Lần thứ hai nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô, trong lòng Phương Lan Sinh đã hiểu rõ, chỉ là bản thân cố chấp không muốn thừa nhận.

Rung động, những biến đổi trong lòng, khác hoàn toàn hảo cảm dành cho Tương Linh rốt cuộc là thứ gì, hôm nay sau mười năm, y mới dám hiểu.

Nhưng, có hiểu, cũng có ích gì.

Giống như hiểu rõ tâm trạng Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt, không nói gì nữa.

Trong nháy mắt Phương Lan Sinh cúi đầu ngẩng lên, thân ảnh Bách Lý Đồ Tô đã biến mất.

Y không phát hiện, Ngọc Hoành treo bên hông vừa tản ra một chút ánh sáng chói mắt.

.

.

Việc nhìn thấy du hồn giống Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh không nói cho ai biết.

Nhìn Phương Lan Sinh trầm mặc, trái lại làm Hồng Ngọc lo lắng. Nhân lúc cùng y ra ngoài, nàng mới quay sang nhìn y.

“Hầu tử, trong lòng có tâm sự?”

“Ta đang nghĩ đã trì hoãn việc về nhà lâu rồi, đầu gỗ còn chưa tỉnh, Tình Tuyết và Tương Linh đều không có ý định trở về.”

Mơ hồ phát hiện Phương Lan Sinh tận lực lảng tránh vấn đề mình hỏi, Hồng Ngọc cũng không vội, chỉ đưa tay che miệng cười, “Tỷ tỷ cũng sẽ đợi Bách Lý công tử tỉnh mới trở lại Thiên Dung Thành.”

Dừng một chút, nàng lại nói,”Hầu tử thì sao?”

“Việc trong nhà không cho phép ta ở lại lâu, dù gì đã là Phương gia lão gia, đi xa lâu như vậy không thích hợp.”

“Vậy hầu tử không định chờ công tử tỉnh lại?”

“…Nếu hắn tỉnh, tỷ tỷ gửi thư cho ta, ta sẽ lập tức tới.”

Hồng Ngọc biết trong lòng Phương Lan Sinh còn có chuyện gia đình, không nói nhiều nữa chỉ đành mặc y. Thế nhưng trong lòng, còn chưa hết lo lắng.

“Đừng cố sức chịu đựng, hầu tử.”

“Ta không sao.”

Phương Lan Sinh mỉm cười nhìn Hồng Ngọc, giơ tay đón giỏ trúc đi tới ven hồ, cố tình tránh không cho Hồng Ngọc tiếp tục vấn đề này.

Mục đích y bỏ Hồng Ngọc lại, cũng không phải chỉ có vậy.

Đặt giỏ trúc bên bờ, Phương Lan Sinh ngồi xổm xuống lập tức thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn nam tử đằng sau nói, “Không phải đã nói, đừng có đi theo ta nữa sao!”

Bách Lý Đồ Tô giơ tay, chỉ Ngọc Hoành bên hông y, “Ta bám vào trong Ngọc Hoành, nó ở đâu, ta ở đó.”

Cúi đầu nhìn Ngọc Hoành phát ra ánh sáng, Phương Lan Sinh bây giờ mới biết chuyện này.

Rõ ràng trong Băng Viêm động Ngọc Hoành đã hết phát sáng, vì sao bây giờ lại bắt đầu tỏa quang mang?

Nâng Ngọc Hoành lên dò xét, Phương Lan Sinh nghĩ mãi không ra.

“Nếu không nghĩ ra, thì đừng nghĩ nữa.”

Nghe Bách Lý Đồ Tô nói, Phương Lan Sinh bất đắc dĩ để Ngọc Hoành lại chỗ cũ, bắt đầu lấy rau trong giỏ trúc ra rửa, coi như không hề nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô ở phía sau.

Bách Lý Đồ Tô cũng không giận, cứ vậy lẳng lặng đứng phía sau, tựa như đang bảo hộ y.

Phương Lan Sinh không hiểu nổi, nếu du hồn này đã theo y mười năm vì sao tới hôm nay y mới có thể thấy? Hơn nữa, diện mạo lại giống y hệt Bách Lý Đồ Tô. Riêng việc này thôi đã làm tâm y phiền.

Người này, không thể nào là Bách Lý Đồ Tô.

Phương Lan Sinh vẫn coi như Bách Lý Đồ Tô không tồn tại, nhưng Bách Lý Đồ Tô thì không như thế.

Biết Phương Lan Sinh có thể thấy mình, hắn tận lực ngồi bên cạnh y, an tĩnh không nói, ngắm nhìn hoa đào trong cốc rơi, không quấy rầy cũng không chạm vào y.

“Tình Tuyết vẫn luôn nói, muốn mọi người nhìn thấy nơi này.”

Nhắc tới Phong Tình Tuyết, trong lòng Phương Lan Sinh như nảy lên một cái, động tác tay vẫn thong thả chậm chạp.

Lén lút quay đầu, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô vẫn ngồi ở đó, nhưng người mà hắn đang nhắc đến, là Phong Tình Tuyết.

Sớm biết tình cảm Bách Lý Đồ Tô là dành cho Phong Tình Tuyết, Phương Lan Sinh luôn nghĩ mình đã không còn bận tâm, nhưng hôm nay, tâm vẫn không nhịn được run rẩy.

Trong lòng không muốn nói chuyện, lại vẫn nói ra.

“Đã như thế ngươi còn không chịu tỉnh lại, đừng để Tình Tuyết nôn nóng chờ đợi. Thấy ngươi chưa tỉnh lại, nàng lúc nào cũng băn khoăn, lo lắng biện pháp này có hại tới ngươi.”

“…”

Bách Lý Đồ Tô tò mò nhìn Phương Lan Sinh.

“…Ta tưởng ngươi không tin ta.”

“Phải ta không tin, nhưng nếu ngươi thật là hoang hồn Bách Lý Đồ Tô vậy mau trở về thân thể hắn đi. Rõ ràng là có hô hấp hắn lại không tỉnh lại được. Ngươi không thấy mình quá đáng à?”

“Muốn nói ta ích kỉ cũng được, ta thừa nhận.”

“Biết vậy ngươi còn không chịu quay về!”

Phương Lan Sinh đem rau rửa sạch trở lại giỏ trúc, không vui đứng lên. Bách Lý Đồ Tô cũng theo, theo tận khi y vào trong phòng bếp. Mãi đến khi y dùng sức đặt giỏ trúc lên bàn, chán ghét xoay đầu vẫn nhìn thấy một cái mặt gỗ thủy chung không thay đổi biểu tình.

Đối với hành vi bám dính không tha này của Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh bắt đầu nổi giận.

“Đầu gỗ! Bảo ngươi đừng làm phiền, ngươi nghe không hiểu tiếng người hả!”

“Ta không quấy rầy, ta chỉ theo chân.”

“Chỉ vậy thôi cũng đủ phiền rồi!”

“…” Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh phì phò tức giận thì nhíu mày, “Mười năm nay ngươi mãi không phát hiện sự tồn tại của ta, vì sao sau khi biết rồi lại muốn tránh né?”

“Biết và không biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, huống hồ, Tình Tuyết đang chờ ngươi quay lại.”

“Ta sẽ quay về.” Bách Lý Đồ Tô khẳng định, “Nhưng không phải hôm nay.”

“Về cũng phải chọn giờ nữa, đồ đầu gỗ!”

“…”

“Nếu ngươi không chịu quay về, ta sẽ dùng biện pháp mạnh.”

“…Ta nghe những lời này, xem như là ngươi đã thừa nhận ta.”

Phương Lan Sinh nói không nên lời.

Lời vừa rồi, đích thực là chả khác gì thừa nhận hắn chính là Bách Lý Đồ Tô. Ngay cả bản thân mình, y cũng không thuyết phục nổi là không phải.

Y vò đầu, “Được rồi, coi như ngươi chính là hắn!”

“Vậy, ngươi không muốn hỏi?”

“Hỏi gì?”

“…Vì sao ta không quay về.”

“Ta không muốn biết.”

Y lại nói dối.

Cũng không hoàn toàn là một lời nói dối.

Chuyện hôm qua, vẫn tồn tại trong lòng, vứt đi không được, tự thôi miên bản thân chỉ là một giấc mơ cũng không thể.

Y không thể hỏi ý nghĩ nụ hôn kia, cũng không thể hỏi hắn vì sao lại quấn lấy mình không buông. Nội tâm luôn gào thét cảnh cáo Phương Lan Sinh, một khi hỏi, tâm trí y chắc chắn không tránh khỏi dao động.

Không thể. Y là Phương Lan Sinh, Phương gia lão gia, trượng phu của Tôn Nguyệt Ngôn…

Ngày ra quyết định cưới Tôn Nguyệt Ngôn làm vợ, Phương Lan Sinh cũng đã hạ quyết tâm, không thể vì Bách Lý Đồ Tô mà xao lòng thêm nữa.

Nhưng hôm nay, quyết tâm của y, đang dao động.

“Ngươi không muốn cùng ta thành thật.”

Phương Lan Sinh sửng sốt, không ngờ Bách Lý Đồ Tô sẽ nói những lời này.

Rất nhanh lấy lại tinh thần, y thu lại tư lự lập tức lắc đầu.

“Ngươi chưa từng để mắt tới ta, hôm nay làm sao lại muốn cùng ta thành thật?”

“Là bởi vì, Bách Lý Đồ Tô trước đó chưa từng phát hiện tình cảm này.”

Lúc này, hắn tự xưng Bách Lý Đồ Tô như thể sự việc đang nói không phải chuyện của mình, làm Phương Lan Sinh càng thêm mơ hồ.

Rõ ràng là hoang hồn Bách Lý Đồ Tô, vì sao lại nói như thể chuyện của kẻ khác?

Thấy nghi ngờ trong mắt Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô lần nữa nói, “Ta là Bách Lý Đồ Tô, cũng không phải Bách Lý Đồ Tô.”

“Ngươi chẳng qua chỉ là một phần hồn phách của hắn.”

Phương Lan Sinh đã hiểu.

Bách Lý Đồ Tô còn sót lại bên cạnh y lúc này, cũng chỉ là một hoang hồn vì quá quyến luyến mà không thể rời đi, hồn phách bởi vì quyến luyến mà trở thành du hồn, sau cùng nếu bị tà khí đồng hóa sẽ trở thành yêu quái.

May mắn, hoang hồn Bách Lý Đồ Tô hiện tại trong suốt như nước suối.

Nếu không, Phương Lan Sinh nhất định tự tay thu phục hắn.

Kéo ghế, Phương Lan Sinh ngồi xuống trước mặt hắn.

Nếu thực sự là vì quyến luyến Bách Lý Đồ Tô mới ở lại trong Ngọc Hoành, nếu vậy, chỉ cần hắn không còn quyến luyến nữa, hắn sẽ trở về thân thể mình.

Tốt xấu gì, Phương Lan Sinh cũng là phật tử.

Nghe oán niệm từ một du hồn, cũng không phải lần đầu tiên.

“Nói đi.” Phương Lan Sinh giương mắt, nhìn thẳng Bách Lý Đồ Tô, “Ngươi vì sao quyến luyến không đi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương