Đơn Xin Ly Hôn
-
116: Dung Hợp
Trình Cẩn phải nằm viện hết một tuần mới được thả về.
So với cậu thì sức hồi phục của Lục Đào nhanh hơn vài phần, ngày thứ ba cũng đã xuất viện, sau đó anh chuyển đến phòng bệnh của cậu để tiện chăm cậu.
Chồng chồng hai người cứ như vậy mà bên nhau, hơn nữa phần lớn thời gian cả hai đều được ở riêng.
Vốn dĩ Trình Cẩn còn lo là bản thân sẽ thấy xấu hổ, nhưng sau khi ở chung một chỗ rồi mới biết là chẳng có gì là xấu hổ hết.
Cho dù bọn họ không có quá nhiều tiếng nói chung, cũng không có chung một sở thích, nhưng lại sinh hoạt rất giống những đôi vợ chồng bình thường khác.
Cậu thấy Lục Đào có những thay đổi rất lớn, ví dụ như lúc Trình Cẩn dùng trí não để xem phim, dù Lục Đào đang bận rộn giải quyết công việc thì vẫn sẽ thò đầu qua xem cùng.
Lúc đầu thấy anh như vậy, Trình Cẩn cũng sợ lắm chứ, còn thấy thẹn nữa, sợ rằng mình xem phim thần tượng* sẽ làm anh thấy ghét bỏ nhưng không nghĩ rằng Lục Đào lại chẳng mở miệng nói gì mà còn xem rất nghiêm túc, thậm chí còn tham thảo nội dung phim với cậu nữa.
*Xin lũi nhưng phim truyền hình tiểu bạch có phải là phim thần tượng khum? Mình để đại ý.
Chỉ có những cảnh chiến đấu, anh mới có thể chỉ ra những điểm vô lý trong đó, ví dụ như thứ tự lắp súng của nhân vật chính không đúng, trang phục quá cồng kềnh làm Trình Cẩn nghe đến hoang mang nhưng nhờ vậy mà cậu biết thêm được nhiều kiến thức mới.
Chồng thay đổi làm Trình Cẩn khiếp sợ trong lòng, nhưng lại cảm thấy vui sướng, cậu cũng dần dần dám làm nũng với anh, dám chủ động đụng vào anh, dám hôn anh.
...!
Thủ tục xuất viện của Trình Cẩn là do Ferry phụ trách xử lý, còn Lục Đào thì thu xếp hành lí cho cậu, vừa làm vừa nói: “Bà nội bảo chúng ta đến thăm một chuyến, em có đi không?”
Trình Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, “Đương nhiên là đi rồi, em còn phải gặp bà nội trực tiếp để nói lời cảm ơn nữa chứ.”
Xách đống hành lý không nhiều lắm đi ra khỏi bệnh viện, Trình Cẩn nói cảm ơn với Ferry, khi nhìn thấy chiếc xe hơi màu xanh băng kia, cậu hơi hơi ngẩn người, cũng hơi hơi ngượng ngùng.
Trước khi lên xe, cậu còn sờ thân xe mấy cái, Lục Đào nói: “Thích không?”
“Thích lắm.” Trình Cẩn cười ngọt, “Em siêu thích vẻ ngoài của nó luôn!”
Ferry không đi cùng nên xe đặt chế độ tự lái, Trình Cẩn và Lục Đào ngồi ở ghế sau.
Hình như Lục Đào có việc, anh mở trí não ra xem tài liệu gì đó, Trình Cẩn không muốn quấy rầy anh nên cũng mở trí não lên chơi.
Nhìn thấy góc phải bên dưới màn hình có thông báo, Trình Cẩn vội vàng click mở.
Biểu tượng xa lạ làm cậu thấy hơi nghi hoặc, chờ đến lúc đọc rõ nội dung, cậu liền hớn hở “Em, em có đơn đặt hàng rồi!”
Lục Đào nhìn sang cậu, “Đơn đặt hàng gì?”
Trình Cẩn hưng phấn đến đỏ hết cả mặt, trông rất cao hứng, “Chuyện là em có một cửa hàng trực tuyến trên mạng, chủ yếu là may lễ phục và thêu dệt đồ cho khách, vừa nãy em mới nhận được một đơn đặt hàng mới.”
Lục Đào nhìn qua màn hình của cậu, khóe miệng hơi cong cong, “Không tồi.”
“Đây chính là đơn đặt hàng thứ ba của em đó! Hai đơn trước chỉ là đơn nhỏ, địa chỉ nhận hàng đều trên tinh cầu Địa Nhiệt.” hiếm khi Trình Cẩn lại thông minh như vậy, “Thật ra em nghĩ là do anh hai sợ em buồn nên mới lén thuê người khác đặt hàng để cho em vui.”
Sau đó cậu lại cười tiếp, “Nhưng đơn này chắc chắn không phải! Đơn này ở tinh cầu số năm mươi lăm! Anh của em không quen bạn nào ở xa như vậy đâu!” Trình Cẩn xem kĩ nội dung đơn hàng, đối phương yêu cầu may một bộ lễ phục, số đo, thiết kế, chất liệu đều được viết rõ.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của cậu, Lục Đào tạm thời bỏ công việc xuống, hỏi: “Em thích lắm sao?”
Trình Cẩn gật đầu lia lịa, “Em rất thích may quần áo!” cậu nói xong mới cảm thấy có điểm không thích hợp, vội quan sát chồng, cẩn thận phát biểu, “Có phải....!Em không nên thích không?”
“Đương nhiên là không phải rồi.” Lục Đào nghiêm túc giảng giải, “Em tìm được một sở thích nào đó là việc tốt, anh sẽ không ngăn cản em, thậm chí còn sẽ vui dùm em.
Dù sao em cũng đã có việc mình thích làm mà.”
Nghe chồng nói thế, Trình Cẩn vô cùng cảm động, còn hơi ngượng ngùng nữa, “Đúng vậy, em trước kia…… đúng là sống quá phí của, không chịu sáng tạo.
Nhưng em của hiện tại đã có quyết định riêng, em muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, em thích may quần áo, em sẽ cố gắng để hoàn thành chúng.”
Lục Đào nói: “Anh sẽ ủng hộ em.” anh vươn tay ra, dưới ánh nhìn chăm chú từ cặp mắt to tròn của Trình Cẩn, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu.
Động tác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm Trình Cẩn giật mình, trong đầu chiếu lại những hình ảnh trước đây.
Lục Đào thấy cậu ngơ ngẩn, hỏi: “Em bị sao vậy?”
Trình Cẩn chỉ cảm thấy cổ họng có hơi khô, một hồi lâu sau mới nói: “Trước kia anh…… sẽ không nhéo mặt em……”
“Để ý à?”
Trình Cẩn vội lắc đầu, che giấu đáy lòng khiếp sợ kia, một lần dừng mắt trên màn hình trí não.
Chỉ là không biết vì sao, rõ ràng cậu đang cảm thấy rất vui, nhưng lại không thể tập trung nổi, đầu óc chỉ toàn quanh quẩn trong cái nhéo mặt của chồng mãi thôi.
Chuyện nhéo mặt này…… Chỉ có nhân cách phát sinh mới làm mà thôi.
Lúc nãy thật sự quá giống.
Thật ra nói gì thì họ cũng là một người, làm cùng một động tác thì không có gì là kỳ quái cả, nhưng kỳ quái ở chỗ là Lục Đào vậy mà lại làm.
Chẳng lẽ……
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” cậu xuất thần thì nào có qua được mắt Lục Đào, anh tắt trí não, chuyên tâm dò hỏi cậu.
Trình Cẩn từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, yết hầu lăn một cái, che giấu nghi vấn không thể hỏi được vào sâu trong đáy lòng.
Lục Đào nghiêm túc hơn, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Trình Cẩn nuốt không được nên đành phải nhả ra: “Anh…… lúc phẫu thuật anh thật sự đã chọn xóa bỏ nhân cách phát sinh sao?”
Lục Đào đơ một chút rồi mới nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Trình Cẩn trùng bước, lắc đầu nguầy nguậy, “Em, em không có ý gì đâu, chỉ là động tác lúc nãy của anh rất giống anh ấy nên em……”
“Anh có phẫu thuật.” Lục Đào đánh gãy lời cậu, ngữ khí bình thản, “Nhưng không phải xóa bỏ, mà là dung hợp.”
Trình Cẩn nghe thế, bỗng chốc mở to hai mắt.
“Khảm hợp thể là sự kết hợp của hai cá thể có mã gen bất đồng, gia tộc Indira tự tạo ra một đội ngũ cường đại cho chính họ, những năm qua vẫn luôn kiên trì thực nghiệm trên cơ thể con người, cơ sở dược vật của bọn họ chính là từ trên người Trùng tộc..
Mà anh đã từng bị Trùng tộc công kích cho nên hình thành ra nhân cách thứ hai.”
Âm giọng của Lục Đào trầm thấp, từng chữ đều nói rất rõ, “Nhưng anh chưa từng dung hợp với loài khác mã gen, cho nên theo lý thuyết mà nói thì người kia vẫn là anh.”
Trình Cẩn nói: “Em biết, em, em cũng không có coi hai anh là hai người khác nhau.” tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng trong lòng cậu biết rõ, là có.
Suy cho cùng thì hai nhân cách rất khác nhau, sao mà cậu không để ý cho được? Lúc trước cậu chọn rời đi cũng vì lí do này, hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, vì thế nên nhân cách phát sinh càng yêu cậu bao nhiêu, nuông chiều cậu đến thế nào thì nhân cách chủ sẽ chán ghét cậu bấy nhiêu, một khi anh khôi phục, cậu sẽ lại phải sống trong sự lạnh nhạt của anh.
Cho nên cậu mới nản lòng, lựa chọn rời đi lúc anh khôi phục hoàn toàn.
Lục Đào nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng không hề vạch trần mà là tiếp tục nói: “Anh và hắn, là một người nhưng lại có những lựa chọn khác nhau nên đương nhiên sẽ thấy đối lập.”
Trình Cẩn cái hiểu cái không nhìn anh.
Lục Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Ví dụ như —— nếu từ nhỏ ba và anh hai nghiêm khắc với em, bắt em phải giỏi một trăm phần trăm, bắt em học thật nhiều, em sẽ biến thành một người như thế nào?”
Trình Cẩn nói theo bản năng: “Em sẽ khóc.”
Lục Đào có hơi bất đắc dĩ, một hồi lâu sau mới nói: “Khóc cũng vô dụng, chỉ có thể nỗ lực mà thôi, lúc đó tính cách và suy nghĩ của em có còn giống bây giờ hay không?”
Trình Cẩn nghĩ suy rất khiêm túc, sau đó gật gật đầu, “Chắc chắn là không giống rồi, ít nhất còn có thể tốt nghiệp cao trung nhỉ.”
“Ừ, vậy thì em đã hiểu ý của anh chưa?” Lục Đào nghiêm mặt nói: “Nhân cách phát sinh của anh chỉ là chưa bị khai quật hoặc là một phần nào đó của anh bị che giấu thôi, trên thực tế thì đó vẫn là anh.
Nếu ba mẹ anh không qua đời ngoài ý muốn, bà nội không quá nghiêm khắc với anh thì có lẽ anh sẽ trưởng thành như nhân cách kia.”
Trình Cẩn đã giác ngộ, “Ra là vậy.”
Lục Đào xoa nhẹ đầu cậu, trông như có ý vui, anh nói: “Ban đầu anh cũng không nguyện ý chấp nhận con người hoàn hảo của mình nhưng cuối cùng vẫn đành phải chấp nhận nó.” anh nhìn Trình Cẩn, trong ánh mắt lộ ra thâm tình khó mà có được, “Anh không muốn phá hủy cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Nghe anh nói vậy, Trình Cẩn chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt cũng càng lúc càng hồng, đột nhiên cậu nghĩ tới một vấn đề, “Vậy, vậy anh có kí ức của anh ấy không?”
Lục Đào nói: “Có một phần.”
Trình Cẩn chột dạ đến mức không dám hỏi thêm phần đó là phần nào, vì lúc ở chung với nhân cách phát sinh cậu làm rất nhiều thứ mà khiến người khác nhìn vào phải thấy thẹn.
Cậu đang muốn lái sang chuyện khác thì xe đã ngừng lại, họ đã tới cổng nhà Lục gia rồi.
Vào nhà, họ lại không hề thấy bà nội, Lục Đào tìm một vòng quanh lầu một cũng chẳng thấy đâu.
Trình Cẩn thì không dám lộn xộn, cậu nhỏ giọng nói: “Có lẽ bà nội đang ở trong phòng làm việc trên lầu hai, chúng ta đi lên xem thử nha anh?”
Lục Đào có chút ngoài ý muốn, “Em đã từng tới đây rồi à?”
“Lần trước đã tới.” Trình Cẩn nghĩ suy, “Lần đó một phần là để tạm biệt, phần còn lại là để trả viên Dạ Minh Châu.” cậu nhìn ông xã càng lúc càng sát lại gần mình, “Kết quả bà nội lại nói, nó không có khả năng là thứ anh sẽ tặng cho bà, bởi vì anh biết bà sẽ không thích.” trong giọng nói của Trình Cẩn mang theo ý chờ đợi, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cho nên anh có chịu nói thật không? Có phải anh… mua vì em không?”
Lục Đào cười nhẹ, “Đúng vậy.”
Nghe đáp án của anh, Trình Cẩn nở nụ cười, lại có chút ngượng ngùng, “Vậy sao lúc trước…… anh lại nói không phải? Làm em khổ sở muốn chết, còn tự trách bản thân tự mình đa tình nữa.”
Lục Đào nói: “Anh sai.”
Trình Cẩn cười tiếp, “Em không trách anh đâu.” cậu xấu hổ nhìn ông xã anh tuấn, được ánh mắt ôn nhu của anh bao bọc, cả người như nằm trên đám may kẹo bông gòn ngọt ngào vậy.
Cậu nhón mũi chân, vừa ngẩng đầu lên, Lục Đào liền phối hợp cúi đầu xuống, chủ động đón nhận lấy bờ môi của cậu.
Đang hôn cuồng nhiệt tự nhiên nghe thấy tiếng ho khan, hai người liền vội vàng tách nhau ra, mặt Trình Cẩn đỏ bừng, nhìn thấy bà nội đứng ở lầu hai, liền kinh ngạc, "Bà nội, bà có thể đi được rồi sao?”
Lão phu nhân đúng là đang đứng bằng chính hai chân của mình, bên cạnh không có tung tích của xe lăn, bà nói: “Không thể đi quá xa.” Lại vẫy vẫy tay với họ, “Không tới đỡ ta à?”
Trình Cẩn vội vàng nói: “Con lên ngay đây!” cậu vừa muốn phóng lên Lục Đào đã cầm lấy tay cậu, lôi cậu đi chung.
Cái nắm tay mang theo hơi ấm áp, ban đầu là cậu để tay cho anh nắm, dần dần biến thành mười ngón đan xen nhau.
Trình Cẩn nhìn chồng đi bên cạnh, cười một nụ cười thật ngọt.
Hoàn chính văn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook