Đông Cung Tàng Kiều
-
Chương 54: Biến cố Lương Tạ (10)
Qua mấy ngày, Thái tử cho triệu kiến Triệu Đà đến thư phong để hỏi về việc xử lý di thể của Tạ Ánh Chân.
Triệu Đà cung kính đáp: “Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của điện hạ, thu liễm di thể của phế Thái tử phi, rồi … bí mật hợp táng cùng Lương Trọng Dực.”
Hắn lén nhìn Thái tử, quả thực có chút kinh ngạc, không ngờ có một ngày Thái tử lại hạ cái mệnh lệnh như vậy.
Nhưng làm thần tử, chủ tử có lệnh, hắn sẽ thực hiện ngay lập tức, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh của điện hạ, nên hắn chỉ cảm thấy đối với mệnh lệnh lần này, đương nhiên là Thái tử có thâm ý của bản thân, chỉ do hắn quá ngu dốt, không thể hiểu được tâm ý của điện hạ.
Nghĩ như vậy, kính ngưỡng của hắn đối với Thái tử càng sâu thêm một tầng.
Điện hạ không hổ là điện hạ, Triệu Đà bội phục sát đất.
Bẩm báo công việc xong, hắn đang định cáo lui thì Thái tử cho gọi hắn ở lại.
“Triệu Đà, nếu ngươi thích một người có địa vị thân phận khác ngươi một trời một vực, ngươi sẽ như thế nào?”
“Việc này…” Triệu Đà không biết Thái tử hỏi như vậy là có thâm ý gì, khó xử gãi gãi đầu: “Thuộc hạ còn chưa gặp được nữ tử mà mình mến mộ.”
Nói xong hắn lại không muốn tỏ vẻ bản thân quá mức vô dụng, nên đã xung phong nhận việc nói: “Điện hạ, không bằng để thuộc hạ đi bắt mấy đôi yêu nhau nhưng có thân phận chênh lệch lại, thăm hỏi cách làm của bọn họ một chút rồi trở về bẩm báo lại điện hạ.”
“Khoan đã.” Thái tử liếc nhìn Triệu Đà một cái rồi khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Mà thôi, không có việc gì, cô chỉ thuận miệng nhắc tới, ngươi không cần để trong lòng.”
Triệu Đà mơ mơ hồ hồ đứng ở một bên, nghe vậy kỳ quái lén nhìn Thái tử.
Thái tử sao có thể thuận miệng nhắc tới đây? Chắc chắn trong đó có thâm ý.
Chẳng lẽ Thái tử điện hạ yêu một người có thân phận địa vị khác hắn một trời một vực, cho nên mới đặt câu hỏi này.
Hắn càng nghĩ càng cho rằng bản than nghĩ đúng. Triệu Đà vắt hết mọi khả năng có thể nghĩ tới, xem rốt cuộc người này là ai?
Trên đời này còn có nữ nhân mà Thái tử điện hạ không thể có được sao?
Mà… nữ nhân mà Thái tử không thể có được, vậy chỉ có thể là nữ nhân của Hoàng thượng.
Chẳng lẽ Thái tử yêu vị phi tần nào của bệ hạ?
Đây chính là chuyện bát quái nhất ở hoàng cung mấy năm nay rồi.
Triệu Đà không hiểu vì sao rùng mình một cái, nhưng không dám hỏi Thái tử, chỉ vội vã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghiêm chỉnh làm thư đồng của Thái tử mà giúp Thái tử mài mực.
Thái tử ngồi trong thư phòng đọc sách một hồi, nhưng trong lòng vẫn không yên, nửa ngày không đọc xong nửa trang sách.
Một lát sau, hắn liếc nhìn sắc trời ngoài cửa, rốt cuộc buông sách xuống, đứng lên nói: “Đi Minh Thúy hiên.”
Ở trước Minh Thúy hiên, Tử Quyên đang vừa lo lắng ưu sầu vừa ngồi sắc thuốc.
Từ lần trước, sau khi Vệ Chiêu làm Thái tử tức giận, Thái tử đã một tháng chưa bước tới Minh Thúy hiên.
Thái độ của Thái tử đối với Vệ Chiêu quyết định trực tiếp địa vị của Minh Thúy hiên ở Đông cung. Mấy lần gần đây nàng đi qua Ngự Thiện phòng lấy đồ ăn, thái độ của các cung nhân đều đối với nàng không nóng không lạnh, hoàn toàn khác với vẻ ân cần những ngày trước.
Cái đám tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy này. Đợi Vệ Chiêu sinh tiểu hoàng tôn, xem nàng có dám đứng lên hỏi tội từng kẻ không.
Tử Quyên tức giận quạt mạnh hai cái, khói đen toát ra khiến nàng ho sặc sụa.
Nếu là hồi trước, Thái tử không đến Minh Thúy hiên, nàng sẽ giúp Vệ Chiêu tìm mọi cách để tranh thủ tình cảm, nhưng lần này nàng không dám.
Tuy nói mưa móc sấm sét đều là quân ân, nhưng khi chân chính thấy được lửa giận của Thái tử, thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ của nàng, Tử Quyên chỉ cần nghĩ đến là sợ, nên suy nghĩ của nàng bây giờ cũng có chút biến đổi.
Trước đây nàng luôn ước mong Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng có thể hưởng phúc theo, khiến nàng quên mất ở trong cung gần vua như gần hổ, leo càng cao thì khi rơi xuống càng thê thảm.
Họa phúc tương y, chủ tử ân sủng, đương nhiên là tốt nhất, nếu không có cũng là do mệnh, không cưỡng cầu được.
Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc chăm sóc tốt cho Vệ Chiêu, để nàng bình an sinh hài tử trong bụng ra là được rồi, còn những thứ khác nàng không nghĩ nhiều được nữa.
Chỉ là nếu không có ân sủng của chủ tử, cuộc sống chung quy luôn muốn gian nan một chút.
Tử Quyên hít thở sâu một hơi, cũng không có cách nào, chỉ khẽ cắn môi gắng gượng chống đỡ.
Nhưng khi nàng đang than thở, góc áo minh hoàng bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Sau khi phục hồi tinh thần, nàng đã sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, “Thái thái thái, thái tử điện hạ.”
Thái tử đại giá quang lâm đến Minh Thúy hiên, nhưng không có lập tức bước vào mà nhìn ấm thuốc Tử Quyên đang sắc, mở miệng hỏi: “Lương viện gần đây như thế nào? Có đúng hạn uống thuốc?”
Tử Quyên vội vã trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, Lương viện mỗi ngày đều đúng hạn dùng thuốc, chỉ là … chỉ là ăn uống không được tốt cho lắm.”
“Ăn uống không được ngon miệng?” Thái tử nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tử Quyên ủy khuất trả lời: “Nô tỳ cả gan suy đoán, có thể là do thức ăn của Ngự Thiện phòng không hợp với khẩu vị của Lương viện.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lén nhìn Thái tử, thấy Thái tử không có ý trách mắng, nên tiếp tục đánh bạo mở miệng: “Nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Lương viện, hiểu rõ khẩu vị của ngài ấy, chỉ là người của Ngự phòng không chịu nghe theo kiến nghị của nô tỳ, nô tỳ lại không có tiếng nói, mà Lương viện cũng không thích phiền phức cho nên nô tỳ chỉ có thể lĩnh đồ ăn ấn theo phân lệ.”
Nàng nói xong những lời này thì ngừng lại không nói nữa, không nhắc khéo về sự độ lượng của Vệ Chiêu mà còn nhân cơ hội mách tội người ở Ngự Thiện phòng.
Tử Quyên nói xong thì không khỏi vui sướng trong lòng.
Nàng bổn ý không chỉ muốn Thái tử đau lòng cho Vệ Chiêu, mà còn nhân tiện khiến người của Ngự Thiện phòng chịu liên lụy.
Ai ngờ, Thái tử nghe nàng nói xong đã trực tiếp phân phó: “Minh Thúy hiên kể từ hôm nay có thể tự lập thêm một phòng bếp riêng, ngươi đi tìm Lý ma ma, bảo bà ấy điều một ngự trù đến Minh Thúy hiên, từ nay về sau, Lương viện muốn ăn món gì thì làm món đấy cho nàng.”
Trời giáng miếng bánh đập thẳng lên đầu của Tử Quyên khiến nàng choáng váng.
Việc tư thiết bếp riêng, từ xưa đến nay ở Đông cung chỉ có duy nhất Thái tử và Thái tử phi mới có đủ tư cách hưởng thụ.
Hành động này của Thái tử là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn cất nhắc Lương viện?
Quả nhiên Thái tử nói xong, suy nghĩ một hồi rồi bổ sung một câu: “Về sau phân lệ của Lương viện cứ chiếu theo phân lệ của Thái tử Trắc phi mà lĩnh.”
Thái tử Trắc phi. Đây không phải trời sập thì cũng là tổ tiên phù hộ độ trì.
Không ngờ Thái tử không đến thì thôi, một khi đã đến lại ban những đặc ân lớn như vậy.
Thái tử Trắc phi về sau nói không chừng cũng đứng hàng Phi vị, là người đứng đầu một cung.
Từ nay về sau hưởng vinh hoa phú quý không đếm xỉa hết.
Mà Tử Quyên nàng, tương lai chính là Đại cung nữ bên cạnh của người đứng đầu một cung, địa vị cao vô cùng, khi đó vô số cung nhân đều phải xum xoe nịnh bợ nàng.
Chỉ cần nghĩ thôi là khí huyết lại sôi trào.
Nàng không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Tử Quyên bị cơn chấn động đột ngột xuất hiện làm cho mê muội, ngay cả tạ ơn nhất thời cũng quên.
Thái tử lại không thèm để ý, nói xong thì trực tiếp tiến vào trong.
Bên trong gian phòng, Vệ Chiêu đang ngồi trên nhuyễn tháp ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa.
Nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn thấy Thái tử giá lâm nên đứng dậy hành lễ.
Thái tử bước nhanh về phía trước, ngăn nàng hành lễ, rồi đưa nàng trở lại nhuyễn tháp, nắm thật chặt lấy tay của nàng.
“Thân mình của nàng quan trọng hơn, về sau những nghi thức lễ nghĩa cứ miễn hết đi.”
“Tạ điện hạ.” Vệ Chiêu mặc cho hắn nắm lấy tay nàng, cúi thấp đầu nhìn phần bụng còn chưa lộ rõ.
Thái tử theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hôm nay cô đến nói cho nàng biết, Tạ Ánh Chân và Lương Trọng Dực đã được hạ táng bên nhau, yêu cầu của nàng cô đã làm xong rồi.”
Vệ Chiêu biết lời hứa của Thái tử đáng giá ngàn vàng, đã nói là làm, vì vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, nên chỉ nhẹ giọng nói: “Đa tạ điện hạ.”
Thái tử thấy nàng không vui không buồn, khẽ cau mà, nói với nàng: “Nàng đã hứa với cô, sẽ thuận lợi sinh hạ hài tử, nhưng cô không chỉ muốn một hài tử khỏe mạnh, mà càng mong đợi mẫu thân của hài tử khỏe mạnh, nàng có hiểu ý của cô?”
Vệ Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu, ý của Thái tử chẳng lẽ là muốn tiểu hoàng tôn sẽ được nàng đích thân nuôi dưỡng?
Từ cổ chí kim, hoàng thất Đại Ngụy chưa từng có tiền lệ Lương viện của Thái tử được phép nuôi nấng hoàng tôn.
Nàng nhắc nhở: “Điện hạ, việc này không hợp quy củ.”
Thái tử lại vô cùng chắc chắn: “Nàng không cần lo lắng, cô sẽ xử lý mọi việc.”
Thái tử một khi đã quyết thì không thay đổi được, Vệ Chiêu cúi đầu, không nhắc lại nữa.
Thái tử dừng lại trong chốc lát, vu.ốt ve tay nàng rồi trầm giọng nói: “Cô biết vụ án Thái tử phi mưu nghịch đối với nàng là đả kích quá lớn, nhất thời nàng không thể nghĩ thông suốt được. Cô cũng không ép buộc nàng ngay lập tức phải nghĩ thông, tương lại còn rất dài, đợi nàng sinh hạ hài nhi, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Vệ Chiêu nhìn Thái tử chăm chú, nàng rất muốn hỏi hắn, hắn nói bắt đầu lại từ đầu là bắt đầu từ khi nào?
Là bắt đầu từ lúc bọn họ gặp gỡ ở Trường Tín cung?
Hay là từ lúc nàng cứu hắn vào năm nàng sáu tuổi?
Thái tử cũng biết, thời gian không thể nào quay lại. Tất cả những việc bọn họ đã từng trải qua, nói quên là có thể quên được sao?
Trong đầu Vệ Chiêu hiện lên ngàn vạn tâm tư, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra.
Từ sau khi trở về từ địa lao, nàng chưa từng hiểu rõ như lúc ấy, vắt ngang giữa nàng và Thái tử, chưa bao giờ chỉ là một Tạ Ánh Chân, mà là cả thế đạo này.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài ngoài cửa thấy Tử Quyên đang bồn chồn đứng ở cửa, vội vàng mở miệng ra hiệu với nàng hai chữ “Quý phi”.
Vệ Chiêu nhận được tin tức của Tử Quyên, trong lòng hiện lên nghi hoặc, đưa tay lên chậm rãi ra hiệu với nàng, sau đó quay lại nhẹ nhàng nói với Thái tử: “Điện hạ, thiếp mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thái tử đương nhiên là không thể từ chói, giúp Vệ Chiêu an ổn nằm xuống giường. Sau khi thu xếp ổn thỏa, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.
Ở cửa, Triệu Đà đã đợi rất lâu, thấy Thái tử bước ra, đã vội vàng bẩm báo: “Điện hạ, Chiêu Đức cung phái người tới nói là dao đài ngọc phượng ở Ngự hoa viên đã nở, Quý phi muốn mời điện hạ đến để cùng thưởng hoa.”
Cùng nhau thưởng hoa? Quý phi lại muốn đưa ra chủ ý gì?
Ánh mắt của Thái tử tối sầm lại, cước bộ không ngừng về phía cửa cung.
Triệu Đà vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn không quên nháy mắt ra hiệu “Đa tạ” với Tử Quyên.
Thái tử đi rồi, Tử Quyên bước vào phòng, thấy Vệ Chiêu đang mở to mắt nhìn nàng, vì vậy mới đi đến bên giường, cao hứng nói với nàng: “Lương viện, ngài có biết điện hạ vừa mới nói với nô tỳ cái gì không? Ngài ấy nói về sau Minh Thúy hiên có thể tư thiết phòng bếp riêng, đồng thời phân lệ của ngài sẽ được chiếu theo Thái tử Trắc phi, đây chính là một việc tốt vô cùng.”
Vệ Chiêu sửng sốt, có điểm không rõ Thái tử đang muốn làm gì?
Thái tử điện hạ thưởng phạt phân minh, nàng không chỉ một lần khiến hắn tức giận, đạp hư nguyên tắc và điểm mấu chốt trong tác phong hành sự của hắn, hắn không chỉ không muốn phạt nàng, mà còn muốn ban thưởng, đây là cái đạo lý gì?
Chẳng lẽ là do hoàng trưởng tôn trong bụng nàng?
Nhưng nàng nhớ là Thái tử từng nói không muốn để cung tỳ sinh hạ con nối dõi cho hắn.
Rốt cuộc trong lòng Thái tử đang nghĩ gì?
Tử Quyên ngồi xuống cạnh giường, ôm mặt, ra sức tưởng tượng tương lai: “Chờ ngài bình an sinh hạ tiểu hoàng tôn, vinh hoa phú quý lúc đấy sẽ ngập trời, mong ông trời phù hộ, thai này của ngài nghìn vạn lần phải là một nam hài.”
Vệ Chiêu thực ra cũng không để tâm đến việc này, nàng chỉ vu.ốt ve bụng lẩm bẩm nói: “Ta lại hy vọng hài tử này là một nữ hài.”
Tử Quyên có chút khó hiểu, nữ hài tuy tốt, nhưng nam hài mới có thể khiến địa vị của Vệ Chiêu vững chắc được.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngay từ khi biết tin bản thân mang thai, Vệ Chiêu đã luôn rầu rĩ không vui, nghe được việc tốt như vậy cũng không mỉm cười một cái, khiến nàng không khỏi có chút bận tâm.
“Lương viện ngài làm sao vậy? Người trước kia không phải như thế này.”
Vệ Chiêu quay đầu nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Trước kia ta như thế nào?”
“Trước kia…” Tử Quyên nhớ lại dáng vẻ của Vệ Chiêu trước đây, “Trước đây khi nhắc tới Thái tử, ánh mắt của ngài luôn sáng ngời, trên mặt cũng không tự chủ mang theo ý cười.”
Nhưng bây giờ, vẻ mặt của Vệ Chiêu chỉ luôn mang theo buồn bực không vui.
Vệ Chiêu nhắm mắt lại, quay đầu.
“Ta mệt rồi.”
Tử Quyên vội đứng dậy, “Vậy ngài mau chóng nghỉ ngơi. Nô tỳ không quấy rầy ngài nữa.”
Tử Quyên lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên gương mặt có chút sầu lo.
Văn Uyên cô cô đã từng nhắc qua với nàng là người mang thai luôn mệt mỏi.
Chắc là do đang mang thai mệt nhọc trong người nên Vệ Chiêu mới không vực dậy được tinh thần.
Nàng ấy thích Thái tử, ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra được, nàng không cần nghi thần nghi quỷ.
Triệu Đà cung kính đáp: “Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của điện hạ, thu liễm di thể của phế Thái tử phi, rồi … bí mật hợp táng cùng Lương Trọng Dực.”
Hắn lén nhìn Thái tử, quả thực có chút kinh ngạc, không ngờ có một ngày Thái tử lại hạ cái mệnh lệnh như vậy.
Nhưng làm thần tử, chủ tử có lệnh, hắn sẽ thực hiện ngay lập tức, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh của điện hạ, nên hắn chỉ cảm thấy đối với mệnh lệnh lần này, đương nhiên là Thái tử có thâm ý của bản thân, chỉ do hắn quá ngu dốt, không thể hiểu được tâm ý của điện hạ.
Nghĩ như vậy, kính ngưỡng của hắn đối với Thái tử càng sâu thêm một tầng.
Điện hạ không hổ là điện hạ, Triệu Đà bội phục sát đất.
Bẩm báo công việc xong, hắn đang định cáo lui thì Thái tử cho gọi hắn ở lại.
“Triệu Đà, nếu ngươi thích một người có địa vị thân phận khác ngươi một trời một vực, ngươi sẽ như thế nào?”
“Việc này…” Triệu Đà không biết Thái tử hỏi như vậy là có thâm ý gì, khó xử gãi gãi đầu: “Thuộc hạ còn chưa gặp được nữ tử mà mình mến mộ.”
Nói xong hắn lại không muốn tỏ vẻ bản thân quá mức vô dụng, nên đã xung phong nhận việc nói: “Điện hạ, không bằng để thuộc hạ đi bắt mấy đôi yêu nhau nhưng có thân phận chênh lệch lại, thăm hỏi cách làm của bọn họ một chút rồi trở về bẩm báo lại điện hạ.”
“Khoan đã.” Thái tử liếc nhìn Triệu Đà một cái rồi khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Mà thôi, không có việc gì, cô chỉ thuận miệng nhắc tới, ngươi không cần để trong lòng.”
Triệu Đà mơ mơ hồ hồ đứng ở một bên, nghe vậy kỳ quái lén nhìn Thái tử.
Thái tử sao có thể thuận miệng nhắc tới đây? Chắc chắn trong đó có thâm ý.
Chẳng lẽ Thái tử điện hạ yêu một người có thân phận địa vị khác hắn một trời một vực, cho nên mới đặt câu hỏi này.
Hắn càng nghĩ càng cho rằng bản than nghĩ đúng. Triệu Đà vắt hết mọi khả năng có thể nghĩ tới, xem rốt cuộc người này là ai?
Trên đời này còn có nữ nhân mà Thái tử điện hạ không thể có được sao?
Mà… nữ nhân mà Thái tử không thể có được, vậy chỉ có thể là nữ nhân của Hoàng thượng.
Chẳng lẽ Thái tử yêu vị phi tần nào của bệ hạ?
Đây chính là chuyện bát quái nhất ở hoàng cung mấy năm nay rồi.
Triệu Đà không hiểu vì sao rùng mình một cái, nhưng không dám hỏi Thái tử, chỉ vội vã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghiêm chỉnh làm thư đồng của Thái tử mà giúp Thái tử mài mực.
Thái tử ngồi trong thư phòng đọc sách một hồi, nhưng trong lòng vẫn không yên, nửa ngày không đọc xong nửa trang sách.
Một lát sau, hắn liếc nhìn sắc trời ngoài cửa, rốt cuộc buông sách xuống, đứng lên nói: “Đi Minh Thúy hiên.”
Ở trước Minh Thúy hiên, Tử Quyên đang vừa lo lắng ưu sầu vừa ngồi sắc thuốc.
Từ lần trước, sau khi Vệ Chiêu làm Thái tử tức giận, Thái tử đã một tháng chưa bước tới Minh Thúy hiên.
Thái độ của Thái tử đối với Vệ Chiêu quyết định trực tiếp địa vị của Minh Thúy hiên ở Đông cung. Mấy lần gần đây nàng đi qua Ngự Thiện phòng lấy đồ ăn, thái độ của các cung nhân đều đối với nàng không nóng không lạnh, hoàn toàn khác với vẻ ân cần những ngày trước.
Cái đám tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy này. Đợi Vệ Chiêu sinh tiểu hoàng tôn, xem nàng có dám đứng lên hỏi tội từng kẻ không.
Tử Quyên tức giận quạt mạnh hai cái, khói đen toát ra khiến nàng ho sặc sụa.
Nếu là hồi trước, Thái tử không đến Minh Thúy hiên, nàng sẽ giúp Vệ Chiêu tìm mọi cách để tranh thủ tình cảm, nhưng lần này nàng không dám.
Tuy nói mưa móc sấm sét đều là quân ân, nhưng khi chân chính thấy được lửa giận của Thái tử, thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ của nàng, Tử Quyên chỉ cần nghĩ đến là sợ, nên suy nghĩ của nàng bây giờ cũng có chút biến đổi.
Trước đây nàng luôn ước mong Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng có thể hưởng phúc theo, khiến nàng quên mất ở trong cung gần vua như gần hổ, leo càng cao thì khi rơi xuống càng thê thảm.
Họa phúc tương y, chủ tử ân sủng, đương nhiên là tốt nhất, nếu không có cũng là do mệnh, không cưỡng cầu được.
Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc chăm sóc tốt cho Vệ Chiêu, để nàng bình an sinh hài tử trong bụng ra là được rồi, còn những thứ khác nàng không nghĩ nhiều được nữa.
Chỉ là nếu không có ân sủng của chủ tử, cuộc sống chung quy luôn muốn gian nan một chút.
Tử Quyên hít thở sâu một hơi, cũng không có cách nào, chỉ khẽ cắn môi gắng gượng chống đỡ.
Nhưng khi nàng đang than thở, góc áo minh hoàng bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Sau khi phục hồi tinh thần, nàng đã sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, “Thái thái thái, thái tử điện hạ.”
Thái tử đại giá quang lâm đến Minh Thúy hiên, nhưng không có lập tức bước vào mà nhìn ấm thuốc Tử Quyên đang sắc, mở miệng hỏi: “Lương viện gần đây như thế nào? Có đúng hạn uống thuốc?”
Tử Quyên vội vã trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, Lương viện mỗi ngày đều đúng hạn dùng thuốc, chỉ là … chỉ là ăn uống không được tốt cho lắm.”
“Ăn uống không được ngon miệng?” Thái tử nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tử Quyên ủy khuất trả lời: “Nô tỳ cả gan suy đoán, có thể là do thức ăn của Ngự Thiện phòng không hợp với khẩu vị của Lương viện.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lén nhìn Thái tử, thấy Thái tử không có ý trách mắng, nên tiếp tục đánh bạo mở miệng: “Nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Lương viện, hiểu rõ khẩu vị của ngài ấy, chỉ là người của Ngự phòng không chịu nghe theo kiến nghị của nô tỳ, nô tỳ lại không có tiếng nói, mà Lương viện cũng không thích phiền phức cho nên nô tỳ chỉ có thể lĩnh đồ ăn ấn theo phân lệ.”
Nàng nói xong những lời này thì ngừng lại không nói nữa, không nhắc khéo về sự độ lượng của Vệ Chiêu mà còn nhân cơ hội mách tội người ở Ngự Thiện phòng.
Tử Quyên nói xong thì không khỏi vui sướng trong lòng.
Nàng bổn ý không chỉ muốn Thái tử đau lòng cho Vệ Chiêu, mà còn nhân tiện khiến người của Ngự Thiện phòng chịu liên lụy.
Ai ngờ, Thái tử nghe nàng nói xong đã trực tiếp phân phó: “Minh Thúy hiên kể từ hôm nay có thể tự lập thêm một phòng bếp riêng, ngươi đi tìm Lý ma ma, bảo bà ấy điều một ngự trù đến Minh Thúy hiên, từ nay về sau, Lương viện muốn ăn món gì thì làm món đấy cho nàng.”
Trời giáng miếng bánh đập thẳng lên đầu của Tử Quyên khiến nàng choáng váng.
Việc tư thiết bếp riêng, từ xưa đến nay ở Đông cung chỉ có duy nhất Thái tử và Thái tử phi mới có đủ tư cách hưởng thụ.
Hành động này của Thái tử là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn cất nhắc Lương viện?
Quả nhiên Thái tử nói xong, suy nghĩ một hồi rồi bổ sung một câu: “Về sau phân lệ của Lương viện cứ chiếu theo phân lệ của Thái tử Trắc phi mà lĩnh.”
Thái tử Trắc phi. Đây không phải trời sập thì cũng là tổ tiên phù hộ độ trì.
Không ngờ Thái tử không đến thì thôi, một khi đã đến lại ban những đặc ân lớn như vậy.
Thái tử Trắc phi về sau nói không chừng cũng đứng hàng Phi vị, là người đứng đầu một cung.
Từ nay về sau hưởng vinh hoa phú quý không đếm xỉa hết.
Mà Tử Quyên nàng, tương lai chính là Đại cung nữ bên cạnh của người đứng đầu một cung, địa vị cao vô cùng, khi đó vô số cung nhân đều phải xum xoe nịnh bợ nàng.
Chỉ cần nghĩ thôi là khí huyết lại sôi trào.
Nàng không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Tử Quyên bị cơn chấn động đột ngột xuất hiện làm cho mê muội, ngay cả tạ ơn nhất thời cũng quên.
Thái tử lại không thèm để ý, nói xong thì trực tiếp tiến vào trong.
Bên trong gian phòng, Vệ Chiêu đang ngồi trên nhuyễn tháp ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa.
Nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn thấy Thái tử giá lâm nên đứng dậy hành lễ.
Thái tử bước nhanh về phía trước, ngăn nàng hành lễ, rồi đưa nàng trở lại nhuyễn tháp, nắm thật chặt lấy tay của nàng.
“Thân mình của nàng quan trọng hơn, về sau những nghi thức lễ nghĩa cứ miễn hết đi.”
“Tạ điện hạ.” Vệ Chiêu mặc cho hắn nắm lấy tay nàng, cúi thấp đầu nhìn phần bụng còn chưa lộ rõ.
Thái tử theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hôm nay cô đến nói cho nàng biết, Tạ Ánh Chân và Lương Trọng Dực đã được hạ táng bên nhau, yêu cầu của nàng cô đã làm xong rồi.”
Vệ Chiêu biết lời hứa của Thái tử đáng giá ngàn vàng, đã nói là làm, vì vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, nên chỉ nhẹ giọng nói: “Đa tạ điện hạ.”
Thái tử thấy nàng không vui không buồn, khẽ cau mà, nói với nàng: “Nàng đã hứa với cô, sẽ thuận lợi sinh hạ hài tử, nhưng cô không chỉ muốn một hài tử khỏe mạnh, mà càng mong đợi mẫu thân của hài tử khỏe mạnh, nàng có hiểu ý của cô?”
Vệ Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu, ý của Thái tử chẳng lẽ là muốn tiểu hoàng tôn sẽ được nàng đích thân nuôi dưỡng?
Từ cổ chí kim, hoàng thất Đại Ngụy chưa từng có tiền lệ Lương viện của Thái tử được phép nuôi nấng hoàng tôn.
Nàng nhắc nhở: “Điện hạ, việc này không hợp quy củ.”
Thái tử lại vô cùng chắc chắn: “Nàng không cần lo lắng, cô sẽ xử lý mọi việc.”
Thái tử một khi đã quyết thì không thay đổi được, Vệ Chiêu cúi đầu, không nhắc lại nữa.
Thái tử dừng lại trong chốc lát, vu.ốt ve tay nàng rồi trầm giọng nói: “Cô biết vụ án Thái tử phi mưu nghịch đối với nàng là đả kích quá lớn, nhất thời nàng không thể nghĩ thông suốt được. Cô cũng không ép buộc nàng ngay lập tức phải nghĩ thông, tương lại còn rất dài, đợi nàng sinh hạ hài nhi, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Vệ Chiêu nhìn Thái tử chăm chú, nàng rất muốn hỏi hắn, hắn nói bắt đầu lại từ đầu là bắt đầu từ khi nào?
Là bắt đầu từ lúc bọn họ gặp gỡ ở Trường Tín cung?
Hay là từ lúc nàng cứu hắn vào năm nàng sáu tuổi?
Thái tử cũng biết, thời gian không thể nào quay lại. Tất cả những việc bọn họ đã từng trải qua, nói quên là có thể quên được sao?
Trong đầu Vệ Chiêu hiện lên ngàn vạn tâm tư, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra.
Từ sau khi trở về từ địa lao, nàng chưa từng hiểu rõ như lúc ấy, vắt ngang giữa nàng và Thái tử, chưa bao giờ chỉ là một Tạ Ánh Chân, mà là cả thế đạo này.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài ngoài cửa thấy Tử Quyên đang bồn chồn đứng ở cửa, vội vàng mở miệng ra hiệu với nàng hai chữ “Quý phi”.
Vệ Chiêu nhận được tin tức của Tử Quyên, trong lòng hiện lên nghi hoặc, đưa tay lên chậm rãi ra hiệu với nàng, sau đó quay lại nhẹ nhàng nói với Thái tử: “Điện hạ, thiếp mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thái tử đương nhiên là không thể từ chói, giúp Vệ Chiêu an ổn nằm xuống giường. Sau khi thu xếp ổn thỏa, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.
Ở cửa, Triệu Đà đã đợi rất lâu, thấy Thái tử bước ra, đã vội vàng bẩm báo: “Điện hạ, Chiêu Đức cung phái người tới nói là dao đài ngọc phượng ở Ngự hoa viên đã nở, Quý phi muốn mời điện hạ đến để cùng thưởng hoa.”
Cùng nhau thưởng hoa? Quý phi lại muốn đưa ra chủ ý gì?
Ánh mắt của Thái tử tối sầm lại, cước bộ không ngừng về phía cửa cung.
Triệu Đà vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn không quên nháy mắt ra hiệu “Đa tạ” với Tử Quyên.
Thái tử đi rồi, Tử Quyên bước vào phòng, thấy Vệ Chiêu đang mở to mắt nhìn nàng, vì vậy mới đi đến bên giường, cao hứng nói với nàng: “Lương viện, ngài có biết điện hạ vừa mới nói với nô tỳ cái gì không? Ngài ấy nói về sau Minh Thúy hiên có thể tư thiết phòng bếp riêng, đồng thời phân lệ của ngài sẽ được chiếu theo Thái tử Trắc phi, đây chính là một việc tốt vô cùng.”
Vệ Chiêu sửng sốt, có điểm không rõ Thái tử đang muốn làm gì?
Thái tử điện hạ thưởng phạt phân minh, nàng không chỉ một lần khiến hắn tức giận, đạp hư nguyên tắc và điểm mấu chốt trong tác phong hành sự của hắn, hắn không chỉ không muốn phạt nàng, mà còn muốn ban thưởng, đây là cái đạo lý gì?
Chẳng lẽ là do hoàng trưởng tôn trong bụng nàng?
Nhưng nàng nhớ là Thái tử từng nói không muốn để cung tỳ sinh hạ con nối dõi cho hắn.
Rốt cuộc trong lòng Thái tử đang nghĩ gì?
Tử Quyên ngồi xuống cạnh giường, ôm mặt, ra sức tưởng tượng tương lai: “Chờ ngài bình an sinh hạ tiểu hoàng tôn, vinh hoa phú quý lúc đấy sẽ ngập trời, mong ông trời phù hộ, thai này của ngài nghìn vạn lần phải là một nam hài.”
Vệ Chiêu thực ra cũng không để tâm đến việc này, nàng chỉ vu.ốt ve bụng lẩm bẩm nói: “Ta lại hy vọng hài tử này là một nữ hài.”
Tử Quyên có chút khó hiểu, nữ hài tuy tốt, nhưng nam hài mới có thể khiến địa vị của Vệ Chiêu vững chắc được.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngay từ khi biết tin bản thân mang thai, Vệ Chiêu đã luôn rầu rĩ không vui, nghe được việc tốt như vậy cũng không mỉm cười một cái, khiến nàng không khỏi có chút bận tâm.
“Lương viện ngài làm sao vậy? Người trước kia không phải như thế này.”
Vệ Chiêu quay đầu nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Trước kia ta như thế nào?”
“Trước kia…” Tử Quyên nhớ lại dáng vẻ của Vệ Chiêu trước đây, “Trước đây khi nhắc tới Thái tử, ánh mắt của ngài luôn sáng ngời, trên mặt cũng không tự chủ mang theo ý cười.”
Nhưng bây giờ, vẻ mặt của Vệ Chiêu chỉ luôn mang theo buồn bực không vui.
Vệ Chiêu nhắm mắt lại, quay đầu.
“Ta mệt rồi.”
Tử Quyên vội đứng dậy, “Vậy ngài mau chóng nghỉ ngơi. Nô tỳ không quấy rầy ngài nữa.”
Tử Quyên lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên gương mặt có chút sầu lo.
Văn Uyên cô cô đã từng nhắc qua với nàng là người mang thai luôn mệt mỏi.
Chắc là do đang mang thai mệt nhọc trong người nên Vệ Chiêu mới không vực dậy được tinh thần.
Nàng ấy thích Thái tử, ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra được, nàng không cần nghi thần nghi quỷ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook