Sáng hôm sau, cậu Quyền thưa lại chuyện tối qua vong hồn cô Tiến về tìm cậu cho cha và hai thầy, có cả ông Phát đứng đó. Cha cậu trầm ngâm, ông thở dài chép miệng “Phải chi tôi biết xây nên ngôi nhà này sẽ có chuyện thì tôi đã không mời thầy Sủn về. Hậu họa cũng từ tôi mà ra”.

Thầy Dương an ủi ông “Thôi bác ạ, chuyện đã tới nước này, bác đừng tự trách mình. Có trách thì trách họ bạc ác quá thôi bác ạ. Khuya hôm qua có một con tà đuổi theo vong hồn cô Tiến đến nhà này nhưng do thổ địa nhà bác quá thịnh nên nó không dám vào, tôi đã làm phép nhốt nó vào nhà sàn và cho lửa thiêu rụi cái nhà sàn đi. Theo như tôi suy đoán, căn nhà sàn là nơi ông Sửn nhốt vong để luyện tà linh, con tà linh này khi bị tôi dồn đuổi đã chạy vào hang ổ lúc trước của nó để trốn. Lúc tôi vừa đến đây đã thấy trong nhà sàn có mùi máu tanh trộn với mùi thối từ xác chết. Tuy rất nhạt nhưng tôi vẫn ngửi ra vì lúc trước tôi đã từng làm nghề đạo tỳ trước khi đi tu trong chùa. Nếu nói như lời cậu Quyền kể lại thì đó là nơi cậu Chiêu và ông Sủn giết chết con trai người ăn mày để làm thế mạng cho mình. Mắt cậu ta chắc cũng bị họ móc lấy. “

Ông Nhơn mặt tái đi, ông không ngờ rằng ngôi nhà hóng mát của mình đã bị biến thành cái chốn ghê rợn như vậy. Nhưng điều ông không ngờ vẫn còn. Thầy Dương tiếp tục nói “ Luyện được tà linh đến mức này ở tuổi 14, không thể không khâm phục cậu Chiếu kia. Nhưng nếu cứ để cậu ta tác quái thì khi ở tuổi 20, không ai tưởng tượng được cậu ta sẽ trở thành cái gì.”

Thầy Hậu cũng xen vào “ Thôi thì, anh đã mời chú tới đây, chú với anh cũng là anh em họ thân thiết từ nhỏ đến lớn. Nhà anh Nhơn đây vừa là phụ huynh của học trò cũng vừa là bạn với anh. Chú xem giúp được gia đình người ta thế nào thì giúp đi”

Thầy Dương lắc đầu : “Không phải em không muốn giúp, nhưng sức em bây giờ chỉ có thể giúp nhà anh Nhơn diệt được đám tà linh ẩn núp của cậu Chiếu, nhưng em không thể hóa giải bùa độc trên thượng lương của xà nhà. Cái bùa đó, em đã từng nghe thầy em kể qua một lần, rất độc ác nên không ai dám làm.

Quy trình làm bùa, đầu tiên là lấy máu từ lần đầu tiên của một cô gái trinh, trộn với lá một loại ngải độc, kèm thêm vào đó là những câu chú và hình bùa phức tạp, nghiền nát, hòa với nước, đem trộn chung với nhau rồi phết lên trên thân cây gỗ. Liên tục trong mười ngày phải tụng kinh cho ngải nhập hoàn toàn vào thân cây. Sau khi dựng lên xong thì tiếp tục lấy máu của cô gái đó để nhỏ vào phần rễ của cây ngải độc để tăng tính âm cho ngải. Liên tục trong vòng 3 tháng như vậy.Công đoạn cuối cùng là ác độc nhất, lấy hài nhi đã được 100 ngày tuổi ra khỏi cơ thể mẹ, băm nhỏ ra thành từng mảnh, trộn chung với bột ngải trong một cái chum, bỏ vào đó đôi mắt của một người bị sát hại dã man, những hình ảnh cuối cùng lưu lại trong tròng mắt sẽ là nỗi oán hận ngút trời.Mang oán hận của kẻ đó trộn chung với xác hài nhi luyện cùng với ngải độc trong 3 ngày sẽ tạo ra một con tà linh cực kì tàn bạo và rất mạnh. Con tà linh có hình đôi mắt có thể qua mặt thổ địa lẻn vào nhà và ngụ trên thượng lương nhà bác. Từ đó nó theo dõi hết hoạt động trong gia đình và sẽ liên tục ám hại người trong gia đình. Nhẹ thì ốm đau dặt dẹo phải vời thầy Sủn đến mới khỏi, còn nặng thì sẽ điên loạn hoặc chết hết cả nhà.’

Ông Nhơn nhớ lại lần chạm trán với đôi mắt vằn đỏ ngoài cửa sổ mà thấy lạnh sống lưng, thì ra đó là lần ông chính thức giáp mặt với con tà linh sẽ theo dõi gia đình ông suốt những ngày tháng sau này. Nghĩ tới mà ông cảm thấy rợn hết cả người. Tuy nhiên ông vẫn còn hồ nghi “ Tại sao theo như lời thầy Dương thì con tà đó rất mạnh và rất ác, nhưng tối hôm đó nó qua được mắt thổ địa và lọt vào sân, nhưng nó vẫn không vào được nhà?”

Thầy Dương cười cười trả lời “ Do cung mạng của anh thuộc năm Dần, lại là chí dương, trong tay anh lại cầm thanh đao được thờ phụng lâu ngày ở đình, có linh tính cao. Lại thêm cậu Út Quang nhà anh, mệnh cậu là mệnh rất quý, ngón tay cậu lại có 4 đốt, theo như tôi biết thì những người đó có mệnh làm vương làm tướng, hoặc có khả năng điều khiển phần âm một cách bẩm sinh. Là một loại tướng lĩnh của âm giới mà không vong hồn hay tà linh nào dám quấy phá về sau. Do bây giờ cậu còn quá nhỏ nên chưa thấy rõ thôi. Anh cứ đợi cậu lớn hơn quan sát thì sẽ thấy cậu có khả năng tiếp xúc với người âm. Nhưng do mệnh cách của cậu quá đặc biệt nên rất nhiều người muốn bắt cậu về nhằm lợi dụng cậu thống lĩnh âm binh phục tùng họ. Đó là lý do tại sao tôi phải yêu cầu anh chị cẩn thận giữ gìn cậu.”


Thầy Dương giảng giải một hồi dài, ông Nhơn sốt ruột quá bèn cắt lời “ Tôi đã tin thầy hoàn toàn rồi, nhưng thầy làm ơn chỉ tôi cách nào hóa giải con ác linh kia để gia đình tôi sống yên ổn”.

Thầy Dương xua tay “ Tôi không dám chỉ giáo gì cho anh, chỉ làm hết sức thôi. Với cây đao, mệnh thống lĩnh âm phần của cậu Quang và dương khí của anh cộng với tài sơ học thiển của tôi chỉ đủ kềm chế và nhốt con tà đó lại, ngăn không cho nó nhập vào bùa độc trên thanh thượng lương. Nhưng tôi chỉ e một điều là thời gian ngăn trở có hạn, chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Tôi độ chừng chỉ cỡ mươi, mười lăm năm nữa khi tôi chết đi thì bùa sẽ mất hiệu lực. Cần tìm một vật trấn yểm lâu đời đặt ở nhà thì mới mong trấn được âm khí của con tà linh.”

Ông Nhơn nghe nói xong bèn thúc giục người nhà nhanh chóng làm theo thầy sắp đặt lễ để bắt con tà linh, bản thân ông luôn đi kèm sát cậu Quang, không cho cậu đi chơi một mình để đảm bảo an toàn cho cậu. Nhưng về vật trấn yểm biết tìm ở đâu ra? Ông suy nghĩ mãi mới nhớ rằng nhà mình còn giữ một chiếc mõ rất lớn, đúc bằng đồng thau bóng loáng, tương truyền là của nhà sư Không Lộ đúc ra , được truyền từ đời này qua đời khác hiện còn giữ ở từ đường ngoài Bình Định, ông quyết định sau khi thầy trấn áp xong con tà, ông sẽ khăn gói về Bình Định xin anh cả cho phép ông thỉnh chiếc mõ về để trấn cho gia đình yên ổn.

Thầy Dương cấp tốc sắp đặt công việc trong vòng ba ngày vì thầy biết con tà linh đêm qua chỉ là lính lác mở đường cho cuộc tổng tiến công sắp tới của thầy Sủn. Ông cho người nhà nấu một mâm cơm để ông cúng vái thổ công thổ thần, cửu huyền thất tổ và liệt sĩ trận vong ở khu vực xung quanh nhà ông Nhơn, cầu khấn họ trợ sức với ông trong trận chiến sắp tới, ông biết mình không phải là người nuôi âm binh, chỉ là người có lòng mưu cầu học đạo theo hướng ngay thẳng nên nếu giáp trận một mình ông không thể bảo vệ tất cả mọi người trong nhà, đành mượn âm đức của tổ tiên gia đình ông Nhơn để phù trợ.

Tiếp sau đó ông cho người đi chặt rất nhiều tre, trúc, mang về vót nhọn một đầu như cây lao, bôi máu chó mực vào và xếp ngay ngắn thành từng bó. Một mặt ông chia nam giới trong nhà ra thành nhiều tốp, mỗi tốp 1,2 người đứng canh ở các góc nhà, ở những nơi có cửa ra vào và cửa sổ, mỗi người được phát hai bó lao và một bao muối hột. Mặt khác ông lấy ít máu của cậu Quang pha loãng ra sơn lên cây thượng lương trên xà nhà và căn dặn bà trong vòng 3 ngày này phải luôn ở bên cạnh cậu, không được để cho cậu đi đâu một mình kể cả đi nhà xí. Về phần ông Nhơn, thầy Hậu và cậu Quyền, ba người chia nhau ra đi hết những chùa lớn chùa nhỏ trong vùng thỉnh về càng nhiều chuỗi hạt trên tay các tượng phật càng tốt,đảm bảo sao cho mỗi người trong gia đình trên tay đều đeo tràng hạt chống tà. Đồng thời nhờ các thầy trong chùa tụng kinh cầu an cho vong hồn con người ăn mày ở chợ huyện, xem như là một cách để an ủi vong hồn của cậu bé.

Thầy Hậu còn thêm nhiệm vụ đưa những người đàn bà trẻ con trong gia đình về bên chùa gần nhà thầy và để vợ thầy chăm sóc. Ngoại trừ cậu út Quang và bà nhơn ở lại với ông Nhơn thì các cô cậu khác đều phải di tản hết, cả các bà người làm và con của họ. Cậu Quyền có nhiệm vụ đi mua muối hột, càng nhiều càng tốt. Thầy Dương cho rắc muối hột khắp toàn bộ đất đai nhà ông Nhơn, rắc thành một vòng bao quanh khu đất, vòng thứ hai bao quanh sân nhà và căn nhà, vòng thứ 3 là bao quanh căn nhà chính, ba vòng mỗi vòng cách nhau 3 mét và không cho phép ai hay bất kì vật gì phá đứt vòng. Lũ ngỗng và chó trong nhà được đưa cả ra sân, ngỗng thì nhốt trong lồng theo cặp còn chó thì xích theo đôi, giao cho mỗi người đứng giữ ở các góc một cặp ngỗng và chó. Nếu chó nhà không đủ thì mượn thêm chó giữ nhà của những người thân quen và của thầy Hậu. Số chó tập trung ở nhà lúc đó phải gần 20 chục con, số ngỗng cũng khoảng cỡ đó.

Mọi sự việc đang gấp rút diễn ra cho kịp thời hạn 3 ngày nữa là giáp trận. Mọi người ai cũng căng thẳng gấp rút. Thỉnh thoảng ban đêm vẫn có những đốm lửa ma trơi bùng lên phía ngôi nhà sàn cũ, có khi lửa nhen lên cháy đùng đùng quanh bụi tre nhưng rất kì lạ là lửa không thể nào thiêu rụi bụi tre. Ông Nhơn ra đình thắp nhang cầu khấn các bậc tiền nhân khai khẩn đất này, khi các vị sống khôn thác thiêng phù trợ ông trong trận chiến này, để tiêu diệt hoàn toàn cái ác ở nơi đây, để con cháu an cư lạc nghiệp. Thầy Dương bảo ông nhớ xin keo âm dương để xem các thần có đồng ý giúp đỡ hay không. Thật may là ông gieo 3 lần đều được cả, ông tổ rất vui mừng, xem ra thần và người đều đồng tâm chống cái ác. Mọi người ai nấy đều phấn khởi tưởng chừng như việc lớn lần này sẽ thành công tốt đẹp. Không ai ngờ tới, lần này gia đình phải trả cái giá đắt hơn tưởng tượng gấp nhiều lần.

Sau ba ngày căng thẳng chuẩn bị, chập tối hôm ngày thứ 3, ông Nhơn ra lệnh cho mọi người rút hết vào nhà, ai đã được lệnh đứng canh ở đâu thì y lệnh chỗ đó, cậu Út Quang được đưa vào buồng trong cùng với bà và chốt cửa thật chặt, bà ngồi trong phòng, quàng một xâu chuỗi tràng hạt vào cổ cậu và gõ mõ tụng kinh đều đều để cầu mong ông qua được trận này. Cậu Quyền và thầy Hậu đứng hầu hai bên thầy Dương, ông Nhơn chỉ huy những người làm trấn ở nhà trên, ông Phát chỉ huy những người làm phòng thủ ở nhà sau và khu vực vườn, tránh để bị tập kích vào cửa sau.


Nhưng thật lạ, đêm nay không thấy cục lửa ma trơi nào, cũng không một gợn mây đen, ánh trăng sáng vằng vặc, đâu đó có tiếng chó sủa vu vơ ở phía xa xa. Lũ chó và ngỗng mệt mỏi gác đầu lên chân và ngủ, mọi người trong nhà cứ nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm bình yên. Vài người làm còn bạo gan nói với nhau, chắc cha con thầy Sủn thấy thầy Dương cao tay nên sợ không dám ra tay. Nhưng đâu ai biết rằng chỉ là bình yên giả tạo trước cơn bão mà thôi.
Đúng 12 giờ, trên nóc nhà đột nhiên nghe tiếng sột soạt rất đều đặn như có hàng ngàn con chuột đang chạy trên mái nhà. Cùng lúc đó, lũ chó xung quanh nhà bắt đầu tru lên thê thảm và lũ ngỗng cũng rống lên ầm ĩ. Mọi người cùng siết tay vào những mũi lao, chuẩn bị sẵn những vốc muối để ném vào lũ tà linh. Không ai hẹn mà mọi người cùng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, dưới ánh trăng vằng vặc, một quầng lửa rất sáng sà xuống trên ngọn cây cau đằng sau nhà, kéo theo là tiếng rít xèo xèo và một mùi tanh nồng nặc phả vào mặt mọi người. Những người ở đằng sau nhà căng thẳng như dây đàn, ông Phát vẫn cao giọng bảo mọi người phải đứng yên theo dõi diễn biến, nhưng một vài người sợ hãi quá mức đã vốc muối và ném lao về phía quầng lửa. Tất nhiên muối và lao đều cắm xuống đất vung vãi, làm sao sức người có thể ném xa đến tận ngọn cây cau chứ.

Cùng lúc này, những người ở nhà trên thấy ngoài cổng có một dáng người đang đứng, cầm trong tay một bọc gì đó. Trước đó thầy Dương đã cho đốt hàng loạt nữa chảo lửa cắm dài từ cổng vào đến nhà để soi rõ đường đi vào nhà. Người đó đi đến đâu, lửa tắt dần đến đó,trên nóc nhà, tiếng sột soạt vẫn đều đều vang lên theo từng bước chân. Liền sau đó, lũ chó ngừng tru và sợ hãi cuống cuồng chạy đi tìm chỗ trốn, có con bứt ra khỏi xích lao ra phía ngoài vườn, có con chui vào những bụi rậm xung quanh nhà để trốn. Lũ ngỗng bình thường gan dạ là thế nhưng bây giờ có con đã chết cứng tại chỗ từ bao giờ, những con còn lại quác quác rúc đầu vào nhau chạy táo tác. Trong lúc lũ chó và ngỗng chạy trốn, chúng giày xéo dẫm đạp lên những lằn ranh muối mà thầy Dương đã cho rắc, lợi dụng chuyện đó, những đốm lửa ma trơi chập chờn từ ngọn cây cau bắt đầu tỏa xuống áp sát vào nhà. Tiếng rít gào của lửa, tiếng sột soạt cào trên mái nhà, khí thế của người lạ ngoài cổng nhà đang đi vào bắt đầu tăng sức ép lên những người trong nhà.

Đợi đến lúc người đó tiến vào sát vòng muối thứ ba, người đó vung tay quăng cái thứ vẫn cầm trong tay vào nhà, ông Nhơn tiến sát ra khe cửa thì thấy đó là hai cái đầu người đang thối rữa lăn lông lốc. Tiếng ai đó gào lên “Là đầu cô Tiến và cậu bé ăn mày”, hai cái đầu người đã được chôn xuống đất một thời gian, đang trong giai đoạn thối rữa mạnh, hốc mắt đen xì hướng thẳng về phía ngôi nhà. Từ trong hai cái đầu lâu, rất nhiều những đốm lửa lạnh lẽo xanh lét bùng lên hướng về phía mọi người. Lúc này, ông Nhơn hối mọi người tạt muối và ném lao vào những đốm lửa dập dờn bên ngoài. Dù mọi người đã cố hết sức nhưng đám lửa cứ như đang đùa giỡn với họ, chập chờn lên xuống nên rất khó nhắm chuẩn. Sau một hồi hai bên giằng co qua lại như vậy, chỗ muối trong nhà đã vơi dần, số lao cũng sắp hết, những người làm dưới sự chỉ huy của ông Phát đang rất hoang mang, họ đã muốn rời khỏi vị trí, chạy tìm chỗ ẩn náu vì sự căng thẳng từ lúc nãy đến giờ. Ông Nhơn kêu cậu Quyền lấy thêm muối, nhưng cậu Quyền báo lại là đã hết muối.

Bất thình lình, có một cơn gió mạnh từ đâu thổi đến cuốn hết những đốm lửa ma trơi vào một vòng xoáy, bốc lên rất cao rồi thổi tạt ra phía xa. Mọi người biết là thầy Dương đã ra tay nên cũng yên tâm phần nào. Gió cứ thổi mạnh dần lên, những đốm lửa lúc này đã tắt đi khá nhiều. Mọi người trong nhà dần dần lấy lại can đảm và hò hét trợ oai cho gió, đồng thời lũ chó cũng lên tiếng sủa vang trời. Gió và lửa cứ quần nhau một hồi lâu thì quầng lửa trên ngọn cây cao đột nhiên di chuyển về phía trước sân, nơi bóng đen đang đứng yên, tiếng sột soạt trên nóc nhà cũng mất. Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì từ mái nhà, máu bắt đầu len lỏi qua từng kẽ hở của mái ngói, thứ máu bầm đen và tanh tưởi từ trên nhỏ xuống mặt mọi người. Có người đang đứng yên tập trung nghe ngóng, bị máu nhỏ xuống người cứ ngỡ là mưa dột, nhưng ngẩng đầu lên mới thấy máu đang chảy dài theo xà nhà và nhỏ tong tong xuống. Không khí lúc này như đang ở giữa địa ngục.

Thầy Dương ra hiệu tập họp tất cả mọi người lên nhà trên, nơi máu vẫn chưa nhỏ xuống, chỉ chảy dài theo xà nhà nhưng không có giọt nào rơi xuống đầu. Những người làm lúc này đã mất hết hồn vía, chui xuống gầm bộ ván để trốn, hơn mười người đàn ông khỏe mạnh co rúm lại với nhau. Cả nhà chỉ còn ông Nhơn, thầy Hậu, thầy Dương và cậu Quyền đang đứng giữa nhà. Ông Nhơn điên tiết khi thấy mọi người sợ hãi như vậy, ông vác lấy thanh đao, mở hẳn cửa bước ra hành lang múa đao xoay tít. Ông gầm lên “ Mày là thằng nào dám tới đây quậy phá, tao chém mày thành từng mảnh”. Người kia đột nhiên bước sấn tới gần ông, ông vung đao lên chém nhưng cảm giác như chém vào một bịch bông gòn dày, tay ông đột nhiên tê rần nhưng ông vẫn cố giữ lấy thanh đao chém tới tấp vào bóng đen. Đột nhiên trăng bị che khuất, xung quanh tối đen, ông bất ngờ không thấy rõ bóng đen nữa.

Thầy Dương trong nhà kêu lên “Lui nhanh ông Nhơn ơi, coi chừng tập kích”. Nhưng đã quá muộn, một đốm lửa xanh từ đâu đã áp sát lưng ông và có một lực đẩy rất mạnh, đẩy ông ngã sấp xuống, lưỡi dao trong tay đột nhiên rớt xuống đất.

Lúc này chỉ nghe thầy Dương hét lên một tiếng, phi ngay ra ngoài sân, tay cầm tràng hạt quật liên tục vào đốm lửa xanh phía sau lưng ông tổ và kéo ngay ông dậy. Một chân của thầy hất thanh đao lên, tay còn lại tiếp gọn thanh đao và vừa kéo ông cố lùi lại vừa giơ đao ra phòng thủ.


Có tiếng cười hắc hắc he he áp sát tai thầy, thầy vừa quay đầu lại thì bị trúng một đòn của đốm lửa vào một bên mặt, thầy nén đau đớn kéo ông Nhơn lùi vào trong nhà. KHông rõ là do thứ gì đánh trúng mà thịt trên mặt thầy tím bầm lại, vết thương không chảy máu mà lầy lội ra như bị lở loét. Lúc này trăng sáng trở lại, bóng đen đã bước vào sân nhà, mọi người có thể nhìn thấy cậu Chiếu với gương mặt độc ác và đôi mắt vằn đỏ máu, da cậu tái xanh như người chết, hòa với ảnh lửa bập bùng càng ghê rợn hơn rất nhiều lần. Cậu cười nhạt “Ta tưởng ngươi tài phép gì lắm, hóa ra cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, các người không cách nào chống lại được ta đâu.”

Ông Nhơn gằn giọng “Tại sao ngươi lại hại gia đình ta? ta đối xử rất hậu với bố con ngươi kia mà, ngươi cần gì ta đều cho đó, tai sao?”

Cậu Chiếu nhếch mép khinh bỉ :” Chỉ tại nhà ngươi ngu đần nên mới tin ta. Lại thêm hai lão thầy già nhiều chuyện xía vào chứ nếu không, ngươi đã chết lâu rồi, chết trong đau đớn và điên loạn mà vẫn ngu ngơ không biết chuyện gì xảy ra với gia đình mình. Ta nói cho ngươi biết, là ta yểm gia đình nhà ngươi, ta thấy con Tiến có vẻ mặn mà, muốn mang nó về chơi ít ngày nhưng nó quyết phải đợi thằng con cả của ngươi về mà cự tuyệt ta. Ta mang nó ra chơi đùa vài ngày, lấy máu nó để luyện ngải, bắt nó phải chết trong uất hận. Thì đã sao? Ta có khả năng nắm giữ sinh mạng nó trong tay, dù nó cự tuyệt ta, nhưng nó không có cách nào chống lại ta. Vui sướng nhất của đời người, không phải là kiểm soát sinh mạng kẻ khác sao?”

Cậu Quyền xông ra, mặt đằng đằng sát khí, cậu chỉ thẳng mặt cậu Chiếu mà chửi “Mày là đồ súc vật, hãm hiếp em Tiến xong rồi còn lấy bào thai để luyện bùa, mày có còn là người không?”

Cậu Chiếu cười to, tiếng cười rất ghê rợn “Tao không phải là người, tao là thần, là quỷ, thì đã sao? Tao có quyền lực trong tay, ai làm gì được tao. Tao thích thì tao mang nó ra chơi đùa với nó, không thích thì giết nó. Cái thứ trong bụng nó cũng là đồ ti tiện như con mẹ nó, tao bắt nó đi luyện bùa là đã nể mặt nửa dòng máu của tao trong người nó rồi. Thứ tép riu như mày không có tư cách lên tiếng ở đây, hôm trước tao đã định cho tà linh đi theo giết mày, ngặt nỗi gặp lão thầy nhiều chuyện ở đó. Bữa đó chỉ cần mày bước xuống nước thì tà linh sẽ dìm chết mày. Chết giữa dòng sông nước cạn chỉ tới ngang rốn, chết thật là nhục nhã đúng không. Uổng công tao đã sắp xếp hết nhưng gặp thằng nhiều chuyện. Giờ thì chúng mày chịu chết đi.”

Nói xong, cậu Chiếu lùi ra sau, tay bắt ấn niệm chú liên tục, con mắt của cậu từ từ trôi ra khỏi hốc mắt, lơ lửng như một linh hồn phiêu diêu theo gió. Thầy Dương nén đau ngồi dậy cũng bắt ấn niệm quyết để cản đôi mắt đang lơ lửng, nhưng cùng lúc đó tiếng trẻ con khóc vang dậy cả nhà, mọi người hoang mang nhìn nhau nhưng không ai biết tiếng trẻ con khóc là từ đâu ra, chỉ thấy nó dội thẳng vào đầu óc mọi người.

Tiếng khóc xé lòng xé dạ, thê thảm giữa đêm khuya thanh vắng, dù là người cứng dạ tới đâu cũng phải sợ hãi. Thầy Dương đã bắt đầu sắp chịu không nổi vì tiếng khóc, thầy cố gắng tới cùng nhưng chỉ có thể ngăn cản tốc độ chứ không thể bắt đôi mắt dừng lại được. Tiếng khóc của trẻ con xen lẫn tiếng cười hắc hắc he he của cậu Chiếu ngoài kia đánh thẳng vào đầu mọi người, dù gan lớn như ông Nhơn cũng biến sắc, lui lại sát bàn thờ, ông cố gắng bám vào bàn thờ, hy vọng âm đức ông bà có thể giúp qua trận này nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Đột nhiên, cửa phòng bật mở ra, ông quay lại thấy cậu Quang đang lững thững bước ra từ trong phòng, trên cổ quàng chuỗi dây tràng hạt của bà. Bà thì nằm bất tỉnh trong buồng từ bao giờ, ông lao vào phòng, ôm bà dậy và lay mạnh bà nhưng bà vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở thoi thóp. Ông thầy Hậu và cậu Quyền chạy đến định ẵm lấy cậu Quang và mang cậu về phía sau thầy Dương cho an toàn. Nhưng cậu xua tay, cậu nhìn mọi người và cười nhếch mép, một điệu cười khinh bỉ không nên có ở một đứa trẻ con mới sáu tuổi đầu.
Cậu đi thẳng ra sân, không ai ngăn cậu lại được.

Cậu đứng đối diện với bóng đen, bóng đen có vẻ hơi chần chừ nhưng đôi mắt ngầu máu đã vọt tới trước đối thẳng vào mắt cậu. Mắt cậu trừng thật lớn nhìn vào đôi mắt ngầu đỏ. Hai bên cứ trân trối nhìn nhau như vậy, mọi người im bặt theo dõi xem chuyện gì xảy ra thì thấy từ đôi mắt đỏ ngầu máu đang nhỏ xuống, càng nhỏ xuống thì nó càng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại một con ngươi màu đen không chịu khuất phục vẫn chằm chằm hướng về phía cậu. Trong nhà, thầy Dương chỉ thấy cậu Quang đưa tay ra cầm lấy đôi con ngươi rồi ra sức nghiền nát trong nắm tay nhỏ bé của cậu. Bóng đen phía sau đột nhiên phun ra một búm máu, lảo đảo ngã xuống. Thầy Dương hô người chạy ra bắt lấy bóng đen nhưng mọi người run rẩy không ai dám tiến lên, bất đắc dĩ thầy phải bảo cậu Quyền lấy dây ra trói cậu Chiếu lại.


Cậu Quyền vừa định bước ra thì thấy cậu Quang từ từ quay lại, từ hốc mắt cậu lúc này máu đang chảy ra như nước mắt nhưng miệng cậu vẫn cười điệu cười nhếch mép như lúc đầu. Hai tay cậu nhòe nhoẹt máu, bộ đồ gấm trắng trên người loang lổ máu. Cậu đưa tay lên cổ, bứt chuỗi tràng hạt ra. Thầy Dương ngăn cản cậu “ Thôi đừng con ơi, đầu lĩnh của nó đã trọng thương không nên ra tay tàn sát lũ âm binh tà linh. Con có thể bắt nhốt chúng lại và nhờ cha con lên chùa lập đàn cầu an cho chúng”. Nhưng cậu không trả lời, nắm tay nhỏ xíu bắt đầu ném những chuỗi tràng hạt lên trời, tiếng khóc lúc này càng thê thảm hơn, tiếng cười đã không còn, chỉ còn tiếng khóc than rền rĩ. Thanh thượng lương nhà đang từ từ rỉ ra một hỗn hợp máu đen đặc hôi tanh.

Thầy Dương đứng nhìn cảnh đó chỉ biết lắc đầu , khơi gợi sát cơ trong một đứa nhỏ mới 6 tuổi, không ai có thể ngờ rằng nó lại có bản lĩnh đến vậy, thầy đã cứu một gia đình, nhưng cuộc đời đứa nhỏ từ giờ về sau đã hoàn toàn thay đổi, thầy tự hỏi mình có sai lầm không?

Trong nhà lúc này bà tổ đã tỉnh lại, bà lao ra sân ôm chặt cậu con trai nhỏ, lúc này cậu đột ngột ngã xuống trong vòng tay mẹ. Ông nhanh chóng chạy ra ôm cậu vào nhà, cậu Quyền lúc này đã mang dây ra trói cậu Chiếu lại và mang vào nhà, đặt trên bộ ván trước bàn thờ, thầy Dương được thầy Hậu đỡ sang ngồi ở bàn giữa cùng ông tổ. Cậu Chiếu tuy bị trọng thương nhưng vẫn ngạo mạn, không thèm liếc nhìn đến ông Nhơn và thầy Hậu.

Ông Nhơn tra hỏi về cái chết của cô Tiến và cậu bé ăn mày, cậu Chiếu chỉ nói ngắn gọn “ Chúng nó đáng phải chết”. Ông Nhơn tức giận sai người nhốt cậu vào cái nhà kho nơi cô Tiến đã treo cổ và cử người canh giữ cẩn thận để mai mang lên quan tố cáo cậu cưỡng bức dân nữ nhà lành và tội giết người.
Phần thầy Dương, ông Nhơn đỡ thầy lên nằm nghỉ trên bộ ván phía đối diện cậu Quang đang nằm, ông Nhơn hết lòng cảm tạ thầy Dương vì đã giải cứu cả gia đình ông, nhưng thầy Dương vẫn một mực lắc đầu. Cậu Quang lúc này đã tỉnh lại trong vòng tay của mẹ, đôi mắt của cậu giờ đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, nhưng cậu không khóc, không la như những đứa trẻ khác mà lặng im ngồi trong lòng mẹ đưa đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh.

Ông Nhơn thở dài,lắc đầu rồi ra lệnh mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, qua đêm nay mọi người ai cũng đã quá mệt.

Sáng hôm sau, cậu Quang đã tỉnh táo và chơi đùa bình thường, dường như đôi mắt thiếu đi ánh sáng cũng không có nghĩa gì với cậu. Thầy Dương từ biệt ra về để về chùa chữa trị vết thương trên mặt, trước khi đi, thầy đặc biệt dặn dò ông Nhơn phải xây dựng hai ngôi miễu thờ nhỏ để cúng các vong linh trong vùng và cũng để tưởng nhớ cô Tiến và cậu bé ăn mày bị chết oan. Thầy cũng dặn ông Nhơn phải thỉnh cho bằng được vật thiêng về trấn trạch, tuy bùa độc đã được gỡ nhưng hậu họa vẫn còn. Về phần cậu Út Quang, ông nhấn mạnh lần nữa ông bà phải hết sức chăm sóc cậu, sát cơ của vị tướng bẩm sinh trong cậu đã bị khuấy lên, nếu không cẩn thận mai này cậu có thể trở thành một sát tinh độc ác. Ông Nhơn nghe thấy vậy cũng lo lắng không ngừng, sau khi sắp xếp ổn thỏa việc trong nhà, ông cố gắng thu xếp một chuyến về Bình Định. Bà Nhơn linh cảm không lành nên hết sức cản trở ông nhưng không thành đành phải để ông đi. Nhưng linh cảm của bà hoàn toàn là đúng, ông một đi không trở lại, chẳng ai biết ông có về được tới Bình Định hay không, hay là lâm nạn rồi chết dọc đường, chỉ biết rằng chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời ông, một con người đầy gan dạ và gai góc, đã phải gửi nắm xương tàn lại nơi xa xôi nào đó, suốt đời không được trở về với đất tổ.

Về phần cậu Chiếu, chưa kịp giải cậu lên quan thì cậu đã thắt cổ chết. Nhưng kì lạ là khi cậu chết, dây thắt cổ của cậu là một sợi dây màu đen rất dài, ánh lên như sợi tóc. Khi cậu chết cũng như tình trạng của cô Tiến chết, răng cậu cắn vào lưỡi, cắn nát môi, trong miệng ngậm một lọn tóc rất dài và mắt cậu trợn lên, không nhắm mắt. Cậu Quyền quyết định mang xác cậu Tiến ném xuống bến sông, cái xác sau khi bị ném xuống sông vẫn không chìm, vẫn nổi và nhìn chằm chằm vào nhà suốt ba ngày, sau đó cậu Quyền cho kéo lên chặt ra thành nhiều mảnh và đổ xuống sông lại, lúc này cái xác mới chịu chìm hẳn. Gia đình thầy Sủn sau đó cũng đột nhiên chết hết cả nhà, căn nhà đã bị bỏ hoang từ đó. Nghe những người hàng xóm xung quanh nói rằng đêm đó họ thấy lửa bốc rất cao từ trong nhà nhưng tuyệt nhiên không nghe một âm thanh kêu la nào của những người trong nhà.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương