Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang không nghĩ tới lại bởi vì y, Quách Tĩnh cự tuyệt bái Giang Nam thất quái làm sư phụ, không học võ công của bọn họ. Bất quá cho dù Dương Khang biết hắn nói gì, tám phần cũng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý.

Vốn là Quách Tĩnh tính tình cổ hủ ngốc nghếch, có thể nói là cùng Giang Nam thất quái có quan hệ.

Hoàn cảnh sinh trưởng, sự giáo dục, có tác dụng rất lớn đối với tính cách của một người.

Hơn nữa trong nguyên tác, vận mệnh của Giang Nam thất quái là chết thảm, kỳ thật nguyên nhân là do bọn họ thu Quách Tĩnh làm đồ đệ.

Võ công của đồ đệ so với sư phụ còn cao hơn, người khác nghĩ như vậy không hướng đồ đệ ra tay, đây chẳng phải là khẳng định cầm sư phụ khai đao trước? Cho nên, Quách Tĩnh không bái bọn họ làm sư phụ, kỳ thật cũng tốt.

Chỉ là, lúc này Dương Khang không có thời gian rỗi tự hỏi vấn đề này, y chỉ nghe được âm thanh gió bên tai gào thét, không bao lâu liền ngừng lại, y lần nữa mở to mắt thì phát hiện mình đã đứng ở trong một hang động sạch sẽ.

“Lão tặc nương, ngươi dẫn theo người trở về?”

Mai Siêu Phong vừa mới đứng lại, một giọng nam lạnh như băng từ trong sơn động truyền ra. Dương Khang lập tức cảm giác mình giống như xuyên đến ‘Tây du kí’, trong lúc này không cần nhìn, yêu tinh cũng ngửi ra được mùi vị người…..

Dựa vào….. Y cũng không phải Đường Tăng a!

“Lão tặc phu, ta dẫn hài tử trở về!”

Mai Siêu Phong ngữ khí mừng rỡ, nhưng cũng không có mang theo y đi vào bên trong. Dương Khang nhìn ra, mặc dù Mai Siêu Phong đối với chính mình phi thường yêu thích, nhưng vẫn là tôn trọng trượng phu, không được Trần Huyền Phong cho phép, không dám tùy ý làm.

Nói trắng ra, nếu Trần Huyền Phong nhìn y không vừa mắt, y chính là phơi thây tại chỗ này.

Dương Khang một bên hận chết tam tòng tứ đức, một bên làm ra biểu tình khờ dại vô tội, nhìn nam tử cao gầy từ trong động đi tới.

Tuy đã qua tuổi 40, vẻ mặt Trần Huyền Phong vẫn thanh khiết, trên mặt lộ ra vẻ già trước tuổi nhưng nhìn thực sự tuấn tú.

Nghĩ Hoàng đảo chủ khẳng định là chú trọng bên ngoài, thu đồ đệ là muốn tướng mạo đẹp mắt. Dương Khang thấy Trần Huyền Phong mục quang nhấp nháy nhìn y, liền làm ra thần sắc khiếp đảm, trốn sau lưng Mai Siêu Phong.

“Ngươi nhặt oa nhi này làm gì vậy?”

Trần Huyền Phong ngữ khí bất thiện hỏi.

Mai Siêu Phong thấy Dương Khang sợ Trần Huyền Phong, liền cầm tay trượng phu đến một bên giải thích, Dương Khang chán đến chết nhìn chằm chằm vào Trần Huyền Phong, nửa cuốn hạ ‘Cửu Âm chân kinh’ chắc chắn nằm trong ngực nam nhân này.

Bất quá y coi như là vô dụng a, nếu y là nữ, còn có thể hy sinh nhan sắc đẩy ngã đại thúc, nhưng y hiện tại chỉ là tiểu hài tử tám tuổi.

Hừ! Chỉ có nửa cuốn sách ‘Cửu âm chân kinh’, y không cần!

Dương Khang khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt cục đá lên, bắt đầu yên lặng bắn ra cục đá.

Kỳ thật từ rất sớm trước kia, Dương Khang đã bắt đầu chú ý rèn luyện ngón tay của mình. Lực cánh tay rèn luyện thật là vất vả, nhưng ngón tay không khó khăn như vậy.

Thực tế y có nhãn lực vô cùng tốt, tưởng tượng lúc xem TV, Hoàng đảo chủ sử dụng ‘đạn chỉ thần công’, liền bắn ra cục đá từng bước từng bước hướng một điểm trên thạch bích đánh tới.

Cái gọi là ‘đạn chỉ thần công’, là đem ngón giữa tay phải cong lên, cài ngón cái phía dưới bắn ra, cũng có thể bắn ra vô dụng, cũng có thể đem ám khí cài phía dưới ngón cái bắn ra.

Thủ pháp tinh vi ảo diệu này, ám khí bắn ra thì, tầm bắn cực xa, tốc độ cực kỳ nhanh, lực đạo dị thường mạnh mẽ, tiếng xé gió dị thường vang dội.

Mặc dù Dương Khang không có nội lực, nhưng ỷ vào nhãn lực vô cùng tốt, thời gian mỗi cục đá bắn ra, đều không sai lệch chút nào trúng một điểm trên thạch bích.

Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong hai người ngay từ đầu căn bản không có để ý, nhưng Trần Huyền Phong bắt đầu phát hiện khác thường, đi đến bên người Dương Khang lạnh lùng mà hỏi thăm:

“Ngươi đang làm cái gì?”

Dương Khang ngẩng đầu, cười hì hì nói:

“Lúc ban ngày ta nhìn thấy một quái nhân thanh bào, chính là như vậy a! Bất quá hắn chỉ dùng một cục đá vô dụng, chỉ dùng cái thủ thế như vậy, trực tiếp xuyên qua tảng đá a!”

Hắc Phong song sát hít phải một ngụm khí lạnh, sắc mặt đều có chút xanh, trong lúc nhất thời không có dũng khí tiếp tục hỏi.

Dương Khang thấy vậy, thỏa mãn cười, xem ra hai người này đối Hoàng dược sư sợ hãi là thật, nghĩ trong nguyên tác, khi Mai Siêu Phong nghe tới danh tự Hoàng dược sư đều sợ tới mức mặt xanh như màu lá, xem ra kế hoạch của y có thể thành công. Lập tức tiếp tục thiên chân vô tà nói:

“Quái nhân thanh bào kia lớn lên thật kì quái a, mặt xấu xấu.”

Hắc Phong song sát sắc mặt đại biến, cùng nghĩ đến sư phụ có một mặt nạ da người xấu vô cùng.

“Đúng rồi, hắn còn cầm một cây tiêu ngọc bích.”

Dương Khang làm bộ dáng cố gắng hồi tưởng lại.

Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong tay không khỏi nắm cùng một chỗ, không biết là muốn giúp nhau có thêm dũng khí, hay là sợ tới mức theo bản năng tìm đối phương để an ủi.

Dương Khang đột nhiên vỗ tay một cái, như là mới nhớ tới gì đó, cười hì hì nói:

“Đúng rồi, hắn còn nói, hắn là đến tìm đồ đệ bỏ trốn. Hắn còn nói, hai đồ đệ khi sư diệt tổ, sau khi hai người chạy thoát hắn liền tức giận, cắt gân chân các đồ đệ khác rồi đánh đuổi ra đảo…..”

Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong không còn một tia hoài nghi, nếu tiểu hài tử này không phải chính tai nghe được, sao có thể biết được bí mật Đào Hoa đảo tinh tường như thế? Lập tức tự hỏi cũng không có, hai người nắm tay nhau hô to một tiếng liền bỏ chạy.

Trong lòng vội vàng bọn họ cũng không dám hướng Dương Khang hạ độc thủ, trong khái niệm của bọn họ, sư phụ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói nhiều với một tiểu hài tử như vậy, nếu bọn họ hướng đứa bé này hạ độc thủ, nhất định sẽ làm sư phụ càng tức giận, cho nên đầu cũng không dám quay lại, xuất sử bình sinh khinh công cao nhất chạy thục mạng.

Dương Khang mở to hai mắt, nhìn một mảnh đen kịt yên tĩnh ban đêm, đứng ngốc thật lâu mới xác định Hắc Phong song sát thật là bị y dọa chạy, lúc này mới đắc ý cười lên ha hả.

Không sai không sai, nghĩ trong giang hồ nghe tin Hắc Phong song sát đã sợ mất mật, thế mà y mới nói mấy câu đã bị hù chạy. Tuy là y cáo mượn oai hùm, nhưng khó nén khoái chí trong lòng. Chỉ là y mới cười vài tiếng, chợt nghe sau lưng có một thanh âm cực kỳ cổ quái nói:

“Cười đủ chưa?”

Dương Khang một cái két dừng lại tiếng cười.

Dựa vào! Gần đây rất lưu hành ở sau lưng nói chuyện dọa người sao?

Dương Khang tức giận quay đầu, vừa định nâng nắm tay kháng nghị, lại đột nhiên phát hiện người đứng phía sau này, thấy như thế nào cũng nhìn thực quen mắt.

Thanh bào, sửu diện, tiêu bích ngọc…..

Dương Khang biết rõ, hiện tại trên mặt y là biểu tình phấn khích, tựa như hài tử nói sói đến đây, rồi thật sự nhìn thấy sói đến.

Dựa vào! Hoàng dược sư như thế nào lại tự mình đến thảo nguyên trảo hai đồ đệ chạy trốn? Nguyên tác không có đoạn này a!

“Ngươi là ai? Làm sao biết sự tình đảo Đào Hoa của ta?”

Hoàng dược sư mắt thấy hai đồ đệ đào tẩu, nhưng không có ý muốn đuổi theo, hắn chăm chú nhìn Dương Khang, muốn từ nét mặt của y tìm ra một chút manh mối.

Dương Khang vắt hết óc nghĩ biện pháp ứng đối, chẳng lẽ muốn y nói là từ Khúc Linh Phong mà biết?

Khúc Linh Phong cũng ở Ngưu gia thôn, hơn nữa cũng có lui tới với hai phụ thân của y và Quách Tĩnh. Nhưng lúc ấy y căn bản chưa có sinh ra, làm sao biết rõ sự tình này?

Hai là, bọn người Khúc Linh Phong tuy bị Hoàng dược sư cắt gân chân đuổi ra khỏi đảo Đào Hoa, nhưng đối với Hoàng dược sư tôn kính không mảy may thay đổi, thậm chí nằm mộng cũng muốn trở về. Cho nên cũng không có khả năng say rượu nói đùa luyên thuyên.

Càng đáng sợ chính là, nếu như y tùy tiện bịa đặt lí do lừa gạt Hoàng dược sư, dựa vào sự thông minh của Hoàng dược sư, cho dù hiện tại không phát hiện, về sau cũng sẽ phát hiện, vậy đến lúc đó y thật sự chết chắc rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Dương Khang nội tâm gấp đến độ xoay vòng, trên mặt cũng không khỏi hiện ra thần sắc khó xử.

Nhưng Hoàng dược sư lại cho là y không phải không biết nói rõ cái gì, mà là không biết nói cái gì.

Lập tức kích động nắm bờ vai của y, gấp giọng hỏi:

“Ngươi đã gặp hắn? Hắn ở nơi nào?”

Dương Khang bị cái này khiến cho không hiểu làm sao.

Hắn? Ai a?

Chẳng lẽ Hoàng dược sư ngàn dặm xa xôi đi vào thảo nguyên, lại không phải vì hai đồ đệ kia

————————

Cùng lúc đó, Quách Tĩnh đầu đầy mồ hôi tại trên thảo nguyên tìm người không có mục đích, Giang Nam thất quái tỏ ý muốn giúp, nhưng hắn cự tuyệt trợ giúp của bọn họ, một mình một người hướng trong núi sâu mà đi.

Tuy hắn biết rõ cho dù có tìm thấy Khang đệ, cũng không thể một mình một người đánh lại người bắt cóc Khang đệ, nhưng hắn chán ghét Giang Nam thất quái. Ai bảo bọn họ vũ nhục Khang đệ!

Quách Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, lúc này tại trong núi sâu một mình độc hành, vốn nên sợ hãi, nhưng trong lòng tức giận cùng lo lắng cho Dương Khang nên áp đảo sợ hãi, kiên định dựa theo trực giác trong bóng đêm hướng phía trước đi tới.

“Hài tử, một mình ngươi đi chẳng phải chịu chết?”

Đột nhiên một tiếng thở dài trong bóng tối vang lên.

Quách Tĩnh sửng sốt một chút, phát hiện chung quanh không có môt bóng người, chẳng lẽ chính mình đã gặp sơn tinh dã quái? Nhưng hắn cứ đi lên phía trước, nhàn nhạt nói:

“Ta muốn đi cứu Khang đệ, cũng chỉ có ta mới cứu được đệ ấy.”

Lời này hắn nói vô cùng thật, ẩn ẩn còn lộ ra một chút chua xót. Hắn và Dương Khang hai người cùng nhau lớn lên, cũng chỉ có hai người mới quan tâm lẫn nhau.

Trong bóng tối một lần nữa khôi phục trầm mặc, Quách Tĩnh tiếp tục đi lên phía trước, chợt nghe phía trước lại truyền đến một tiếng thở dài.

Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đạo sĩ, cầm trong tay một cây phất trần đứng thẳng dưới ánh trăng. Người này đỉnh đầu búi tóc cao cao đứng vững, một kiện đạo bào không nhiễm một hạt bụi, tại đây bão cát liên miên, không biết như thế nào có thể làm sạch như vậy.

“Hài tử, người kia võ công rất cao.”

Đạo sĩ xoay người lại khuyên nhủ.

“Ta không sợ.”

Quách Tĩnh nắm chặt tay.

“Chết, ta cùng y chết chung.”

“Nếu y đã chết?”

Đạo nhân kia tiếp tục hỏi.

Quách Tĩnh thân hình nho nhỏ run lên, không thể tưởng tượng được Khang đệ thích cười còn mới gần đây lại biến thành những cái đầu lâu kia, nhưng sau một lát hắn siết chặt ngón tay, cắn răng nói:

“Ta đây sẽ luyện hảo võ công, thay y báo thù!”

“Vậy ngươi vì sao vừa rồi không bái bảy người kia làm sư phụ? Hay là ngại bọn họ võ công không cao?”

Đạo nhân kia nhíu mày.

Quách Tĩnh ngóc đầu lên nói:

“Bọn họ vũ nhục Khang đệ, cho dù bọn họ võ công cao tới đâu, ta cũng không cùng bọn họ học võ!”

Đạo nhân kia cười nhẹ gật đầu.

“Hảo hài tử, từ nay về sau có muốn hay không bái ta làm thầy học võ?”

Quách Tĩnh sửng sờ, không nghĩ tới người này sẽ nói như vậy.

Tuy hắn không biết người kia là ai, nhưng đạo nhân này là dùng ngữ khí hỏi thăm, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng ý kiến của hắn, cùng ngữ khí Giang Nam thất quái hoàn toàn bất đồng, làm cho hắn cảm thấy hảo cảm tăng nhiều. Nhưng hắn vẫn còn nghi hoặc mà hỏi thăm:

“Ngươi là ai?”

Lời này hỏi một chút cũng không lễ phép, nhưng đạo nhân này không ngại chút nào, khẽ mỉm cười nói:

“Ta gọi là Vương Trùng Dương.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương