Harry nuốt một ngụm nước miếng, cứng ngắc ngắc mà gật đầu, mắt nhìn chằm chằm gương mặt Snape không dám rời đi, cố gắng muốn nhìn thấy tình cảm mà mình trông chờ từ gương mặt không chút biểu tình kia.

Snape nhìn bộ dạng căng thẳng của Harry, hơi chút né mặt, ngừng một lúc lâu mới nhè nhẹ mở miệng.

“Lúc cậu tới tất cả đều đã kết thúc rồi? ”

Harry ngây người một lúc, đầu rủ xuống, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang đặt trên tay ghế của Snape, thon dài, trắng bệch, đầu ngón tay hơi ngả vàng.

‘Đúng vậy, tất cả đều kết thúc rồi, những người còn sống đều rất tốt’

Snape liếc nhìn những chữ đang lơ lửng trên không khí một chút, lại nhìn nhìn linh hồn đang cúi đầu, hừ lạnh.

“Hình như tên gia hỏa nào đó không hề nằm trong số, nếu không, cũng sẽ không dùng bộ dạng này mà xuất hiện ở đây, nên nói cậu cuối cùng cũng vĩ đại đến mức vì hòa bình của thế giới phù thủy mà hiến thân rồi? ”

Harry nghe Snape nói ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự đau thương và mãn nguyện.

‘Không! Bởi vì nguyên nhân khác, bệnh tật gì đó, còn có chính là, lúc cuối cùng, Severus Snape đã rời đi rồi, vĩnh viễn, tôi không còn có thể nhìn thấy……’

Biểu tình của Snape cứng ngắc trong nháy mắt, lâu sau, đứng dậy từ ghế sô pha, muốn sải bước rời đi nhưng lại bị linh hồn nhảy tới đẩy xuống ghế, những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trước mắt, cấp thiết như thế, hoang loạn như thế.

‘Đừng đi! Anh nghe tôi nói, Sev, đến đây thật sự là ngoài dự liệu, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được anh, không, không phải, tôi thật sự muốn gặp anh, a cũng không phải, tôi không nghĩ tới sẽ gặp anh trong tình huống này! Tôi là nói! Merlin!! Sev……’

Cơ thể của Snape bị chặt chẽ áp xuống ghế, không có cảm giác thấy trọng lượng, nhưng lại không thể động đậy, hắn nhìn những chữ kia biến mất, nhìn cái mồm của Harry không tiếng động mà khép khép mở mở, tình tự vốn vô cùng hỗn loạn ở trong đầu chầm chậm biến mất, hít thở sâu, Snape nhìn trần nhà, chậm rì rì mà nói.

“Cậu……Snape mà cậu nhìn thấy bây giờ là ai……”

Harry kinh ngạc mà đửng thẳng nửa người trên, nhìn gương mặt quay đi của Snape, đây, đây có nghĩa là gì!!

Snape cắn răng, phản ứng lại mình vừa nói lời ngu ngốc gì! Chết tiệt thật! Tại sao lại như vậy! Đây là Harry Potter! Là……nhưng đồng thời, trong đầu lại cũng lại có một thanh âm phản bác lại, trước mặt anh không phải cứu thế chủ ở đây, cậu ta hoàn toàn không giống……

Sắc mặt của Snape dần dần trở nên trắng bệch hơn nữa, đúng, đây là Harry Potter đến từ một thế giới khác, mà người mà cậu ta muốn gặp là Severus Snape, không phải mình……

Harry vẫn còn vì câu hỏi của Snape mà cảm thấy đờ đẫn, không hề một chút phát hiện sắc mặt của nam nhân bị mình chế trụ càng ngày càng khó coi, thẳng tới khi bị giãy dụa mạnh ra, nhìn y bào của Snape phất lên vào phòng chế dược mới thanh tỉnh trở lại, nhưng mà Harry không hề đi theo, cậu vẫn đang suy nghĩ, lời của Snape, khiến cậu cảm thấy hỗn loạn.

Những suy nghĩ trước khi đến nơi này, vui thích sau khi nhìn thấy Severus Snape sống sờ sờ, sự đối địch trong thế giới ban đầu và sự bồi bạn hơn một năm ở đây, thậm chí là những thân mật kia, Harry đột nhiên cũng không rõ người mình muốn rốt cuộc là ai, là giáo sư ma dược chiếm đầy lấy trí nhớ của mình đã qua đời, hai là Severus Snape vẫn đang sống bên cạnh mình, sẽ hầm hừ với cậu, sẽ chế giễu cậu, sẽ—— cứng ngắc nhưng lại thuận theo những cái ôm của cậu ……

Trong đầu của Harry xuất hiện hai Snape, một giáo sư ma dược vẻ mặt vô cảm, chau mày dùng ánh mắt trống rỗng mà giám thị cậu, một Snape khác thì có chút bất lực cùng với phẫn uất, dưới sự ‘chăm sóc’ của cậu thì ngoan ngoãn ăn cơm, một người ánh mắt đột nhiên lộ ra sự khinh bỉ, oán hận và hối hận sâu sắc, một người ánh mắt mang theo hơi chút thong dong bối rối và không hiểu nổi, một người sẽ dùng tất cả những lời có thể đả kích cậu tẩy rửa tâm hồn cậu, khảo nghiệm sức chịu đựng của cậu, một người lại là mỗi một lần đều vì những lời của cậu mà xấu hổ tức giận nhưng cuối cùng lại bất lực mà thuận theo……

Từng khung cảnh với giáo sư ma dược trước đây chôn sâu trong ký ức của Harry lần lượt hiện ra, không có ôm ấp, không có thân mật, có thì cũng chỉ là lần gặp mặt đầu tiên và sự phẫn nộ, vô lực, những dấu giếm, những cái tự cho rằng là bảo vệ, những biểu diễn chuộc tội trả nợ vô tận kia……

Mà đợi đến khi ký ức về thế giới kia qua đi, trong đầu Harry lại bắt đầu chảy qua những thời khắc trải qua bên Snape ở đây, những cái đụng chạm kia, những cái ôm kia, còn có những thân mật đó, biểu tình của Snape từng cái lại nối tiếp một cái xuất hiện trước mắt harry, cậu phát hiện mình thậm chí có thể nhìn ra sự vui thích, xấu hổ và phẫn nộ của Snape qua những vẻ mặt thay đổi không rõ rệt kia, không còn là những vết thương bị che dấu, Snape đã hiển lộ từng chút từng chút con người thật của mình trước mắt cậu ……

Thế giới kia, thế giới này……dần dần, Harry không còn phân rõ ràng mình rốt cuộc đang ở đâu, trước mắt xuất hiện một lúc vị giáo sư ma dược cười khẩy với cậu, lại một lúc xuất hiện Snape nhìn thấy cậu dâng tới dược liệu mà hơi hơi cong lên khóe môi, một lúc xuất hiện đồng tử mang theo sự chế giễu, khinh bỉ cùng với tia hận và bối rối còn sâu sắc hơn, một lúc lại xuất hiện đôi mắt chỉ có thân ảnh trắng bạc của mình ……

Harry cứ như thế đứng ở trong phòng khác, lâng lâng, nhìn thẳng về không khí, không hề phát giác ra ma lực cường đại của mình đang từng chút từng chút ma tỏa ra ngoài cơ thể, bao vây lấy phòng chế dược mà Snape đang ở, rồi hình thành nên một vòng vây kỳ dị và tràn ra bên ngoài, chầm chậm từ an tĩnh trở rối loạn, lại biến thành cuồng bạo, những vật nhỏ bên quanh người đầu tiên bị lơ lửng lên, sau đó vô thanh mà biến thành cát bụi, vào lúc ma lực bắt đầu trở nên cuồng bạo, những đồ vật lớn hơn thì giống như bị trúng một bùa diffindo (tứ phân ngũ liệt) mà vỡ ra thành từng mảnh, phát ra những tiếc rắc thê thảm……

Ma lực phá hủy tất cả những gì có thể phá hủy trong tầng hầm, ngoại trừ phóng chế dược mà Snape ở trong, sau đó xông ra phá nát cánh cửa, bắt đầu cơn gầm rú thịnh lộ ở trên hành lang, mà tất cả những việc này, chỉ dùng vỏn vẹn thời gian một hai phút, mà khi Snape phát giác bất thường mở cửa ra, đờ người tại chõ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Khoảng cách một bước, hai trời đất khác nhau, Snape nhìn khói bụi và mảnh vỡ vô thanh mà lơ lửng bao quanh lấy Harry, nhìn vòng xoáy ma lực giống như lốc xoáy ở xa hơn một bước, sắc mặt xanh mét! Tên linh hồn hỗn đản này thế nhưng lại ma lực bạo động! Merlin! Hắn nên làm thế nào! Bạo động ma lực không giống với các phù thủy khác, hắn không một chút kinh nghiệm!

Vào lúc Snape chuẩn bị cố gắng tiến vào vùng đã cách ngăn ma lực hắn với mình, nhìn thấy Dumbledore mang theo vài người McGonagall và Sirius xuất hiện trước cửa tầng hầm, trên người bọn họ, lấp lóe quang mang của ma pháp phòng ngự, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng khó khăn mà cố gắng từng chút từng chút tiến vào phòng khách.

Snape không thể liên hệ với Dumbledore, chỉ có thể đứng ở trước cửa phòng chế dược mà hung hăng ghiến răng trừng mắt về phía Harry đang được vây trong trung tâm vòng xoáy ma lực, mà sau khi nhìn thấy cơ thể vốn đã xuất hiện thêm màu sắc của linh hồn dần dần trở về màu trắng bạc thậm chí bắt đầu trở nên trong suốt, sắc mặt trắng bệch, Snape không còn có thể tiếp tục bình tĩnh mà quan sát nữa, vận lên ma lực, xông mạnh vào vòng xoáy do ma lực kia hình thành, không nhìn thấy Dumbledore chau mày và vài người McGonagall há hốc mồm.

Snape đã mang theo ý niệm chắc chắn sẽ bị thương, hắn không dám thêm cho mình ma pháp hộ thân, sợ rằng sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới ma lực đã mất không chế kia, hắn chỉ có thể để ma lực lưu chuyển trên bề mặt, hi vọng có thể áp lại bớt những xung kích ma lực đến từ Harry, nhưng khiến Snape kinh ngạc là, từ lúc hắn đi vào trong vòng ma pháp bạo loạn kia, những dòng ma lực như lốc xoáy đó thế nhưng cũng vây lấy hắn, không gian khoảng một cánh tay xung quanh người hoàn toàn bình lặng, những rác rưởi gì đó vốn bị xoay vòng xoay vòng phía trước người hắn thậm chí ngừng lại nháy mắt rồi lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, đây là điều mà Snape hoàn toàn không dự liệu được!

Snape liếc liếc đám loạn thất bát nháo dưới mắt đất rồi mới ngẩng đầu, nhin Harry vẫn đang ngây người nhìn chằm chằm không khí trước mắt phát ngốc, từng bước từng bước đi tới, thẳng tới khi đứng trước mặt linh hồn vẫn đang không ngừng phát những điểm sáng ra bên ngoài và những đường nét bắt đầu trở nên mờ đi, thò tay ra, vào khoảng cách chỉ còn tính bằng mm thì ngừng lại, đôi môi mỏng nhấp nháy một lúc, ác liệt, thanh âm của Snape thẳng thừng mà xông vào tai Harry.

“Chết tiệt thật cậu đang làm cái gì! Thu lại ma lực dư thừa đó của cậu! hay là nói cậu cứ thế này mà muốn thể hiện?”

Harry chậm rì rì mà đưa ánh mắt không hề có tiêu cự nào đặt lên gương mặt trắng bệch của Snape, nhìn lông mày chau chặt của người kia, vô thức mà muốn đưa tay xoa lên giữa lông mày hắn, lại nhìn thấy cánh tay của mình xuyên qua tóc của Snape——cậu không chạm vào rồi!

Harry cảm thấy kinh hoàng và sợ hãi, trong chốc lát ma lực hơi chút bình lặng lại vì thanh âm của Snape mà lại lần nữa bạo phát lên, ngón tay cậu dừng ở nơi gương mặt Snape, chỉ cần một chút một chút, liền có thể chạm vào da thịt trong ký ức, Harry không dám, vừa mới bất lực cảm giác sợi tóc hắc sắc kia xuyên qua tay mình, khiến cậu dường như sụp đổ.

Snape âm trầm mà nhìn gương mặt đột nhiên trở nên tuyệt vọng của linh hồn, do dự một lát đưa tay lên, từng chút phủ lấy ngón tay đang dừng trên gương mặt mình, hư hư, không có chạm vào, nhưng đủ để khiến biểu tình của linh hồn từ tuyệt vọng dần dần trở nên kinh ngạc.

“Thả lỏng……thử thu ma lực về, từ từ thôi……để cơ thể cậu lại lần nữa nắm lại……Harry……”

Harry cảm thấy trên mu bàn tay truyền tới một chút nhiệt độ, nhìn đôi mâu hơi chút lộ ra một tia lo lắng kia, thuận theo mà từng chút thu lại ma lực đã phóng ra của mình, nhưng là điều này không giống với việc phóng ra ma lực vì Snape trước đây, ma lực đã thịnh nộ ở bên ngoài một lúc lâu kia dường như lại không hề theo nghe chi huy của cậu, những ma lực lại lần nữa bị thu về cơ thể kia, lại hung hăng điên cuồng ở trong cơ thể, cảm giác đau đớn giống như bị đập từng cái một khi đi trên đường xóc khiến Harry cắn chặt răng, cơ thể của cậu không đẹp mắt chút nào méo mó biến dạng, lúc thì trong suốt, khi thì thật sự ngưng tụ, cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng một giây tiếp theo mình sẽ giống như một đám khói lửa ma lực mà bay đi..

Những ý tưởng loạn cào cào kia đã sớm bị Harry đáp tới chỗ Merlin rồi, việc cấp trước mắt, là rời khỏi nơi này, cậu phải giải quyết đám ma lực đã khó có thể khống chế này, còn có, dựa vào cơ nội này làm rõ thứ mà cậu thật sự muốn……

Snape nhìn Harry từng chút từng chút mà thu về ma lực, chỉ là cơ thể hơi hơi trong suốt kia vẫn không hề thay đổi, điều này không đúng, có điều không đợi hắn nói gì, đã nhìn thấy gương mặt của linh hồn ở gần, gương mặt lại lần nữa trở nên mê hồ khiến Snape đã nhìn thấy gương mặt thật của linh hồn cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh liền bị cái hôn như có như không rơi trên mặt mình làm rời lực chú ý, không kịp giận dữ hay là gầm rống, Snape nhìn thấy Harry từ từ biến mất, sau đó bên tai nghe thấy một tiếng thở dài mềm nhược.

‘Sev……đợi tôi……nghĩ rõ ràng……’

Harry từng chút một biến mất, trong quá trình này, bởi vì ma lực bạo loạn không ổn định, cơ thể cậu không thể ngay lập tức mà biến mất, cậu chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Snape lóe qua một tia kinh ngạc phẫn nộ rồi cuối cùng trở về trống rỗng, tuy rằng rất muốn đưa tay ôm lấy hắn vào rồi xoa dịu, nhưng mà Harry từng chút từng chút khó khăn mà cong lên khóe môi, cậu đã không thể đưa tay lên được nữa, ma lực vượt quá cường đại kia dường như đã nắm giữ được cơ thể cậu ……

Snape nhìn Harry biến mất khỏi tầm nhìn, những ma lực cuồng bạo kia và đồ đạc bị cuốn tròn cũng thê thảm mà rơi ầm xuống đất, cả tầng hầm trở nên thảm hại không tả, duy nhất còn hoàn hảo, chỉ có phòng chế dược của Snape, Snape nhìn vị trí linh hồn đã đứng, chầm chậm nắm chặt nắm tay, lần thứ hai! Tên linh hồn chết tiệt này! Lần thứ hai khiến hắn cảm thấy vô lực cùng với —— đau!

Không còn bất cứ cảm giác linh hồn vẫn đang tồn tại nào, Snape quay người, vẻ mặt vô cảm mà huy động đũa phép, nhìn tầng hầm từng chút khôi phục lại nguyên trạng, gật gật đầu với mấy người Dumbledore muốn nói lại thôi rồi lại lần nữa nhốt mình trong phòng chế dược, hắn không có dục vọng biểu diễn giống như một tên hề! thẳng tới khi phát giác cửa tầng hầm truyền tới biến động ma pháp——hồi phục như cũ, sau đó, tất cả đã hổi phục tĩnh lặng, giống như khi đầu tên gia hỏa nào đó chưa từng xuất hiện ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương