Đòn Trí Mạng
-
C88: Muốn kết hôn với lục viện
Trên TV, người dẫn chương trình Xuân Vãn đang đếm ngược "10, 9... 3, 2, 1".
0 giờ vừa qua, năm mới chính thức đến nhưng Chu Phù Thế và La Duyên Hàng vẫn chưa quay lại.
Từ Thiến uống đến say mèm ngã xuống ghế sô pha. Lục Viện lấy chăn đắp cho cô nàng rồi tắt TV.
Cô nhìn chằm chằm hai ly rượu rỗng trên bàn, nhớ tới vẻ mặt Chu Phù Thế lúc quay người lại, thất vọng, thậm chí là đoạn tuyệt.
Từ Thiến đang nằm bỗng nhiên ngồi bật dậy, gây ra tiếng động không nhỏ, khiến Lục Viện giật mình.
Cô nàng chậm rãi giơ ngón tay về phía cô, "Lục Viện, cậu, cậu không thành thật..."
Thấy Từ Thiến mơ mơ màng màng, Lục Viện đang định hỏi cô không thành thật chỗ nào, thì cô nàng đột nhiên chống tay ngồi quỳ trên sô pha, nghiêng đầu cười nhạt.
Lục Viện bĩu môi xoay người, không muốn để ý đến cô nàng nữa.
"Viện Viện, rõ ràng cậu thích đội trưởng Chu, sao lại không thừa nhận?"
Từ Thiến lẩm bẩm sau lưng cô: "Tớ không hiểu nổi. Trong lòng tớ, cậu luôn là người dám yêu dám hận."
Thân thể Lục Viện lập tức cứng đờ, hai tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại không chịu thừa nhận nhớ Chu Phù Thế, cũng không thừa nhận thích anh?
Từ Thiến bước xuống sô pha, nhưng vì bị tê chân nên không đứng vững được nên lại ngã ngửa xuống ghế.
Nghe thấy tiếng động, Lục Viện vội vàng quay lại đỡ cô nàng dậy, nhìn từ trên xuống dưới: "Có va vào đâu không?"
Từ Thiến lắc đầu, cười rạng rỡ, hơi nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào vai cô, "Viện Viện, tớ nghe La Duyên Hàng nói lần này đội trưởng Chu bất chấp mọi khó khăn để trở về, anh ấy quay lại vì cậu. Anh ấy khác tên khốn Nhậm Tuấn Sanh kia, khác với người bố mà cậu không muốn đối mặt."
Lục Viện có thể đếm trên đầu ngón tay số lần cô gặp mặt bố. Nếu ông ấy không đến dự đám tang của mẹ, có lẽ cô còn không nhớ nổi bố mình trông như thế nào.
Cô không biết lý do thực sự khiến bố mẹ ly hôn. Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cô nghe thấy bố mẹ cãi nhau qua điện thoại, cũng từng nghe ông ngoại nói tính tình mẹ cô bướng bỉnh, không quan tâm đến sự phản đối của ông mà kết hôn với bố cô, rồi sau đó cũng bỏ qua sự phản đối của ông và nhất quyết đòi ly hôn.
Có lẽ vì chưa từng thấy cha mẹ chung sống hòa bình, cũng như chưa từng thấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nên Lục Viện cảm thấy mình rất giống mẹ, nhìn có vẻ không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa. Thay vì quan tâm quá nhiều rồi lãng phí thời gian, tốt hơn hết là cứ bình đạm ngay từ đầu.
Tâm trạng này được phản ánh rõ trong mối quan hệ của cô với Nhậm Tuấn Sanh, và Nhậm Tuấn Sanh đã lùi bước. Bây giờ Lục Viện cũng nói những lời bất cẩn và thậm chí khiến Chu Phù Thế tổn thương, nhưng đó là vì cô nhận ra tình cảm của mình dành cho anh. Cô đang cảnh cáo bản thân phải dừng lại trước khi hãm sâu hơn.
Từ Thiến nhẹ nhàng ôm lấy Lục Viện, giọng điệu từ cương quyết chuyển sang dịu dàng trấn an, "Chu Phù Thế muốn có tương lai với cậu, cậu thông minh như vậy, đều hiểu rõ, đúng không?"
Lục Viện đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay Từ Thiến, toàn thân như mất hết sức lực, không biết giải tỏa thế nào, giống như không tìm được lối thoát trong căn phòng bí mật.
Thấy Từ Thiến hồi lâu không có động tĩnh, Lục Viện nhẹ nhàng gọi "Từ Thiến" nhưng không nhận được bất cứ phản ứng gì. Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện cô nàng đã ngủ say, đành mỉm cười bất đắc dĩ.
- --------
Nửa đêm, nam nữ thanh niên trong quán bar ôm nhau, Chu Phù Thế và La Duyên Hàng ngồi trước quầy bar, chai whisky trên quầy đã cạn.
Anh bảo người phục vụ lấy thêm một chai nữa, nhưng La Duyên Hàng vội vàng ấn chai rượu xuống, nói: "Đội trưởng, đừng uống nữa."
Chu Phù Thế chậm rãi quay đầu nhìn anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại toát lên sự mất kiên nhẫn.
La Duyên Hàng vội vàng thu tay lại: "Đội trưởng, chắc cô Lục hơi bất ngờ khi anh đột nhiên trở về, hai ngày nữa anh hẵng đi tìm cô ấy..."
Chu Phù Thế không quan tâm anh ta nói gì, ngẩng đầu uống gần hết rượu whisky rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
Có người va vào thật mạnh từ phía sau, anh nhanh chóng cảm thấy lưng mình ướt đẫm. Anh cau mày quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là bầu ngực đầy đặn loã lồ.
Người phụ nữ mỉm cười, hơi nghiêng người về phía Chu Phù Thế, "Anh đẹp trai, xin lỗi, tôi không cố ý. Thêm Wechat nhé, tôi sẽ gửi tiền giặt là."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Chu Phù Thế thực sự không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng giọng nói ngọt ngào và dáng người lả lướt, đặc biệt là bầu ngực đầy đặn, sắp chạm vào vai anh.
Người phụ nữ đưa điện thoại di động đến trước mặt Chu Phù Thế, anh nhìn chằm chằm mã QR, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không cần."
Anh quay người rót cho mình một ly nữa, trong đầu đột nhiên thoáng hiện cảnh tượng lần đầu Lục Viện dụ dỗ anh.
Cũng giống như người phụ nữ trước mặt, cô nghiêng người để lộ ngực, thản nhiên hỏi anh: "Đội trưởng Chu, anh đã kết hôn chưa?"
Chu Phù Thế đột nhiên muốn kết hôn, muốn kết hôn với Lục Viện.
0 giờ vừa qua, năm mới chính thức đến nhưng Chu Phù Thế và La Duyên Hàng vẫn chưa quay lại.
Từ Thiến uống đến say mèm ngã xuống ghế sô pha. Lục Viện lấy chăn đắp cho cô nàng rồi tắt TV.
Cô nhìn chằm chằm hai ly rượu rỗng trên bàn, nhớ tới vẻ mặt Chu Phù Thế lúc quay người lại, thất vọng, thậm chí là đoạn tuyệt.
Từ Thiến đang nằm bỗng nhiên ngồi bật dậy, gây ra tiếng động không nhỏ, khiến Lục Viện giật mình.
Cô nàng chậm rãi giơ ngón tay về phía cô, "Lục Viện, cậu, cậu không thành thật..."
Thấy Từ Thiến mơ mơ màng màng, Lục Viện đang định hỏi cô không thành thật chỗ nào, thì cô nàng đột nhiên chống tay ngồi quỳ trên sô pha, nghiêng đầu cười nhạt.
Lục Viện bĩu môi xoay người, không muốn để ý đến cô nàng nữa.
"Viện Viện, rõ ràng cậu thích đội trưởng Chu, sao lại không thừa nhận?"
Từ Thiến lẩm bẩm sau lưng cô: "Tớ không hiểu nổi. Trong lòng tớ, cậu luôn là người dám yêu dám hận."
Thân thể Lục Viện lập tức cứng đờ, hai tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại không chịu thừa nhận nhớ Chu Phù Thế, cũng không thừa nhận thích anh?
Từ Thiến bước xuống sô pha, nhưng vì bị tê chân nên không đứng vững được nên lại ngã ngửa xuống ghế.
Nghe thấy tiếng động, Lục Viện vội vàng quay lại đỡ cô nàng dậy, nhìn từ trên xuống dưới: "Có va vào đâu không?"
Từ Thiến lắc đầu, cười rạng rỡ, hơi nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào vai cô, "Viện Viện, tớ nghe La Duyên Hàng nói lần này đội trưởng Chu bất chấp mọi khó khăn để trở về, anh ấy quay lại vì cậu. Anh ấy khác tên khốn Nhậm Tuấn Sanh kia, khác với người bố mà cậu không muốn đối mặt."
Lục Viện có thể đếm trên đầu ngón tay số lần cô gặp mặt bố. Nếu ông ấy không đến dự đám tang của mẹ, có lẽ cô còn không nhớ nổi bố mình trông như thế nào.
Cô không biết lý do thực sự khiến bố mẹ ly hôn. Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cô nghe thấy bố mẹ cãi nhau qua điện thoại, cũng từng nghe ông ngoại nói tính tình mẹ cô bướng bỉnh, không quan tâm đến sự phản đối của ông mà kết hôn với bố cô, rồi sau đó cũng bỏ qua sự phản đối của ông và nhất quyết đòi ly hôn.
Có lẽ vì chưa từng thấy cha mẹ chung sống hòa bình, cũng như chưa từng thấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nên Lục Viện cảm thấy mình rất giống mẹ, nhìn có vẻ không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa. Thay vì quan tâm quá nhiều rồi lãng phí thời gian, tốt hơn hết là cứ bình đạm ngay từ đầu.
Tâm trạng này được phản ánh rõ trong mối quan hệ của cô với Nhậm Tuấn Sanh, và Nhậm Tuấn Sanh đã lùi bước. Bây giờ Lục Viện cũng nói những lời bất cẩn và thậm chí khiến Chu Phù Thế tổn thương, nhưng đó là vì cô nhận ra tình cảm của mình dành cho anh. Cô đang cảnh cáo bản thân phải dừng lại trước khi hãm sâu hơn.
Từ Thiến nhẹ nhàng ôm lấy Lục Viện, giọng điệu từ cương quyết chuyển sang dịu dàng trấn an, "Chu Phù Thế muốn có tương lai với cậu, cậu thông minh như vậy, đều hiểu rõ, đúng không?"
Lục Viện đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay Từ Thiến, toàn thân như mất hết sức lực, không biết giải tỏa thế nào, giống như không tìm được lối thoát trong căn phòng bí mật.
Thấy Từ Thiến hồi lâu không có động tĩnh, Lục Viện nhẹ nhàng gọi "Từ Thiến" nhưng không nhận được bất cứ phản ứng gì. Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện cô nàng đã ngủ say, đành mỉm cười bất đắc dĩ.
- --------
Nửa đêm, nam nữ thanh niên trong quán bar ôm nhau, Chu Phù Thế và La Duyên Hàng ngồi trước quầy bar, chai whisky trên quầy đã cạn.
Anh bảo người phục vụ lấy thêm một chai nữa, nhưng La Duyên Hàng vội vàng ấn chai rượu xuống, nói: "Đội trưởng, đừng uống nữa."
Chu Phù Thế chậm rãi quay đầu nhìn anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại toát lên sự mất kiên nhẫn.
La Duyên Hàng vội vàng thu tay lại: "Đội trưởng, chắc cô Lục hơi bất ngờ khi anh đột nhiên trở về, hai ngày nữa anh hẵng đi tìm cô ấy..."
Chu Phù Thế không quan tâm anh ta nói gì, ngẩng đầu uống gần hết rượu whisky rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
Có người va vào thật mạnh từ phía sau, anh nhanh chóng cảm thấy lưng mình ướt đẫm. Anh cau mày quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là bầu ngực đầy đặn loã lồ.
Người phụ nữ mỉm cười, hơi nghiêng người về phía Chu Phù Thế, "Anh đẹp trai, xin lỗi, tôi không cố ý. Thêm Wechat nhé, tôi sẽ gửi tiền giặt là."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Chu Phù Thế thực sự không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng giọng nói ngọt ngào và dáng người lả lướt, đặc biệt là bầu ngực đầy đặn, sắp chạm vào vai anh.
Người phụ nữ đưa điện thoại di động đến trước mặt Chu Phù Thế, anh nhìn chằm chằm mã QR, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không cần."
Anh quay người rót cho mình một ly nữa, trong đầu đột nhiên thoáng hiện cảnh tượng lần đầu Lục Viện dụ dỗ anh.
Cũng giống như người phụ nữ trước mặt, cô nghiêng người để lộ ngực, thản nhiên hỏi anh: "Đội trưởng Chu, anh đã kết hôn chưa?"
Chu Phù Thế đột nhiên muốn kết hôn, muốn kết hôn với Lục Viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook