậy đến?”
“Pansy.” Draco nói chậm rì rì, mang theo xem thường: “Ông ta và chúng ta không phải người một thế giới.”
Lễ phân viện học sinh mới kết thúc trong khi bọn họ nói chuyện phiếm.
Dumbledore lên tiếng như chúng Slytherin đã biết, giám ngục đóng giữ, giáo sư mới lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, còn có giáo sư lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí làm kinh ngạc tất cả mọi người. (Hagrid)
“Cái râu mép Merlin hỡi!” Blaise lấy tay đỡ trán: “Tại sao tôi lại tuyển môn này!”
“Hiện tại hối hận đã chậm.” Draco hời hợt đả kích cậu ta.
Blaise cuối cùng cũng coi như nhớ đến lúc đó, Draco tuyển Cổ ngữ Runes và Số học huyền bí, cậu đã từng khoe khoang quá một câu: “Hai môn này thật phiền toái. Đến lúc đó cậu đừng hối hận nhá!”
“Lẽ nào cậu lại biết rồi?!” Blaise nghiến răng nghiến lợi.
“Ai biết được…” Draco không tỏ rõ ý kiến.
Anh thực sự không muốn tiếp xúc tí nào với tên Bán khổng lồ ngốc nghếch kia. Nếu như anh không làm bộ bị thương nặng, như vậy không biết sau này lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí còn có thể xuất hiện sinh vật khủng bố nào. Nếu như anh lại bị thương như lúc đó, như vậy sau này sẽ là ăn sâu lông không ngừng.
Anh hy vọng dùng thời gian này học thứ hữu dụng một chút — khi anh lớn lên mới phát hiện nó hữu dụng, ví như Cổ ngữ Runes. Trong trang viên Malfoy có thật nhiều trận phòng ngự dùng ngôn ngữ cổ tạo thành.
Trên bàn Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt. Potter đã trở về. Tổ ba người kích động như chính mình làm giáo sư.
“Rất đáng tiếc. Xem ra ai cũng có thể làm giáo sư Hogwarts.” Draco thở dài. Sau này anh nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy Bộ pháp thuật thành lập hệ thống tư cách giáo sư, miễn cho con trai mình lúc nhập học cũng gặp phải tình cảnh thế này — có một tên hỗn huyết Bán khổng lồ làm giáo sư.
Nghĩ đến Scorpius nhỏ bé của mình, Draco không khỏi nghĩ tới mẹ nó.
“Astoria làm sao vậy?” Anh rất kinh ngạc phát hiện cô bé gần như đã nằm ngoài trên bàn.
“Merlin ơi, Nia, em nóng quá!” Daphne sờ trán em gái: “Chúng ta phải đến bệnh xá.”
Daphne muốn đỡ cô, nhưng Astoria đã cháy đến chẳng biết trời trăng gì rồi.
Draco đứng lên.
Nhưng Blaise ngoài dự đoán ôm lấy Astoria: “Để tôi làm cho! Thần chú trôi nổi quá bất nhã.”
Chết tiệt! Anh lúc nào nói muốn dùng thần chú trôi nổi? Draco mạnh mẽ trừng bóng lưng Blaise (coi như cậu thân cao! Cả nhà các người đều thân cao! — Cậu mới XX, cả nhà các người đều XX! Kiểu câu cường điệu tốt đẹp cỡ nào a ~ Buông tay ~)
Daphne theo sát bên người Blaise, Pansy theo giúp đỡ cô.
Goyle và Crabbe luống cuống đứng nơi đó.
“Hai người ăn cơm đi! Để phần đồ ăn cho họ!” Dưới con mắt mọi người, Draco phát hiện một điều rất đáng buồn, chính anh không có lập trường theo sau.
Lẽ nào nói cho người khác biết, đây là vợ tương lai của anh, là mẹ tương lai của con anh?
Không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, tao nhã đi đến bàn giáo viên nói với cha đỡ đầu, chủ nhiệm của mình tình huống.
Astoria cảm giác mình như bị con rồng lửa đè bên dưới. Hơi thở nóng bỏng từ lỗ mũi đó đốt cô sắp rạn nứt.
Cô muốn chạy trốn, nhưng cả người bị ép gắt gao, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Kỳ quái là, cô theo bản năng cho rằng. Dáng vẻ con rồng này rất giống Thần Hộ Mệnh của người kia, có đôi cánh rộng lớn, khá giống con rồng trong bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng cô xem đời trước — vẫn còn may nó chẳng phải rồng lửa Trung Quốc béo tròn, cũng không phải rồng Đuôi gai Hungary xấu hề hề. Cô cố trốn tránh bằng cách suy nghĩ miên man.
Nhưng nó cũng không giúp cô thoát khỏi cảm giác nóng hừng hực.
Mãi đến khi cô nếm được mùi ma dược quen thuộc, mới mơ hồ thấy Rồng lửa bay mất.
“Giám ngục! Phái Giám ngục xung quanh trường học! Bọn họ đúng là điên rồi!” Astoria có thể nghe thấy tiếng oán giận của bà Pomfrey.
“Thưa bà… Em gái con… Trước đã sốt nhẹ nhiều ngày…”
“Bị Giám ngục dọa giật mình… Bệnh lại tăng thêm… Nhưng ta điều tra kĩ…. Nguyên nhân con bé sốt nhẹ… Con nói tình huống cặn kẽ…. Nói cho…”
Mơ mơ màng màng, Astoria lại chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, trong bệnh xá không có bất kỳ ai.
Ngày khai giảng đầu tiên liền nằm viện, cô nương đáng thương rất phiền muộn nhìn chuông lớn trên tường, cô còn bỏ lỡ tiết thứ nhất.
“Con tỉnh rồi à? Thân ái.” Bà Pomfrey đi vào, bà rất vui mừng đo nhiệt độ cho Astoria: “Tốt lắm rồi.”
Astoria ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, tùy ý để bà Pomfrey dùng thần chú kiểm tra — cô rất quen thuộc tình huống như thế.
“Thân ái, chủ nhiệm của con sau giờ học sẽ tới.”
“Hả? Chủ… Chủ nhiệm? Giáo sư Snape?”
“Đúng thế.” Bà Pomfrey hiển nhiên lầm tưởng phản ứng của Astoria do sợ hãi Snape: “Đừng lo lắng, ông ấy không đến để phạt cấm túc con.”
Lẽ nào mình bệnh sắp chết rồi? Cần Snape đứng ra? Astoria bắt đầu suy nghĩ kì quái.
Trên thực tế, cô đi học ở Hogwarts ròng rã một năm, bình thường đều nhìn ông vua hầm trong truyền thuyết từ xa, ít khi tiếp xúc gần gũi, không là ma dược có vấn đề thì được thêm điểm.
Toàn bộ Slytherin, chỉ có con đỡ đầu Draco có thể tự tại ở chung cùng ông. Nghe Pansy nói, trên lớp ma dược, giáo sư Snape luôn ca ngợi “Draco ưu tú”, sau đó thuận tiện phê bình “Potter gay go” và “Longbottom ngu xuẩn” — Hình thức bất công của Slytherin a!
“Nói cách khác, con sốt vì nguyên nhân này?” Astoria chớp mắt, có chút không dám tin nội dung giáo sư Snape vừa nói cho cô biết.
“Tôi nghĩ lỗ tai trò cũng chưa cháy hỏng.” Snape cũng không có ác cảm với học trò này – một Slytherin tưởng thành chín chắn hơn bạn cùng lứa, có thiếu hụt cũng là không có cách nào triển khai thần chú thuận lợi. Ở trên lớp ma dược của ông, cô biểu hiện rất đáng hài lòng, chưa bao giờ bỏ qua chỗ khó trong trọng điểm chế tác. Nghĩ tới những thứ đó, giọng điệu của ông dịu đi rất nhiều.
Astoria hít một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế kích động trong lòng.
Hóa ra cô vừa lên tàu hòa, cha cô nhận được chuẩn đoán từ St. Mungo. Cô không ngừng sốt nhẹ do ma lực hỗn loạn tạo thành.
Còn đối với kết quả quan sát biểu hiện ma lực hỗn loạn này, ma lực của cô chính đang tăng nhanh như diều gặp gió.
Nói cách khác, cô sắp thoát hỏi cái danh “Gần như cái pháo xịt”!
“Ma lực tăng trưởng quá mức mãnh liệt, trò cần dùng một loại thuốc ổn định ma lực cấp cao.” Giáo sư Snape lấy ra một bình nước thuốc: “Đây là phần sáng nay. Cha của trò đang tìm ma dược sư điều phối lượng lớn. Cho tới khi ông ấy tìm được ma dược sư, tôi sẽ tận lực giúp giải quyết vấn đề này.”
Kỳ thực Snape rất khó khăn. Dumbledore thỉnh cầu ông hỗ trợ chế biến ma dược ức chế lang tính, điều này cần rất nhiều thời gian. Lập tức sẽ trăng tròn, ông không có nhiều thời gian như vậy rảnh rỗi giúp trò Greengrass làm thuốc ổn định ma lực.
Nhưng Greengrass lại là học sinh nhà mình, tình huống cô bé bây giờ cần thuốc gấp. Hơn nữa, ông cũng không thể từ chối một vị phụ huynh thỉnh cầu thành khẩn.
Loại ma dược này yêu cầu trình độ không thấp, toàn trường hiện nay có thể gánh vác cũng chỉ có mấy học sinh năm cuối và con đỡ đầu của ông Draco Malfoy.
Snape thở dài trong lòng, sắc mặt như thường nói với Astoria: “Nhớ kỹ, trước khi ma lực của trò ổn định, không được dùng bất kì thần phú, nguyền rủa nào! Nếu như trò không muốn bị nổ banh xác.”
“Vâng.” Astoria vội vàng gật đầu. Lời giáo sư Snape nói quá đúng lúc. Nhịn mười hai năm mới biết chân tướng, cô dường như không thể chờ đợi đọc làu làu thần chú lên bất kì vật gì trước mặt.
Một chậu nước lạnh dội lên Astoria đang kích động vạn phần. Cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook