Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn
-
Chương 33: Xem Mắt (1)
Cái gối ôm đáng ghét kia thế nhưng bị rách, từ trong vết nứt vải phun ra bông trắng.
Mẹ nó!
Hạ Tây Chấp gần như đột ngột nhảy dựng lên.
Anh muốn khâu lại một đường trên gối, nhưng tay chân anh lúc nào cũng luống cuống, chỉ sợ khâu không xong, còn có thể kéo ra vết rách lớn hơn.
Anh muốn giặt gối ôm, cho nên đặt vào chậu nước trong phòng tắm, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của vật nhỏ, căn bản không có chỗ xuống tay
Hạ Tây Chấp căng thẳng đến mức không dám cử động.
Chỉ có thể thấp thỏm bất an chờ Khương Dạng tỉnh dậy.
Cô có tức giận không? Có thể trong cơn tức giận đuổi anh ra ngoài không? Hoặc là cùng anh chiến tranh lạnh, mấy chục ngày không nói lời nào không thể lên giường?
Hạ Tây Chấp vừa quyết định dấn thân vào con đường “Theo đuổi vợ sml”.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, ra quân chưa thắng người đã chết trước.
Chỉ trong ngày đầu tiên, đã làm hỏng việc.
Cái thứ chết tiệt này!
“Anh xin lỗi.”
Hạ Tây Chấp trịnh trọng xin lỗi Khương Dạng
Giọng điệu của anh chân thành, trong bụng càng có nhiều lời giấu giếm, muốn cùng Khương Dạng cẩn thận giải thích.
Tuy nhiên,
“Không sao.”
Khương Dạng giọng nói hơi khàn khàn nhẹ nhàng phát ra.
Không… Không sao ư?!
Hạ Tây Chấp hầu như không thể tin vào tai anh.
Cô ấy không tức giận sao?
Hay là bởi vì từ nhỏ giáo dục tốt, bề ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng đã tức điên lên rồi?
Rốt cuộc, Khương Dạng là một người đã ly hôn, cũng có thể bình tĩnh lại, thậm chí dung túng tính cách như anh phát điên lại một lần nữa.
“A Dạng, em thật sự không tức giận sao? Nếu em tức giận, đánh anh mắng anh cũng được! Nhưng em phải tin anh, anh thật sự không cố ý! Mặc dù anh không thích thứ này, nhưng anh biết em thích nó, anh không nghĩ đến việc thực sự làm hỏng nó. Anh chỉ không vui vì em vẫn ôm nó, ngay cả khi ngủ cũng ôm nó… Thực sự, anh chỉ là không vui lắm, chỉ là một chút thôi! ”
Hạ Tây Chấp không nhịn được một hơi thở trong lồng ngực, nói một mạch mọi thứ
Khương Dạng chịu đựng đau rát giữa hai chân, chậm rãi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mang theo một tia hoang mang khó hiểu như vậy, phảng phất như không biết vì sao Hạ Tây Chấp lại khẩn trương như vậy.
Cô lắng nghe những lời nói hùng hồn của người đàn ông, cùng với giọng điệu không ngừng tăng cường.
Tựa như…
Cô dường như hiểu được chuyện gì đó.
Người đàn ông này đang tức giận với một cái gối ôm? Thậm chí còn ghen ư?!
Bên môi Khương Dạng, tràn ra một nụ cười khẽ khó tin
Cô chậm rãi, nhẹ giọng nói, “Hạ Tây Chấp, đây chỉ là một cái gối ôm mà thôi. ”
“Nhưng đó là anh ta——”
Lời nói của Hạ Tây Chấp, khi chạm đến người kia, đột nhiên dừng lại.
Khương Dạng vẫn cười nhạt như trước, “Vậy thì sao chứ? Cho dù là quà tặng quý giá, cũng không thể giữ cả đời. Chỉ cần em nhớ, nó sẽ luôn luôn ở trong trái tim em. ”
Sau khi nói xong những điều này.
Hạ Tây Chấp còn đang sững sờ.
Khương Dạng đẩy người đàn ông ra khỏi phòng tắm, sau đó đóng cửa lại
Hạ Tây Chấp đứng bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước truyền ra từ bên trong, ngây ngốc hồi lâu.
Khương Dạng nói, vậy thì sao chứ.
Khương Dạng lại nói, cô sẽ nhớ mãi.
Điều đó có quan trọng hay không? !
Rốt cuộc anh có thể thay thế vị trí của người kia trong lòng Khương Dạng hay không?!
……
Sau cơn bão
Khương Dạng liên tục nghỉ ngơi ba ngày liền.
Một mặt là thân thể không thoải mái, mặt khác cũng là có chuyện phải làm, đã đến ngày phải đi thăm ông nội Hạ.
Thường ngày lúc này Hạ Tây Chấp cũng không có mặt, Khương Dạng một mình đi, một mình trở về, cũng quen rồi.
Lúc này đây có thêm một Hạ Tây Chấp.
Có người lái xe, có người xách đồ, Khương Dạng cảm thấy cũng không tệ.
Họ đến khu đại viện quen thuộc
Mấy năm nay, người trẻ tuổi trong đại viện đều lần lượt dọn ra ngoài, hầu hết những người vẫn sống ở đây đều là những người già như ông nội Hạ.
Tiếng cười của những đứa trẻ đã biến mất, và mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh.
Hạ Tây Chấp cầm theo đồ đạc, đi trước Khương Dạng.
Trong nháy mắt anh đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ trong nhà.
“Thằng khốn! Nếu A Dạng không đến, mày cũng không được phép vào đây! ”
Ông nội Hạ ngồi dậy khỏi ghế tựa chống nạng, thổi râu quai nón trừng mắt, nhìn về phía cháu trai nhà mình nổi giận.
Ngay sau đó.
Ông nhìn thấy bóng người phía sau Hạ Tây Chấp.
Ông lão vừa rồi còn tức giận bỗng trở nên hòa nhã dễ gần, bất chấp tay chân tội nghiệp, ông lập tức đứng dậy.
“Ôi A Dạng! Cháu đến rồi!” Ông nội Hạ cười vui vẻ “Vừa rồi ở trong viện ông nhìn thấy xe của thằng nhóc này, ông còn tưởng rằng lại là thằng nhóc này chọc giận ông! Vào đi, vào đi! Trên đường cháu vất vả lắm đúng không? Ông để thằng nhóc này rót cho cháu một cốc nước nhé? “
Người vừa lái xe vừa vác đồ đạc, Hạ Tây Chấp: ?????
Mẹ nó!
Hạ Tây Chấp gần như đột ngột nhảy dựng lên.
Anh muốn khâu lại một đường trên gối, nhưng tay chân anh lúc nào cũng luống cuống, chỉ sợ khâu không xong, còn có thể kéo ra vết rách lớn hơn.
Anh muốn giặt gối ôm, cho nên đặt vào chậu nước trong phòng tắm, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của vật nhỏ, căn bản không có chỗ xuống tay
Hạ Tây Chấp căng thẳng đến mức không dám cử động.
Chỉ có thể thấp thỏm bất an chờ Khương Dạng tỉnh dậy.
Cô có tức giận không? Có thể trong cơn tức giận đuổi anh ra ngoài không? Hoặc là cùng anh chiến tranh lạnh, mấy chục ngày không nói lời nào không thể lên giường?
Hạ Tây Chấp vừa quyết định dấn thân vào con đường “Theo đuổi vợ sml”.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, ra quân chưa thắng người đã chết trước.
Chỉ trong ngày đầu tiên, đã làm hỏng việc.
Cái thứ chết tiệt này!
“Anh xin lỗi.”
Hạ Tây Chấp trịnh trọng xin lỗi Khương Dạng
Giọng điệu của anh chân thành, trong bụng càng có nhiều lời giấu giếm, muốn cùng Khương Dạng cẩn thận giải thích.
Tuy nhiên,
“Không sao.”
Khương Dạng giọng nói hơi khàn khàn nhẹ nhàng phát ra.
Không… Không sao ư?!
Hạ Tây Chấp hầu như không thể tin vào tai anh.
Cô ấy không tức giận sao?
Hay là bởi vì từ nhỏ giáo dục tốt, bề ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng đã tức điên lên rồi?
Rốt cuộc, Khương Dạng là một người đã ly hôn, cũng có thể bình tĩnh lại, thậm chí dung túng tính cách như anh phát điên lại một lần nữa.
“A Dạng, em thật sự không tức giận sao? Nếu em tức giận, đánh anh mắng anh cũng được! Nhưng em phải tin anh, anh thật sự không cố ý! Mặc dù anh không thích thứ này, nhưng anh biết em thích nó, anh không nghĩ đến việc thực sự làm hỏng nó. Anh chỉ không vui vì em vẫn ôm nó, ngay cả khi ngủ cũng ôm nó… Thực sự, anh chỉ là không vui lắm, chỉ là một chút thôi! ”
Hạ Tây Chấp không nhịn được một hơi thở trong lồng ngực, nói một mạch mọi thứ
Khương Dạng chịu đựng đau rát giữa hai chân, chậm rãi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mang theo một tia hoang mang khó hiểu như vậy, phảng phất như không biết vì sao Hạ Tây Chấp lại khẩn trương như vậy.
Cô lắng nghe những lời nói hùng hồn của người đàn ông, cùng với giọng điệu không ngừng tăng cường.
Tựa như…
Cô dường như hiểu được chuyện gì đó.
Người đàn ông này đang tức giận với một cái gối ôm? Thậm chí còn ghen ư?!
Bên môi Khương Dạng, tràn ra một nụ cười khẽ khó tin
Cô chậm rãi, nhẹ giọng nói, “Hạ Tây Chấp, đây chỉ là một cái gối ôm mà thôi. ”
“Nhưng đó là anh ta——”
Lời nói của Hạ Tây Chấp, khi chạm đến người kia, đột nhiên dừng lại.
Khương Dạng vẫn cười nhạt như trước, “Vậy thì sao chứ? Cho dù là quà tặng quý giá, cũng không thể giữ cả đời. Chỉ cần em nhớ, nó sẽ luôn luôn ở trong trái tim em. ”
Sau khi nói xong những điều này.
Hạ Tây Chấp còn đang sững sờ.
Khương Dạng đẩy người đàn ông ra khỏi phòng tắm, sau đó đóng cửa lại
Hạ Tây Chấp đứng bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước truyền ra từ bên trong, ngây ngốc hồi lâu.
Khương Dạng nói, vậy thì sao chứ.
Khương Dạng lại nói, cô sẽ nhớ mãi.
Điều đó có quan trọng hay không? !
Rốt cuộc anh có thể thay thế vị trí của người kia trong lòng Khương Dạng hay không?!
……
Sau cơn bão
Khương Dạng liên tục nghỉ ngơi ba ngày liền.
Một mặt là thân thể không thoải mái, mặt khác cũng là có chuyện phải làm, đã đến ngày phải đi thăm ông nội Hạ.
Thường ngày lúc này Hạ Tây Chấp cũng không có mặt, Khương Dạng một mình đi, một mình trở về, cũng quen rồi.
Lúc này đây có thêm một Hạ Tây Chấp.
Có người lái xe, có người xách đồ, Khương Dạng cảm thấy cũng không tệ.
Họ đến khu đại viện quen thuộc
Mấy năm nay, người trẻ tuổi trong đại viện đều lần lượt dọn ra ngoài, hầu hết những người vẫn sống ở đây đều là những người già như ông nội Hạ.
Tiếng cười của những đứa trẻ đã biến mất, và mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh.
Hạ Tây Chấp cầm theo đồ đạc, đi trước Khương Dạng.
Trong nháy mắt anh đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ trong nhà.
“Thằng khốn! Nếu A Dạng không đến, mày cũng không được phép vào đây! ”
Ông nội Hạ ngồi dậy khỏi ghế tựa chống nạng, thổi râu quai nón trừng mắt, nhìn về phía cháu trai nhà mình nổi giận.
Ngay sau đó.
Ông nhìn thấy bóng người phía sau Hạ Tây Chấp.
Ông lão vừa rồi còn tức giận bỗng trở nên hòa nhã dễ gần, bất chấp tay chân tội nghiệp, ông lập tức đứng dậy.
“Ôi A Dạng! Cháu đến rồi!” Ông nội Hạ cười vui vẻ “Vừa rồi ở trong viện ông nhìn thấy xe của thằng nhóc này, ông còn tưởng rằng lại là thằng nhóc này chọc giận ông! Vào đi, vào đi! Trên đường cháu vất vả lắm đúng không? Ông để thằng nhóc này rót cho cháu một cốc nước nhé? “
Người vừa lái xe vừa vác đồ đạc, Hạ Tây Chấp: ?????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook