Vẫn là câu trước, kêu gọi ủng hộ bộ Anh sắc Ọ^Ọ

---------------------------------------------------------------------------------------

Rovka vốn tưởng rằng, trải qua một quãng thời gian dài như vậy, cô hẳn nên có loại cảm giác nắm chắc thắng lợi, nhưng đến tận khi bước vào chung cư, cô mới phát hiện, bản thân mình cũng không bình tĩnh như vậy.

Đứng ở trước cửa căn hộ, Rovka chợt phát hiện khi cô rời biệt thự không có mang theo chìa khóa chung cư. Nói cách khác, nếu Gin không có tại đây, cô đành phải trở về tìm Okiya Subaru, nếu không chỉ có thể ra đường nằm ngủ, vì số tiền cô mang theo căn bản không đủ để thuê khách sạn.

A, thật đãng trí quá...

Nghĩ như vậy, Rovka vươn tay nhấn chuông cửa, đợi một hồi lâu cũng không có ai đi ra, liền tính toán rời đi. Ai ngờ vừa mới chuẩn bị xoay người, cửa "ầm" một tiếng mở ra.


Rovka nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cảm giác tim đập ngày càng nhanh, dường như muốn vọt ra khỏi họng.

Gin!

Thật sự là Gin!

Gin nhìn Rovka đứng ngay trước mắt, trái tim kịch liệt nhảy lên, hai mắt nóng bừng. Rút cuộc... rút cuộc cũng tìm được cô ấy!

Hắn tiến lên, nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào lòng, đầu ngón tay lạnh băng làm Rovka nháy mắt hoàn hồn, lập tức chống tay lên lồng ngực hắn, kéo ra một chút khoảng cách:

- Gin, cẩn thận với con một chút.

Gin ngẩn ra, ánh mắt không tự giác mà dời xuống, nhìn đến bụng nhỏ đã phồng lên của cô, tâm nguyên bản vì không tìm được cô mà chết lặng lại nhảy lên một lần nữa, niềm mong chờ vô tận khiến tâm tình tối tăm của hắn chợt trở nên sáng lạn.

Rovka nhìn biểu tình trên mặt hắn, tức khắc đau lòng. Trong thời gian qua, người đàn ông này hắn đã chịu nhiều đả kích. Xem ra, đối với hắn mà nói, cô và đứa con cũng không phải không quan trọng như cô nghĩ.


- Gin, em nhớ anh.

Gin nhìn cô gái trước mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô, bên mũi phất qua hơi thở quen thuộc làm sự khát máu trong hắn chậm rãi bình lặng.

- Nghe, từ nay về sau không được rời đi nữa.

Dựa vào trong lòng Gin, Rovka nhìn hắn lạnh lùng cảnh cáo nhưng lại dùng đôi mắt ôn nhu nhìn mình, ý cười bên khóe môi ngày càng đậm. Mặc dù yêu thích, người đàn ông này cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra.

- Anh chỉ muốn nói từng đấy với một người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết là em sao?_ Tay nhỏ không tự giác mà nghịch tóc dài của hắn, mắt thấy Gin hơi nhíu mày vì cô dùng lực, Rovka không chỉ không sợ, ngược lại càng nghịch đến thích chí.

- Vào đi!

Đi vào phòng, Rovka bị Gin kéo vào trong ngực, bởi vì mang thai mà dáng người Rovka đã không được linh hoạt như trước kia, thậm chí còn có vẻ vụng về, nhưng Gin lại rất cẩn thận mà ôm cô.


Cảm giác được đầu ngón tay Gin tinh tế trượt theo đường cong của lưng cô, tâm Rovka không khỏi run lên, cô nghiêng đầu định mở miệng nói, liền bị cái hôn của Gin che trời lấp đất đánh úp. Tay to của hắn vén vạt áo cô lên, Rokva chống tay trước ngực hắn định cự lại thì bị Gin nắm chặt. Môi hắn lướt từ vành tai duyên dáng xuống cần cổ trắng nõn, cả người Rovka nhũn ra, không còn sức cự tuyệt.

Gin ngẩng đầu ngậm lấy môi cô, thật lâu sau trầm trầm mà nói:

- Em là của tôi, dù có chết cũng phải là do tự tôi gϊếŧ.

Rovka bĩu môi, tay khẽ vuốt bụng tròn:

- Nếu không phải lần này em nhanh chân, không cần anh ra tay, em và vật nhỏ trong bụng cũng chết mất rồi.

Vô duyên vô cớ bị người ta ám át, Rovka đương nhiên oán hận, nếu cô không phá cái tổ chức kia đến long trời lở đất, tên cô liền viết ngược!
Gin nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lúc này hắn muốn hút thuốc, nhưng tay vừa đụng tới hộp thuốc lại buông xuống.

- Tôi đã giải quyết hết những tên đó rồi.

- Vậy sao không giải quyết luôn tên Boss đi? Ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng mà từ bỏ như vậy!_Nghĩ đến tràng cảnh đêm đó, Rovka không tự giác mà siết chặt tay, nhìn đến đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch liền biết được cô dùng bao nhiêu sức.

Gin nghĩ tới khoảng thời gian vị Boss kia tự tung tự tác, cười lạnh, tay to khẽ vuốt bụng nhỏ tròn trịa của cô. Ngay tại khoảnh khắc cảm nhận được thai động kia, Gin đột nhiên nghĩ đến khát vọng sâu thẳm nhất của hắn.

Bởi vì từ nhỏ đã gặp phải thương tổn, chưa bao giờ nhận được tình thân, hắn luôn muốn có một gia đình. Hắn từng tự nói với bản thân, nếu một ngày, hắn có thể có một mái ấm, có một người vợ và đứa con thuộc về mình, hắn nhất định sẽ đối xử với họ thật tốt, thật tốt, tốt đến mức hắn tình nguyện hái xuống sao trời tặng cho họ.
Bây giờ, hắn rút cuộc cũng có được, nhưng suýt chút nữa thì mất đi.

Cái cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế* ấy, hắn không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.

*đau khổ đến tột cùng, cái đau thẩm thấu đến tận tâm can, xương tủy.

Đừng nói đến người khác, chính hắn cũng không biết vì tổ chức mà bản thân mình đã trả giá bao nhiêu, chịu nhiều thương tích như thế nào. Mà dường như cũng chẳng có kẻ nào chịu nghĩ đến tất cả điều đó, chúng đều xem sự trả giá của hắn thành chuyện đương nhiên, loại cảm giác này thật sự rất khó chấp nhận.

- Yên tâm, có một số chuyện... cần phải đi từng bước một._ Tóc mái dài che khuất ánh mắt của Gin, khiến Rovka không thấy được sự tàn nhẫn trong mắt hắn.

Rovka ôm cổ Gin, dựa vào vai hắn, ánh mắt dừng lại ở nơi tóc họ xen lẫn vào nhau, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Gin, lần này xin đừng rời khỏi em nữa.

Gin nhìn nữ nhân trong ngực, cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô:

- Tôi sẽ không rời đi.

.

Ngày kế, khi Vodka tới chung cư, nhìn đến Rovka đang dựa vào Gin xem TV, cả người lắp bắp kinh hãi. Hắn còn tưởng rằng, dù những kẻ đó không lấy mạng Rovka cũng sẽ khiến cô trọng thương, thậm chí sảy thai, nhưng giờ nhìn lại, dường như hắn đã quá coi trọng mấy tên kia rồi.

- Chị dâu, chào mừng chị trở lại._Nói thật, Vodka cũng không muốn Rovka xảy ra chuyện, tuy rằng đại ca đã càng ngày càng không giống như đại ca của quá khứ, nhưng khí chất trên người đại ca lại khiến hắn cảm giác an toàn hơn một chút.

Ừ, như vậy thì mạng nhỏ của hắn mới dễ có khả năng giữ lâu một chút.

- Vodka, lâu rồi không gặp._Rovka giơ tay chào, cô có ấn tượng khá tốt với Vodka.
Gin lạnh lùng liếc Vodka một cái, khiến hắn ta sợ tới mức lập tức nói:

- Em nghĩ chị cần bổ sung một chút dinh dưỡng, em ra ngoài mua đồ ăn đây.

Rovka nhìn theo bóng lưng vội vàng của Vodka, tủm tỉm hôn một ngụm lên má Gin:

- Gin, anh đáng yêu quá.

Gin cúi đầu cắn vành tai Rovka:

- Em muốn chết?

Rovka lập tức vung tay đấm một cái lên vai hắn, đôi mắt cong thành hình trăng non:

- Anh đây là thẹn quá thành giận sao?

Rovka vừa nói vừa đứng dậy, Gin xoay người ôm cô vào lòng, không cho cô lộn xộn, chôn mặt vào hõm cổ cô, rồi cứ để yên như vậy. Hai người rơi vào trầm lặng.

- Đợi đến khi sinh con xong, chúng ta kết hôn.

- ...Vâng.

Rovka đặt tay lên vai hắn, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng mà ôm hắn, trấn an hắn.

Tự tay lật đổ tổ chức, không khác gì hủy diệt tâm huyết của hắn, nhưng phải đi đến bước này, đâu phải lỗi của bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương