Đông Cung Tàng Kiều FULL
-
3: Biến Cố Kinh Hoàng Ở Đông Cung 3
Sau khi Tử Quyên bị đánh mấy bản tử, đã được bố trí dưỡng thương ở một gian phòng riêng.
Lúc Vệ Chiêu bước vào, nàng vẫn đang kê.u rên u oán.
Nàng thấy Vệ Chiêu qua đây, nhịn không được lệ nóng doanh tròng nói: “Chiêu Chiêu, cuối cùng ngươi cũng tới, ta còn tưởng ngươi không còn để ý đến ta, …”
Vệ Chiêu ngồi xuống cạnh giường của nàng, “Ngươi thế nào rồi?”
Gương mặt của Tử Quyên đẫm nước mắt: “Cái mông của ta bị đánh đến mức nở hoa rồi, ngươi nói xem còn thế nào nữa? Cô cô cũng quá mức tàn nhẫn rồi.”
Vệ Chiêu thấy nàng còn không hiểu chuyện, thở dài nói: “Nếu cô cô thật sự tàn nhẫn, ngươi bây giờ mạng cũng chẳng còn, đâu còn có thể ở nơi này kêu than?”
Tự Quyên tự biết mình đuối lý, úp mặt xuống gối, không nói năng gì.
Vệ Chiêu vén y phục của nàng lên, cẩn thận bôi thuốc.
Thuốc mớ mát mẻ bôi lên vết thương, ngay lập tức cơn đau cũng tan đi.
Tử Quyên sinh khí lại dồi dào, “Ôi, thuốc mỡ này quả thực rất tốt, ai đưa cho ngươi vậy?”
Vệ Chiêu vừa định mở miệng, đã bị nàng cắt ngang: “Dừng, người đừng nói trước, để cho ta đoán.”
“À, hơn phân nửa là tên Đốc công họ Đặng kia.
Hừ, hắn bây giờ đã là đại Đốc công của Thượng Loan Đài, không còn là tên tiểu tử chỉ biết suốt ngày lẽo đẽo đi theo sau lưng ngươi khóc nhè nữa.
Hơn nữa, mấy năm nay Thượng Loan Đài bắt bao nhiêu người, trên tay của hắn dính không biết bao nhiêu huyết, cũng chỉ có người ngốc như ngươi, mới coi hắn là đệ đệ.
Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đấy bị hắn đem bán còn không biết.”
“Ngươi mới là người phải cẩn thận, về sau đừng nói lung tung nữa.” Vệ Chiêu thấy nàng nói chuyện quái gở, nhịn không được thanh minh giúp Đặng Trung: “Ta cảm thấy tiểu Đặng tử khá tốt, thuốc trị thương ngươi dùng chính là do hắn thay ngươi cầu được.”
“Một đại Đốc công sao có thể hạ mình cầu thuốc cho ta? Chẳng qua là hắn nể mặt mũi của ngươi mà thôi.
Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ngươi ngoài ai cũng hiểu, chỉ có mình kẻ ngốc như ngươi mới không hiểu thôi.”
Vệ Chiêu lấy thêm một lớp thuốc mỡ dày, thoa mạnh lên vết thương của nàng, “Người nói cái gì?”
“Đau, đau, đau, ngươi nhẹ tay một chút, nhẹ chút.” Tử Quyên mau chóng cầu xin tha thứ, sau đó lại không nhịn được lẩm bẩm: “Dù sao ta cũng đâu có nói chuyện thị phi của chủ tử, chỉ nói một chút về Đặng Trung cũng không cho ta nói, …, á… ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi nhẹ tay một chút.”
*****
Đích thân Triệu Đà tiễn Trúc Lan rời khỏi cửa Đông cung sau khi nàng ta truyền đạt xong lời mời của Quý phi.
Nhìn nàng ta đã rời đi, Thái tử lúc này mới xoay người bước vào thư phòng.
Bên trong thư phòng, Đại Tư Không Vương Đạt ngồi đã lâu, thấy Thái tử bước vào, đã vội vã đặt chén trà xuống, mở miệng hỏi: “Thần nghe được vài ngày trước Đông cung xảy ra hỏa hoạn, khiến hai cung nữ bị chết cháy, hôm qua ở Ngự thư phòng, bệ hạ cũng vì chuyện này mà khiển trách điện hạ?”
Đại Tư Không Vương Đạt là thân ca ca của tiên hoàng hậu, thân cữu cữu của Thái tử.
Thái từ cũng không khẩn trương mà đoan trang ngồi xuống chủ vị, nhìn Vương Đạt: “Tin tức của cữu cữu đúng là nhanh nhạy.”
Vương Đạt vuốt râu than thở: “Thái tử điện hạ quả quyết sát phạt, tâm chí kiên định, là may mắn của Đại Ngụy ta.
Chỉ là, bệ hạ tin Phật, luôn đối xử khoan dung đối với các cung nhân, nếu không cần thiết thì vẫn đừng tạo ra sát nghiệp.”
Thái tử nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi mới mở miệng: “Chỉ vì hai cung nữ mà cũng đáng giá hưng sư động chúng như vậy sao.
Phụ hoàng tin phật nhưng cô không tin.
Cô chỉ cầu kiếp này được vừa lòng đẹp ý, cần gì để ý kiếp sau như thế nào?”
Vương Đạt ho nhẹ một tiếng: “Thần chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của điện hạ.
Hai cung nhân kia chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ sợ điện hạ sẽ gánh trên lưng cái danh lương bạc mà thôi.”
Thái tử lộ ra thần sắc cười như không cười: “Thế nhân nhìn nhận cô như thế nào thì có quan hệ gì với cô? Cô chỉ để ý đến đường đi của bản thân, nếu bọn họ cảm thấy cô là người lương bạc, thì cứ cho là thế đi.”
Vương Đạt gấp đến mức la lên: “Nhưng nếu vì việc này mà khiến bệ hạ hiểu lầm điện hạ…”
Tay của Thái tử khẽ nắm lại, ánh mắt lạnh lùng, đặt mạnh chén trà xuống bàn tạo ra tiếng động nặng nề.
“Phụ hoàng tán thành cũng được, không tán thành cũng chẳng sao.
Cô vẫn sẽ là một Thái tử độc nhất vô nhị của Đại Ngụy.”
Vương Đạt biết từ sau khi rời khỏi Ngự thư phòng ngày hôm qua, Thái tử có chút không vừa lòng, nên không tiếp tục đi chạm vào nghịch lân của hắn, mà tìm bừa một đề tài khác, chuyển trọng tâm cuộc đối thoại.
Kế tiếp, hai người bàn một chút về sự vụ trong triều.
Mãi đến khi sắc trời tối dần, Thái tử mới tiễn Vương Đạt ra khỏi Hưng Long điện.
Lúc cáo từ, Vương Đạt lơ đãng nói: “Thái tử điện hạ cũng đã tổ chức quan lễ, xem chừng về việc đại hôn ít ngày nữa cũng nên đề thượng nghị trình.”
Thái tử từ chối cho ý kiến.
Vương Đạt thấy xung quanh không có người, tiến đến sát Thái tử, thấp giọng mở miệng nói: “Từ sau cung biến Nhâm Dần, thái độ của bệ hạ đối với Vương gia thần cũng không còn như trước.
Tuy không dao động đến địa vị của Thái tử, nhưng thánh tâm khó dò, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ thay đổi chủ ý.”
Thái tử quay sang nhìn ông ta: “Vậy theo góc nhìn cữu cữu, việc này nên tính toán như thế nào?”
Xưa nay Thái tử vốn không thích người ngoài nhúng tay vào sự vụ của Đông cung, nhưng bây giờ khi Vương Đạt đề cập đến vấn đề đại hôn của Thái tử, vẻ mặt của Thái tử cũng thản nhiên, không giống như sắp nổi giận.
Vương Đạt thấy vậy, lòng can đảm cũng lớn hơn, ám chỉ nói: “Thái tử điện hạ còn nhớ biểu muội Vương Vũ của ngài không? Con bé bây giờ cũng tròn mười sáu tuổi rồi, nữ tử đến tuổi cập kê cũng coi như đã đến lúc bàn chuyện cưới gả.”
Khi Vương Đạt đi rồi, Thái tử đứng trước cửa điện, phóng mắt nhìn về phía xa.
Sau trận mưa to, trời trong xanh không gợn bóng mây, cách đó không xa một đạo thải hồng cắt ngang qua bầu trời.
Triệu Đà đứng phía sau Thái tử, chần chừ nói: “Điện hạ, xem ra Tư Không đại nhân muốn đưa nữ nhi nhà mình vào Đông cung làm Thái tử phi rồi.”
Thái tử nghe xong cười nhạo một tiếng: “Ông ta tính toán cũng hay thật.”
Triệu Đà có chút ngạc nhiên, vừa rồi nghe Thái từ và Đại Tư Không trò chuyện khá vui vẻ, hắn còn tưởng mối hôn sự này tám chín phần đã được định xong, nhưng nghe ngữ điệu của Thái tử, dường như mọi chuyện cũng không phải như thế.
“Điện hạ chẳng lẽ ngài không muốn kết thân với Vương gia?”
Thái tử hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy cô nên kết thân với Vương gia?”
Triệu Đà lập tức bị cứng họng.
Hắn vốn là một võ tướng, hỏi hắn bày binh bố trận trên chiến trường thế nào hắn còn có thể trả lời rõ ràng, còn dính đến âm mưu quỷ kế, hắn chẳng thông suốt được chút nào.
Chọn Vương gia để thân càng thêm thân hay là mở một còn đường khác chọn một quý nữ nhà nào đấy?
Hắn khổ sở suy tư một hồi, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ảo não: “Thuộc hạ ngu dốt, liên hôn với Vương gia đương nhiên là một việc tốt… chỉ là thuộc hạ luôn cảm thấy có chút không đúng, trực giác của thần cho rằng có lẽ điện hạ cũng không thực sự muốn mối hôn sự này.”
“Tính ra ngươi cũng không quá ngốc.” Thái tử quét mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vương Đạt thao túng triều đình đã nhiều năm, bây giờ lại muốn tranh giành quyền lợi ở hậu cung.
Đáng tiếc, bọn họ tính toán sai rồi, Thái tử phi có thể là bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không thể là người của Vương gia.”
Lúc này Triệu Đà mới hơi hiểu ra.
Trên đường theo Thái tử trở lại Hưng Long điện, suy ngẫm lời khuyên của Vương Đạt đối với Thái tử trong thư phòng, nhịn không được mở miệng nói: “Điện hạ, về chuyện hỏa hoạn ở Đông cung, rõ ràng là do hỏa thế quá lớn nên không thể cứu vãn được, mà điện hạ lại sợ tổn thương người vô tội, lúc này mới đưa ra quyết định không dập lửa.
Tại sao lúc nãy điện hạ không giải thích với Đại Tư Không?”
Thái tử dừng bước, nhìn hắn một cái: “Ngươi cho rằng như vậy sao?”.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Triệu Đà thật thà gật đầu.
Lúc hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu hút của Thái tử, bỗng nhiên cảm thấy sửng sốt.
Trong cơn hoảng sợ, hắn thầm nghĩ “Chẳng lẽ Thái tử thật sự không muốn cứu hai cung nhân kia?”
Trong lòng hắn nghĩ thế nào thì nét mặt cũng hiện lên y hệt như vậy.
Thái tử thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn, cười lạnh một tiếng, xoay người bước vào trong điện.
“Từ trước đến nay, việc cô làm chưa bao giờ cần giải thích.”
“Ngươi chuẩn bị một chút.
Buổi tối ta đến Chiêu Đức cung, lâu rồi cô chưa gặp mặt Quý phi nương nương.”
*****
Lúc này trăng đã treo trên đầu cành, nhưng trong Chiêu Đức cung đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Tối nay Thái tử điện hạ muốn tới Chiêu Đức cung, trong lòng Quý phi đương nhiên là vui mừng, đích thân sai khiến cung nhân làm một bàn thức ăn ngon.
Thái tử đến đúng giờ đã ước hẹn, hai mẫu tử hàn huyên trong chốc lát, nhưng khi các món ăn đầy bàn vẫn chưa xê dịch một chút nào, Thái tử đã xin cáo lui.
Sắc mặt của Quý phi lộ ra vẻ thất vọng, miễn cưỡng tươi cười nói: “Thái tử không hợp khẩu vị đối với các món ăn của Ngự thiện phòng?”
Thái tử thản nhiên nói: “Nhi thần bận rộn chính sự, từ trước đến nay bữa tối cũng không dùng nhiều, cũng mong nương nương thứ lỗi.”
Quý phi vội vàng nói: “Ta biết ngài bận rộn, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.” Bà tự mình rót rượu, đưa tới trước mặt của Thái tử, “Ngài tới nơi này của Bổn cung, cũng chưa thưởng thức được món ngon nào, rượu thuốc này là do Thái y viện mới điều chế ra, có công hiệu giúp thân thể tráng kiện, Thái tử có bằng lòng nếm thử?”
Thái tử liếc nhìn ly rượu, nghĩ đến việc Quý phi thiết yến trong tẩm cung của bản thân, cũng không ngu ngốc đến mức sẽ hạ độc trong rượu.
Một hồi lâu, hắn mới tiếp nhận uống một ngụm.
“Đa tạ nương nương.” Hắn đặt chén rượu xuống bàn, rồi đứng dậy, “Nhi thần xin cáo lui.”
Nói xong, hắn đã bước thẳng ra khỏi cửa đại điện.
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa điện, hắn đã cảm thấy một luồng khí nóng thiêu nóng cơ thể.
Thái tử lảo đảo, được hai thái giám hai bên đỡ lấy.
Ngày thường hắn có thể dễ dàng đẩy thái giám ra, nhưng lúc này tay chân lại mềm nhũn, vô lực phản kháng.
“Thái tử làm sao vậy?” Quý phi cả kinh nói: “Còn không mau đỡ Thái tử đến tây điện.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Hai thái giám lĩnh mệnh, đỡ Thái tử dời bước đến tây điện, đặt hắn xuống giường nghỉ ngơi.
Thái tử nhắm mắt nằm ngửa trên giường, đợi hai tên thái giám bước ra khỏi phòng, nghiêng người lộn đến mép giường, lấy tay móc họng, phun bỏ rượu thuốc đã uống, nhưng một lượng dược đã ngấm sâu vào trong cơ thể.
Hắn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, giùng giằng xuống giường, lảo đảo tới trước bàn, đẩy vỡ một chiếc bình sứ thanh hoa.
Tiếng sứ vỡ đánh động cung nhân ngoài cửa tiến vào dò hỏi, nhưng Thái tử coi như không nghe thấy, ngồi xổm xuống nhặt lấy một mảnh sứ nhỏ, nắm chặt trong tay, không chút do dự đâm xuống.
Máu trong nháy mắt chảy ra, thấm ướt cả bàn tay.
Đợi cung nữ bên ngoài bước vào, thái tử đã khôi phục lý trí.
Hắn tung một cước về phía cung nữ kia: “Cút.”
Cung nữ kia bị đá đến góc nhà, ngất xỉu.
Thái tử nhìn y phục mỏng manh trên người nàng ta, ánh mắt lộ ra thần sắc chán ghét.
Hắn lắc mạnh đầu, cố nén sóng nhiệt đang quay cuồng trong cơ thể, bước nhanh ra khỏi tây điện.
Ngoài cửa cung, Triệu Đà đang tựa vào tường cung chờ đợi.
Thấy Thái tử đi ra, hắn vội vàng tiến lên đón, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Điện hạ, ngài làm sao mà toát nhiều mồ hôi như vậy?” Triệu Đà kinh hãi nói.
Thái tử cũng không đứng được nữa, tựa lên người Triệu Đà, th.ở dốc nói: “Mau đỡ ta rời khỏi đây.”
“Thần tuân mệnh.”
Trong đêm tối, Triệu Đà đỡ Thái tử bước đi trên con đường dài u ám.
Hắn thấy bước đi của Thái tử loạng choạng, mặt thấm đầy mồ hôi lạnh, nhịn không được lo lắng nói: “Điện hạ, ngài có khỏe không?”
Trong lòng Thái tử tức giận, trong mắt lộ ra sát khí, “Quý phi đúng là một khắc cũng không đợi nổi, tặng cho cô tám người còn chưa thấy đủ.
Cô không động vào bọn họ, bà ta lại dám nghĩ đến thủ đoạn bỏ thuốc dơ bẩn này.”
Triệu Đà hoảng sợ, quả nhiên Thái tử điện hạ bị trúng xuân dược.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Điện hạ có cần thuộc hạ đi bắt một cung nữ tới?”
“Không cần.
Nếu tùy tiện tìm một cung nữ thấp kém, không phải là đã đúng như ý muốn của Quý phi sao?”
“Hay chúng ta về Đông cung trước?”
“Không thể, bà ta dám tính kế cô, đương nhiên là sẽ có chuẩn bị trước, lúc này trở về khác gì tự chui đầu vào lưới.”
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Triệu Đà gấp đến độ tay chân luống cuống.
Đôi mắt của Thái tử đỏ ửng, nhưng vẫn không dừng chân, trầm giọng nói: “Đến Trường Tín cung.”
Trường Tín cung là lãnh cung, vô cùng hoang vắng.
Đôi mắt của Triệu Đà sáng ngời, lúc này đến lãnh cung quả là cách tốt nhất.
Hắn đỡ lấy Thái tử, bước nhanh chân hơn.
Khi hai người tới Trường Tín cung, quả nhiên thấy nơi này hoang vắng, tiêu điều không một bóng người.
Lúc này Triệu Đà mới phát hiện tay trái của Thái tử bị thương, hoảng sợ hỏi: “Điện hạ, ngài bị thương.”
Thái tử gật đầu: “Tự cô làm bản thân bị thương, không có gì đáng ngại.”
Trong lòng Triệu Đà nhất thời mắng mười tám đời tổ tiên nhà Quý phi một lượt.
Hắn nhìn vết thương dữ tợn trên bàn tay của Thái tử, không ngừng tự trách bản thân.
Sớm biết như vậy, hắn đã đi theo điện hạ vào Chiêu Đức cung.
Hắn đỡ thái tử đến một góc tường kín đáo, thu xếp ổn thỏa rồi nói: “Điện hạ chịu khó ủy khuất nghỉ ngơi ở nơi này một lát, thuộc hạ đi tìm thuốc giải tới.”
Thái tử gật đầu, nhìn vạt áo của Triệu Đà biến mất chỗ ngã rẽ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng một lát sau, hắn đột nhiên nghe được vài tiếng mèo kêu truyền đến từ cách đó không xa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook