Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 275
Cố Tiểu Ngải không có tránh né, thản nhiên nói, "Tôi muốn đi tìm việc."
"......" Lệ Tước Phong nhíu mi, "Tôi nuôi cô không nổi sao? Đi làm có cái gì tốt."
Làm việc cho người ta chỉ là bị người ta sai vặt thôi, không có quan hệ thì đi làm cái gì, đi làm cho người ta khi dễ à?!
Cố Tiểu Ngải trầm mặc không nói gì, cúi mặt nhìn tay để trên đầu gối, không có vui vẻ, cũng không có không vui.
Cô giống như lại nhớ tới ngày bị Lệ Tước Phong nhốt, giống như...... tất cả chưa bao giờ thay đổi.
Giống như...... cô chưa từng rời khỏi Lệ Tước Phong, không có đón ba ra tù, không có đáp ứng lời cầu hôn của Sở Thế Tu, càng không có...... lễ khánh thành của Sở gia......
Nhìn bộ dáng của cô, ngực Lệ Tước Phong lại khó chịu.
Không thể thay cô quyết định.
Hắn phải nhẫn!
"Có phải cô thật muốn đi tìm việc không?!" Lệ Tước Phong tận lực ngăn chận rống giận......
"Ừ." Cố Tiểu Ngải gật đầu.
"Tôi sắp xếp giúp cô." Hắn tìm công tác ít nhất không ai dám khi dễ cô!
"Tôi muốn tự mình đi tìm."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lại không thể ngụy trang nữa, nháy mắt lại rống lên, "Cô có thể đừng từ chối tôi có được hay không? Tình trạng cô bây giờ làm sao có thể đi tìm việc được? Ai lại chịu nhận một nhân viên ngay cả nụ cười cũng không có chứ!"
......
Bây giờ mà nói với cô mấy từ này, đối với cô là rất khinh thường.
Không phải là cười thôi sao?
Cô làm sao mà không làm được.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải ngước mặt lên nhìn về phía hắn, miễn cưỡng xả ra một nụ cười xả giao, một giây sau nhanh chóng tắt đi.
"......"
Lệ Tước Phong sững sờ trừng mắt cô, mặt anh tuấn có chút dại ra, rất ngu mắt......
Cô đột nhiên cười như vậy rất quỷ dị tới cực điểm.
Cô đang kháng nghị với hắn sao?
Có phải cô muốn nón cô rất hay cười, chỉ là đối với hắn cười không nổi thôi sao?! Chết tiệt!
"Cố —— Tiểu —— Ngải!" Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong tức giận đến mức ở bên trong xe lớn tiếng rít gào lên, "Tôi thật muốn một phen bóp chết cô! Xong hết mọi chuyện!"
"Vậy sao anh không bóp đi?!"
"Cố Tiểu Ngải! Cô có biết bây giờ sắc mặt cô có bao nhiêu vẻ chán ghét hay không?"
Cô biết mình làm cho người khác rất chán ghét, cho nên cô mới không thể có cái gì cả...... Cô thực vất vả chịu đựng đến hôm nay, kết quả, cái gì cũng không phải của cô, ngay cả ba cũng không phải của cô.
Ngay cả gia đình mỹ mãn trước kia cũng đều là giả mà thôi, cô chỉ là kết quả của một mối tình gian díu, cô còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa.
"Nếu chán ghét tôi như vậy tại sao anh còn hôn tôi?" Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới lạnh nhạt hỏi lại.
"Tôi không tự trọng! Được không?!"
"......"
Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng hắn hổn hển, không biết vì sao, ngực lại hơi hơi phiếm đau.
Cô biết Lệ Tước Phong tốt với cô, hắn không lấy xiềng xích nhốt cô lại cũng đã là tương đối tôn trọng cô rồi, thậm chí còn có thể hỏi cô muốn đi gặp Sở Thế Tu hay không nữa.
Kỳ thật......hắn căn bản không cần làm nhiều như vậy.
"Đi thôi, đi chơi trò làm vườn." Cố Tiểu Ngải lên tiếng.
Đi chơi trò làm vườn cùng tìm việc cũng không khác gì nhau, cô chỉ cần không yên tĩnh thì tốt rồi......
Chỉ cần cô không suy nghĩ nhiều nữa là tốt rồi......
"Nghĩ thông suốt rồi sao?!" Lệ Tước Phong tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Nghĩ thông suốt rồi." Cô căn bản không muốn đi đâu cả.
Lệ Tước Phong khởi động xe đi về phía trước, bọn họ tạm dừng thời gian dài như vậy, xe phía sau đều bấm kèn inh ỏi cả lên rồi.
Xe dừng ở trước công viên lớn nhất ở C thị, mặc dù không phải ngày nghỉ nhưng lượng khách cũng rất nhiều.
Lệ Tước Phong mạnh mẽ ôm vai Cố Tiểu Ngải đi vào, ở trước cổng có nhân viên mặc bộ trang phục hình con thỏ bằng bông lập tức đưa cho hắn hai cái lỗ tai thỏ.
"Cô thỏ sao?" Lệ Tước Phong rất có hưng thú tiếp nhận, đem gắn lên đầu cô, làm cho khuôn mặt cô có vẻ sinh động hơn.
Lệ Tước Phong nhìn mình giống như đang nhìn một kiệt tác xuất sắc vậy, đắc ý nhíu mày, "Không tệ, vậy mang đi."
"......" Cố Tiểu Ngải trầm mặc không nói gì, cũng không có lấy cài tóc xuống.
Lệ Tước Phong đến chỗ bán vé mua phiếu, tùy tay vứt bỏ cái cài đầu tai thỏ còn lại, đàn ông mà lại mang cái này buồn cười chết đi......
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong nhíu nhíu mày.
Hắn giống như không có hỏi cô có thích hay không.
Cố Tiểu Ngải yên lặng đứng ở một bên nhìn hắn mua phiếu, im lặng như một đứa bé, không ầm ỹ không náo loạn.
Bỗng nhiên, Lệ Tước Phong quay đầu lớn tiếng hỏi, "Cô không thích sao?!"
"Cái gì?"
"Cái cài tai thỏ." Lệ Tước Phong cầm phiếu vào cổng giẫm chân tại chỗ đi đến trước mặt cô, nhíu mi hỏi, "Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích."
"Tôi nói không thích anh sẽ bỏ nó sao?" Cố Tiểu Ngải phản ứng lạnh nhạt hỏi.
Cô quá hiểu tính cách của Lệ Tước Phong rồi.
Hắn có thói quen quyết định, có thói quen bất luận kẻ nào đều nghe hắn phân phó, chịu hắn bố trí......
Ở trước mặt hắn, trừ ba hắn ra thì hẳn là không ai có thể có quyền lên tiếng.
"Soạt ——"
Cài tóc trên đầu cô bị lấy xuống, Lệ Tước Phong trực tiếp đem cài tóc vứt bỏ vào thùng rác, lạnh lùng thốt, "Bây giờ không phải đã được rồi sao!"
Nói xong, vẻ mặt Lệ Tước Phong liền mất hứng đi lên phía trước.
Cố Tiểu Ngải nhìn theo bóng lưng của hắn, lại nhìn thùng rác phía bên cạnh, Lệ Tước Phong bị làm sao vậy?
Hỏi cô có thích hay không, thành thực trả lời lại tức giận......
Mặc dù tức giận...... hắn vẫn đem cài tóc cô không thích bỏ đi, không để cho cô tiếp tục mang nữa.
Ngực Cố Tiểu Ngải có một chút khác thường, hắn tôn trọng cô sao?!
"Này! Cái cô chết tiệt! Còn không đi!"
Lệ Tước Phong bỗng nhiên lại lui trở về, mạnh mẽ ôm cơ thể mảnh khảnh của cô đi vào công viên, lại khôi phục khí chất bá đạo, chỉ là trong mắt người ngoài thì hai người rất giống một đôi tình nhân......
"Chơi thuyền hải tặc không?"
"Không chơi."
"Chơi nhà ma không?"
"Không chơi."
"Có đi đáy biển thế giới hay không?"
"Không đi."
......
Còn tiếp tục như thế này nữa, Lệ Tước Phong hoàn toàn nỏng nảy lên rồi, đem cô kéo tới một bên tức giận nói, "Cố Tiểu Ngải, cô cố ý phải không?! Cái này không chơi cái kia cũng không chơi, vậy cô đi công viên làm cái gì?"
Cố Tiểu Ngải phản ứng lạnh nhạt, "Là anh kéo tôi tới đây mà."
Chính cô cũng hiểu được mình mâu thuẫn, cô không muốn để cho mình rảnh rỗi, nhưng cô quả thực cô lại không có hứng thú với cứ trò chơi nào trong công viên......
Mí mắt đã mỏi mệt rồi.
"......" Lệ Tước Phong bị cô làm cho cô nói không nên lời, tức giận đến muốn đánh người, "Tôi, con mẹ nó, vì làm cho cô vui vẻ mới đến đây!"
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải nói thẳng ra hai chữ.
Cô biết hắn là vì làm cho cô vui vẻ, nhưng...... Cô thực không vui vẻ nổi.
Bây giờ cô có lý do để vui vẻ sao? Một cái cũng đều không có.
"......" Lệ Tước Phong hung hăng đánh một quyền vào không trung, trong lòng tích tụ khó chịu không giải trừ được, "Cố Tiểu Ngải! Tôi hỏi lại một câu lựa chọn của cô coi như tôi không tự trọng! Đi theo tôi!"
Lệ Tước Phong dứt khoát kéo cô đi vào một phòng trò chơi ngoài trời, trên máy chơi game đang trình diễn màn bắn nhau kịch liệt.
Lệ Tước Phong đem cô ấn ngồi vào trước máy chơi game, đưa cho cô một thẻ trò chơi, chỉa chỉa vào màn hình trò chơi, "Cho cô mười lần cơ hội, nếu cô một lần đều sống không được, đêm này cô phải nằm trên giường của tôi!"
"......"
Hắn dùng cái giường của hắn để uy hiếp người khác chơi trò chơi?!
Cố Tiểu Ngải ôm súng trò chơi trong tay, loại trò chơi này cô chưa từng chơi lần nào, cô không có hứng thú với mấy cái trò bắn giết nhau.
"Tôi không muốn......"
"Không muốn đánh thì bây giờ lập tức nằm trên giường của tôi!" Lệ Tước Phong thấp giọng rống cô, một bộ khí thế bá đạo cuồng vọng không được xía vào.
Hắn quan tâm.
Hắn yêu thương.
Hắn cũng không tin dùng phương thức của hắn không thể để cho Cố Tiểu Ngải phát tiết ra ngoài, nếu dịu dàng không phá được của của cô thì hắn trực tiếp một cước đá đi vào không được sao!
Tại sao lại phiền toái như vậy.
Dịu dàng vốn không phải tính cách của hắn!
"Bắt đầu đi!"
Lệ Tước Phong nhìn màn hình trò chơi đột nhiên nói, tay cầm súng bắn từng phát ra, trên màn ảnh lập tức báo một quân địch ngã xuống đất.
......
Cố Tiểu Ngải còn không biết làm sao, cầm súng không biết bắn chỗ nào, bỗng nhiên trên máy chơi game truyền đến tiếng hét thảm......
Lệ Tước Phong buông súng xuống khinh thường trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô chết một lần! Tôi cũng sẽ không cứu cô!"
"......" Cái này xem như đã chết sao? Vừa mới kêu thảm thiết là nhân vật của cô sao?!
"Tiếp tục!"
Không đợi cô kịp phản ứng, Lệ Tước Phong lại hô bắt đầu, Cố Tiểu Ngải bị một chút tiếng súng "Phanh" "Phanh" "Phanh" oanh tạc đầu óc......
"A ——"
Trong máy chơi game lại truyền đến một lần kêu thảm thiết.
Lệ Tước Phong lại lần nữa buông súng xuống, nhìn cô liếc mắt một cái, "Xem ra cô thực không muốn đánh. Lần thứ ba!"
"Phanh."
"A ——"
"Phanh."
"A ——"
......
Vài lần sau nữa, Cố Tiểu Ngải ngay cả một viên đạn cũng chưa bắn ra, lúc sau mới hiểu quy tắc trò chơi.
Cô cùng Lệ Tước Phong là một đội, hai người mở một đường máu mới có thể qua ải.
Nhưng Lệ Tước Phong căn bản mặc kệ sống chết của đồng đội, chỉ lo một mình đi tới trước, có quân địch còn sót lại dứt khoát bắn chết cô......
Cô còn chưa kịp thấy bóng dáng của quân địch đã bị bắn chết rồi......
"Thứ chín!"
Lệ Tước Phong căn bản mặc kệ cô có biết quy tắc hay không, chỉ để ý đếm một lần lại một lần, thất bại hai lần nữa thì cô chuẩn bị lên giường hắn nằm đi!
Sau khi trò chơi bắt đầu, Lệ Tước Phong giơ súng lên lại bắt đầu một mình đi vọt lên phía trước, cố ý để lại hai quân địch ở phía sau cho cô.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong gợi lên môi có chút không có hảo ý nhìn về phía cô, giọng nói mang theo mờ ám, "Cố Tiểu Ngải, không phải cô thật muốn lên giường của tôi phải không?"
"......"
"Đã lâu rồi cô không có ngủ trên cái giường đó, có phải đều quên cái cảm giác rồi hay không?!" Lệ Tước Phong vừa chuyển tầm mắt qua vừa bắn súng.
"......" Hắn không câm miệng sẽ chết sao?!
"Cô đã muốn thử cái tư vị trên giường kia như vậy thì không bằng bây giờ chúng ta đi trở về ôn lại một chút đi."
"......" Hắn nói hay không nói miệng hội lạm sao?!
"Cố Tiểu Ngải, cô nằm trên giường rên rỉ đến tiêu hồn, làm cho người ta khó có thể quên......"
"Phanh!"
Máy chơi game mạnh truyền đến một tiếng súng, cắt đứt lời của hắn.
Lệ Tước Phong tập trung nhìn vào, trên đó một quân địch bị Cố Tiểu Ngải bắn chết máu chảy đầm đìa......
Cô xem hắn là quân địch hay sao?!
Cái cô này...... rất biết cách phát tiết cảm xúc, không nên để hắn nói mấy chuyện xấu cô mới bằng lòng phản ứng chứ.
Lệ Tước Phong chuyển mắt nhìn về phía cô, chỉ thấy đôi mắt Cố Tiểu Ngải mở to nhìn chằm chằm trên màn ảnh, mặt rất lạnh lùng, tay nắm súng rát chặt, đầu ngón tay đều trắng ra cả rồi.
Trong mắt Lệ Tước Phong ngấn khởi một chút ý cười cưng chìu, xem ra...... hắn đã nắm được quy luật làm sao để cô phát tiết cảm xúc rồi.
Đang nghĩ tới, chợt nghe máy chơi game truyền ra một tiếng súng, Lệ Tước Phong chuyển mắt qua xem, Cố Tiểu Ngải lại thắng.....
"......" Lệ Tước Phong nhíu mi, "Tôi nuôi cô không nổi sao? Đi làm có cái gì tốt."
Làm việc cho người ta chỉ là bị người ta sai vặt thôi, không có quan hệ thì đi làm cái gì, đi làm cho người ta khi dễ à?!
Cố Tiểu Ngải trầm mặc không nói gì, cúi mặt nhìn tay để trên đầu gối, không có vui vẻ, cũng không có không vui.
Cô giống như lại nhớ tới ngày bị Lệ Tước Phong nhốt, giống như...... tất cả chưa bao giờ thay đổi.
Giống như...... cô chưa từng rời khỏi Lệ Tước Phong, không có đón ba ra tù, không có đáp ứng lời cầu hôn của Sở Thế Tu, càng không có...... lễ khánh thành của Sở gia......
Nhìn bộ dáng của cô, ngực Lệ Tước Phong lại khó chịu.
Không thể thay cô quyết định.
Hắn phải nhẫn!
"Có phải cô thật muốn đi tìm việc không?!" Lệ Tước Phong tận lực ngăn chận rống giận......
"Ừ." Cố Tiểu Ngải gật đầu.
"Tôi sắp xếp giúp cô." Hắn tìm công tác ít nhất không ai dám khi dễ cô!
"Tôi muốn tự mình đi tìm."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lại không thể ngụy trang nữa, nháy mắt lại rống lên, "Cô có thể đừng từ chối tôi có được hay không? Tình trạng cô bây giờ làm sao có thể đi tìm việc được? Ai lại chịu nhận một nhân viên ngay cả nụ cười cũng không có chứ!"
......
Bây giờ mà nói với cô mấy từ này, đối với cô là rất khinh thường.
Không phải là cười thôi sao?
Cô làm sao mà không làm được.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải ngước mặt lên nhìn về phía hắn, miễn cưỡng xả ra một nụ cười xả giao, một giây sau nhanh chóng tắt đi.
"......"
Lệ Tước Phong sững sờ trừng mắt cô, mặt anh tuấn có chút dại ra, rất ngu mắt......
Cô đột nhiên cười như vậy rất quỷ dị tới cực điểm.
Cô đang kháng nghị với hắn sao?
Có phải cô muốn nón cô rất hay cười, chỉ là đối với hắn cười không nổi thôi sao?! Chết tiệt!
"Cố —— Tiểu —— Ngải!" Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong tức giận đến mức ở bên trong xe lớn tiếng rít gào lên, "Tôi thật muốn một phen bóp chết cô! Xong hết mọi chuyện!"
"Vậy sao anh không bóp đi?!"
"Cố Tiểu Ngải! Cô có biết bây giờ sắc mặt cô có bao nhiêu vẻ chán ghét hay không?"
Cô biết mình làm cho người khác rất chán ghét, cho nên cô mới không thể có cái gì cả...... Cô thực vất vả chịu đựng đến hôm nay, kết quả, cái gì cũng không phải của cô, ngay cả ba cũng không phải của cô.
Ngay cả gia đình mỹ mãn trước kia cũng đều là giả mà thôi, cô chỉ là kết quả của một mối tình gian díu, cô còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa.
"Nếu chán ghét tôi như vậy tại sao anh còn hôn tôi?" Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới lạnh nhạt hỏi lại.
"Tôi không tự trọng! Được không?!"
"......"
Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng hắn hổn hển, không biết vì sao, ngực lại hơi hơi phiếm đau.
Cô biết Lệ Tước Phong tốt với cô, hắn không lấy xiềng xích nhốt cô lại cũng đã là tương đối tôn trọng cô rồi, thậm chí còn có thể hỏi cô muốn đi gặp Sở Thế Tu hay không nữa.
Kỳ thật......hắn căn bản không cần làm nhiều như vậy.
"Đi thôi, đi chơi trò làm vườn." Cố Tiểu Ngải lên tiếng.
Đi chơi trò làm vườn cùng tìm việc cũng không khác gì nhau, cô chỉ cần không yên tĩnh thì tốt rồi......
Chỉ cần cô không suy nghĩ nhiều nữa là tốt rồi......
"Nghĩ thông suốt rồi sao?!" Lệ Tước Phong tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Nghĩ thông suốt rồi." Cô căn bản không muốn đi đâu cả.
Lệ Tước Phong khởi động xe đi về phía trước, bọn họ tạm dừng thời gian dài như vậy, xe phía sau đều bấm kèn inh ỏi cả lên rồi.
Xe dừng ở trước công viên lớn nhất ở C thị, mặc dù không phải ngày nghỉ nhưng lượng khách cũng rất nhiều.
Lệ Tước Phong mạnh mẽ ôm vai Cố Tiểu Ngải đi vào, ở trước cổng có nhân viên mặc bộ trang phục hình con thỏ bằng bông lập tức đưa cho hắn hai cái lỗ tai thỏ.
"Cô thỏ sao?" Lệ Tước Phong rất có hưng thú tiếp nhận, đem gắn lên đầu cô, làm cho khuôn mặt cô có vẻ sinh động hơn.
Lệ Tước Phong nhìn mình giống như đang nhìn một kiệt tác xuất sắc vậy, đắc ý nhíu mày, "Không tệ, vậy mang đi."
"......" Cố Tiểu Ngải trầm mặc không nói gì, cũng không có lấy cài tóc xuống.
Lệ Tước Phong đến chỗ bán vé mua phiếu, tùy tay vứt bỏ cái cài đầu tai thỏ còn lại, đàn ông mà lại mang cái này buồn cười chết đi......
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong nhíu nhíu mày.
Hắn giống như không có hỏi cô có thích hay không.
Cố Tiểu Ngải yên lặng đứng ở một bên nhìn hắn mua phiếu, im lặng như một đứa bé, không ầm ỹ không náo loạn.
Bỗng nhiên, Lệ Tước Phong quay đầu lớn tiếng hỏi, "Cô không thích sao?!"
"Cái gì?"
"Cái cài tai thỏ." Lệ Tước Phong cầm phiếu vào cổng giẫm chân tại chỗ đi đến trước mặt cô, nhíu mi hỏi, "Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích."
"Tôi nói không thích anh sẽ bỏ nó sao?" Cố Tiểu Ngải phản ứng lạnh nhạt hỏi.
Cô quá hiểu tính cách của Lệ Tước Phong rồi.
Hắn có thói quen quyết định, có thói quen bất luận kẻ nào đều nghe hắn phân phó, chịu hắn bố trí......
Ở trước mặt hắn, trừ ba hắn ra thì hẳn là không ai có thể có quyền lên tiếng.
"Soạt ——"
Cài tóc trên đầu cô bị lấy xuống, Lệ Tước Phong trực tiếp đem cài tóc vứt bỏ vào thùng rác, lạnh lùng thốt, "Bây giờ không phải đã được rồi sao!"
Nói xong, vẻ mặt Lệ Tước Phong liền mất hứng đi lên phía trước.
Cố Tiểu Ngải nhìn theo bóng lưng của hắn, lại nhìn thùng rác phía bên cạnh, Lệ Tước Phong bị làm sao vậy?
Hỏi cô có thích hay không, thành thực trả lời lại tức giận......
Mặc dù tức giận...... hắn vẫn đem cài tóc cô không thích bỏ đi, không để cho cô tiếp tục mang nữa.
Ngực Cố Tiểu Ngải có một chút khác thường, hắn tôn trọng cô sao?!
"Này! Cái cô chết tiệt! Còn không đi!"
Lệ Tước Phong bỗng nhiên lại lui trở về, mạnh mẽ ôm cơ thể mảnh khảnh của cô đi vào công viên, lại khôi phục khí chất bá đạo, chỉ là trong mắt người ngoài thì hai người rất giống một đôi tình nhân......
"Chơi thuyền hải tặc không?"
"Không chơi."
"Chơi nhà ma không?"
"Không chơi."
"Có đi đáy biển thế giới hay không?"
"Không đi."
......
Còn tiếp tục như thế này nữa, Lệ Tước Phong hoàn toàn nỏng nảy lên rồi, đem cô kéo tới một bên tức giận nói, "Cố Tiểu Ngải, cô cố ý phải không?! Cái này không chơi cái kia cũng không chơi, vậy cô đi công viên làm cái gì?"
Cố Tiểu Ngải phản ứng lạnh nhạt, "Là anh kéo tôi tới đây mà."
Chính cô cũng hiểu được mình mâu thuẫn, cô không muốn để cho mình rảnh rỗi, nhưng cô quả thực cô lại không có hứng thú với cứ trò chơi nào trong công viên......
Mí mắt đã mỏi mệt rồi.
"......" Lệ Tước Phong bị cô làm cho cô nói không nên lời, tức giận đến muốn đánh người, "Tôi, con mẹ nó, vì làm cho cô vui vẻ mới đến đây!"
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải nói thẳng ra hai chữ.
Cô biết hắn là vì làm cho cô vui vẻ, nhưng...... Cô thực không vui vẻ nổi.
Bây giờ cô có lý do để vui vẻ sao? Một cái cũng đều không có.
"......" Lệ Tước Phong hung hăng đánh một quyền vào không trung, trong lòng tích tụ khó chịu không giải trừ được, "Cố Tiểu Ngải! Tôi hỏi lại một câu lựa chọn của cô coi như tôi không tự trọng! Đi theo tôi!"
Lệ Tước Phong dứt khoát kéo cô đi vào một phòng trò chơi ngoài trời, trên máy chơi game đang trình diễn màn bắn nhau kịch liệt.
Lệ Tước Phong đem cô ấn ngồi vào trước máy chơi game, đưa cho cô một thẻ trò chơi, chỉa chỉa vào màn hình trò chơi, "Cho cô mười lần cơ hội, nếu cô một lần đều sống không được, đêm này cô phải nằm trên giường của tôi!"
"......"
Hắn dùng cái giường của hắn để uy hiếp người khác chơi trò chơi?!
Cố Tiểu Ngải ôm súng trò chơi trong tay, loại trò chơi này cô chưa từng chơi lần nào, cô không có hứng thú với mấy cái trò bắn giết nhau.
"Tôi không muốn......"
"Không muốn đánh thì bây giờ lập tức nằm trên giường của tôi!" Lệ Tước Phong thấp giọng rống cô, một bộ khí thế bá đạo cuồng vọng không được xía vào.
Hắn quan tâm.
Hắn yêu thương.
Hắn cũng không tin dùng phương thức của hắn không thể để cho Cố Tiểu Ngải phát tiết ra ngoài, nếu dịu dàng không phá được của của cô thì hắn trực tiếp một cước đá đi vào không được sao!
Tại sao lại phiền toái như vậy.
Dịu dàng vốn không phải tính cách của hắn!
"Bắt đầu đi!"
Lệ Tước Phong nhìn màn hình trò chơi đột nhiên nói, tay cầm súng bắn từng phát ra, trên màn ảnh lập tức báo một quân địch ngã xuống đất.
......
Cố Tiểu Ngải còn không biết làm sao, cầm súng không biết bắn chỗ nào, bỗng nhiên trên máy chơi game truyền đến tiếng hét thảm......
Lệ Tước Phong buông súng xuống khinh thường trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô chết một lần! Tôi cũng sẽ không cứu cô!"
"......" Cái này xem như đã chết sao? Vừa mới kêu thảm thiết là nhân vật của cô sao?!
"Tiếp tục!"
Không đợi cô kịp phản ứng, Lệ Tước Phong lại hô bắt đầu, Cố Tiểu Ngải bị một chút tiếng súng "Phanh" "Phanh" "Phanh" oanh tạc đầu óc......
"A ——"
Trong máy chơi game lại truyền đến một lần kêu thảm thiết.
Lệ Tước Phong lại lần nữa buông súng xuống, nhìn cô liếc mắt một cái, "Xem ra cô thực không muốn đánh. Lần thứ ba!"
"Phanh."
"A ——"
"Phanh."
"A ——"
......
Vài lần sau nữa, Cố Tiểu Ngải ngay cả một viên đạn cũng chưa bắn ra, lúc sau mới hiểu quy tắc trò chơi.
Cô cùng Lệ Tước Phong là một đội, hai người mở một đường máu mới có thể qua ải.
Nhưng Lệ Tước Phong căn bản mặc kệ sống chết của đồng đội, chỉ lo một mình đi tới trước, có quân địch còn sót lại dứt khoát bắn chết cô......
Cô còn chưa kịp thấy bóng dáng của quân địch đã bị bắn chết rồi......
"Thứ chín!"
Lệ Tước Phong căn bản mặc kệ cô có biết quy tắc hay không, chỉ để ý đếm một lần lại một lần, thất bại hai lần nữa thì cô chuẩn bị lên giường hắn nằm đi!
Sau khi trò chơi bắt đầu, Lệ Tước Phong giơ súng lên lại bắt đầu một mình đi vọt lên phía trước, cố ý để lại hai quân địch ở phía sau cho cô.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong gợi lên môi có chút không có hảo ý nhìn về phía cô, giọng nói mang theo mờ ám, "Cố Tiểu Ngải, không phải cô thật muốn lên giường của tôi phải không?"
"......"
"Đã lâu rồi cô không có ngủ trên cái giường đó, có phải đều quên cái cảm giác rồi hay không?!" Lệ Tước Phong vừa chuyển tầm mắt qua vừa bắn súng.
"......" Hắn không câm miệng sẽ chết sao?!
"Cô đã muốn thử cái tư vị trên giường kia như vậy thì không bằng bây giờ chúng ta đi trở về ôn lại một chút đi."
"......" Hắn nói hay không nói miệng hội lạm sao?!
"Cố Tiểu Ngải, cô nằm trên giường rên rỉ đến tiêu hồn, làm cho người ta khó có thể quên......"
"Phanh!"
Máy chơi game mạnh truyền đến một tiếng súng, cắt đứt lời của hắn.
Lệ Tước Phong tập trung nhìn vào, trên đó một quân địch bị Cố Tiểu Ngải bắn chết máu chảy đầm đìa......
Cô xem hắn là quân địch hay sao?!
Cái cô này...... rất biết cách phát tiết cảm xúc, không nên để hắn nói mấy chuyện xấu cô mới bằng lòng phản ứng chứ.
Lệ Tước Phong chuyển mắt nhìn về phía cô, chỉ thấy đôi mắt Cố Tiểu Ngải mở to nhìn chằm chằm trên màn ảnh, mặt rất lạnh lùng, tay nắm súng rát chặt, đầu ngón tay đều trắng ra cả rồi.
Trong mắt Lệ Tước Phong ngấn khởi một chút ý cười cưng chìu, xem ra...... hắn đã nắm được quy luật làm sao để cô phát tiết cảm xúc rồi.
Đang nghĩ tới, chợt nghe máy chơi game truyền ra một tiếng súng, Lệ Tước Phong chuyển mắt qua xem, Cố Tiểu Ngải lại thắng.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook