Đông Cung Kiều Tước
-
Chương 22
Châu lão phu nhân nghe thấy câu này, nhất thời sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Theo bà ta thấy, Bình Tuyên Hầu chuyển ra khỏi Châu phủ là do chê ghét Châu gia bọn họ, hơn nữa khi hắn đi một lời cũng không nói đã bỏ lại sân viên trống không, rõ ràng là đang tát vào mặt Châu gia bọn họ.
Trước nay Châu lão phu nhân luôn được người ta nịnh bợ, thế nên trong lòng nhất thời nổi nóng, cảm thấy Bình Tuyên Hầu này rất không biết lễ nghĩa. Quả nhiên là con của ngoại thất do lão Ngụy quốc công nuôi bên ngoài, thấp hèn từ trong xương tủy mới tùy ý làm bậy như vậy, ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu.
Nếu đã không kết được thiện duyên, vậy thì Châu gia bọn họ cũng không phải loại dễ chọc vào.
Châu lão phu nhân suy nghĩ một lát, cho người gọi nhi tử Châu Hiển Vinh đến.
Không bao lâu sau, Châu lão gia tới, vừa nhìn thấy bộ dạng của ông ta, Châu lão phu nhân vô cùng tức giận, làm sao không biết ông ta mới đi ra từ phòng của thiếp thất.
Xem ra, Oanh di nương là một mầm họa, quyết không thể giữ lại được.
Nhi tử vì nàng ta mà ngay cả chuyện Quần Ca bệnh nặng như vậy cũng không qua thăm một lần, sau đó cũng không hỏi đến.
Châu lão phu nhân cau mày, tức giận nói: “Oanh di nương thật có bản lĩnh mê hoặc ngươi đến mức ngay cả Quần Ca mà ngươi cũng không quan tâm?”
Châu Hiển Vinh ngượng ngùng cười, nghĩ thầm rằng thủ đoạn hầu hạ của Oanh di nương đó còn giỏi hơn mấy phần so với đám kỹ nữ trong Câu Lan, một người đàn ông như ông ta đâu có thể chống lại được sự mê hoặc như vậy, lão phu nhân tuổi đã cao, đâu thể biết được chỗ khó của ông ta.
“Mẫu thân nói gì vậy, đương nhiên nhi tử rất lo lắng cho Quần Ca rồi, nhưng nhi tử không phải là đại phu, có lo lắng thì cũng ích gì? Hơn nữa, chẳng phải mẫu thân đã thu xếp xung hỉ cho Quần Ca rồi sao? Nửa đêm không phải là thời điểm tốt để động phòng hoa chúc ư? Tại sao mẫu thân lại gọi nhi tử đến?”
Lúc này Châu Hiển Vinh còn không biết chuyện A Yên đã phóng hỏa đốt phòng để bỏ chạy, chỉ nghĩ rằng đêm nay là ngày tốt cho nhi tử xung hỉ, nhưng mẫu thân nhà mình cũng nóng ruột quá, chuyện như xung hỉ, dù thế nào cũng phải qua một hai ngày mới có thể nhìn ra hiệu quả, nửa đêm nửa hôm gọi ông ta đến, không phải là hành hạ ông ta sao? Ông ta cũng không phải là đạo sĩ, có thể nhìn ra môn đạo gì?
Thấy ông ta không hề quan tâm, tâm hồn vẫn còn ở chỗ Oanh di nương đó, Chương thị đứng ở một bên không nhịn được nữa, bà ta tiến lên đẩy mạnh Châu Hiển Vinh một cái, nước mắt rưng rưng than trách: “Lão gia nếu đã không quan tâm đến Quần Ca thì cứ quay về trong viện của Oanh di nương đi. Ngay cả sự sống chết của thiếp thân và Quần Ca lão gia cũng không quan tâm, vậy thì sự sống chết của Châu gia này trong mắt lão gia có là gì!”
Châu Hiển Vinh và Chương thị là phu thê khi còn trẻ, cho nên ông ta hiểu rõ tính cách của Chương thị như lòng bàn tay, lập tức nhìn ra Chương thị đang lo lắng, không dám làm ầm ĩ nữa. Ông ta cũng nghe ra hình như Châu phủ đã xảy ra chuyện gì từ trong lời nói của Chương thị, lập tức cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc ông ta hỏi câu này, ánh mắt lại nhìn về phía mẫu thân Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân thở dài, nói ra chuyện Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi sớm đã chuyển ra khỏi Châu phủ bọn họ.
Cuối cùng lại nói: “Rõ ràng là Bình Tuyên Hầu tát vào mặt Châu gia chúng ta, nếu không, trước khi đi tại sao không báo một tiếng? Nói cho cùng, những ngày mà hắn sống ở Châu phủ chúng ta, chi phí ăn uống, đồ dùng…”
Châu lão phu nhân còn chưa nói xong, Châu Hiển Vinh cau mày lên tiếng nói: “Nương nói gì vậy, cái gì mà chi phí ăn uống đồ dùng, Bình Tuyên Hầu kia không thèm nhìn đến đồ của Châu gia chúng ta, tất cả đồ dùng hàng ngày đều phái người mua về từ bên ngoài, ngoại trừ sống ở trong viện, thực sự không lợi dụng Châu gia chúng ta một đồng.”
“Hầu gia đột nhiên chuyển đi, chẳng lẽ chúng ta có chỗ nào đắc tội với Hầu gia?” Châu Hiển Vinh hỏi.
Tuy Châu Hiển Vinh là một cường bá ở Hoài An, nhưng cũng là người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ông ta nhìn thần sắc trên khuôn mặt của mẫu thân và Chương thị, biết thực sự đã có chuyện xảy ra.
Sắc mặt của ông ta thay đổi, nhìn sang Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân bị ông ta nhìn cũng hơi chột dạ, hồi lâu mới nói: “Ta và vợ của ngươi bàn bạc kêu A Yên xung hỉ cho Quần Ca, chẳng lẽ Hầu gia tức giận vì chuyện này?”
Châu lão phu nhân vừa dứt lời, khuôn mặt của Châu Hiển Vinh lộ ra vẻ không thể tin nổi, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Chẳng phải A Yên được Chương thị mua về để làm lễ vật tặng cho Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi sao? Sao mẫu thân lại chọn nàng xung hỉ cho Quần Ca?
Chẳng trách Hầu gia lại tức giận chuyển ra khỏi Châu phủ, đổi lại là người đàn ông nào cũng không nhịn được!
Đây chẳng phải là cắm sứng Hầu gia sao? Lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn có thể làm ra chuyện ngu xuẩn thế chứ?
A Yên đó xinh đẹp, lúc nhìn thấy nàng ông ta cũng động tâm tư, nhưng cũng chỉ động tâm tư thôi, nghĩ đến thân phận của Bình Tuyên Hầu, ông ta có suy nghĩ đó cũng phải đè nén xuống, bởi vì ông ta thấy không đáng vì một nữ nhân mà đắc tội với Bình Tuyên Hầu, đạo lý rõ ràng như vậy, tại sao mẫu thân lại hồ đồ làm chuyện này?
Người đã đưa đi rồi, lại quay đầu xung hỉ cho Quần Ca, chẳng phải là đang tát vào mặt Hầu gia sao? Nếu Hầu gia không nổi giận, ông ta còn nghi ngờ hắn có phải là nam nhân không đấy.
Châu Hiển Vinh sầm mặt, sắc mặt rất khó coi.
Châu lão phu nhân làm sao không nhìn ra nhi tử đang tức giận, mấy năm nay bà ta được người của Hoài An xu nịnh, nhưng nếu nói trong lòng bà ta còn có điều lo lắng, chính là nhi tử thân sinh của bà ta.
Nhi tử sầm mặt, bà ta cũng chột dạ, cảm thấy như mình đã làm sai, gây rắc rối cho nhi tử.
Châu lão phu nhân nhìn nhi tử một cái, có chút chột dạ nuốt nước miếng, mới nói ra những lời của đạo sĩ Tử Vân Quan.
“Đạo sĩ đó nói chỉ có cho A Yên đó xung hỉ, Quần Ca mới có thể tỉnh lại. Quần Ca là cháu nội của ta, sao ta có thể nhìn nó chết được? Đừng nói một A Yên thân phận thấp hèn, cho dù là cô nương của gia đình giàu có, chỉ cần có thể khiến Quần Ca tỉnh lại, người làm tổ mẫu như ta cũng nghĩ cách đưa người vào phủ.”
Nói đến lời cuối cùng, vẻ chột dạ trên khuôn mặt Châu lão phu nhân biến mất, đổi lại là vẻ thản nhiên và tức giận.
Bà ta làm tổ mẫu, vì cứu tính mạng của cháu nội, chẳng lẽ bà ta còn có thể sai sao? Nghĩ như vậy, bà ta càng ngồi thẳng lưng, nói với Châu Hiển Vinh: “Ngươi sợ cái gì? Chẳng phải chỉ là một Bình Tuyên Hầu sao? Trong kinh thành có nhiều Hầu gia như vậy, ta nghe nói Bình Tuyên Hầu cũng không phải do chính thất của lão Ngụy quốc công sinh ra, chỉ là con của ngoại thất sinh ra. Ngoại thất đó đã chết sau khi sinh ra hắn. Nếu không phải có quân công, làm sao Hoàng Thượng lại phong hắn là Bình Tuyên Hầu? Ta thấy cái gọi là coi trọng, chẳng qua chỉ là ân thưởng bề ngoài của Hoàng Thượng thôi. Có triều đại nào hoàng đế thật lòng tin tưởng một tướng lĩnh chưa? Binh quyền mà Bình Tuyên Hầu hắn nắm trong tay, chính là một thanh kiếm treo trên đầu hắn, nói không chừng ngày nào đó sẽ rớt xuống, chúng ta sợ hắn như vậy làm gì?”
“Ngươi viết một bức thư phái người đưa đến kinh thành cho Tự ca, nói với nó Bình Tuyên Hầu lăng nhục Châu gia chúng ta như thế nào. Ta không tin, Tự ca ở Tư lễ giám uy phong như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng phải nể mặt nó mấy phần, nó sẽ tìm cơ hội nói xấu Tạ Thận Chi trước mặt Hoàng Thượng.”
“Nếu Hoàng Thượng nghi kỵ hắn, thì tước vị Bình Tuyên Hầu có là gì?”
Châu Hiển Vinh nhìn dáng vẻ tự cho mình là lão thái hậu của mẫu thân nhà mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội khó chịu.
Ông ta đáng vì chuyện này mà gửi thư đến kinh thành sao? Châu gia ông ta và tri phủ Hoài An Ngụy gia âm thầm cấu kết làm bao nhiêu việc xấu xa, đối với nơi như kinh thành, trước nay ông ta không nghĩ đến, cũng chỉ là ngoài miệng thường xuyên nói đến Châu Tự cháu của ông ta thôi. Nhưng trên thực tế, ông ta cảm thấy động không bằng tĩnh, ngay cả cháu trai Châu Tự cũng chỉ cần ngồi yên ổn ở vị trí Bỉnh bút thái giám Tư lễ giám hiện nay là được, đừng làm nhiều việc gây ra tai họa, ngược lại sẽ hại Châu gia bọn họ.
Mang theo tâm tư như vậy, ông ta ngắt lời Châu lão phu nhân: “Bình Tuyên Hầu không là gì? Vậy Châu gia chúng ta coi là cái cọng hành gì? Chẳng lẽ mẫu thân không biết những việc mà Châu gia chúng ta làm sau lưng đều là tội chết chu di cửu tộc sao? Còn vung gậy đắc tội với Bình Tuyên Hầu làm gì?”
“Chuyện này không đơn giản, đạo sĩ của Tử Vân Quan kia cũng không đơn giản, ta thấy có người giở trò trong đó, cố ý hại Châu gia chúng ta, ta sẽ cho người đi điều tra, điều tra rõ ràng rồi đưa đến cho Hầu gia đích thân xử lý!”
Châu Hiển Vinh nói xong thì cho người đi điều tra cả đêm, đâu biết rằng, cuối cùng cái miệng của đạo sĩ lại phun ra tên của nữ nhi Châu Như.
Theo bà ta thấy, Bình Tuyên Hầu chuyển ra khỏi Châu phủ là do chê ghét Châu gia bọn họ, hơn nữa khi hắn đi một lời cũng không nói đã bỏ lại sân viên trống không, rõ ràng là đang tát vào mặt Châu gia bọn họ.
Trước nay Châu lão phu nhân luôn được người ta nịnh bợ, thế nên trong lòng nhất thời nổi nóng, cảm thấy Bình Tuyên Hầu này rất không biết lễ nghĩa. Quả nhiên là con của ngoại thất do lão Ngụy quốc công nuôi bên ngoài, thấp hèn từ trong xương tủy mới tùy ý làm bậy như vậy, ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu.
Nếu đã không kết được thiện duyên, vậy thì Châu gia bọn họ cũng không phải loại dễ chọc vào.
Châu lão phu nhân suy nghĩ một lát, cho người gọi nhi tử Châu Hiển Vinh đến.
Không bao lâu sau, Châu lão gia tới, vừa nhìn thấy bộ dạng của ông ta, Châu lão phu nhân vô cùng tức giận, làm sao không biết ông ta mới đi ra từ phòng của thiếp thất.
Xem ra, Oanh di nương là một mầm họa, quyết không thể giữ lại được.
Nhi tử vì nàng ta mà ngay cả chuyện Quần Ca bệnh nặng như vậy cũng không qua thăm một lần, sau đó cũng không hỏi đến.
Châu lão phu nhân cau mày, tức giận nói: “Oanh di nương thật có bản lĩnh mê hoặc ngươi đến mức ngay cả Quần Ca mà ngươi cũng không quan tâm?”
Châu Hiển Vinh ngượng ngùng cười, nghĩ thầm rằng thủ đoạn hầu hạ của Oanh di nương đó còn giỏi hơn mấy phần so với đám kỹ nữ trong Câu Lan, một người đàn ông như ông ta đâu có thể chống lại được sự mê hoặc như vậy, lão phu nhân tuổi đã cao, đâu thể biết được chỗ khó của ông ta.
“Mẫu thân nói gì vậy, đương nhiên nhi tử rất lo lắng cho Quần Ca rồi, nhưng nhi tử không phải là đại phu, có lo lắng thì cũng ích gì? Hơn nữa, chẳng phải mẫu thân đã thu xếp xung hỉ cho Quần Ca rồi sao? Nửa đêm không phải là thời điểm tốt để động phòng hoa chúc ư? Tại sao mẫu thân lại gọi nhi tử đến?”
Lúc này Châu Hiển Vinh còn không biết chuyện A Yên đã phóng hỏa đốt phòng để bỏ chạy, chỉ nghĩ rằng đêm nay là ngày tốt cho nhi tử xung hỉ, nhưng mẫu thân nhà mình cũng nóng ruột quá, chuyện như xung hỉ, dù thế nào cũng phải qua một hai ngày mới có thể nhìn ra hiệu quả, nửa đêm nửa hôm gọi ông ta đến, không phải là hành hạ ông ta sao? Ông ta cũng không phải là đạo sĩ, có thể nhìn ra môn đạo gì?
Thấy ông ta không hề quan tâm, tâm hồn vẫn còn ở chỗ Oanh di nương đó, Chương thị đứng ở một bên không nhịn được nữa, bà ta tiến lên đẩy mạnh Châu Hiển Vinh một cái, nước mắt rưng rưng than trách: “Lão gia nếu đã không quan tâm đến Quần Ca thì cứ quay về trong viện của Oanh di nương đi. Ngay cả sự sống chết của thiếp thân và Quần Ca lão gia cũng không quan tâm, vậy thì sự sống chết của Châu gia này trong mắt lão gia có là gì!”
Châu Hiển Vinh và Chương thị là phu thê khi còn trẻ, cho nên ông ta hiểu rõ tính cách của Chương thị như lòng bàn tay, lập tức nhìn ra Chương thị đang lo lắng, không dám làm ầm ĩ nữa. Ông ta cũng nghe ra hình như Châu phủ đã xảy ra chuyện gì từ trong lời nói của Chương thị, lập tức cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc ông ta hỏi câu này, ánh mắt lại nhìn về phía mẫu thân Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân thở dài, nói ra chuyện Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi sớm đã chuyển ra khỏi Châu phủ bọn họ.
Cuối cùng lại nói: “Rõ ràng là Bình Tuyên Hầu tát vào mặt Châu gia chúng ta, nếu không, trước khi đi tại sao không báo một tiếng? Nói cho cùng, những ngày mà hắn sống ở Châu phủ chúng ta, chi phí ăn uống, đồ dùng…”
Châu lão phu nhân còn chưa nói xong, Châu Hiển Vinh cau mày lên tiếng nói: “Nương nói gì vậy, cái gì mà chi phí ăn uống đồ dùng, Bình Tuyên Hầu kia không thèm nhìn đến đồ của Châu gia chúng ta, tất cả đồ dùng hàng ngày đều phái người mua về từ bên ngoài, ngoại trừ sống ở trong viện, thực sự không lợi dụng Châu gia chúng ta một đồng.”
“Hầu gia đột nhiên chuyển đi, chẳng lẽ chúng ta có chỗ nào đắc tội với Hầu gia?” Châu Hiển Vinh hỏi.
Tuy Châu Hiển Vinh là một cường bá ở Hoài An, nhưng cũng là người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ông ta nhìn thần sắc trên khuôn mặt của mẫu thân và Chương thị, biết thực sự đã có chuyện xảy ra.
Sắc mặt của ông ta thay đổi, nhìn sang Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân bị ông ta nhìn cũng hơi chột dạ, hồi lâu mới nói: “Ta và vợ của ngươi bàn bạc kêu A Yên xung hỉ cho Quần Ca, chẳng lẽ Hầu gia tức giận vì chuyện này?”
Châu lão phu nhân vừa dứt lời, khuôn mặt của Châu Hiển Vinh lộ ra vẻ không thể tin nổi, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Chẳng phải A Yên được Chương thị mua về để làm lễ vật tặng cho Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi sao? Sao mẫu thân lại chọn nàng xung hỉ cho Quần Ca?
Chẳng trách Hầu gia lại tức giận chuyển ra khỏi Châu phủ, đổi lại là người đàn ông nào cũng không nhịn được!
Đây chẳng phải là cắm sứng Hầu gia sao? Lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn có thể làm ra chuyện ngu xuẩn thế chứ?
A Yên đó xinh đẹp, lúc nhìn thấy nàng ông ta cũng động tâm tư, nhưng cũng chỉ động tâm tư thôi, nghĩ đến thân phận của Bình Tuyên Hầu, ông ta có suy nghĩ đó cũng phải đè nén xuống, bởi vì ông ta thấy không đáng vì một nữ nhân mà đắc tội với Bình Tuyên Hầu, đạo lý rõ ràng như vậy, tại sao mẫu thân lại hồ đồ làm chuyện này?
Người đã đưa đi rồi, lại quay đầu xung hỉ cho Quần Ca, chẳng phải là đang tát vào mặt Hầu gia sao? Nếu Hầu gia không nổi giận, ông ta còn nghi ngờ hắn có phải là nam nhân không đấy.
Châu Hiển Vinh sầm mặt, sắc mặt rất khó coi.
Châu lão phu nhân làm sao không nhìn ra nhi tử đang tức giận, mấy năm nay bà ta được người của Hoài An xu nịnh, nhưng nếu nói trong lòng bà ta còn có điều lo lắng, chính là nhi tử thân sinh của bà ta.
Nhi tử sầm mặt, bà ta cũng chột dạ, cảm thấy như mình đã làm sai, gây rắc rối cho nhi tử.
Châu lão phu nhân nhìn nhi tử một cái, có chút chột dạ nuốt nước miếng, mới nói ra những lời của đạo sĩ Tử Vân Quan.
“Đạo sĩ đó nói chỉ có cho A Yên đó xung hỉ, Quần Ca mới có thể tỉnh lại. Quần Ca là cháu nội của ta, sao ta có thể nhìn nó chết được? Đừng nói một A Yên thân phận thấp hèn, cho dù là cô nương của gia đình giàu có, chỉ cần có thể khiến Quần Ca tỉnh lại, người làm tổ mẫu như ta cũng nghĩ cách đưa người vào phủ.”
Nói đến lời cuối cùng, vẻ chột dạ trên khuôn mặt Châu lão phu nhân biến mất, đổi lại là vẻ thản nhiên và tức giận.
Bà ta làm tổ mẫu, vì cứu tính mạng của cháu nội, chẳng lẽ bà ta còn có thể sai sao? Nghĩ như vậy, bà ta càng ngồi thẳng lưng, nói với Châu Hiển Vinh: “Ngươi sợ cái gì? Chẳng phải chỉ là một Bình Tuyên Hầu sao? Trong kinh thành có nhiều Hầu gia như vậy, ta nghe nói Bình Tuyên Hầu cũng không phải do chính thất của lão Ngụy quốc công sinh ra, chỉ là con của ngoại thất sinh ra. Ngoại thất đó đã chết sau khi sinh ra hắn. Nếu không phải có quân công, làm sao Hoàng Thượng lại phong hắn là Bình Tuyên Hầu? Ta thấy cái gọi là coi trọng, chẳng qua chỉ là ân thưởng bề ngoài của Hoàng Thượng thôi. Có triều đại nào hoàng đế thật lòng tin tưởng một tướng lĩnh chưa? Binh quyền mà Bình Tuyên Hầu hắn nắm trong tay, chính là một thanh kiếm treo trên đầu hắn, nói không chừng ngày nào đó sẽ rớt xuống, chúng ta sợ hắn như vậy làm gì?”
“Ngươi viết một bức thư phái người đưa đến kinh thành cho Tự ca, nói với nó Bình Tuyên Hầu lăng nhục Châu gia chúng ta như thế nào. Ta không tin, Tự ca ở Tư lễ giám uy phong như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng phải nể mặt nó mấy phần, nó sẽ tìm cơ hội nói xấu Tạ Thận Chi trước mặt Hoàng Thượng.”
“Nếu Hoàng Thượng nghi kỵ hắn, thì tước vị Bình Tuyên Hầu có là gì?”
Châu Hiển Vinh nhìn dáng vẻ tự cho mình là lão thái hậu của mẫu thân nhà mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội khó chịu.
Ông ta đáng vì chuyện này mà gửi thư đến kinh thành sao? Châu gia ông ta và tri phủ Hoài An Ngụy gia âm thầm cấu kết làm bao nhiêu việc xấu xa, đối với nơi như kinh thành, trước nay ông ta không nghĩ đến, cũng chỉ là ngoài miệng thường xuyên nói đến Châu Tự cháu của ông ta thôi. Nhưng trên thực tế, ông ta cảm thấy động không bằng tĩnh, ngay cả cháu trai Châu Tự cũng chỉ cần ngồi yên ổn ở vị trí Bỉnh bút thái giám Tư lễ giám hiện nay là được, đừng làm nhiều việc gây ra tai họa, ngược lại sẽ hại Châu gia bọn họ.
Mang theo tâm tư như vậy, ông ta ngắt lời Châu lão phu nhân: “Bình Tuyên Hầu không là gì? Vậy Châu gia chúng ta coi là cái cọng hành gì? Chẳng lẽ mẫu thân không biết những việc mà Châu gia chúng ta làm sau lưng đều là tội chết chu di cửu tộc sao? Còn vung gậy đắc tội với Bình Tuyên Hầu làm gì?”
“Chuyện này không đơn giản, đạo sĩ của Tử Vân Quan kia cũng không đơn giản, ta thấy có người giở trò trong đó, cố ý hại Châu gia chúng ta, ta sẽ cho người đi điều tra, điều tra rõ ràng rồi đưa đến cho Hầu gia đích thân xử lý!”
Châu Hiển Vinh nói xong thì cho người đi điều tra cả đêm, đâu biết rằng, cuối cùng cái miệng của đạo sĩ lại phun ra tên của nữ nhi Châu Như.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook