Đông Cung Có Phúc
4: Thua Thiệt Nàng Cái Gì Cũng Không Thể Thua Cái Miệng Nàng


Quý phi ở trước rời đi.
Chờ sau khi nàng đi, một đám phi tần ngoài cửa Khôn Nguyên nhao nhao bước nhanh, chỉ chốc lát sau trước cửa cung cũng chỉ còn đám người Hồ Thượng Cung.
Hà Thượng Cung nhìn Hồ Thượng Cung một cái, lộ ra một tia cười như không:
"Hồ Thượng cung, chúng ta đi vào đi."
Hồ Thượng Cung mặt không chút thay đổi, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư nàng như thế nào, trong chốc lát, mũi nhọn tranh đấu trong cung đã hiện ra manh mối.
Bốn người theo hai vị Thượng cung vào Khôn Nguyên cung.
Lê hoàng hậu tựa hồ đã biết chuyện xảy ra ở cửa cung, cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn mấy người Phúc Nhi, sai người dẫn các nàng đi Đông cung.
Chờ mọi người lui ra, Nghênh Xuân không khỏi lo lắng nói: "Nương nương an bài như thế, ngược lại để cho quý phi bắt được cơ hội, Hồ thượng cung tuyển hai cung nữ tư sắc kia, rõ ràng có phần kém hơn, chỉ sợ..."
Lê hoàng hậu hơi nhíu mày, chợt lại buông lỏng: "Con của bổn cung, bổn cung tự rõ, không cần hoảng hốt.

"
Rời khỏi Khôn Nguyên cung, Phúc Nhi còn đang suy nghĩ cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy Lê hoàng hậu.
Nếu luận dung mạo, Hoàng hậu một chút cũng không kém Chân quý phi, dung mạo sáng ngời như mẫu đơn, khí chất cao quý đoan trang, hơn hẳn quý phi một bậc.
Cũng không biết bệ hạ vì sao hết lần này tới lần khác sủng ái Chân quý phi, chẳng lẽ nam nhân đều thích nữ tử yếu đuối?
Bốn người được dẫn đến Đông Cung.
Mấy cung nữ ở trong cung cũng không phải ngày một ngày hai, đông cung đủ loại cảnh tượng tráng lệ dù vẫn chưa làm cho mấy người kinh ngạc nhưng thấp thỏm cùng tò mò là khó tránh khỏi.
Hơn nữa một đường đi tới, tuyệt nhiên chỉ thấy thái giám, không có cung nữ, đúng như trong lời đồn "bên cạnh Thái Tử điện hạ ngay cả một con muỗi cái cũng không có", điều này làm cho mấy cung nữ không khỏi mừng rỡ, nếu như Thái Tử điện hạ nhìn trúng mình, nhất định sẽ được sủng ái đúng như ước nguyện.
Thế nhưng trong đó không bao gồm Phúc Nhi.
Đúng ra mà nói, nàng mặc dù nhận mệnh, nhưng trong lòng ít nhiều là có chút không tình nguyện, tự nhiên cũng không suy nghĩ đến những thứ này.
Mấy người họ được dẫn đến trước mặt một thái giám trung niên.
Người này tên là Trần Cẩn, là thái giám tổng quản Đông Cung, lông mày dài nhỏ nhắn, nhìn hiền hòa phúc hậu, nhưng bởi vì khí chất lạnh lùng, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Đối phương cũng không nói gì với đám người Phúc Nhi, sau khi hỏi qua tên, liền sai người dẫn bốn người đến một tiểu viện.
Viện tử không lớn, gần tường viện có mấy gian phòng, tiểu thái giám nói đây chính là chỗ ở của các nàng.

Bởi vì phòng đều ở cùng một hướng, bày biện lớn nhỏ đều giống nhau, các nàng tự nhiên cũng không cần tranh giành, Phúc Nhi liền chọn một gian phòng đầu tiên vào ở.
Một lát sau, có tiểu thái giám đưa đồ dùng hàng ngày cho mấy người.

Có hai bộ đồ cung nữ thay đổi, có dây tóc dùng để buộc tóc, hoa nhung, đây là chiếc mũ duy nhất mà các cung nữ được phép sử dụng.

Ngoài ra còn có chậu đồng, gương, lược,....!Chăn trên giường đều là mới, những thứ này không cần phải chuẩn bị nữa,
Ngày đầu tiên chủ yếu là an bài chỗ ở, bốn người mỗi người thu dọn dọn dẹp nhà riêng, trong thời gian đó cũng không có trò chuyện gì.

Buổi trưa dùng cơm, có tiểu thái giám đưa tới cho các nàng.
Phúc Nhi nếm một ngụm, đúng là cơm chuyên làm cho các cung nữ thái giám ăn, ngay cả hương vị cũng giống nhau, trên dưới một khẩu vị, điều này làm cho nàng quen ăn bếp nhỏ cũng không khỏi nhíu mày.
Để cho nàng làm cái gì cũng được, nhưng duy chỉ có không thể làm hại miệng nàng, nhớ lúc trước nàng vào cung là bởi vì trong nhà quá nghèo, trong nhà nhiều người, nàng từ nhỏ tới lớn luôn ăn không đủ no, bị nương dỗ dành nói có chỗ có thể làm cho nàng ăn no bụng, dẫn nàng đi ứng tuyển cung nữ.
Phúc Nhi đi đến bên cửa, nhìn thấy tiểu thái giám đưa bữa xong đang định đi, vẫy vẫy tay với hắn, gọi hắn vào trong phòng.
"Tên của ngươi là gì?" Sau này bữa ăn của chúng ta đều là ngươi mang tới? Ta nhìn ngươi rất quen, có phải trước kia thường xuyên chạy phòng ăn hay không? "
Tiểu thái giám khuôn mặt tròn nhỏ, nhìn thập phần lấy lòng, cười nói: "Tiểu tử tên là Tiểu Yên Tử, chuyên môn phụ trách lĩnh bữa, biết mấy vị tỷ tỷ đến, Trần tổng quản phái ta tới đưa bữa cho mấy vị.

"
Phúc Nhi hài lòng gật gật đầu: "Nếu ngươi thường xuyên chạy đến phòng ăn, vậy ta nhờ ngươi một việc có được không? "
Tiểu Yên Tử mặc dù chưa từng cùng Phúc Nhi trò chuyện, nhưng người ta có ánh mắt a, thấy vị tỷ tỷ này cười đến phá lệ không giống người tốt, liền biết việc nhờ vả khẳng định không dễ làm.
Coi như hắn thông minh, chỉ nói nếu không phạm quy củ, giúp đỡ chút ít là được, nhưng nhiều hơn nữa thì không được, hắn cũng không làm được.
Phúc Nhi cười nói: "Ta cũng không nhờ ngươi làm cái khác, sau này khi ngươi giúp chúng ta lĩnh bữa, đi tìm Tiểu Đậu Tử ngự thiện phòng, giúp ta lĩnh một phần thức ăn khác, ngươi nói với hắn là ta muốn, hắn tự sẽ chuẩn bị.

"
Tiểu Yên Tử giật mình đến thiếu chút nữa cắn hết đầu lưỡi, cái gì gọi là "Giúp ta lĩnh một phần", cái gì gọi là "hắn tự sẽ chuẩn bị"?
Cũng không phải tất cả phòng đều gọi là Ngự Thiện phòng, trên dưới Hạp cung chỉ có một chỗ gọi là Ngự Thiện Phòng, chính là nơi chuyên làm ngự thiện cho bệ hạ.
Chẳng lẽ nói cung nữ gọi là Phúc Nhi này, bình thường ăn đều là ngự thiện?
Thật ra, đúng vậy!
Vương Lai Phúc bình thường phụ trách làm ngự thiện cho Nguyên Phong đế, các loại nguyên liệu nấu ăn tốt trong cung đều là hắn dùng, tùy tiện từ kẽ ngón tay lọt một chút hắn và Phúc Nhi đều ăn không hết, ngay cả đám tiểu thái giám tạp vụ phía dưới cũng có thể ăn đến miệng chảy dầu.
Đây là chuyện mà cả phòng ăn, thậm chí cả Ngự Thiện Phòng đều biết, không phải có câu tục ngữ " Hạn hán đói kém ba năm, không đói chết tay cầm muôi đầu bếp"?
Bình thường Vương Lai Phúc phụ trách làm ngự thiện cho phía trên, Phúc Nhi thì lấy nguyên liệu còn sót lại ở góc luyện tập, làm ra đồ đều là nàng ăn, nàng ăn không được thì đều cho đám thái giám tạp vụ cùng người trong ngự thiện phòng.

Nếu không tại sao nói Phúc Nhi nhân duyên tốt? Đều là miệng ngắn ăn người!
Phúc Nhi trước khi đến, đã lo lắng đến vấn đề ăn uống, liền nói với sư phụ, bảo hắn ngàn vạn lần đừng quên chuẩn bị thức ăn cho nàng, bằng không nàng ở Đông cung có thể chịu không nổi.
Vương Lai Phúc miệng đầy đáp ứng, nên bây giờ mới có chuyện này.
Mà Tiểu Yên Tử mặc dù chưa từng quen biết với Phúc Nhi, nhưng trước khi tới hắn đã hỏi thăm rõ ràng lai lịch của mấy cung nữ, biết cung nữ tên là Phúc Nhi này đến từ Ngự Thiện Phòng.
Lúc này lại thấy nàng nói như vậy, không khỏi nghĩ đến bình thường mình chạy phòng ăn, nghe nói bên cạnh Vương Ngự Trù làm ngự thiện cho bệ hạ có một cung nữ phụ trách việc vặt, ở Ngự Thiện Phòng rất được yêu quý, chẳng lẽ chính là người này?
Tiểu Yên Tử cũng không chất vấn nữa, chỉ do dự một chút, nói: "Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, tiểu nhân liền đi thử xem, nếu không được, tỷ tỷ xin đừng trách tội.

"
Phúc Nhi thấy hắn thức thời như thế, cười tủm tỉm nói: "Ngươi chỉ cần đi tìm Tiểu Đậu Tử là được.

Yên tâm, ngươi giúp ta, không để ngươi thiệt thòi.

"
Buổi tối, Tiểu Yên Tử lại đến giao cơm.
Hắn lúc này chân giẫm không được mặt đất, cảm giác có chút choáng váng.
Hắn là một trong những tiểu thái giám tầng dưới cùng đông cung, bởi vì cái miệng ngọt lại thông minh, bình thường phụ trách chạy phòng lĩnh bữa cho mọi người, cuộc sống so với những thái giám làm việc vặt kia tốt hơn một chút.

Nhưng hắn không được ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, lĩnh bữa cũng không phải cho chủ tử.
Lại phải nói một chút về phòng ăn dưới Ngự Thiện Phòng.
Tổng thể mà nói, phòng ăn là một cái tên gọi chung, là một tòa cung viện rất lớn có mấy tiểu viện tử, trong đó có phụ trách cung đình, có người phụ trách làm bữa ăn cho phi tần cùng các hoàng tử công chúa, có người phụ trách nấu ăn cho các nữ quan cung nữ thái giám, những thứ này đều thuộc về các khu khác nhau.
Trong đó lại có một tòa tiểu viện riêng biệt, đây mới là ngự thiện phòng trong truyền thuyết.

Bình thường Tiểu Yên Tử lĩnh bữa, ở chỗ dựa vào bên ngoài nấu ăn cho cung nhân bình thường, căn bản không vào được bên trong, nhưng lúc này đây hắn không chỉ vào, còn vào tiểu viện nơi ngự thiện phòng trong truyền thuyết.
Bình thường Tiểu Yên Tử lĩnh bữa, chỉ được vào viện bên ngoài nơi nấu ăn cho cung nhân bình thường, căn bản không vào được bên trong, nhưng lúc này đây hắn không chỉ vào, mà còn là vào tiểu viện nơi gọi là ngự thiện phòng trong truyền thuyết.
Mặc dù không vào hẳn bên trong, chỉ để cho hắn ở trong viện chờ, nhưng trong quá trình chờ, hắn lại được đãi ngộ không giống bình thường.

Mấy tiểu thái giám vây quanh hắn, dẫn hắn đến phòng trà, không những uống trà, còn cầm rất nhiều đồ ăn vặt cho hắn ăn.
"Nếu hôm nay đã quen biết, về sau chính là hảo huynh đệ, Tiểu Yên Tử sau này ngươi thường đến, chờ lần sau rảnh rỗi tìm ngươi uống rượu."
Thấy hắn tay cầm gà không ăn, có một tiểu thái giám nói: "Ngươi ăn a, vương gia gia kho gà, bình thường chúng ta thèm ăn còn khó, hôm nay cũng coi như tiểu tử ngươi có phúc khí, ngươi ở Đông Cung chiếu cố Phúc Nhi tỷ tỷ chúng ta nhiều hơn, về sau nhất định để ngươi ăn ngon.

"
Tiểu Yên Tử choáng váng, ngoại trừ ăn chỉ có thể gật đầu, chờ hộp thức ăn xách tới, trước khi đi lại có người nhét thêm hắn một gói đồ ăn.
Bởi vì hắn vội vàng muốn đi đưa bữa, không có cơ hội nếm thử, nhưng hắn nhìn đồ vật bên trong, hình như là một đạo ngự thiện được bệ hạ tán thưởng rất nhiều, tên là Đăng Ảnh thịt bò.
Tiểu Yên Tử chưa từng ăn qua món này, chỉ từ xa liếc mắt một cái, là trong một lần ngự yến, bệ hạ thưởng cho Thái Tử điện hạ.
Chỉ một đĩa nhỏ, thịt được đựng trong đĩa sứ trắng, màu sắc đỏ tươi, bóng loáng, nhìn thôi cũng chảy nước miếng.
Nghe nói thịt bò Đèn Ảnh này dùng thịt bò thượng đẳng nhất, mấy cân thịt bò chỉ có thể làm một đĩa như vậy, trong đó còn dùng vô số gia vị thượng đẳng, là tay nghề độc môn của Vương Ngự Trù.
Hiện giờ mình lại nhận được một gói lớn như vậy.
Một gói này có thể chứa được mấy đĩa nhỏ như Thái tử điện hạ?
Đây rốt cuộc có phải là thịt bò Đăng Ảnh hay không?
Dọc theo đường đi Tiểu Yên Tử đều cân nhắc những chuyện này, vừa kích động vừa thấp thỏm vừa chờ mong, lại không dám khẳng định mình lại có thể đạt được vật này.
Chờ đưa xong ba hộp thức ăn, hắn xách hộp thức ăn còn lại vào phòng Phúc Nhi.
Phúc Nhi nhìn thấy hộp thức ăn quen thuộc, nhận lấy.
"Tiểu Yên Tử, cám ơn ngươi."
"Tỷ tỷ khách khí rồi, đây đều là bổn phận, sau khi đi tiểu viện, người ngự thiện phòng thập phần khách khí, còn hỏi Phúc Nhi tỷ tỷ ở chỗ này có thích ứng hay không..."
Tiểu Yên Tử chọn một ít chuyện sau khi đi nói với Phúc Nhi, nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái túi giấy dầu, "Chờ tiểu nhân đi, Tiểu Đậu Tử còn nhét cho một gói thức ăn.

"
Hắn mở túi giấy ra cho Phúc Nhi xem, Phúc Nhi nhìn thấy đồ vật bên trong, lúc này nở nụ cười.
"Nếu đã cho ngươi, ngươi cứ giữ lại ăn."
Tiểu Yên Tử không nhịn được hỏi: "Phúc Nhi tỷ tỷ, đây có phải là đạo ngự thiện đăng ảnh thịt bò hay không? Tiểu nhân cũng từ xa nhìn qua một cái, chưa từng ăn qua.

"
Phúc Nhi cười nói: "Đây không phải là thịt bò đăng ảnh, nhưng cách làm cũng không sai biệt lắm, cũng là dùng thịt bò làm, tê cay nhắm với rượu là tốt nhất, ngươi cầm ăn đi.

"
Tiểu Yên Tử rất kích động, kích động xong, có chút do dự nói: "Nhưng ăn ngon như vậy, làm sao có thể đều cho tiểu nhân, nếu không phân một nửa cho tỷ tỷ? "

Vật này quả thật rất hiếm, bởi vì cách làm rất phiền phức, sư phụ vì thế rất ít làm, nhưng Phúc Nhi lại không ít lần ăn qua, bởi đều là do nàng tự mình làm, tự nhiên không cảm thấy kỳ lạ.
Nàng cũng nhìn ra Tiểu Yên Tử đang nói lời khách khí.

Cái túi giấy kia mở ra, mùi thơm tê dại bay bốn phía, thật sự khiêu chiến miệng của người khác, sao có thể chia cho người khác? Không phát hiện Tiểu Yên Tử lúc nói chuyện vẻ mặt đau đớn sao?
Đang định cự tuyệt, sau khi mở hộp thức ăn ra nhìn thấy một gói đồ, mở ra nhìn, trong tay Tiểu Yên Tử là vật giống nhau.
Thịt bò tê cay này nóng hay nguội có thể ăn, hương vị lúc nguội là tốt nhất, hơn nữa nguyên liệu đầy đủ, mùa hè nóng nhất cũng có thể để mười ngày không hỏng, đây nhất định là do sư phụ làm, biết nàng tham ăn, để lại cho nàng ăn từ từ.
"Ngươi cũng đừng phân chia ta, nhìn xem ta cũng có."
Tiểu Yên Tử vừa nhìn túi giấy kia so với mình còn lớn hơn, vừa hâm mộ vừa thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy ta liền không chia tỷ tỷ.

"
Lại cáo biệt nói: "Tỷ tỷ dùng xong bữa, chỉ cần đem hộp thức ăn đặt ở ngoài cửa, đến lúc đó tự có người tới thu.

"
Phúc Nhi bưng thức ăn ra khỏi hộp thức ăn.
Có một món gan thắt lưng xào, một món rau xanh xào tỏi, một món canh khai vị chua cay, còn có một bát xôi.
Số lượng thức ăn mặc dù ít, nhưng lượng thức ăn cũng nhiều, hiển nhiên là biết lượng cơm của cô, cố ý tăng thêm phân lượng.

Lại nhìn màu sắc của món ăn, rõ ràng chính là sư phụ tự tay làm.
Sư phụ thật tuyệt vời!
Phúc Nhi vừa nhìn thấy ăn cơm, nhất thời phiền não gì cũng quên mất, lúc này bưng cơm tới, mở ăn.
Cuối cùng ngoại trừ canh khai vị còn dư lại chút canh, hai món ăn còn dư lại chút hành gừng tỏi, những thứ khác đều bị Phúc Nhi ăn không còn một mảnh, một chén cơm lớn cũng bị nàng ăn sạch.
Phúc Nhi ăn no tâm tình đặc biệt tốt, đem đĩa chén bẩn bỏ vào trong hộp thức ăn, lại xách hộp thức ăn ra ngoài cửa đặt.
Cái gọi là trong bụng có thực tâm không hoảng hốt, lúc này nàng ăn no uống đủ, cả buổi chiều phiền não buồn bực, rốt cục giờ cũng có tâm tình suy nghĩ về sau này.
Người đã tới Đông Cung, cái khác thì không thể nghĩ nữa, vậy làm sao đem cuộc sống nhỏ của mình sống tốt liền trở thành ưu tiên hàng đầu.
Trước khi đến Trần Tư Thiện đã nói với nàng, đến lúc đó sẽ có người đến dạy các nàng quy củ, cho nên các nàng hẳn là sẽ không nhanh như vậy liền đi hầu hạ Thái Tử, mà thời gian này cũng vừa vặn để nàng hiểu rõ sau này nên xử sự như thế nào.
Là tranh thủ được chút sủng ái, cố lấy một danh phận, hay là tìm cơ hội phạm sai lầm, để cho người ta đuổi mình ra khỏi Đông cung? Nhưng nếu làm như vậy, nặng nhẹ cực kỳ khó nắm bắt, nếu gặp phải một chủ nhân tính cách nghiêm khắc, rất có thể kết quả của nàng chính là một cái chết, cho nên thăm dò rõ ràng bản tính thái tử rất trọng yếu.
Đúng rồi, còn có thái giám tên là Trần Cẩn kia.
Đang lúc Phúc Nhi nằm ở trên giường vểnh chân miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một động tĩnh.
"Ai?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương