[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ
-
Chương 29
Lễ tình nhân ngày hôm đó có thế nói là tột cùng “đặc sắc”, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy học sinh người vẻ mặt phẫn nộ hoặc bất lực bị các ‘thần tình yêu’ chặn lại, các giáo sư còn tốt, ngoại trừ Lockhart, thì rất ít bị quấy rối, chỉ có Sirius Black chịu khổ không ít, hắn thậm chí còn hoài nghi, có phải có ai mượn cơ hội này chơi trò độc ác với hắn hay không, nhưng mà ở đây, ngoại trừ Snape, quan hệ của hắn với tất cả mọi người đều rất tốt, À, ngoại trừ tên ngốc nào đó!
Chạng vạng, từ văn phòng của Dumbledore đi ra, đang đi trên hành lang, Harry nhìn thấy Sirius vẻ mặt uất ức, lại nhìn thấy cứu thế chủ đang ủ rũ trốn đằng sau mấy người Hermione và Draco cứng ngắc cơ thể, tuy rằng không rõ từ lúc nào mà Malfoy kia bắt đầu thân cận với cứu thế chủ như thế, nhưng khóe miệng không thể khống chế mà cong lên trên, trước đây, không hề cảm thấy ngày hôm nay lại vui vẻ như vậy, mà Snape nhìn lại nhìn tiểu Malfoy có chút căng thẳng, mặt không chút biểu tình mà quay người rời đi.
Vuốt vuốt cằm, Harry nhìn y bào sau lưng Snape phất phới, hình như, giáo sư ma dược tâm tình không tốt lắm, nhớ tới nhiệm vụ Dumbledore vừa giao cho Snape, chau mày, được rồi, chế lang dược, cho người sói sắp tới đây——Remus Lupin.
Đối với Remus, Harry vẫn là rất thích, chỉ có điều sau khi biết được quá khứ, bồi bạn cùng Snape lâu như vậy, dùng một thân phận mới đối mặt với Sirius và người sói, luôn cảm thấy không tự giác, mang theo một tia bài xích, nhưng mà, thề với Merlin! Đối với Sirius và Remus, Harry vẫn luôn kính yêu có thừa!
Vào lúc Snape sắp sửa bước vào tầng hầm, Harry kéo lấy tay áo hắn, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn nhìn hàng mày cau chặt của Snape, thở dài.
‘Ra ngoài đi dạo một chút? Chúng ta có thể mang theo bữa tối! Trong rừng cấm có một nơi, anh chắc chắn chưa từng đến! Chúng ta cũng lâu rồi chưa đi tìm tiểu kỳ lân rồi, còn nữa, anh chẳng lẽ muốn tiếp tục xem biểu diễn ở lễ đường? ’
Đen mặt lại vì ‘biểu diễn’ mà Harry nhắc tới, không suy nghĩ bao lâu, Snape nhìn chằm chằm tay áo bị kéo lại của mình, nhè nhẹ giãy ra, nhấc chân, quay người, rời đi.
“Có cần tôi chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho cậu không? ”
Ngây người, mỉm cười, Harry bước tới, kéo lấy người sắp đi thẳng qua hành lang vào lỗi rẽ, bọn họ trước tiên cần đi chuẩn bị ít đồ ăn!
Nhét thức ăn do gia tinh tích cực chuẩn bị, đủ để nhét đầy bụng một con rồng vào trong túi của Snape, nhìn người kia sắc mặt âm trầm và đường nhìn bén nhọn, Harry cười cười, dường như biết được vị trí cụ thể của Harry đang ẩn thân bên người mình, Snape sau khi lại lần nữa trừng về phương hướng nào đó, sải bước đi khỏi phòng bếp.
Đi vào rừng cấm không bao lâu, Snape và Harry đã bị tiểu kỳ lân tìm thấy, có điều, tiểu gia hỏa không xống tới như mọi lần thấy bọn họ nữa, mà ở vị trí cách Snape hai bước dừng lại, cái đầu quay trái quay phải, mở to mắt nhìn tay áo Snape, móng guốc không ngừng đạp nhẹ trên mặt đất, hơi chút di chuyển tiến lùi, bộ dáng giống như vô cùng khổ não.
Harry hiện ra thân hình, cười cười, cậu biết tiểu kỳ lân đang tìm tử xà, cũng không biết, lần trước Basilisk đã chà đạp gì tiểu gia hỏa này, khiến cho vừa nhìn thấy bọn họ thì một bộ dạng muốn lại gần nhưng lại không dám như thế kia.
Có điều, không cần Harry làm gì, tử xà Basilisk đẫ nhanh chóng trườn ra khỏi tay áo của Snape xuống dưới, tiểu kỳ lân sợ tới lập tức dựng đứng người, nhanh chóng quay người chạy đi, Harry ngây người mà nhìn tiểu gia hỏa chạy nhanh như gió mà biến mất, chầm rì rì cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn thấy nơi mà Basilisk bò xuống đã trống rỗng.
Quay đầu, nhìn Snape hơi chút chau mày, không đợi Harry ‘nói chuyện’, cộc cộc cộc tiếng móng guốc từ xa lại gần, nhìn về hướng âm thanh, liền nhìn thấy tiểu kỳ lân thần sắc ủ rũ, có một khối ở trên đỉnh đầu, không chút tinh thần mà đi tới bên người Snape, cái đầu cố gắng vùi vào trong lòng Snape, khiến Basilisk đang quấn ở trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại thổ ra tiếng rắn.
Nhìn nhìn tử xà đang quấn chặt lấy sừng của tiểu kỳ lân, Snape chọn mi, vừa mới muốn nói gì đó, liền nhìn thấy cơ thể của tử xà giống như bị một cánh tay không nhìn thấy từng chút kéo ra, đại nhân tử xà vĩ đại thứ hai Hogwarts liều mạng co lại có thể thon dài của mình, nhưng rất đáng buồn, không thể phản kháng mà bị treo lơ lửng trên không trung.
‘Xi! Basilisk! Ăn hiếp tiểu hài tử vui lắm không? ’
‘Buông tôi ra! Xi xi! Chủ nhân Harry! Xi! Tiểu gia hỏa này rất thú vị!Xi xi! Tôi thích thế!’
‘Câm miệng! Nếu cậu vẫn còn muốn ăn những thịt nướng kia, ngoan ngoãn ở bên người Sev!’
‘Tôi kháng nghị! Xi xi! Cậu khinh thường xà quyền! Xi xi! Ngăn trở xà có được tự do! Xi xi! Tôi kháng nghị!’
‘Xi! Ăn hay là không ăn!’
‘……Tôi đi xuống……Xi xi……’
Thỏa mãn, Harry động động ngón tay, loại bỏ ma pháp, buông con tử xà không tình nguyện xuống đất, lấy lòng mà kéo kéo tay áo Snape.
‘Ukm Sev, giải quyết rồi, chúng ta tiếp tục? ’
Liếc mắt nhìn Basilisk đang bò ở giữa mình và Harry, lại nhìn nhìn tiểu kỳ lân đột nhiên có tình thần trở lại, vui vẻ tới mức phóng qua phóng lại, khóe miệng một chút cong lên, có điều không để linh hồn ngu ngốc không có não nào đó nhìn thấy, vui thích, Harry đi theo bên người tiểu kỳ lân, được dẫn đi, đi đến nơi Harry đã nói hắn chưa từng tới kia ……
Màu sắc cây cối không giống với màu xanh lá ở các nơi khác trong rừng cấm, màu xanh lục bảo tươi tốt như ẩn như hiện giữa lớp sương mù nhàn nhạt, trên bãi cỏ mềm mại giống như tấm thảm nhung thượng đẳng nhất, được trang hoàng tô điểm bởi những loài hoa xinh đẹp không biết tên kia, phất phơ dưới ánh trăng đêm, cả phiến lớn dược liệu quý hiếm, từng cụm từng mảng rải rác bên cái hồ nhỏ phát ra những ánh sáng bạc rực rỡ.
Mở to mắt, cố gắng áp xuống dục vọng muốn được xông về những cụm dược thảo kia lấy làm của riêng của chính mình, Snape nhìn vài ba kỳ lần trưởng thành lần lượt xuất hiện, sau khi nhìn rõ người tới, do dự một lát, bốn móng guốc nhè nhẹ gõ xuống mặt đất, đợi đến khi Harry vẫy tay cười với bọn chúng, với ngoắc ngoắc cái đầu, lại lần nữa biến mất.
Nơi tập hợp của kỳ lân!
Hút khí, Snape trước nay chưa từng nghĩ tới mình lại có một ngày có thể tới đây, hít thở sâu, không khí mang theo mùi hương của cỏ thanh mát nháy mắt khuếch tán vào khoang phổi, ngẩng đầu, nhìn trăng tròn lơ lửng trên không trung, sau đó cảm thấy cơ thể nhè nhẹ đươc bao lấy.
‘Có thích không? Nơi này rất đẹp phải không! Ha ha’
Hàng chữ dần dần biến mất, Snape không động đậy, cái lạnh bị ma lực bất cứ lúc nào cũng bao quanh hai người dần dần trung hòa, ấm áp nhè nhẹ, khiến hắn dần dần thả lỏng, cứ như vậy, đứng ở dưới ánh trăng, bên cạnh có người nguyện ý bồi bạn, À, là linh hồn, còn có một sủng vật tinh nghịch hài hước, còn có một tiểu kỳ lân xinh đẹp dễ thương ……
An tĩnh mà bị kéo ngồi xuống bãi cỏ mềm mại, Snape mất mát mà nhìn con hồ, cảm thấy sự ấm áp do mặt dây chuyền không ngừng tỏa ra, nhìn cánh tay màu phát ra màu trắng bạc đang nhẹ nhàng giúp mình thắt lại chiếc áo chùng hơi chút mở ra, sủng vật của hắn đang nằm ườn lên chân của chính mình, mà kỳ lân, đang ở bên hắn và linh hồn, đôi mắt lớn màu nâu, mang theo sự hiếu kỳ, đơn thuần mà nhìn hắn.
‘Mệt rồi ư? À, Sev, hay là anh đói rồi? ’
Trầm mặc lắc đầu, Snape chỉ cảm thấy an bình và thỏa mãn, những đau đớn kia, những gánh nặng nặng nề còn có sự co chặt thắt da kia, dường như giờ này khắc này đều đã rời xa khỏi hắn, hắn giống như nhận được một thế thới, chỉ thuộc về hắn, chỉ tồn tại vì hắn, cho dù rất có thể đây chỉ là trong giây lát.
Harry đần độn mà nhìn ánh trắng chiếu xuống hồ rồi phản chiếu lại trên gương mặt Snape, những đường nét sắc nhọn sâu kia, trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, những viên bảo thạch hắc sắc đã bị ẩn giấu quá nhiều, giờ phút này, chỉ có sự mê mang và thả lỏng, đôi môi cong lên mang theo một đường cong nhỏ, khiến cậu cảm thấy muốn lại gần, muốn chạm vào ……
Vào lúc bản thân vẫn còn duy trì được thanh tỉnh, Harry khó khăn mà rời mắt, chậm chạp ngồi lại phía sau Snape, thò chân ra, khiến hắn ngồi vào giữa hai chân của mình, do dự, từ hai bên người Snape thò tay ra, chầm chậm, dừng cánh tay của mình nắm chặt lấy đôi tay thon dài thần kỳ kia, mềm mại, dùng ngón tay cái, theo đường mu bàn tay, từng chút vuốt ve, nhìn sắc trắng ngần kia, ở dưới ánh trăng và sương mù, trở nên mềm mại.
Xúc cảm hơi lạnh trên tay khiến Snape cúi thấp đầu, mê mê hồ hồ nhìn tay của mình bị vuốt ve nhẹ nhàng và cẩn thận, qua vài giây, đột nhiên hồi lại thần, nhìn bên người, cánh tay và đôi chân thuộc về linh hồn, mà mình, đang bị linh hồn ôm vào trong lòng, giống như cảm thấy kinh sợ, gấp gáp muốn đứng dậy, lại bị kéo tay lại, chân quỵ xuống, rơi vào cái ôm băng lạnh với ma lực ấm áp.
Hơi chút tức giận ngẩng đầu, muốn nói ra gì đó, lại nhìn thấy đường nét dường như trở nên càng rõ ràng hơn một chút của linh hồn, có chút quen thuộc, ngũ quan dần dần rõ ràng, thậm chí là, mái tóc và lông mày, đã có sắc đen mờ mờ, đây quả thực là không thể tin nổi!
Snape ngây người nhìn Harry, cố gắng suy nghĩ xem diện mạo mơ hồ này rốt cuộc là ai, nhưng mà cùng với Harry dần dần lại gần hắn, trong đầu lại biến mành một mảnh hôn trầm, trơ mắt nhìn khuôn mặt với sắc mày đen nhàn nhạt kia, từng chút từng chút lại gần, sau đó, môi bị sự ấm lạnh mềm mại chiếm cứ.
Đôi môi bị đụng chạm, bị vuốt ve, vô thức mà hé miệng, khiến cho sự mát rượi đang lướt trên lợi hắn trượt vào trong, sau khi luỡi đột nhiên bị cuốn lấy bởi mềm mại mà mạnh mẽ, đột nhiên thanh tỉnh lại, dùng sức giãy giụa khỏi cái ôm không hề kiên cố rồi tay chân hoang loạn lùi lại, môi bởi vị đột nhiên tách ra mà chảy ra một sợi bạc mỏng, lau đi khóe môi, hung hăng trừng một cái harry đang vô cùng căng thẳng, đứng dậy, vội vã rời đi.
Harry ngớ ngẩn nhìn y bào phất phới của Snape nhanh chóng rời đi, phản ứng lại, nhảy tới đuổi theo, Merlin! Cậu vừa mới trúng bùa nguyền rủa ư, cậu vừa mới làm gì ……
Xông vào tầng hầm, có chút thở ngắt quãng, Snape ngồi bên lò sưởi cố gắng bình phục hô hấp, trong đầu lại vẫn luôn nghĩ tới cái hôn kia, lần thứ 2 rồi! Bị linh hồn hôn! Mà hắn hoàn toàn không cự tuyệt! Merlin! Hắn trúng bùa nhiếp hồn ư?
Bàn tay nắm chặt chạm vào đồ trong túi, lôi ra, là bữa tôi mà gia tinh chuẩn bị cho hắn, mím môi, nhìn nhìn bụi bặm của cỏ và hơi ẩm nhiễm trên người mình, đáp cái giỏ vẫn đang được duy trì biến nhỏ lên trên bàn, quay người đi vào phòng tắm.
Harry cần thận vô cùng mà đưa đầu vào trong phòng ngủ, vừa vặn nhìn thấy Snape mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, có chút khó xử mà đi vào, vò lấy cái đầu, ngoác mồm với người đang vẻ mặt vô tình trừng mắt nhìn cậu, theo quen thuộc mà tỏa ra ma lực bao quanh nam nhân ăn mặc mỏng manh, lại đột nhiên phát hiện ma lực có một chút thăng tiến rồi, mà cánh tay của cậu, không còn là đường trắng bạc mờ ảo nữa, mà là giống như linh hồn của Hogwarts vậy, có một màu sắc nhàn nhạt!
Merlin! Còn chưa kịp để quyết định xem bản thân nên là cảm thấy kinh hỉ hay là kinh sợ, Harry liện bị ma áp đột nhiên tăng vọt của Snape dọa sợ, ngẩng đầu, nhìn hắn biểu tình phẫn nộ, sắc mặt xanh mét đang nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi về phía cậu mà gầm nhỏ, cơ thể thon gầy kia không biết là vì nguyên nhân gì, hơi chút run rẩy, có chút vỡ vụn, nhưng tất cả, đều không thể so được với sự chấn kinh sau khi Harry nghe thấy Snape nói ra một cái tên.
“James Potter!”
Chạng vạng, từ văn phòng của Dumbledore đi ra, đang đi trên hành lang, Harry nhìn thấy Sirius vẻ mặt uất ức, lại nhìn thấy cứu thế chủ đang ủ rũ trốn đằng sau mấy người Hermione và Draco cứng ngắc cơ thể, tuy rằng không rõ từ lúc nào mà Malfoy kia bắt đầu thân cận với cứu thế chủ như thế, nhưng khóe miệng không thể khống chế mà cong lên trên, trước đây, không hề cảm thấy ngày hôm nay lại vui vẻ như vậy, mà Snape nhìn lại nhìn tiểu Malfoy có chút căng thẳng, mặt không chút biểu tình mà quay người rời đi.
Vuốt vuốt cằm, Harry nhìn y bào sau lưng Snape phất phới, hình như, giáo sư ma dược tâm tình không tốt lắm, nhớ tới nhiệm vụ Dumbledore vừa giao cho Snape, chau mày, được rồi, chế lang dược, cho người sói sắp tới đây——Remus Lupin.
Đối với Remus, Harry vẫn là rất thích, chỉ có điều sau khi biết được quá khứ, bồi bạn cùng Snape lâu như vậy, dùng một thân phận mới đối mặt với Sirius và người sói, luôn cảm thấy không tự giác, mang theo một tia bài xích, nhưng mà, thề với Merlin! Đối với Sirius và Remus, Harry vẫn luôn kính yêu có thừa!
Vào lúc Snape sắp sửa bước vào tầng hầm, Harry kéo lấy tay áo hắn, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn nhìn hàng mày cau chặt của Snape, thở dài.
‘Ra ngoài đi dạo một chút? Chúng ta có thể mang theo bữa tối! Trong rừng cấm có một nơi, anh chắc chắn chưa từng đến! Chúng ta cũng lâu rồi chưa đi tìm tiểu kỳ lân rồi, còn nữa, anh chẳng lẽ muốn tiếp tục xem biểu diễn ở lễ đường? ’
Đen mặt lại vì ‘biểu diễn’ mà Harry nhắc tới, không suy nghĩ bao lâu, Snape nhìn chằm chằm tay áo bị kéo lại của mình, nhè nhẹ giãy ra, nhấc chân, quay người, rời đi.
“Có cần tôi chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho cậu không? ”
Ngây người, mỉm cười, Harry bước tới, kéo lấy người sắp đi thẳng qua hành lang vào lỗi rẽ, bọn họ trước tiên cần đi chuẩn bị ít đồ ăn!
Nhét thức ăn do gia tinh tích cực chuẩn bị, đủ để nhét đầy bụng một con rồng vào trong túi của Snape, nhìn người kia sắc mặt âm trầm và đường nhìn bén nhọn, Harry cười cười, dường như biết được vị trí cụ thể của Harry đang ẩn thân bên người mình, Snape sau khi lại lần nữa trừng về phương hướng nào đó, sải bước đi khỏi phòng bếp.
Đi vào rừng cấm không bao lâu, Snape và Harry đã bị tiểu kỳ lân tìm thấy, có điều, tiểu gia hỏa không xống tới như mọi lần thấy bọn họ nữa, mà ở vị trí cách Snape hai bước dừng lại, cái đầu quay trái quay phải, mở to mắt nhìn tay áo Snape, móng guốc không ngừng đạp nhẹ trên mặt đất, hơi chút di chuyển tiến lùi, bộ dáng giống như vô cùng khổ não.
Harry hiện ra thân hình, cười cười, cậu biết tiểu kỳ lân đang tìm tử xà, cũng không biết, lần trước Basilisk đã chà đạp gì tiểu gia hỏa này, khiến cho vừa nhìn thấy bọn họ thì một bộ dạng muốn lại gần nhưng lại không dám như thế kia.
Có điều, không cần Harry làm gì, tử xà Basilisk đẫ nhanh chóng trườn ra khỏi tay áo của Snape xuống dưới, tiểu kỳ lân sợ tới lập tức dựng đứng người, nhanh chóng quay người chạy đi, Harry ngây người mà nhìn tiểu gia hỏa chạy nhanh như gió mà biến mất, chầm rì rì cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn thấy nơi mà Basilisk bò xuống đã trống rỗng.
Quay đầu, nhìn Snape hơi chút chau mày, không đợi Harry ‘nói chuyện’, cộc cộc cộc tiếng móng guốc từ xa lại gần, nhìn về hướng âm thanh, liền nhìn thấy tiểu kỳ lân thần sắc ủ rũ, có một khối ở trên đỉnh đầu, không chút tinh thần mà đi tới bên người Snape, cái đầu cố gắng vùi vào trong lòng Snape, khiến Basilisk đang quấn ở trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại thổ ra tiếng rắn.
Nhìn nhìn tử xà đang quấn chặt lấy sừng của tiểu kỳ lân, Snape chọn mi, vừa mới muốn nói gì đó, liền nhìn thấy cơ thể của tử xà giống như bị một cánh tay không nhìn thấy từng chút kéo ra, đại nhân tử xà vĩ đại thứ hai Hogwarts liều mạng co lại có thể thon dài của mình, nhưng rất đáng buồn, không thể phản kháng mà bị treo lơ lửng trên không trung.
‘Xi! Basilisk! Ăn hiếp tiểu hài tử vui lắm không? ’
‘Buông tôi ra! Xi xi! Chủ nhân Harry! Xi! Tiểu gia hỏa này rất thú vị!Xi xi! Tôi thích thế!’
‘Câm miệng! Nếu cậu vẫn còn muốn ăn những thịt nướng kia, ngoan ngoãn ở bên người Sev!’
‘Tôi kháng nghị! Xi xi! Cậu khinh thường xà quyền! Xi xi! Ngăn trở xà có được tự do! Xi xi! Tôi kháng nghị!’
‘Xi! Ăn hay là không ăn!’
‘……Tôi đi xuống……Xi xi……’
Thỏa mãn, Harry động động ngón tay, loại bỏ ma pháp, buông con tử xà không tình nguyện xuống đất, lấy lòng mà kéo kéo tay áo Snape.
‘Ukm Sev, giải quyết rồi, chúng ta tiếp tục? ’
Liếc mắt nhìn Basilisk đang bò ở giữa mình và Harry, lại nhìn nhìn tiểu kỳ lân đột nhiên có tình thần trở lại, vui vẻ tới mức phóng qua phóng lại, khóe miệng một chút cong lên, có điều không để linh hồn ngu ngốc không có não nào đó nhìn thấy, vui thích, Harry đi theo bên người tiểu kỳ lân, được dẫn đi, đi đến nơi Harry đã nói hắn chưa từng tới kia ……
Màu sắc cây cối không giống với màu xanh lá ở các nơi khác trong rừng cấm, màu xanh lục bảo tươi tốt như ẩn như hiện giữa lớp sương mù nhàn nhạt, trên bãi cỏ mềm mại giống như tấm thảm nhung thượng đẳng nhất, được trang hoàng tô điểm bởi những loài hoa xinh đẹp không biết tên kia, phất phơ dưới ánh trăng đêm, cả phiến lớn dược liệu quý hiếm, từng cụm từng mảng rải rác bên cái hồ nhỏ phát ra những ánh sáng bạc rực rỡ.
Mở to mắt, cố gắng áp xuống dục vọng muốn được xông về những cụm dược thảo kia lấy làm của riêng của chính mình, Snape nhìn vài ba kỳ lần trưởng thành lần lượt xuất hiện, sau khi nhìn rõ người tới, do dự một lát, bốn móng guốc nhè nhẹ gõ xuống mặt đất, đợi đến khi Harry vẫy tay cười với bọn chúng, với ngoắc ngoắc cái đầu, lại lần nữa biến mất.
Nơi tập hợp của kỳ lân!
Hút khí, Snape trước nay chưa từng nghĩ tới mình lại có một ngày có thể tới đây, hít thở sâu, không khí mang theo mùi hương của cỏ thanh mát nháy mắt khuếch tán vào khoang phổi, ngẩng đầu, nhìn trăng tròn lơ lửng trên không trung, sau đó cảm thấy cơ thể nhè nhẹ đươc bao lấy.
‘Có thích không? Nơi này rất đẹp phải không! Ha ha’
Hàng chữ dần dần biến mất, Snape không động đậy, cái lạnh bị ma lực bất cứ lúc nào cũng bao quanh hai người dần dần trung hòa, ấm áp nhè nhẹ, khiến hắn dần dần thả lỏng, cứ như vậy, đứng ở dưới ánh trăng, bên cạnh có người nguyện ý bồi bạn, À, là linh hồn, còn có một sủng vật tinh nghịch hài hước, còn có một tiểu kỳ lân xinh đẹp dễ thương ……
An tĩnh mà bị kéo ngồi xuống bãi cỏ mềm mại, Snape mất mát mà nhìn con hồ, cảm thấy sự ấm áp do mặt dây chuyền không ngừng tỏa ra, nhìn cánh tay màu phát ra màu trắng bạc đang nhẹ nhàng giúp mình thắt lại chiếc áo chùng hơi chút mở ra, sủng vật của hắn đang nằm ườn lên chân của chính mình, mà kỳ lân, đang ở bên hắn và linh hồn, đôi mắt lớn màu nâu, mang theo sự hiếu kỳ, đơn thuần mà nhìn hắn.
‘Mệt rồi ư? À, Sev, hay là anh đói rồi? ’
Trầm mặc lắc đầu, Snape chỉ cảm thấy an bình và thỏa mãn, những đau đớn kia, những gánh nặng nặng nề còn có sự co chặt thắt da kia, dường như giờ này khắc này đều đã rời xa khỏi hắn, hắn giống như nhận được một thế thới, chỉ thuộc về hắn, chỉ tồn tại vì hắn, cho dù rất có thể đây chỉ là trong giây lát.
Harry đần độn mà nhìn ánh trắng chiếu xuống hồ rồi phản chiếu lại trên gương mặt Snape, những đường nét sắc nhọn sâu kia, trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, những viên bảo thạch hắc sắc đã bị ẩn giấu quá nhiều, giờ phút này, chỉ có sự mê mang và thả lỏng, đôi môi cong lên mang theo một đường cong nhỏ, khiến cậu cảm thấy muốn lại gần, muốn chạm vào ……
Vào lúc bản thân vẫn còn duy trì được thanh tỉnh, Harry khó khăn mà rời mắt, chậm chạp ngồi lại phía sau Snape, thò chân ra, khiến hắn ngồi vào giữa hai chân của mình, do dự, từ hai bên người Snape thò tay ra, chầm chậm, dừng cánh tay của mình nắm chặt lấy đôi tay thon dài thần kỳ kia, mềm mại, dùng ngón tay cái, theo đường mu bàn tay, từng chút vuốt ve, nhìn sắc trắng ngần kia, ở dưới ánh trăng và sương mù, trở nên mềm mại.
Xúc cảm hơi lạnh trên tay khiến Snape cúi thấp đầu, mê mê hồ hồ nhìn tay của mình bị vuốt ve nhẹ nhàng và cẩn thận, qua vài giây, đột nhiên hồi lại thần, nhìn bên người, cánh tay và đôi chân thuộc về linh hồn, mà mình, đang bị linh hồn ôm vào trong lòng, giống như cảm thấy kinh sợ, gấp gáp muốn đứng dậy, lại bị kéo tay lại, chân quỵ xuống, rơi vào cái ôm băng lạnh với ma lực ấm áp.
Hơi chút tức giận ngẩng đầu, muốn nói ra gì đó, lại nhìn thấy đường nét dường như trở nên càng rõ ràng hơn một chút của linh hồn, có chút quen thuộc, ngũ quan dần dần rõ ràng, thậm chí là, mái tóc và lông mày, đã có sắc đen mờ mờ, đây quả thực là không thể tin nổi!
Snape ngây người nhìn Harry, cố gắng suy nghĩ xem diện mạo mơ hồ này rốt cuộc là ai, nhưng mà cùng với Harry dần dần lại gần hắn, trong đầu lại biến mành một mảnh hôn trầm, trơ mắt nhìn khuôn mặt với sắc mày đen nhàn nhạt kia, từng chút từng chút lại gần, sau đó, môi bị sự ấm lạnh mềm mại chiếm cứ.
Đôi môi bị đụng chạm, bị vuốt ve, vô thức mà hé miệng, khiến cho sự mát rượi đang lướt trên lợi hắn trượt vào trong, sau khi luỡi đột nhiên bị cuốn lấy bởi mềm mại mà mạnh mẽ, đột nhiên thanh tỉnh lại, dùng sức giãy giụa khỏi cái ôm không hề kiên cố rồi tay chân hoang loạn lùi lại, môi bởi vị đột nhiên tách ra mà chảy ra một sợi bạc mỏng, lau đi khóe môi, hung hăng trừng một cái harry đang vô cùng căng thẳng, đứng dậy, vội vã rời đi.
Harry ngớ ngẩn nhìn y bào phất phới của Snape nhanh chóng rời đi, phản ứng lại, nhảy tới đuổi theo, Merlin! Cậu vừa mới trúng bùa nguyền rủa ư, cậu vừa mới làm gì ……
Xông vào tầng hầm, có chút thở ngắt quãng, Snape ngồi bên lò sưởi cố gắng bình phục hô hấp, trong đầu lại vẫn luôn nghĩ tới cái hôn kia, lần thứ 2 rồi! Bị linh hồn hôn! Mà hắn hoàn toàn không cự tuyệt! Merlin! Hắn trúng bùa nhiếp hồn ư?
Bàn tay nắm chặt chạm vào đồ trong túi, lôi ra, là bữa tôi mà gia tinh chuẩn bị cho hắn, mím môi, nhìn nhìn bụi bặm của cỏ và hơi ẩm nhiễm trên người mình, đáp cái giỏ vẫn đang được duy trì biến nhỏ lên trên bàn, quay người đi vào phòng tắm.
Harry cần thận vô cùng mà đưa đầu vào trong phòng ngủ, vừa vặn nhìn thấy Snape mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, có chút khó xử mà đi vào, vò lấy cái đầu, ngoác mồm với người đang vẻ mặt vô tình trừng mắt nhìn cậu, theo quen thuộc mà tỏa ra ma lực bao quanh nam nhân ăn mặc mỏng manh, lại đột nhiên phát hiện ma lực có một chút thăng tiến rồi, mà cánh tay của cậu, không còn là đường trắng bạc mờ ảo nữa, mà là giống như linh hồn của Hogwarts vậy, có một màu sắc nhàn nhạt!
Merlin! Còn chưa kịp để quyết định xem bản thân nên là cảm thấy kinh hỉ hay là kinh sợ, Harry liện bị ma áp đột nhiên tăng vọt của Snape dọa sợ, ngẩng đầu, nhìn hắn biểu tình phẫn nộ, sắc mặt xanh mét đang nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi về phía cậu mà gầm nhỏ, cơ thể thon gầy kia không biết là vì nguyên nhân gì, hơi chút run rẩy, có chút vỡ vụn, nhưng tất cả, đều không thể so được với sự chấn kinh sau khi Harry nghe thấy Snape nói ra một cái tên.
“James Potter!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook