Đồn Công An Thần Kinh
-
Chương 16-2: Phiên ngoại: Về mấy ông ‘Trưởng’
3. Huynh trưởng (Anh trai)
‘Anh cũng như cha’ là một nét đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa, điều này thể hiện rõ ràng trong trường hợp của anh em nhà họ Chu.
Quan hệ của cậu hai Chu năm đó và cũng là Phó Cục trưởng Chu hiện giờ, đồng chí Chu Cảnh Uyên, cùng với cậu hai Tiểu Chu rất là khăng khít. Cậu hai Tiểu Chu sắp hai mươi lăm rồi, mỗi lần nhìn thấy anh trai đều kích động đến mức tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, mặt như giấy vàng, tay chân cứng ngắc – tình trạng cơ thể cứ như một cục ông năm mươi hai tuổi.
Chuyện kể rằng, năm 1979, nước ta thi hành chính sách quốc gia hàng đầu là kế hoạch hóa gia đình. Cậu hai Tiểu Chu chui vào bụng bà Chu một cách ngoài ý muốn, bởi vì mẫu thân đại nhân đã bước vào ngưỡng tuổi bốn mươi, vả lại bụng có triệu chứng nóng lên, nạo thai rất nguy hiểm, chỉ có thể báo cáo xin chỉ thị của tổ chức. Xin ý kiến của mười mấy vị lãnh đạo, đồng chí Chu Thiên Uyên mới được sinh ra thuận lợi. Hậu quả là sức khỏe của bà Chu không tốt như trước được nữa, căn bản không chăm sóc cho con trai được; ông Chu thì bận rộn việc công, thời gian gần con chẳng có bao nhiêu; hơn nữa, bộ não của cậu hai Tiểu Chu vừa mới sinh ra rõ ràng trưởng thành khác hẳn so với người thường.
Vì thế, Chu Cảnh Uyên vẫn còn đang trong thời kỳ thay răng không chút do dự ôm đồm tất thảy mọi việc trong nhà: sắp xếp cho mẹ điều dưỡng chữa bệnh, chuẩn bị mọi việc cho ba trước khi đi làm, quản lý người làm trong nhà, cùng với – giáo dục em trai nên người.
Tiểu Thiên ba tuổi, Chu Cảnh Uyên mười một tuổi dẫn em trai hẹn ba mẹ ra ngoài đi ăn, đi đến Toàn Tụ Đức(*), Chu Cảnh Uyên luôn chú trọng vấn đề phát triển trí lực của trẻ nhỏ hỏi em trai: “Thiên Thiên, chỗ này đang làm gì vậy?”
(*) 全聚德/quánjùdé/: Toàn Tụ Đức – tên một nhà hàng Trung Quốc, nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh, được thành lập vào năm 1864. – Theo Wikipedia
Tiểu Thiên Thiên nhìn hình vẽ con vịt rất to cùng với chữ ‘vịt’ mà anh trai đã dạy, vui vẻ lí lắc nói với cả nhà: “Đây là tiệm thú cưng.”
Ba Chu hiếm có một lần cười với con trai út không có mấy ấn tượng này, y như phát hiện ra người ngoài hành tinh vậy, rồi nói với vợ: “Hai ta nuôi nó như nuôi thú cưng đi.” Vợ ông dịu dàng gật đầu, quay lại khen con cả: “Tiểu Cảnh dạy dỗ em trai rất tốt.”
Thiếu niên Chu Cảnh Uyên hiếm khi được ba mẹ khen một lần, từ đó về sau đặt trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục em trai ở vị trí hàng đầu. Dạy đến dạy đi đến hai mươi bốn năm… “Vương Hoành, số tôi khổ quá!” Phó Cục trưởng Chu định giao hẳn em trai cho Trưởng ban Vương, mặt mũi buồn rầu. “Hơn hai mươi năm đi sau nó thu dọn bao nhiêu là rắc rối.”
“Có phải cách giáo dục của cậu có vấn đề không?” Trưởng ban Vương thờ ơ trả lời cậu hai Chu, nghĩ đến tình đồng môn thân thiết, giúp đỡ Chu Cảnh Uyên luôn có lợi. – Tình đồng môn thân thiết của hai người này, tổng cộng học chung được hai tuần – bạn học trường Đảng!
“Có vấn đề gì à?” Chu Cảnh Uyên không hiểu gì hết.
Vương Hoành càng không hiểu gì hết: “Chưa từng có ai cảm thấy có vấn đề gì sao?” Để cho anh trai lớn hơn tám tuổi dạy em trai từ nhỏ đến lớn?
“Không có!” Cậu hai Chu rất là tự phụ.
“Ồ.” Trưởng ban Vương không hỏi nữa, nhìn ngó xung quanh, anh lại có một vấn đề khác muốn hỏi: “Nói vậy thì em trai cậu đi đâu rồi?” Vừa rồi vẫn còn im lặng, ngoan ngoãn đi theo sau Chu Cảnh Uyên, nháy mắt một cái đã đi đâu mất rồi?
Phó Cục trưởng Chu bình tĩnh lấy di động ra, bấm số. “Em đang ở đâu?”
…
Cúp điện thoại, vẻ mặt Phó Cục trưởng Chu không cảm xúc: “Vương Hoành, gọi điện thoại cho bảo vệ chỗ các cậu, bảo bọn họ thả người ra. Nói với bọn họ rằng kính thủy tinh bị hỏng chiều này sẽ có người đến thay, đừng làm phiền lãnh đạo trong cục Nói với phòng Xây dựng cơ bản của các cậu rằng bọn tôi phê duyệt báo cáo lần trước rồi, hôm khác tôi sẽ mời bọn họ ăn cơm.”
Trưởng ban Vương tươi cười làm theo, sau đó mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Cảnh Uyên bình tĩnh: “Hai hôm nay chỗ các cậu tìm người đến lau kính?”
Trưởng ban Vương gật đầu: “Đúng thế. Sao vậy?” Sắp cuối năm rồi, phải lau dọn bụi bặm chứ.
“Nó thay quần áo đi làm người nhện rồi, lúc lau kính thủy tinh đã gõ thủng cửa kính của phòng Xây dựng cơ bản, mấy người trong phòng Xây dựng cơ bản của các cậu đang đi tìm áo bông.”
Trưởng ban Vương nhìn gió lạnh tháng Mười hai thổi vù vù ngoài cửa sổ, cảm thấy mặc cảm với năng lực ứng biến của Phó Cục trưởng Chu khi bình tĩnh xử lý chuyện xảy ra đột ngột, ngẫm nghĩ, nói thẳng với bạn tốt: “Hình như tôi biết cách giáo dục của cậu có vấn đề ở đâu rồi.”
Chu Cảnh Uyên hiếm khi kinh hãi, mau chóng hỏi: “Ở đâu?” Giáo dục đời tiếp theo là một vấn đề lớn, không thể lười biếng một giây một phút nào.
Trưởng ban Vương chau chuốt từ ngữ: “Có lẽ, không phải cậu dạy dỗ cậu ấy, mà là cậu ấy — rèn luyện cậu…”
Chu Cảnh Uyên, lãnh đạo trẻ tuổi tài ba, gia thế hơn người, bối cảnh hùng hậu, giới quan chức đánh giá là “độc, chuẩn, nhanh, ổn”, còn rất có dáng vẻ trò giỏi hơn thầy. Ngoài ra, đặc điểm nổi bật về tính tình của anh là sắc mặt lạnh như băng không hề thay đổi, luôn bình tĩnh khiến cho đối thủ không thể nhìn thấu.
Tục truyền, đặc điểm tính cách từ khi sinh ra đã có. Vương Hoành cho rằng, đặc điểm tính cách này bắt nguồn từ sự ra đời của Chu Thiên Uyên.
Cho nên mới nói, đồng chí Chu Thiên Uyên là một hòn đá mài dao, là một tảng đá ngáng chân, là một hòn đá thử vàng thử thách nhân phẩm, nghị lực và năng lực của người ta! Tương lai sáng lạn của Trưởng ban Vương, không còn xa nữa nhỉ!
‘Anh cũng như cha’ là một nét đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa, điều này thể hiện rõ ràng trong trường hợp của anh em nhà họ Chu.
Quan hệ của cậu hai Chu năm đó và cũng là Phó Cục trưởng Chu hiện giờ, đồng chí Chu Cảnh Uyên, cùng với cậu hai Tiểu Chu rất là khăng khít. Cậu hai Tiểu Chu sắp hai mươi lăm rồi, mỗi lần nhìn thấy anh trai đều kích động đến mức tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, mặt như giấy vàng, tay chân cứng ngắc – tình trạng cơ thể cứ như một cục ông năm mươi hai tuổi.
Chuyện kể rằng, năm 1979, nước ta thi hành chính sách quốc gia hàng đầu là kế hoạch hóa gia đình. Cậu hai Tiểu Chu chui vào bụng bà Chu một cách ngoài ý muốn, bởi vì mẫu thân đại nhân đã bước vào ngưỡng tuổi bốn mươi, vả lại bụng có triệu chứng nóng lên, nạo thai rất nguy hiểm, chỉ có thể báo cáo xin chỉ thị của tổ chức. Xin ý kiến của mười mấy vị lãnh đạo, đồng chí Chu Thiên Uyên mới được sinh ra thuận lợi. Hậu quả là sức khỏe của bà Chu không tốt như trước được nữa, căn bản không chăm sóc cho con trai được; ông Chu thì bận rộn việc công, thời gian gần con chẳng có bao nhiêu; hơn nữa, bộ não của cậu hai Tiểu Chu vừa mới sinh ra rõ ràng trưởng thành khác hẳn so với người thường.
Vì thế, Chu Cảnh Uyên vẫn còn đang trong thời kỳ thay răng không chút do dự ôm đồm tất thảy mọi việc trong nhà: sắp xếp cho mẹ điều dưỡng chữa bệnh, chuẩn bị mọi việc cho ba trước khi đi làm, quản lý người làm trong nhà, cùng với – giáo dục em trai nên người.
Tiểu Thiên ba tuổi, Chu Cảnh Uyên mười một tuổi dẫn em trai hẹn ba mẹ ra ngoài đi ăn, đi đến Toàn Tụ Đức(*), Chu Cảnh Uyên luôn chú trọng vấn đề phát triển trí lực của trẻ nhỏ hỏi em trai: “Thiên Thiên, chỗ này đang làm gì vậy?”
(*) 全聚德/quánjùdé/: Toàn Tụ Đức – tên một nhà hàng Trung Quốc, nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh, được thành lập vào năm 1864. – Theo Wikipedia
Tiểu Thiên Thiên nhìn hình vẽ con vịt rất to cùng với chữ ‘vịt’ mà anh trai đã dạy, vui vẻ lí lắc nói với cả nhà: “Đây là tiệm thú cưng.”
Ba Chu hiếm có một lần cười với con trai út không có mấy ấn tượng này, y như phát hiện ra người ngoài hành tinh vậy, rồi nói với vợ: “Hai ta nuôi nó như nuôi thú cưng đi.” Vợ ông dịu dàng gật đầu, quay lại khen con cả: “Tiểu Cảnh dạy dỗ em trai rất tốt.”
Thiếu niên Chu Cảnh Uyên hiếm khi được ba mẹ khen một lần, từ đó về sau đặt trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục em trai ở vị trí hàng đầu. Dạy đến dạy đi đến hai mươi bốn năm… “Vương Hoành, số tôi khổ quá!” Phó Cục trưởng Chu định giao hẳn em trai cho Trưởng ban Vương, mặt mũi buồn rầu. “Hơn hai mươi năm đi sau nó thu dọn bao nhiêu là rắc rối.”
“Có phải cách giáo dục của cậu có vấn đề không?” Trưởng ban Vương thờ ơ trả lời cậu hai Chu, nghĩ đến tình đồng môn thân thiết, giúp đỡ Chu Cảnh Uyên luôn có lợi. – Tình đồng môn thân thiết của hai người này, tổng cộng học chung được hai tuần – bạn học trường Đảng!
“Có vấn đề gì à?” Chu Cảnh Uyên không hiểu gì hết.
Vương Hoành càng không hiểu gì hết: “Chưa từng có ai cảm thấy có vấn đề gì sao?” Để cho anh trai lớn hơn tám tuổi dạy em trai từ nhỏ đến lớn?
“Không có!” Cậu hai Chu rất là tự phụ.
“Ồ.” Trưởng ban Vương không hỏi nữa, nhìn ngó xung quanh, anh lại có một vấn đề khác muốn hỏi: “Nói vậy thì em trai cậu đi đâu rồi?” Vừa rồi vẫn còn im lặng, ngoan ngoãn đi theo sau Chu Cảnh Uyên, nháy mắt một cái đã đi đâu mất rồi?
Phó Cục trưởng Chu bình tĩnh lấy di động ra, bấm số. “Em đang ở đâu?”
…
Cúp điện thoại, vẻ mặt Phó Cục trưởng Chu không cảm xúc: “Vương Hoành, gọi điện thoại cho bảo vệ chỗ các cậu, bảo bọn họ thả người ra. Nói với bọn họ rằng kính thủy tinh bị hỏng chiều này sẽ có người đến thay, đừng làm phiền lãnh đạo trong cục Nói với phòng Xây dựng cơ bản của các cậu rằng bọn tôi phê duyệt báo cáo lần trước rồi, hôm khác tôi sẽ mời bọn họ ăn cơm.”
Trưởng ban Vương tươi cười làm theo, sau đó mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Cảnh Uyên bình tĩnh: “Hai hôm nay chỗ các cậu tìm người đến lau kính?”
Trưởng ban Vương gật đầu: “Đúng thế. Sao vậy?” Sắp cuối năm rồi, phải lau dọn bụi bặm chứ.
“Nó thay quần áo đi làm người nhện rồi, lúc lau kính thủy tinh đã gõ thủng cửa kính của phòng Xây dựng cơ bản, mấy người trong phòng Xây dựng cơ bản của các cậu đang đi tìm áo bông.”
Trưởng ban Vương nhìn gió lạnh tháng Mười hai thổi vù vù ngoài cửa sổ, cảm thấy mặc cảm với năng lực ứng biến của Phó Cục trưởng Chu khi bình tĩnh xử lý chuyện xảy ra đột ngột, ngẫm nghĩ, nói thẳng với bạn tốt: “Hình như tôi biết cách giáo dục của cậu có vấn đề ở đâu rồi.”
Chu Cảnh Uyên hiếm khi kinh hãi, mau chóng hỏi: “Ở đâu?” Giáo dục đời tiếp theo là một vấn đề lớn, không thể lười biếng một giây một phút nào.
Trưởng ban Vương chau chuốt từ ngữ: “Có lẽ, không phải cậu dạy dỗ cậu ấy, mà là cậu ấy — rèn luyện cậu…”
Chu Cảnh Uyên, lãnh đạo trẻ tuổi tài ba, gia thế hơn người, bối cảnh hùng hậu, giới quan chức đánh giá là “độc, chuẩn, nhanh, ổn”, còn rất có dáng vẻ trò giỏi hơn thầy. Ngoài ra, đặc điểm nổi bật về tính tình của anh là sắc mặt lạnh như băng không hề thay đổi, luôn bình tĩnh khiến cho đối thủ không thể nhìn thấu.
Tục truyền, đặc điểm tính cách từ khi sinh ra đã có. Vương Hoành cho rằng, đặc điểm tính cách này bắt nguồn từ sự ra đời của Chu Thiên Uyên.
Cho nên mới nói, đồng chí Chu Thiên Uyên là một hòn đá mài dao, là một tảng đá ngáng chân, là một hòn đá thử vàng thử thách nhân phẩm, nghị lực và năng lực của người ta! Tương lai sáng lạn của Trưởng ban Vương, không còn xa nữa nhỉ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook