Đông Cung Chi Chủ
-
Chương 137: Hồng nhạn
“Tiểu Xuân sư phụ, chỉ đổ thừa cho chính ông lắm miệng, có một số việc ông biết ta biết là được, sao phải nói ra chân tướng hại mình hại người?” Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi cạnh giá nến, ánh nến bập bùng chiếu lên cặp mắt bình thản không chút gợn sóng, đối với Chương Xuân Triều nàng luôn giữ thái độ dứt khoát, năm xưa, nếu không phải nàng xuống tay trước, nàng cùng con đã xuống suối vàng từ lâu rồi.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Hắn đến đây, ông nghĩ có thể thay đổi được cái gì?”
“Lòng cô rối loạn rồi.” Chương Xuân Triều cười quái dị, một hơi uống cạn chén thuốc giải trên bàn, trước khi rời đi hắn còn nói: “Lúc nào cũng sẽ có người tới ép chặt cô, Thượng Quan Mẫn Hoa, bổn tọa chờ nhìn kết cục của cô!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười như yên hoa xán lạn, ánh mắt như ngọc lưu ly, nhìn theo bóng lưng Chương Xuân Triều rời đi. Một đêm ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau thấy con không ngủ nướng, sớm đã thức dậy ăn sáng, bộ dạng rất không yên.
Nàng hỏi: “Thành Thành sao vậy?”
“Mẹ, con mơ thấy cha lại không cần Thành Thành.”
Thượng Quan Mẫn Hoa căng thẳng, vội vã an ủi nó sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Chu Quảng Hoằng tay cầm đũa, vô ý thức mà vạch tới vạch lui: “Mẹ, con biết cha không thích Thành Thành. Con vốn cũng không thích cha, nhưng mà vẫn rất nhớ cha...”
“Vậy Thành Thành định làm thế nào?”
“Dạ. Cha không thích Thành Thành cũng không sao. Thành Thành nhất định sẽ làm tốt nhất, để cha thích con! Mẹ, con tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế!”
Thượng Quan Mẫn Hoa hài lòng cười rộ lên, mặc kệ con hướng về Chu Thừa Hi, nói thế nào thì cách giáo dục của nàng vẫn có hiệu quả rõ ràng. Con trai của nàng, gặp chuyện sẽ không trốn tránh!
Sau khi Chu Thừa Hi đã có thể xuống giường đi lại, Chu Quảng Hoằng liền dẫn hắn đi dạo một vòng Trú Mã Than đã thay da đổi thịt, nhân tiện tuyên bố với người dân trong toàn thành rằng, cậu không phải đứa bé không có cha. Một đường đi thăm thú cảnh sắc hai bên đường, bước trên con đường rộng lát đá, hai bên là cửa hàng cửa hiệu, lầu cao, viện thấp, ngay ngắn trật tự. Người đi đường cũng đều mang vẻ tươi cười thỏa mãn, cả tòa thành nhìn không ra cảnh nghèo khổ thường thấy nơi biên cảnh, mà còn có vẻ áo cơm không lo, quốc thái dân an, giàu có trù phú. Lã Minh Vọng giật mình há hốc miệng, ngay cả Chu Thừa Hi cũng không tránh được kinh ngạc, nhìn cả tòa thành đầy lầu cao cửa rộng, đánh mắt hắn nở rộ một thứ ánh sáng mãnh liệt.
Chu Quảng Hoằng đắc ý dào dạt mà giới thiệu: “Toàn bộ đều là công lao của mẹ! Quan thị(1)cách đây năm dặm còn náo nhiệt hơn, chỗ đó có cửa hàng thời trang, cửa hàng kim khí của mẹ, một tháng có thể kiếm được ba vạn lượng bạc, trong cửa hàng thường có người Bắc Mạc, người Nam Lương, người hải đảo, người Tề Xuyên tụ hội, đôi khi còn có người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến mua tơ lụa đấy!”
“Đây là nhà hát ngoài trời miễn phí!”
“Đây là nhà tắm công cộng miễn phí, nam riêng nữ riêng!”
“Đây là bệnh viên quân y, người nhà quân nhân khám bệnh miễn phí, mua thuốc có chiết khấu, bởi vì cha không có chứng minh quân tích, nên lúc Thành Thành mua thuốc là tính nguyên giá, cực kì không có lời, ngoài thành còn có bệnh viện dã chiến, có điều bình thường nơi đó không cho người tự do ra vào.”
“Bên này là trường học, học phí và chi phí phụ đều được miễn nha, Thành Thành cũng học ở đó!”
“Hoàng hậu nương nương đúng là thần!” Lã Minh Vọng khen, Chu Quảng Hoằng bác bỏ: “Thần cái gì mà thần. Lúc đầu, cũng chẳng có ai chịu nghe lời mẹ đâu. Mẹ với Vạn Lý thúc thúc, thành chủ Thường Tĩnh chạy đôn chạy đáo suốt mấy tháng mới thuyết phục được đám chủ mỏ nơi đây bỏ vốn. Trước sau cũng ném vào đó mấy trăm vạn lượng bạc mới có được bộ dạng như ngày hôm nay ấy.”
Ánh mắt Chu Thừa Hi càng thêm nóng cháy, tham làm nhìn cả thành trấn tràn ngập những điều mới mẻ gần như trong truyện cổ tích mới có. Đi ra khỏi Trú Mã Than, bọn họ đến quan thị đa quốc gia phía trước biên cảnh, các thương nhân lái buôn thu mua sản vật hoang dã cùng các loại vật tư hàng hóa tràn ngập toàn bộ thị trường, tiếng ngựa hí dài, mùi phân súc vật hôi thối bay vào mũi người đi đường, lại đi vào bên trong nữa, quang cảnh không có gì khác biệt – nhìn đi nhìn lại toàn là đầu người đông nghìn nghịt.
Sắp tới giữa trưa, đoàn người đi qua một cửa hàng, mùi dầu mỡ chiên rán thơm sực nức, trước cửa hàng có một đội ngũ dài xếp hàng, trên tay mỗi người mua hàng bước ra đều có một bao giấy dầu, bên trong là toàn là đồ chiên thơm phức, làm người ta ứa nước miếng.
“Kia là cái gì?”
“Cánh gà chiên bơ, còn có bánh bao kẹp thịt sườn và rau sống, đại phu bảo cha với Đu Đủ thúc thúc đều không được ăn!” Chu Quảng Hoằng còn bỏ thêm một câu: “Cửa hàng này cũng là của mẹ, hàng tháng thu vào mấy trăm lượng bạc!”
Đi đến trữa, bọn họ đi đến một con phố, có hai nhà hàng đối diện nhau, nhà hàng bên trái khách quý chật nhà, bên phải lại vắng như chùa bà đanh, có thể giăng lưới bắt chim. Ngạc nhiên hơn là hai nhà này phục vụ thực đơn y hệt nhau, nghe nói đầu bếp chính cũng là đồng môn, tài nghệ tương xứng.
Chu Thừa Hi nhìn cảnh kì quái này liền hỏi Chu Quảng Hoằng rằng nó muốn ăn ở nhà nào. Chu Quảng Hoằng thở dài một hơi: “Con ăn chỗ nào cũng được, dù sao cũng cùng một ông chủ, ngay cả mùi vị đồ ăn chế biến ra cũng giống nhau!”
“Thế vì sao bên này lại thảm đạm như thế?”
“Bởi vì hôm nay đến phiên bọn họ ca tụng công đức của hoàng đế bệ hạ. Trong thành không có ai muốn vừa ăn cơm lại phải nôn ra, nên mới chạy hết sang nhà hàng đối diện thôi, à, hôm nay đến phiên nhà bọn họ chửi hoàng đế rồi!”
Chu Quảng Hoằng thấy Chu Thừa Hi mặt không đổi sắc, sắc mặt Lã Minh Vọng lại có chút khó coi, vội hỏi: “Đừng trách móc, ngày mai hai nhà lại đổi cho nhau ấy mà, mọi người đều quen tính ngày rồi!”
Chu Thừa Hi lạnh lùng hừ một cái, đi vào nhà hàng phía bên phải, Chu Quảng Hoằng cũng theo vào, gọi mấy món đặc sản của nhà hàng. Cứ việc bọn họ đến chiếu cố chuyện làm ăn cho người ta, nhưng mà, từ tiểu nhị đến chưởng quầy cũng không cho bọn họ khuôn mặt hòa nhã, ngay cả đồ ăn làm ra cũng là cực kì cổ quái.
Lã Minh Vọng đập bàn muốn mắng người, Chu Thừa Hi cười lạnh, đè tay hắn lại, chờ màn diễn trọng điểm lên sân khấu. Chỉ chốc lát sau, thuyết thư tiên sinh phe phẩy quạt trắng, lúc nhìn đến Chu Quảng Hoằng còn có tí tươi cười, lại nhìn đến hai vị khách đi cùng, tí biểu cảm dư thừa cũng không có, vỗ kinh được mộc, bắt đầu kể: “Hoàng đế tuổi chưa quá ba mươi, thâm trầm mưu sâu, dụng binh như thần, quyết thắng ngàn dặm, diệt Tề Sơn, bình Tề Xuyên, diệt hải đảo, công này to lớn vĩ đại trước nay chưa từng có, tham quan phạm vào cấm kỵ của hoàng đế, hoặc trảm trước trận, hoặc đi đày ngàn dặm…”
Chuyện mà thuyết thư tiên sinh kể là chuyện Khánh Đức đế Bắc Chu bình định liên quân sáu nước Tề Xuyên, trận đại chiến cuối cùng ấy theo lời lão giả này, chiến sự kinh tâm động phách, oai vũ hào hùng, tái hiện lửa chiến xảy ra ở bồn địa Tề Xuyên sống động như thật.
Lã Minh Vọng cảm thấy vị thuyết thư tiên sinh này kể chuyện không tệ, lấy bạc ra thưởng cho lão. Chu Quảng Hoằng thấy hắn dại dột như vậy, không khỏi che mặt hận không quen tên này. Lúc này, chỉ thấy thuyết thư tiên sinh được thưởng bạc giận tím mặt, nhất thời chửi ầm lên, giáo huấn hắn một trận cực kì nhục nhã, chẳng những quăng bạc trả lại, thậm chí còn lấy ra một cọc tiền, đập cho Lã Minh Vọng mặt đầy vết đỏ.
“Tiên sinh ta thà rằng đối chết, cũng không nhận loại bạc này!” Thuyết thư tiên sinh mắng điên cuồng: “Hôm nay nếu không phải có Thành Thành ở đây, ta chắc chắn sẽ tống cổ các ngươi ra khỏi thành! Chưởng quầy, đóng cửa!”
“Đi đi, nhà ta đóng cửa! Bạc cũng khỏi trả, tính bọn ta hôm nay không hay ho!”
=====
(1) Quan thị: Chợ biên giới, dưới sự quản lý của nhà nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook