Đòn Trí Mạng
-
C71: Anh sờ đi
Lúc Lục Viện tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, vừa quay người thì thấy Chu Phù Thế đang nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra khỏi phòng.
Giọng cô khàn khàn: "Anh đi đâu vậy?"
Chu Phù Thế quay người lại, nhìn thấy cô đang nằm nghiêng chống một tay lên gối: "Anh đánh thức em à?"
Cô ho nhẹ vài tiếng để giọng nói trở lại bình thường: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ." Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, cười yêu chiều, đưa tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô: "Em ngủ thêm một lát hay dậy luôn? "
Lục Viện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm che sát đất, khiến cô tỉnh táo hơn đôi phần.
Cô mơ hồ nhớ lại lúc nằm khóc lóc xin tha dưới thân Chu Phù Thế, khi đó ngoài cửa sổ đã có ánh sáng trắng. Đến lúc anh thật sự buông tha cho cô thì không biết là mấy giờ.
Cho nên cô mới ngủ không được bao lâu, có thể ngủ thêm chút nữa. Nhưng cô có dậy hay không còn tùy thuộc vào việc anh đi đâu, "Anh định đi đâu?"
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: "Thấy em còn đang ngủ nên anh định ra chợ mua đồ ăn. Bây giờ em dậy rồi, có muốn ra ngoài ăn không? Hay là mua về tự nấu? "
Lục Viện khẽ cau mày, "Chợ có xa không?"
Chu Phù Thế nhướng mày nói: "Không xa, ngay phía sau thôi."
Không xa à, cô bắt đầu có hứng thú rồi đây: "Vậy em cũng đi."
Tuy nhiên, Lục Viện vẫn đang khỏa thân, chỉ đạo Chu Phù Thế mở vali lấy quần áo.
Anh sắp xếp hành lý nên cô không biết có những bộ nào.
Lục Viện nhìn chằm chằm bộ đồ lót mỏng tang màu trắng trên tay anh, nghiêng đầu trêu chọc: "Hóa ra anh thích kiểu này à?"
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ: "Anh tiện tay xếp vào, thấy em thường mặc kiểu này."
Cô thản nhiên nhún vai, nâng cằm nhìn anh: "Đội trưởng Chu, mau giúp em mặc vào."
Anh khẽ nhếch khóe miệng, sải bước đến gần cô, ngón trỏ móc vào bộ đồ lót màu trắng, "Anh mặc vào cho em à?"
Lục Viện chống tay ngồi dậy, chăn vừa vặn che đến ngực. Khi cô hơi giơ tay lên, chăn bông trượt xuống, phô bày bầu ngực trắng nõn mềm mại, trên đó còn đầy vết cắn của anh đêm qua.
Chu Phù Thế luồn dây áo lót qua hai tay cô, tấm vải trắng mỏng tang bao bọc nơi mềm mại, nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, tựa cằm vào cổ cô cọ qua cọ lại, nhưng cố ý chậm chạp không cài móc áo.
Cô nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy vành tai anh, hổn hển gọi: "Anh à..."
Hơi thở ấm áp lướt qua sau tai, hầu kết của anh vô thức trượt lên trượt xuống, "Hả?"
Lục Viện giữ chặt vạt áo Chu Phù Thế, đổ người về phía trước tựa vào ngực anh. Bầu vú đầy đặn của cô bị lớp vải mềm đè ép biến dạng, "Hay là không mặc nhé."
Tim Chu Phù Thế đập nhanh hơn, anh hơi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đói không?"
Bình thường, khi Lục Viện nói đói bụng với Chu Phù Thế, có nghĩa là cô muốn làm tình. Nhưng bây giờ anh chủ động hỏi cô có đói không, không khỏi khiến cô bối rối trong giây lát. Cô thực sự đói sao?
Nhưng mặc kệ anh có ý gì, cô cũng gật đầu: "Đói."
Anh buông tay ra, để mặc chiếc áo lót vắt vẻo trước ngực cô.
Anh từ từ cúi đầu hôn nơi trắng nõn mềm mại, hai tay ôm hai bầu vú đầy đặn của cô đẩy vào giữa, há miệng ngậm cả hai nhũ hoa vào miệng, đầu lưỡi kích thích từ bên này sang bên kia.
"Ừm..." Thân thể Lục Viện đột nhiên tê dại, cô chống tay xuống giường, hai chân vô thức xoắn vào nhau, "Anh... sờ đi..."
Chu Phù Thế một tay nâng hai bầu ngực tròn trịa, tay còn lại lần xuống bụng dưới của Lục Viện, "Sờ vào đâu? Chỗ này à?"
Lục Viện cong chân, hơi mở ra.
Tay anh thuận lợi trượt vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cửa mình hơi sưng tấy, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp, "Ướt quá vậy?"
Cô đỏ mặt không nói gì, nhấc chân đặt lên đùi anh, dùng gót chân dẫm lên chỗ phình to giữa hai chân anh, "Cương thế rồi sao?"
Anh nhướn mày gật đầu, đưa ngón tay vào mật huyệt của cô rồi đảo quanh, cúi đầu hôn dọc theo cẳng chân cô lên trên.
Cuối cùng, môi anh dừng ở đùi trong của cô, cô lập tức cắn môi ậm ừ: "Ừm..."
Anh há miệng nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm rồi kéo ra. Cơ thể cô khẽ run lên, nhưng bụng lại phát ra mấy tiếng "ọc ọc" không hợp cảnh.
Chu Phù Thế ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lục Viện, "Đói bụng thật à?"
Lục Viện mặt đỏ đến mang tai, yên lặng gật đầu, "Đói thật mà."
Anh cười bất đắc dĩ, mặc quần lót trắng vào cho cô, "Dậy nào, ăn cơm trước."
Làm loạn đến hơn mười một giờ, không kịp để mua đồ về tự nấu nên cả hai quyết định ra ngoài ăn.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, Lục Viện liền hối hận. Nóng quá, đang ở biển mà cũng nóng quá trời quá đất.
Cô im lặng giữ chặt tay anh, không đi tiếp, "Bên ngoài nóng quá, em không đi nữa được không?"
Thấy cô đã trang bị đầy đủ mũ và kính râm, anh khẽ cau mày: "Anh mua về nhé?"
Cô lập tức gật đầu, buông tay anh ra, lùi lại hai bước: "Em đợi anh quay lại nha?"
Anh cười bất đắc dĩ: "Em muốn ăn gì?"
Lục Viện nhếch môi suy nghĩ vài giây, sau đó lại nắm tay Chu Phù Thế đi về phía trước: "Cùng đi nào, ở đây có món gì ngon không?"
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang nắm tay mình, hơi nhếch khóe miệng, "Em ăn hải sản không?"
Cô kéo anh đi dọc theo bóng râm, "Ăn chứ, khi nào chúng ta ra bờ biển chơi nha?" Làn da con gái trắng nõn trắng nà quả nhiên là có lý do.
Anh nhìn chằm chằm vào màu da lúa mạch của mình, cười nói: "Chờ đến buổi chiều, trời bớt nắng nóng."
Giọng cô khàn khàn: "Anh đi đâu vậy?"
Chu Phù Thế quay người lại, nhìn thấy cô đang nằm nghiêng chống một tay lên gối: "Anh đánh thức em à?"
Cô ho nhẹ vài tiếng để giọng nói trở lại bình thường: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ." Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, cười yêu chiều, đưa tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô: "Em ngủ thêm một lát hay dậy luôn? "
Lục Viện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm che sát đất, khiến cô tỉnh táo hơn đôi phần.
Cô mơ hồ nhớ lại lúc nằm khóc lóc xin tha dưới thân Chu Phù Thế, khi đó ngoài cửa sổ đã có ánh sáng trắng. Đến lúc anh thật sự buông tha cho cô thì không biết là mấy giờ.
Cho nên cô mới ngủ không được bao lâu, có thể ngủ thêm chút nữa. Nhưng cô có dậy hay không còn tùy thuộc vào việc anh đi đâu, "Anh định đi đâu?"
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: "Thấy em còn đang ngủ nên anh định ra chợ mua đồ ăn. Bây giờ em dậy rồi, có muốn ra ngoài ăn không? Hay là mua về tự nấu? "
Lục Viện khẽ cau mày, "Chợ có xa không?"
Chu Phù Thế nhướng mày nói: "Không xa, ngay phía sau thôi."
Không xa à, cô bắt đầu có hứng thú rồi đây: "Vậy em cũng đi."
Tuy nhiên, Lục Viện vẫn đang khỏa thân, chỉ đạo Chu Phù Thế mở vali lấy quần áo.
Anh sắp xếp hành lý nên cô không biết có những bộ nào.
Lục Viện nhìn chằm chằm bộ đồ lót mỏng tang màu trắng trên tay anh, nghiêng đầu trêu chọc: "Hóa ra anh thích kiểu này à?"
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ: "Anh tiện tay xếp vào, thấy em thường mặc kiểu này."
Cô thản nhiên nhún vai, nâng cằm nhìn anh: "Đội trưởng Chu, mau giúp em mặc vào."
Anh khẽ nhếch khóe miệng, sải bước đến gần cô, ngón trỏ móc vào bộ đồ lót màu trắng, "Anh mặc vào cho em à?"
Lục Viện chống tay ngồi dậy, chăn vừa vặn che đến ngực. Khi cô hơi giơ tay lên, chăn bông trượt xuống, phô bày bầu ngực trắng nõn mềm mại, trên đó còn đầy vết cắn của anh đêm qua.
Chu Phù Thế luồn dây áo lót qua hai tay cô, tấm vải trắng mỏng tang bao bọc nơi mềm mại, nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, tựa cằm vào cổ cô cọ qua cọ lại, nhưng cố ý chậm chạp không cài móc áo.
Cô nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy vành tai anh, hổn hển gọi: "Anh à..."
Hơi thở ấm áp lướt qua sau tai, hầu kết của anh vô thức trượt lên trượt xuống, "Hả?"
Lục Viện giữ chặt vạt áo Chu Phù Thế, đổ người về phía trước tựa vào ngực anh. Bầu vú đầy đặn của cô bị lớp vải mềm đè ép biến dạng, "Hay là không mặc nhé."
Tim Chu Phù Thế đập nhanh hơn, anh hơi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đói không?"
Bình thường, khi Lục Viện nói đói bụng với Chu Phù Thế, có nghĩa là cô muốn làm tình. Nhưng bây giờ anh chủ động hỏi cô có đói không, không khỏi khiến cô bối rối trong giây lát. Cô thực sự đói sao?
Nhưng mặc kệ anh có ý gì, cô cũng gật đầu: "Đói."
Anh buông tay ra, để mặc chiếc áo lót vắt vẻo trước ngực cô.
Anh từ từ cúi đầu hôn nơi trắng nõn mềm mại, hai tay ôm hai bầu vú đầy đặn của cô đẩy vào giữa, há miệng ngậm cả hai nhũ hoa vào miệng, đầu lưỡi kích thích từ bên này sang bên kia.
"Ừm..." Thân thể Lục Viện đột nhiên tê dại, cô chống tay xuống giường, hai chân vô thức xoắn vào nhau, "Anh... sờ đi..."
Chu Phù Thế một tay nâng hai bầu ngực tròn trịa, tay còn lại lần xuống bụng dưới của Lục Viện, "Sờ vào đâu? Chỗ này à?"
Lục Viện cong chân, hơi mở ra.
Tay anh thuận lợi trượt vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cửa mình hơi sưng tấy, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp, "Ướt quá vậy?"
Cô đỏ mặt không nói gì, nhấc chân đặt lên đùi anh, dùng gót chân dẫm lên chỗ phình to giữa hai chân anh, "Cương thế rồi sao?"
Anh nhướn mày gật đầu, đưa ngón tay vào mật huyệt của cô rồi đảo quanh, cúi đầu hôn dọc theo cẳng chân cô lên trên.
Cuối cùng, môi anh dừng ở đùi trong của cô, cô lập tức cắn môi ậm ừ: "Ừm..."
Anh há miệng nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm rồi kéo ra. Cơ thể cô khẽ run lên, nhưng bụng lại phát ra mấy tiếng "ọc ọc" không hợp cảnh.
Chu Phù Thế ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lục Viện, "Đói bụng thật à?"
Lục Viện mặt đỏ đến mang tai, yên lặng gật đầu, "Đói thật mà."
Anh cười bất đắc dĩ, mặc quần lót trắng vào cho cô, "Dậy nào, ăn cơm trước."
Làm loạn đến hơn mười một giờ, không kịp để mua đồ về tự nấu nên cả hai quyết định ra ngoài ăn.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, Lục Viện liền hối hận. Nóng quá, đang ở biển mà cũng nóng quá trời quá đất.
Cô im lặng giữ chặt tay anh, không đi tiếp, "Bên ngoài nóng quá, em không đi nữa được không?"
Thấy cô đã trang bị đầy đủ mũ và kính râm, anh khẽ cau mày: "Anh mua về nhé?"
Cô lập tức gật đầu, buông tay anh ra, lùi lại hai bước: "Em đợi anh quay lại nha?"
Anh cười bất đắc dĩ: "Em muốn ăn gì?"
Lục Viện nhếch môi suy nghĩ vài giây, sau đó lại nắm tay Chu Phù Thế đi về phía trước: "Cùng đi nào, ở đây có món gì ngon không?"
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang nắm tay mình, hơi nhếch khóe miệng, "Em ăn hải sản không?"
Cô kéo anh đi dọc theo bóng râm, "Ăn chứ, khi nào chúng ta ra bờ biển chơi nha?" Làn da con gái trắng nõn trắng nà quả nhiên là có lý do.
Anh nhìn chằm chằm vào màu da lúa mạch của mình, cười nói: "Chờ đến buổi chiều, trời bớt nắng nóng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook