Không cưỡng cầu gì thêm nữa, chỉ mong đôi bên bằng lòng. Đối với Bách Lý Đồ Tô hay Phương Lan Sinh mà nói, quãng thời gian ngắn ngủi trên núi chính là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.

Đợi tới lúc vết thương ở chân khỏi hoàn toàn có thể đi lại, cũng là lúc hai người đều phải tỉnh mộng, trở lại cuộc sống thường nhật của riêng mình.

Phương Lan Sinh cứ nghĩ tới lúc đó mình sẽ không nỡ, không ngờ khi ngày ấy tới, bản thân lại thản nhiên tiếp nhận một cách lạ lùng.

Khi Bách Lý Đồ Tô mang Phương Lan Sinh trở về nhà, không như dự tính ban đầu của y, mọi người không phải lo lắng hay sốt ruột mà ai nấy đều rạng rỡ tươi cười.

“Nguyệt Ngôn…”

“Ta đã nghe Tình Tuyết tỷ tỷ kể, Bách Lý công tử cùng phu quân tới An Lục bàn chuyện làm ăn, mấy ngày này phong trần vất vả, cả hai đều chịu khổ rồi.”

Phương Lan Sinh kinh ngạc cùng Bách Lý Đồ Tô nhìn nhau, không ngờ hắn vẫn có thể làm một cái mặt lạnh đối phó. Từ lúc trở về Cầm Xuyên, dường như Bách Lý Đồ Tô lại trở về làm một khúc gỗ như năm nào.

Dù còn mang áy náy khi nói dối thê tử, Phương Lan Sinh càng muốn biết vì sao Phong Tình Tuyết lại giúp mình nói dối hơn.

“Tình Tuyết vẫn ở phủ làm khách ư?”

“Đang chơi cùng Thấm nhi.”

Nhìn nụ cười của Tôn Nguyệt Ngôn Phương Lan Sinh càng chột dạ, bèn nhanh cùng Bách Lý Đồ Tô trở về phòng ngủ, quả thật ở trong sân trước phòng ngủ nhìn thấy Phong Tình Tuyết đang chơi cùng Thấm nhi.

“A! Cha ——!” Thấm nhi vừa nhìn thấy Phương Lan Sinh, vui vẻ chạy tới lại bị Bách Lý Đồ Tô đứng trước Phương Lan Sinh chắn, không để con bé lao tới đụng vào vết thương ở chân Phương Lan Sinh.

Thấm nhi ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, chớp mắt mấy cái vui vẻ tươi cười.

“Bách Lý ca ca!” Thấm nhi giang hai tay, vui vẻ ôm bắp đùi Bách Lý Đồ Tô, tuy trên mặt Bách Lý Đồ Tô không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng toàn thân cứng ngắc, không biết nên làm gì mới đúng, thành thử chỉ đứng nguyên một chỗ.

“Hai người về rồi.”

Phong Tình Tuyết sau đó tới trước mặt hai người, cười hì hì chắp tay sau lưng, nhìn Phương Lan Sinh nói, “Mấy ngày nay có khỏe không?”

“Tình Tuyết, ngươi…” Phương Lan Sinh muốn mở miệng hỏi, lại liếc mắt nhìn thấy Thấm nhi vẫn ôm bắp đùi Bách Lý Đồ Tô, bèn ho nhẹ nhìn gia nhân bên cạnh nói, “Mang Thấm nhi đi chơi đi.”

“Không —— Thấm nhi không thích, Thấm nhi muốn chơi với cha và Bách Lý ca ca cơ.”

“Ngoan nào, Thấm nhi. Rồi tối cha mua mứt quả cho.”

“Thật không? Được được!!” Thấm nhi vui vẻ theo tay gia nhân, không quên quay đầu nhắc, “Cha, nhất định phải mua đấy! Không được nuốt lời!”

“Cha đương nhiên không gạt con, được rồi, mau đi đi.”

Đợi gia nhân mang Thấm nhi đi rồi, Phương Lan Sinh mới nhìn Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tình Tuyết, nói: “Ta có lời muốn nói, Tình Tuyết, có thể cùng chúng ta nói chuyện một lúc được không?”

“Ừm, được.”

Phong Tình Tuyết sảng khoái nhận lời, trái lại làm Phương Lan Sinh lúng túng không biết làm sao.

Thái độ của nàng, dường như có điểm quái dị, nhưng lại không nói rõ được là quái dị ở chỗ nào.

Dường như là… tự ép buộc bản thân mạnh mẽ vô tư như vậy.

Phương Lan Sinh nhìn gương mặt tươi cười của Phong Tình Tuyết, lần từ biệt này, nguyện không bao giờ gặp lại nữa.

Đúng vậy. Mộng… đã tỉnh.

Y cũng nên trả Bách Lý Đồ Tô lại cho nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương