Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn
-
Chương 36: Bỏ Trốn (3) Nước Bọt
Khương Dạng chưa từng tới chỗ này bao giờ, ngửi thấy mùi thơm phảng phất trong không khí, cô bất giác liếm môi.
Thiếu niên hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”
Ánh mắt Khương Dạng quét từng xung quanh, rất nhiều thứ cô thậm chí còn không biết.
Cuối cùng, ánh mắt Khương Dạng dừng lại trên kẹo hồ lô đường phèn lấp lánh ở một bên.
Không chỉ là kẹo hồ lô đường phèn, mà còn có kẹo nho, kẹo cam, trái cây tươi, được bao phủ bởi một lớp xi-rô trong suốt.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta động đậy ngón trỏ.
“Cậu muốn ăn vị gì?”
“Nho”
Nho là nho xanh.
Những quả nho màu xanh biếc đặc biệt nổi bật ở giữa một mảnh đường hồ lô đỏ rực.
Ngay sau đó.
Kẹo nho đã ở trong tay Khương Dạng.
Cô nhẹ nhàng cắn một miếng, nghe được tiếng đường vỡ vụn, thanh thanh giòn tan, thật tuyệt.
“Nhìn đằng kia kìa! Ông chủ bán viên bạch tuộc nhỏ đã mở cửa rồi! Chúng ta đi thôi!”
Thiếu niên vội vàng hét to.
Cậu vươn tay nắm lấy lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của Khương Dạng.
Nắm chặt.
Cũng không quay đầu lại, cậu kéo cô đi về phía trước.
Trên lòng bàn tay Khương Dạng, có nhiệt độ nóng bỏng, cũng có mồ hôi nóng ẩm ướt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Không hề khó chịu chút nào.
Viên bạch tuộc nhỏ, miếng gà giòn, mực nóng hổi, khoai tây lốc xoáy…
Khương Dạng mỗi thứ đều chưa từng ăn qua, đều muốn thử một lần.
Nhưng dần dần
Trong hai tay cô tất cả đều là đồ ăn, trong tay thiếu niên cũng bê không ít đồ vật.
Đừng nói là ăn xong, ngay cả tay đang cầm nho khô ban đầu của cô cũng chỉ là ăn hai viên mà thôi.
Khương Dạng bình thường ăn không nhiều lắm, khẩu vị nhỏ, không nhét được nhiều thứ như vậy.
Nhưng cô không nỡ buông tay.
Có lẽ cả đời này, cô cũng chỉ có một cơ hội như vậy.
Tất cả mọi thứ, cô ấy đầy tò mò.
Khương Dạng cầm đầy thức ăn trong tay, trên khuôn mặt trắng trẻo ra vẻ bối rối.
Thiếu niên ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Sao thế? ”
Khương Dạng nhíu mày, “Nhiều quá, tớ ăn không hết, cậu đừng mua nữa. ”
Trong giọng nói mềm mại, mang theo một chút ấm ức cùng tiếc nuối.
Thiếu niên dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu lập tức lấy đi những quả nho khô đường phèn trong tay Khương Dạng, sau đó nhai vài miếng, mấy cái còn lại, tất cả đều bị cậu ăn hết.
Lại chỉ vào viên bạch tuộc nhỏ nói, “Cậu đã ăn bao nhiêu cái rồi?”
“Hai cái”.
“Vậy thì ăn thêm một cái nữa.”
Thiếu niên dùng tăm trúc mỏng nhấc lên một viên bạch tuộc nhỏ, đút vào miệng Khương Dạng.
Khương Dạng không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cô đã mở môi ra trước, trong miệng là viên bạch tuộc nhỏ vừa mềm mềm quyện với nước sốt ngọt ngào.
Có tám viên bạch tuộc nhỏ trong 1 phần ăn
Khương Dạng ăn ba cái, năm cái còn lại, tất cả đều bị thiếu niên ăn vào trong bụng.
Cậu ăn vừa nhanh vừa ngon lành, nuốt vào trong miệng, “Khẩu vị của tôi rất tốt, ăn nhiều. Cậu nếm thử hương vị là được rồi, phần còn lại tôi sẽ ăn. ”
Cho nên.
Sau mỗi một thứ, Khương Dạng chỉ cắn một miếng nhỏ, trước nếm thử một chút hương vị, nếu cảm thấy ngon thì ăn thêm vài miếng, không thích ăn thì trực tiếp nhét cho thiếu niên ở bên cạnh.
Suốt quãng đường từ cuối con phố ăn vặt này, ăn được miếng này miếng kia.
Thiếu niên mua cho Khương Dạng một cốc sinh tố vị trái cây, dặn dò, “Cái này ăn nhiều sẽ đau bụng, cậu uống một ngụm nhỏ thôi. ”
Khương Dạng rất nghe lời.
Đôi môi hồng phấn ngậm ống hút, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Quả nhiên rất ngọt, cũng rất lạnh
Cô nhịn không được híp mắt, há miệng thở dốc, lộ ra đầu lưỡi đông cứng màu hồng.
Thiếu niên ở một bên nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhận lại ly sinh tố, rồi cắn ống hút và hớp một ngụm thật sâu.
Một cảm giác mát mẻ.
Từ môi răng, ép xuống.
Khương Dạng sau khi hoàn hồn, liếm môi, chậm rãi hồi tưởng lại hương vị sinh tố.
Váng đá mỏng nhỏ ăn rất vừa miệng.
Cô muốn uống thêm một ngụm nữa
Thế nhưng lại nhìn thấy, ống hút bị cô ngậm qua, đang bị thiếu niên cắn vào giữa môi răng.
Có nước bọt của cô trên đó.
Lúc trước khi chia đồ ăn ra ăn, Khương Dạng không nhận ra được.
Mà giờ lúc này, ánh mắt Khương Dạng lần lượt rơi vào trên môi thiếu niên dán sát vào ống hút.
Cái này có tính là hôn gián tiếp không? !
Thiếu niên không biết Khương Dạng đang nghĩ gì, thấy ánh mắt cô cứ nhìn mình, cậu còn tưởng rằng cô muốn uống sinh tố
“Không được, chỉ có thể một ngụm thôi. Nếu cậu muốn uống, chúng ta sẽ mua thêm một ly nước trái cây nữa. ”
Cậu bá đạo nhưng lại rất dịu dàng.
Khương Dạng đỏ mặt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Cuộc phiêu lưu kết thúc nhanh chóng.
Họ vội vã trở về nhà trước 4 giờ.
Thiếu niên không dám để Khương Dạng trèo tường lên tầng, cô leo lên thì quá nguy hiểm.
“Cậu lén lút đi vào nhà đi, sẽ không có người nào phát hiện đâu, đừng sợ, nếu có người nhìn thấy cậu, thì cậu cứ nói cậu đi wc”.
“Hôm nay cậu có vui không? Thực ra phố ăn vặt buổi tối náo nhiệt hơn, đồ ăn cũng nhiều hơn, lần sau tôi dẫn cậu đi nhé.”
“Vậy…Ngày mai gặp lại! Tôi sẽ đến tìm cậu! ”
Bọn họ ở trong góc, lén lút nói chuyện, túm lấy tay, nhẹ nhàng tạm biệt.
Khương Dạng dựa theo thiếu niên nói, lén lút về nhà.
Ngôi nhà rất yên tĩnh.
Lúc này, ông ngoại hẳn là ở trong phòng làm việc luyện thư pháp, chỉ cần cô nhanh chóng trở về phòng, sẽ không có người nào biết cô lẻn ra ngoài.
Khương Dạng bước nhẹ chân, vừa chuẩn bị lên tầng.
Nhưng lại có một giọng nói truyền đến
“A Dạng”
Thiếu niên hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”
Ánh mắt Khương Dạng quét từng xung quanh, rất nhiều thứ cô thậm chí còn không biết.
Cuối cùng, ánh mắt Khương Dạng dừng lại trên kẹo hồ lô đường phèn lấp lánh ở một bên.
Không chỉ là kẹo hồ lô đường phèn, mà còn có kẹo nho, kẹo cam, trái cây tươi, được bao phủ bởi một lớp xi-rô trong suốt.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta động đậy ngón trỏ.
“Cậu muốn ăn vị gì?”
“Nho”
Nho là nho xanh.
Những quả nho màu xanh biếc đặc biệt nổi bật ở giữa một mảnh đường hồ lô đỏ rực.
Ngay sau đó.
Kẹo nho đã ở trong tay Khương Dạng.
Cô nhẹ nhàng cắn một miếng, nghe được tiếng đường vỡ vụn, thanh thanh giòn tan, thật tuyệt.
“Nhìn đằng kia kìa! Ông chủ bán viên bạch tuộc nhỏ đã mở cửa rồi! Chúng ta đi thôi!”
Thiếu niên vội vàng hét to.
Cậu vươn tay nắm lấy lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của Khương Dạng.
Nắm chặt.
Cũng không quay đầu lại, cậu kéo cô đi về phía trước.
Trên lòng bàn tay Khương Dạng, có nhiệt độ nóng bỏng, cũng có mồ hôi nóng ẩm ướt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Không hề khó chịu chút nào.
Viên bạch tuộc nhỏ, miếng gà giòn, mực nóng hổi, khoai tây lốc xoáy…
Khương Dạng mỗi thứ đều chưa từng ăn qua, đều muốn thử một lần.
Nhưng dần dần
Trong hai tay cô tất cả đều là đồ ăn, trong tay thiếu niên cũng bê không ít đồ vật.
Đừng nói là ăn xong, ngay cả tay đang cầm nho khô ban đầu của cô cũng chỉ là ăn hai viên mà thôi.
Khương Dạng bình thường ăn không nhiều lắm, khẩu vị nhỏ, không nhét được nhiều thứ như vậy.
Nhưng cô không nỡ buông tay.
Có lẽ cả đời này, cô cũng chỉ có một cơ hội như vậy.
Tất cả mọi thứ, cô ấy đầy tò mò.
Khương Dạng cầm đầy thức ăn trong tay, trên khuôn mặt trắng trẻo ra vẻ bối rối.
Thiếu niên ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Sao thế? ”
Khương Dạng nhíu mày, “Nhiều quá, tớ ăn không hết, cậu đừng mua nữa. ”
Trong giọng nói mềm mại, mang theo một chút ấm ức cùng tiếc nuối.
Thiếu niên dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu lập tức lấy đi những quả nho khô đường phèn trong tay Khương Dạng, sau đó nhai vài miếng, mấy cái còn lại, tất cả đều bị cậu ăn hết.
Lại chỉ vào viên bạch tuộc nhỏ nói, “Cậu đã ăn bao nhiêu cái rồi?”
“Hai cái”.
“Vậy thì ăn thêm một cái nữa.”
Thiếu niên dùng tăm trúc mỏng nhấc lên một viên bạch tuộc nhỏ, đút vào miệng Khương Dạng.
Khương Dạng không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cô đã mở môi ra trước, trong miệng là viên bạch tuộc nhỏ vừa mềm mềm quyện với nước sốt ngọt ngào.
Có tám viên bạch tuộc nhỏ trong 1 phần ăn
Khương Dạng ăn ba cái, năm cái còn lại, tất cả đều bị thiếu niên ăn vào trong bụng.
Cậu ăn vừa nhanh vừa ngon lành, nuốt vào trong miệng, “Khẩu vị của tôi rất tốt, ăn nhiều. Cậu nếm thử hương vị là được rồi, phần còn lại tôi sẽ ăn. ”
Cho nên.
Sau mỗi một thứ, Khương Dạng chỉ cắn một miếng nhỏ, trước nếm thử một chút hương vị, nếu cảm thấy ngon thì ăn thêm vài miếng, không thích ăn thì trực tiếp nhét cho thiếu niên ở bên cạnh.
Suốt quãng đường từ cuối con phố ăn vặt này, ăn được miếng này miếng kia.
Thiếu niên mua cho Khương Dạng một cốc sinh tố vị trái cây, dặn dò, “Cái này ăn nhiều sẽ đau bụng, cậu uống một ngụm nhỏ thôi. ”
Khương Dạng rất nghe lời.
Đôi môi hồng phấn ngậm ống hút, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Quả nhiên rất ngọt, cũng rất lạnh
Cô nhịn không được híp mắt, há miệng thở dốc, lộ ra đầu lưỡi đông cứng màu hồng.
Thiếu niên ở một bên nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhận lại ly sinh tố, rồi cắn ống hút và hớp một ngụm thật sâu.
Một cảm giác mát mẻ.
Từ môi răng, ép xuống.
Khương Dạng sau khi hoàn hồn, liếm môi, chậm rãi hồi tưởng lại hương vị sinh tố.
Váng đá mỏng nhỏ ăn rất vừa miệng.
Cô muốn uống thêm một ngụm nữa
Thế nhưng lại nhìn thấy, ống hút bị cô ngậm qua, đang bị thiếu niên cắn vào giữa môi răng.
Có nước bọt của cô trên đó.
Lúc trước khi chia đồ ăn ra ăn, Khương Dạng không nhận ra được.
Mà giờ lúc này, ánh mắt Khương Dạng lần lượt rơi vào trên môi thiếu niên dán sát vào ống hút.
Cái này có tính là hôn gián tiếp không? !
Thiếu niên không biết Khương Dạng đang nghĩ gì, thấy ánh mắt cô cứ nhìn mình, cậu còn tưởng rằng cô muốn uống sinh tố
“Không được, chỉ có thể một ngụm thôi. Nếu cậu muốn uống, chúng ta sẽ mua thêm một ly nước trái cây nữa. ”
Cậu bá đạo nhưng lại rất dịu dàng.
Khương Dạng đỏ mặt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Cuộc phiêu lưu kết thúc nhanh chóng.
Họ vội vã trở về nhà trước 4 giờ.
Thiếu niên không dám để Khương Dạng trèo tường lên tầng, cô leo lên thì quá nguy hiểm.
“Cậu lén lút đi vào nhà đi, sẽ không có người nào phát hiện đâu, đừng sợ, nếu có người nhìn thấy cậu, thì cậu cứ nói cậu đi wc”.
“Hôm nay cậu có vui không? Thực ra phố ăn vặt buổi tối náo nhiệt hơn, đồ ăn cũng nhiều hơn, lần sau tôi dẫn cậu đi nhé.”
“Vậy…Ngày mai gặp lại! Tôi sẽ đến tìm cậu! ”
Bọn họ ở trong góc, lén lút nói chuyện, túm lấy tay, nhẹ nhàng tạm biệt.
Khương Dạng dựa theo thiếu niên nói, lén lút về nhà.
Ngôi nhà rất yên tĩnh.
Lúc này, ông ngoại hẳn là ở trong phòng làm việc luyện thư pháp, chỉ cần cô nhanh chóng trở về phòng, sẽ không có người nào biết cô lẻn ra ngoài.
Khương Dạng bước nhẹ chân, vừa chuẩn bị lên tầng.
Nhưng lại có một giọng nói truyền đến
“A Dạng”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook