[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro
-
Chương 19: Biến hóa
Edit: Yun Haku
“Im miệng!” Draco mở sách ma dược ra, lấy tấm da dê, bút lông chim và mực ngồi xuống, bắt đầu viết bài luận.
Blaise, Pansy và Daphne che miệng cười.
Tôi ai lên một tiếng, đem sách ma dược đẩy ra, thành thật mở quyển “Bách khoa toàn thư về dược liệu cơ bản” nhìn.
Tiếp tới vài tuần học, ngoại trừ mỗi lần tới khóa học của giáo sư Snape là cho thực hành, còn lại các môn khác đều là lý thuyết.
Hôm nay, chúng tôi ăn cơm xong trở về phòng nghĩ thì phát hiện nơi đó có thông báo.
Thứ năm sẽ bắt đầu học chổi bay – chúng tôi và học sinh Gryffindor cùng học một lớp.
“Em thấy anh nên cưỡi chổi xong rồi ném tên Potter và người hầu của hắn xuống thì sẽ thế nào?” Hai mắt Draco sáng rực nói.
“Ngây thơ!” Tôi ôm bộ sách về ma dược mới mượn từ thư viện đọc, không thèm ngẩng đầu nói.
Cho tới bây giờ, tôi thấy các tiết học khác đều không có vấn đề, nhưng với lớp học ma dược thì có chút yếu, bởi vì nó cần dùng không ít công phu mà cuốn sách này vốn nên xem xong từ tuần trước, đáng tiếc tối nào tôi chỉ đọc vài trang là ngủ.
Tôi nhất định là bị bệnh cuồng ngủ rồi, cho nên việc học tập, có lẽ vất vả lắm!
“Em nói cái gì hả?” Draco tức giận nói.
“Draco, giáo sư sẽ không cho cậu làm thế!” Pansy cười khuyên nhủ.
Draco quay đầu hừ một tiếng, dĩ nhiên là chưa bớt giận.
Tiếp theo, Draco ngày nào cũng nói về việc cưỡi chổi bay.
Hắn tức giận nói học sinh nắm nhất không có tư cách tham gia đội bóng Quidditch của trường, còn nói rất nhiều về mấy cái đó, lại tự kết chuyện xưa, cuối cùng lấy luôn việc hắn cưỡi chổi trốn phi cơ trực thăng của muggle để kết thúc.
Tôi cảm thấy nhàm chán, phải biết rằng tôi ở nhà Malfoy hơn nửa năm, ngày nào Draco cũng có một ít thời gian để cưỡi chổi trong nhà, ngẫu nhiên có thể cùng Crabbe, Goyle chơi một ván Quidditch trên không trung, căn bản không đụng tới cái gì nguy hiểm, nếu không với trình độ cưng con của Lucius và Narcissa thì tuyệt đối không cho hắn ngồi lên cái chổi!
Cho tới lúc Draco vô tình nghe được cái tên Ron Weasley ở Gryffindor nói trên bàn cơm là hắn từng cưỡi chổi Charlie, còn chút nữa là đụng phải tàu lượn, dĩ nhiên là rất mạo hiểm mới tránh được… Draco hừ một tiếng.
Cái ngày thứ năm mà học sinh mong chờ cũng đến.
Cú mèo nhà Malfoy lại mang tới một đống kẹo cho Draco.
Hôm nay, tâm tình Draco vô cùng tốt, hắn ở trên bàn ăn Slytherin mở đống kẹo ra, phân phát cho chúng tôi.
Trên bàn dài nhà Gryffindor, một con chim cú mèo ném cho cậu học sinh nhỏ một cái bao nhỏ.
Lúc điểm danh trong tiết ma dược, giáo sư Snape đặc biệt chú ý, nên tôi nhớ kỹ cậu chàng này tên là Neville Longbottom.
Neville kích động mở ra, đưa cho mọi người xem quả cầu thủy tinh lớn, bên trong tràn ngập sương khói màu trắng.
“Đó là quả cầu trí nhớ!” Mặt Draco hiện lên tia cổ quái “Nó có thể nhắc cho chúng ta việc gì quên làm, cầm chặt nó, nếu nó biến thành màu là mình đã quên việc gì…”
“Anh muốn quả cầu đó? Em nghĩ anh không cần thứ gì để nhắc nhở việc gì chứ!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Draco trừng mắt nhìn, trên mặt đỏ ửng “Nói bậy!”
Tôi không nói tiếp, lấy một phần salad trái cây…
“Sharon, sau khi ăn xong, uống nước hoa quả không phải thói quen tốt!” Daphne tao nhã cầm khăn lau miệng.
“A, tớ không để ý mấy cái đó!” Tôi cẩn thận đem nước hoa quả đổ vào miệng, nuốt xuống rồi lau miệng.
Lúc này tất cả các học sinh năm nhất đều buông khăn lau miệng.
Ba giờ hai lăm phút chiều, chúng tôi được học sinh năm ba dẫn xuống sân, đối diện là mặt cỏ.
Bên kia mặt cỏ là rừng rậm.
Nơi đó có hai mươi cái chổi được xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Khoảng mười phút sau, học sinh Gryffindor chạy vội xuống bậc thềm.
Giáo sư Hooch là người dạy bay, bà có một đầu tóc ngắn ngủn, hai mắt màu vàng.
“Tốt lắm, các trò còn chờ cái gì?” Bà lên tiếng nói “Mối người cầm lấy cái chỗi ở cạnh, nhanh lên”
Tôi đứng cạnh Draco, nhìn cái chổi ở cạnh, nó cũ quá!
“Vươn tay phải, đặt ở trên cái chổi” Bà Hooch nói “Sau đó nói ‘Đứng lên’”
“Đứng lên!” Tôi cùng mọi người hô.
Cái chổi của Draco bay lên tay hắn, thật ra chỉ có số ít cái chổi nghe lời.
Cái chổi của tôi vặn vẹo một cái rồi nằm xuống.
Hôm nay là ngày sáng sủa, có gió nhẹ, tôi buồn ngủ, lại có chút mệt mỏi.
Draco nhìn bốn phía, có chút đắc ý, nhìn tới cái chổi của Harry Potter cũng bay lên, trên mặt lập tức thay đổi sự tức giận.
“Đứng lên!” Tôi nói lại lần nữa.
Cái chổi đứng lên một chút, nhưng cách tay tôi một đoạn thì nó lại rơi xuống đất như cười tôi vô dụng vậy.
“Đứng lên!” Tôi nâng giọng ra lệnh, thanh âm có chút ác động.
Mày dám kiêu ngạo với tao à cái chổi quái quỷ kia???
Cái chổi ngoan ngoãn nhảy vào tay tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lại thêm một lúc, học sinh cuối cùng – Neville Longbottom cũng đã nắm chặt chổi trong tay.
Tiếp theo, bà Hooch làm mẫu làm sao cưỡi chổi mà không trượt từ đầu xuống.
Sau đó bà đi tới đi lui trong đội ngũ, sửa chữa cách nắm của chúng tôi.
Chờ bà Hooch đi tới đội của Gryffindor, đưa lưng về phía tôi.
Draco tức giận ném chổi xuống đất “Anh thí nghiệm nhiều lần mới có thể làm chổi ngoan ngoãn đứng lên”
“À, tan học anh có thể nói chuyện riêng với bà Hooch, Draco, thu hồi lại sự ngây thơ của anh đi! Bây giờ là đi học!” Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Draco trừng mắt nhìn tôi, hừ một tiếng, kêu chổi lên.
“Tốt lắm, ta huýt sáo một cái thì hai chân các trò để phía trước, rời khỏi mặt đất” Bà Hooch hô “Đem cán chổi cầm chắc, bay lên mấy thước Anh, sau đó thân thể hơi nghiêng về trước, vuông góc trở lại mặt đất. Nghe rõ, một – hai – ba”
“Im miệng!” Draco mở sách ma dược ra, lấy tấm da dê, bút lông chim và mực ngồi xuống, bắt đầu viết bài luận.
Blaise, Pansy và Daphne che miệng cười.
Tôi ai lên một tiếng, đem sách ma dược đẩy ra, thành thật mở quyển “Bách khoa toàn thư về dược liệu cơ bản” nhìn.
Tiếp tới vài tuần học, ngoại trừ mỗi lần tới khóa học của giáo sư Snape là cho thực hành, còn lại các môn khác đều là lý thuyết.
Hôm nay, chúng tôi ăn cơm xong trở về phòng nghĩ thì phát hiện nơi đó có thông báo.
Thứ năm sẽ bắt đầu học chổi bay – chúng tôi và học sinh Gryffindor cùng học một lớp.
“Em thấy anh nên cưỡi chổi xong rồi ném tên Potter và người hầu của hắn xuống thì sẽ thế nào?” Hai mắt Draco sáng rực nói.
“Ngây thơ!” Tôi ôm bộ sách về ma dược mới mượn từ thư viện đọc, không thèm ngẩng đầu nói.
Cho tới bây giờ, tôi thấy các tiết học khác đều không có vấn đề, nhưng với lớp học ma dược thì có chút yếu, bởi vì nó cần dùng không ít công phu mà cuốn sách này vốn nên xem xong từ tuần trước, đáng tiếc tối nào tôi chỉ đọc vài trang là ngủ.
Tôi nhất định là bị bệnh cuồng ngủ rồi, cho nên việc học tập, có lẽ vất vả lắm!
“Em nói cái gì hả?” Draco tức giận nói.
“Draco, giáo sư sẽ không cho cậu làm thế!” Pansy cười khuyên nhủ.
Draco quay đầu hừ một tiếng, dĩ nhiên là chưa bớt giận.
Tiếp theo, Draco ngày nào cũng nói về việc cưỡi chổi bay.
Hắn tức giận nói học sinh nắm nhất không có tư cách tham gia đội bóng Quidditch của trường, còn nói rất nhiều về mấy cái đó, lại tự kết chuyện xưa, cuối cùng lấy luôn việc hắn cưỡi chổi trốn phi cơ trực thăng của muggle để kết thúc.
Tôi cảm thấy nhàm chán, phải biết rằng tôi ở nhà Malfoy hơn nửa năm, ngày nào Draco cũng có một ít thời gian để cưỡi chổi trong nhà, ngẫu nhiên có thể cùng Crabbe, Goyle chơi một ván Quidditch trên không trung, căn bản không đụng tới cái gì nguy hiểm, nếu không với trình độ cưng con của Lucius và Narcissa thì tuyệt đối không cho hắn ngồi lên cái chổi!
Cho tới lúc Draco vô tình nghe được cái tên Ron Weasley ở Gryffindor nói trên bàn cơm là hắn từng cưỡi chổi Charlie, còn chút nữa là đụng phải tàu lượn, dĩ nhiên là rất mạo hiểm mới tránh được… Draco hừ một tiếng.
Cái ngày thứ năm mà học sinh mong chờ cũng đến.
Cú mèo nhà Malfoy lại mang tới một đống kẹo cho Draco.
Hôm nay, tâm tình Draco vô cùng tốt, hắn ở trên bàn ăn Slytherin mở đống kẹo ra, phân phát cho chúng tôi.
Trên bàn dài nhà Gryffindor, một con chim cú mèo ném cho cậu học sinh nhỏ một cái bao nhỏ.
Lúc điểm danh trong tiết ma dược, giáo sư Snape đặc biệt chú ý, nên tôi nhớ kỹ cậu chàng này tên là Neville Longbottom.
Neville kích động mở ra, đưa cho mọi người xem quả cầu thủy tinh lớn, bên trong tràn ngập sương khói màu trắng.
“Đó là quả cầu trí nhớ!” Mặt Draco hiện lên tia cổ quái “Nó có thể nhắc cho chúng ta việc gì quên làm, cầm chặt nó, nếu nó biến thành màu là mình đã quên việc gì…”
“Anh muốn quả cầu đó? Em nghĩ anh không cần thứ gì để nhắc nhở việc gì chứ!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Draco trừng mắt nhìn, trên mặt đỏ ửng “Nói bậy!”
Tôi không nói tiếp, lấy một phần salad trái cây…
“Sharon, sau khi ăn xong, uống nước hoa quả không phải thói quen tốt!” Daphne tao nhã cầm khăn lau miệng.
“A, tớ không để ý mấy cái đó!” Tôi cẩn thận đem nước hoa quả đổ vào miệng, nuốt xuống rồi lau miệng.
Lúc này tất cả các học sinh năm nhất đều buông khăn lau miệng.
Ba giờ hai lăm phút chiều, chúng tôi được học sinh năm ba dẫn xuống sân, đối diện là mặt cỏ.
Bên kia mặt cỏ là rừng rậm.
Nơi đó có hai mươi cái chổi được xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Khoảng mười phút sau, học sinh Gryffindor chạy vội xuống bậc thềm.
Giáo sư Hooch là người dạy bay, bà có một đầu tóc ngắn ngủn, hai mắt màu vàng.
“Tốt lắm, các trò còn chờ cái gì?” Bà lên tiếng nói “Mối người cầm lấy cái chỗi ở cạnh, nhanh lên”
Tôi đứng cạnh Draco, nhìn cái chổi ở cạnh, nó cũ quá!
“Vươn tay phải, đặt ở trên cái chổi” Bà Hooch nói “Sau đó nói ‘Đứng lên’”
“Đứng lên!” Tôi cùng mọi người hô.
Cái chổi của Draco bay lên tay hắn, thật ra chỉ có số ít cái chổi nghe lời.
Cái chổi của tôi vặn vẹo một cái rồi nằm xuống.
Hôm nay là ngày sáng sủa, có gió nhẹ, tôi buồn ngủ, lại có chút mệt mỏi.
Draco nhìn bốn phía, có chút đắc ý, nhìn tới cái chổi của Harry Potter cũng bay lên, trên mặt lập tức thay đổi sự tức giận.
“Đứng lên!” Tôi nói lại lần nữa.
Cái chổi đứng lên một chút, nhưng cách tay tôi một đoạn thì nó lại rơi xuống đất như cười tôi vô dụng vậy.
“Đứng lên!” Tôi nâng giọng ra lệnh, thanh âm có chút ác động.
Mày dám kiêu ngạo với tao à cái chổi quái quỷ kia???
Cái chổi ngoan ngoãn nhảy vào tay tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lại thêm một lúc, học sinh cuối cùng – Neville Longbottom cũng đã nắm chặt chổi trong tay.
Tiếp theo, bà Hooch làm mẫu làm sao cưỡi chổi mà không trượt từ đầu xuống.
Sau đó bà đi tới đi lui trong đội ngũ, sửa chữa cách nắm của chúng tôi.
Chờ bà Hooch đi tới đội của Gryffindor, đưa lưng về phía tôi.
Draco tức giận ném chổi xuống đất “Anh thí nghiệm nhiều lần mới có thể làm chổi ngoan ngoãn đứng lên”
“À, tan học anh có thể nói chuyện riêng với bà Hooch, Draco, thu hồi lại sự ngây thơ của anh đi! Bây giờ là đi học!” Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Draco trừng mắt nhìn tôi, hừ một tiếng, kêu chổi lên.
“Tốt lắm, ta huýt sáo một cái thì hai chân các trò để phía trước, rời khỏi mặt đất” Bà Hooch hô “Đem cán chổi cầm chắc, bay lên mấy thước Anh, sau đó thân thể hơi nghiêng về trước, vuông góc trở lại mặt đất. Nghe rõ, một – hai – ba”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook