Đồng Hồ Bẫy Rập
-
Chương 37: Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 9
Úc Sâm theo phản xạ có điều kiện ngả người ra sau, cơ bắp cả người đều căng cứng.
Nhưng cái tay kia tựa hồ cũng chỉ muốn nhẹ nhàng chạm vào chỗ kia một chút, lau một thoáng, sau đó bình tĩnh thu hồi.
Thoáng nhìn Tư Tuyên Dương phía đối diện gắt gao nắm chặt dao ăn trong tay, Úc Sâm hơi nhíu mày, dùng ánh mắt bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lance ấn ngón tay kia lên khóe miệng liếm một cái, đầu lưỡi màu đỏ cuốn đi tia máu đen, trên mặt lộ ra biểu tình sung sướng, dục tiên dục tử, giống như kẻ nghiện đắm chìm giữa dư vị.
Úc Sâm kiềm chế xúc động muốn nôn, cắt một miếng thịt bò máu chảy đầm đìa, dán môi bỏ vào miệng, mùi máu tươi vỡ toang khiến lồng ngực và dạ dày anh kịch liệt quay cuồng, sắc mặt từng chút từng chút trở nên tái nhợt.
Nội tâm chỉ cầu nguyện máu của thịt bò có thể che lấp chút hương vị của bản thân anh.
Sắc mặt của Tư Tuyên Dương khó coi cực kỳ, Úc Sâm cong khóe miệng trấn an hắn, sau đó uống một ngụm nước to, cứng rắn nuốt thịt bò chưa chín xuống.
Nhưng ánh mắt nhìn anh của Lance ngày càng lộ liễu, giống như giây tiếp theo liền nuốt sống anh, Úc Sâm thở dài một hơi trong lòng, thánh giá bạc trong tay áo nhẹ nhàng đặt lên đùi.
Lúc này, Lance lại chợt đứng dậy, tiếng bước đi trên mặt đất của giày da mềm vang lên.
Tim Úc Sâm treo cao, yên lặng nhìn Tư Tuyên Dương phía đối diện, ánh mắt trở nên lạnh băng, không cho phép hắn có bất luận động tác gì.
Úc Sâm cảm thấy phảng phất như có một con rắn độc bò ở phía sau khi ngón tay của Lance chậm rãi xẹt qua trên lưng ghế, khí lạnh nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh phần cổ lộ ra bên ngoài của anh, trái tim bị khí lạnh xâm nhập dần siết chặt, ẩn ẩn phát đau.
May thay Lance tựa hồ chỉ đi ngang qua phía sau anh, cũng không có hành động dư thừa, tiếp tục chậm rãi lướt qua lưng ghế Tư Nam.
Úc Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thoáng nhìn thấy hắn ta đang lướt qua vài người, cuối cùng dừng sau lưng chỗ ngồi của Điền Tĩnh, mà ngồi đối diện Điền Tĩnh, vừa lúc chính là Quách Tường.
Lance cúi người, nhấc một sợi tóc mái bên Thái Dương của Điền Tĩnh, dịu dàng vén sau tai cô, khóe miệng vẫn luôn mang theo nụ cười, nhưng Điền Tĩnh bị hắn đến gần sợ đến mức cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch so với Vampire chỉ có hơn.
Úc Sâm thấy cô có chút đáng thương, anh cũng cảm thấy Lance khẳng định đã ngửi ra chút gì đó.
Anh muốn đưa mắt ra hiệu với Quách Tường, nhưng mắt Quách Tường đang nhìn chằm chằm Lance, căn bản sẽ không nhìn về phía anh dù chỉ một cái.
Lance đặt tay lên vai Điền Tĩnh, chậm rãi mở miệng: "Tại sao lại run đến vậy?"
Điền Tĩnh run rẩy môi, sợ đến mức nói không nên lời, chôn đầu co rúm thân thể, không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra thanh âm nức nở đứt quãng.
Đầu ngón tay Lance trên vai cô gõ gõ, giống như đàn dương cầm, bộ dáng tự nhiên nhàn nhã càng khiến Điền Tĩnh trông như một con cá trên thớt, vô lực giãy giụa, rồi lại vô pháp chạy thoát.
Chị gái ngồi bên cô tựa hồ cũng không chịu nổi tra tấn tinh thần như vậy, bụm mặt nhỏ giọng khóc nức nở.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tối tăm, tiếng nức nở cùng tiếng khóc khiến không khí càng thêm áp lực vài phần.
Úc Sâm thấy Quách Tường trừng to đôi mắt như chuông đồng, cả người tựa sư tử vận sức chờ phát động, gân xanh trên trán nổi lên.
Trong lòng anh nhảy dựng, bộ dáng này là người sau khi bị áp lực đè ép, trạng thái cực độ khẩn trương cùng hưng phấn, anh hiểu rõ, lúc này mặc kệ là ai khuyên gã, cho gã bao nhiêu ánh mắt ra hiệu, cũng sẽ không có bất luận tác dụng gì.
Quả nhiên, khi Lance lại lần nữa bắt tay xoa tóc Điền Tĩnh, dây cung cuối cùng trong đầu Quách Tường rốt cuộc đứt đoạn, cầm theo thùng nhảy bật lên, lặng lẽ mở nắp thùng hất về hướng Lance.
Thời gian khẩn cấp, tình huống gấp gáp, gã căn bản không phân được địch ta, một hất này, bị dầu tử thi xối nghiêm trọng nhất, không phải Lance, mà là Điền Tĩnh đối diện gã.
Tiếng hét chói tai của Điền Tĩnh chợt vang lên, mùi hủ vị buồn nôn của dầu tử thi vỡ toang trong nhà ăn.
Úc Sâm chợt co chặt đồng tử, lực chú ý của anh vẫn luôn tập trung trên người Lance, trong nháy mắt dầu tử thi bị hất qua, anh rõ ràng nhìn thấy Lance kéo người bên cạnh một cái, Điền Điềm bị hắn kéo lảo đảo ngã lên người Điền Tĩnh, chị em hai cô chắn phần lớn dầu tử thi.
Tiếng ghế dựa bị kéo mãnh liệt khiến nhà ăn tức khắc trở nên hỗn loạn, Úc Sâm bỗng nhiên đứng lên, hô một tiếng với Quách Tường: "Đừng xúc động!"
Nhưng giờ khắc này tâm trí Quách Tường suy sụp, nghe không vào bất luận lời nói nào, ấn theo hình ảnh gã tưởng tượng đến hàng trăm hàng ngàn lần, bắt lấy giá cắm nến trên bàn, dùng sức ném qua, biểu tình trên mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Ngọn lửa thoáng chốc trở nên kịch liệt.
Tiếng gào thảm thiết tê tâm phế liệt của cô gái chấn động đến Úc Sâm lui vài bước về sau, được Tư Tuyên Dương chặn ngang đỡ lấy.
Anh chuyển thánh giá vào lòng bàn tay Tư Tuyên Dương, thấp giọng vội vàng nói bên tai hắn: "Chờ lát nữa nếu Lance động thủ với chúng ta, chúng ta mới động, còn không thì đừng làm bừa, anh nhìn ra, đêm nay tựa hồ không phải là thời điểm hắn suy yếu nhất."
Ánh mắt Tư Tuyên Dương nặng nề nhìn máu tươi tàn lưu trên môi Úc Sâm, siết chặt thánh giá trong tay, lạnh lùng nói: "Được."
Những người khác ở nhà ăn nhìn Điền Tĩnh Điền Điềm hai người bị lửa thiêu liều mạng giãy giụa gào thảm thiết trước mặt, biểu tình dần dần gần như sụp đổ, mùi dầu tử thi bị thiêu đốt hợp với mùi thịt người bị đốt trọi, hít vào trong mũi, thanh âm nôn khan tức khắc vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Khói đặc chậm rãi toát ra lại khiến người bị sặc đến chảy nước mắt ròng ròng.
Có người hất ly nước trên bàn lên người hai cô gái, có người xốc khăn trải bàn vỗ lên người các cô, nhưng lửa vẫn đang cháy kịch liệt, hành động này đó không thể nghi ngờ chính là muối bỏ biển.
Úc Sâm che mũi miệng, gắt gao nắm lấy quần áo Tư Tuyên Dương, đôi mắt bị khói đặt huân đến phát đau, anh nhìn chằm chằm về phía Lance, khi đó anh rõ ràng nhìn thấy Lance bởi vì suy yếu mà tránh né không kịp, trên người hắn cũng dính một ít dầu tử thi.
Nhưng hiện tại nổi lửa ngoại trừ khăn trải bàn ghế dựa bị dính lây dầu tử thi, cũng chỉ có hai nhân hình Điền Tĩnh Điền Điềm.
Chuông cảnh báo trong lòng anh reo vang: Lance đâu?
Quách Tường bọn họ hiển nhiên cũng chú ý đến tình huống này, đã không rảnh đi cứu Điền Điềm Điền Tĩnh, Quách Tường hét lớn một tiếng: "Tất cả đem thánh giá và Kinh Thánh ra đề phòng!"
Nhà ăn diện tích không lớn, khói dày đặc, tiếng gào thảm thiết của hai cô gái ngày càng yếu, ánh lửa dần dần tắt, tầm nhìn cũng ngày càng thấp.
Bất an trong lòng Úc Sâm càng mãnh liệt thêm, muốn dựa lên người Tư Tuyên Dương, lại đột nhiên ngớ người.
Nhiệt độ cơ thể Tư Tuyên Dương khi nào trở nên thấp như vậy?
Như là người chết, không có khả năng.
Trừ phi......!Người đứng nãy giờ bên cạnh anh, đã thay đổi.
Sắc mặt Úc Sâm trắng bệch.
Một cánh tay không có độ ấm vòng qua eo anh, hơi thở lạnh lẽo phả vào bên tai như rắn, thanh âm lẩm bẩm như lời âu yếu ái muội giữa tình nhân với nhau, lời nói ra lại khiến Úc Sâm cảm thấy máu nửa người đều đông lại.
"Thánh giá trên tay em đâu? Đâu rồi? Cho tình lang của em?"
Úc Sâm không tự chủ được mà nuốt nước miếng, bốn phía ngoại trừ hai người bọn họ, đã không nghe được thanh âm nào khác, tình huống này khẳng định không bình thường.
Anh cắn răng, vừa định bất chấp liều mạng với hắn ta, lại đột nhiên bị nắm cổ, hơi thở lạnh lẽo đối diện đến gần, môi dưới không nặng không nhẹ bị mút vào một chút, ôn nhu lại sắc khí, cảm giác tê dại khiến anh cầm lòng không đậu run rẩy một trận.
Úc Sâm: "???!!!"
Đôi mắt anh khó có thể tin được mà trợn to, đây mẹ nó là tình huống gì?
Ngươi muốn hút máu, trực tiếp cắn lên động mạch trên cổ không được sao!? Vết nứt kia nhỏ như vậy, chỉ có thể hút nhiều hơn muỗi chút xíu đúng không!?
Tên Vampire này đầu óc có vấn đề phải không?
Anh duỗi tay muốn đẩy Lance, còn không đợi đến anh chạm vào, Lance đã tự mình buông lỏng gông cùm xiềng xích, khẽ lưu lại bên tai Úc Sâm một câu: "Ngọt như vậy, luyến tiếc làm qua loa, giữ lại ngày mai cùng tôi nhập quan ngủ say là tốt nhất."
Nói xong, hơi thở lạnh lẽo quay quanh anh chậm rãi lui tán.
Úc Sâm mặt gỗ đứng tại chỗ, trong lòng một ngàn con thảo nê mã lao nhanh qua, nghĩ đến tình cảnh anh đùa giỡn Tư Tuyên Dương trong dĩ vãng, lúc này không ngờ lại bị người khác tương phản đùa giỡn.
Mà người khác còn mẹ nó không phải người, là Vampire, ngay cả giống loài cũng khác!
Thật là đệt quỷ!
Anh xê dịch về phía người bên cạnh, hương vị tươi mát quen thuộc trên người Tư Tuyên Dương giảm bớt mùi hôi của khói đặc, chui vào mũi anh, Úc Sâm mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cọ cọ đầu vào vai hắn.
Tư Tuyên Dương không ý thức được dị thường vừa rồi, chỉ nghĩ thân thể anh lại khó chịu, vội vàng ôm lấy anh: "Sao vậy? Còn chống đỡ được không?"
Úc Sâm thở dài: "Dương Dương, vừa rồi em thiếu chút nữa đã bị biến thành màu xanh lá cây rồi, nhưng thanh minh trước, anh trai đây là một trăm không tình nguyện nha."
Tư Tuyên Dương: "? Cái quỷ gì?"
Hắn còn đang không hiểu ra sao, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai dồn dập, tiếng hét đó chính là của Quách Tường, ngay sau đó lại đột nhiên im bặt.
Thanh âm kịch liệt giãy giụa vang lên trong sương trắng, tay đấm chân đá, ghế dựa ngã xuống đất, dao nĩa va chạm....!Cuối cùng là tiếng thánh giá chữ thập rơi xuống.
Úc Sâm liếc mắt với Tư Tuyên Dương, lần theo bàn ăn chậm rãi đi qua, mùi máu tươi dày đặc vào lúc này thậm chí có thể che đậy cả mùi hôi thối của thịt cháy.
Bọn họ dừng chân, có người run run rẩy rẩy thắp ngọn nến trên giá cắm khác, giữa ánh nến, đôi mắt Lance lộ ra ý cười ác liệt bị chiếu đến tỏa sáng, lóe lên sắc máu.
Mà dưới răng nanh lộ ra của hắn, đang ngậm cổ Quách Tường, răng nanh thật sâu cắm vào bên trong động mạch, máu chưa kịp nuốt theo cổ chảy xuống, tạo thành một vũng máu.
Tay Quách Tường phản kháng kéo cánh tay Lance, thân thể vặn vẹo giãy giụa, nhưng lực độ mắt thường có thể thấy được ngày càng yếu, miệng mở lớn, phát ra tiếng ách ách, hốc mắt đỏ tươi một mảnh, dần dần mất đi sắc thái.
Người chung quanh gã đầu tiên là bị chấn kinh đến lui về sau vài bước, sau đó bỗng nhiên phục hồi tinh thần, cố gắng hết sức giơ thánh giá xông lên.
Nhưng động tác Lance lại càng nhanh, sức lực cũng lớn hơn, hắn kéo thân thể Quách Tường nhanh chóng lui về sau, dưới nơi ánh sáng chiếu không đến, lại một lần nữa biến mất vào bóng đêm.
Chỉ để lại một tiếng cười như có như không, đánh vào lòng mỗi người.
Khói đặc trong nhà ăn dần dần tiêu tán, hiện ra một mảnh ly chén hỗn độn trên bàn, cùng với một vũng máu lớn trên mặt đất, còn có hai cổ thi thể cháy đen.
[Tui hơi bị cuồng ma cà rồng nên khá thích Lance, đáng tiếc ổng là mục tiêu nhiệm vụ (╥_╥)].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook