Đông Cung Tàng Kiều
Chương 62: Chung chương (2) (Hoàn chính văn)

Thời điểm Thái tử quay về được đến Đông cung cũng hỏa hoạn ở Minh Thúy hiên đang mãnh liệt nhất.

Dù đứng cách rất xa vẫn cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn ập vào mặt.

Thái tử bị Đặng Trung chặn lại trước cửa Minh Thúy hiên.

“Điện hạ, ngài không thể vào trong, lửa quá lớn.”

Thái tử nhìn hỏa hoạn trước mặt, khóe mắt như muốn nứt ra, “Dập lửa! Dập lửa! Vì sao không dập lửa.”

Đặng Trung lau đi ám khói trên mặt, ánh mặt lộ lên sự bi thương nói: “Không phải là không cứu, mà là không cứu được. Bệ hạ đã phái thần đi ban chết cho Lương viện. Thần vốn định khuyên Lương viện xuất cung, nhưng Lương viện vì không muốn liên lụy đến điện hạ, nên đã nhốt mình ở trong phòng khóa trái cửa lại, lửa này được đốt từ bên trong, khi phát hiện ra, đã không còn kịp nữa…”

Thái tử đánh một quyền lên mặt của Đặng Trung, rồi đánh ngã hắn xuống đất.

Đặng Trung hoàn toàn không phản kháng, mặc cho quyền cước rơi trên người mình, một chữ cũng không nói.

Thái tử đánh Đặng Trung xong, lại muốn xông vào đám cháy, nhưng bị Triệu Đà đuổi theo giữ chặt lại.

“Điện hạ, ngài không thể vào trong. Lương viện vì điện hạ mà cam nguyện chịu chết. Vì phần tâm ý này của Lương viện, điện hạ hãy bảo trọng thân thể của bản thân.”

Đôi mắt của Thái tử đỏ ngầu, cử chỉ càng lúc càng điên cuồng, không bận tâm đ ến những lời nói của Triệu Đà.

Hắn không thể tin được việc Vệ Chiêu cứ như vậy mà thực sự rời xa hắn, nên quát ầm lên: “Cô muốn vào trong. Cô lệnh cho ngươi buông tay, ngươi để cô vào trong.”

Triệu Đà ôm chặt lấy Thái tử, mặc cho hắn đấm đá thế nào cũng không chịu buông tay.

Trong trận hỗn loạn này, Tử Quyên xông từ bên ngoài đến, té nhào trước người của Thái tử, “Điện hạ, trước khi qua đời, Lương viện có mấy lời muốn để nô tỳ nói lại cho điện hạ.”

Thái tử nghe được câu này, rốt cuộc thần trí cũng khôi phục.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tử Quyên ở dưới đất hỏi: “Nàng đã nói cái gì?”

Tử Quyên nức nở nói: “Lương viện nói rằng ngài ấy không trách điện hạ…”

Thái tử nhìn đôi môi mấp máy của Tử Quyên, trong thoáng chốc, trước mắt hắn như xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.

Khi bóng dáng ấy xoay người lại, đã lộ ra gương mặt của Vệ Chiêu. Nàng dịu dàng mỉm cười với hắn.

“Thái tử điện hạ, ta không trách ngài, chúng ta không sai, sai chính là thế đạo này. Ta chỉ hy vọng, nếu có kiếp sau, chúng ta có thể sinh ra trong một thế đạo mà ở đấy mọi người đều bình đẳng. Ngài không phải là Thái tử, ta cũng không phải là cung nữ, chúng ta có thể ở bên nhau ân ái cả đời.”

Nói xong câu đó, bóng dáng của nàng chậm rãi mờ nhạt đi, thẳng cho đến khi biến mất.

Thái tử hoảng hốt vươn tay muốn giữ nàng lại, nhưng bàn tay lại rơi vào khoảng không.

Phía trước mắt hắn chẳng có cái gì cả, ngoài trừ một trận hỏa hoạn.

Sau khi lửa được dập tắt, cung nhân tới báo lại, nói là trong phòng tìm được một thi thể bị cháy rụi.

Rốt cuộc Thái tử không thể chịu đựng được nữa, hét lớn một câu.

“Vệ Chiêu.”

Hắn phun ra một ngụm máu, rồi ngã xuống.

*****

Vệ Chiêu bắt đầu sự ràng buộc đối với Thái tử trong một trận hỏa hoạn, cũng một hồi hỏa hoạn kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi rực rỡ của nàng.

Ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, rốt cuộc nàng đã có thể thực hiện được ý muốn của bản thân.

Sau khi Vệ Chiêu qua đời, Đặng Trung bị hạch tội. Tấu chương như hoa tuyết bay tới tấp về phía Hoàng đế.

Trên triều, thống lĩnh đại doanh Tây Sơn Dương Toàn mở đầu bước ra, liệt kê tội trạng của Đặng Trung, từng tội trạng đều là những việc không thể tha thứ.

Hoàng đế đương nhiên là biết Dương Toàn là người của Thái tử, không giận mà còn cười nói: “Các ngươi đều cho rằng Đặng Trung là một cây đao trong tay trẫm, vậy trẫm hỏi các ngươi, những kẻ bị cây đao này giết, có kẻ nào vô tội?”

Quần thần đều đứng im không lên tiếng, không một ai dám đứng ra biện giải thay Đặng Trung.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Thái tử đang Thái tử đang đứng ở dưới ngự tọa, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Phụ tử thiên gia xảy ra tranh chấp, bầu không khí trong Kim Loan điện vô cùng căng thẳng.

Trên triều Hoàng đế nổi giận một trận, sau khi hạ triều, ông đã cho gọi Đặng Trung đến Ngự Thư phòng.

Đặng Trung vừa bước qua cửa, đã bị một tấu chương đập thẳng vào mặt.

Hoàng đế giận dữ chỉ ngón tay về phía hắn: “Ngươi nhìn đi, xem phía trên viết những gì? Lần ở Liệp cung ngươi dám giả truyền thánh chỉ, uy hiếp võ tướng, tùy tiện điều động quân đội; trong thời gian cứu tế chỉ lo đút túi riêng, trắng trợn tham ô… Đặng Đại Đốc công, trẫm không ngờ lá gan của ngươi lại lớn đến vậy.”

“Đặng Trung quỳ dưới đất: “Thần không có lời nào để nói.”

Hoàng đế cười lạnh nói: “Đương nhiên là ngươi không có lời nào để nói. Trẫm phái ngươi đi ban chết cho Vệ Lương viện, vậy mà ngươi lại muốn để nàng ta xuất cung, đây là ngươi đang phạm tội khi quân.”

Đặng Trung ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, lấy từ trong người ra một đạo ý chỉ, dâng lên cho Hoàng đế.

“Bệ hạ, Vệ Lương viện có ý chỉ cho phép xuất cung của Quý phi nương nương, thần chỉ đành tuân theo ý muốn của nương nương lúc sinh thời, cho nên mới không thể không mắc tội khi quân. Lúc sinh thời, nương nương thường hay nói với thần, mệnh của Đặng Trung thần là do bệ hạ ban cho, Đặng Trung đã phụ ưu ái của bệ hạ dành cho thần, thần cam nguyện để cho bệ hạ xử trí.”

Nhắc tới Quý phi, Hoàng đế có chút thất thần. Ông ta nhìn Đặng Trung, nhớ tới hắn từng được Quý phi dành cho bao tâm huyết, một tay nuôi nấng, tuy là hoạn quan nhưnglục nghệ của quân tử không gì không thông. Những tình cảm không thể thể hiện với Thái tử, Quý phi đều dành cho hắn.

Hoàng đế nhắm mắt lại, tựa trên ngự tọa.

“Đặng Trung, tội của ngươi mắc phải là tội khi quân, vốn phải xử cực hình. Nhưng niệm tình Quý phi, trẫm không giết ngươi, ngươi đến hoàng lăng thủ mộ cho Quý phi.”

Đặng Trung gỡ lệnh bài Đại Đốc công của Thượng Loan đài trên người xuống, đặt xuống ngự án, rồi hành đại lễ với Hoàng đế.

Đặng Trung bị giáng chức đi thủ hoàng lăng. Trước khi đi, hắn đến Đông cung gặp Thái tử đã lâu không ra khỏi cửa lần cuối.

Hắn nói cho Thái tử, nguyện vọng cuối cùng của Vệ Chiêu lúc sinh tiền là hy vọng Thái tử có thể làm một Hoàng đế tốt.

“Nếu Thái tử điện hạ có thể làm một hoàng đế tốt, nàng nguyện ý kiếp sau cùng ngài gặp lại.”

Thái tử nghe vậy, thật lâu không nói.

Ngày hôm sau, Thái tử chỉnh trang lại y quan, bước ra khỏi cửa.

Sau khi Vệ Chiêu qua đời được một năm, Ngụy Cao đế thoái vị, Thái tử Chu Dục đăng cơ, mở rộng khoa cử, phủ binh và chia đều ruộng đất, mở ra Đại Vận Hà.

Đại Ngụy nghênh đón một thời kỳ thái bình thịnh trị chưa từng có trước đây. Cho đến tận hai mươi năm sau, lượng lương thực trong quốc khố do bá tánh nộp lên vẫn không hề giảm sút so với thời điểm tân chính, thậm chí còn càng lúc càng dồi dào.

Ba năm sau khi tân đế đăng cơ, ở một ngõ nhỏ bình thường trong thành Dương Châu, một quán ăn nhỏ được lặng lẽ mở ra. Nó có tên là tiệm điểm tâm Vệ thị, chưởng quỹ là một tiểu nương tử. Cửa tiệm có món bánh hoa quế ngon vô cùng.

Tám năm sau, Ngụy Văn đế Chu Dục băng hà, cả nước để tang.

Cuộc đời của Ngụy Văn đế có thể nói là một truyền kỳ.

Trong mười một năm ngắn ngủi hắn tại vị, hắn đã mở rộng khoa cử, quét sạch nạn lũ lụt ở Trường Giang, tạo điều kiện cho mọi người có thể nói ra ý kiến của bản thân, năm lần ngự giá thân chinh, kết thúc thời kỳ chiến loạn không ngừng, để cho bá tánh được sống trong cảnh an nhàn thái bình.

Cả đợi Ngụy Văn đế, hậu vị bỏ trống, hậu cung không có một ai. Có lời đồn đãi rằng hắn bị bất lực, cũng có lời đồn đãi rằng hắn thích nam sắc.

Dã sử có ghi chép lại, hắn còn vô cùng tín Phật, trong lúc tại vị đã cho xây nhiều chùa miếu, tích lũy công đức, đặc biệt trầm mê nghiên cứu về chuyển thế, số lượng tăng nhân tăng cao chưa từng thấy, lên tới mười vạn người.

Trước khi hắn lâm chung, có người hỏi hắn, hắn thành kính tín Phật như vậy là vì cái gì?

Hắn lại nói: “Trẫm không tin Phật, mà chỉ cầu đến kiếp sau được gặp lại một người.”

(Hoàn chính văn.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương