[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ
-
Chương 57
Snape cố gắng ngẩng đầu lên, hư nhược của cơ thể khiến hắn vừa động một chút thì đã cảm thấy trầm trọng giống như có một ngón núi lớn đang đè lên người, nhưng hắn vẫn cố gắng khiến cơ thể dán chặt trở về Harry ở bên cạnh, nhìn bề ngoài cơ hồ không khác biệt gì so với người bình thường kia, không còn cơ thể trong suốt, tóc đen mày đen, đôi mắt màu xanh đậm, đường nét quen thuộc nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn với người nào đó, thuộc về linh hồn của hắn.
Ký ức trước đó từng chút từng chút phá vỡ sự hỗn loạn trong đầu để hiện ra rõ ràng, sắc mặt Snape hơi hơi đen lại, vì mình thế nhưng có thể mất khống chế đến mức độ đó mà cảm thấy không thể tin được cùng với——xấu hổ và ảo não, nhưng càng nhanh hơn là nhẹ nhõm, những điều đó không quan hệ, chỉ cần ‘người’ này vẫn còn, còn có thể ở bên cạnh hắn, thì cái gì cũng không quan trọng rồi, tôn nghiêm, cao ngạo, những hư vinh giống như bọt nước kia đều có thể trôi đi, hắn sẵn sản để mình đi ra từ trong bóng tối, lùi đi những lớp bảo vệ tầng tầng kia, trần trụi mà đứng dưới ánh nắng, bị thiêu đốt, bị thương.
Cơ thể cứng ngắc một lúc rồi chầm chậm thả lỏng, Snape không còn áp chế cơ thể nữa, thoải mái mà đặt tay lên mặt Harry, tỉ mỉ mà dùng ngón tay phác thảo, mộ tả, cảm nhận hơi lạnh vẫn không có độ ấm như cũ, sau đó dần dần trượt xuống dưới, thăm dò vào cổ áo áo bệnh nhân buông rộng của Harry, dừng ở khuôn ngực không chút nhấp nhô kia, ngẩng đầu, do dự mà lại kiên định mà gửi đến đôi môi của chính mình, nheo mắt lại, hưởng thụ cái đụng chạm nhẹ chậm kia.
Harry nhè nhẹ, một chút một chút mà hôn lên bờ môi khô khốc, ôn nhuyễn của Snape, thưởng thức sự dịu dàng đang hiện ra trước mặt cậu của người trong lòng, vẻ đẹp đã từng bị nhốt kín lại, sau khi xiềng xích bị vỡ nứt thì chầm chậm lộ hiện ra, mê người như vậy.
‘Hình như, chúng ta đã bỏ lỡ Giáng sinh rồi, Sev, giáng sinh vui vẻ, tha lỗi cho việc tôi không có quà.’
Đôi mắt vốn chỉ là nheo lại đang miễn cưỡng mà nhìn rõ những chữ trước mặt rồi chầm chậm nhắm lại, Snape lười biếng mà ngọ nguậy trong lòng Harry, mặc cho buồn ngủ lấn át bản thân, ở trong cái ôm băng lạnh này, hắn tìm thấy tất cả những gì hắn cần, lười biết mà hừ một tiếng rồi không còn bất cứ thanh âm nào.
Harry ngây người một lúc, nhìn Snape đang an tĩnh, khác với thường ngày mà ngủ trong lòng mình, cảm nhận ngón tay ấm áp chặt chẽ mà bám vào ngực của mình, có chút không dám tin người này đột nhiên lại trở nên dịu dàng, an tĩnh như vậy, nam nhân đã thu lại tất cả những chiếc gai sắc nhọn chính là giáo sư ma dược kiên cường, cố chấp kia, nhưng ấm áp trong lòng nhắc nhở cậu tất cả là sự thật, chầm chậm cong lên khóe miệng, ngón tay Harry leo lên gương mặt Snape, lưu luyễn, dịu dàng mà làm lành đôi lông mày hơi hơi chau lại, nhè nhẹ nhấn xoa vuốt ve.
‘Xoạt’.
Rèm vải bị kéo ra, Harry ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cười kinh hỉ của Pomfrey, thuận tay phóng ra chú ngữ tĩnh âm xung quanh người ngủ say trong lòng.
‘Hey! Pobby, tuy rằng hơi muộn chút, nhưng mà giáng sinh vui vẻ!’
Pomfrey nhìn động tác của Harry, độ cong khóe môi càng lớn hơn một chút, vui vẻ mà gật đầu, cố gắng hạ thấp thanh âm.
“Oh! Sẽ không! Harry, giáng sinh vui vẻ, Merlin a! Nhìn thấy thay đổi mấy hôm nay của em, không thể không nói, thật sự khiến người khác kinh ngạc, tuy rằng cô không xác định ma pháp kiểm tra có tác dụng với em hay không, nhưng cô nghĩ chúng ta nên thử một chút? Severus tỉnh rồi ư? ”
Harry cười gật đầu, nhè nhẹ thay đổi tư thế một chút cho Snape trong lòng, tiện cho Pomfrey kiểm tra cho cậu.
‘Vâng, Sev vừa mới tỉnh rồi, có điều lại ngủ rồi, Bobby, em nghĩ cô có thể kiểm tra cho hắn một chút, em tưởng rằng, trạng thái của em bây giờ cho dù không cần dùng ma pháp cũng có thể nhìn ra là cực kỳ tốt rồi. ’
Pom rey chớp chớp mắt, đũa pháp nhè nhẹ huy động, một chuỗi ma pháp rơi lên người Snape đang ngủ ngon lành, ánh mắt nhu hòa mà nhìn nam nhân đẩy đi sự trầm trong, ngủ giống như một dứa trẻ ngây thơ, thế nào cũng không thể liên hệ Snape bây giờ với cái người khổ sở tới mất khống chế hôm nọ.
“Cô nghĩ đây chưa là gì, còn với kiểm tra, Harry, cô tưởng người chịu trách nhiệm ở phòng bệnh này là cô ~”
Harry cười cười, không biện luận nữa, tỉ mỉ mà nhìn quang mang bởi vì ma pháp trị liệu mà sáng lên trên người Snape, các loại màu sắc hoặc tươi mới hoặc ôn hòa——tuy rằng hư nhược, nhưng chắc chắn rằng nó thay mặt cho sự khỏe mạnh.
“Cô không biết trên người Severus đã sảy ra cái gì, có lẽ có liên quan tới hành động mấy hôm trước của em——những điểm sáng kia, có điều Harry, không thể không nói, tình hình của cậu ta bây giờ rất tốt, sau này chỉ cần nghỉ ngơi và điều dưỡng tốt, sẽ càng tốt hơn! Mà em, tốt thôi, cô thừa nhận, ma pháp kiểm tra không có tác dụng với em, ngoại trừ hiển thị ra ma lực cường đại và êm dịu của em. ”
Harry thỏa mãn mà ngoác mồm, kéo cái chăn có chút trơn trượt đắp lên Snape, sau đó ôm lấy gối gối lên người mình, khiến cho người đang ngủ thoải mái thêm một chút.
‘Đây là tin tức tốt, Bobby, không còn gì tốt hơn vậy nữa, còn với tại sao lại như vậy, kệ nó đi, vậy thì em có thể làm phiền cô mời Dumbledore tới được không? Em muốn nói chuyện một chút với thầy ấy, bây giờ, mà em không muốn làm phiền nghỉ ngơi của Sev, sau đó chúng em có thể trở về tầng hầm hay không? Đợi Sev tỉnh lại em nghĩ hắn cần một chút thức ăn ngon, có dinh dưỡng, hơn nữa, Bobby, tuy rằng nói như này có chút xấu hổ——Sev chắc rằng sẽ không thích ở lại đây. ’
Nhìn những ký tự màu trắng bạc dày đặc thành một mảng ở trước mắt, Pom rey cười vui vẻ, vẫy vẫy tay đi về phía lò sưởi.
“Đó không có gì, thật ra 1 giờ trước Albus mới rời đi, cô nghĩ thầy ấy rất vui có thể nói chuyện với em, chỉ cần em muốn, em và Severus lúc nào cũng có thể trở về tầng hầm, có điều cần chú ý giữ ấm, cậu ta bây giờ vẫn rất yếu, hơn nữa ma lực đang hồi phục hoặc là nói——tăng lên, điều này khiến người ta rất kinh ngạc, còn với những dược liệu cậu ta cần dùng, cô sẽ cho gia tinh mang đến tầng hầm. ”
Harry mở lớn mắt, cảm thấy kinh ngạc với việc Pom rey nói ma lực của Snape đang hồi phục hoặc nói tăng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thực lực của Snape có thể mạnh thêm một chút, sẽ chỉ là việc tốt, thu chặt lại cánh tay, lặng lẽ để ma lực bao quanh lấy người đang được chăn bao lấy ngủ ngon bên trong lòng mình, Harry an tĩnh mà đợi Dumbledore, mà việc này lại không hề quá lâu.
“Harry, rất vui nhìn thấy em khỏe mạnh lại, hơn nữa còn tốt hơn!”
Dumbledore rất nhanh đã tới phòng bệnh, an ủi mà nhìn Harry đang cười với mình, vẩy vẩy đũa phép, biến ra một cái ghế thoải mái ở trong phòng bệnh, Dumbledore ngồi xuống, nhìn nhìn Snape đang ngủ trong lòng Harry, đầu đũa điểm nhẹ, vài bùa chú giúp ngủ ngon và duy trì an tĩnh rơi xuống người Snape.
“Harry, thầy nghĩ thầy sẽ nghe thấy một số tin tức tốt? ”
Harry nhìn ánh mắt dường như thấu hiểu tất cả của lão vu sư, ở đó không có kế hoạch, có cũng chỉ là an ủi và vui thích, cười cười, tuy rằng biết Snape bị thương lúc trước chắc là có liên quan rất lớn tới lão vu sư hoặc là cứu thế chủ, nhưng ở trong đó cũng có nguyên nhân do cậu, cho nên, Harry không hề loại tình tự trách móc những người đó, cậu cũng không để ý, tất cả những gì cậu làm, chỉ là để chính mình có thể ở bên cạnh Snape, bảo vệ nam nhân vừa kiên cường lại vừa mỏng manh này.
‘Đúng thế, Albus, khi đánh nhau với mảnh hồn kia, ha ha, thực sự là kỳ lạ, em đã tìm thấy nơi ẩn náu của Voldemort, có điều, hình như đã khiến tiểu Harry bị thương rồi, em rất xin lỗi, em không nghĩ tới Voldemort thế nhưng kiểm soát mảnh hồn phiến kia tới mức đó, thế nhưng có thể ẩn náu lâu như vậy.
Nhìn những chữ Harry viết trước mặt mình, trong mắt Dumbledore lóe qua quang mang.
“Oh, thầy nghĩ tiểu Harry không sao, ma dược của Severus rất hiệu quả, trị liệu của Bobby cũng rất kịp thời, có điều, không thể không nói, Harry, điều này quả thực là một tin tức tốt! Em xác định Voldemort không có phát hiện em đã biết bí mật của hắn chứ? ”
Snape trong lòng nhè nhẹ động động, Harry căng thẳng mà nhìn nhìn, phát hiện người yêu chỉ là đang tìm kiếm tư thế thoải mái hơn, cười mà giúp đỡ cho động tác của Snape, sau đó mới trả lời câu hỏi của Dumbledore.
‘Em đã dùng một số thủ đoạn, một chút sức mạnh của hồn phiến, cộng với một tia sức mạnh linh hồn em phân ra, đương nhiên, sẽ không giống như hồn phiến kia, chỉ là có thể cho Voldemort có ảo giác vẫn kiểm soát được như trước, trong thời gian ngắn, nhiều nhất nửa tháng, hắn sẽ không phát hiện dị thường, hầu hết sẽ cho rằng triết tâm trí thuật trong đầu tiểu Harry có tiến triển, mà đối với Voldemort, Albus, hắn quả thực rất nguy cấp, tuy rằng mơ hồ, nhưng em nhìn thấy đích thực là một loại cảnh tượng quá mức kỳ dị, nó khó để miêu tả, ma lực cường đại nhưng hỗn loạn, biểu hiện ngắt ngắt quãng quãng giống như con rối vậy, em nghĩ có lẽ đó là nguyên nhân sau khi sống lại hắn lại yên tĩnh như vậy, phương pháp sống lại sai lầm cùng với sự làm phiền của đã phù thủy, hắn không hề có thể dung hơp tốt với sức mạnh của đá phù thủy. ’
Nhìn câu trả lời của Harry, Dumbledore chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Harry, nói với thầy nơi ẩn náu của Voldemort.”
Harry chau mày, sau đó nghĩ tới gì đó, trước mắt sáng lên.
‘Albus, cho em một bình thủy tinh, em nghĩ em có thể thử rút ký ức ra, có lẽ có thể thành công chăng? Nơi đó rất ẩn mật, em chưa từng đi qua, không cách nào miêu tả ra được, nếu có thể rút ra ký ức, có lẽ có thể rõ ràng hơn. ’
Dumbledore gật đầu, đũa phép điểm điểm vào cái tủ ở đầu giường, biến một cái tách nhỏ trống không thành một chiếc bình thủy tinh nhỏ gọn rồi đưa cho Harry, Harry nhận lấy, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, cố gắng rút ra ký ức, qua một lúc, sợi tơ tắng bạch ký ức bị rút ra, Harry cong lên khóe miệng, đưa ký ức đó vào trong bình thủy tinh.
Dumbledore nhận lấy bình thủy tinh, chòm râu run run lên, ánh mắt rơi lên trên người Snape vẫn đang ngủ say, trầm mặc một lúc lâu, thanh âm già cỗi mang theo ý xin lỗi mà kiệt sức, hơi hơi trầm khàn mà lúng túng.
“Harry, về việc Severus……thầy rất xin lỗi, con trai ta, xin hãy tin ta, ta thật muốn hắn hạnh phúc. ”
Harry thuận theo ánh mắt Dumbledore mà nhìn nam nhân đang an tĩnh trong lòng mình, khóe miệng từng chút từng chút câu lên.
‘Đương nhiên, Albus, em tin thầy, không có vấn đều, ở đây không phải trách nhiệm của em, cũng sẽ không còn là của Sev, em sẽ làm tất cả những gì em có thể làm, hạnh phúc của Sev, em sẽ cho. ’
Dumbledore mỉm cười, an ủi, vui vẻ, lão vu sư đứng dậy, chớp chớp mắt với Harry đang cúi đầu trầm mê mà nhìn gương mặt ngủ say của Snape.
“Vậy thì tốt, Harry, thầy nghĩ em đã làm xong tất cả những gì em nên làm, tiếp theo, hãy nghỉ ngơi tốt, đến trước khi kỳ nghỉ kết thúc, sẽ không có ai tới làm phiền các em, thầy nghĩ những tin tức của em đã đủ khiến bọ họ vui mừng và bận rộn lên. ”
Mắt tiễn lão vu sư rời đi, Harry thở dài một hơi, đưa tay vẩy vẩy, ‘phanh’ một tiếng nhẹ, một gia tinh của Hogwarts xuất hiện bên giường, cung kính mà cúi thấp lưng.
“Pippi rất vinh hạnh được phục vụ cho ngài! Ngài Harry!”
‘Hãy tới tầng hầm mang tới áo ngủ cho Sev, oh, cũng lấy một chiếc áo chùng tới cho tôi.’
Gia tinh gật đầu biến mất, sau đó rất nhanh mang theo những thứ Harry cần mà lại lần nữa xuất hiện, đợi đến khi gia tinh rời đi, Harry đổi áo ngủ cho Snape, chính mình lại mặc vào chiếc áo chùng không biết gia tinh lấy từ đâu tới, vô cùng cẩn thận mà ôm Snape đứng lên, khi rời khỏi phòng bệnh thì quay mặt nhìn về một chiếc giường khác được rèm che vây kín, ở đó có Harry Potter, có điều dường như bởi vì nguyên nhân dược thuốc nên vẫn chưa có tỉnh lại, điều khiến Harry hiếu kì là, Sirius thế nhưng không có ở đó.
Chỉ nhìn 2 cái, Harry liền đá đá Basilisk lười biếng cuối cùng cũng trườn ra từ trong gầm giường, để tử xà biến nhỏ bằng ngón tay rồi cuộn lên mu bàn tay Snape, ôm người rồi tạm biệt với Pomfrey lại lần nữa xuất hiện rồi rời đi, việc cậu có thể làm, đã làm xong rồi, còn dư lại, không còn thuộc trách nhiệm của cậu nữa, cũng không thuộc về Snape……
Chầm chậm mở mắt, trước khi ánh nắng vẫn còn chưa quá rõ ràng, Snape nhè nhẹ di chuyển cánh tay, nhưng chỗ trống bên người khiến hắn nháy mắt thanh tỉnh, kinh hoàng mà ngồi dậy, cùng với một chút choáng váng——ngủ quá lâu rồi, không hề chú ý tới mình đã trở về tầng hầm, cũng không có chỉnh lại cổ áo ngủ mở ra, Snape vội vã muốn xuống giường, rõ ràng, rõ ràng linh hồn của hắn đã trở về rồi!
‘Ôi! Merlin! Severus, chết tiệt thật, anh nên trở về giường đi!’
Hàng chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Snape dựng lại tất cả động tác, hắn lâng lâng mà nhìn Harry bưng thức ăn tỏa hơi nóng hổi nhanh chóng tiến vào phòng ngủ, biểu tình mất mát, mang theo một tia bất an thế nhưng lại trở nên có chút——đáng yêu, Snape nhìn cơ thể gần như hoàn chỉnh của Harry, giống hệt với kí ức không quá rõ ràng của hắn, thậm chí còn mặc một bộ áo chùng vu sư màu xanh đậm.
Snape trầm mặc, nhìn Harry tới giường ngồi xuống, một tay buông ra đĩa thức ăn, một tay kéo gối để hắn dựa vào, sau đó, đĩa thức ăn được đặt lên chăn, mà trong tay hắn, được nhét vào một cái muỗng canh.
‘Sev, ăn chút gì trước đi, sau đó, anh muốn biết điều gì, tất cả, tôi sẽ nói với anh hết.’
Nhìn Harry có chút gấp gáp ra ý mình ăn chút gì, khóe môi Snape的 động động, cuối cùng vẫn là không nói ra chữ nào, chỉ là im lặng múc một muỗng cho vào trong miệng, những cái kia đã không quan trọng rồi, những quá khứ kia, còn có những thương tổn và coi thường đó, cái quan trọng nhất, hắn cần có nhất đã trở về bên cạnh hắn, thế này tốt rồi.
“……Harry……”
Harry nhìn Snape chỉ là ăn một chút canh liền dừng tay lại, nhìn đôi mắt nam nhân bình tĩnh mà nhìn thẳng vào cậu, cơ hồ không cần nghe, cậu đã biết được Snape muốn hỏi gì, bưng bát lên, lấy chiếc muỗng từ trong tay Snape, múc lên một muỗng canh thơm ngát để đến bên môi người kia, nhìn người cậu yêu do dự một lát rồi chầm chậm uống xuống.
‘Sev, kết thúc rồi, phần thuộc về tôi, thời gian tiếp theo, tôi sẽ ở bên cạnh anh, có lẽ sẽ nhiễu anh không thể tiếp tục chế dược chăng? Ha ha’.
Bên tai nhiễm lên sắc hồng, Snape hung hăng trừng Harry đang cười híp mắt một cái, giật lại cái muỗng, chầm chậm tự mình ăn.
“Ngậm miệng! Ha! Anh hùng Harry! Chí hướng của cậu vẫn thật là——cao xa!”
Harry mỉm cười, nhìn Snape nghiêm túc uống canh, chầm chậm dựa vào bên tai đỏ hồng của người yêu, thân mật mà dùng đầu mũi dụi lên vành tai ôn nhuyễn, để những chữ màu trắng bạc xuất hiện nhanh chóng nhảy múa trên cái đĩa trước mặt Snape.
‘Chí hướng của tôi quả thực cao xa mà——ôn được SeverusSnape vào lòng, oh, còn có, trở thành một Snape. ’……
Ký ức trước đó từng chút từng chút phá vỡ sự hỗn loạn trong đầu để hiện ra rõ ràng, sắc mặt Snape hơi hơi đen lại, vì mình thế nhưng có thể mất khống chế đến mức độ đó mà cảm thấy không thể tin được cùng với——xấu hổ và ảo não, nhưng càng nhanh hơn là nhẹ nhõm, những điều đó không quan hệ, chỉ cần ‘người’ này vẫn còn, còn có thể ở bên cạnh hắn, thì cái gì cũng không quan trọng rồi, tôn nghiêm, cao ngạo, những hư vinh giống như bọt nước kia đều có thể trôi đi, hắn sẵn sản để mình đi ra từ trong bóng tối, lùi đi những lớp bảo vệ tầng tầng kia, trần trụi mà đứng dưới ánh nắng, bị thiêu đốt, bị thương.
Cơ thể cứng ngắc một lúc rồi chầm chậm thả lỏng, Snape không còn áp chế cơ thể nữa, thoải mái mà đặt tay lên mặt Harry, tỉ mỉ mà dùng ngón tay phác thảo, mộ tả, cảm nhận hơi lạnh vẫn không có độ ấm như cũ, sau đó dần dần trượt xuống dưới, thăm dò vào cổ áo áo bệnh nhân buông rộng của Harry, dừng ở khuôn ngực không chút nhấp nhô kia, ngẩng đầu, do dự mà lại kiên định mà gửi đến đôi môi của chính mình, nheo mắt lại, hưởng thụ cái đụng chạm nhẹ chậm kia.
Harry nhè nhẹ, một chút một chút mà hôn lên bờ môi khô khốc, ôn nhuyễn của Snape, thưởng thức sự dịu dàng đang hiện ra trước mặt cậu của người trong lòng, vẻ đẹp đã từng bị nhốt kín lại, sau khi xiềng xích bị vỡ nứt thì chầm chậm lộ hiện ra, mê người như vậy.
‘Hình như, chúng ta đã bỏ lỡ Giáng sinh rồi, Sev, giáng sinh vui vẻ, tha lỗi cho việc tôi không có quà.’
Đôi mắt vốn chỉ là nheo lại đang miễn cưỡng mà nhìn rõ những chữ trước mặt rồi chầm chậm nhắm lại, Snape lười biếng mà ngọ nguậy trong lòng Harry, mặc cho buồn ngủ lấn át bản thân, ở trong cái ôm băng lạnh này, hắn tìm thấy tất cả những gì hắn cần, lười biết mà hừ một tiếng rồi không còn bất cứ thanh âm nào.
Harry ngây người một lúc, nhìn Snape đang an tĩnh, khác với thường ngày mà ngủ trong lòng mình, cảm nhận ngón tay ấm áp chặt chẽ mà bám vào ngực của mình, có chút không dám tin người này đột nhiên lại trở nên dịu dàng, an tĩnh như vậy, nam nhân đã thu lại tất cả những chiếc gai sắc nhọn chính là giáo sư ma dược kiên cường, cố chấp kia, nhưng ấm áp trong lòng nhắc nhở cậu tất cả là sự thật, chầm chậm cong lên khóe miệng, ngón tay Harry leo lên gương mặt Snape, lưu luyễn, dịu dàng mà làm lành đôi lông mày hơi hơi chau lại, nhè nhẹ nhấn xoa vuốt ve.
‘Xoạt’.
Rèm vải bị kéo ra, Harry ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cười kinh hỉ của Pomfrey, thuận tay phóng ra chú ngữ tĩnh âm xung quanh người ngủ say trong lòng.
‘Hey! Pobby, tuy rằng hơi muộn chút, nhưng mà giáng sinh vui vẻ!’
Pomfrey nhìn động tác của Harry, độ cong khóe môi càng lớn hơn một chút, vui vẻ mà gật đầu, cố gắng hạ thấp thanh âm.
“Oh! Sẽ không! Harry, giáng sinh vui vẻ, Merlin a! Nhìn thấy thay đổi mấy hôm nay của em, không thể không nói, thật sự khiến người khác kinh ngạc, tuy rằng cô không xác định ma pháp kiểm tra có tác dụng với em hay không, nhưng cô nghĩ chúng ta nên thử một chút? Severus tỉnh rồi ư? ”
Harry cười gật đầu, nhè nhẹ thay đổi tư thế một chút cho Snape trong lòng, tiện cho Pomfrey kiểm tra cho cậu.
‘Vâng, Sev vừa mới tỉnh rồi, có điều lại ngủ rồi, Bobby, em nghĩ cô có thể kiểm tra cho hắn một chút, em tưởng rằng, trạng thái của em bây giờ cho dù không cần dùng ma pháp cũng có thể nhìn ra là cực kỳ tốt rồi. ’
Pom rey chớp chớp mắt, đũa pháp nhè nhẹ huy động, một chuỗi ma pháp rơi lên người Snape đang ngủ ngon lành, ánh mắt nhu hòa mà nhìn nam nhân đẩy đi sự trầm trong, ngủ giống như một dứa trẻ ngây thơ, thế nào cũng không thể liên hệ Snape bây giờ với cái người khổ sở tới mất khống chế hôm nọ.
“Cô nghĩ đây chưa là gì, còn với kiểm tra, Harry, cô tưởng người chịu trách nhiệm ở phòng bệnh này là cô ~”
Harry cười cười, không biện luận nữa, tỉ mỉ mà nhìn quang mang bởi vì ma pháp trị liệu mà sáng lên trên người Snape, các loại màu sắc hoặc tươi mới hoặc ôn hòa——tuy rằng hư nhược, nhưng chắc chắn rằng nó thay mặt cho sự khỏe mạnh.
“Cô không biết trên người Severus đã sảy ra cái gì, có lẽ có liên quan tới hành động mấy hôm trước của em——những điểm sáng kia, có điều Harry, không thể không nói, tình hình của cậu ta bây giờ rất tốt, sau này chỉ cần nghỉ ngơi và điều dưỡng tốt, sẽ càng tốt hơn! Mà em, tốt thôi, cô thừa nhận, ma pháp kiểm tra không có tác dụng với em, ngoại trừ hiển thị ra ma lực cường đại và êm dịu của em. ”
Harry thỏa mãn mà ngoác mồm, kéo cái chăn có chút trơn trượt đắp lên Snape, sau đó ôm lấy gối gối lên người mình, khiến cho người đang ngủ thoải mái thêm một chút.
‘Đây là tin tức tốt, Bobby, không còn gì tốt hơn vậy nữa, còn với tại sao lại như vậy, kệ nó đi, vậy thì em có thể làm phiền cô mời Dumbledore tới được không? Em muốn nói chuyện một chút với thầy ấy, bây giờ, mà em không muốn làm phiền nghỉ ngơi của Sev, sau đó chúng em có thể trở về tầng hầm hay không? Đợi Sev tỉnh lại em nghĩ hắn cần một chút thức ăn ngon, có dinh dưỡng, hơn nữa, Bobby, tuy rằng nói như này có chút xấu hổ——Sev chắc rằng sẽ không thích ở lại đây. ’
Nhìn những ký tự màu trắng bạc dày đặc thành một mảng ở trước mắt, Pom rey cười vui vẻ, vẫy vẫy tay đi về phía lò sưởi.
“Đó không có gì, thật ra 1 giờ trước Albus mới rời đi, cô nghĩ thầy ấy rất vui có thể nói chuyện với em, chỉ cần em muốn, em và Severus lúc nào cũng có thể trở về tầng hầm, có điều cần chú ý giữ ấm, cậu ta bây giờ vẫn rất yếu, hơn nữa ma lực đang hồi phục hoặc là nói——tăng lên, điều này khiến người ta rất kinh ngạc, còn với những dược liệu cậu ta cần dùng, cô sẽ cho gia tinh mang đến tầng hầm. ”
Harry mở lớn mắt, cảm thấy kinh ngạc với việc Pom rey nói ma lực của Snape đang hồi phục hoặc nói tăng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thực lực của Snape có thể mạnh thêm một chút, sẽ chỉ là việc tốt, thu chặt lại cánh tay, lặng lẽ để ma lực bao quanh lấy người đang được chăn bao lấy ngủ ngon bên trong lòng mình, Harry an tĩnh mà đợi Dumbledore, mà việc này lại không hề quá lâu.
“Harry, rất vui nhìn thấy em khỏe mạnh lại, hơn nữa còn tốt hơn!”
Dumbledore rất nhanh đã tới phòng bệnh, an ủi mà nhìn Harry đang cười với mình, vẩy vẩy đũa phép, biến ra một cái ghế thoải mái ở trong phòng bệnh, Dumbledore ngồi xuống, nhìn nhìn Snape đang ngủ trong lòng Harry, đầu đũa điểm nhẹ, vài bùa chú giúp ngủ ngon và duy trì an tĩnh rơi xuống người Snape.
“Harry, thầy nghĩ thầy sẽ nghe thấy một số tin tức tốt? ”
Harry nhìn ánh mắt dường như thấu hiểu tất cả của lão vu sư, ở đó không có kế hoạch, có cũng chỉ là an ủi và vui thích, cười cười, tuy rằng biết Snape bị thương lúc trước chắc là có liên quan rất lớn tới lão vu sư hoặc là cứu thế chủ, nhưng ở trong đó cũng có nguyên nhân do cậu, cho nên, Harry không hề loại tình tự trách móc những người đó, cậu cũng không để ý, tất cả những gì cậu làm, chỉ là để chính mình có thể ở bên cạnh Snape, bảo vệ nam nhân vừa kiên cường lại vừa mỏng manh này.
‘Đúng thế, Albus, khi đánh nhau với mảnh hồn kia, ha ha, thực sự là kỳ lạ, em đã tìm thấy nơi ẩn náu của Voldemort, có điều, hình như đã khiến tiểu Harry bị thương rồi, em rất xin lỗi, em không nghĩ tới Voldemort thế nhưng kiểm soát mảnh hồn phiến kia tới mức đó, thế nhưng có thể ẩn náu lâu như vậy.
Nhìn những chữ Harry viết trước mặt mình, trong mắt Dumbledore lóe qua quang mang.
“Oh, thầy nghĩ tiểu Harry không sao, ma dược của Severus rất hiệu quả, trị liệu của Bobby cũng rất kịp thời, có điều, không thể không nói, Harry, điều này quả thực là một tin tức tốt! Em xác định Voldemort không có phát hiện em đã biết bí mật của hắn chứ? ”
Snape trong lòng nhè nhẹ động động, Harry căng thẳng mà nhìn nhìn, phát hiện người yêu chỉ là đang tìm kiếm tư thế thoải mái hơn, cười mà giúp đỡ cho động tác của Snape, sau đó mới trả lời câu hỏi của Dumbledore.
‘Em đã dùng một số thủ đoạn, một chút sức mạnh của hồn phiến, cộng với một tia sức mạnh linh hồn em phân ra, đương nhiên, sẽ không giống như hồn phiến kia, chỉ là có thể cho Voldemort có ảo giác vẫn kiểm soát được như trước, trong thời gian ngắn, nhiều nhất nửa tháng, hắn sẽ không phát hiện dị thường, hầu hết sẽ cho rằng triết tâm trí thuật trong đầu tiểu Harry có tiến triển, mà đối với Voldemort, Albus, hắn quả thực rất nguy cấp, tuy rằng mơ hồ, nhưng em nhìn thấy đích thực là một loại cảnh tượng quá mức kỳ dị, nó khó để miêu tả, ma lực cường đại nhưng hỗn loạn, biểu hiện ngắt ngắt quãng quãng giống như con rối vậy, em nghĩ có lẽ đó là nguyên nhân sau khi sống lại hắn lại yên tĩnh như vậy, phương pháp sống lại sai lầm cùng với sự làm phiền của đã phù thủy, hắn không hề có thể dung hơp tốt với sức mạnh của đá phù thủy. ’
Nhìn câu trả lời của Harry, Dumbledore chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Harry, nói với thầy nơi ẩn náu của Voldemort.”
Harry chau mày, sau đó nghĩ tới gì đó, trước mắt sáng lên.
‘Albus, cho em một bình thủy tinh, em nghĩ em có thể thử rút ký ức ra, có lẽ có thể thành công chăng? Nơi đó rất ẩn mật, em chưa từng đi qua, không cách nào miêu tả ra được, nếu có thể rút ra ký ức, có lẽ có thể rõ ràng hơn. ’
Dumbledore gật đầu, đũa phép điểm điểm vào cái tủ ở đầu giường, biến một cái tách nhỏ trống không thành một chiếc bình thủy tinh nhỏ gọn rồi đưa cho Harry, Harry nhận lấy, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, cố gắng rút ra ký ức, qua một lúc, sợi tơ tắng bạch ký ức bị rút ra, Harry cong lên khóe miệng, đưa ký ức đó vào trong bình thủy tinh.
Dumbledore nhận lấy bình thủy tinh, chòm râu run run lên, ánh mắt rơi lên trên người Snape vẫn đang ngủ say, trầm mặc một lúc lâu, thanh âm già cỗi mang theo ý xin lỗi mà kiệt sức, hơi hơi trầm khàn mà lúng túng.
“Harry, về việc Severus……thầy rất xin lỗi, con trai ta, xin hãy tin ta, ta thật muốn hắn hạnh phúc. ”
Harry thuận theo ánh mắt Dumbledore mà nhìn nam nhân đang an tĩnh trong lòng mình, khóe miệng từng chút từng chút câu lên.
‘Đương nhiên, Albus, em tin thầy, không có vấn đều, ở đây không phải trách nhiệm của em, cũng sẽ không còn là của Sev, em sẽ làm tất cả những gì em có thể làm, hạnh phúc của Sev, em sẽ cho. ’
Dumbledore mỉm cười, an ủi, vui vẻ, lão vu sư đứng dậy, chớp chớp mắt với Harry đang cúi đầu trầm mê mà nhìn gương mặt ngủ say của Snape.
“Vậy thì tốt, Harry, thầy nghĩ em đã làm xong tất cả những gì em nên làm, tiếp theo, hãy nghỉ ngơi tốt, đến trước khi kỳ nghỉ kết thúc, sẽ không có ai tới làm phiền các em, thầy nghĩ những tin tức của em đã đủ khiến bọ họ vui mừng và bận rộn lên. ”
Mắt tiễn lão vu sư rời đi, Harry thở dài một hơi, đưa tay vẩy vẩy, ‘phanh’ một tiếng nhẹ, một gia tinh của Hogwarts xuất hiện bên giường, cung kính mà cúi thấp lưng.
“Pippi rất vinh hạnh được phục vụ cho ngài! Ngài Harry!”
‘Hãy tới tầng hầm mang tới áo ngủ cho Sev, oh, cũng lấy một chiếc áo chùng tới cho tôi.’
Gia tinh gật đầu biến mất, sau đó rất nhanh mang theo những thứ Harry cần mà lại lần nữa xuất hiện, đợi đến khi gia tinh rời đi, Harry đổi áo ngủ cho Snape, chính mình lại mặc vào chiếc áo chùng không biết gia tinh lấy từ đâu tới, vô cùng cẩn thận mà ôm Snape đứng lên, khi rời khỏi phòng bệnh thì quay mặt nhìn về một chiếc giường khác được rèm che vây kín, ở đó có Harry Potter, có điều dường như bởi vì nguyên nhân dược thuốc nên vẫn chưa có tỉnh lại, điều khiến Harry hiếu kì là, Sirius thế nhưng không có ở đó.
Chỉ nhìn 2 cái, Harry liền đá đá Basilisk lười biếng cuối cùng cũng trườn ra từ trong gầm giường, để tử xà biến nhỏ bằng ngón tay rồi cuộn lên mu bàn tay Snape, ôm người rồi tạm biệt với Pomfrey lại lần nữa xuất hiện rồi rời đi, việc cậu có thể làm, đã làm xong rồi, còn dư lại, không còn thuộc trách nhiệm của cậu nữa, cũng không thuộc về Snape……
Chầm chậm mở mắt, trước khi ánh nắng vẫn còn chưa quá rõ ràng, Snape nhè nhẹ di chuyển cánh tay, nhưng chỗ trống bên người khiến hắn nháy mắt thanh tỉnh, kinh hoàng mà ngồi dậy, cùng với một chút choáng váng——ngủ quá lâu rồi, không hề chú ý tới mình đã trở về tầng hầm, cũng không có chỉnh lại cổ áo ngủ mở ra, Snape vội vã muốn xuống giường, rõ ràng, rõ ràng linh hồn của hắn đã trở về rồi!
‘Ôi! Merlin! Severus, chết tiệt thật, anh nên trở về giường đi!’
Hàng chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Snape dựng lại tất cả động tác, hắn lâng lâng mà nhìn Harry bưng thức ăn tỏa hơi nóng hổi nhanh chóng tiến vào phòng ngủ, biểu tình mất mát, mang theo một tia bất an thế nhưng lại trở nên có chút——đáng yêu, Snape nhìn cơ thể gần như hoàn chỉnh của Harry, giống hệt với kí ức không quá rõ ràng của hắn, thậm chí còn mặc một bộ áo chùng vu sư màu xanh đậm.
Snape trầm mặc, nhìn Harry tới giường ngồi xuống, một tay buông ra đĩa thức ăn, một tay kéo gối để hắn dựa vào, sau đó, đĩa thức ăn được đặt lên chăn, mà trong tay hắn, được nhét vào một cái muỗng canh.
‘Sev, ăn chút gì trước đi, sau đó, anh muốn biết điều gì, tất cả, tôi sẽ nói với anh hết.’
Nhìn Harry có chút gấp gáp ra ý mình ăn chút gì, khóe môi Snape的 động động, cuối cùng vẫn là không nói ra chữ nào, chỉ là im lặng múc một muỗng cho vào trong miệng, những cái kia đã không quan trọng rồi, những quá khứ kia, còn có những thương tổn và coi thường đó, cái quan trọng nhất, hắn cần có nhất đã trở về bên cạnh hắn, thế này tốt rồi.
“……Harry……”
Harry nhìn Snape chỉ là ăn một chút canh liền dừng tay lại, nhìn đôi mắt nam nhân bình tĩnh mà nhìn thẳng vào cậu, cơ hồ không cần nghe, cậu đã biết được Snape muốn hỏi gì, bưng bát lên, lấy chiếc muỗng từ trong tay Snape, múc lên một muỗng canh thơm ngát để đến bên môi người kia, nhìn người cậu yêu do dự một lát rồi chầm chậm uống xuống.
‘Sev, kết thúc rồi, phần thuộc về tôi, thời gian tiếp theo, tôi sẽ ở bên cạnh anh, có lẽ sẽ nhiễu anh không thể tiếp tục chế dược chăng? Ha ha’.
Bên tai nhiễm lên sắc hồng, Snape hung hăng trừng Harry đang cười híp mắt một cái, giật lại cái muỗng, chầm chậm tự mình ăn.
“Ngậm miệng! Ha! Anh hùng Harry! Chí hướng của cậu vẫn thật là——cao xa!”
Harry mỉm cười, nhìn Snape nghiêm túc uống canh, chầm chậm dựa vào bên tai đỏ hồng của người yêu, thân mật mà dùng đầu mũi dụi lên vành tai ôn nhuyễn, để những chữ màu trắng bạc xuất hiện nhanh chóng nhảy múa trên cái đĩa trước mặt Snape.
‘Chí hướng của tôi quả thực cao xa mà——ôn được SeverusSnape vào lòng, oh, còn có, trở thành một Snape. ’……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook