[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro
-
Chương 30: Đùa dai
Pansy và Blaise đều mỉm cười cảm ơn.
“Daphne đâu rồi?” Tôi nhìn quanh khoang xe rồi hỏi.
“À, vừa nãy có người gọi cậu ấy!” Pansy dựa vào người Draco trả lời.
Draco nhíu mày, nhích sang bên cạnh, chừa một khoảng trống cho Pansy.
Pansy bĩu môi bất mãn.
Nhìn bộ dạng uể oải của Draco, vì tôi không có ý tốt nhận lấy, chứ không phải là do mệt mỏi sau vũ hội kia!
Sau vài ngày trao đổi thì tất cả trở lại trật tự vốn có.
Tôi cố gắng học mấy thứ trong sách ma dược, cũng không cảm nhận thời gian trôi qua nhanh, cho đến khi trên tàu phát ra âm thanh bảo mọi người nhanh chóng thay đồng phục.
Nói thật, khó trách Quidditch trở thành môn thể thao yêu thích của các phù thủy nam, trừ trường Hogwarts, các nơi khác cũng không khác mấy.
Mỗi ngày học vẫn như thế, lặp đi lặp lại việc đi học, tan học, ăn cơm, làm bài tập, rồi cùng Draco nghiên cứu một ít ma pháp.
Tôi đem quyển sách ở nhà tới trường, mỗi ngày dành một ít thời gian để học.
“Hoa lan nở!” Draco vẫy đũa phép, một đóa hoa lan xuất hiện trước mặt hắn.
“Oa, Draco, tuyệt vời quá!” Pansy bưng mặt hét lên, đứng nhìn Draco.
Draco nhếch khóe miệng, vẫy đũa phép, ném hoa tới trước mặt Pansy.
Pansy vui mừng cầm lấy.
Đúng vậy, việc làm người khác tức giận chính là Draco chỉ nhìn một lần đã có thể nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí là vượt qua cả một người nghiên cứu cả tháng trời như tôi!
Tôi tức giận liếc mắt nhìn Draco một cái.
Cái này khó phát âm vô cùng, tôi không thể đọc chuẩn xác trong lần đầu tiên, quan trọng nhất, ngoài mấy ma pháp thường dùng, tôi thường quên mấy ma pháp ít sử dung.
“Nếu muốn như anh thì về sau mỗi buổi tối, anh có thể dạy cho em tiếng Latin!” Draco liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi nói.
Tôi hừ một tiếng không thèm trả lời.
“Sharon thân mến, đa số ma pháp đều dùng tiếng Latin cổ, nếu không sao hoàng tử nhỏ của chúng ta có thể dẫn đầu hửm?” Blaise mỉm cười nhắc nhở.
“Haha, anh họ Draco thân mếm, anh là người tốt nhất!” Đầu tôi suy nghĩ, sau đó bắt đầu vuốt mông ngựa, nịnh nọt Draco.
Draco xem tôi diễn hài một lát, mới gật đầu.
Mùa đông sắp qua, thời tiết bởi vì thời khắc giao mùa mà mưa dầm dề.
Trận Quidditch tiếp theo nhanh chóng tới.
“Này, tin tốt đây, trận tiếp là Gryffindor đấu với Hufflepuff, viện trưởng làm trọng tài!” Draco cười xấu xa nói.
“Viện trưởng không giống là người thích cái trò cưỡi chổi này!” Tôi viết vài từ Latin cơ bản, nói một câu như hắt nước lạnh vào người khác.
Draco nghẹn, cho đến khi trận đấu bắt đầu cũng không nói về đề tài này lần nào nữa.
Phần lớn học sinh Slytherin đều là những người quý tộc, có thư viện ở nhà, cho nên rất ít bước tới thư viện.
Ngược lại, Draco và chúng tôi lại là người hay đến đó nhất trong nhà Slytherin.
“Không thể phủ nhận, cái thư viện này có không ít sách hữu dụng!” Draco cầm một quyển “Hắc ma pháp cơ bản” nói với chúng tôi.
Người quản lý thư viện đối với bộ sách quý giá này trân trọng đến mức gần như khủng bố, giống như Draco mà làm quyển sách này hư thì bà sẽ xé Draco thành ngàn mảnh vậy!
Hôm nay, Draco đi một chuyến tới thư việc, mang theo một ít sách về, vô cùng vui vẻ.
“Draco thân mến, mau thu lại cảm xúc của mình đi, cậu muốn xúi giục người hâm mộ mình là tớ làm chuyện xấu hả?”
Niềm vui của Draco xuất phát từ nội tâm, cho nên cả khóe mắt cũng có ý cười, cả người như có ánh sáng phát ra, ở trong phòng nghỉ chung khiến không ít đàn chị ngây người nhìn hắn. Một đường từ thư viện về ký túc cũng làm không ít nữ sinh của Hogwart điên cuồng!
Blaise kêu to vài tiếng, đè hai má của Draco.
Crabbe và Goyle gần như đi theo Draco mọi lúc và mọi nơi cũng mỉm cười ngốc nghếch.
“Thả ra…” Draco chật vật né tránh.
“Potter đã quỳ xuống đất xin anh tha thứ à?” Tôi vui mừng nhìn Blaise đang bẹo má Draco trên sofa, hỏi.
Pansy và Daphne cũng tò mò nhìn Draco, chờ câu trả lời của hắn.
Draco phất tay, giống như đuổi loài sâu bọ vậy “Tại sao “Sẹo đầu” phải quỳ xuống đất xin anh tha thứ?”
Không thể không nói, Draco là một cậu bé ác liệt!
Ở thư viện, hắn đụng phải Longbottom của Gryffindor, lấy chú ngữ khóa chân vừa học sau đó đem cậu ta bật nhảy giống như con thỏ về ký túc nhà Gryffindor!
“Anh thật là…” Tôi chẳng biết nói gì luôn “Giáo sư McGonagall sẽ biết, nhất định sẽ nói với viện trưởng!”
“Longbottom sẽ không nói cho giáo sư, nếu không, anh cũng không ngu mà tìm hắn luyện tập!” Draco ngồi xuống, đem bài tập ra làm “Nón phân viện chắc bị bụi quá nên hóa ngu rồi, nếu không lúc phân viện cũng không phân tên Longbottom tới Gryffindor”
Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục học đống từ Latin.
Trận đấu Quidditch của Gryffindor và Hufflepuff được diễn ra vào một ngày đẹp trời.
Bởi vì giáo sư Snape làm trọng tài nên hầu hết học sinh nhà Slytherin đều xuất hiện.
Pansy chán nản cùng với Draco không ngừng oán hận mặt trời sẽ đem làn da của họ biến thành màu đen.
Tôi giương mắt nhìn ánh mắt trời dịu nhẹ, tuy chỉ là đầu xuân, nhưng bây giờ thật sự là lúc phơi nắng tốt nhất, đám tiểu quý tộc này thật sự yếu ớt…
Không kịp thu lại suy nghĩ thì trước mắt đã tối xầm, trên đầu xuất hiện thứ này nọ.
“Em lại ngẩn người!” Draco tức giận nói, không thu bàn tay đang đội mũ cho tôi.
“Cảm ơn!” Nhìn bộ dạng của Draco, tôi nói.
Draco vừa lòng thu tay.
Pansy bĩu đôi môi đỏ ửng của mình.
Blaise ở bên cạnh xem kịch, che miệng cười trộm.
Cả đoạn đường đều đùa giỡn nên khi nhìn lại thì đã thấy mình đang ở khán đài.
Chúng tôi chọn vị trí chính giữa mà ngồi.
Giáo sư Snape trầm mặt cưỡi chổi nhìn khắp nơi, trên mặt xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
“Xem cái tên người hầu của “Sẹo đầu” kìa, hắn đang cầu nguyện cho Potter không bị rớt khỏi chổi đấy!” Draco mỉm cười quái dị.
Ở khán đài của Gryffindor đối diện, Weasley với mái tóc màu hồng đang khẩn trương lẩm nhẩm gì đó.
“Ai muốn cùng tôi sang đó nghe trộm?” Draco cười xấu xa.
Crabbe và Goyle suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.
“Thôi nào, anh có thể dừng cái sự ngây thơ này hay không?” Tôi kéo Draco ngồi xuống.
“Em có ý gì?” Mặt Draco đỏ ửng, thở hồng hộc nói.
“Được rồi, mau xem trận đấu đi, viện trưởng đã cho đội Hufflepuff phạt bóng kìa!” Tôi thỏa hiệp dời đề tài.
Draco tức giận nhìn tôi một lát rồi mới nhìn trận đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, sắc mặt giáo sư Snape xanh mét rời khỏi đó.
Tất cả các thành viên của Slytherin đều im lặng không thèm để ý tới trận đấu Quidditch này!
“Không thể hiểu được, hiệu trưởng Dumbledore đã chọn giáo sư kiểu gì? Giáo sư Quirrel này thật sự không được nữa rồi!” Daphne cầm quyển sách phòng ngự hắc ma pháp bất mãn nói.
“Ai biết? Cái lão già đó ngày nào chả điên điên khùng khùng như thế?” Pansy nói tiếp.
Sau khi trận đấu Quidditch kết thúc vài tuần, giáo sư Quirrel chả biết tại sao lại như vậy, hắn càng ngày càng tái nhợt, gầy yếu, nói chuyện lắp bắp khiến người khác chịu không nổi, có khi tinh thần hốt hoảng, hoặc là có vấn đề gì đó…
Bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến cuộc thi cuối kỳ, các giáo sư đều khẩn trương ôn tập và dạy bài cho xong, bọn họ còn ra không ít bài tập, cho nên những ngày nghỉ của chúng tôi cũng phải dành để làm bài tập.
Draco nói chúng tôi một tiếng rồi cùng với Crabbe và Goyle đi thư viện.
Khoảng nửa giờ sau, Draco kích động trở lại, trong mắt xuất hiện ánh sáng của sự đùa dai.
“Draco, sao vậy?” Pansy phối hợp hỏi.
“Tớ thấy Potter ở thư viện, hắn cùng với tên người hầu lén lút nói chuyện với tên ngốc khủng lồ kia…”
Draco hạ giọng, bắt chước giọng của Hagrid “Hư – nghe – qua một thời gian tới tìm bác, nhớ kỹ, bác cũng không muốn nói cho các cháu nghe cái gì, nhưng đừng ở nơi này nói mò, có một số việc học sinh không nên biết đến. Bọn họ sẽ nghĩ bác nói cho các cháu –“
Pansy thất vọng cúi đầu.
Không phải ai cũng giống Draco luôn để ý đến Harry Potter kia!
“’Sẹo đầu’ chắc chắn sẽ đến rừng cấm tìm tên ngốc khủng lồ kia, chúng ta lén đi theo nhìn trộm một cái, thế nào? Không chừng có thể nắm được nhược điểm của họ…”
Pansy làm bộ nghiêm túc xem sách.
Ngoài Crabbe và Goyle ra thì chẳng ai để ý hắn, tức giận định một mình đi.
Đã lén lút đi theo thì tuyệt đối không thể đem hai người bự con là Crabbe và Goyle được!
Potter có ba người, hơn nữa Hagrid luôn có mối quan hệ tốt với Potter, tôi sợ Draco chịu thiệt đành phải đuổi theo.
“Anh chú ý tới cái tên khủng lồ kia toàn xem sách về rồng” Draco thấy tôi đi cùng thì sắc mặt tốt hơn một chút, nhỏ giọng nói “Có lẽ việc bọn họ thương lượng có liên quan tới rồng!”
Khóc trách tại sao Draco lại bướng bỉnh như thế!
Tên của hắn là “Draco”, dịch sang là “Rồng” cho nên hắn luôn thích rồng.
Tôi từng thấy không ít mô hình của rồng ở phòng ngủ của Draco.
“Ý của anh là Hagrid có thể đang nuôi một con rồng?” Tôi nhíu mày “Không có khả năng đó, rồng rất nguy hiểm, hơn nữa là trái luật!”
“Cho nên chúng ta sẽ cố gắng tìm cách khiến cho bọn họ gặp chuyện không tốt!” Draco cười xấu xa nói.
“Daphne đâu rồi?” Tôi nhìn quanh khoang xe rồi hỏi.
“À, vừa nãy có người gọi cậu ấy!” Pansy dựa vào người Draco trả lời.
Draco nhíu mày, nhích sang bên cạnh, chừa một khoảng trống cho Pansy.
Pansy bĩu môi bất mãn.
Nhìn bộ dạng uể oải của Draco, vì tôi không có ý tốt nhận lấy, chứ không phải là do mệt mỏi sau vũ hội kia!
Sau vài ngày trao đổi thì tất cả trở lại trật tự vốn có.
Tôi cố gắng học mấy thứ trong sách ma dược, cũng không cảm nhận thời gian trôi qua nhanh, cho đến khi trên tàu phát ra âm thanh bảo mọi người nhanh chóng thay đồng phục.
Nói thật, khó trách Quidditch trở thành môn thể thao yêu thích của các phù thủy nam, trừ trường Hogwarts, các nơi khác cũng không khác mấy.
Mỗi ngày học vẫn như thế, lặp đi lặp lại việc đi học, tan học, ăn cơm, làm bài tập, rồi cùng Draco nghiên cứu một ít ma pháp.
Tôi đem quyển sách ở nhà tới trường, mỗi ngày dành một ít thời gian để học.
“Hoa lan nở!” Draco vẫy đũa phép, một đóa hoa lan xuất hiện trước mặt hắn.
“Oa, Draco, tuyệt vời quá!” Pansy bưng mặt hét lên, đứng nhìn Draco.
Draco nhếch khóe miệng, vẫy đũa phép, ném hoa tới trước mặt Pansy.
Pansy vui mừng cầm lấy.
Đúng vậy, việc làm người khác tức giận chính là Draco chỉ nhìn một lần đã có thể nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí là vượt qua cả một người nghiên cứu cả tháng trời như tôi!
Tôi tức giận liếc mắt nhìn Draco một cái.
Cái này khó phát âm vô cùng, tôi không thể đọc chuẩn xác trong lần đầu tiên, quan trọng nhất, ngoài mấy ma pháp thường dùng, tôi thường quên mấy ma pháp ít sử dung.
“Nếu muốn như anh thì về sau mỗi buổi tối, anh có thể dạy cho em tiếng Latin!” Draco liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi nói.
Tôi hừ một tiếng không thèm trả lời.
“Sharon thân mến, đa số ma pháp đều dùng tiếng Latin cổ, nếu không sao hoàng tử nhỏ của chúng ta có thể dẫn đầu hửm?” Blaise mỉm cười nhắc nhở.
“Haha, anh họ Draco thân mếm, anh là người tốt nhất!” Đầu tôi suy nghĩ, sau đó bắt đầu vuốt mông ngựa, nịnh nọt Draco.
Draco xem tôi diễn hài một lát, mới gật đầu.
Mùa đông sắp qua, thời tiết bởi vì thời khắc giao mùa mà mưa dầm dề.
Trận Quidditch tiếp theo nhanh chóng tới.
“Này, tin tốt đây, trận tiếp là Gryffindor đấu với Hufflepuff, viện trưởng làm trọng tài!” Draco cười xấu xa nói.
“Viện trưởng không giống là người thích cái trò cưỡi chổi này!” Tôi viết vài từ Latin cơ bản, nói một câu như hắt nước lạnh vào người khác.
Draco nghẹn, cho đến khi trận đấu bắt đầu cũng không nói về đề tài này lần nào nữa.
Phần lớn học sinh Slytherin đều là những người quý tộc, có thư viện ở nhà, cho nên rất ít bước tới thư viện.
Ngược lại, Draco và chúng tôi lại là người hay đến đó nhất trong nhà Slytherin.
“Không thể phủ nhận, cái thư viện này có không ít sách hữu dụng!” Draco cầm một quyển “Hắc ma pháp cơ bản” nói với chúng tôi.
Người quản lý thư viện đối với bộ sách quý giá này trân trọng đến mức gần như khủng bố, giống như Draco mà làm quyển sách này hư thì bà sẽ xé Draco thành ngàn mảnh vậy!
Hôm nay, Draco đi một chuyến tới thư việc, mang theo một ít sách về, vô cùng vui vẻ.
“Draco thân mến, mau thu lại cảm xúc của mình đi, cậu muốn xúi giục người hâm mộ mình là tớ làm chuyện xấu hả?”
Niềm vui của Draco xuất phát từ nội tâm, cho nên cả khóe mắt cũng có ý cười, cả người như có ánh sáng phát ra, ở trong phòng nghỉ chung khiến không ít đàn chị ngây người nhìn hắn. Một đường từ thư viện về ký túc cũng làm không ít nữ sinh của Hogwart điên cuồng!
Blaise kêu to vài tiếng, đè hai má của Draco.
Crabbe và Goyle gần như đi theo Draco mọi lúc và mọi nơi cũng mỉm cười ngốc nghếch.
“Thả ra…” Draco chật vật né tránh.
“Potter đã quỳ xuống đất xin anh tha thứ à?” Tôi vui mừng nhìn Blaise đang bẹo má Draco trên sofa, hỏi.
Pansy và Daphne cũng tò mò nhìn Draco, chờ câu trả lời của hắn.
Draco phất tay, giống như đuổi loài sâu bọ vậy “Tại sao “Sẹo đầu” phải quỳ xuống đất xin anh tha thứ?”
Không thể không nói, Draco là một cậu bé ác liệt!
Ở thư viện, hắn đụng phải Longbottom của Gryffindor, lấy chú ngữ khóa chân vừa học sau đó đem cậu ta bật nhảy giống như con thỏ về ký túc nhà Gryffindor!
“Anh thật là…” Tôi chẳng biết nói gì luôn “Giáo sư McGonagall sẽ biết, nhất định sẽ nói với viện trưởng!”
“Longbottom sẽ không nói cho giáo sư, nếu không, anh cũng không ngu mà tìm hắn luyện tập!” Draco ngồi xuống, đem bài tập ra làm “Nón phân viện chắc bị bụi quá nên hóa ngu rồi, nếu không lúc phân viện cũng không phân tên Longbottom tới Gryffindor”
Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục học đống từ Latin.
Trận đấu Quidditch của Gryffindor và Hufflepuff được diễn ra vào một ngày đẹp trời.
Bởi vì giáo sư Snape làm trọng tài nên hầu hết học sinh nhà Slytherin đều xuất hiện.
Pansy chán nản cùng với Draco không ngừng oán hận mặt trời sẽ đem làn da của họ biến thành màu đen.
Tôi giương mắt nhìn ánh mắt trời dịu nhẹ, tuy chỉ là đầu xuân, nhưng bây giờ thật sự là lúc phơi nắng tốt nhất, đám tiểu quý tộc này thật sự yếu ớt…
Không kịp thu lại suy nghĩ thì trước mắt đã tối xầm, trên đầu xuất hiện thứ này nọ.
“Em lại ngẩn người!” Draco tức giận nói, không thu bàn tay đang đội mũ cho tôi.
“Cảm ơn!” Nhìn bộ dạng của Draco, tôi nói.
Draco vừa lòng thu tay.
Pansy bĩu đôi môi đỏ ửng của mình.
Blaise ở bên cạnh xem kịch, che miệng cười trộm.
Cả đoạn đường đều đùa giỡn nên khi nhìn lại thì đã thấy mình đang ở khán đài.
Chúng tôi chọn vị trí chính giữa mà ngồi.
Giáo sư Snape trầm mặt cưỡi chổi nhìn khắp nơi, trên mặt xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
“Xem cái tên người hầu của “Sẹo đầu” kìa, hắn đang cầu nguyện cho Potter không bị rớt khỏi chổi đấy!” Draco mỉm cười quái dị.
Ở khán đài của Gryffindor đối diện, Weasley với mái tóc màu hồng đang khẩn trương lẩm nhẩm gì đó.
“Ai muốn cùng tôi sang đó nghe trộm?” Draco cười xấu xa.
Crabbe và Goyle suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.
“Thôi nào, anh có thể dừng cái sự ngây thơ này hay không?” Tôi kéo Draco ngồi xuống.
“Em có ý gì?” Mặt Draco đỏ ửng, thở hồng hộc nói.
“Được rồi, mau xem trận đấu đi, viện trưởng đã cho đội Hufflepuff phạt bóng kìa!” Tôi thỏa hiệp dời đề tài.
Draco tức giận nhìn tôi một lát rồi mới nhìn trận đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, sắc mặt giáo sư Snape xanh mét rời khỏi đó.
Tất cả các thành viên của Slytherin đều im lặng không thèm để ý tới trận đấu Quidditch này!
“Không thể hiểu được, hiệu trưởng Dumbledore đã chọn giáo sư kiểu gì? Giáo sư Quirrel này thật sự không được nữa rồi!” Daphne cầm quyển sách phòng ngự hắc ma pháp bất mãn nói.
“Ai biết? Cái lão già đó ngày nào chả điên điên khùng khùng như thế?” Pansy nói tiếp.
Sau khi trận đấu Quidditch kết thúc vài tuần, giáo sư Quirrel chả biết tại sao lại như vậy, hắn càng ngày càng tái nhợt, gầy yếu, nói chuyện lắp bắp khiến người khác chịu không nổi, có khi tinh thần hốt hoảng, hoặc là có vấn đề gì đó…
Bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến cuộc thi cuối kỳ, các giáo sư đều khẩn trương ôn tập và dạy bài cho xong, bọn họ còn ra không ít bài tập, cho nên những ngày nghỉ của chúng tôi cũng phải dành để làm bài tập.
Draco nói chúng tôi một tiếng rồi cùng với Crabbe và Goyle đi thư viện.
Khoảng nửa giờ sau, Draco kích động trở lại, trong mắt xuất hiện ánh sáng của sự đùa dai.
“Draco, sao vậy?” Pansy phối hợp hỏi.
“Tớ thấy Potter ở thư viện, hắn cùng với tên người hầu lén lút nói chuyện với tên ngốc khủng lồ kia…”
Draco hạ giọng, bắt chước giọng của Hagrid “Hư – nghe – qua một thời gian tới tìm bác, nhớ kỹ, bác cũng không muốn nói cho các cháu nghe cái gì, nhưng đừng ở nơi này nói mò, có một số việc học sinh không nên biết đến. Bọn họ sẽ nghĩ bác nói cho các cháu –“
Pansy thất vọng cúi đầu.
Không phải ai cũng giống Draco luôn để ý đến Harry Potter kia!
“’Sẹo đầu’ chắc chắn sẽ đến rừng cấm tìm tên ngốc khủng lồ kia, chúng ta lén đi theo nhìn trộm một cái, thế nào? Không chừng có thể nắm được nhược điểm của họ…”
Pansy làm bộ nghiêm túc xem sách.
Ngoài Crabbe và Goyle ra thì chẳng ai để ý hắn, tức giận định một mình đi.
Đã lén lút đi theo thì tuyệt đối không thể đem hai người bự con là Crabbe và Goyle được!
Potter có ba người, hơn nữa Hagrid luôn có mối quan hệ tốt với Potter, tôi sợ Draco chịu thiệt đành phải đuổi theo.
“Anh chú ý tới cái tên khủng lồ kia toàn xem sách về rồng” Draco thấy tôi đi cùng thì sắc mặt tốt hơn một chút, nhỏ giọng nói “Có lẽ việc bọn họ thương lượng có liên quan tới rồng!”
Khóc trách tại sao Draco lại bướng bỉnh như thế!
Tên của hắn là “Draco”, dịch sang là “Rồng” cho nên hắn luôn thích rồng.
Tôi từng thấy không ít mô hình của rồng ở phòng ngủ của Draco.
“Ý của anh là Hagrid có thể đang nuôi một con rồng?” Tôi nhíu mày “Không có khả năng đó, rồng rất nguy hiểm, hơn nữa là trái luật!”
“Cho nên chúng ta sẽ cố gắng tìm cách khiến cho bọn họ gặp chuyện không tốt!” Draco cười xấu xa nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook