Gần đây không biết A Đình bận cái gì, mỗi ngày đều là đi sớm về khuya. Buổi sáng Khương Hi Vũ còn chưa có tỉnh giấc hắn đã xuất môn rồi, buổi tối cậu ngủ rồi A Đình mới về.

Đỏ mắt chờ mỗi ngày, đã năm ngày chưa thấy A Đình rồi. Khương Hi Vũ bĩu môi mất hứng ngồi ở ghế sa lon ngẩn người, ngay cả vẽ tranh cũng không màng.

Ninh Trí Viễn chứng kiến Khương Hi Vũ rầu rĩ không vui cũng đau lòng. Đến thư phòng gặp Đồ Tô đang viết bản thảo, liền cùng cậu bắt chuyện, xuống lầu chuẩn bị dắt Khương Hi Vũ đi ra ngoài một chút.

“Hi Vũ, chúng ta đi dạo phố có được hay không?” Ninh Trí Viễn dựa vào ghế sa lon, ôn nhu vuốt vuốt đầu của cậu. Khương Hi Vũ ngẩng đầu lên nhìn đại ca, lắc đầu, vừa lại gật đầu.

Ninh Trí Viễn buồn cười hỏi rốt cuộc là có muốn đi hay là không hả?

“… Hi Vũ… sợ đi ra ngoài… A Đình trở về…không gặp” Khương Hi Vũ ủy khuất mấp máy môi, hai tay càng không ngừng siết chặt.

Ninh Trí Viễn nghiêng đầu trầm ngâm rồi một hồi, có chút chần chờ mở miệng nói: “… Ca đây dắt đệ đi tìm A Đình có được hay không? … Hắn gần đây mới mở quán bar… Có lẽ là bận ở đó đi…” Sực nhớ ra mấy ngày nay cùng An Dật Trần nói chuyện phiếm vô tình nhắc tới A Đình, nhớ mang máng hắn hình như nhắc qua A Đình mới mở quán bar ngay giao lộ. Cách nhà bọn họ cũng khá gần.

Thấy Khương Hi Vũ có phần đồng ý, Ninh Trí Viễn liền vỗ vỗ đầu của cậu cười cười kêu cậu nhanh đi thay quần áo.

Hai người thay đồ xong Ninh Trí Viễn liền lái xe chở Khương Hi Vũ đi.

Đồ Tô tại cửa sổ vừa nhìn chiếc xe dần dần rời đi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho An Dật Trần cùng A Đình… Mới vừa rồi lực chú ý dường như tập trung vào bản thảo nên không phản ứng kịp Ninh Trí Viễn nói gì đó, cậu chỉ gật đầu có lệ… Bây giờ sực nhớ ra đại ca nói hình như là mang Khương Hi Vũ đi ra ngoài, khi cậu chạy xuống lầu thì bọn họ đã xuất môn rồi.

Kỳ thật cũng không phải lo lắng sợ Ninh Trí Viễn sẽ để Khương Hi Vũ lạc mất, chỉ là Ninh Trí Viễn cùng các đệ đệ sau khi lớn lên vừa lại quen biết An Dật Trần, tính trẻ con ẩn giấu từ nhỏ hình như dần lộ rõ. Chỉ cần là người dám khi dễ đệ đệ cậu thì nhất định không thể buông tha …

Nhớ tới mấy năm trước Ninh Trí Viễn dắt Khương Hi Vũ đi mua đồ, sau đó có người không biết vốn là không cẩn thận hay là cố ý đụng phải Khương Hi Vũ, khiến cậu ngã vào đống hàng hoá, cánh tay trầy xước không ít. Ninh Trí Viễn bắt được kêu họ xin lỗi, người nọ ý không vui, cậu nhân tiện không nói hai lời đem người kéo qua đánh một trận. Mặc dù chuyện như vậy Ninh Trí Viễn không sai, nhưng Đồ Tô luôn nhớ kỹ bọn họ khi còn bé, Ninh Trí Viễn vì bọn họ đánh nhau bị thương*, cho nên đối với chuyện đại ca đánh nhau có chút lo lắng.

*Chi tiết mời xem lại Phiên ngoại Trung thu

Dần dần, cậu cũng tìm đủ các loại lý do hạn chế Ninh Trí Viễn một mình dắt Khương Hi Vũ xuất môn rồi.

Dù sao Ninh Trí Viễn với ai đi ra ngoài cũng sẽ có người có thể ngăn cản cậu một chút, nhưng Khương Hi Vũ khẳng định là không có loại năng lực đó.

Ninh Trí Viễn chính mình cũng biết mình trẻ con, cho nên Đồ Tô tìm các loại lý do ngăn cản cậu cũng đều nhất nhất tiếp nhận —— đương nhiên kể cả Đồ Tô nói lí do cậu vốn mù đường, uh, mặc dù cậu thật sự có chút mù đường.

Điện thoại di động rung lên, Đồ Tô phục hồi tinh thần lại nhìn tin nhắn.

From: Dật Trần ca

Ta biết rồi, đừng lo lắng. Ta lát nữa tan ca sẽ đi đến quán bar tiếp bọn họ.

Thấy An Dật Trần hồi âm, Đồ Tô mới thở phào. Nhìn một chút ngoài cửa sổ, xoay người quay về thư phòng.

Ninh Trí Viễn nhớ kỹ khu đó không cho đậu xe, liền tìm một khu đậu xe cách đó không xa để đậu, sau đó nắm tay Khương Hi Vũ một bên tản bộ một bên nhớ lại địa chỉ tìm đến.

Khương Hi Vũ kỳ thật thật lâu lắm không ra phố rồi.

Bình thường ra ngoài luôn ngồi ở trong xe nhìn ra, mặc kệ phong cảnh vốn là cỡ nào thú vị hấp dẫn đều chỉ lướt qua. Cho dù muốn quay đầu nhìn cũng chỉ là thấy càng cách càng xa.

Bản thân kỳ thật rất thích ra ngoài. Mặc dù cậu thật sự không thích có quá nhiều người, bởi vì không hiểu cùng người trao đổi cái gì. Nhưng Khương Hi Vũ rất thích thế giới bên ngoài, có hoa cùng cây cỏ, có nhà cao tầng, có trời xanh mây trắng, có rất nhiều thứ mới lạ lẫn quen thuộc tồn tại.

Nắm chặt tay Ninh Trí Viễn, Khương Hi Vũ không nhịn được liền hết nhìn đông tới nhìn tây ngắm phong cảnh.

Cửa hàng bên đường không biết vốn là đang làm gì lại có một người rối thật to. Còn có đầy tiểu hài tử vây quanh tranh nhau nhận bóng bay, sau đó không biết ai không nắm được, một quả bóng bay liền bay lên trời.

Càng bay càng xa.

Khương Hi Vũ không tự chủ được mà ngừng bước, ánh mắt chăm chú đuổi theo quả bóng nọ, ngẩng đầu lên đến lộ ra cái cổ trắng nõn.

Sau khi Ninh Trí Viễn cảm giác được Khương Hi Vũ dừng lại, nhân tiện tò mò quay đầu nhìn liền chứng kiến đệ đệ ngẩng đầu cười dài mà nhìn bầu trời, liền theo tầm mắt cậu cùng nhau ngẩng đầu lên.

Cuối cùng thẳng đến khi bóng bay nhìn không thấy nữa rồi, Khương Hi Vũ mới cúi đầu, sau đó phát hiện Ninh Trí Viễn cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn. Bước lên phía trước nghiêng đầu hỏi: “… Đại ca… Không có chuyện gì đi…?”

“… Không có việc gì không có việc gì… Bình thường nhìn computer lâu quá, cổ có chút cứng ngắc…” Ninh Trí Viễn cười khổ lắc đầu, sau đó liền cười nhìn Khương Hi Vũ, cầm tay cậu chỉ chỉ phía trước: “Không có việc gì rồi, đi thôi. Phía trước cũng sắp đến chỗ A Đình rồi.”

Nghe được hai chữ “A Đình”, Khương Hi Vũ trong ánh mắt lập tức liền long lanh lên. Cao hứng mà gật đầu.

Hai người đi một hồi, Ninh Trí Viễn cảm giác được đến nơi rồi nhưng nhìn chung quanh một vòng lại không thấy được quán bar nào cả.. Quay đầu thấy một nhà hàng nhỏ, liền nắm tay Khương Hi Vũ đi qua hỏi thăm.

Khương Hi Vũ thấy Ninh Trí Viễn ghé vào hỏi đường, chính mình nhân tiện nhu thuận mà đứng ở một bên, sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đột nhiên phát hiện đối diện có một thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi đó, Khương Hi Vũ lặng đi một chút, cười cười giơ tay lên tính vẫy, miệng còn chưa kịp mở ra lại chứng kiến phía sau người kia là một vị cô nương mặc trang phục hết sức gợi cảm, đi tới bên cạnh người nọ nắm chặt cánh tay.

Ninh Trí Viễn cảm giác được Khương Hi Vũ đột nhiên siết chặt tay mình, có chút đau nên quay đầu nhìn, rốt cuộc thấy Khương Hi Vũ sắc mặt trắng bệch, vẫn không nhúc nhích mà nhìn đối diện.

“… Hi Vũ, như thế nào… Rồi…” Ngạc nhiên vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ, sau đó theo ánh mắt cậu nhìn qua, Ninh Trí Viễn cũng sững sờ.

Đối diện đường, cái người đang dán sát vào vị nữ nhân ăn mặc mát mẻ kia không phải A Đình thì là ai.

Đại não hoàn lại chưa kịp phản ứng gì, Ninh Trí Viễn cũng đã muốn chạy qua, lại bị Khương Hi Vũ đứng tại chỗ bất động nắm chặt tay kéo lại. Cậu quay đầu lại nhìn đệ đệ, nhưng Hi Vũ chỉ là có chút cứng ngắc lắc đầu. Sau đó cúi đầu nhìn hai chân run rẩy nói: “… Đại ca… Hi Vũ…muốn về nhà…” Ninh Trí Viễn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu thở dài, nắm chặt tay Khương Hi Vũ xoa xoa an ủi, ôn nhu nói: “Hảo, chúng ta về nhà.”

Đồ Tô nhìn hai người đi ra ngoài không tới một tiếng đã trở lại đang muốn tiến lên khen ngợi, kết quả liền phát hiện hai người mặt mày xám xịt đặt mông ngồi xuống ghế sa lon vẫn không nhúc nhích.

… Cái quỷ gì.

Rót cho hai người hai ly nước, sau đó lấy dĩa nho bưng đến bàn trà, Đồ Tô yên lặng ngồi xuống: “… Hi Vũ, ăn nho không? Quân Bình có bằng hữu đi Tân Cương mang về tặng oh.”

Khương Hi Vũ lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm Hi Vũ không muốn ăn.

“… Đi ra ngoài gặp chuyện gì rồi?” Đồ Tô bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, quay đầu hỏi Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó nghiêm túc mở miệng hỏi Đồ Tô: “… Đồ Tô, lấy kinh nghiệm của đệ mà nói xem ta xuống tay trước đánh chỗ nào A Đình mới có thể phản ứng không kịp?” Vừa lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không có nhìn kỹ Đồ Tô vẻ mặt hoảng sợ, Trí Viễn tiếp tục hỏi: “… Ai nha, đệ nói ta có thể đánh A Đình không? Mặc dù ta không học qua đánh nhau đi, nhưng ta cảm giác được ta cố gắng có thể, vì vô sự tự thông…”

“Dừng dừng dừng! Ca điên rồi sao muốn cùng A Đình ca đánh nhau?” Đồ Tô không nhịn được phản ứng lại. Có đôi khi phải đồng ý với lời Lâm Hạo nói, đại ca vốn là nghịch sinh trưởng ah~, không phải chỉ ngoại hình mà còn là chỉ tính cách cùng suy nghĩ. Lại đột nhiên cảm giác được không đúng, ngẩng đầu nhìn Khương Hi Vũ ngồi yên bất động, cư nhiên không có mở miệng ngăn cản Ninh Trí Viễn nói đại ca không nên khi dễ A Đình.

Mà Ninh Trí Viễn cũng không phải không có lý do gì hay không có việc gì làm mà sinh sự, nếu như Ninh Trí Viễn có một ngày ra tay đánh người, nọ vậy lý do nhất định là cùng bốn đệ đệ có liên quan —— uh, nếu có người dám đối với An Dật Trần xuống tay, vậy cũng miễn cưỡng tính một lý do.

“… A Đình ca làm gì rồi?” Đồ Tô cẩn thận hỏi thăm. Ninh Trí Viễn nhưng lại lắc đầu, một bộ không muốn nói.

Ngồi ở một bên vẫn im lặng nhưng Khương Hi Vũ lại đột nhiên lên tiếng, mang theo chút ủy khuất: “… Đại ca, không nên đánh nhau… Hi Vũ không thích… đại ca đánh nhau…”

Ninh Trí Viễn ngẩn người, vươn tay đến ôm Khương Hi Vũ vỗ vỗ, nhẹ giọng ừ một tiếng: “… Uh, đại ca đáp ứng Hi Vũ, không đánh nhau.”

Kết quả Đồ Tô vẫn là không hiểu vì sao, hai người đi ra ngoài rốt cuộc xảy ra cái gì. Nhún vai lắc đầu thở dài, đang chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng bếp làm bánh cho bọn họ ăn để giảm bớt chuyện buồn, lập tức nghe tiếng phá cửa.

Đồ Tô bất động thanh sắc nhìn ra đó muốn đi xem là người nào. Kết quả còn chưa kịp đi tới cửa, A Đình cùng An Dật Trần hai người cũng đã thở hồng hộc vọt vào phòng khách.

A Đình cùng An Dật Trần vọt vào phòng khách xong, thấy trên ghế sa lon là Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ bởi vì nghe tiếng ồn mà ngẩng đầu nhìn, hai người liền thở phào.

An Dật Trần trực tiếp đi tới ghế sa lon quỳ xuống, kéo tay Ninh Trí Viễn: “… May là em không có việc gì.”

Cảm giác được An Dật Trần còn đang dồn dập thở, Ninh Trí Viễn khó hiểu sờ sờ trán hắn: “… Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì rồi?”

An Dật Trần lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ là nắm chặt tay Ninh Trí Viễn.

Đứng ở ghế sa lon A Đình thấy Khương Hi Vũ không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười cười. Nhưng lại thấy ánh mắt cậu như lẩn trốn hắn, đứng dậy vòng qua ghế sa lon bên kia tính lên lầu. A Đình lặng đi một chút, nhanh chóng bước vượt qua kéo Khương Hi Vũ: “… Hi Vũ?”

Khương Hi Vũ cũng không nói gì, tiếp tục trốn tránh A Đình, sau đó ra sức rút tay mình lại.

A Đình sắc mặt tối sầm lại, ra sức kéo cậu vào lòng ôm chặt lấy: “… Em làm sao vậy?” Khương Hi Vũ vẫn là không nói lời nào, hốc mắt lại đỏ lên, giãy dụa muốn rời khỏi A Đình. Nhưng cậu thể lực như thế nào có thể so với A Đình.

“… Khương Hi Vũ, mau nhìn anh! Xảy ra cái gì? Sao lại đẩy anh ra!” A Đình buông cậu ra một chút, nắm chặt bờ vai của cậu bắt cậu nhìn mình. Khương Hi Vũ nhất quyết không nhìn hắn.

Không biết từ khi nào đi tới, Ninh Trí Viễn nắm lấy áo A Đình, sau đó nói khẽ với hắn: “… Ngươi thử doạ Hi Vũ hoảng sợ nữa xem.” Quay đầu nhìn Khương Hi Vũ hốc mắt đỏ lên, Ninh Trí Viễn vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng: “… Buông Hi Vũ ra. Ngươi xế chiều làm cái gì chính ngươi hiểu rõ.”

A Đình cau mày nhìn Ninh Trí Viễn, sau một hồi liền sửng sốt quay đầu hỏi: “… Hi Vũ, em thấy được…?”

Khương Hi Vũ giương mắt nhìn A Đình một cái, vừa lại dời đi ánh mắt, sau đó chậm rãi gật đầu.

“… Hi Vũ, không có buồn, nhưng Hi Vũ… Không thoải mái, không nghĩ… Chứng kiến A Đình cùng người khác… Hi Vũ… không vui…” Khương Hi Vũ nhỏ giọng nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, có chút ủy khuất, A Đình nghe xong một trận đau lòng.

An Dật Trần tiến lên đem tay Ninh Trí Viễn kéo xuống: “Trí Viễn em hiểu lầm đại ca rồi…”

“Hả…?” Ninh Trí Viễn hướng An Dật Trần nghi hoặc nhìn”… An Dật Trần anh xác định biết bọn em nói cái gì nữa sao?”

“Tất nhiên, anh sớm tan sở tính đến bar gặp hai người. Sau đó thấy các em, nhân tiện thấy luôn đại ca cùng nữ nhân kia rồi.”

Nghe được An Dật Trần nói A Đình cùng nữ nhân kia, Khương Hi Vũ không tự chủ được run rẩy một chút, A Đình một tay ôm lấy cậu, ở bên tai cậu thở dài: “… Anh cùng nàng ta quan hệ gì cũng không có. Ngốc tử. Nàng uy hiếp anh nói em đang ở trong tay nàng ah~…”

Ninh Trí Viễn sửng sốt quay đầu nhìn An Dật Trần. Người sau nghiêm túc mà gật đầu.

Nguyên lai A Đình một mực nghĩ biện pháp đem xã đoàn dọn dẹp sạch sẽ, không dính đến hắc đạo, cho nên mới bên ngoài mở tiệm khác, cũng tìm An Dật Trần giới thiệu khách, còn có Thôi Lược Thương hỗ trợ an ninh. Mặc dù việc này coi như thuận lợi, tin tức cũng giữ bí mật tốt lắm. Nhưng trên đời này không có gì êm xuôi cả, cho nên vẫn là bị lộ ra, hôm nay có người đến chỗ quán mới của A Đình gây sự.

A Đình vừa định cùng đàn em ra ngoài lại bị nữ nhân đó đuổi theo đến kéo lại, hơn nữa rất thân mật ghé vào lỗ tai hắn nói người quan trọng nhất của hắn nàng đang nắm giữ.

Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ chứng kiến đúng là lúc này, A Đình cười cũng hoàn toàn là bởi vì không tin nàng mà thôi.

Kết quả không nghĩ tới người nọ đem lai lịch mình điều tra rõ ngọn nguồn, Khương Hi Vũ thân phận bối cảnh, đang ở nơi nào, tướng mạo như thế nào cũng nhất nhất thấu rõ, hù dọa hắn một thân mồ hôi lạnh. Chờ An Dật Trần mướn xe tới được, nhân tiện chứng kiến sắc mặt trắng bệch của A Đình.

Hai người thật ra không tin Khương Hi Vũ ở nhà có Đồ Tô Ninh Trí Viễn bảo vệ sẽ bị người ta bắt cóc, nhưng là vừa lại không thể loại trừ bọn họ đem ba người cùng nhau đánh thuốc mê cho vào bao mang đi. Dù sao ngay cả bọn họ sống ở đâu cũng đã nắm rõ ràng rồi. An Dật Trần sốt ruột gọi Ninh Trí Viễn, ai ngờ điện thoại vừa lúc hết pin.

Hai người liền gọi Thôi Lược Thương sau đó cấp bách chạy về.

“… Hi Vũ… Hi Vũ trách oan A Đình rồi… Xin lỗi…” Sau khi nghe xong Khương Hi Vũ vươn tay ôm A Đình. Nghe Khương Hi Vũ nghẹn ngào nói, A Đình liền lắc đầu: “… Xin lỗi làm cái gì, ngốc tử. Em không có việc gì thì tốt rồi…”

Ninh Trí Viễn gãi gãi đầu: “… Xin lỗi A Đình, hiểu lầm rồi.”

Khó được chứng kiến Ninh Trí Viễn xin lỗi, Đồ Tô đứng ở ngoài xem cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc.

An Dật Trần cũng rất kinh ngạc mà ôm chầm Ninh Trí Viễn, cười cười vòng tay qua thắt lưng cậu: “… Không có việc gì là tốt rồi.” Ngẩng đầu nhìn An Dật Trần, Ninh Trí Viễn cười nhẹ tựa vào trong lòng hắn.

Sau đó, hình như là bọn chúng thật sự tìm đến cửa nhà bọn họ, nhưng bị đội mai phục của Thôi Lược Thương bắt toàn bộ đi rồi.

Cuối cùng cũng là…. hữu kinh vô hiểm?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương