Ngu Đạt cả người đầy nước giống như vừa mới từ trong nước đi lên vậy, cậu ghé vào trên giường từng ngụm từng ngụm hô hấp.

“Y Đạt…” Snape tay xuyên qua dưới nách cậu nâng thân thể của cậu lên, cúi đầu hôn bờ vai của cậu: “Xin lỗi, ta có chút không khống chế được, làm em bị thương…”

Ngu Đạt lắc lắc đầu.

Snape cùng Ngu Đạt cả hai người đều không có kinh nghiệm, hơn nữa Snape nhìn thấy Ngu Đạt chết mà sống lại, dưới sự kinh hỷ thật lớn khó tránh khỏi mất đi khống chế. Cho nên Ngu Đạt trải qua hỗn loạn, huyết tinh lần đầu cơ hồ có thể đoán được.

Thân thể của Ngu Đạt bởi vì loại sự tình trước nay chưa từng có này mà làm cho nóng lên, Snape thực nhanh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu có một chút cao.

Snape đối với lần này vội vã khiến Ngu Đạt trở thành người của hắn như vậy cũng không cảm thấy hỗi hận, hắn bất quá là ảo não chính mình mất đi lực khống chế, quá mức thô bạo cùng lỗ mãng, không thể cho Ngu Đạt có những cảm thụ khoái trá.

Hắn đứng lên, *** đi đến buồng vệ sinh lấy một bộ áo tắm mặc vào người.

Nghe được tiếng cửa, Ngu Đạt mở to mắt, cậu xoay xoay đầu, không hiểu được sao Snape lại ra ngoài.

Đương nhiên, lần này cậu sẽ không có tâm hồn thủy tinh cho rằng mình bị bỏ lại. Tình cảm mà Snape đối với cậu, tất cả đều ở trong lần tình ái kịch liệt này biểu lộ ra.

Ngu Đạt nghiêng đầu nhìn nhìn, cậu nhìn không thấy địa phương bị thương của mình, chính là nơi đó tồn tại một cảm giác đau đớn khác lạ khiến cho cậu chú ý.

Nhất định sưng lên, Ngu Đạt thầm nghĩ. Phía sau nơi đùi non còn cảm thấy được cái gì dính dính chắc chắn không phải chỉ có chất lỏng mà Snape lưu lại, đại khái còn có cả máu.

Ngu Đạt động tác gian nan chống đỡ cánh tay, kéo qua cái chăn đã có nhiều nếp nhăn, cậu bức thiết cần phải đi tắm một cái.

“Em làm gì?” Thanh âm không cao hứng của Snape truyền đến.

Ngu Đạt quay đầu lại, Snape đẩy ra cánh cửa vừa rồi vẫn chưa khép lại, mặc một thân dục bào bước đến nhanh như sao băng, trong tay của hắn cầm hai bình ma dược, vẻ mặt không vui vẻ.

Cho dù là dục bào, cũng có thể bị hắn làm cho có cảm giác khí thế khác người như vậy, Ngu Đạt không hợp thời nghĩ.

Thẹn thùng cảm giác được mình đối Snape mê luyến tựa hồ lợi hại hơn, Ngu Đạt ho khan một chút, ách thanh nói: “Em nghĩ tắm rửa một cái.”

“Em liền không thể chờ ta trở lại?” biểu tình Snape dịu đi một chút, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, nắm bả vai của Ngu Đạt, không cho cậu tự chống đỡ, có lẽ Ngu Đạt không chú ý tới, cậu vừa rồi đều lung lay sắp đổ.

“Em không biết anh đi ra ngoài làm gì.” Ngu Đạt nhỏ giọng oán giận.

Trên mặt Snape hiện lên vẻ không được tự nhiên, hắn thanh âm trầm thấp nói: “Em hơi nóng một chút, ta đi tìm độc dược cho em.”

“A.” Ngu Đạt ngoan ngoãn tựa vào trên thân thể của Snape, không tự chủ được hòa hoãn khẩu khí.

Snape hiển nhiên đối với cảnh tượng thắm thiết như vậy không có sở trường, hắn đem độc dược mở ra đưa đến bên miệng Ngu Đạt, thô thanh nói: “Uống hết.”

Ngu Đạt phát giác hắn ngại ngùng, cậu quay đầu cười trộm một chút, bị Snape quay mặt lại, hắn nói: “Không tránh né giống như tiểu hài tử, em làm thế này cũng vô dụng, uống hết.” Sau đó hắn cảm thấy ngữ khí của mình không tốt, hắn không nên đối đãi với tân tình nhân vừa có quan hệ thân mật như vậy, hắn thanh thanh cổ họng, thay đổi một cái ngữ điệu nói: “Uống em sẽ không sốt nữa, nếu không thì em sẽ càng không thoải mái.”

Ngu Đạt mân khóe miệng làm cho mình tươi cười không cần quá phận, cậu liền uống hết độc dược trong tay của Snape.

Thực nhanh, quanh lỗ tai của cậu liền xuất hiện khói trắng bay mờ mờ.

Snape nhìn một màn buồn cười này, nghiêm túc nói rằng: “Hoàn hảo, sốt không cao lắm.”

Ngu Đạt che miệng, làm cho mình không cần vì độc dược này quá khó uống mà nhổ ra.

Snape cầm đũa phép ở trên tủ đầu giường, hướng về phía chén nước bên cạnh niệm một cái “Thanh tuyền như nước”.

Lần này Ngu Đạt không cần phải nói, vươn tay liền tiếp nhận chén nước mà Snape đưa tới, một hơi uống sạch.

Snape lấy đi chiếc chén không, đem Ngu Đạt ấn nằm xuống. Ngu Đạt không hiểu nhìn hắn, cậu không phải nói cậu cần đi tắm rửa sao? Làm chi lại bảo cậu nằm xuống, hơn nữa hiện tại cậu cũng không sốt a.

“Ta giúp em đem miệng vết thương lý một chút.” Snape không nhìn mặt Ngu Đạt, quay đầu nói.

Ngu Đạt đỏ mặt đều bốc lên hơi nước, tuy rằng cái địa phương kia đã bị Snape hung ác xâm chiếm qua, nhưng là để cho hắn nhìn như vậy, Ngu Đạt cảm giác vẫn là ngại ngùng, cậu cự tuyệt nói: “Không cần, em tự mình tới.”

Snape đồng dạng cũng không được tự nhiên, bất quá hắn là bởi vì đó là địa phương do cái đó của mình làm bị thương, Ngu Đạt chính mình nhìn không thấy, nơi thắt lưng của cậu còn có hai dấu tay đỏ chói.

Hắn tuy rằng cũng ngại ngùng, nhưng là sẽ không để cho Ngu Đạt cậy mạnh mà cự tuyệt hắn.

“Em tự mình làm sao mà xử lý? Thương càng thêm thương?” Snape châm chọc nói, hắn không tiếp tục để ý đến sự dãy dụa của Ngu Đạt, bò lên giường, vén ra chăn.

Ngoài miệng nói không khách khí, chính là động tác của hắn cũng là thật cẩn thận. Ngu Đạt ngại ngùng hận không thể đem đầu mình vùi cả vào trong gối đầu.

“Tiếp theo, ta nhất định sẽ không làm em bị thương.” Snape thanh âm trầm thấp hướng về Ngu Đạt cam đoan.

Ngu Đạt ngoài ý muốn quay đầu lại, nhìn hai mắt nghiêm túc của Snape, cậu lộ ra một cái tươi cười: “Ân.”

Cậu cao hứng không phải là vì chuyện không bị thương, mà là vì ngữ khí khẳng định của Snape khi nói đến tương lai của hai người.

Độc dược từ trước tới nay tác dụng đối với không chỉ vế thương khó có thể chữa khỏi do hắc ma pháp tạo thành mà còn vô cùng hiệu quả đối với những vết thương nhỏ nhặt thông thường. Snape vẽ loạn một vòng độc dược lên trên vết thương của Ngu Đạt, tất cả những vết thương bị vỡ ra và cả những vết bầm tím trên người cậu đều tiêu thất.

Ngu Đạt lần này lưu loát đứng lên bọc chăn vọt vào phòng tắm, cảm giác dinh dính thật sự là rất không thoải mái.

Tắm rửa xong, Ngu Đạt ra lại không có thấy Snape, cậu không thèm để ý đi đến trên giường, nằm xuống đắp chăn.

Tuy rằng trên người đã không đau, nhưng là trong khung vẫn là có một loại cảm giác bủn rủn, làm cho cậu muốn ngủ nhiều thêm một lúc.

Chính là chỉ chốc lát sau, Snape bưng một khay Sandwich tiến vào, cái này làm cho bụng của Ngu Đạt vang lên những tiếng lộc cộc lộc cộc.

Cậu tự giác xuống giường, gói kĩ mình trong áo choàng phù thủy rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn tròn duy nhất trong phòng.

Ngu Đạt vẫn luôn không biết tay nghề của Snape thế nào, nhưng là hắn làm Sandwich cũng là ăn thật ngon.

“Còn có sữa.” Snape đem sữa đặt trên khay ra trước mặt cậu.

“Ân ân, anh cũng ăn.” Ngu Đạt nói, cậu đã cầm lấy một cái bắt đầu ăn.

Snape huy động đũa phép, đem một cái đồ vật biến thành ghế mềm ngồi xuống đối diện Ngu Đạt.

Hắn cầm lấy một cái Sandwich, vừa mới phóng tới bên miệng, chợt nghe thấy Ngu Đạt nói: “Đúng rồi, có chuyện tình em quên nói cho anh biết, Albus…”

Vừa nghe đến tên Dumbledore, những sự tình tạm thời bị hắn quên mất liền quay trở lại trong đầu của hắn, toà tháp, Tử Thần Thực Tử, Harry Potter, còn có thân ảnh bị hắn dùng thần chú lấy mạng giết chết.

Hắn cứng lại rồi, hắn mãnh liệt nhớ tới, Ngu Đạt còn không biết hắn tự tay giết chết Dumbledore.

Hắn bỗng nhiên cực độ không muốn nghe thấy Ngu Đạt nói về Dumbledore, nếu cậu hỏi Dumbledore là ai giết chết, hắn nên như thế nào đối mặt cậu đâu?

“… Severus?” Ngu Đạt kỳ quái nhìn Snape đột nhiên trở nên chỗ trống, ánh mắt trống rỗng, Sandwich trên tay hắn đều rớt xuống dưới.

Snape hít một hơi thật sâu, trốn tránh không phải là tác phong của hắn, hai tay của hắn đặt ở trên đầu gối nắm thành nắm tay.

“Em nói… Albus làm sao vậy?” thanh âm Snape không xong nói.

Ngu Đạt lo lắng nhìn Snape, cậu vươn thân đem bàn tay đặt trên tay của Snape: “Anh không sao chứ? Làm sao vậy?”

“Không, không có việc gì.” Snape gian nan nhếch khóe miệng.

“Cái kia… Albus nói, cụ trước tiên đi tìm Fawkes, sẽ mau chóng trở về. Nếu trong lúc có chuyện gì, để chúng ta đi tìm Aberforth, hắn biết cách liên lạc với cụ như thế nào.” Ngu Đạt lo lắng nhìn Snape.

Phản ứng hiện tại của Snape trì độn đến thần kì, ánh mắt của hắn thong thả tbuông xuống, một phút đồng hồ trôi qua, đại não đã bãi công của hắn mới có khả năng lý giải những lời nói này của Ngu Đạt.

Hắn kéo khóe miệng, dùng thanh âm run rẩy nói: “Albus? Hắn đã chết… Bị ta tự tay giết chết …”

Nào biết Ngu Đạt nở nụ cười một chút, thanh âm của cậu nhu hòa nói: “Em biết nha, Albus đều nói với em, đây là kế hoạch của các anh để lấy được lòng tin của Voldermort, cụ muốn anh tự tay giết chết cụ.”

Ngu Đạt thở dài một tiếng, cậu đứng lên đi tới bên người Snape, ôm lấy hắn: “Em biết, tự tay giết chết cụ nhất định khiến cho anh rất khó chịu có phải không? Muốn em nói, Albus thật sự là quá đáng, cụ liền không nghĩ đến cảm thụ của anh sao?”

Cái mũi của Snape vì lời nói của Ngu Đạt mà chua sót một chút, nhưng là đại não hỗn loạn của hắn vẫn giãy dụa ra một ít tin tức không rõ ràng: “Em nói, Albus nói cho em biết? Cụ nói cho em biết lúc nào?”

Hơn nữa, còn có cái gì Dumbledore đi tìm Fawkes, nếu như có chuyện tình, tìm Aberforth liên hệ cụ?

Chính là, Albus Dumbledore đã bị vùi vào phần mộ bên hồ trong Hogwarts. Rốt cuộc là hắn điên rồi vẫn là Ngu Đạt điên rồi.

Ngu Đạt cúi đầu, cậu nâng lên mặt của Snape, đối diện với vẻ mặt hỗn loạn của Snape, nói: “Severus, anh hãy nghe em nói, Albus còn sống! Em cứu sống cụ.”

REVIEW 86

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương