Đông Cung Tàng Kiều
-
Chương 58: Biến cố Lương Tạ (14)
Tử Quyên suy nghĩ hồi lâu rồi đột ngột hô lên: “Các ngươi không phải là người của Ngự Thiện phòng sao? Tại sao các ngươi lại tới đây?”
“Còn không phải là do ngươi.” Một người trong nhóm bất bình lên tiếng: “Đều tại ngươi ăn nói bậy bạ trước mặt Thái tử điện hạ, vì vậy mới hại chúng ta bị phạt đến lãnh cung.”
“Hóa ra là thế.” Tử Quyên lúc này mới hiểu ra, “Cho nên các ngươi ghi hận trong lòng, muốn bắt được nhược điểm của ta để cho ta bị mất mặt đúng không? Thật đáng tiếc để ngươi thất vọng rồi, còn chưa bắt được nhược điểm của ta thì đã bị ta bắt được nhược điểm của các ngươi. Trong tiết trời lạnh như thế này mà các ngươi vẫn rình mò ở đây, rõ ràng là không hài lòng với xử phạt của Thái tử điện hạ, cho nên trong lòng mới sinh ra oán hận. Các ngươi đi theo ta tới Thượng Loan đài để giải thích cho rõ đi.”
Nói xong Tử Quyên đã kéo cung nữ cầm đầu định đi ra ngoài.
Mọi người nghe tới Thượng Loan đài, nhất thời hoảng hồn.
Một hồi giằng co, một tiểu cung nữ không cẩn thận bị xô đẩy, ngã sấp xuống cạnh đống lửa.
Nàng ta bò từ dưới đất dậy, trong lúc vô tình nắm được một miếng vải. Nàng ta đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, phủi sạch tro bụi trên miếng vải, kiểm tra cẩn thận.
Vừa quan sát kỹ, nàng ta đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ: “Trên miếng vải này có long văn.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, quay đầu lại nhìn.
Tử Quyên biến sắc, không màng tất cả, vội vàng xông tới muốn đoạt lại miếng vải.
Nhưng nàng vẫn chậm một bước.
Cung nữ cầm đầu đã đoạt được miếng vải, cẩn thận quan sát, phát hiện quả thật là long văn chỉ có trên y phục của bệ hạ và Thái tử mới có, mặt trên còn có vết máu, nên không khỏi kinh hô thành tiếng: “Mặt trên còn có máu.”
Tình thế trong nháy mắt xoay chuyển đột ngột. Tử Quyên thấy tình thế không ổn, vội nhấc chân chạy, lại bị người ta giữ chặt lại, không thể cử động được.
Cung nữ cầm đầu phất phất miếng vải trước mặt nàng, vô cùng đắc ý nói: “Xem ngươi còn giải thích việc này như thế nào? Đi, áp giải nàng ta đến Thượng Loan đài.”
Khi đến Thượng Loan đài, còn chưa kịp bị nghiêm hình bức cung, Tử Quyên vừa nhìn thấy Đặng Trung đã vội nói rõ mọi việc với hắn.
Lúc này người khổ sở biến thành Đặng Trung: “Ngươi nói Lương viện không cẩn thận ngộ thương Thái tử điện hạ, điện hạ vì che giấu chuyện này nên mới xuất cung?”
Tử Quyên hoảng sợ gật đầu không ngừng, “Đến Thái tử điện hạ cũng không muốn so đo việc này, Thượng Loan đài cũng nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.”
Đặng Trung quả thực cũng muốn che giấu chuyện này, nhưng một khi liên quan đến an nguy của bệ hạ và Thái tử, thì tin tức rất nhanh sẽ được truyền tới tai của Quý phi.
Quả nhiên ngày hôm sau, Quý phi đã phái người đến hỏi. Đặng Trung không thể không đích thân đến Chiêu Đức cung, nói rõ mọi việc.
Trước khi đi, hắn đã giao lệnh bài xuất cung cho Tử Quyên, dặn dò nàng, nếu Quý phi hỏi tội xuống, Tử Quyên phải nhanh chóng xuất cung đi tìm Thái tử về.
“Lần này Lương viện mắc phải tội lớn, ai cũng không thể cứu được ngài ấy, chỉ có Thái tử điện hạ trở về thì việc này mới chuyển nguy thành an.”
Quý phi sau khi biết rõ chân tướng thì vô cùng tức giận.
“Bổn cung đã sớm lo lắng nàng ta sẽ gây ra tai họa, không ngờ bây giờ Thái tử vì nàng ta ngay đến cả thân thể của bản thân cũng không màng… Thái tử dung túng nàng ta như vậy, nếu một khi bổn cung qua đời, ai biết nàng ta sẽ phạm phải bao nhiêu tội nghiệt.”
“Nương nương bớt giận, Lương viện chỉ là vô ý, hiện tại ngài ấy đã tự giam mình trong phòng rồi.” Đặng Trung nhẹ giọng khuyên: “Bây giờ ngài ấy đang hoài thai tiểu hoàng tôn, cần xử trí thì cũng nên đợi Thái tử về rồi xử trí cũng không muộn.”
Ai ngờ lần này Quý phi không nghe hắn khuyên can, quyết tâm phải cho Vệ Chiêu một bài học.
“Không được, nàng ta hoài thai tiểu hoàng tôn là không kiêng nể gì sao? Bổn cung muốn cho nàng ta hiểu, rốt cuộc của Thái tử quan trọng hay là một hài tử chưa ra đời quan trọng.”
“Khụ khụ… Trúc Lan, ngươi đi gọi Vệ Lương viện đến đây.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Đặng Trung thấy Trúc Lan ra cửa, không thể ngăn cản được mà chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Hắn chỉ hy vọng Tử Quyên thấy tình thế không ổn, sớm xuất cung đi tìm Thái tử về.
Trúc Lan lĩnh mệnh vội vã ra cửa. Nàng ta đi quá nhanh nên khi bước ra ngoài cửa Chiêu Đức cung còn bị trượt một cái, may mà cung nữ bên cạnh nhanh tay đỡ được.
Nàng giẫm giẫm mặt đất bị đóng băng, không kiềm chế được nổi giận nói: “Đám cung nữ quét dọn lười biếng này, thấy Quý phi bị bệnh, lâu ngày không xuất cung, cho nên ngay cả băng tuyết ngoài cửa cũng không quét dọn sao?”
Cung nữ bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đi cẩn thận một chút, bây giờ ngài vẫn nên đi xử lý việc nương nương giao phó trước, rồi quay lại xử trí các nàng sau.”
Trúc Lan hừ lạnh. Đoàn người mạo hiểm vượt qua gió tuyết, vội vã đi đến Đông cung.
Khi đến Đông cung, nàng ta trực tiếp lấy ra lệnh bài của Quý phi, muốn đưa Vệ Chiêu đi.
Tử Quyên thấy tình thế không ổn, ra hiệu với Vệ Chiêu rồi vội vã chạy ra từ cửa ngách.
Vệ Chiêu bị dẫn đến Chiêu Đức cung, bắt quỳ gối trước mặt Quý phi.
Quý phi thoáng nhìn qua phần bụng hơi phồng lên của nàng, đặt mạnh chén trà xuống bàn, rồi gõ mạnh xuống bàn hai cái.
“Vệ Lương viện, ngươi biết tội của ngươi chưa?”
“Thiếp tự biết bản thân mắc phải lỗi lớn, cũng không khẩn cầu nương nương khoan thứ, thiếp bằng lòng với mọi xử trí của nương nương.”
Quý phi không ngờ nàng không biện giải bất cứ lời nào cho tội lỗi của bản thân, nên có chút không biết nên làm thế nào.
Xử trí? Nên xử trí như thế nào?
Xử trí nhẹ thì không quá hiệu quả, xử trí nặng thì ngộ nhỡ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng nàng ta, khi Thái tử trở về không thiếu lại nói những lời lạnh nhạt.
Quý phi nhất thời có chút khó xử.
Vệ Chiêu thấy thế, chủ động mở miệng: “Thiếp tự biết thân phận của bản thân không xứng với Thái tử điện hạ, không xứng ở lại bên cạnh ngài ấy, đợi sau khi sinh hạ hoàng tôn, thiếp sẽ xuất cung, cũng mong Quý phi nương nương chấp thuận.”
Những lời này quả thực đã giải quyết xong nỗi khó xử của Quý phi.
Bà vừa không cần nghiêm phạt Vệ Chiêu, vừa không để mẫu tử xảy ra tranh chấp, lại có thể nhân cơ hội tách Vệ Chiêu ra khỏi Thái tử, tránh được nhiều phiền phức về sau.
Chỉ là Quý phi có chút khó hiểu, nữ nhân nào cũng muốn trở thành cơ thiếp của Thái tử, mà hiện tại Đông cung chỉ có duy nhất Vệ Chiêu, tại sao nàng lại muốn xuất cung?
Bà nhìn Vệ Chiêu hỏi: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ? Nếu ngươi muốn xuất cung thì cũng chỉ có thể đến chùa miếu xuất gia làm ni cô, từ nay về sau cơm rau đạm bạc, không được để ý tới hồng trần thế tục.”
Vệ Chiêu rũ mắt nói: “Thiếp vốn xuất thân là một cung nữ, không dám mưu cầu được Thái tử điện hạ quan tâm chăm sóc, quãng đời còn lại có thể ở lại chùa miếu cầu phúc cho điện hạ, đối với thiếp mà nói, đó quả thực là kết cục tốt nhất.”
Quý phi nhìn dáng vẻ này của nàng, không biết tại sao lại nhớ tới bản thân nhiều năm về trước.
Năm đó bà có thân phận quá mức chênh lệch với bệ hạ, ai ai cũng phản đối, tiên Hoàng hậu còn quỳ ngoài cửa điện một ngày một đêm. Bà phải trải qua rất nhiều trắc trở hung hiểm mới có thể đạt được ước nguyện.
Bà nhìn Vệ Chiêu thở dài, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “Bổn cung cũng không muốn chia rẽ hai người, chỉ là muốn chỉ điểm cho ngươi một phen. Thế đạo này, nữ tử sống đã gian nan, nữ tử trong thâm cung còn gian nan hơn. Bổn cung hy vọng ngươi có thể ở lại bên Thái tử, để lúc nào cũng nhắc nhở ngài ấy, trợ giúp ngài ấy trở thành một vị quân chủ thánh minh. Ngươi đừng cho rằng bệ hạ đối xử nhân từ với các cung nhân, nhiều năm về trước, máu thậm chí còn thấm đẫm cả hoàng cung này.”
Vì cái gì mà bệ hạ thay đổi?
Quý phi thầm nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khi bà sinh ra tử thai, Thái y nói về sau bà sẽ không thể hoài thai được nữa.
Bệ hạ cảm thấy bản thân đã giết chóc quá nhiều, báo ứng lên nữ nhân ngài ấy yêu, lúc này ngài ấy mới bắt đầu tín Phật.
Vệ Chiêu thấy Quý phi đã mềm lòng, không truy cứu nữa, nên đã quỳ rạp xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Thiếp tự biết bản thân không kiên cường như Quý phi nương nương được. Thiếp đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng tâm ý của Vệ Chiêu đã quyết. Thiếp biết thân phận của bản thân không xứng với Thái tử, nếu cứ cưỡng ép ở chung một chỗ, sẽ chỉ mang tới tai họa vô cùng. Giữa thiếp và điện hạ, hoạn nạn nâng đỡ không bằng quên nhau đi.”
Quý phi thấy thế, cũng không khuyên nàng nữa: “Ngươi đã quyết như vậy, bổn cung cũng không ngăn cản nữa. Chỉ la Thái tử điện hạ vô cùng kiên định, không phải nói vài ba câu là có thể dao động. Nếu ngươi thật sự muốn xuất cung, vẫn nên tính toán cho sớm.”
Dứt lời, bà phái Trúc Lan tiễn Vệ Chiêu về.
Lúc đến cửa điện, Trúc Lan thấy không có người đến đón Vệ Chiêu, nên có chút chần chừ nói: “Vệ Lương viện, cung nữ thiếp thân của ngài đâu, tại sao không thấy nàng ta đợi ở bên ngoài?”
Vệ Chiêu biết Tử Quyên xuất cung đi tìm Thái tử nên chỉ có thể cười nói: “Không có việc gì, tự ta chậm rãi trở về là được.”
Trúc Lan quan sát khí trời bên ngoài, gió tuyết mặc dù đã ngừng nhưng mặt đất vẫn còn tuyết đọng, để Vệ Lương viện đang hoài long thai tự trở về, nàng ta luôn cảm thấy có chút bất an.
Nhưng nàng ta ngẫm lại, Vệ Lương viện vốn bị Quý phi gọi tới trách phạt, hiện tại đã không bị phạt, lại còn bắt Đại cung nữ bên cạnh Quý phi đưa về, truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào. Việc này khác nào bác bỏ mặt mũi của Chiêu Đức cung.
Nghĩ đến đây, nàng ta đ.è xuống nỗi bất an trong lòng, hành lễ nói: “Đã như vậy, nô tỳ không tiễn ngài nữa, ngài đi đường cẩn thận.”
Vệ Chiêu gật đầu, đỡ eo chậm rãi bước ra ngoài.
Trúc Lan nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì mới xoay người bước vào, chuẩn bị vén rèm bước vào trong điện.
Đúng lúc này một cung nữ bước đến, kéo Trúc Lan qua một bên, ân cần nói: “Tỷ tỷ tốt, muội nói cho tỷ biết một tin, muội đã giúp tỷ dạy dỗ lại đám cung nữ quét dọn ở cửa cung một trận, lần sau các nàng sẽ không dám lười biếng nữa.”
Trúc Lan giật mình hỏi: “Bọn họ đã dọn dẹp sạch cửa cung chưa?”
“Ta vừa mới dạy dỗ các nàng xong, chắc là họ đang chuẩn bị đi quét dọn.”
Trúc Lan nói thầm một tiếng không tốt, vội đẩy cung nữ kia ra, không giải thích bất cứ lời nào mà đã vội vã bước ra ngoài.
Cung nữ kia bị nàng ta đẩy cho lảo đảo, nhất thời khó hiểu, vì vậy vội đuổi theo Trúc Lan.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên…”
Nàng ta còn chưa dứt lời đã đụng phải lưng của Trúc Lan.
Nàng ta tò mò nhìn lại, chỉ thấy phía trước đang có một người nằm trong tuyết.
Người nọ mặc y phục màu nhạt, hầu như muốn hòa thành một thể với trời tuyết, ngoại trừ vũng máu đỏ tươi dưới chân vô cùng bắt mắt trong trời tuyết trắng xóa.
“Ôi không, là Vệ Lương viện.” Nàng ta không nhịn được kinh hô, sau đó nàng ta chứng kiến Đại cung nữ lúc nào cũng đoan trang thận trọng như Trúc Lan vội té nhào đến bên cạnh Vệ Lương viện, khàn giọng hô to: “Đi truyền Thái y, mau đi truyền Thái y.”
“Còn không phải là do ngươi.” Một người trong nhóm bất bình lên tiếng: “Đều tại ngươi ăn nói bậy bạ trước mặt Thái tử điện hạ, vì vậy mới hại chúng ta bị phạt đến lãnh cung.”
“Hóa ra là thế.” Tử Quyên lúc này mới hiểu ra, “Cho nên các ngươi ghi hận trong lòng, muốn bắt được nhược điểm của ta để cho ta bị mất mặt đúng không? Thật đáng tiếc để ngươi thất vọng rồi, còn chưa bắt được nhược điểm của ta thì đã bị ta bắt được nhược điểm của các ngươi. Trong tiết trời lạnh như thế này mà các ngươi vẫn rình mò ở đây, rõ ràng là không hài lòng với xử phạt của Thái tử điện hạ, cho nên trong lòng mới sinh ra oán hận. Các ngươi đi theo ta tới Thượng Loan đài để giải thích cho rõ đi.”
Nói xong Tử Quyên đã kéo cung nữ cầm đầu định đi ra ngoài.
Mọi người nghe tới Thượng Loan đài, nhất thời hoảng hồn.
Một hồi giằng co, một tiểu cung nữ không cẩn thận bị xô đẩy, ngã sấp xuống cạnh đống lửa.
Nàng ta bò từ dưới đất dậy, trong lúc vô tình nắm được một miếng vải. Nàng ta đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, phủi sạch tro bụi trên miếng vải, kiểm tra cẩn thận.
Vừa quan sát kỹ, nàng ta đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ: “Trên miếng vải này có long văn.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, quay đầu lại nhìn.
Tử Quyên biến sắc, không màng tất cả, vội vàng xông tới muốn đoạt lại miếng vải.
Nhưng nàng vẫn chậm một bước.
Cung nữ cầm đầu đã đoạt được miếng vải, cẩn thận quan sát, phát hiện quả thật là long văn chỉ có trên y phục của bệ hạ và Thái tử mới có, mặt trên còn có vết máu, nên không khỏi kinh hô thành tiếng: “Mặt trên còn có máu.”
Tình thế trong nháy mắt xoay chuyển đột ngột. Tử Quyên thấy tình thế không ổn, vội nhấc chân chạy, lại bị người ta giữ chặt lại, không thể cử động được.
Cung nữ cầm đầu phất phất miếng vải trước mặt nàng, vô cùng đắc ý nói: “Xem ngươi còn giải thích việc này như thế nào? Đi, áp giải nàng ta đến Thượng Loan đài.”
Khi đến Thượng Loan đài, còn chưa kịp bị nghiêm hình bức cung, Tử Quyên vừa nhìn thấy Đặng Trung đã vội nói rõ mọi việc với hắn.
Lúc này người khổ sở biến thành Đặng Trung: “Ngươi nói Lương viện không cẩn thận ngộ thương Thái tử điện hạ, điện hạ vì che giấu chuyện này nên mới xuất cung?”
Tử Quyên hoảng sợ gật đầu không ngừng, “Đến Thái tử điện hạ cũng không muốn so đo việc này, Thượng Loan đài cũng nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.”
Đặng Trung quả thực cũng muốn che giấu chuyện này, nhưng một khi liên quan đến an nguy của bệ hạ và Thái tử, thì tin tức rất nhanh sẽ được truyền tới tai của Quý phi.
Quả nhiên ngày hôm sau, Quý phi đã phái người đến hỏi. Đặng Trung không thể không đích thân đến Chiêu Đức cung, nói rõ mọi việc.
Trước khi đi, hắn đã giao lệnh bài xuất cung cho Tử Quyên, dặn dò nàng, nếu Quý phi hỏi tội xuống, Tử Quyên phải nhanh chóng xuất cung đi tìm Thái tử về.
“Lần này Lương viện mắc phải tội lớn, ai cũng không thể cứu được ngài ấy, chỉ có Thái tử điện hạ trở về thì việc này mới chuyển nguy thành an.”
Quý phi sau khi biết rõ chân tướng thì vô cùng tức giận.
“Bổn cung đã sớm lo lắng nàng ta sẽ gây ra tai họa, không ngờ bây giờ Thái tử vì nàng ta ngay đến cả thân thể của bản thân cũng không màng… Thái tử dung túng nàng ta như vậy, nếu một khi bổn cung qua đời, ai biết nàng ta sẽ phạm phải bao nhiêu tội nghiệt.”
“Nương nương bớt giận, Lương viện chỉ là vô ý, hiện tại ngài ấy đã tự giam mình trong phòng rồi.” Đặng Trung nhẹ giọng khuyên: “Bây giờ ngài ấy đang hoài thai tiểu hoàng tôn, cần xử trí thì cũng nên đợi Thái tử về rồi xử trí cũng không muộn.”
Ai ngờ lần này Quý phi không nghe hắn khuyên can, quyết tâm phải cho Vệ Chiêu một bài học.
“Không được, nàng ta hoài thai tiểu hoàng tôn là không kiêng nể gì sao? Bổn cung muốn cho nàng ta hiểu, rốt cuộc của Thái tử quan trọng hay là một hài tử chưa ra đời quan trọng.”
“Khụ khụ… Trúc Lan, ngươi đi gọi Vệ Lương viện đến đây.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Đặng Trung thấy Trúc Lan ra cửa, không thể ngăn cản được mà chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Hắn chỉ hy vọng Tử Quyên thấy tình thế không ổn, sớm xuất cung đi tìm Thái tử về.
Trúc Lan lĩnh mệnh vội vã ra cửa. Nàng ta đi quá nhanh nên khi bước ra ngoài cửa Chiêu Đức cung còn bị trượt một cái, may mà cung nữ bên cạnh nhanh tay đỡ được.
Nàng giẫm giẫm mặt đất bị đóng băng, không kiềm chế được nổi giận nói: “Đám cung nữ quét dọn lười biếng này, thấy Quý phi bị bệnh, lâu ngày không xuất cung, cho nên ngay cả băng tuyết ngoài cửa cũng không quét dọn sao?”
Cung nữ bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đi cẩn thận một chút, bây giờ ngài vẫn nên đi xử lý việc nương nương giao phó trước, rồi quay lại xử trí các nàng sau.”
Trúc Lan hừ lạnh. Đoàn người mạo hiểm vượt qua gió tuyết, vội vã đi đến Đông cung.
Khi đến Đông cung, nàng ta trực tiếp lấy ra lệnh bài của Quý phi, muốn đưa Vệ Chiêu đi.
Tử Quyên thấy tình thế không ổn, ra hiệu với Vệ Chiêu rồi vội vã chạy ra từ cửa ngách.
Vệ Chiêu bị dẫn đến Chiêu Đức cung, bắt quỳ gối trước mặt Quý phi.
Quý phi thoáng nhìn qua phần bụng hơi phồng lên của nàng, đặt mạnh chén trà xuống bàn, rồi gõ mạnh xuống bàn hai cái.
“Vệ Lương viện, ngươi biết tội của ngươi chưa?”
“Thiếp tự biết bản thân mắc phải lỗi lớn, cũng không khẩn cầu nương nương khoan thứ, thiếp bằng lòng với mọi xử trí của nương nương.”
Quý phi không ngờ nàng không biện giải bất cứ lời nào cho tội lỗi của bản thân, nên có chút không biết nên làm thế nào.
Xử trí? Nên xử trí như thế nào?
Xử trí nhẹ thì không quá hiệu quả, xử trí nặng thì ngộ nhỡ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng nàng ta, khi Thái tử trở về không thiếu lại nói những lời lạnh nhạt.
Quý phi nhất thời có chút khó xử.
Vệ Chiêu thấy thế, chủ động mở miệng: “Thiếp tự biết thân phận của bản thân không xứng với Thái tử điện hạ, không xứng ở lại bên cạnh ngài ấy, đợi sau khi sinh hạ hoàng tôn, thiếp sẽ xuất cung, cũng mong Quý phi nương nương chấp thuận.”
Những lời này quả thực đã giải quyết xong nỗi khó xử của Quý phi.
Bà vừa không cần nghiêm phạt Vệ Chiêu, vừa không để mẫu tử xảy ra tranh chấp, lại có thể nhân cơ hội tách Vệ Chiêu ra khỏi Thái tử, tránh được nhiều phiền phức về sau.
Chỉ là Quý phi có chút khó hiểu, nữ nhân nào cũng muốn trở thành cơ thiếp của Thái tử, mà hiện tại Đông cung chỉ có duy nhất Vệ Chiêu, tại sao nàng lại muốn xuất cung?
Bà nhìn Vệ Chiêu hỏi: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ? Nếu ngươi muốn xuất cung thì cũng chỉ có thể đến chùa miếu xuất gia làm ni cô, từ nay về sau cơm rau đạm bạc, không được để ý tới hồng trần thế tục.”
Vệ Chiêu rũ mắt nói: “Thiếp vốn xuất thân là một cung nữ, không dám mưu cầu được Thái tử điện hạ quan tâm chăm sóc, quãng đời còn lại có thể ở lại chùa miếu cầu phúc cho điện hạ, đối với thiếp mà nói, đó quả thực là kết cục tốt nhất.”
Quý phi nhìn dáng vẻ này của nàng, không biết tại sao lại nhớ tới bản thân nhiều năm về trước.
Năm đó bà có thân phận quá mức chênh lệch với bệ hạ, ai ai cũng phản đối, tiên Hoàng hậu còn quỳ ngoài cửa điện một ngày một đêm. Bà phải trải qua rất nhiều trắc trở hung hiểm mới có thể đạt được ước nguyện.
Bà nhìn Vệ Chiêu thở dài, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “Bổn cung cũng không muốn chia rẽ hai người, chỉ là muốn chỉ điểm cho ngươi một phen. Thế đạo này, nữ tử sống đã gian nan, nữ tử trong thâm cung còn gian nan hơn. Bổn cung hy vọng ngươi có thể ở lại bên Thái tử, để lúc nào cũng nhắc nhở ngài ấy, trợ giúp ngài ấy trở thành một vị quân chủ thánh minh. Ngươi đừng cho rằng bệ hạ đối xử nhân từ với các cung nhân, nhiều năm về trước, máu thậm chí còn thấm đẫm cả hoàng cung này.”
Vì cái gì mà bệ hạ thay đổi?
Quý phi thầm nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khi bà sinh ra tử thai, Thái y nói về sau bà sẽ không thể hoài thai được nữa.
Bệ hạ cảm thấy bản thân đã giết chóc quá nhiều, báo ứng lên nữ nhân ngài ấy yêu, lúc này ngài ấy mới bắt đầu tín Phật.
Vệ Chiêu thấy Quý phi đã mềm lòng, không truy cứu nữa, nên đã quỳ rạp xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Thiếp tự biết bản thân không kiên cường như Quý phi nương nương được. Thiếp đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng tâm ý của Vệ Chiêu đã quyết. Thiếp biết thân phận của bản thân không xứng với Thái tử, nếu cứ cưỡng ép ở chung một chỗ, sẽ chỉ mang tới tai họa vô cùng. Giữa thiếp và điện hạ, hoạn nạn nâng đỡ không bằng quên nhau đi.”
Quý phi thấy thế, cũng không khuyên nàng nữa: “Ngươi đã quyết như vậy, bổn cung cũng không ngăn cản nữa. Chỉ la Thái tử điện hạ vô cùng kiên định, không phải nói vài ba câu là có thể dao động. Nếu ngươi thật sự muốn xuất cung, vẫn nên tính toán cho sớm.”
Dứt lời, bà phái Trúc Lan tiễn Vệ Chiêu về.
Lúc đến cửa điện, Trúc Lan thấy không có người đến đón Vệ Chiêu, nên có chút chần chừ nói: “Vệ Lương viện, cung nữ thiếp thân của ngài đâu, tại sao không thấy nàng ta đợi ở bên ngoài?”
Vệ Chiêu biết Tử Quyên xuất cung đi tìm Thái tử nên chỉ có thể cười nói: “Không có việc gì, tự ta chậm rãi trở về là được.”
Trúc Lan quan sát khí trời bên ngoài, gió tuyết mặc dù đã ngừng nhưng mặt đất vẫn còn tuyết đọng, để Vệ Lương viện đang hoài long thai tự trở về, nàng ta luôn cảm thấy có chút bất an.
Nhưng nàng ta ngẫm lại, Vệ Lương viện vốn bị Quý phi gọi tới trách phạt, hiện tại đã không bị phạt, lại còn bắt Đại cung nữ bên cạnh Quý phi đưa về, truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào. Việc này khác nào bác bỏ mặt mũi của Chiêu Đức cung.
Nghĩ đến đây, nàng ta đ.è xuống nỗi bất an trong lòng, hành lễ nói: “Đã như vậy, nô tỳ không tiễn ngài nữa, ngài đi đường cẩn thận.”
Vệ Chiêu gật đầu, đỡ eo chậm rãi bước ra ngoài.
Trúc Lan nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì mới xoay người bước vào, chuẩn bị vén rèm bước vào trong điện.
Đúng lúc này một cung nữ bước đến, kéo Trúc Lan qua một bên, ân cần nói: “Tỷ tỷ tốt, muội nói cho tỷ biết một tin, muội đã giúp tỷ dạy dỗ lại đám cung nữ quét dọn ở cửa cung một trận, lần sau các nàng sẽ không dám lười biếng nữa.”
Trúc Lan giật mình hỏi: “Bọn họ đã dọn dẹp sạch cửa cung chưa?”
“Ta vừa mới dạy dỗ các nàng xong, chắc là họ đang chuẩn bị đi quét dọn.”
Trúc Lan nói thầm một tiếng không tốt, vội đẩy cung nữ kia ra, không giải thích bất cứ lời nào mà đã vội vã bước ra ngoài.
Cung nữ kia bị nàng ta đẩy cho lảo đảo, nhất thời khó hiểu, vì vậy vội đuổi theo Trúc Lan.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên…”
Nàng ta còn chưa dứt lời đã đụng phải lưng của Trúc Lan.
Nàng ta tò mò nhìn lại, chỉ thấy phía trước đang có một người nằm trong tuyết.
Người nọ mặc y phục màu nhạt, hầu như muốn hòa thành một thể với trời tuyết, ngoại trừ vũng máu đỏ tươi dưới chân vô cùng bắt mắt trong trời tuyết trắng xóa.
“Ôi không, là Vệ Lương viện.” Nàng ta không nhịn được kinh hô, sau đó nàng ta chứng kiến Đại cung nữ lúc nào cũng đoan trang thận trọng như Trúc Lan vội té nhào đến bên cạnh Vệ Lương viện, khàn giọng hô to: “Đi truyền Thái y, mau đi truyền Thái y.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook