[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
Chương 5: Mặt than là như thế này luyện thành

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Đà Lôi mặt lúc trắng lúc xanh, căn bản không tin hôm nay là ngày đầu tiên Quách Tĩnh bắn cung. Nhưng đã đánh cuộc, hắn lại không thể cho phép chính mình không chiến mà bại, kiên trì bắn ba mũi tên, chỉ có một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Nguyện đánh cuộc chịu thua, Đà Lôi ngay cả Triết Biệt cũng không chờ, cắn răng quay trở về doanh trướng của hắn và mẫu phi.

Quách Tĩnh đứng ở bên người Dương Khang vẻ mặt chờ đợi, nhịn không được mở miệng nói:

“Khang đệ, đệ buông tha muội tử của hắn đi a.”

Trải qua ‘giáo dục’ hai năm của Dương Khang, Quách Tĩnh nói chuyện có chút tiến bộ, ít nhất sẽ không nói đứt quãng lắp bắp.

Đương nhiên, lúc hai người bọn họ nói chuyện đều dùng Hán ngữ, mà cùng người khác nói chuyện đều dùng Mông Cổ ngữ.

Dương Khang liếc Quách Tĩnh, nghĩ thầm, tiểu tử này muốn làm Kim Đao phò mã? Hắn đã có Hoàng Dung, đem Hoa Tranh tặng cho y có gì không thể chứ?

Quách Tĩnh bị Dương Khang liếc không rõ dụng ý, cảm thấy toàn thân không được thoải mái, muốn tiếp tục khuyên giải thì Triết Biệt đã xuất hiện ở trường tiễn.

Triết Biệt ngoài ý muốn không thấy Đà Lôi, hắn bình thường mỗi ngày đều đến mà hôm nay lại không tới, nhưng Triết Biệt cũng biết Đà Lôi thân là tứ vương tử, nhất định là có chuyện gì đó nên chậm trễ. Cũng không để ý nữa, bắt đầu dạy Quách Tĩnh cùng Dương Khang hai người kiến thức cơ bản khi bắn tên.

Tuy Quách Tĩnh vừa mới bắn ra ba mũi tên phi thường vô địch, nhưng chỉ là một cổ tác khí mà thôi. Được Triết Biệt cẩn thận dạy bảo, càng chuẩn vô cùng.

Về phần Dương Khang, nhãn lực của y cùng Quách Tĩnh không sai biệt lắm, nhưng lực cánh tay không thể so với Quách Tĩnh từ nhỏ đã làm công việc nặng.

Y vốn hạ quyết tâm từ nay về sau học nội công tinh diệu, nên cũng không rèn luyện thân thể, cho nên ngay cả dây cung cũng kéo không ra, có nhãn lực tốt cũng không có chỗ dùng.

Triết Biệt với một thân da mềm mịn của Dương Khang cũng không ôm hi vọng gì, tùy tiện nói cho y biết vài phương pháp gia tăng năng lực cánh tay, liền chuyên tâm dạy Quách Tĩnh.

Dương Khang chán đến chết bên cạnh phát ngốc, đột nhiên hai mắt sáng ngời nhảy bật lên. Y nhãn lực vô cùng tốt, tự nhiên có thể thấy Đà Lôi từ xa đi tới, trong ngực ôm một nữ hài tử tuyết trắng đáng yêu.

Đà Lôi bày ra khuôn mặt thối, cực kì không tình nguyện mà đem Hoa Tranh để trên mặt đất, trầm giọng nói:

“Đánh cuộc thua, ta ôm muội tử đến đây. Bất quá một tháng này, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng.”

Dương Khang mới không để ý tới hắn, y ngồi xổm xuống, nhìn tiểu Hoa Tranh chỉ có bốn tuổi, cảm thấy Hoa Tranh thật hảo, thanh trong, nhu thể, dễ đẩy ngã. Y hướng Hoa Tranh khẽ mỉm cười nói:

“Tiểu muội muội, muội có biết tại sao tứ ca ôm muội tới không?”

Tiểu Hoa Tranh chớp chớp mắt to hắc bạch phân minh, thân thủ nhéo nhéo mặt Dương Khang, ngạc nhiên thở dài.

“Đại ca ca, mặt của huynh hảo hảo nhu a!”

Dương Khang mặt lập tức đen một nửa, thực tế khi y nghe được Đà Lôi không che giấu chút nào cất tiếng cười to, liền biết rõ tiểu Hoa Tranh là bị Đà Lôi phân phó làm như vậy. Dương Khang sao có thể chịu bị thiệt, thân thủ vuốt mái tóc mềm mại của Hoa Tranh, cười đến càng vui vẻ nói:

“Mặt của đại ca như thế nào có thể hảo nhu như mặt của tiểu muội muội! Kỳ thật tứ ca của muội chiếm tiện nghi muội a! Khuôn mặt nữ hài tử chỉ có thể cho phu quân tương lai nhu, chỉ có hắn mới có thể nhu a! Đến lúc đó Hoa Tranh gả không ra được làm sao bây giờ? Tứ ca muội thật sự đáng ghét a!”

Tiểu Hoa Tranh tuy nghe không hiểu cái gì là phu quân, nhưng bốn chữ ‘gả không ra được’ này vẫn có thể nghe hiểu, lập tức quay đầu, một bên đánh Đà Lôi, một bên gào khóc, khiến cho Đà Lôi chân tay luống cuống, vẻ mặt bối rối.

Dương Khang nào biết, tiểu Hoa Tranh trong bộ lạc Thiết Mộc Chân là một tiểu mỹ nhân, từ lúc sinh ra đã được sủng ái, thực tế những các thúc bá, ca ca của nàng gặp khuôn mặt mĩ mĩ của nàng nhịn không được nhu nhu vài cái.

Tiểu Hoa Tranh tuy không kiên nhẫn nhưng là tập mãi thành thói quen. Hôm nay nghe được đại ca ca xinh đẹp này nói như vậy, tiểu tâm linh thoáng cái nhận lấy đả kích cực lớn, từ này về sau kiên quyết không cho người khác tùy tiện đụng mặt của nàng, ngay cả phụ thân Thiết Mộc Chân cũng đều không được, khiến cho vô số đại thúc hô ai oán.

Đây là nói sau.

Lúc này, Dương Khang mỉm cười nhìn Đà Lôi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm ác nhân tự có ác nhân trị.

Đương nhiên, Dương Khang sẽ không tự cho mình là ác nhân, y quay đầu nhìn, không biết từ khi nào Quách Tĩnh đã đứng bên cạnh y, Dương Khang giương lông mày lên hỏi:

“Ngươi không phải đang luyện bắn cung sao? Như thế nào lại chạy tới đây?”

Quách Tĩnh đương nhiên sẽ không nói mình lo lắng có người bị hại, hắn vừa nghiêng đầu về phía trường tiễn trống rỗng, ý bảo Dương Khang là, Triết Biệt bởi vì có việc nên đi trước.

Dương Khang nhếch miệng, biết rõ Triết Biệt mỗi ngày đều có việc để làm, chỉ có thể rút ra chút thời gian buổi sáng để dạy bọn họ bắn cung. Dương Khang nhìn Hoa Tranh đã yên tĩnh lại, liền cầm tay Quách Tĩnh đi đến một bên.

“Dạy ta luyện cung.”

Quách Tĩnh cầu còn không được, lập tức toàn tâm toàn ý dạy Dương Khang bắn tên, chỉ là Dương Khang lực cánh tay thật sự không có, cho nên Quách Tĩnh chỉ có thể đem tư thế yếu lĩnh dạy cho y.

Cứ như vậy, mỗi sáng Triết Biệt đều dạy bọn họ luyện cung cùng một ít chiêu thức võ công trên lưng ngựa, còn cố ý chọn cho bọn họ mỗi người một con ngựa nhỏ, dạy bọn họ kỵ mã bắn tên.

Hoa Tranh mỗi ngày bị đưa đến trường tiễn quan sát, tuy Dương Khang nói muốn cùng nàng chơi một tháng, nhưng Dương Khang lập tức phát hiện vị tiểu công chúa này thật khó hầu hạ.

Đà Lôi trái ngược là nhìn thấu điểm ấy, làm không biết mệt sai sử muội tử đi tra tấn Dương Khang, nhưng mỗi lần như vậy Dương Khang đều có thể báo thù hắn. Ba người tra tấn cùng phản tra tấn trở thành tam giác kì quái, áp chế lẫn nhau.

Hôm nay, rốt cuộc một tháng đã đến, bọn họ thật vất vả luyện tập bắn cung, Dương Khang thả lỏng, cũng không quay đầu lại nhìn Đà Lôi cùng Hoa Tranh mà ngược hướng khác để đi.

“Ngoạn đã đủ?”

Quách Tĩnh hỏi.

Quách Tĩnh hiện tại cười trộm, chỉ là hắn đương nhiên không dám ở trước mặt Dương Khang biểu hiện ra ngoài, nếu hắn không muốn xuống a tì địa ngục. Trên mặt chỉ có thể duy trì nét mặt không biểu tình, hắn mặt than đều do Dương Khang tra tấn mà ra….. Khóc…..

Dương Khang liếc mắt nhìn Quách Tĩnh, quen thuộc Quách Tĩnh y tự nhiên biết rõ, những ngày này Quách Tĩnh nhìn thấy y bị Hoa Tranh tra tấn, khẳng định sướng tới cực điểm, chỉ là tiểu tử này đạo hạnh càng ngày càng cao, tuyệt đối sẽ không nhìn ra nửa phần mánh khóe trên mặt hắn. Lập tức hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói:

“Ta vốn nghĩ muốn nuôi Hoa Tranh thành nương tử của ta.”

Quách Tĩnh trên mặt cứng đờ, hắn không nghĩ tới Dương Khang nhỏ như vậy đã bắt đầu lo lắng vấn đề này. Hắn đương nhiên biết rõ cái gì gọi là nương tử, đó là người từ nay về sau sẽ cùng Dương Khang ngủ cùng một giường.

Chẳng lẽ Khang đệ từ nay về sau sẽ không cùng hắn ngủ một chỗ nữa? Không được a, hắn sẽ không quen a….. Nếu không, cùng Hoa Tranh thương lượng một chút, từ nay về sau Khang đệ ngủ chính giữa, hắn và nàng mỗi người ngủ một bên.

Dương Khang phát giác được Quách Tĩnh thay đổi sắc mặt, trong nội tâm lại cho rằng Quách Tĩnh coi trọng Hoa Tranh, nghĩ thầm, nếu là Quách Tĩnh yêu mến Hoa Tranh cũng tốt, vậy đem Hoàng Dung tặng cho y a! Lập tức cười tủm tỉm tiếp tục nói:

“Nhưng mà nha đầu Hoa Tranh kia quá kiêu căng, ta hầu hạ không nổi.”

Quách Tĩnh sắc mặt buông lỏng, nghĩ thầm, cái này tốt lắm, có thể không cần lo lắng vấn đề ngủ chung.

Dương Khang thấy vậy càng chắc chắn tiểu tử Quách Tĩnh này coi trọng Hoa Tranh, liền đem Hoa Tranh vứt bỏ ở một bên, bắt đầu tự hỏi như thế nào đem Hoàng Dung phao tới tay.

Hai người đều có tâm tư sóng vai mà đi, chợt nghe tiếng kèn ô ô vang lên, mấy tên lính trong các doanh phòng vội chạy tuôn ra.

Nghe kèn thổi lần thứ nhất, tất cả doanh sĩ đã cầm binh khí lên ngựa. Lần thứ hai kèn thổi lên, trên thảo nguyên trước viên môn đã đông nghịt một mảng, chỉnh tề xếp năm vạn người một đội, ngoại trừ ngựa thở phì phì ở bên ngoài, càng không một chút thì thầm cùng thanh âm binh khí đụng nhau.

Thiết Mộc Chân và ba đứa con cùng đi ra viên môn, lớn tiếng nói:

“Chúng ta đả bại rất nhiều địch nhân, Đại Kim quốc cũng đã biết. Hiện nay hoàng đế Đại Kim phái tam hoàng tử, lục hoàng tử đến chỗ chúng ta lúc này, là muốn phong Tư Hãn các ngươi một chức quan!”

Đà Lôi lúc này đã ôm Hoa Tranh đuổi theo bên người Quách Tĩnh cùng Dương Khang, giảm thấp âm thanh xuống nói:

“Hoàn Nhan Hồng Hi cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt đến đây.”

Quách Tĩnh nhìn Dương Khang bên cạnh ngơ ngác hướng xa xa nhìn, cảm thấy khó hiểu.

Dương Khang thì không ngừng gào to trong lòng, ‘phụ vương’ đến đây a! Ô….. Cuộc sống phú quý tiểu vương gia của y a…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương