Đông Cung Tàng Kiều
Chương 43: Thái tử đại hôn (7)

Nghe được sự uy hiếp của Thái tử, tay của thích khách run rẩy, nhìn cấm quân bao vây xung quanh, rồi lại nhìn tiểu nương tử xinh đẹp trong lòng.

Dù sao cũng phải chết, đường xuống hoàng tuyền kéo theo tiểu mỹ nhân làm bạn, hắn cũng không thua thiệt.

Nghĩ vậy hắn liền hạ quyết tâm, lưới đao từ từ ép xuống cổ của Vệ Chiêu, chỉ trong nháy mắt đã có máu tươi chảy xuống cổ của nàng.

Đúng lúc này, Thái tử đột nhiên mở miệng: “Đợi đã.”

Thích khách khó hiểu dừng lại động tác, nhìn thấy sự lo lắng toát ra trong mắt của Thái tử, sắc mặt đen như mực, cơ hồ phải gằn từng chữ: “Ngươi muốn thế nào?”

Thích khách sửng sốt, lập tức càn rỡ cười to: “Xem ra Thái tử điện hạ cũng không máu lạnh vô tình như lời đồn, không ngờ vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc.”

Hắn dùng lưỡi đao vỗ vỗ gương mặt của Vệ Chiêu, ép nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử.

Trong nháy mắt đó, Vệ Chiêu thấy trong mắt của Thái tử lóe lên một chút giãy dụa, sau đó đảo mắt khôi phục như ban đầu.

Hắn bình tĩnh mở miệng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả nàng ra?”

“Lập tức chuẩn bị cho lão tử hai con ngựa, mở cửa thành ra, để lão tử ra khỏi thành.”

Thái tử dùng mắt ra hiệu, không lâu sau thì đã có cấm quân dẫn hai con ngựa qua đây.

Thích khách kia không có lập tức lên ngựa mà không có ý tốt nhìn chằm Thái tử rồi nói: “Thái tử điện hạ, mời ngài lên ngựa.”

Triệu Đà nghe vậy, không khỏi hoảng sợ.

Tên thích khách này trói con tin còn chưa đủ, lại còn muốn bắt giữ cả Thái tử.

“Ngươi điên rồi. Thân thể của thái tử điện hạ ngàn vàng không sánh được, sao có thể đơn độc mạo hiểm? Ta khuyên ngươi sớm đầu hàng, điện hạ sẽ khoan dung, lưu cho ngươi được chết toàn thây.”

Thích khách cũng không quản Triệu Đà nói cái gì, chỉ gác đao lên cổ của Vệ Chiêu, khiêu khích nhìn Thái tử.

“Thái tử điện hạ, tính mạng của tiểu mỹ nhân này có giữ được hay không đều phụ thuộc vào ngài.”

Thái tử không nói một lời, phóng người lên ngựa.

Triệu Đà:!!!

“Điện hạ không thể!”

Thái tử lại bình tĩnh nói: “Cô đường đường là Thái tử Đại Ngụy, có trách nhiệm bảo vệ tất cả con dân của Đại Ngụy, cho dù là một tiểu cung nữ.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ cấm quân ở nơi này đều cảm động đến rớt nước mắt.

Triệu Đà lau mặt, càng cảm phục tấm lòng quảng đại của Thái tử, hận không thể ngay lập tức vì Thái tử đầu rơi máu chảy, chứng minh sự trung thành.

Thích khách thấy Thái tử lên ngựa, lập tức cũng mang theo Vệ Chiêu lên ngựa, cùng nàng ngồi chung một con, trước khi đi còn nhìn chằm chằm cấm quân đằng sau, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, ngài hãy bảo người của ngài ngoan ngoãn đợi ở đây, bằng không lão tử không thể đảm bảo sẽ gây ra chuyện gì đâu.”

Thái tử quay đầu nhìn về phía Triệu Đà nói: “Ở lại chỗ này, không có lệnh của cô, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Triệu Đà không nhịn được tiến lên một bước: “Điện hạ.”

Thái tử nói xong, ngay lập tức cưỡi ngựa đi theo thích khách.

Thái tử đi rồi, Triệu Đà gấp đến độ xoay lòng vòng.

Cũng không lâu sau, Đặng Trung cũng vội vã lao tới, sắc mặt âm trầm, ngay lập tức hỏi: “Thái tử điện hạ đâu?”

Triệu Đà đau khổ như phụ mẫu qua đời: “Điện hạ đi theo thích khách ra khỏi thành.”

“Ngươi!” Đặng Trung chỉ hận rèn sắt không thành thép, đưa ngón tay lên miệng huýt sáo một cái, theo sau đó là một con chim ưng to lớn hạ từ trên trời xuống.

Không biết hắn đã hạ mệnh lệnh gì, mà chỉ một lát sau, con chim ưng kia bay lượn vòng trên đầu mọi người một vòng, rồi sau đó bay thẳng về một hướng.

Đặng Trung nhận lấy viễn kính từ tay của thuộc hạ đưa tới, nhìn thoáng qua, rồi phóng người lên ngựa, nhanh chóng lao đi.

“Truy.”

Sau khi Thái tử ra khỏi thành, cưỡi ngựa đi theo ám hiệu của thích khách, mấy lần đổi hướng, càng ngày càng cách xa đường chính, rồi rẽ vào một con đường xa lạ.

Giằng co cả đêm, phía chân trời cũng sáng dần, hai bên đều kiệt sức, ngay cả ngựa cũng chậm lại.

Thái tử thấy phía trước có một ngôi nhà của hộ dân, nên đã giục ngựa chậm lại, đề nghị: “Chúng ta nên tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã.”

Thích khách lập tức cảnh giác, nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi lại muốn giở cái trò quỷ gì?”

Thái tử thản nhiên nói: “Hiện tại con tin nằm trong tay ngươi, cấm quân lại ở cách xa cả mười dặm đường, cô vừa chỉ có một mình vừa không có binh khí, còn có thể giở trò gì?”

Thích khách ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay hắn, muốn chém giết tuỳ hắn định đoạt, ngay lập tức cảm thấy vô cùng đắc ý.

Nhưng sau khi thả lỏng người, hắn lại cảm thấy đói khát.

Hắn nhìn ngôi nhà ở phía không xa, liếm môi, ra lệnh cho Thái tử: “Ngươi đi xin nước mang lại đây.”

Dù trong tay hắn còn có một tiểu nương tử, nhưng để tránh tình huống phát sinh, đành phải bắt Thái tử đi xin nước.

Thái tử xuống ngựa, còn chưa đi được mấy bước, thích khách đã gọi hắn, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Lấy được nước xong thì phải trở về ngay, đừng có giở trò quỷ, người đừng quên, tính mạng tiểu nương tử này còn nằm trong tay ta.”

Thái tử quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt sâu thẳm, khiến tên thích khách không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi.

Thích khách còn đang định quát mắng một hồi, thì đã thấy Thái tử gõ cửa, nên cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ phải đứng yên tại chỗ đợi.

Bên trong có một người nam nhân chất phác đi ra mở cửa, cũng không biết hai bên đã nói gì với nhau, Thái tử nhìn về phía thích khách, rồi đi theo nam nhân kia vào trong.

Thích khách thấy vậy càng cảm thấy lo lắng, đợi mội hồi không thấy đối phương đi ra, cắn răng một cái, không nhịn được nữa tung người xuống ngựa, nắm chặt trường đao trong tay, từng bước tiến đến ngôi nhà kia.

Sau khi Thái tử đi theo người nam nhân kia vào nhà, đã đi thẳng đến cửa sau, sau đó Thái tử nói tiếng cảm tạ, dặn người nam nhân trốn kỹ trong hầm, lúc này mới ra cửa, thần không hay quỷ không biết vòng qua phía sau thích khách.

Thái tử thấy thích khách quả thực hành động đúng như hắn sở liệu.

Thái tử khẽ đi tới trước mặt Vệ Chiêu, gỡ miếng vải bố trong miệng của nàng ra.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, khoé mắt của Vệ Chiêu không kìm được đỏ ửng: “Điện hạ…”

Thái tử ra hiệu cho nàng im lặng, sau đó cúi đầu giúp nàng tháo bỏ dây trói ở cổ tay.

Vệ Chiêu thấy Thái tử giúp nàng mở trói, còn chưa kịp vui vẻ thì đã thấy một tia sáng loé qua trước mắt.

Đó chính là ánh sáng phản chiếu của mũi tên.

Hoá ra tên thích khách kia đi vào trong ngôi nhà, phát hiện bên trong không có một bóng người, biết mình bị gạt nên đã vội vã chạy ra, vừa vặn nhìn thấy Thái tử đang cứu Vệ Chiêu.

Lúc này tên thích khách chạy tới cũng không còn kịp nữa nên đã lấy từ trong ngực ra một cái nỏ, giương thẳng về phía Thái tử.

“Điện hạ cẩn thận” Vệ Chiêu kinh hô, Thái tử cũng có cảm giác nên ngay lúc đó cũng né tránh sang một bên, may mắn tránh được mối nguy hiểm.

Vệ Chiêu giùng giằng ngã xuống ngựa, thất tha thất thểu chạy vội tới trước chắn trước người Thái tử.

Đúng lúc này mũi tên thứ hai của thích khách cũng được phóng ra, chớp mắt đã tới trước mặt nàng. Nàng mở to mắt nhìn mũi tên lao tới, động cũng cũng không dám động vì nàng sợ nếu nàng né tránh, thì mũi tên sẽ trúng Thái tử đang ở sau lưng nàng.

Thời khắc nguy cấp, một bàn tay ấm áp kiên định phủ lên mắt nàng, sau đó kéo nàng xoay một vòng, rồi ôm nàng chặt nàng trong lòng.

Một tiếng kêu đau vang lên bên nàng, vòng tay đang ôm nàng cũng chợt siết chặt thêm.

Vệ Chiêu càng thêm hoảng sợ.

“Điện hạ.”

Thái tử điện hạ bị trúng tên rồi.

Nước mắt từ khóe mắt của nàng trào ra. Thái tử chỉ vì bảo vệ nàng mà bị trúng tên, nàng thật sự quá vô dụng, cái gì cũng không làm được. Nàng chỉ là gánh nặng của Thái tử.

Nàng xoay người đỡ lấy Thái tử, ôm thật chặt lấy hắn, nhìn tên thích khách đang giơ trường đao xông về phía bọn họ.

Trong nháy mắt đó trong đầu nàng chỉ là một mảng trống rỗng.

Nếu như không thể cùng sinh, vậy nàng sẽ cùng tử với điện hạ.

Vệ Chiêu nhắm mắt, yên lặng đợi cái chết buông xuống.

Nhưng đúng lúc đấy, mặt đất bỗng nhiên chấn động, vô số tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, một đội nhân mã lớn đang lao về phía này.

Thích khách thấy tình thế không ổn, quay đầu chạy trốn, nhưng chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn cứng lại, mở to mắt nhìn mũi tên xuyên qua lồ.ng ngực, không cam lòng ngã xuống đất chết.

Đặng Trung dẫn theo các thân vệ xông tới, tách Thái tử từ trong lòng của Vệ Chiêu ra, vây thành một vòng bảo vệ, rồi đỡ hắn lên xe ngựa.

Trước khi bước lên xe ngựa, Thái tử dừng lại, nhìn thoáng qua Đặng Trung ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Trên gương mặt của Đặng Trung hiện lên cảm xúc khó có thể dùng lời để diễn tả được. Hắn dựa theo tầm mắt của Thái tử nhìn về phía Vệ Chiêu đang đứng cách đó không xa, cuối cùng chậm rãi đáp: “Thần hiểu được.”

Không cần quá nhiều lời nữa, hai người chỉ nhìn nhau là đã hiểu đối phương nghĩ gì.

Xe ngựa chậm rãi chạy về phía thành Lạc Dương. Vệ Chiêu vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Thái tử cách nàng càng lúc càng xa.

Khoảnh khắc mọi người vây quanh nàng và Thái tử, nàng lại cảm thấy, mọi người không chỉ cứu bọn họ, mà tựa như còn tạo một khoảng cách giữa hai người.

*****

Đông cung lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

Lý ma ma nghe nói Thái tử bị ám sát, vô cùng gấp gáp, từ sớm đã phái người đi gọi Thái y, rồi cùng đám người Triệu Đà canh giữ ở cửa cung, lo lắng nhìn về phương xa.

Khi xe ngựa dừng ở cửa cung, Thái tử xuống xe ngựa, dưới sự hộ tống của Triệu Đà bước vào Đông cung. Thái tử vừa vào cửa đã ra lệnh: “Bảo vệ cửa điện, không được cho bất cứ người nào bước vào.”

Triệu Đà: “Tuân mệnh.”

Vừa bước vào tẩm điện, Thái tử đã đứng không vững, lảo đảo muốn ngã, Lý ma ma đã vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, thì thấy thân thể của Thái tử thấm đẫm máu, không khỏi hoảng sợ: “Điện hạ, ngài bị thương.”

“Truyền Thái y.” Mặc dù sắc mặt của Thái tử tái nhợt, nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Hắn nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội sửa lời: “Cho gọi Cầu Thái y qua đây.”

Cầu Thái y là tâm phúc của Thái tử. Những thời điểm như thế này, chỉ có người của mình mới có thể tin được.

“Vâng.” Lý ma ma vội vã ra ngoài gọi người.

Tạ Ánh Chân biết Thái tử bị ám sát, cũng vội vàng tới, nhưng vừa tới cửa tẩm điện thì đã bị Triệu Đà ngăn lại.

“Thái tử phi nương nương, thuộc hạ xin lỗi, nhưng điện hạ đã hạ lệnh, không gặp bất cứ người nào.”

“To gan.” Tạ Ánh Chân tức giận nói: “Bổn cung là Thái tử phi, ngay cả an nguy của điện hạ cũng không được biết sao?”

Triệu Đà không nói lời nào, nhưng cũng không tránh ra.

Tạ Ánh Chân không còn cách nào, chỉ đành rời bước.

Đi tới cửa cung, vừa đúng lúc gặp được Vệ Chiêu vừa quay về, nên đã kéo nàng lại dò hỏi: “Vệ Chiêu, rốt cuộc Thái tử bị làm sao vậy? Ta nghe nói tối hôm nay có người ám sát ngài ấy, rốt cuộc là thật hay giả?”

Vệ Chiêu như người mất hồn nhìn nàng.

Tạ Ánh Chân vội la lên: “Muội nói gì đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Thái tử điện hạ có bị thương không? Bị thương có nặng hay không?”

Vệ Chiêu một câu cũng không nói lên lời, chỉ lắc đầu.

Tạ Ánh Chân gấp đến độ giậm chân, nhưng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Vệ Chiêu, muốn hỏi lại đành thôi.

Sau khi Vệ Chiêu trở về, nàng ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ một đêm.

Huyên náo trong Đông cung mãi đến tận sáng sớm mới lắng xuống.

Một đêm này, Vệ Chiêu suy nghĩ rất nhiều.

Nàng biết lần này Thái tử bị thường đều là vì nàng.

Nàng ái mộ Thái tử, đương nhiên cũng hy vọng trong lòng của Thái tử có nàng.

Nhưng đúng như Thái tử phi đã nói, nàng và Thái tử từ lúc bắt đầu đã không ngang hàng, bọn họ là vốn không phải là người chung một đường. Trong chốn hoàng cung này, càng không có khả năng ở bên nhau. Nếu cứ cưỡng ép ở chung một chỗ, cũng chỉ mang đến tai họa cho Thái tử.

Nàng tuy mến mộ Thái tử nhưng lại càng hy vọng hắn có thể sống bình an khỏe mạnh. Huống hồ xuất cung cũng không có gì không tốt, nàng có thể ở bên phụ mẫu, phụng dưỡng hai người.

Mặc dù nàng không thể ở lại trong cung, không thể lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Thái tử, nhìn hắn trở thành một vị quân chủ thánh minh, nhưng nàng vẫn có thể ở ngoài cung mỗi ngày cầu phúc vì hắn, hy vọng đất nước hắn trị vì luôn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương