“Cục cưng, con sẽ biết mà!” Enma thần bí nói.

Tôi quyệt quyệt miệng, sau đó lại mơ màng hàn huyên với Enma vài câu, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon…

Con đường đó vẫn như trước.

Enma nhìn thế giới Muggle, sau đó mang tôi tới căn nhà thuê vào mấy năm trước.

“Enma, thật ra, con muốn đi xe ngựa hơn bằng thứ này!” Tôi vỗ nhẹ ngực mình, trấn an dạ dày của bản thân, bất mãn nói.

Enma cười.

Từ khi trở lại thế giới ma pháp, Enma đã mua mấy căn nhà mà chúng tôi đã ở trong bảy tám năm nay với giá cao, cho gia tinh tới quét dọn thường xuyên, hai năm trôi qua, nơi này vẫn như vậy, dường như chủ nhân ngày nào cũng ở trong đấy.

Tôi hoài niệm vuốt rèm cửa cũ, đứng dậy đánh giá xung quanh.

“Cục cưng, chúng ta phải lợi dụng thời gian, trước tiên đi siêu thị, sau đó ngồi xe tới nhà bà Jimiker” Enma cố ý nhấn mạnh hai chữ “ngồi xe”

Tôi nhìn chuỗi chuông gió cũ trong căn hộ, gật đầu.

Cây trường xuân vàng vẫn bám vào vách tường trắng, gió thổi nhẹ làm những cành cây run nhè nhẹ, căn nhà nhỏ hai lầu này mang theo vài phần tiêu điều.

Enma nâng trán, ấn chuông cửa cũ kỹ.

Mở cửa ra là một người phụ nữ xa lạ.

Bà ta nhìn chúng tôi đánh giá từ trên xuống dưới.

“Xin hỏi, đây là nhà của bà Jimiker phải không?” Enma dịu dàng hỏi.

“A, dĩ nhiên, bà ấy là chủ nhà của chúng tôi!”

Người phụ nữ mập đó đứng sang một bên, vói mặt vào trong gọi.

“Bà Jimiker, bà Jimiker, bà có khách…”

Cửa sổ ở tầng hai giống như mở ra hết, vài người phụ nữ không quen biết nhìn chằm chằm chúng tôi.

Từ căn phòng nhỏ ở bên cạnh phòng chính có một bà lão cong lưng đi ra.

“A, bà Jimiker!” Enma chần chờ một chút mới mở cửa đi qua.

Trước kia bà ấy là một người già ngày nào cũng vui cười, bây giờ hoàn toàn già đ, hai mắt đục ngầu chậm rãi nhìn chằm chằm, sau đó mới nâng tay ôm Enma.

“Đúng là Enma rồi…”

“Bà Jimiker…” Tôi đi qua, nhỏ giọng nói.

Bà ấy nhìn tôi một cái, vui vẻ nói “Đây nhất định là quả cầu tuyết nhỏ của bà, phải không? Con trở thành cô bé xinh đẹp rồi!”

Tôi dịu dàng ôm lấy bà.

Trước kia Enma chỉ cao hơn bà nửa cái đầu, bây giờ bà gần như bằng đứa trẻ mười một tuổi như tôi.

“Nào nào, vào đây ngồi, vào đây ngồi…” Bà Jimiker vui vẻ nói.

Bà ấy đưa chúng tôi vào căn phòng nhỏ.

Đây là căn phòng nhỏ nhất, áo quần chỉ có vài cái vắt lên thành giường, có một cái bàn thấp, trên mặt bàn sơn đã bong ra nhiều mảng, lộ ra gỗ màu xám, trên bàn là hai cái chén sứ thô, còn có một cái bát chứa cái gì màu đen đó, còn có một bánh mì đang ăn dở để bên cạnh, có hai ghế nhỏ, trừ những thứ đó ra thì cái gì cũng không có, nhưng mà chỉ vài thứ mà không gian chật hẹp đến mức không thể xoay người.

Enma nhíu mày, mang hai cái túi lớn đặt lên giường.

“Bà thân yêu, tại sao lại thế này?”

“A, a, xin lỗi…” Bà luống cuống đứng lên, đem mấy thứ trên bàn cất vào ngăn kéo trên tường, sau đó kể “Douglas cần một số tiền để làm ăn, mà chúng ta lại chẳng có cách nào ngoài việc cho thuê tất cả các phòng ở…”

Vì một số tiền mà Douglas cần, bà Jimiker đã đem tất cả các phòng cho thuê.

Enma mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng không nói.

Nhiều năm trôi qua rồi mà bà ấy vẫn không biết mặt thật của cháu mình!

Chúng tôi hỏi thăm thân thể của bàm trước khi đi Enma đưa cho bà một chồng bảng Anh.

“Không, không….” Bà ấy lắc đầu, tay giấu ở sau áo.

“Bà thân yêu, bà hãy cầm đi, mua cho mình một bộ áo giữ ấm…”

Bà ấy lắc đầu.

“Còn về cháu của bà, số tiền này, ừm, cũng phải qua lễ Noel, bà không cần đưa cho hắn ngay lập tức!” Enma để tiền lên bàn “Chúng cháu trở về, trễ một lát nữa sợ không bắt được tàu…”

“A, đúng, đúng…” Bà vụng trộm xoa khóe mắt, đưa chúng tôi ra cửa.

Lúc trở về, tâm tình của tôi và Enma đều trầm xuống, không nói gì…

Rất nhanh, chúng tôi không còn tâm tư cho sự kiện này nữa.

Gia tinh cầm một đống thiệp lớn đưa tới.

“Bảo bối, chờ sang năm, mẹ sẽ chuẩn bị sớm, chúng ta làm vũ hội Noel ở đây!” Enma vui vẻ cầm thiệp mời.

Vũ hội của các quý tộc bắt đầu vào tuần đầu của kỳ nghỉ của chúng tôi, luôn diễn ra liên tục trước các đêm Noel, phần lớn các quý tộc đều tổ chức hàng năm, dĩ nhiên sẽ không thể tham gia tất cả.

Tôi thấy Enma chọn vài cái, cài trên cùng là ở biệt thự nhà Malfoy.

“Chúng ta đi trước hai cái tiểu quý tộc vũ hội, nhượng bảo bối làm quen một chút, thế nào?” Enma chú ý tới ta động tác, cười tủm tỉm hỏi.

Ta có chút đau đầu lên tiếng.

“Chúng ta đi tới vũ hội của hai quý tộc nhỏ để cho con làm quen một chút, được không?” Enma chú ý động tác của tôi, cười hỏi.

Tôi có chút đau đầu đáp lại.

“Như vậy, ngày mai mẹ sẽ mang con đến Hẻm Xéo thử lễ phục, có lẽ sẽ có vài chỗ cần sửa chữa…” Enma vui vẻ nói.

Tôi chỉ biết, phiền toái chuẩn bị bắt đầu!

Vì thế, rõ ràng là kỳ nghỉ, nhưng còn đáng ghét hơn ở Hogwart nhiều.

“Chúng ta nhất định phải mặc bộ lễ phục này vào đêm nay!” Enma cường ngạnh kéo tôi từ trong cái chăn ấm áp ra, ca giọng nói.

Tôi chán nản ngồi dậy.

Một giờ sau, ăn xong bữa sáng phong phú do gia tinh chuẩn bị, chúng tôi bước vào lò sưởi trong tường.

Ở đoạn rẽ của Hẻm Xéo, Enma đưa tôi vào một tiệm trang phục thì ngừng lại.

Việc làm tôi kinh ngạc, bên ngoài cái tủ kính có vài người làm õng ẹo, tất cả lễ phục đều giống như thời trang Paris năm trước, chỉ là có chút ma pháp ở trên.

“Đây là lễ phục mà mẹ và bác Narcissa chuẩn bị cho con!” Enma vui vẻ nói “Chúng ta dẫn dắt thời trang cho các phù thủy ở đây!”

Tôi chẳng nghi ngờ gì việc này.

Nhưng mà, tôi không đoán trước, Enma lại chuẩn bị cho tôi bộ lễ phục do chính mình thiết kế.

“Bảo bối, không lẽ con định mặc một bộ lễ phục tham gia hai party?”

Aiz, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt của đám quý tộc rồi.

Một bên thử quần áo, một bên có nhà thiết kế cẩn thận kiểm tra, cho dù là điểm nhỏ cũng không buông tha, nơi nào không hợp đều làm lại.

Xem cái giá còn đến bốn bộ lễ phục, tôi chẳng còn chút sức lực mà há mồm!

“Hoan nghênh đã tới, bà Malfoy, cậu Malfoy!”

Bên gnoaif truyền tới tiếng chào đón nhiệt tình của nhân viên.

“Mợ Enma!” Draco cầm lấy tay của Enma, dịu dàng hôn lên mu tay.

Enma vui vẻ cười, hôn lên hai má của Draco.

“A, bác chỉ biết, Sharon bảo bối của chúng ta mặc bộ lễ phục nào cũng đẹp như cô công chúa nhỏ!” Narssia nhìn mấy bộ lễ phục của tôi, lớn tiếng khen ngợi.

“Cảm ơn bác Narcissa!”

Bên cạnh Draco mở to hai mắt nhìn, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới.

Tôi bị nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng.

“Cũng đúng thật!” Draco nói nhỏ bên tai tôi “Người đẹp vì lụa!”

Sự ngượng ngùng của tôi lập tức biến mất!

Chỉ biết, tên nhóc này không có tâm tốt!

Mà cũng phải nói, tôi vô cùng tự tin với vẻ đẹp của mình ở đời này, trên mặt đều kế thừa ưu điểm của Enma, lại thêm đôi mắt màu xám, hai đôi lông mi và đôi môi hơi dày chắc chắn là của người cha không biết tên kia rồi, tất cả đều hợp nhau vô cùng, tuy không có mặt trái xoan, miệng anh đào nhưng tuyệt đối đẹp!

Cũng may tiếp theo, Enma và Narcissa cùng tiến tới, nói thầm gì đó không rõ.

Không có Enma soi mói, quá trình thử bốn bộ váy kia nhanh hơn không ít!

“Cái bộ màu lam kia…”

Tôi cầm lấy góc áo choàng nhìn về phía Draco.

Trong tiệm có lò sưởi nên vô cùng ấm áp, tạm thời không cần mặc.

“Tới biệt thự của nhà Malfoy sẽ mặt!”

Bộ lễ phục màu lam này là một váy dài một màu, ở phần eo chỉ có một cái thắt lưng màu tím nhạt, tuy đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái.

“Ưm, ưm…” Tôi phản ứng lại, không suy nghĩ gì đi xuống.

Cuối cùng, Narcissa chọn hai bộ lễ phục thấp ngực, bảo nhân viên mang tới biệt thự Malfoy.

……

Tôi thề, nếu có thể, lễ Noel lần sau, tôi tình nguyện ở lại trường!

“Bảo bối, đừng thế nữa mà, hôm nay đến nhà bác Narcissa tham gia lễ hội cuối cùng, ngày mai con có thể nghỉ ngơi thoải mái!” Enma giúp tôi kẹp một cái kẹp, nói.

Cho dù là lúc nào, Enma vẫn luôn tràn đầy sức sống!

Cho dù lúc chúng tôi vô cùng khốn khổ!

Khi đó, một tháng Enma chỉ bán được một chai dầu gội, còn không cẩn thận làm bể một lọ nước hoa đắt tiền, phải dùng tiền lương bồi thường, mà cái lọ kia lại bằng hai tháng tiền lương của Enma! Mấy tháng đó, chúng tôi chỉ có thể mong lúc chợ chuẩn bị đóng cửa để mua nhiều đồ ăn, nếu may mắn có thể nhặt được một ít lá rau người khác ném lại, bánh mì hoặc cũng là bột mì dẻo…

“Chúng ta tới sớm một chút, thuận tiện để bác sĩ của nhà Malfoy kiểm tra cho con một lần!” Enma chuẩn bị mọi thức cho tôi, sau đó bắt đầu thay đồ.

“Viện trường và bà Pomfrey đã nói con không có việc gì!” Tôi nói.

“Dĩ nhiên, bảo bối, tất cả đều phòng ngừa mà thôi!” Enma đi tới trước gương.

“A, tiểu thư xinh đẹp, mái tóc vàng kia thật đẹp…”

Tôi chạy tới dùng sức che gương lại.

Nếu không sẽ bị mấy lời nói buồn nôn này làm tôi mất một ngày thú vị mất!

Enma lại cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương