[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu
-
Chương 63: Hủy thạch
Khí trời không tốt, cuối tuần này thế nhưng sẽ có cơn mưa nhỏ, từng giọt tí tách, tung bay ở giữa bầu trời trong thành phố.
Càng làm cho Kaito không nghĩ tới chính là, mưa tuy nhỏ nhưng gió lại rất lớn, mà trận gió lớn này làm cho cậu không có cách nào có thể dùng tàu lượn để lướt đi. May là bởi vì cha của Aoko là sĩ quan cảnh sát phụ trách hành động lần này, cho nên cậu mới có cơ hội lẻn vào đây. Cái tên giám đốc người Mĩ kia biết cậu sẽ đến, không hề có chút cảm giác khẩn trương nào, tự phụ đến mức từ chối thanh tra Nakamori bố trí cảnh sát đứng canh gác, chỉ là sắp xếp mười gã vệ sĩ đứng ở xung quanh bảo thạch được để trên đài triển lãm. Hắn ta cho rằng cái tủ chứa đầy dòng điện cao thế có thể ngăn cản được cậu hay sao?
Dựa vào kỹ thuật hóa trang xuất quỷ nhập thần, Kaito liền dễ dàng tiếp cận được tủ chứa đựng đá quý. Nhìn xem ‘Vương Phi’ dễ như trở bàn tay, khóe miệng hơi giương lên một tia đắc ý, phải nên biết rằng, cái này so với ‘Bát Trận Đồ’ kỳ quái ở Trung Quốc còn đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà, ngay tại lúc Kaito đem nanh vuốt của mình hướng về phía ‘Vương Phi’ thì có một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Thế nào? Không đợi tớ đến liền chuẩn bị động thủ sao? Cậu đấy, đều người hợp tác với nhau mà cũng thật không có chút thành ý nào!”
Tiểu Văn một thân váy hoa màu tím, lụa trắng trên mặt lướt nhẹ, xuất hiện ở trong đại sảnh, trong giọng nói có hơi trách cứ. Người vệ sĩ này càng hoảng sợ hơn khi nhìn thấy Tiểu Văn đột nhiên xuất hiện, nghe xong lời nói của Tiểu Văn, vội vàng nhìn về phía “ông chủ” lúc này đang đứng ở bên cạnh đài triển lãm, kết quả toàn thể ngây người.
Ông chủ ở bên cạnh đài triển lãm không biết từ khi nào thì đã biến thành một tay cầm bảo thạch, cùng với hình dáng màu trắng.
Hóa ra, Kaito nghe ra được âm thanh của Tiểu Văn, cũng không vội vã quay đầu lại, vẫn như trước, không chút hoang mang nào đem viên bảo thạch nắm ở trong tay. Lời nói mới vừa rồi của Tiểu Văn, đã vạch trần được thân phận của cậu, cho nên, cậu cũng không tiếp tục che giấu nữa, vung tay lên, khôi phục lại bộ dáng của chính cậu.
Lúc này, thanh tra Nakamori nghe được động tĩnh cũng chạy lại đây, đi theo phía sau còn có ông giám đốc ô tô một thân chật vật. Xem ra là có người vô tình cứu ông ta khi bị nhốt trong toilet ra.
Nghe được tiếng bước chân, Kaito vốn còn tưởng rằng sẽ nghe được âm thanh hô to phẫn nộ của thanh tra Nakamori giống như trước đây là “Kid! Đừng chạy!”, cậu cũng đã chuẩn bị xong đoạn mở đầu một cách hoa lệ. Lại không nghĩ rằng cậu sẽ nghe được một cái tên mà chính cậu không thể nào tưởng tượng đến: “Đôi cánh thiên sứ màu tím?”
Đôi cánh thiên sứ…… Màu tím? Đó không phải là…… Chẳng lẽ…… Sự khiếp sợ trong nháy mắt vây quanh lấy Kaito, trong đầu cậu chỉ toàn là trống rỗng chậm rãi quay đầu.
Là cô ấy! Thật sự là cô ấy! Là hình dáng quen thuộc kia, quen thuộc đến mức chính cậu khi ở trong mơ, cũng có thể miêu tả ra được cái từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô ấy. Nhưng mà, làm sao có thể chứ? Người con gái ấy là do cậu tự tay đưa đi bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô ấy tắt thở. Lễ tang kia tuy rằng cậu không có đi tham dự, nhưng cũng luôn đứng ở phía sau, yên lặng chú ý hết tất cả. Ryoko, người con gái đã từng cướp đi trái tim của cậu, căn bản không có khả năng cô ấy còn sống. Chỉ là, nếu như mọi chuyện là như thế này, vậy thì người trước mắt này là ai??
Tiểu Văn vốn là muốn nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Kuroba Kaito khi nhìn thấy cô hóa trang thành như thế này, lại không nghĩ rằng, biểu cảm xuất hiện ở trên mặt Kaito không phải là sự khiếp sợ bình thường, mà là sự thống khổ, bi thương dày đặc đến mức không thể nào tin được. Tại sao có thể như vậy? Loại cảm giác này…… Chẳng lẽ cậu ta nhận ra cô?
Trong lúc nhất thời, hai người đều đắm chìm ở trong ánh mắt của đối phương, không chú ý đến xung quanh. Mà đây cũng chính là cơ hội tốt cho kẻ địch. Cái tên giám đốc ô tô cảm thấy chính mình đã chịu nỗi nhục nhã vô cùng lớn, ngay sau đó cũng không mềm lòng, từ trong túi lấy ra một cái điều khiển từ xa, vội càng ấn xuống. Ngay lập tức, theo dưới đáy tủ bắt đầu phun ra một lượng nước lớn, trần nhà cũng bắt đầu tung tóe đầy nước. Vài gã vệ sĩ kia dường như đã sớm biết mọi chuyện, di chuyển thân mình chạy ra khỏi phạm vi chứa nước, thuận tiện còn lôi kéo theo thanh tra Nakamori còn đang đứng đó sững sỡ.
Chỉ một hồi, trên không trung liền bắt đầu xuất hiện âm thanh “Xoẹt xoẹt –” của dòng điện, Tiểu Văn cùng Kaito cũng phục hồi lại tinh thần. Mới đầu, thanh tra Nakamori mang theo Kaito cùng Aoko, được giám đốc ô tô dẫn đi tham quan toàn bộ công trình, khi đó cũng không có giới thiệu qua về điểm này. Nhìn bộ dáng của thanh tra Nakamori thì biết ngay, ông ấy cũng đã bị lừa không biết gì cả. Kaito không nghĩ tới người kia lại có tâm cơ sâu đến như vậy, mấy ngày nay cũng không tin tưởng cảnh sát, âm thầm ở lại đây giở thủ đoạn như thế này. Càng không nghĩ tới, chính cậu sẽ bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Văn, mất đi cảnh giác, làm cho người ta có cơ hội lợi dụng, nhất thời chưa kịp né ra.
Theo dòng nước, cường độ dòng điện ở trong không trung càng ngày càng mạnh, mà toàn thân Kaito ướt đẫm đã có thể rõ ràng cảm giác được dòng điện đang mang đến sự tê tái. Chính là bởi vì trong lòng kiên trì muốn xác định Tiểu Văn có phải là Ryoko hay không, mới miễn cưỡng kiên trì đến lúc này. Cậu không thể ngã xuống, cậu sợ tất cả mọi chuyện này đều chỉ là một giấc mơ, đợi đến khi cậu mở to mắt ra thì không còn nhìn thấy người mà cậu ngày đêm mong nhớ.
“Ryoko — Ryoko –” Kaito chịu đựng sự đau đớn cùng đau nhức truyền đến trên người cậu, ở trong nước nhẹ nhàng gọi Tiểu Văn. Ánh mắt cậu đã không thể mở ra bởi vì trần nhà liên tục đổ nước xuống, thấy không rõ phía trước.
Tiểu Văn cũng bị tình huống xảy ra bất thình lình này làm cho hoảng sợ, cô vốn chính là muốn lợi dụng cơ hội này để cho Kaito thấy thân phận của cô, thuận tiện ở trước mặt mọi người, nói cho bọn họ biết ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ đã trở lại. Thuận tiện để cho cô có cơ hội, về sau lợi dụng thân phận này để tìm kiếm Pandora. Không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống này. Không kịp thi triển ma pháp cách thủy, cô chỉ có thể từ trong không gian ‘Tử Liên’ lấy ra một cái ô rất to màu hồng nhạt che khuất lượng nước lớn chảy ra từ trên trần nhà, cũng đồng thời nhìn thấy được Kaito một mặt thống khổ, cố gắng mở to mắt ra để tìm kiếm chính cô.
Tuy rằng không biết vì sao Kaito khi nhìn đến bản thân cô thì liền khẳng định cô chính là Ryoko, Tiểu Văn vẫn chính là chuẩn bị, trước hết cứu Kaito ra khỏi nơi này cái đã. Cô dịch chuyển đến bên người Kaito, để cho ô che khuất nước chảy xuống trên đầu Kaito, lấy khăn tay ra lau khô nước trên mặt Kaito, nếu chỉ là nhiêu đây thì không thể khiến cho Kaito không đến mức không mở ra được. Trong nước đang chảy ra này đó căn bản không phải là nước trong bình thường, bên trong nước có thể có trộn lỗn mê dược có thể làm cho người ta bất tỉnh. Thân thể Kaito đã tiếp nhận đòn công kích của dòng điện, hiện tại lại bị nước này đó xâm nhập vào trên người, chỉ sợ thanh tỉnh không được bao lâu. Chính cô phải lập tức dẫn cậu ta rời đi.
“Siêu đạo chích Kid, mau tỉnh lại!”
Kaito vốn đã có chút choáng váng hoa mắt, nghe được Tiểu Văn la lên, miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Tiểu Văn, nhìn khuôn mặt của ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ không có thay đổi kia, thỏa mãn nở nụ cười một chút, sau đó là hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Cho dù Tiểu Văn có lại kêu gọi như thế nào thì cũng đều không tỉnh lại.
Âm thanh xoẹt xoẹt ở trên không trung đã chuyển hóa, càng ngày càng trở thành tiếng nổ đôm đốp, Tiểu Văn biết, chỉ cần dừng chân ở lại đây chỉ nhiều thêm một chốc lát, thân thể Kaito sẽ không chịu nổi, suy nghĩ xong xuôi hết, cô vội vàng dịch chuyển, thoát khỏi chỗ này.
Ôm Kaito dịch chuyển đi đến nhà, cô chỉ cảm thấy trong đầu có một trận đau đớn. Trong lòng xuất hiện chỗ trống, dường như đang bị cái gì đó lấp đầy.
Mà giờ phút này, giám đốc ô tô cùng thanh tra Nakamori đã rời khỏi phòng khách, ở trong mắt Mike, Tiểu Văn cùng Kaito không có khả năng chạy thoát, chính hắn chỉ cần đợi đến khi hai người đều hôn mê bất tỉnh thì có thể đi vào. Hắn sợ ở lại nơi đó sẽ bị dòng điện gây ra thương tích. Nhưng hắn lại không biết loại hành vi này của mình càng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Tiểu Văn.
Sera bởi vì chuyện của siêu đạo chích Kid nên còn ở tại hiện trường, không có về nhà, cho nên Tiểu Văn tạm thời đem Kaito an bày ở tại trong phòng cô. Sau đó lại dịch chuyển đi đến viện bảo tàng. Giám đốc ô tô nước Mĩ sao? Hừ! Lại có thể muốn lợi dụng dòng điện cao thế để đưa người khác đi vào chỗ chết, như vậy thì không nên trách cô cũng ‘tâm ngoan thủ lạt, bất cận nhân tình.’ (Thủ đoạn độc ác, không hợp với đạo làm người.)
Dịch chuyển vài cái, Tiểu Văn liền đến hiện trường. Chẳng qua lần này cô không có xuất hiện ở trong viện bảo tàng, mà là trôi nổi ở trên bầu trời viện bảo tàng. Chỉ thấy cô dùng một tay chống đỡ một cây dù màu hồng nhạt, một tay cầm ‘Vương Phi’, ở không trung, từ trên cao nhìn xuống, giống như nữ thần giáng trần, kiêu ngạo nhìn mọi người. Đem quần chúng ở trên hiện trường kinh hãi, hét ra từng tiếng thét chói tai.
Lúc này Mike vừa vặn phát hiện ra chuyện siêu đạo chích Kid cùng ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ đã chạy thoát, chính là ở giữa lúc giận dữ thì liền phát hiện ra bên ngoài ồn ào náo động. Bên ngoài có rất nhiều người mà hắn mời tới để tạo thế lực, lúc này đã hoàn toàn mất đi khống chế, bọn họ ngẩng đầu lên chỉ trỏ ở trên bầu trời, cùng với tiếng than sợ hãi. Máy chụp hình này chính là do hắn dùng tiền để phát xuống cho mỗi người, bọn họ cũng không nghe lệnh đưa lên không trung chụp lóe đèn flash.
Hắn đi ra viện bảo tàng, đang muốn quát lớn vài tiếng, chợt nghe đến trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng.
“Ông hẳn là Mike đi? Nghe nói ‘Vuơng Phi’ này là viên bảo thạch may mắn của ngươi! Không biết sau khi ta hủy ‘nàng’ thì không biết ngươi có còn có thể tiếp tục có được may mắn hay không!?”
Mike bị âm thanh xuất hiện bất ngờ của Tiểu Văn làm cho phát hoảng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy tay trái Tiểu Văn vung lên một hình ảnh ‘Vương Phi’ bị một ngọn lửa đốt cháy. Ngay lập tức nổi trận lôi đình.
“Ngươi là ai kia chứ, lại có thể dám hủy bảo thạch của ta. Ta sẽ cho ngươi chết không được tử tế!” Dứt lời, Mike một mặt âm ngoan dùng tay ra hiệu, ở góc tối, một đường súng ngắm, nhắm ngay Tiểu Văn đang ở trong không trung.
“Dừng tay!” Thanh tra Nakamori tình cờ phát hiện ra tình huống, lúc này vội vội vàng vàng chạy từ trong viện bảo tàng ra ngoài, đối với Mike nói nửa ngày, phần lớn ý tứ chính là Mike không thể ở tại đây, ngay tại nơi này giết người được. Đáng tiếc, lúc này Mike đã tức giận đến mức hôn mê đầu óc, còn có nơi nào nghe được thanh tra Nakamori nói gì đó, lại là dùng tay ra hiệu, khiến cho mấy tay súng ngắm ở góc tối đồng thời ra tay.
“Chíu-” | “Chíu –” | “Chíu –”
Viên đạn được bay ra có âm thanh như thế là vì trên súng bắn tỉa được trang bị ống giảm thanh, tuy rằng tiếng mưa rơi vẫn nhỏ như trước nhưng lại ở trong tiếng mưa dao động ra âm thanh.
Tiểu Văn vẫn dùng một bàn tay như trước đốt ‘Vương phi’, cô hừ lạnh một tiếng, buông tay đang cầm ô ra, để cho ô trôi lơ lửng ở phía trên cô, tay phải vẽ ra một lớp che đậy bảo vệ, đem viên đạn trong nháy mắt chắn ở bên ngoài.
“Quả nhiên là kẻ bụng dạ nham hiểm, vì một viên bảo thạch cư nhiên liền như thế ngang nhiên giết người, ngươi thực sự cho rằng là một giám đốc ô tô nước Mĩ thì rất là giỏi sao?” Nói xong, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay trái khẽ nhúc nhích, chỉ thấy ánh lửa vốn đang cháy liền biến mất. Lưu lại một mảnh hình như là ‘Vương Phi’ cháy đen như than, ở trong gió hòa tan, hóa thành bột mịn.
“Ôi, trời ạ –” | “Trời ạ –”
Mọi người im lặng vài giây rồi sau đó kêu la sợ hãi. ‘Đôi cánh thiên sứ’ biến mất ở một đoạn thời gian, vừa xuất hiện chính là một mình làm ra việc mà người ta không thể tưởng tượng được. Ở giữa trong mắt người bị mất của hủy đi bảo thạch…… Cái này, cũng quá mức ở mạnh mẽ thôi!
Mike thấy viên bảo thạch may mắn của chính mình thế nhưng thật sự bị người hủy đi, trong lúc nhất thời mất đi lý trí. Cư nhiên lấy ra súng lục mang theo bên mình ra, liền bắt đầu hướng về phía không trung bắn.
“Bàng bàng” Tiếng súng ngay lập tức làm cho hiện trường trở nên lộn xộn. Những người vốn đứng để xem kịch vui bắt đầu ôm đầu chạy loạn xạ ở xung quanh, sợ bị ngộ thương. Tiểu Văn vẫn như trước có lớp che đậy bảo vệ, nhìn Mike điên cuồng, cô cười lạnh một tiếng, tay phải bung dù, xoay người rời đi.
Ngu ngốc, cư nhiên nổ súng, cho dù ngươi có là giám đốc ô tô của nước Mĩ, làm trái pháp luật, cái này cũng không thể ăn hết.
Mưa vẫn như trước rơi xuống, từng giọt tí tách xen lẫn tiếng thét chói tai của mọi người. Người bình thường không chú ý đến trong một góc tối, có một ánh mắt màu đỏ chậm rãi biến mất.
—— Ta đây là đường phân cách nhà cao tầng ——
Trung tâm thành phố Tokyo, trên đỉnh của tòa nhà cao ốc hắc ám. Xử Nữ vẫn như trước, ngồi ở trên chiếc ghế làm việc kia. Phía sau, The Spider giận đỏ mắt, chính là đang báo cáo tình hình.
Đã xuất hiện sao, xem ra ma lực đã khôi phục không sai biệt lắm, như vậy thì trí nhớ của ngươi có phải hay không cũng nên khôi phục? Không nói tiếng nào, Xử Nữ đưa lưng về phía The Spider, nhìn một khối bảo thạch màu đỏ trong tay suy nghĩ.
Càng làm cho Kaito không nghĩ tới chính là, mưa tuy nhỏ nhưng gió lại rất lớn, mà trận gió lớn này làm cho cậu không có cách nào có thể dùng tàu lượn để lướt đi. May là bởi vì cha của Aoko là sĩ quan cảnh sát phụ trách hành động lần này, cho nên cậu mới có cơ hội lẻn vào đây. Cái tên giám đốc người Mĩ kia biết cậu sẽ đến, không hề có chút cảm giác khẩn trương nào, tự phụ đến mức từ chối thanh tra Nakamori bố trí cảnh sát đứng canh gác, chỉ là sắp xếp mười gã vệ sĩ đứng ở xung quanh bảo thạch được để trên đài triển lãm. Hắn ta cho rằng cái tủ chứa đầy dòng điện cao thế có thể ngăn cản được cậu hay sao?
Dựa vào kỹ thuật hóa trang xuất quỷ nhập thần, Kaito liền dễ dàng tiếp cận được tủ chứa đựng đá quý. Nhìn xem ‘Vương Phi’ dễ như trở bàn tay, khóe miệng hơi giương lên một tia đắc ý, phải nên biết rằng, cái này so với ‘Bát Trận Đồ’ kỳ quái ở Trung Quốc còn đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà, ngay tại lúc Kaito đem nanh vuốt của mình hướng về phía ‘Vương Phi’ thì có một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Thế nào? Không đợi tớ đến liền chuẩn bị động thủ sao? Cậu đấy, đều người hợp tác với nhau mà cũng thật không có chút thành ý nào!”
Tiểu Văn một thân váy hoa màu tím, lụa trắng trên mặt lướt nhẹ, xuất hiện ở trong đại sảnh, trong giọng nói có hơi trách cứ. Người vệ sĩ này càng hoảng sợ hơn khi nhìn thấy Tiểu Văn đột nhiên xuất hiện, nghe xong lời nói của Tiểu Văn, vội vàng nhìn về phía “ông chủ” lúc này đang đứng ở bên cạnh đài triển lãm, kết quả toàn thể ngây người.
Ông chủ ở bên cạnh đài triển lãm không biết từ khi nào thì đã biến thành một tay cầm bảo thạch, cùng với hình dáng màu trắng.
Hóa ra, Kaito nghe ra được âm thanh của Tiểu Văn, cũng không vội vã quay đầu lại, vẫn như trước, không chút hoang mang nào đem viên bảo thạch nắm ở trong tay. Lời nói mới vừa rồi của Tiểu Văn, đã vạch trần được thân phận của cậu, cho nên, cậu cũng không tiếp tục che giấu nữa, vung tay lên, khôi phục lại bộ dáng của chính cậu.
Lúc này, thanh tra Nakamori nghe được động tĩnh cũng chạy lại đây, đi theo phía sau còn có ông giám đốc ô tô một thân chật vật. Xem ra là có người vô tình cứu ông ta khi bị nhốt trong toilet ra.
Nghe được tiếng bước chân, Kaito vốn còn tưởng rằng sẽ nghe được âm thanh hô to phẫn nộ của thanh tra Nakamori giống như trước đây là “Kid! Đừng chạy!”, cậu cũng đã chuẩn bị xong đoạn mở đầu một cách hoa lệ. Lại không nghĩ rằng cậu sẽ nghe được một cái tên mà chính cậu không thể nào tưởng tượng đến: “Đôi cánh thiên sứ màu tím?”
Đôi cánh thiên sứ…… Màu tím? Đó không phải là…… Chẳng lẽ…… Sự khiếp sợ trong nháy mắt vây quanh lấy Kaito, trong đầu cậu chỉ toàn là trống rỗng chậm rãi quay đầu.
Là cô ấy! Thật sự là cô ấy! Là hình dáng quen thuộc kia, quen thuộc đến mức chính cậu khi ở trong mơ, cũng có thể miêu tả ra được cái từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô ấy. Nhưng mà, làm sao có thể chứ? Người con gái ấy là do cậu tự tay đưa đi bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô ấy tắt thở. Lễ tang kia tuy rằng cậu không có đi tham dự, nhưng cũng luôn đứng ở phía sau, yên lặng chú ý hết tất cả. Ryoko, người con gái đã từng cướp đi trái tim của cậu, căn bản không có khả năng cô ấy còn sống. Chỉ là, nếu như mọi chuyện là như thế này, vậy thì người trước mắt này là ai??
Tiểu Văn vốn là muốn nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Kuroba Kaito khi nhìn thấy cô hóa trang thành như thế này, lại không nghĩ rằng, biểu cảm xuất hiện ở trên mặt Kaito không phải là sự khiếp sợ bình thường, mà là sự thống khổ, bi thương dày đặc đến mức không thể nào tin được. Tại sao có thể như vậy? Loại cảm giác này…… Chẳng lẽ cậu ta nhận ra cô?
Trong lúc nhất thời, hai người đều đắm chìm ở trong ánh mắt của đối phương, không chú ý đến xung quanh. Mà đây cũng chính là cơ hội tốt cho kẻ địch. Cái tên giám đốc ô tô cảm thấy chính mình đã chịu nỗi nhục nhã vô cùng lớn, ngay sau đó cũng không mềm lòng, từ trong túi lấy ra một cái điều khiển từ xa, vội càng ấn xuống. Ngay lập tức, theo dưới đáy tủ bắt đầu phun ra một lượng nước lớn, trần nhà cũng bắt đầu tung tóe đầy nước. Vài gã vệ sĩ kia dường như đã sớm biết mọi chuyện, di chuyển thân mình chạy ra khỏi phạm vi chứa nước, thuận tiện còn lôi kéo theo thanh tra Nakamori còn đang đứng đó sững sỡ.
Chỉ một hồi, trên không trung liền bắt đầu xuất hiện âm thanh “Xoẹt xoẹt –” của dòng điện, Tiểu Văn cùng Kaito cũng phục hồi lại tinh thần. Mới đầu, thanh tra Nakamori mang theo Kaito cùng Aoko, được giám đốc ô tô dẫn đi tham quan toàn bộ công trình, khi đó cũng không có giới thiệu qua về điểm này. Nhìn bộ dáng của thanh tra Nakamori thì biết ngay, ông ấy cũng đã bị lừa không biết gì cả. Kaito không nghĩ tới người kia lại có tâm cơ sâu đến như vậy, mấy ngày nay cũng không tin tưởng cảnh sát, âm thầm ở lại đây giở thủ đoạn như thế này. Càng không nghĩ tới, chính cậu sẽ bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Văn, mất đi cảnh giác, làm cho người ta có cơ hội lợi dụng, nhất thời chưa kịp né ra.
Theo dòng nước, cường độ dòng điện ở trong không trung càng ngày càng mạnh, mà toàn thân Kaito ướt đẫm đã có thể rõ ràng cảm giác được dòng điện đang mang đến sự tê tái. Chính là bởi vì trong lòng kiên trì muốn xác định Tiểu Văn có phải là Ryoko hay không, mới miễn cưỡng kiên trì đến lúc này. Cậu không thể ngã xuống, cậu sợ tất cả mọi chuyện này đều chỉ là một giấc mơ, đợi đến khi cậu mở to mắt ra thì không còn nhìn thấy người mà cậu ngày đêm mong nhớ.
“Ryoko — Ryoko –” Kaito chịu đựng sự đau đớn cùng đau nhức truyền đến trên người cậu, ở trong nước nhẹ nhàng gọi Tiểu Văn. Ánh mắt cậu đã không thể mở ra bởi vì trần nhà liên tục đổ nước xuống, thấy không rõ phía trước.
Tiểu Văn cũng bị tình huống xảy ra bất thình lình này làm cho hoảng sợ, cô vốn chính là muốn lợi dụng cơ hội này để cho Kaito thấy thân phận của cô, thuận tiện ở trước mặt mọi người, nói cho bọn họ biết ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ đã trở lại. Thuận tiện để cho cô có cơ hội, về sau lợi dụng thân phận này để tìm kiếm Pandora. Không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống này. Không kịp thi triển ma pháp cách thủy, cô chỉ có thể từ trong không gian ‘Tử Liên’ lấy ra một cái ô rất to màu hồng nhạt che khuất lượng nước lớn chảy ra từ trên trần nhà, cũng đồng thời nhìn thấy được Kaito một mặt thống khổ, cố gắng mở to mắt ra để tìm kiếm chính cô.
Tuy rằng không biết vì sao Kaito khi nhìn đến bản thân cô thì liền khẳng định cô chính là Ryoko, Tiểu Văn vẫn chính là chuẩn bị, trước hết cứu Kaito ra khỏi nơi này cái đã. Cô dịch chuyển đến bên người Kaito, để cho ô che khuất nước chảy xuống trên đầu Kaito, lấy khăn tay ra lau khô nước trên mặt Kaito, nếu chỉ là nhiêu đây thì không thể khiến cho Kaito không đến mức không mở ra được. Trong nước đang chảy ra này đó căn bản không phải là nước trong bình thường, bên trong nước có thể có trộn lỗn mê dược có thể làm cho người ta bất tỉnh. Thân thể Kaito đã tiếp nhận đòn công kích của dòng điện, hiện tại lại bị nước này đó xâm nhập vào trên người, chỉ sợ thanh tỉnh không được bao lâu. Chính cô phải lập tức dẫn cậu ta rời đi.
“Siêu đạo chích Kid, mau tỉnh lại!”
Kaito vốn đã có chút choáng váng hoa mắt, nghe được Tiểu Văn la lên, miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Tiểu Văn, nhìn khuôn mặt của ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ không có thay đổi kia, thỏa mãn nở nụ cười một chút, sau đó là hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Cho dù Tiểu Văn có lại kêu gọi như thế nào thì cũng đều không tỉnh lại.
Âm thanh xoẹt xoẹt ở trên không trung đã chuyển hóa, càng ngày càng trở thành tiếng nổ đôm đốp, Tiểu Văn biết, chỉ cần dừng chân ở lại đây chỉ nhiều thêm một chốc lát, thân thể Kaito sẽ không chịu nổi, suy nghĩ xong xuôi hết, cô vội vàng dịch chuyển, thoát khỏi chỗ này.
Ôm Kaito dịch chuyển đi đến nhà, cô chỉ cảm thấy trong đầu có một trận đau đớn. Trong lòng xuất hiện chỗ trống, dường như đang bị cái gì đó lấp đầy.
Mà giờ phút này, giám đốc ô tô cùng thanh tra Nakamori đã rời khỏi phòng khách, ở trong mắt Mike, Tiểu Văn cùng Kaito không có khả năng chạy thoát, chính hắn chỉ cần đợi đến khi hai người đều hôn mê bất tỉnh thì có thể đi vào. Hắn sợ ở lại nơi đó sẽ bị dòng điện gây ra thương tích. Nhưng hắn lại không biết loại hành vi này của mình càng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Tiểu Văn.
Sera bởi vì chuyện của siêu đạo chích Kid nên còn ở tại hiện trường, không có về nhà, cho nên Tiểu Văn tạm thời đem Kaito an bày ở tại trong phòng cô. Sau đó lại dịch chuyển đi đến viện bảo tàng. Giám đốc ô tô nước Mĩ sao? Hừ! Lại có thể muốn lợi dụng dòng điện cao thế để đưa người khác đi vào chỗ chết, như vậy thì không nên trách cô cũng ‘tâm ngoan thủ lạt, bất cận nhân tình.’ (Thủ đoạn độc ác, không hợp với đạo làm người.)
Dịch chuyển vài cái, Tiểu Văn liền đến hiện trường. Chẳng qua lần này cô không có xuất hiện ở trong viện bảo tàng, mà là trôi nổi ở trên bầu trời viện bảo tàng. Chỉ thấy cô dùng một tay chống đỡ một cây dù màu hồng nhạt, một tay cầm ‘Vương Phi’, ở không trung, từ trên cao nhìn xuống, giống như nữ thần giáng trần, kiêu ngạo nhìn mọi người. Đem quần chúng ở trên hiện trường kinh hãi, hét ra từng tiếng thét chói tai.
Lúc này Mike vừa vặn phát hiện ra chuyện siêu đạo chích Kid cùng ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ đã chạy thoát, chính là ở giữa lúc giận dữ thì liền phát hiện ra bên ngoài ồn ào náo động. Bên ngoài có rất nhiều người mà hắn mời tới để tạo thế lực, lúc này đã hoàn toàn mất đi khống chế, bọn họ ngẩng đầu lên chỉ trỏ ở trên bầu trời, cùng với tiếng than sợ hãi. Máy chụp hình này chính là do hắn dùng tiền để phát xuống cho mỗi người, bọn họ cũng không nghe lệnh đưa lên không trung chụp lóe đèn flash.
Hắn đi ra viện bảo tàng, đang muốn quát lớn vài tiếng, chợt nghe đến trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng.
“Ông hẳn là Mike đi? Nghe nói ‘Vuơng Phi’ này là viên bảo thạch may mắn của ngươi! Không biết sau khi ta hủy ‘nàng’ thì không biết ngươi có còn có thể tiếp tục có được may mắn hay không!?”
Mike bị âm thanh xuất hiện bất ngờ của Tiểu Văn làm cho phát hoảng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy tay trái Tiểu Văn vung lên một hình ảnh ‘Vương Phi’ bị một ngọn lửa đốt cháy. Ngay lập tức nổi trận lôi đình.
“Ngươi là ai kia chứ, lại có thể dám hủy bảo thạch của ta. Ta sẽ cho ngươi chết không được tử tế!” Dứt lời, Mike một mặt âm ngoan dùng tay ra hiệu, ở góc tối, một đường súng ngắm, nhắm ngay Tiểu Văn đang ở trong không trung.
“Dừng tay!” Thanh tra Nakamori tình cờ phát hiện ra tình huống, lúc này vội vội vàng vàng chạy từ trong viện bảo tàng ra ngoài, đối với Mike nói nửa ngày, phần lớn ý tứ chính là Mike không thể ở tại đây, ngay tại nơi này giết người được. Đáng tiếc, lúc này Mike đã tức giận đến mức hôn mê đầu óc, còn có nơi nào nghe được thanh tra Nakamori nói gì đó, lại là dùng tay ra hiệu, khiến cho mấy tay súng ngắm ở góc tối đồng thời ra tay.
“Chíu-” | “Chíu –” | “Chíu –”
Viên đạn được bay ra có âm thanh như thế là vì trên súng bắn tỉa được trang bị ống giảm thanh, tuy rằng tiếng mưa rơi vẫn nhỏ như trước nhưng lại ở trong tiếng mưa dao động ra âm thanh.
Tiểu Văn vẫn dùng một bàn tay như trước đốt ‘Vương phi’, cô hừ lạnh một tiếng, buông tay đang cầm ô ra, để cho ô trôi lơ lửng ở phía trên cô, tay phải vẽ ra một lớp che đậy bảo vệ, đem viên đạn trong nháy mắt chắn ở bên ngoài.
“Quả nhiên là kẻ bụng dạ nham hiểm, vì một viên bảo thạch cư nhiên liền như thế ngang nhiên giết người, ngươi thực sự cho rằng là một giám đốc ô tô nước Mĩ thì rất là giỏi sao?” Nói xong, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay trái khẽ nhúc nhích, chỉ thấy ánh lửa vốn đang cháy liền biến mất. Lưu lại một mảnh hình như là ‘Vương Phi’ cháy đen như than, ở trong gió hòa tan, hóa thành bột mịn.
“Ôi, trời ạ –” | “Trời ạ –”
Mọi người im lặng vài giây rồi sau đó kêu la sợ hãi. ‘Đôi cánh thiên sứ’ biến mất ở một đoạn thời gian, vừa xuất hiện chính là một mình làm ra việc mà người ta không thể tưởng tượng được. Ở giữa trong mắt người bị mất của hủy đi bảo thạch…… Cái này, cũng quá mức ở mạnh mẽ thôi!
Mike thấy viên bảo thạch may mắn của chính mình thế nhưng thật sự bị người hủy đi, trong lúc nhất thời mất đi lý trí. Cư nhiên lấy ra súng lục mang theo bên mình ra, liền bắt đầu hướng về phía không trung bắn.
“Bàng bàng” Tiếng súng ngay lập tức làm cho hiện trường trở nên lộn xộn. Những người vốn đứng để xem kịch vui bắt đầu ôm đầu chạy loạn xạ ở xung quanh, sợ bị ngộ thương. Tiểu Văn vẫn như trước có lớp che đậy bảo vệ, nhìn Mike điên cuồng, cô cười lạnh một tiếng, tay phải bung dù, xoay người rời đi.
Ngu ngốc, cư nhiên nổ súng, cho dù ngươi có là giám đốc ô tô của nước Mĩ, làm trái pháp luật, cái này cũng không thể ăn hết.
Mưa vẫn như trước rơi xuống, từng giọt tí tách xen lẫn tiếng thét chói tai của mọi người. Người bình thường không chú ý đến trong một góc tối, có một ánh mắt màu đỏ chậm rãi biến mất.
—— Ta đây là đường phân cách nhà cao tầng ——
Trung tâm thành phố Tokyo, trên đỉnh của tòa nhà cao ốc hắc ám. Xử Nữ vẫn như trước, ngồi ở trên chiếc ghế làm việc kia. Phía sau, The Spider giận đỏ mắt, chính là đang báo cáo tình hình.
Đã xuất hiện sao, xem ra ma lực đã khôi phục không sai biệt lắm, như vậy thì trí nhớ của ngươi có phải hay không cũng nên khôi phục? Không nói tiếng nào, Xử Nữ đưa lưng về phía The Spider, nhìn một khối bảo thạch màu đỏ trong tay suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook