Cô hết sạch khí lực, so với vật lộn cùng Lệ Tước Phong còn muốn vất vả hơn......

Cách cửa, Cố Tiểu Ngải nghe được tiếng Piano mỏng manh từ trong phòng truyền tới, im lặng nghe, tiếng Piano trầm thấp mà thong thả, mỗi một nốt đều áp lực đập vào trong lòng người.

Là bản dạ khúc Chopin số 9.

Lúc còn nhỏ, Cố Tiểu Ngải không ít lần tìm thấy Sở Thế Tu gảy đàn một mình trong phòng nhạc, là bản dạ khúc Chopin số 9 này.

Tâm tình của anh không tốt sẽ đem mình giấu đi, hưởng thụ một người cô độc.

Anh nói, dạ khúc số 9 thực bi thương, đôi khi rất giống anh.

Mỗi lần cô tìm được anh, Sở Thế Tu liền không gảy đàn nữa.

Cô khi đó rất vui vẻ, nhất định là Sở Thế Tu thấy mình tìm được anh, sẽ không cảm thấy bi thương khổ sở......

Xa cách chín năm, cô lại nghe anh đàn bản dạ khúc này.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải nghe được Sở Thế Tu đàn bản dạ khúc này bi thương đến thế, kiềm nén đau thương, trầm thấp đến làm người ta không thở nổi......

Cô không hiểu, Sở Thế Tu vì sao muốn gảy bản dạ khúc này vào lúc này đây.

Bởi vì nhìn thấy cô không vui vẻ giống như trong tưởng tượng sao?

Bởi vì nhìn thấy cô không giống như trước kia, lôi thôi nhếch nhác hơn, làm cho anh thất vọng rồi sao?

Vì sao muốn gảy bản dạ khúc này......

Trong hành lang, một cô gái bưng vật đấu giá đi ngang qua trước mặt cô, kinh ngạc nhìn cô.

Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chuyện tìm nhẫn, vội vàng đi theo cô gái ấy, vừa đi vừa giải thích tình huống, “Tiểu thư, thật ngại, tôi là bạn gái Lệ Tước Phong, lúc nãy tôi đem nhẫn hiến cho......”

Khó khăn lắm cô mới hủy được lần đấu giá nhẫn bảo thạch, đem nhẫn bảo thạch đổi về......

Trong nháy mắt, nhẫn bảo thạch được đeo trên ngón áp út của cô, nhìn giọt lệ trên mặt nhẫn bảo thạch, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng sẽ không chọc hỏa Lệ Tước Phong.

Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải nhìn ngón áp út mảnh khảnh mình chằm chằm, nhẫn kim cương trên tay Sở Thế Tu lại hiện lên trước mắt cô, ngực hơi hơi đau.

Rõ ràng hai người đã muốn càng đi càng xa, giống như người lạ.

Vì sao còn để cho bọn họ gặp mặt?

Gặp mặt thì sao, không có kết quả gì, kết quả gì cũng sẽ không có......

Cô không thể quay về hội trường bán đấu giá, Sở Thế Tu tới đón Lương Noãn Noãn, cô sẽ không ngốc đi vào làm đôi bên khó xử.

Đi thang máy xuống tầng trệt khách sạn, đi ra khỏi khách sạn, tài xế chuyên nghiệp còn đang ngồi trong xe đợi.

Cố Tiểu Ngải mở cửa xe ngồi vào, nhìn tài xế đang xem báo chí thản nhiên nói, “Nói cho Lệ Tước Phong, tôi có chút mệt, không muốn tham gia tiệc tối.”

”Dạ vâng, Cố tiểu thư.”

Lái xe thấy cô tiến vào sửng sốt, sau đó đem báo chí quăng đến ngoài cửa sổ xe, gọi điện thoại, “Lệ tiên sinh......”

Không có nghe lái xe nói nội dung gì, Cố Tiểu Ngải cả người ngã vào chỗ ngồi phía sau, mờ mịt nhìn phía trước, bên tai vang vọng tiếng Sở Thế Tu gảy bản dạ khúc số 9.

Mở ra lòng bàn tay, giấy ghi số điện thoại được Sở Thế Tu gấp tinh tế bị cô nắm chặt đến độ nóng lên.

Nhìn dãy số trên mặt giấy cô không cố ý nhớ, chỉ là nhìn vài lần, cũng đã thuộc lòng.

Chính là số điện thoại của anh...... Cô làm sao có dũng khí gọi chứ?

Gọi qua rồi nói cái gì?

Sở Thế Tu, anh có khỏe không?

Sở Thế Tu, anh cùng vị hôn thê khi nào thì kết hôn? Đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?

Cô chỉ có thể nói những thứ không liên quan như vậy chỉ làm cho tâm đau khổ......

”Phanh ——”

Cửa xe đột nhiên bị mở ra, tầm mắt nóng rực rơi xuống trên người cô.

Không cần ngẩng đầu, Cố Tiểu Ngải cũng biết là Lệ Tước Phong, chỉ có tầm mắt của anh ta mới có thể nóng nảy đến thiêu đốt cắn nuốt hết thảy.

Không đợi cô nói chuyện Lệ Tước Phong đã muốn nổi giận rống mở, “Cố Tiểu Ngải, cô dám để cho tôi chờ?! Chạy đến phòng toilet nào?!”

......

Lệ Tước Phong tức giận đến cả lái xe.

Cô đi toilet liền hơn một giờ, anh lo lắng cô gặp chuyện không may, xin nữ nhân viên vào trong tìm.

Kết quả cô đại tiểu thư chạy đến trong xe ngủ?!

Có phải hay không mỗi lần đều phải dạy dỗ một chút mới có thể ngoan ngoãn?!

Nữ nhân này......

Cố Tiểu Ngải còn nằm ở chỗ ngồi phía sau nghe Lệ Tước Phong rống giận, ai, cô vẫn chọc hắn phát hỏa.

Con ngươi vòng vo chuyển, Cố Tiểu Ngải chậm rãi nhíu mi, một tay đặt tại huyệt thái dương lắc lắc từ chỗ ngồi ngồi dậy, một bộ dáng suy yếu, ra vẻ thống khổ ho nhẹ một tiếng, “Khụ...... Không biết sao lại thế này, đầu tôi choáng váng, không đi trở về được. Thực xin lỗi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương