[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro
-
Chương 21: Ma lực (1)
“Ây, cục cưng, chờ ta đi thông báo cho giáo sư Snape” Bà Pomfrey vội vãn đi tới lò sưởi trong tường, vẩy chút bột phấn, lò sưởi nổi lên ánh lửa.
“Snape, tiểu thư Fathley tỉnh dậy, anh có thể tới đây chứ?”
Bà Pomfrey đưa đầu vào nói.
Phương pháp này tôi đã từng thấy khi ở nhà Draco, chúng tôi uống xong trà chiều, trong lò sưởi đột nhiên xuất hiện một cái đầu, thật sự khiến người khác sợ hãi, không thể không thừa nhận nó truyền tin rất nhanh, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ đến mình sẽ để đầu vào đó.
“Thùng thùng”
Lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện tiếng gõ cửa.
“À, chắc là bạn của con đấy. Đám học sinh Gryffindor không có lễ phép như thế” Bà Pomfrey cười tủm tỉm đi qua mở cửa “Tin tức tốt, tiểu thư Fathley đã tỉnh”
“A, thật sự tốt quá!” Blaise là người đầu nhảy vào, bước nhanh tới bên giường, ôm tôi một cái, nói nhỏ “Draco rất nhớ Sharon”
Tôi nhếch môi.
Bà Pomfrey đi sang phòng cạnh để sửa sang lại thuốc, để lại không gian cho bọn tôi.
“Sharon, cậu sao rồi?”
Pansy và Daphne ôm tôi.
“Tốt lắm” Tôi run bả vaim cười nói.
Tất cả mọi người đều nhìn lên người Draco.
“Ưm, anh xin lỗi” Draco có chút quẫn bách nói.
A, thật sự bất ngời, câu đầu tiên Draco nói là xin lỗi!
“A, không có gì, cái đó không thể…” Vì để Draco không tự trách, tôi cướp lời.
“Nhưng mà nếu em không ngu ngốc bay đến dưới anh và tên đầu sẹo kia thì anh đã không rơi theo cái chổi rồi. Thật không thể tưởng tượng, lúc đó em nghĩ cái gì nữa!”
“Hoàn toàn trách anh!”
Nửa câu sau của tôi bị giọng nói cảu Draco lấn áp.
Được rồi, tôi biết, đây mới là bình thường!
“Có lẽ ta nên bảo các giáo sư ở Hogwart tăng thêm bài tập để cho mấy đứa không còn rảnh, vừa tan học đã chạy vào phòng bệnh, không lẽ mấy đứa cho rằng mình có thể thay thế bà Pomfrey sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.
Bốn người vây quanh giường bệnh lập tức run người quay lại.
“Giáo sư Snape!”
“Bây giờ, ta hi vọng năm phút sau, mấy đứa xuất hiện trên bàn cơm!”
“Vâng, giáo sư Snape!”
Bốn người rón ra rón ren đi khỏi phòng bệnh, bên ngoài truyền vào tiếng chạy rất lớn.
“Giáo sư, ngài tốt!” Tôi theo bản năng kéo chăn lên.
Không khí trong phòng bệnh giống như bị ngưng lại.
“A, Snape, anh tới rồi!”
Cảm ơn trời đất, lúc này bà Pomfrey đã xuất hiện!
Giáo sư hừ một tiếng.
“Như vậy, quấy rầy một chút, em muốn biết tại sao mình lại ngủ một tuần”
“Bởi vì ma lực của cục cưng!” Bà Pomfrey đáp.
Trên trán tôi tự nhiên nhô thêm vài cái chấm hỏi.
……
Giáo sư Snape biết tình huống của tôi thì quay người rời khỏi, lúc tối thì đưa tôi lọ thuốc màu xám.
Hương vị kia tôi sẽ không bao giờ quên!
Cũng may, sáng thứ hai, bà Pomfrey cẩn thận kiểm tra thân thể, bảo tôi có thể trở về.
“Nhớ kỹ, mỗi thứ năm, trước bữa tối thì đi tới lấy dược!” Bà Pomfrey nghiêm túc dặn dò.
Tôi nhăn mặt.
“Cục cưng, chúng ta không thể lấy ma lực ra đùa, cho tới khi ma lực của con hoàn toàn bình thường, một lần cũng không thể thiếu!”
Niềm vui sướng vì xuất viện đã biến mất!
“Tốt, nhanh một chút thì con có thể cùng ăn sáng với cả nhà”
“Cảm ơn ngài đã chăm sóc!” Tôi lễ phép tạm biệt, cầm lấy chai thuốc đi ra.
Sau đó năm phút, tôi trở lại.
Bởi vì tôi không tìm được đường tới nhà ăn.
“Ây, được rồi, con có thể ăn sáng ở đây, ta sẽ báo cho giáo sư Snape, có lẽ anh ta sẽ bớt chút thời gian đưa con tới phòng học, ta nhớ sáng nay các con học ma dược, phỉa không?” Bà Pomfrey nói xong còn trừng mắt nhìn.
Tôi nuốt nước miếng “Không, không cần, mời Draco hoặc bạn học nào cũng được ạ!”
Bà Pomfrey cười, mở tủ đầu giường lấy một cái khay đựng bánh kẹp sandwich và một ly nước bí đỏ, một cái pudding xuất hiện rồi đi qua phòng cạnh.
Tôi không yên lòng ăn buổi sáng, sợ hãi nhìn cửa phòng bệnh.
A, người tới là một đàn anh lớp trên, cảm ơn trời đất!
“Xin chào, anh là Daniel Evens”
Hắn nhiệt tình cầm vài thứ cho tôi.
“Xin chào học trưởng Evens, em là Sharon Fathley!” Tôi chạy theo.
Daniel Evens nhiệt tình giới thiệu Hogwart cho tôi, cho tới khi đến tầng ngầm, tôi mới nhớ, người dẫn đường vào ngày đầu tiên là anh ấy!
“Giáo sư Snape bảo em trước nghỉ ngơi, nếu tốt hơn thì xem sách ma dược, bảy giờ tối tới phòng học ma dược để bổ túc”
Nguyên văn giáo sư Snape tuyệt đối không như vậy!
“Vâng, cảm ơn ạ!” Tôi chân thành nói.
“Như vậy, một mình em có thể vào đúng không? Mật khẩu mới là ‘Long huyết’!” Daniel Evens đưa mấy thức cầm giúp cho tôi.
Cửa đá mở ra.
Tôi nói cảm ơn xong rồi đi vào phòng nghỉ.
Daniel Evens cẩn thận chờ cửa đá trở về nguyên trạng mới vội vàng rời đi.
Nói thật, cho dù ai ngủ một tuần xong cũng không có dục vọng muốn ngủ.
Phòng nghỉ chung trống rỗng, tôi cầm sách ma dược rồi chiếm một cái sofa nằm lên.
Từ phòng chính tới nhà ăn, tôi nhớ rất kỹ.
Tiết cuối cùng của buổi sáng vừa tan, tôi từ phòng nghỉ đi tới nhà ăn, vừa tới thì thấy Draco dẫn học sinh năm nhất ngồi xuống.
Sau khai giảng một tuần, tôi phát hiện tất cả các học sinh năm nhất đều lấy Draco, Blaise và chúng tôi là người dẫn đầu, ngay cả khi tan học cũng không dám đi trước chúng tôi.
Nếu chú ý một chút, không chỉ năm nhất, mà những người khác cũng thế.
Tôi nghĩ, có lẽ là truyền thống của quý tộc, tôn vinh gia tộc cao quý hơn.
Mặt Draco âm trầm, dùng sức chém miếng thịt bít tết, ngay cả bánh pudding thích nhất cũng chỉ ăn một cái.
“Anh ấy sao vậy?” Tôi hỏi Daphne.
“Snape, tiểu thư Fathley tỉnh dậy, anh có thể tới đây chứ?”
Bà Pomfrey đưa đầu vào nói.
Phương pháp này tôi đã từng thấy khi ở nhà Draco, chúng tôi uống xong trà chiều, trong lò sưởi đột nhiên xuất hiện một cái đầu, thật sự khiến người khác sợ hãi, không thể không thừa nhận nó truyền tin rất nhanh, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ đến mình sẽ để đầu vào đó.
“Thùng thùng”
Lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện tiếng gõ cửa.
“À, chắc là bạn của con đấy. Đám học sinh Gryffindor không có lễ phép như thế” Bà Pomfrey cười tủm tỉm đi qua mở cửa “Tin tức tốt, tiểu thư Fathley đã tỉnh”
“A, thật sự tốt quá!” Blaise là người đầu nhảy vào, bước nhanh tới bên giường, ôm tôi một cái, nói nhỏ “Draco rất nhớ Sharon”
Tôi nhếch môi.
Bà Pomfrey đi sang phòng cạnh để sửa sang lại thuốc, để lại không gian cho bọn tôi.
“Sharon, cậu sao rồi?”
Pansy và Daphne ôm tôi.
“Tốt lắm” Tôi run bả vaim cười nói.
Tất cả mọi người đều nhìn lên người Draco.
“Ưm, anh xin lỗi” Draco có chút quẫn bách nói.
A, thật sự bất ngời, câu đầu tiên Draco nói là xin lỗi!
“A, không có gì, cái đó không thể…” Vì để Draco không tự trách, tôi cướp lời.
“Nhưng mà nếu em không ngu ngốc bay đến dưới anh và tên đầu sẹo kia thì anh đã không rơi theo cái chổi rồi. Thật không thể tưởng tượng, lúc đó em nghĩ cái gì nữa!”
“Hoàn toàn trách anh!”
Nửa câu sau của tôi bị giọng nói cảu Draco lấn áp.
Được rồi, tôi biết, đây mới là bình thường!
“Có lẽ ta nên bảo các giáo sư ở Hogwart tăng thêm bài tập để cho mấy đứa không còn rảnh, vừa tan học đã chạy vào phòng bệnh, không lẽ mấy đứa cho rằng mình có thể thay thế bà Pomfrey sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.
Bốn người vây quanh giường bệnh lập tức run người quay lại.
“Giáo sư Snape!”
“Bây giờ, ta hi vọng năm phút sau, mấy đứa xuất hiện trên bàn cơm!”
“Vâng, giáo sư Snape!”
Bốn người rón ra rón ren đi khỏi phòng bệnh, bên ngoài truyền vào tiếng chạy rất lớn.
“Giáo sư, ngài tốt!” Tôi theo bản năng kéo chăn lên.
Không khí trong phòng bệnh giống như bị ngưng lại.
“A, Snape, anh tới rồi!”
Cảm ơn trời đất, lúc này bà Pomfrey đã xuất hiện!
Giáo sư hừ một tiếng.
“Như vậy, quấy rầy một chút, em muốn biết tại sao mình lại ngủ một tuần”
“Bởi vì ma lực của cục cưng!” Bà Pomfrey đáp.
Trên trán tôi tự nhiên nhô thêm vài cái chấm hỏi.
……
Giáo sư Snape biết tình huống của tôi thì quay người rời khỏi, lúc tối thì đưa tôi lọ thuốc màu xám.
Hương vị kia tôi sẽ không bao giờ quên!
Cũng may, sáng thứ hai, bà Pomfrey cẩn thận kiểm tra thân thể, bảo tôi có thể trở về.
“Nhớ kỹ, mỗi thứ năm, trước bữa tối thì đi tới lấy dược!” Bà Pomfrey nghiêm túc dặn dò.
Tôi nhăn mặt.
“Cục cưng, chúng ta không thể lấy ma lực ra đùa, cho tới khi ma lực của con hoàn toàn bình thường, một lần cũng không thể thiếu!”
Niềm vui sướng vì xuất viện đã biến mất!
“Tốt, nhanh một chút thì con có thể cùng ăn sáng với cả nhà”
“Cảm ơn ngài đã chăm sóc!” Tôi lễ phép tạm biệt, cầm lấy chai thuốc đi ra.
Sau đó năm phút, tôi trở lại.
Bởi vì tôi không tìm được đường tới nhà ăn.
“Ây, được rồi, con có thể ăn sáng ở đây, ta sẽ báo cho giáo sư Snape, có lẽ anh ta sẽ bớt chút thời gian đưa con tới phòng học, ta nhớ sáng nay các con học ma dược, phỉa không?” Bà Pomfrey nói xong còn trừng mắt nhìn.
Tôi nuốt nước miếng “Không, không cần, mời Draco hoặc bạn học nào cũng được ạ!”
Bà Pomfrey cười, mở tủ đầu giường lấy một cái khay đựng bánh kẹp sandwich và một ly nước bí đỏ, một cái pudding xuất hiện rồi đi qua phòng cạnh.
Tôi không yên lòng ăn buổi sáng, sợ hãi nhìn cửa phòng bệnh.
A, người tới là một đàn anh lớp trên, cảm ơn trời đất!
“Xin chào, anh là Daniel Evens”
Hắn nhiệt tình cầm vài thứ cho tôi.
“Xin chào học trưởng Evens, em là Sharon Fathley!” Tôi chạy theo.
Daniel Evens nhiệt tình giới thiệu Hogwart cho tôi, cho tới khi đến tầng ngầm, tôi mới nhớ, người dẫn đường vào ngày đầu tiên là anh ấy!
“Giáo sư Snape bảo em trước nghỉ ngơi, nếu tốt hơn thì xem sách ma dược, bảy giờ tối tới phòng học ma dược để bổ túc”
Nguyên văn giáo sư Snape tuyệt đối không như vậy!
“Vâng, cảm ơn ạ!” Tôi chân thành nói.
“Như vậy, một mình em có thể vào đúng không? Mật khẩu mới là ‘Long huyết’!” Daniel Evens đưa mấy thức cầm giúp cho tôi.
Cửa đá mở ra.
Tôi nói cảm ơn xong rồi đi vào phòng nghỉ.
Daniel Evens cẩn thận chờ cửa đá trở về nguyên trạng mới vội vàng rời đi.
Nói thật, cho dù ai ngủ một tuần xong cũng không có dục vọng muốn ngủ.
Phòng nghỉ chung trống rỗng, tôi cầm sách ma dược rồi chiếm một cái sofa nằm lên.
Từ phòng chính tới nhà ăn, tôi nhớ rất kỹ.
Tiết cuối cùng của buổi sáng vừa tan, tôi từ phòng nghỉ đi tới nhà ăn, vừa tới thì thấy Draco dẫn học sinh năm nhất ngồi xuống.
Sau khai giảng một tuần, tôi phát hiện tất cả các học sinh năm nhất đều lấy Draco, Blaise và chúng tôi là người dẫn đầu, ngay cả khi tan học cũng không dám đi trước chúng tôi.
Nếu chú ý một chút, không chỉ năm nhất, mà những người khác cũng thế.
Tôi nghĩ, có lẽ là truyền thống của quý tộc, tôn vinh gia tộc cao quý hơn.
Mặt Draco âm trầm, dùng sức chém miếng thịt bít tết, ngay cả bánh pudding thích nhất cũng chỉ ăn một cái.
“Anh ấy sao vậy?” Tôi hỏi Daphne.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook