[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
-
Chương 57: Hết cùng lại thông
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Nói thực ra, Dương Khang đối với hành động không có ý tốt của Âu Dương Khắc chỉ là bất đắc dĩ, nhưng Dương Khang lại biết, hết lần này tới lần khác đối với Quách Tĩnh rất hữu dụng.
Từ trong lòng bàn tay truyền đến nội tức đại loạn, Dương Khang cố gắng ngăn Quách Tĩnh xúc động đứng lên, Dương Khang dùng tay trái nhàn rỗi gạt cây quạt của Âu Dương Khắc ra, nhàn nhạt nói:
“Âu Dương Khắc, ngươi muốn Cửu âm chân kinh ta có thể lý giải, nhưng ngươi muốn Võ mục di thư làm cái gì?”
Âu Dương Khắc sững sờ, những lời này trước đó không lâu có người hỏi qua hắn, lúc đó hắn đã trả lời như thế nào?
“Ta nhàm chán.”
Dương Khang không nói gì, lý do này, thật đúng là rất giống loại người phú gia công tử như Âu Dương Khắc mới có thể nói ra. Nếu không, hắn ở tại phía xa Tây Vực Bạch Đà sơn, cần gì phải chộn rộn chạy tới Trung Nguyên tham gia vào cục diện rối rắm này?
Bất quá Dương Khang không biết Âu Dương Khắc có phải chỉ là tùy tiện nói qua loa tắc trách hay không, dù sao Âu Dương Khắc là người Tây Vực, không phải Hán nhân, đối với Trung Nguyên có ngấp nghé chi tâm cũng không phải không có khả năng.
Dương Khang tăng tốc độ đưa nội lực vào lòng bàn tay, kỳ vọng có thể ở cuối cùng trước mắt trợ Quách Tĩnh chữa thương thành công, ngoài miệng vẫn không quên vì kéo dài thời gian cùng Âu Dương Khắc nói chuyện phiếm:
“Ngươi muốn Cửu âm chân kinh, là vì thúc phụ ngươi a? Là hắn muốn, cũng không phải ngươi muốn luyện a?”
Âu Dương Khắc nhẹ gật đầu, đối với Dương Khang sinh ra tri kỷ chi tâm, bá một tiếng mở ra cây quạt, không nhanh không chậm đứng dậy.
“Luyện công mệt chết đi, bây giờ bổn công tử cũng đã đủ tự bảo vệ mình, vì sao phải luyện thêm võ công cao như vậy? Lại phải chịu nghiêm khắc cùng thống khổ như vậy? Bổn công tử tình nguyện ngủ nhiều một lát. Nói đi phải nói lại, tiểu tử ngươi thế nhưng lại trốn đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, hại quần áo của ta đều dơ.”
Dương Khang khóe miệng run rẩy hai cái, không chỉ có bởi vì lời nói ăn chơi trác táng của Âu Dương Khắc, mà còn bởi vì Âu Dương Khắc nói xong thì trong lòng tức giận nổi lên, bắt đầu dung túng con rắn trên cổ tay của hắn bò lên cổ của Dương Khang.
Vừa tiếp xúc với cảm giác lạnh buốt, trong nháy mắt khiến cho Dương Khang toàn thân đều nổi lên da gà.
Quách Tĩnh muốn lấy tay thay Dương Khang đánh rơi con rắn kia, nhưng khoảng cách hai người khá xa, cho dù Quách Tĩnh duỗi thẳng cánh tay, căn bản không chạm được đến thân thể Dương Khang, Quách Tĩnh gấp đến độ ánh mắt đều trừng ra.
Dương Khang ngược lại không sao cả, chỉ là một tiểu xà mà thôi, Dương Khang dứt khoát đưa tay đối chưởng với tay kia của Quách Tĩnh, tăng tốc độ chữa thương.
Kỳ thật loại phương pháp chữa thương này, hai tay đối chưởng với nhau sẽ tăng hiệu quả gấp đôi, nhưng một khi lòng bàn tay tương đối, sẽ không thể tách ra, như vậy trong bảy ngày bảy đêm không cách nào uống nước ăn cơm, cho nên mới dùng một tay đối chưởng.
Nhưng bọn họ cũng đã chữa thương đến phần cuối cùng, cho nên loại tình huống này, xác thực là cần làm như vậy, chỉ là có một khuyết điểm, chính là bọn họ trước khi đại công cáo thành, lòng bàn tay không thể tách ra.
Kỳ thật chuyện chữa thương này, Dương Khang cũng có thể dùng Võ mục di thư cầu Hồng Thất Công làm hộ pháp, nhưng Dương Khang không muốn nợ đối phương một cái đại nhân tình.
Dù sao mặc kệ như thế nào, Hồng Thất Công là hướng về phía Võ mục di thư tới, vì cái gì nhất định là thiên hạ phúc lợi, những này Dương Khang không có hứng thú, lại càng không muốn Quách Tĩnh dính vào, cho nên đêm hôm đó căn bản là không muốn cho Hồng Thất Công hộ pháp.
Có thể Dương Khang hiện tại hối hận không kịp, nếu như có Hồng Thất Công ở đây, Âu Dương Khắc còn có thể kiêu ngạo như vậy?
Hai người song chưởng cùng dán, từ bàn tay truyền tới nội lực, trong thân thể vận chuyển một vòng, lại theo hữu chưởng tâm vận chuyển lần nữa, Quách Tĩnh cảm thấy nội thương ở ngực ứ đọng cuối cùng cũng có một chút tiêu tán, hắn cũng biết còn kém một chút nữa sẽ thành công, liền miễn cưỡng chính mình quên đi Âu Dương Khắc đang ở bên cạnh, chuyên tâm chữa thương.
Dương Khang nhất thời cũng bởi vì áp lực trong cơ thể đột nhiên tăng mà nói không nên lời, cái này làm Âu Dương Khắc đứng xem một bên đột nhiên cảm thấy bị coi thường nên hắn không vui, nhíu mày đem xà bò trên người Dương Khang ném qua một bên, trực tiếp thay tay của mình, theo vạt áo bán mở rộng dò xét đi vào.
Quách Tĩnh thân hình chấn động, lập tức muốn đứng lên, lại lập tức bị Dương Khang dùng mười ngón cài lại, ngạnh sinh đè ép Quách Tĩnh lại.
Hai người bọn họ đang tới chỗ quan trọng, làm sao có thể thất bại trong gang tấc?
“Quách Tĩnh, nhắm mắt lại.”
Dương Khang thở dài nói. Như vậy làm cho Quách Tĩnh nhìn, chính mình cũng chịu không được.
Quách Tĩnh lại đem con mắt mở thật to, thậm chí cũng không nháy một cái, rất nhanh hai mắt liền đỏ ngầu một mảnh.
Dương Khang đối với Âu Dương Khắc sau lưng có thể nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi, Âu Dương Khắc muốn binh pháp, Dương Khang đúng là không có giữ, nhưng lại không thể nói ra, nếu không khó giữ được tâm ngoan thủ lạt như Âu Dương Khắc dứt khoát trực tiếp đem bọn họ hai người đánh chết. Nhưng Dương Khang lại không thể nhẫn, một tay của Âu Dương Khắc lạnh như băng tại trên người mình sờ tới sờ lui.
Âu Dương Khắc chính là hưởng thụ cảm xúc như lụa dưới lòng bàn tay cùng đối diện mục quang giết người của Quách Tĩnh, hắn không rõ rốt cuộc đây là loại cảm giác gì lại làm cho hắn sung sướng như vậy, với hắn mà nói, rất là thú vị. Âu Dương Khắc nheo lại song đồng màu hổ phách, môi mỏng nâng một vòng cười tà.
Đúng lúc này, Dương Khang đột nhiên chuyển hướng ra động khẩu, kinh ngạc nói:
“Hoàng sư huynh, ngươi như thế nào đến đây?”
Âu Dương Khắc sợ tới mức tay đang dò xét liền co rụt lại.
Quách Tĩnh biết Dương Khang chỉ là đang nói dối, nếu không y như thế nào chịu gọi Hoàng Long là sư huynh?
Quách Tĩnh cảm thấy càng thêm lo lắng, không biết Âu Dương Khắc bị chọc giận sẽ trả thù như thế nào, hắn cực lực thúc giục nội lực trong cơ thể, muốn mạnh mẽ đi đột phá. Dương Khang biết rõ tâm tư của hắn, tuy kinh mạch trong cơ thể có chút chịu đựng không được nội lực như vậy nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Âu Dương Khắc tuy nhấc đầu không có phát hiện thân ảnh Hoàng Long, nhưng mà vẫn lo lắng tại bốn phía xem xét một vòng, mới vững tin là Dương Khang lừa hắn, lại bình tĩnh hé ra khuôn mặt tuấn tú.
Âu Dương Khắc ngồi xuống sau lưng Dương Khang, tay duỗi ra liền đem y ôm vào lòng, lạnh lùng nói:
“Ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?”
Dứt lời liền hướng cần cổ Dương Khang muốn hôn tới.
Quách Tĩnh thấy thế râu tóc dựng ngược, chỉ cảm thấy từ đan điền khí hướng xông lên, lửa giận công tâm, lập tức muốn liều lĩnh đứng dậy ngăn cản.
Dương Khang thấy môi Âu Dương Khắc sắp chạm tới mình, không chút hoang mang nói:
“Âu Dương Khắc, tiểu tử ta chính là sáu ngày sáu đêm không có tắm rửa, ngươi nếu còn có tình thú, xin cứ tự nhiên.”
Động tác Âu Dương Khắc lập tức dừng lại, giống như người đang bị điểm huyệt.
Dương Khang đối với sự giận dữ của Quách Tĩnh lộ ra một cái tiếu dung trấn an, hắc hắc, Âu Dương Khắc muốn cùng y đấu, còn sớm!
Theo vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, Dương Khang biết vị công tử gia này phi thường thích sạch sẽ, thậm chí ngay cả bạch y nhiễm một chút tro bụi đều không thể chịu được.
Quách Tĩnh miễn cưỡng bế khí kiềm chế, đem nội tức bức trở lại đan điền, ép mình tĩnh tâm vận công chữa thương. Chỉ cần trong chốc lát……
Âu Dương Khắc thì ở trong nội tâm đối với chính mình thích sạch sẽ làm đấu tranh, tuy trước mặt là phiến da thịt trắng nõn nhìn bất luận không có cái gì bụi đất, nhưng lý trí lại nhắc nhở, thân thể y không có tắm rửa. Đang lúc đấu tranh, chợt nghe người trong ngực giương giọng cười nói:
“Hoàng sư đệ, ngươi quả nhiên đến đây.”
“Cái gì sư huynh sư đệ? Tiểu tử ngươi hôm nay trốn không thoát!”
Âu Dương Khắc bị Dương Khang ba lần bốn lượt trêu chọc khiến hắn lên cơn giận dữ, liều lĩnh muốn hôn Dương Khang.
Thế nhưng, hắn đột nhiên phát hiện một thanh âm căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi này lại từ phía sau hắn truyền đến:
“Âu Dương ca ca, ngươi muốn làm gì?”
Song đồng màu hổ phách của Âu Dương Khắc mở to, hắn cảm thấy trên bờ vai mình xuất hiện hai tay, đang dùng lực nắm hắn. Tựa như bị một con ưng bắt được xà, đối mặt thiên địch, xà cho dù có mở ra răng nọc thị uy, nhưng căn bản vô lực chống cự.
Dương Khang hắng giọng một cái, vui vẻ dạt dào nói:
“Sư đệ, nhớ rõ đem sủng vật của ngươi mang đi hảo hảo giáo dục lại, đừng có lại đơn giản phóng xuất làm hại nhân gian.”
Hoàng Long hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói cái gì. Cũng không nhìn Dương Khang một cái, xách cổ áo Âu Dương Khắc, cứ như vậy đem hắn ném ra sơn động. Tuy thân hình của Hoàng Long nếu so với Âu Dương Khắc thì thấp một chút, nhưng khí thế so với Âu Dương Khắc lại gấp đôi.
Nghe tiếng vó ngựa ngoài động dần dần đi xa, rốt cục trong sơn động lại khôi phục sự yên lặng, nụ cười trên mặt Dương Khang cũng dừng lại.
Vừa mới nãy Quách Tĩnh tăng tốc độ chữa thương nhanh hơn, y vẫn là nỗ lực duy trì.
Nội lực Quách Tĩnh so với y thâm hậu hơn nhiều, kinh mạch cũng to lớn hơn, nội lực hai người không chút nào ngăn cản trong cơ thể y va chạm, chẳng khác nào đem nước trong Trường Giang và Hoàng Giang đổ vào suối nhỏ. Tuy nhiên, y biết rõ, nếu bản thấn cố gắng gượng qua ải này, kinh mạch sẽ được mở rộng, võ công có thể được nâng cao thêm một bước. Nhưng loại sự thể này cứ như đang tàn phá kinh mạch y, cơ thể tổn thương thật lớn, hiện tại y chỉ mong có thể gượng qua.
Tuy Dương Khang muốn khống chế lực lưu chuyển làm tốc độ chậm lại, nhưng nước sông vỡ đê là không dễ dàng như vậy bị chắn lại, đành phải cắn răng kiên trì.
Dương Khang nhắm mắt lại, cố gắng không cho Quách Tĩnh phát giác khác thường, nếu như bị Quách Tĩnh biết được, hắn nhất định sẽ không để ý thương thế của mình, cưỡng chế đem song chưởng thu hồi, ngăn cản tiếp tục chữa thương.
Vậy cũng thật sự là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Không biết qua bao lâu, Dương Khang mất đi khái niệm thời gian, giống như có nghe được Quách Tĩnh gọi mình, thế nhưng y lại không cách nào trả lời, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
—————
Chờ Dương Khang lần nữa khôi phục lại ý thức, liền phát giác mình nằm ở trên một cái giường sạch sẽ.
Quần áo trên người cũng đã được thay qua, làn da thư thái cùng mái tóc dễ chịu, hẳn là đã được tắm rửa qua, có người đang khinh thủ khinh cước thay y lau sạch tóc dài. Khí tức cùng động tác quen thuộc như vậy, Dương Khang không cần giương mắt nhìn cũng biết là Quách Tĩnh.
Dương Khang đần độn trong chốc lát, mới nhớ lại trước đó xảy ra chuyện gì, Dương Khang lúc này mới phát hiện mình gối lên đùi Quách Tĩnh, vội vàng xoay người ngồi dậy, đánh giá Quách Tĩnh từ trên xuống dưới:
“Thương thế của ngươi ra sao?”
Quách Tĩnh hai mắt lấp lánh nhìn Dương Khang, bên môi tràn ra một tiếu dung ấm áp, nói:
“Đều tốt lắm.”
Dương Khang không tin cầm cổ tay của Quách Tĩnh xem xét, phát giác trong cơ thể hắn nội lực thuần hậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quách Tĩnh thấy Dương Khang vừa tỉnh liền quan tâm tới mình, cảm thấy cảm động lại đau lòng, không khỏi chăm chú đem y ôm vào trong ngực.
Y có biết hay không, vì trợ hắn chữa thương, cuối cùng y thổ huyết hôn mê.
Y có biết hay không, khi hắn mở mắt, thấy trên người y đầy máu, tâm tình của hắn ra sao?
Y có biết hay không, ở trước mặt y, hắn không bảo vệ được y, tâm tình của hắn ra sao?
May mắn máu kia chỉ là tụ huyết trong ngực……
May mắn y bây giờ vẫn còn nằm trong ngực của hắn……
Dương Khang có chút khó hiểu nhìn Quách Tĩnh đột nhiên xuất hiện kích động, chẳng lẽ mình bởi vì kinh mạch bị hao tổn, mạng không còn lâu?
Dương Khang tranh thủ thời gian vận khởi nội lực xem xét thoáng cái, phát hiện kinh mạch mình được mở rộng rất nhiều, hơn nữa công lực lại tiến bộ rất nhiều, không khỏi mừng rỡ, lập tức nhớ tới những ngày sau này sẽ được thoải mái, không khỏi cũng đưa tay ôm Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh cũng đã tắm rửa qua, tóc vẫn còn ẩm ướt, toàn thân tản ra hương vị dễ ngửi, làm cho Dương Khang hít hà mấy cái.
Trong lúc bất tri bất giác, Dương Khang cảm thấy thân thể mình đang từ từ bị đặt xuống giường, trong đầu liền báo động một cái, đang muốn không dấu vết đẩy Quách Tĩnh ra, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Quách Tĩnh ghé vào lỗ tai y vang lên:
“Khang đệ, Tiên thiên công tầng thứ năm của ta đã luyện hảo……”
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Nói thực ra, Dương Khang đối với hành động không có ý tốt của Âu Dương Khắc chỉ là bất đắc dĩ, nhưng Dương Khang lại biết, hết lần này tới lần khác đối với Quách Tĩnh rất hữu dụng.
Từ trong lòng bàn tay truyền đến nội tức đại loạn, Dương Khang cố gắng ngăn Quách Tĩnh xúc động đứng lên, Dương Khang dùng tay trái nhàn rỗi gạt cây quạt của Âu Dương Khắc ra, nhàn nhạt nói:
“Âu Dương Khắc, ngươi muốn Cửu âm chân kinh ta có thể lý giải, nhưng ngươi muốn Võ mục di thư làm cái gì?”
Âu Dương Khắc sững sờ, những lời này trước đó không lâu có người hỏi qua hắn, lúc đó hắn đã trả lời như thế nào?
“Ta nhàm chán.”
Dương Khang không nói gì, lý do này, thật đúng là rất giống loại người phú gia công tử như Âu Dương Khắc mới có thể nói ra. Nếu không, hắn ở tại phía xa Tây Vực Bạch Đà sơn, cần gì phải chộn rộn chạy tới Trung Nguyên tham gia vào cục diện rối rắm này?
Bất quá Dương Khang không biết Âu Dương Khắc có phải chỉ là tùy tiện nói qua loa tắc trách hay không, dù sao Âu Dương Khắc là người Tây Vực, không phải Hán nhân, đối với Trung Nguyên có ngấp nghé chi tâm cũng không phải không có khả năng.
Dương Khang tăng tốc độ đưa nội lực vào lòng bàn tay, kỳ vọng có thể ở cuối cùng trước mắt trợ Quách Tĩnh chữa thương thành công, ngoài miệng vẫn không quên vì kéo dài thời gian cùng Âu Dương Khắc nói chuyện phiếm:
“Ngươi muốn Cửu âm chân kinh, là vì thúc phụ ngươi a? Là hắn muốn, cũng không phải ngươi muốn luyện a?”
Âu Dương Khắc nhẹ gật đầu, đối với Dương Khang sinh ra tri kỷ chi tâm, bá một tiếng mở ra cây quạt, không nhanh không chậm đứng dậy.
“Luyện công mệt chết đi, bây giờ bổn công tử cũng đã đủ tự bảo vệ mình, vì sao phải luyện thêm võ công cao như vậy? Lại phải chịu nghiêm khắc cùng thống khổ như vậy? Bổn công tử tình nguyện ngủ nhiều một lát. Nói đi phải nói lại, tiểu tử ngươi thế nhưng lại trốn đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, hại quần áo của ta đều dơ.”
Dương Khang khóe miệng run rẩy hai cái, không chỉ có bởi vì lời nói ăn chơi trác táng của Âu Dương Khắc, mà còn bởi vì Âu Dương Khắc nói xong thì trong lòng tức giận nổi lên, bắt đầu dung túng con rắn trên cổ tay của hắn bò lên cổ của Dương Khang.
Vừa tiếp xúc với cảm giác lạnh buốt, trong nháy mắt khiến cho Dương Khang toàn thân đều nổi lên da gà.
Quách Tĩnh muốn lấy tay thay Dương Khang đánh rơi con rắn kia, nhưng khoảng cách hai người khá xa, cho dù Quách Tĩnh duỗi thẳng cánh tay, căn bản không chạm được đến thân thể Dương Khang, Quách Tĩnh gấp đến độ ánh mắt đều trừng ra.
Dương Khang ngược lại không sao cả, chỉ là một tiểu xà mà thôi, Dương Khang dứt khoát đưa tay đối chưởng với tay kia của Quách Tĩnh, tăng tốc độ chữa thương.
Kỳ thật loại phương pháp chữa thương này, hai tay đối chưởng với nhau sẽ tăng hiệu quả gấp đôi, nhưng một khi lòng bàn tay tương đối, sẽ không thể tách ra, như vậy trong bảy ngày bảy đêm không cách nào uống nước ăn cơm, cho nên mới dùng một tay đối chưởng.
Nhưng bọn họ cũng đã chữa thương đến phần cuối cùng, cho nên loại tình huống này, xác thực là cần làm như vậy, chỉ là có một khuyết điểm, chính là bọn họ trước khi đại công cáo thành, lòng bàn tay không thể tách ra.
Kỳ thật chuyện chữa thương này, Dương Khang cũng có thể dùng Võ mục di thư cầu Hồng Thất Công làm hộ pháp, nhưng Dương Khang không muốn nợ đối phương một cái đại nhân tình.
Dù sao mặc kệ như thế nào, Hồng Thất Công là hướng về phía Võ mục di thư tới, vì cái gì nhất định là thiên hạ phúc lợi, những này Dương Khang không có hứng thú, lại càng không muốn Quách Tĩnh dính vào, cho nên đêm hôm đó căn bản là không muốn cho Hồng Thất Công hộ pháp.
Có thể Dương Khang hiện tại hối hận không kịp, nếu như có Hồng Thất Công ở đây, Âu Dương Khắc còn có thể kiêu ngạo như vậy?
Hai người song chưởng cùng dán, từ bàn tay truyền tới nội lực, trong thân thể vận chuyển một vòng, lại theo hữu chưởng tâm vận chuyển lần nữa, Quách Tĩnh cảm thấy nội thương ở ngực ứ đọng cuối cùng cũng có một chút tiêu tán, hắn cũng biết còn kém một chút nữa sẽ thành công, liền miễn cưỡng chính mình quên đi Âu Dương Khắc đang ở bên cạnh, chuyên tâm chữa thương.
Dương Khang nhất thời cũng bởi vì áp lực trong cơ thể đột nhiên tăng mà nói không nên lời, cái này làm Âu Dương Khắc đứng xem một bên đột nhiên cảm thấy bị coi thường nên hắn không vui, nhíu mày đem xà bò trên người Dương Khang ném qua một bên, trực tiếp thay tay của mình, theo vạt áo bán mở rộng dò xét đi vào.
Quách Tĩnh thân hình chấn động, lập tức muốn đứng lên, lại lập tức bị Dương Khang dùng mười ngón cài lại, ngạnh sinh đè ép Quách Tĩnh lại.
Hai người bọn họ đang tới chỗ quan trọng, làm sao có thể thất bại trong gang tấc?
“Quách Tĩnh, nhắm mắt lại.”
Dương Khang thở dài nói. Như vậy làm cho Quách Tĩnh nhìn, chính mình cũng chịu không được.
Quách Tĩnh lại đem con mắt mở thật to, thậm chí cũng không nháy một cái, rất nhanh hai mắt liền đỏ ngầu một mảnh.
Dương Khang đối với Âu Dương Khắc sau lưng có thể nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi, Âu Dương Khắc muốn binh pháp, Dương Khang đúng là không có giữ, nhưng lại không thể nói ra, nếu không khó giữ được tâm ngoan thủ lạt như Âu Dương Khắc dứt khoát trực tiếp đem bọn họ hai người đánh chết. Nhưng Dương Khang lại không thể nhẫn, một tay của Âu Dương Khắc lạnh như băng tại trên người mình sờ tới sờ lui.
Âu Dương Khắc chính là hưởng thụ cảm xúc như lụa dưới lòng bàn tay cùng đối diện mục quang giết người của Quách Tĩnh, hắn không rõ rốt cuộc đây là loại cảm giác gì lại làm cho hắn sung sướng như vậy, với hắn mà nói, rất là thú vị. Âu Dương Khắc nheo lại song đồng màu hổ phách, môi mỏng nâng một vòng cười tà.
Đúng lúc này, Dương Khang đột nhiên chuyển hướng ra động khẩu, kinh ngạc nói:
“Hoàng sư huynh, ngươi như thế nào đến đây?”
Âu Dương Khắc sợ tới mức tay đang dò xét liền co rụt lại.
Quách Tĩnh biết Dương Khang chỉ là đang nói dối, nếu không y như thế nào chịu gọi Hoàng Long là sư huynh?
Quách Tĩnh cảm thấy càng thêm lo lắng, không biết Âu Dương Khắc bị chọc giận sẽ trả thù như thế nào, hắn cực lực thúc giục nội lực trong cơ thể, muốn mạnh mẽ đi đột phá. Dương Khang biết rõ tâm tư của hắn, tuy kinh mạch trong cơ thể có chút chịu đựng không được nội lực như vậy nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Âu Dương Khắc tuy nhấc đầu không có phát hiện thân ảnh Hoàng Long, nhưng mà vẫn lo lắng tại bốn phía xem xét một vòng, mới vững tin là Dương Khang lừa hắn, lại bình tĩnh hé ra khuôn mặt tuấn tú.
Âu Dương Khắc ngồi xuống sau lưng Dương Khang, tay duỗi ra liền đem y ôm vào lòng, lạnh lùng nói:
“Ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?”
Dứt lời liền hướng cần cổ Dương Khang muốn hôn tới.
Quách Tĩnh thấy thế râu tóc dựng ngược, chỉ cảm thấy từ đan điền khí hướng xông lên, lửa giận công tâm, lập tức muốn liều lĩnh đứng dậy ngăn cản.
Dương Khang thấy môi Âu Dương Khắc sắp chạm tới mình, không chút hoang mang nói:
“Âu Dương Khắc, tiểu tử ta chính là sáu ngày sáu đêm không có tắm rửa, ngươi nếu còn có tình thú, xin cứ tự nhiên.”
Động tác Âu Dương Khắc lập tức dừng lại, giống như người đang bị điểm huyệt.
Dương Khang đối với sự giận dữ của Quách Tĩnh lộ ra một cái tiếu dung trấn an, hắc hắc, Âu Dương Khắc muốn cùng y đấu, còn sớm!
Theo vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, Dương Khang biết vị công tử gia này phi thường thích sạch sẽ, thậm chí ngay cả bạch y nhiễm một chút tro bụi đều không thể chịu được.
Quách Tĩnh miễn cưỡng bế khí kiềm chế, đem nội tức bức trở lại đan điền, ép mình tĩnh tâm vận công chữa thương. Chỉ cần trong chốc lát……
Âu Dương Khắc thì ở trong nội tâm đối với chính mình thích sạch sẽ làm đấu tranh, tuy trước mặt là phiến da thịt trắng nõn nhìn bất luận không có cái gì bụi đất, nhưng lý trí lại nhắc nhở, thân thể y không có tắm rửa. Đang lúc đấu tranh, chợt nghe người trong ngực giương giọng cười nói:
“Hoàng sư đệ, ngươi quả nhiên đến đây.”
“Cái gì sư huynh sư đệ? Tiểu tử ngươi hôm nay trốn không thoát!”
Âu Dương Khắc bị Dương Khang ba lần bốn lượt trêu chọc khiến hắn lên cơn giận dữ, liều lĩnh muốn hôn Dương Khang.
Thế nhưng, hắn đột nhiên phát hiện một thanh âm căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi này lại từ phía sau hắn truyền đến:
“Âu Dương ca ca, ngươi muốn làm gì?”
Song đồng màu hổ phách của Âu Dương Khắc mở to, hắn cảm thấy trên bờ vai mình xuất hiện hai tay, đang dùng lực nắm hắn. Tựa như bị một con ưng bắt được xà, đối mặt thiên địch, xà cho dù có mở ra răng nọc thị uy, nhưng căn bản vô lực chống cự.
Dương Khang hắng giọng một cái, vui vẻ dạt dào nói:
“Sư đệ, nhớ rõ đem sủng vật của ngươi mang đi hảo hảo giáo dục lại, đừng có lại đơn giản phóng xuất làm hại nhân gian.”
Hoàng Long hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói cái gì. Cũng không nhìn Dương Khang một cái, xách cổ áo Âu Dương Khắc, cứ như vậy đem hắn ném ra sơn động. Tuy thân hình của Hoàng Long nếu so với Âu Dương Khắc thì thấp một chút, nhưng khí thế so với Âu Dương Khắc lại gấp đôi.
Nghe tiếng vó ngựa ngoài động dần dần đi xa, rốt cục trong sơn động lại khôi phục sự yên lặng, nụ cười trên mặt Dương Khang cũng dừng lại.
Vừa mới nãy Quách Tĩnh tăng tốc độ chữa thương nhanh hơn, y vẫn là nỗ lực duy trì.
Nội lực Quách Tĩnh so với y thâm hậu hơn nhiều, kinh mạch cũng to lớn hơn, nội lực hai người không chút nào ngăn cản trong cơ thể y va chạm, chẳng khác nào đem nước trong Trường Giang và Hoàng Giang đổ vào suối nhỏ. Tuy nhiên, y biết rõ, nếu bản thấn cố gắng gượng qua ải này, kinh mạch sẽ được mở rộng, võ công có thể được nâng cao thêm một bước. Nhưng loại sự thể này cứ như đang tàn phá kinh mạch y, cơ thể tổn thương thật lớn, hiện tại y chỉ mong có thể gượng qua.
Tuy Dương Khang muốn khống chế lực lưu chuyển làm tốc độ chậm lại, nhưng nước sông vỡ đê là không dễ dàng như vậy bị chắn lại, đành phải cắn răng kiên trì.
Dương Khang nhắm mắt lại, cố gắng không cho Quách Tĩnh phát giác khác thường, nếu như bị Quách Tĩnh biết được, hắn nhất định sẽ không để ý thương thế của mình, cưỡng chế đem song chưởng thu hồi, ngăn cản tiếp tục chữa thương.
Vậy cũng thật sự là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Không biết qua bao lâu, Dương Khang mất đi khái niệm thời gian, giống như có nghe được Quách Tĩnh gọi mình, thế nhưng y lại không cách nào trả lời, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
—————
Chờ Dương Khang lần nữa khôi phục lại ý thức, liền phát giác mình nằm ở trên một cái giường sạch sẽ.
Quần áo trên người cũng đã được thay qua, làn da thư thái cùng mái tóc dễ chịu, hẳn là đã được tắm rửa qua, có người đang khinh thủ khinh cước thay y lau sạch tóc dài. Khí tức cùng động tác quen thuộc như vậy, Dương Khang không cần giương mắt nhìn cũng biết là Quách Tĩnh.
Dương Khang đần độn trong chốc lát, mới nhớ lại trước đó xảy ra chuyện gì, Dương Khang lúc này mới phát hiện mình gối lên đùi Quách Tĩnh, vội vàng xoay người ngồi dậy, đánh giá Quách Tĩnh từ trên xuống dưới:
“Thương thế của ngươi ra sao?”
Quách Tĩnh hai mắt lấp lánh nhìn Dương Khang, bên môi tràn ra một tiếu dung ấm áp, nói:
“Đều tốt lắm.”
Dương Khang không tin cầm cổ tay của Quách Tĩnh xem xét, phát giác trong cơ thể hắn nội lực thuần hậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quách Tĩnh thấy Dương Khang vừa tỉnh liền quan tâm tới mình, cảm thấy cảm động lại đau lòng, không khỏi chăm chú đem y ôm vào trong ngực.
Y có biết hay không, vì trợ hắn chữa thương, cuối cùng y thổ huyết hôn mê.
Y có biết hay không, khi hắn mở mắt, thấy trên người y đầy máu, tâm tình của hắn ra sao?
Y có biết hay không, ở trước mặt y, hắn không bảo vệ được y, tâm tình của hắn ra sao?
May mắn máu kia chỉ là tụ huyết trong ngực……
May mắn y bây giờ vẫn còn nằm trong ngực của hắn……
Dương Khang có chút khó hiểu nhìn Quách Tĩnh đột nhiên xuất hiện kích động, chẳng lẽ mình bởi vì kinh mạch bị hao tổn, mạng không còn lâu?
Dương Khang tranh thủ thời gian vận khởi nội lực xem xét thoáng cái, phát hiện kinh mạch mình được mở rộng rất nhiều, hơn nữa công lực lại tiến bộ rất nhiều, không khỏi mừng rỡ, lập tức nhớ tới những ngày sau này sẽ được thoải mái, không khỏi cũng đưa tay ôm Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh cũng đã tắm rửa qua, tóc vẫn còn ẩm ướt, toàn thân tản ra hương vị dễ ngửi, làm cho Dương Khang hít hà mấy cái.
Trong lúc bất tri bất giác, Dương Khang cảm thấy thân thể mình đang từ từ bị đặt xuống giường, trong đầu liền báo động một cái, đang muốn không dấu vết đẩy Quách Tĩnh ra, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Quách Tĩnh ghé vào lỗ tai y vang lên:
“Khang đệ, Tiên thiên công tầng thứ năm của ta đã luyện hảo……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook