"..."

Sau một hồi mờ mịt, phản ứng đầu tiên của A Du chính là hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi sau đó lại cảm thấy thập phần may mắn ——mọi người xung quanh đều bị nàng hù dọa chạy hết rồi, nếu không, hiện tại không biết bao nhiêu người xem náo nhiệt!

Phản ứng thứ hai chính là: xem một chút cái người này là ai.

Cẩn thận nhìn lên, A Du kinh ngạc phát hiện, lại còn là người quen.

Mấy ngày nay nàng thường mua một chút thịt heo ở chổ đối phương.

Không sai, vị nhân huynh này chính là tên đồ tể cách vách bán thịt đầu trấn, lúc trước nghe người ta đồn rằng, lúc hắn còn trẻ từng cưới một vị thê tử, nhưng đáng tiếc mất sớm, đến bây giờ vẫn chưa cưới thêm ai, mặc dù tuổi đã gần bốn mươi nhưng dưới gối không có bất kỳ con cái.

"Lý..." A Du cân nhắc, suy tư nên xưng hô như thế nào với đối phương, cuối cùng nói: "Vị Lý đại ca này, chúng ta dường như không quen?"

Tướng mạo tương đối tục tằng, một thân màu xám tro gọn gàng, vạt áo trước ngực rớt ra, lộ ra cơ ngực săn chắc ngăm đen lông ngực rậm rạp, tương đối có mùi vị nam nhân[Mèo: Mãnh nam a~] bên hông trái cắm một cây cân dính đầy mỡ, bên phải cắm một con dao giết heo, hắn dùng cái quạt hương bồ thật dày vỗ vỗ ngực, tự tin nói: "Đợi thành thân xong, tự nhiên chúng ta sẽ quen thuộc."

"..." Cảm thấy sai sai ở đâu? Chung quy lời này không bình thường tí nào.

"Không, huynh hiểu lầm ý tứ của ta rồi." A Du lui về sau nửa bước, ngón tay lặng lẽ cầm chày gỗ: "Ta khi nào nói muốn gả cho huynh?" Dứt lời, cảnh giác nhìn đối phương, quyết định —— nếu hắn có bất kỳ hành động bất chính nào, liền đập cho hắn một gậy!

"A Du, nàng hãy an tâm." Lý đồ tể giống như bổ sung cái gì đó, gương mặt to lớn phơi nắng đen thui nở nụ cười tươi rói, thoạt nhìn thật không dọa người như lúc không cười: "Ta không ngại nàng đâu."

"..." Chuyện gì xảy ra vậy?! Sao nói lại không chịu hiểu chứ?!!!!

"Lúc nàng vừa mới đến, ta liền chú ý rồi."

"..." Dạ dạ, đại ca, chớ tự tiện ‘nhớ lại hồi ức’ được không?

A Du cảm giác mình muốn khóc, nhưng đối phương vẫn còn liều mạng tiếp tục.

"Mặc dù dáng dấp nàng không xinh đẹp, cũng không trẻ tuổi, trông cũng không giống như dễ sinh đẻ, nhưng ta cảm thấy da thịt trên người nàng có mùi vị làm ta rất thích." [Mèo: Khụ!! Nguyên văn là mùi thịt đùi đóa Ọ.Ọ Cuối cùng ta đọc hiểu thành: vì anh Lý bán thịt heo, quen mùi, thấy mùi A Du rất thích -> A Du = heo!!]

Lần này, A Du khóc thật sự, nàng tức giận vừa lau nước mắt, vừa nói: "Không xinh đẹp không trẻ tuổi còn chưa tính, còn có, có mùi (Chứ không phải là mùi thúi của con heo á hả?) còn chưa tính, làm sao mà ngươi biết ta không dễ sinh hả?”

Lý đồ tể đồng tình liếc nhìn nàng, nói: "Ta là kẻ giết heo, trong nhà cũng nuôi mấy lớp heo mẹ rồi, có thể đẻ được hay không một con ta cũng biết, nàng...." Tầm mắt do dự đậu trên bờ mông của A Du trong chốc lát, rất là tiếc nuối lắc đầu một cái: "Nhưng mà, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện giữ lời, ta nói sẽ không ghét bỏ, sẽ đối xử tốt với nàng."

"... Ta cảm ơn ngươi." Cảm ơn cả nhà ngươi á!

"Không cần khách khí." Lý đồ tể nhận lấy cái thang trèo lên nhà, tiếp tục nói: "Ta thích tính tình nàng lanh lẹ, nàng xem, tuổi nàng cũng không còn nhỏ, mặc dù ta không phải là người giàu có gì, nhưng cũng có thể tự nuôi sống bản thân, hai ta ở chung với nhau cũng rất tốt."

"Vốn là ta dám nói lời này với nàng, thật sự là mạng của ta... Cũng không tốt." Đồ tể đại ca thở dài, một lần nữa tự tiện lâm vào hồi ức: "Ta với nàng giống nhau, cũng là từ nhỏ thân nhân hoàn toàn biến mất, sau lại cưới một nương tử, hai ba năm sau lại mất, ngay cả đứa bé cũng không lưu lại một đứa, đại sư trong chùa nói ta mệnh mang hung thần, trừ phi tìm cái mệnh so với ta còn cứng rắn hơn, nếu không đời này chỉ có thể một thân một mình."

"Ta vốn là muốn như vầy, cả đời độc thân liền độc thân thôi, cũng không thể lại đi gieo họa cho người ta, lại không nghĩ rằng, còn có thể gặp được nàng."

Bị đối phương dùng một ánh mắt "Thế gian kỳ ba" nhìn chăm chú vào, may mà A Du bình tĩnh cũng không nhịn được khóe miệng điên cuồng co rút, giờ phút này nàng muốn đánh người, sớm biết như vậy, nàng tình nguyện bị bà mai dây dưa còn hơn!

Mặc dù nói nhảm nhiều quá rồi, nhưng nàng không nói đồng ý hay không đồng ý. Dù sao thì mỗi ngày nàng cũng bán thêm được mấy tô mì.

Thời gian dài tự nhiên sẽ không còn người nào hỏi nàng nữa.

Nhưng bây giờ... Thật là giống như lấy tảng đá đập chân của mình!

"Nàng xem, nếu nàng nói đồng ý, ngày mai ta tìm bà mối La tới cửa cầu hôn."

"... Dừng!" A Du vội vàng hô ngừng: "Ta còn chưa nói đồng ý đâu!"

"Sao nàng lại không đồng ý chứ?" Lý đồ tể dùng một loại ánh mắt không chấp nhận cùng không hiểu nhìn về phía A Du: "Hai chúng ta chính là trời đất tạo nên một đôi mà."

"... Lý đại ca, tự nhiên ngươi lại dùng thành ngữ..." Nàng rốt cuộc đang nói cái gì thế! Đến nước không còn gì để nói này sao?

"Đó là điều tự nhiên, ta cũng biết không ít đâu, ngày sau còn dài, từ từ nàng cũng sẽ biết thôi." Lý đồ tể bày tỏ rất vui vẻ được khen, lòng tự tin tràn đầy nói: "Ta cũng suy nghĩ rồi, thành thân xong ta vẫn giết heo như cũ, nàng vẫn bán mì như cũ, chẳng qua mỗi ngày buôn bán nếu còn dư thịt thì để lại cho nàng, nàng có thể nấu bán thêm với mì! Nếu khách ăn xong ở chổ nàng lại đến chổ ta mua thịt thì ta sẽ giảm giá cho người đó, mọi người nhất định sẽ càng thích đến chổ của nàng ăn mì nhiều hơn!"

Còn, còn có đầu óc biết kinh tế.

Trong một khắc, A Du đáng xấu hổ động lòng, làm thịt heo, nghe tựa hồ cũng không tệ...

Đang ngẩn ngơ, trên mặt nàng tự nhiên biểu hiện thần sắc buông lỏng, lập tức bị đồ tể huynh bắt được, hắn nhe răng vui lên: "Thành? Được! Ngày mai ta sẽ tới cầu hôn!"

Dứt lời, hắn phất tay áo sãi bước rời đi, bộ dáng mang gió xuân, ngay cả cán cân và dao giết heo nhiều mỡ bên hông cũng hạnh phúc lây~

"..."

Nàng đáp ứng cái gì rồi?

Căn bản cái gì cũng chưa đáp ứng cái gì mà?!

Chẳng qua là thất thần một chút cũng không được sao?!

"Ai! Lý đại ca, ngươi chờ một chút nghe ta nói! Chờ đã!" A Du vội vàng cầm chày cán bột đuổi theo: "Ngươi hãy nghe ta nói cái đã!"

"Đừng nóng vội!" Lý đồ tể vừa đi vừa quay đầu cười to nói: "Ngày mai ta nhất định sẽ tới, tuyệt không lừa nàng đâu!"

"... Uy! Ngươi để ta nói cho hết lời... Nè nè nè... Uy..."

Cuối cùng, rõ ràng thể lực A Du tương đối kém nên không thể đuổi kịp đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng đối phương chạy càng xa hí hửng vui vẻ, đau khổ khuất phục.

Đêm nay nàng trốn đi có kịp không?

Có kịp không?!

Chắc là kịp, nhưng vấn đề là, nàng không thể làm như vậy, một khi rời khỏi, nàng lo lắng A Nhiên lúc trở lại, sẽ không tìm được nàng.

Cuối cùng, nàng chỉ còn cách nhắm mắt lưu lại, phải, dù sao binh tới tướng chặn, không có gì là không được, nàng thật không muốn gả, chẳng lẽ người khác còn có thể cường đoạt dân nữ sao?

Ngày thứ hai, bà mai quả nhiên tới cửa.

Chẳng qua là nhìn bộ dạng vào cửa cẩn thận, rõ ràng cho thấy ngày hôm qua diện bị nàng hù dọa làm cho sợ hãi.

"Ai yêu! A Du à! Ta tới cho ngươi tin vui đây!"

"..." Thật làm khó cho nàng, rõ ràng một khắc cũng không muốn ở lại thêm, vẫn cố gắng căng da mặt làm ra một bộ dạng cao hứng.

Tư cách nghề nghiệp ưu tú đến A Du cũng không đành lòng cự tuyệt nàng, năm phần khen ngợi! Nhất định cho!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà A Du ——

"Ai..." Nàng treo lên vẻ mặt u buồn, sâu kín thở dài: "Thím La, ta là người như thế, có cái gì mà vui đây?"

"..." Thật ra thì ta cũng cho là như vậy! —— mặc dù nghĩ thế, nhưng bà mối La còn là mạnh mẽ nặn ra một nụ cười sáng lạn như bông cúc, tiếp tục nói: "Lý đồ tể cách vách bán thịt ở đầu trấn, ngươi biết không? Hắn nói nguyện ý cưới ngươi, còn nói ngươi đã chính miệng đáp ứng, cho nên bày ta thay mặt hắn cầu hôn, ngươi xem..."

A Du đứng lên, bước chân nhẹ nhàng, nhất thời đem bà mai kia dọa sợ đến lui về sau vài bước.

"Thím La, thật ra thì..."

A Du đang chuẩn bị nói những gì, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một giọng nói xa lạ.

"A Du, lâu ngày không thấy, không ngờ ngươi lại đi lấy chồng, ta có nên nói chúc mừng hay không?"

"..." Giọng nói quen thuộc này!

Mạng của nàng... Sao lại khổ như vậy chứ?

A Du cảm thấy, mình thật muốn khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương